Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21: Bạn gái cũ thời đại học
Thang máy “ting” một tiếng dừng lại, Lâm Nhã vội đứng thẳng người, theo sát sau Đường Hạo đi ra ngoài. Lúc này đang là giờ làm việc, vốn ở sảnh tầng một sẽ không có quá nhiều người ra vào, nhưng vừa bước chân ra ngoài, cả hai người đều không khỏi nhíu mày.
Giữa sảnh đặt một bộ sofa dành riêng cho khách, lúc này chỉ có một người duy nhất ngồi ở đó, phía sau cô nàng là hơn mười vệ sĩ mặc áo đen, thân hình đều rất cao lớn vạm vỡ. Lâm Nhã đột nhiên nghĩ, trận hình này là định đi đánh nhau sao? Hay đi siết nợ?
Cô len lén đưa mắt nhìn Đường Hạo, phát hiện anh đang mím môi, bước chân cũng khựng lại. Anh quay sang nhìn cô rồi chợt đưa tay ra nắm lấy eo cô, nghiêng đầu nói:
“Cô ta là bạn gái cũ thời đại học của tôi, lát nữa tôi nói gì cô cũng chỉ cần gật đầu hưởng ứng là được, hiểu không?”
“À, vâng.”
Lâm Nhã không thắc mắc, mỉm cười đồng ý. Ngoài mặt thì không nói gì, nhưng trong lòng cô đang tự hỏi rốt cuộc anh ta có bao nhiêu bạn gái cũ? Chẳng lẽ thật sự giống như lời đồn, hơn hai mươi người ư?
Lúc này, thấy Đường Hạo, người phụ nữ đang ngồi ở sofa đứng lên, ưu nhã đi qua. Mái tóc dài nhuộm đỏ hơi xoăn, rũ nhẹ trên bờ vai gầy. Nếu là bạn gái cũ thời đại học của Đường Hạo, hẳn là không nhỏ hơn anh bao nhiêu, nhưng da thịt của cô nàng bảo dưỡng cực kỳ tốt nên nhìn qua chỉ tầm hai mươi tuổi. Cô nàng cười hì hì nói:
“Anh ngạc nhiên lắm phải không? Em vừa về nước hôm qua, hôm nay lập tức đến tìm anh đó.”
Đường Hạo thấy cô nàng tiến tới gần thì lui về sau một bước, cùng lúc đó đưa tay kéo Lâm Nhã vào lòng mình và nói:
“Anh còn đang nghĩ mình làm gì có quen ai họ Dư, thì ra là em, Thẩm Khiết. Giới thiệu với em, đây là Lâm Nhã.”
Động tác của anh giống như đang cố tình muốn khoe ra cho đối phương biết hiện tại anh đã có bạn gái, hơn nữa còn giữ khoảng cách với cô.
Nụ cười trên môi Thẩm Khiết cứng đờ, mà khuôn mặt của Lâm Nhã cũng bị sượng.
Lâm Nhã cười không nổi, cô biết sếp muốn đem mình ra đỡ đạn, nhưng còn chưa chuẩn bị tốt tinh thần mà, thôi thì cứ nghe lời anh, im lặng là vàng.
Trong sảnh lớn chỉ có ba người bọn họ là đang nói chuyện, xung quanh có vẻ im ắng lạ thường, ngay cả những vị khách đến Hải Đường cũng ngậm chặt miệng.
Người phụ nữ tóc đỏ đưa tay về phía Lâm Nhã, lịch sự chào hỏi:
“Xin chào, tôi là Thẩm Khiết, bạn cũ của Đường Hạo, không biết cô là…”
Lâm Nhã vươn tay ra, nhẹ nhàng nắm tay đối phương rồi thân thiện đáp:
“Xin chào, tôi là Lâm Nhã.”
Còn về phần cô là gì của Đường Hạo thì cô không nói, vì cô sợ mình nói sai một chút sẽ bị trách phạt, hơn nữa, phần eo bị anh tóm lấy đang sắp phát ra âm thanh xương cốt lệch vị trí rồi đây. Cô len lén vòng tay qua eo anh, dùng sức nhéo một cái, lúc này mới được bàn tay rắn chắc kia buông tha cho.
Không khí giữa ba người lộ ra chút kỳ quặc, ai cũng đang cười nhưng đều phát ra khí thế như đi đánh trận. Cuối cùng, Thẩm Khiết là người chịu thua trước, dùng vẻ mặt mất mát mà nói:
“Xin lỗi, đã làm phiền hai người rồi.”
Lâm Nhã còn chưa kịp nói gì, Đường Hạo đã mỉm cười đáp:
“Ừ, phiền thật.”
“?” Trong đầu Lâm Nhã bật ra một cái chấm hỏi to đùng. Có khúc mắc gì giữa họ khiến boss đại nhân lãnh đạm với cô nàng thế này?
Khuôn mặt của Thẩm Khiết càng xị xuống, tức giận một chút rồi ủy khuất nói:
“Khi khác em sẽ tìm anh, xin lỗi, em đi ngay đây.”
Cô nàng xoay người, lúc rời đi còn không quên dùng ánh mắt sắc bén lướt qua người Lâm Nhã.
Lễ tân nhìn cảnh Thẩm Khiết đi ra ngoài cùng dàn bảo vệ cao lớn, lại nhìn Đường tổng nhăn mày, không khỏi nơm nớp lo sợ. Cô cũng chỉ làm đúng nhiệm vụ của mình thôi, hy vọng không bị giận cá chém thớt, tiền lương ở đây đủ nuôi sống cả nhà cô, mất việc chẳng khác gì mất mạng cả.
Lâm Nhã nhìn theo bóng lưng của vị tiểu thư kia, thấy Đường Hạo biểu hiện có hơi khác thường nhưng không hỏi. Đợi cô nàng kia khuất bóng rồi, cô lập tức cách xa khỏi anh, may mà không có chuyện kinh thiên động địa gì xảy ra.
Từ lúc Đường Hạo gặp người phụ nữ kia xong thì hơi thất thần, dáng vẻ không tập trung lắm, lúc trở lại phòng làm việc thì ngồi ngẩn ra, mắt cứ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.
Nghe nói đó là bạn gái cũ thời đại học, cô đoán Thẩm Khiết đi du học nên họ mới tách ra, bây giờ cô nàng kia quay về muốn nối lại tình xưa nhưng anh đang tổn thương nên không chịu. Được một lúc, cô bắt đầu suy diễn về muôn ngàn đoạn lịch sử tình yêu thảm thiết ngày trước của anh sếp nhà mình.
Lâm Nhã vừa nghĩ vừa cười trộm, vẫn không quên công việc của mình hôm nay. Quà tặng sinh nhật cho Lý tiểu thư sáng mai sẽ chuyển tới, buổi tối cô sẽ đi dự tiệc cùng Đường Hạo, nơi đó, là nơi mà cô gặp lại Trần Chính Hào. Đêm nay, cô nhất định phải cướp được mối làm ăn lớn trong tay anh ta.
Giữa sảnh đặt một bộ sofa dành riêng cho khách, lúc này chỉ có một người duy nhất ngồi ở đó, phía sau cô nàng là hơn mười vệ sĩ mặc áo đen, thân hình đều rất cao lớn vạm vỡ. Lâm Nhã đột nhiên nghĩ, trận hình này là định đi đánh nhau sao? Hay đi siết nợ?
Cô len lén đưa mắt nhìn Đường Hạo, phát hiện anh đang mím môi, bước chân cũng khựng lại. Anh quay sang nhìn cô rồi chợt đưa tay ra nắm lấy eo cô, nghiêng đầu nói:
“Cô ta là bạn gái cũ thời đại học của tôi, lát nữa tôi nói gì cô cũng chỉ cần gật đầu hưởng ứng là được, hiểu không?”
“À, vâng.”
Lâm Nhã không thắc mắc, mỉm cười đồng ý. Ngoài mặt thì không nói gì, nhưng trong lòng cô đang tự hỏi rốt cuộc anh ta có bao nhiêu bạn gái cũ? Chẳng lẽ thật sự giống như lời đồn, hơn hai mươi người ư?
Lúc này, thấy Đường Hạo, người phụ nữ đang ngồi ở sofa đứng lên, ưu nhã đi qua. Mái tóc dài nhuộm đỏ hơi xoăn, rũ nhẹ trên bờ vai gầy. Nếu là bạn gái cũ thời đại học của Đường Hạo, hẳn là không nhỏ hơn anh bao nhiêu, nhưng da thịt của cô nàng bảo dưỡng cực kỳ tốt nên nhìn qua chỉ tầm hai mươi tuổi. Cô nàng cười hì hì nói:
“Anh ngạc nhiên lắm phải không? Em vừa về nước hôm qua, hôm nay lập tức đến tìm anh đó.”
Đường Hạo thấy cô nàng tiến tới gần thì lui về sau một bước, cùng lúc đó đưa tay kéo Lâm Nhã vào lòng mình và nói:
“Anh còn đang nghĩ mình làm gì có quen ai họ Dư, thì ra là em, Thẩm Khiết. Giới thiệu với em, đây là Lâm Nhã.”
Động tác của anh giống như đang cố tình muốn khoe ra cho đối phương biết hiện tại anh đã có bạn gái, hơn nữa còn giữ khoảng cách với cô.
Nụ cười trên môi Thẩm Khiết cứng đờ, mà khuôn mặt của Lâm Nhã cũng bị sượng.
Lâm Nhã cười không nổi, cô biết sếp muốn đem mình ra đỡ đạn, nhưng còn chưa chuẩn bị tốt tinh thần mà, thôi thì cứ nghe lời anh, im lặng là vàng.
Trong sảnh lớn chỉ có ba người bọn họ là đang nói chuyện, xung quanh có vẻ im ắng lạ thường, ngay cả những vị khách đến Hải Đường cũng ngậm chặt miệng.
Người phụ nữ tóc đỏ đưa tay về phía Lâm Nhã, lịch sự chào hỏi:
“Xin chào, tôi là Thẩm Khiết, bạn cũ của Đường Hạo, không biết cô là…”
Lâm Nhã vươn tay ra, nhẹ nhàng nắm tay đối phương rồi thân thiện đáp:
“Xin chào, tôi là Lâm Nhã.”
Còn về phần cô là gì của Đường Hạo thì cô không nói, vì cô sợ mình nói sai một chút sẽ bị trách phạt, hơn nữa, phần eo bị anh tóm lấy đang sắp phát ra âm thanh xương cốt lệch vị trí rồi đây. Cô len lén vòng tay qua eo anh, dùng sức nhéo một cái, lúc này mới được bàn tay rắn chắc kia buông tha cho.
Không khí giữa ba người lộ ra chút kỳ quặc, ai cũng đang cười nhưng đều phát ra khí thế như đi đánh trận. Cuối cùng, Thẩm Khiết là người chịu thua trước, dùng vẻ mặt mất mát mà nói:
“Xin lỗi, đã làm phiền hai người rồi.”
Lâm Nhã còn chưa kịp nói gì, Đường Hạo đã mỉm cười đáp:
“Ừ, phiền thật.”
“?” Trong đầu Lâm Nhã bật ra một cái chấm hỏi to đùng. Có khúc mắc gì giữa họ khiến boss đại nhân lãnh đạm với cô nàng thế này?
Khuôn mặt của Thẩm Khiết càng xị xuống, tức giận một chút rồi ủy khuất nói:
“Khi khác em sẽ tìm anh, xin lỗi, em đi ngay đây.”
Cô nàng xoay người, lúc rời đi còn không quên dùng ánh mắt sắc bén lướt qua người Lâm Nhã.
Lễ tân nhìn cảnh Thẩm Khiết đi ra ngoài cùng dàn bảo vệ cao lớn, lại nhìn Đường tổng nhăn mày, không khỏi nơm nớp lo sợ. Cô cũng chỉ làm đúng nhiệm vụ của mình thôi, hy vọng không bị giận cá chém thớt, tiền lương ở đây đủ nuôi sống cả nhà cô, mất việc chẳng khác gì mất mạng cả.
Lâm Nhã nhìn theo bóng lưng của vị tiểu thư kia, thấy Đường Hạo biểu hiện có hơi khác thường nhưng không hỏi. Đợi cô nàng kia khuất bóng rồi, cô lập tức cách xa khỏi anh, may mà không có chuyện kinh thiên động địa gì xảy ra.
Từ lúc Đường Hạo gặp người phụ nữ kia xong thì hơi thất thần, dáng vẻ không tập trung lắm, lúc trở lại phòng làm việc thì ngồi ngẩn ra, mắt cứ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.
Nghe nói đó là bạn gái cũ thời đại học, cô đoán Thẩm Khiết đi du học nên họ mới tách ra, bây giờ cô nàng kia quay về muốn nối lại tình xưa nhưng anh đang tổn thương nên không chịu. Được một lúc, cô bắt đầu suy diễn về muôn ngàn đoạn lịch sử tình yêu thảm thiết ngày trước của anh sếp nhà mình.
Lâm Nhã vừa nghĩ vừa cười trộm, vẫn không quên công việc của mình hôm nay. Quà tặng sinh nhật cho Lý tiểu thư sáng mai sẽ chuyển tới, buổi tối cô sẽ đi dự tiệc cùng Đường Hạo, nơi đó, là nơi mà cô gặp lại Trần Chính Hào. Đêm nay, cô nhất định phải cướp được mối làm ăn lớn trong tay anh ta.
Bình luận facebook