Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12: Ngô tổng
Sau khi chuẩn bị quần áo và gậy đánh golf xong, Lâm Nhã theo đường Hạo ra ngoài, lúc đến chỗ đỗ xe thì anh đột nhiên dừng bước, đưa tay nhẹ gõ lên cửa kính.
Tài xế riêng vốn đang chờ bọn họ trong xe, thấy anh có ý gọi mình thì mở cửa bước xuống, cung kính hỏi:
"Đường tổng, có chuyện gì sao ạ?"
“Cậu lên gặp Điền Tiểu Cương một chút, từ mai chuyển công tác.” Đường Hạo nhàn nhạt đáp.
“Hả? Vâng…” Tài xế nghe Đường Hạo nói vậy, nhất thời không hiểu ra sao, sau đó thấy anh cứ nhìn mình thì rụt rè giao lại chìa khóa cho anh và ngoan ngoãn rời đi.
Lâm Nhã nhìn hành động của Đường Hạo, không cần nghĩ nhiều cũng biết anh ta lại muốn kiếm chuyện với cô. Cô đi đến rồi đưa hai tay ra trước mặt anh, cười nói:
“Đường tổng, để tôi lái cho.” Kiếp trước tôi là một tay lái rất cứng cỏi đó. Lâm Nhã ở trong lòng tự hào một phen.
Đường Hạo có chút tò mò, rõ ràng gia cảnh Lâm Nhã không tốt, anh xem qua trong hồ sơ điều tra, nhà cô không có một chiếc xe nào, kể cả là chiếc rẻ nhất. Thậm chí có thể nói nhà cô... rất nghèo. Vậy mà dưới hoàn cảnh ấy, có vẻ chuyện gì cũng không làm khó được cô.
Anh nhìn Lâm Nhã thật kỹ, muốn tìm ra điểm kỳ quái trên người cô nhưng vô dụng, sau một lúc, anh khẽ nói:
“Cho cô một cơ hội thể hiện mình.”
Nhận chìa khóa từ tay anh xong, Lâm Nhã mở cửa xe chui vào trong, tự mình thắt dây an toàn, chờ một lát mới thấy Đường Hạo ngồi vào bên cạnh. Lúc ở phòng làm việc, cô đã từng ngửi qua mùi nước hoa dìu dịu trên người anh, nhưng không rõ lắm. Hiện tại vừa vào trong xe, không gian chật hẹp hơn, cô mới nhận ra mùi hương trên người anh là mùi Dior Sauvage! Mùi tiền!
Thuần thục khởi động xe, Lâm Nhã đắc ý liếc mắt nhìn Đường Hạo, may mà chiếc Porsche này cô từng lái qua.
Đường Hạo tựa lưng vào ghế, liếc nhìn cô rồi hỏi:
“Cô từng lái qua Porsche?”
“Vâng.”
Lâm Nhã thẳng sống lưng, ngoan ngoãn lái xe ra ngoài, chạy vào đường cao tốc. Còn chưa qua khỏi một phần ba đoạn đường, cô đột nhiên bảo:
“À, sếp này, tôi quên nói, mặc dù đã lái qua rất nhiều xe của bạn tôi nhưng tôi không có bằng lái đâu.”
Đường Hạo đang nhắm mắt dưỡng thần nghe vậy lập tức quay sang, nhíu mày nhìn cô:
“Cô muốn chết à? Dừng xe.”
Nhìn động tác của cô, anh còn nhầm cô là dân chuyên nghiệp, nào biết ngay cả bằng lái cũng chưa có. Rốt cuộc người phụ nữ này ở đâu chui ra?
Lâm Nhã nghe lời anh, muốn tìm chỗ dừng nhưng không được. Đường Hạo có chút căng thẳng ngồi bên cạnh cô, đợi đến lúc ra khỏi đường cao tốc rồi, anh lập tức để cô qua ghế phụ ngồi, chính mình cầm lái.
“Tôi phải xem xét lại việc để cô làm thư ký cho tôi rồi.”
“Anh đừng giận, cùng lắm thì tôi thi lấy bằng là được mà…” Lâm Nhã bày ra vẻ mặt vô tội.
Mặc dù nói vậy, nhưng cô lại rất vui sướng ngồi bên ghế phụ nghiêng đầu ngủ. Khi có người ngoài ở gần, cô sẽ tận lực làm một thư ký hoàn hảo để giữ mặt mũi cho Đường Hạo, nhưng lúc ở riêng thì lại khá tùy hứng, dù sao thì ngay từ đầu anh ta cũng đã biết bộ mặt thật của cô rồi, cô còn khổ sở diễn kịch làm gì?
Đường Hạo như đọc được ý nghĩ của Lâm Nhã, tuy giận nhưng không thể nói gì, anh không dám giao mạng sống của mình cho một tài xế nghiệp dư như Lâm Nhã.
Lúc xe dừng lại trong gara của khu đánh golf Jate, người phụ nữ bên cạnh Đường Hạo lập tức mở mắt, sau đó dùng tư thái cực kỳ ưu nhã bước xuống xe. Đường Hạo chậm hơn một bước, chợt có cảm giác mình là tài xế riêng cho cô gái này chứ không phải là cấp trên của cô.
Nhịn xuống cảm giác bực tức, Đường Hạo ném chìa khóa xe cho Lâm Nhã rồi đi thẳng vào thang máy, để Lâm Nhã lật đật ôm đồ theo sau.
Lâm Nhã thấy có người xuất hiện, lập tức đứng đắn hơn, điều chỉnh dáng đi của mình cho thật uyển chuyển, ưỡn ngực cong mông theo sau Đường Hạo. Cho dù là đang ôm một đống lớn đồ đạc, bước chân của cô vẫn vững vàng không chút yếu đi.
Sân golf Jate không nằm ở trung tâm thành phố mà được thiết kế và xây dựng dựa trên địa hình của một ngọn núi nhỏ ngoài ngoại ô, nổi tiếng với các khu vực gạt bóng mịn, mượt. Nơi này giữ được phần lớn cảnh sắc tự nhiên của ngọn núi, không chỉ có đàn ông đến chơi golf, mà còn có rất nhiều tiểu thư quyền quý lựa chọn nơi này làm địa điểm chụp ảnh tự sướng.
Lâm Nhã đặt chân lên sân, tay ôm bộ dụng cụ đánh golf mà ngây ngẩn. Nhìn sân golf rộng lớn trước mắt, nghe được mùi thơm dìu dịu của cây cỏ, cô đột nhiên nhớ đến Trần Chính Hào. Hình ảnh người đàn ông tuấn tú đứng sau lưng vừa đưa tay sờ tóc cô vừa cẩn thận giúp cô chỉnh lại tư thế đánh golf và nụ cười của dịu dàng của anh một lần nữa hiện lên trong ký ức. Tất cả sự ngọt ngào và tình cảm ngây dại ngày ấy cô dành cho anh đều đã triệt để biến mất, bị tiền tài và danh vọng không chút thương tiếc chôn lấp. Lúc này, còn sót lại trong cô chỉ có thù hận.
Treo lên nụ cười xinh đẹp chuẩn mực, Lâm Nhã tiến tới trước, cùng Đường Hạo chào hỏi Ngô tổng. Vừa thấy cô, ông ấy lập tức cười bảo:
“Tên nhóc này lại thay thư ký rồi à?”
“Do cháu chưa tìm được người thích hợp.” Đường Hạo cười có chút gượng gạo.
Nghe hai người này thân thiết nói cười, Lâm Nhã có chút ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã hiểu ra. Hẳn là giám đốc Ngô đã từng hợp tác qua với nhà họ Đường, vậy nên áp lực trên vai cô cũng giảm đi không ít.
Ba người chào hỏi sơ qua, sau đó Đường Hạo lấy lý do hôm nay có chút không khỏe nên để thư ký của mình chơi thay. Giám đốc Ngô vẫn cười hiền hòa:
“Được rồi, cháu ở bên cạnh trò chuyện với chú là được, không phải người trẻ tuổi nào cũng thích đánh golf. Con gái chú còn nói thay vì chơi cái trò khô khan này, không bằng đi du thuyền ra biển ngắm cảnh.”
Nói xong, ông quay sang đánh giá Lâm Nhã một lần nữa rồi ngoắc tay ý bảo cô đến gần:
“Lại đây, để thằng nhóc thối kia đứng một bên xem.”
Lâm Nhã không nghĩ tới ông ấy lại dễ gần như thế, cảm giác không quen lắm. Cô thay quần áo từ lúc vào khu nghỉ của sân golf, lúc này không còn là váy công sở nữa mà đổi thành đồng phục thể thao, trên đầu còn đội một cái mũ lưỡi trai trông rất trẻ trung đáng yêu.
Ngô tổng có một người con gái gần bằng tuổi Lâm Nhã, sau khi biết cô tốt nghiệp đại học sớm thì rất thích, mở miệng khen cô liên tục.
Hai người ở một góc vừa đánh golf vừa vui vẻ bàn về mấy chuyện linh tinh, cuối cùng, Đường Hạo thật sự là người bị cho ra rìa. Anh cũng không giận, im lặng ở bên cạnh, thỉnh thoảng nói mấy câu.
Ngô tổng thấy động tác cầm gậy chuẩn của Lâm Nhã, gật đầu nói:
“Không tệ, cháu thường xuyên đi đánh golf có phải không?”
“Trước kia thường chơi cùng bạn bè, bây giờ thì không còn thời gian ạ.” Lâm Nhã thích ứng rất nhanh trước thái độ thân thiện của Ngô tổng.
“Nhóc Đường, sau này đến gặp chú thì nhớ đưa Lâm Nhã theo đấy.”
“...” Đường Hạo không biết nên nói gì.
Dặn dò một câu xong lại bắt đầu kể cho Lâm Nhã nghe về chiến tích của mình, Đường Hạo thì đã nghe qua vô số lần chuyện ông đạt giải golf vô địch quốc gia mấy chục năm trước, có cảm giác hơi ngán ngẩm. Nhưng Lâm Nhã thì giỏi tâng bốc, trưng vẻ mặt ngạc nhiên ra nhìn ông rồi cảm thán:
“Thật sao ạ? Chẳng trách Ngô tổng vừa nhìn sơ qua cách cháu cầm gậy đã biết cháu thường xuyên chơi golf. Thì ra là tay golf chuyên nghiệp!”
“Chuyện thường thôi mà, ha ha.”
Ngô tổng là một người hay cười, nhưng từ khi gặp Lâm Nhã, ông cười còn nhiều hơn, nói một câu là được cô nâng một câu. Mặc dù bản thân Lâm Nhã không thích việc nịnh nọt này lắm, nhưng suy cho cùng, cô chỉ là một ngọn cỏ nhỏ bé trong thiên hạ rộng lớn, muốn sống tốt, đôi lúc cần phải thuận theo chiều gió.
Đang lúc bọn họ cười nói vui vẻ, chợt có người từ phía xa đi đến bên này, gồm hai nam và một nữ. Lâm Nhã theo tiếng nói của họ nghiêng đầu nhìn thử, vừa thấy rõ khuôn mặt của người kia, thân thể của cô chợt cứng đờ.
Tài xế riêng vốn đang chờ bọn họ trong xe, thấy anh có ý gọi mình thì mở cửa bước xuống, cung kính hỏi:
"Đường tổng, có chuyện gì sao ạ?"
“Cậu lên gặp Điền Tiểu Cương một chút, từ mai chuyển công tác.” Đường Hạo nhàn nhạt đáp.
“Hả? Vâng…” Tài xế nghe Đường Hạo nói vậy, nhất thời không hiểu ra sao, sau đó thấy anh cứ nhìn mình thì rụt rè giao lại chìa khóa cho anh và ngoan ngoãn rời đi.
Lâm Nhã nhìn hành động của Đường Hạo, không cần nghĩ nhiều cũng biết anh ta lại muốn kiếm chuyện với cô. Cô đi đến rồi đưa hai tay ra trước mặt anh, cười nói:
“Đường tổng, để tôi lái cho.” Kiếp trước tôi là một tay lái rất cứng cỏi đó. Lâm Nhã ở trong lòng tự hào một phen.
Đường Hạo có chút tò mò, rõ ràng gia cảnh Lâm Nhã không tốt, anh xem qua trong hồ sơ điều tra, nhà cô không có một chiếc xe nào, kể cả là chiếc rẻ nhất. Thậm chí có thể nói nhà cô... rất nghèo. Vậy mà dưới hoàn cảnh ấy, có vẻ chuyện gì cũng không làm khó được cô.
Anh nhìn Lâm Nhã thật kỹ, muốn tìm ra điểm kỳ quái trên người cô nhưng vô dụng, sau một lúc, anh khẽ nói:
“Cho cô một cơ hội thể hiện mình.”
Nhận chìa khóa từ tay anh xong, Lâm Nhã mở cửa xe chui vào trong, tự mình thắt dây an toàn, chờ một lát mới thấy Đường Hạo ngồi vào bên cạnh. Lúc ở phòng làm việc, cô đã từng ngửi qua mùi nước hoa dìu dịu trên người anh, nhưng không rõ lắm. Hiện tại vừa vào trong xe, không gian chật hẹp hơn, cô mới nhận ra mùi hương trên người anh là mùi Dior Sauvage! Mùi tiền!
Thuần thục khởi động xe, Lâm Nhã đắc ý liếc mắt nhìn Đường Hạo, may mà chiếc Porsche này cô từng lái qua.
Đường Hạo tựa lưng vào ghế, liếc nhìn cô rồi hỏi:
“Cô từng lái qua Porsche?”
“Vâng.”
Lâm Nhã thẳng sống lưng, ngoan ngoãn lái xe ra ngoài, chạy vào đường cao tốc. Còn chưa qua khỏi một phần ba đoạn đường, cô đột nhiên bảo:
“À, sếp này, tôi quên nói, mặc dù đã lái qua rất nhiều xe của bạn tôi nhưng tôi không có bằng lái đâu.”
Đường Hạo đang nhắm mắt dưỡng thần nghe vậy lập tức quay sang, nhíu mày nhìn cô:
“Cô muốn chết à? Dừng xe.”
Nhìn động tác của cô, anh còn nhầm cô là dân chuyên nghiệp, nào biết ngay cả bằng lái cũng chưa có. Rốt cuộc người phụ nữ này ở đâu chui ra?
Lâm Nhã nghe lời anh, muốn tìm chỗ dừng nhưng không được. Đường Hạo có chút căng thẳng ngồi bên cạnh cô, đợi đến lúc ra khỏi đường cao tốc rồi, anh lập tức để cô qua ghế phụ ngồi, chính mình cầm lái.
“Tôi phải xem xét lại việc để cô làm thư ký cho tôi rồi.”
“Anh đừng giận, cùng lắm thì tôi thi lấy bằng là được mà…” Lâm Nhã bày ra vẻ mặt vô tội.
Mặc dù nói vậy, nhưng cô lại rất vui sướng ngồi bên ghế phụ nghiêng đầu ngủ. Khi có người ngoài ở gần, cô sẽ tận lực làm một thư ký hoàn hảo để giữ mặt mũi cho Đường Hạo, nhưng lúc ở riêng thì lại khá tùy hứng, dù sao thì ngay từ đầu anh ta cũng đã biết bộ mặt thật của cô rồi, cô còn khổ sở diễn kịch làm gì?
Đường Hạo như đọc được ý nghĩ của Lâm Nhã, tuy giận nhưng không thể nói gì, anh không dám giao mạng sống của mình cho một tài xế nghiệp dư như Lâm Nhã.
Lúc xe dừng lại trong gara của khu đánh golf Jate, người phụ nữ bên cạnh Đường Hạo lập tức mở mắt, sau đó dùng tư thái cực kỳ ưu nhã bước xuống xe. Đường Hạo chậm hơn một bước, chợt có cảm giác mình là tài xế riêng cho cô gái này chứ không phải là cấp trên của cô.
Nhịn xuống cảm giác bực tức, Đường Hạo ném chìa khóa xe cho Lâm Nhã rồi đi thẳng vào thang máy, để Lâm Nhã lật đật ôm đồ theo sau.
Lâm Nhã thấy có người xuất hiện, lập tức đứng đắn hơn, điều chỉnh dáng đi của mình cho thật uyển chuyển, ưỡn ngực cong mông theo sau Đường Hạo. Cho dù là đang ôm một đống lớn đồ đạc, bước chân của cô vẫn vững vàng không chút yếu đi.
Sân golf Jate không nằm ở trung tâm thành phố mà được thiết kế và xây dựng dựa trên địa hình của một ngọn núi nhỏ ngoài ngoại ô, nổi tiếng với các khu vực gạt bóng mịn, mượt. Nơi này giữ được phần lớn cảnh sắc tự nhiên của ngọn núi, không chỉ có đàn ông đến chơi golf, mà còn có rất nhiều tiểu thư quyền quý lựa chọn nơi này làm địa điểm chụp ảnh tự sướng.
Lâm Nhã đặt chân lên sân, tay ôm bộ dụng cụ đánh golf mà ngây ngẩn. Nhìn sân golf rộng lớn trước mắt, nghe được mùi thơm dìu dịu của cây cỏ, cô đột nhiên nhớ đến Trần Chính Hào. Hình ảnh người đàn ông tuấn tú đứng sau lưng vừa đưa tay sờ tóc cô vừa cẩn thận giúp cô chỉnh lại tư thế đánh golf và nụ cười của dịu dàng của anh một lần nữa hiện lên trong ký ức. Tất cả sự ngọt ngào và tình cảm ngây dại ngày ấy cô dành cho anh đều đã triệt để biến mất, bị tiền tài và danh vọng không chút thương tiếc chôn lấp. Lúc này, còn sót lại trong cô chỉ có thù hận.
Treo lên nụ cười xinh đẹp chuẩn mực, Lâm Nhã tiến tới trước, cùng Đường Hạo chào hỏi Ngô tổng. Vừa thấy cô, ông ấy lập tức cười bảo:
“Tên nhóc này lại thay thư ký rồi à?”
“Do cháu chưa tìm được người thích hợp.” Đường Hạo cười có chút gượng gạo.
Nghe hai người này thân thiết nói cười, Lâm Nhã có chút ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã hiểu ra. Hẳn là giám đốc Ngô đã từng hợp tác qua với nhà họ Đường, vậy nên áp lực trên vai cô cũng giảm đi không ít.
Ba người chào hỏi sơ qua, sau đó Đường Hạo lấy lý do hôm nay có chút không khỏe nên để thư ký của mình chơi thay. Giám đốc Ngô vẫn cười hiền hòa:
“Được rồi, cháu ở bên cạnh trò chuyện với chú là được, không phải người trẻ tuổi nào cũng thích đánh golf. Con gái chú còn nói thay vì chơi cái trò khô khan này, không bằng đi du thuyền ra biển ngắm cảnh.”
Nói xong, ông quay sang đánh giá Lâm Nhã một lần nữa rồi ngoắc tay ý bảo cô đến gần:
“Lại đây, để thằng nhóc thối kia đứng một bên xem.”
Lâm Nhã không nghĩ tới ông ấy lại dễ gần như thế, cảm giác không quen lắm. Cô thay quần áo từ lúc vào khu nghỉ của sân golf, lúc này không còn là váy công sở nữa mà đổi thành đồng phục thể thao, trên đầu còn đội một cái mũ lưỡi trai trông rất trẻ trung đáng yêu.
Ngô tổng có một người con gái gần bằng tuổi Lâm Nhã, sau khi biết cô tốt nghiệp đại học sớm thì rất thích, mở miệng khen cô liên tục.
Hai người ở một góc vừa đánh golf vừa vui vẻ bàn về mấy chuyện linh tinh, cuối cùng, Đường Hạo thật sự là người bị cho ra rìa. Anh cũng không giận, im lặng ở bên cạnh, thỉnh thoảng nói mấy câu.
Ngô tổng thấy động tác cầm gậy chuẩn của Lâm Nhã, gật đầu nói:
“Không tệ, cháu thường xuyên đi đánh golf có phải không?”
“Trước kia thường chơi cùng bạn bè, bây giờ thì không còn thời gian ạ.” Lâm Nhã thích ứng rất nhanh trước thái độ thân thiện của Ngô tổng.
“Nhóc Đường, sau này đến gặp chú thì nhớ đưa Lâm Nhã theo đấy.”
“...” Đường Hạo không biết nên nói gì.
Dặn dò một câu xong lại bắt đầu kể cho Lâm Nhã nghe về chiến tích của mình, Đường Hạo thì đã nghe qua vô số lần chuyện ông đạt giải golf vô địch quốc gia mấy chục năm trước, có cảm giác hơi ngán ngẩm. Nhưng Lâm Nhã thì giỏi tâng bốc, trưng vẻ mặt ngạc nhiên ra nhìn ông rồi cảm thán:
“Thật sao ạ? Chẳng trách Ngô tổng vừa nhìn sơ qua cách cháu cầm gậy đã biết cháu thường xuyên chơi golf. Thì ra là tay golf chuyên nghiệp!”
“Chuyện thường thôi mà, ha ha.”
Ngô tổng là một người hay cười, nhưng từ khi gặp Lâm Nhã, ông cười còn nhiều hơn, nói một câu là được cô nâng một câu. Mặc dù bản thân Lâm Nhã không thích việc nịnh nọt này lắm, nhưng suy cho cùng, cô chỉ là một ngọn cỏ nhỏ bé trong thiên hạ rộng lớn, muốn sống tốt, đôi lúc cần phải thuận theo chiều gió.
Đang lúc bọn họ cười nói vui vẻ, chợt có người từ phía xa đi đến bên này, gồm hai nam và một nữ. Lâm Nhã theo tiếng nói của họ nghiêng đầu nhìn thử, vừa thấy rõ khuôn mặt của người kia, thân thể của cô chợt cứng đờ.
Bình luận facebook