Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 66: Là diễn hay thật
Sau một đêm ân ái cuồng nhiệt, Lâm Nhã lại được Đường Hạo yêu thương cho nghỉ việc, nhưng cô thật sự không muốn tiếp tục ở nhà làm một con sâu lười nữa, rất chán. Thêm vào đó, cô còn việc quan trọng cần làm, chính là đi cướp các hạng mục mà Trần Chính Hào nhắm đến sau đó vui vẻ nhìn khuôn mặt tức giận nổi gân xanh của anh ta.
Trong công ty không còn lời dị nghị nào, Lâm Nhã thỏa thích làm theo ý mình, miễn là giữ cho công ty không bị lỗ vốn thì Đường Hạo cũng làm lơ cho qua. Công ty Hải Đường là công ty cổ phần, nhưng cổ đông chỉ có bốn người, đều là người Đường gia. Trước đây toàn quyền do bố của Đường Hạo nắm giữ, hiện tại thì dựa hết vào anh. Vậy nên, chỉ cần Lâm Nhã không làm quá đáng thì sẽ không ai quan tâm chuyện cô lạm quyền.
Gần đây, Trần Chính Hào luôn thấp thỏm trong lòng nhưng không rõ vì sao. Người bên cạnh mị hoặc dựa vào lồng ngực anh, vừa thổi hơi vào cổ anh vừa trấn an:
“Anh lại lo lắng chuyện gì à?”
“Ừm. Gần đây có cảm giác bị hãm hại.”
Sau khi chuyện với Triệu Phục đổ vỡ, Trần Chính Hào nổi điên một trận đi tìm đối phương ba mặt một lời. Triệu Phục chỉ đơn giản nói Lâm Ngọc không hợp khẩu vị của ông ta, ông ta sẽ không tiếp tục chuyện kinh doanh với hắn, sau đó đuổi hắn đi. Cơn giận này, hắn nuốt không trôi.
Hắn lo lắng chuyện bại lộ, đã cho người đi dò la tung tích của Lâm Ngọc. Hai tuần này Lâm Ngọc gần như không ra khỏi nhà nên việc tìm kiếm cũng không dễ dàng gì.
Đang nghĩ đến đó, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Một người đàn ông đi nhanh vào trong, ở bên tai Trần Chính Hào thì thầm một tiếng.
Hắn đưa tay vỗ mông cô gái bên cạnh, nói:
“Em ra ngoài trước, tôi có việc cần làm.”
“Không muốn đâu!” Người nọ nũng nịu bám vào người hắn.
Trần Chính Hào nhịn xuống cảm giác không vui, xoa xoa đầu cô nàng:
“Ngoan nào, buổi tối sẽ tìm em.”
Thấy thái độ của Trần Chính Hào có chút khác thường, cô gái nọ không tình nguyện nhưng vẫn phải buông tay rồi đi ra ngoài trước. Trong phòng chỉ còn lại hai người đàn ông, Trần Chính Hào hỏi:
“Tìm được địa chỉ cô ta rồi?”
“Cô ta ở cùng với chị gái mình, rất ít khi bước chân ra ngoài.”
“Đưa tôi đến đó.”
Trần Chính Hào dặn dò, cầm lấy ác khoác trên bàn rồi mặc vào, trong lòng không ngừng rủa Lâm Ngọc. Dám làm hỏng chuyện của hắn, sau đó còn trốn mất tăm, lá gan của cô ta cũng không nhỏ.
Hắn biết chị gái của cô ta là thư ký của Đường Hạo, vậy nên càng phải nhanh chóng bắt được cô ta, thủ tiêu mọi thứ gây bất lợi cho công việc của hắn.
Lâm Ngọc vẫn còn sợ hãi vì chuyện cũ nên rất ít ra ngoài, dù sao đã nghỉ học rất nhiều rồi, kỳ này đành bỏ phí để kỳ sau học lại. Cô đang nằm xem điện thoại thì bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa, bình thường ở nơi này không có ai đến tìm, sao lại có người bấm chuông chứ?
Xuất phát từ sự nhát gan của mình, Lâm Ngọc bò xuống đi về phía cửa. Qua lỗ nhỏ trên cửa, cô không nhìn thấy người, áp tai lên cửa để thử nghe tiếng động bên ngoài cũng không nghe được gì.
Dù sao nếu đến tìm cũng không phải tìm mình, Lâm Ngọc cảnh giác đi vào trong rồi gọi điện thoại cho chị gái. Hiện tại đang là giờ làm việc, nhưng Lâm Nhã bắt máy rất nhanh.
[Chị đây.]
“Có người đến tìm chị, nhưng em nhìn ra không thấy ai cả.”
Vừa nói dứt lời thì Lâm Nhã nghe được tiếng chuông cửa, vội dặn dò:
[Dù có chuyện gì cũng không được mở cửa. Mặc kệ bọn họ, hiểu chưa?]
“Em biết rồi.” Lâm Ngọc ngoan ngoãn đáp. Dù cho chị gái không nói thế thì cô cũng chẳng có gan đi mở cửa cho người lạ.
Trong phòng làm việc, Lâm Nhã vừa cúp điện thoại với em gái xong lập tức liên hệ bảo Từ Côn kiểm tra camera trước nhà giúp cô. Vì để đề phòng, Lâm Nhã đã lắp riêng camera trên hành lang nhà mình. Kết quả nhận được là: Trần Chính Hào đến tìm. Anh ta thật sự có gan đến tìm chị em cô!
Lâm Nhã cũng không sợ bọn họ sẽ phá cửa xông vào, nhưng nơi đó không thể ở lại lâu nữa. Gần đây tiền mà cô bòn rút được từ Đường Hạo đủ để bọn họ chuyển đến một chỗ tốt hơn, cô cũng cần làm chuẩn bị cho sau này rồi.
Đường Hạo thấy vẻ mặt lo lắng của cô, cất giọng hỏi:
“Làm sao vậy?”
Lâm Nhã đặt điện thoại xuống, cười nói:
“Không có chuyện gì, là em gái em có việc gấp nên gọi đến. Làm phiền anh rồi hửm?”
Đường Hạo đi đến bên cạnh cô, đưa tay sờ sờ tóc cô để trấn an:
“Có chuyện gì thì nói với tôi, không cần giấu, biết không?”
“Ừm…” Lâm Nhã hưởng thụ cảm giác được anh vuốt ve, như là một chú mèo nhỏ mà cọ cọ vào tay anh.
Trong lòng cô không rõ là mình đang diễn, hay thật sự đã quen với những động tác thân mật này. Một ngày nào đó, Đường Hạo biết được lý do cô tiếp cận anh, chắc sẽ hận cô lắm…
Cô muốn rời đi một cách thật lặng lẽ, lấy một lý do chính đáng để ly khai anh. Chỉ là cô biết rõ, với tính tình của Đường Hạo thì sẽ không để cô dễ dàng thoát khỏi anh như thế.
Trong công ty không còn lời dị nghị nào, Lâm Nhã thỏa thích làm theo ý mình, miễn là giữ cho công ty không bị lỗ vốn thì Đường Hạo cũng làm lơ cho qua. Công ty Hải Đường là công ty cổ phần, nhưng cổ đông chỉ có bốn người, đều là người Đường gia. Trước đây toàn quyền do bố của Đường Hạo nắm giữ, hiện tại thì dựa hết vào anh. Vậy nên, chỉ cần Lâm Nhã không làm quá đáng thì sẽ không ai quan tâm chuyện cô lạm quyền.
Gần đây, Trần Chính Hào luôn thấp thỏm trong lòng nhưng không rõ vì sao. Người bên cạnh mị hoặc dựa vào lồng ngực anh, vừa thổi hơi vào cổ anh vừa trấn an:
“Anh lại lo lắng chuyện gì à?”
“Ừm. Gần đây có cảm giác bị hãm hại.”
Sau khi chuyện với Triệu Phục đổ vỡ, Trần Chính Hào nổi điên một trận đi tìm đối phương ba mặt một lời. Triệu Phục chỉ đơn giản nói Lâm Ngọc không hợp khẩu vị của ông ta, ông ta sẽ không tiếp tục chuyện kinh doanh với hắn, sau đó đuổi hắn đi. Cơn giận này, hắn nuốt không trôi.
Hắn lo lắng chuyện bại lộ, đã cho người đi dò la tung tích của Lâm Ngọc. Hai tuần này Lâm Ngọc gần như không ra khỏi nhà nên việc tìm kiếm cũng không dễ dàng gì.
Đang nghĩ đến đó, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Một người đàn ông đi nhanh vào trong, ở bên tai Trần Chính Hào thì thầm một tiếng.
Hắn đưa tay vỗ mông cô gái bên cạnh, nói:
“Em ra ngoài trước, tôi có việc cần làm.”
“Không muốn đâu!” Người nọ nũng nịu bám vào người hắn.
Trần Chính Hào nhịn xuống cảm giác không vui, xoa xoa đầu cô nàng:
“Ngoan nào, buổi tối sẽ tìm em.”
Thấy thái độ của Trần Chính Hào có chút khác thường, cô gái nọ không tình nguyện nhưng vẫn phải buông tay rồi đi ra ngoài trước. Trong phòng chỉ còn lại hai người đàn ông, Trần Chính Hào hỏi:
“Tìm được địa chỉ cô ta rồi?”
“Cô ta ở cùng với chị gái mình, rất ít khi bước chân ra ngoài.”
“Đưa tôi đến đó.”
Trần Chính Hào dặn dò, cầm lấy ác khoác trên bàn rồi mặc vào, trong lòng không ngừng rủa Lâm Ngọc. Dám làm hỏng chuyện của hắn, sau đó còn trốn mất tăm, lá gan của cô ta cũng không nhỏ.
Hắn biết chị gái của cô ta là thư ký của Đường Hạo, vậy nên càng phải nhanh chóng bắt được cô ta, thủ tiêu mọi thứ gây bất lợi cho công việc của hắn.
Lâm Ngọc vẫn còn sợ hãi vì chuyện cũ nên rất ít ra ngoài, dù sao đã nghỉ học rất nhiều rồi, kỳ này đành bỏ phí để kỳ sau học lại. Cô đang nằm xem điện thoại thì bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa, bình thường ở nơi này không có ai đến tìm, sao lại có người bấm chuông chứ?
Xuất phát từ sự nhát gan của mình, Lâm Ngọc bò xuống đi về phía cửa. Qua lỗ nhỏ trên cửa, cô không nhìn thấy người, áp tai lên cửa để thử nghe tiếng động bên ngoài cũng không nghe được gì.
Dù sao nếu đến tìm cũng không phải tìm mình, Lâm Ngọc cảnh giác đi vào trong rồi gọi điện thoại cho chị gái. Hiện tại đang là giờ làm việc, nhưng Lâm Nhã bắt máy rất nhanh.
[Chị đây.]
“Có người đến tìm chị, nhưng em nhìn ra không thấy ai cả.”
Vừa nói dứt lời thì Lâm Nhã nghe được tiếng chuông cửa, vội dặn dò:
[Dù có chuyện gì cũng không được mở cửa. Mặc kệ bọn họ, hiểu chưa?]
“Em biết rồi.” Lâm Ngọc ngoan ngoãn đáp. Dù cho chị gái không nói thế thì cô cũng chẳng có gan đi mở cửa cho người lạ.
Trong phòng làm việc, Lâm Nhã vừa cúp điện thoại với em gái xong lập tức liên hệ bảo Từ Côn kiểm tra camera trước nhà giúp cô. Vì để đề phòng, Lâm Nhã đã lắp riêng camera trên hành lang nhà mình. Kết quả nhận được là: Trần Chính Hào đến tìm. Anh ta thật sự có gan đến tìm chị em cô!
Lâm Nhã cũng không sợ bọn họ sẽ phá cửa xông vào, nhưng nơi đó không thể ở lại lâu nữa. Gần đây tiền mà cô bòn rút được từ Đường Hạo đủ để bọn họ chuyển đến một chỗ tốt hơn, cô cũng cần làm chuẩn bị cho sau này rồi.
Đường Hạo thấy vẻ mặt lo lắng của cô, cất giọng hỏi:
“Làm sao vậy?”
Lâm Nhã đặt điện thoại xuống, cười nói:
“Không có chuyện gì, là em gái em có việc gấp nên gọi đến. Làm phiền anh rồi hửm?”
Đường Hạo đi đến bên cạnh cô, đưa tay sờ sờ tóc cô để trấn an:
“Có chuyện gì thì nói với tôi, không cần giấu, biết không?”
“Ừm…” Lâm Nhã hưởng thụ cảm giác được anh vuốt ve, như là một chú mèo nhỏ mà cọ cọ vào tay anh.
Trong lòng cô không rõ là mình đang diễn, hay thật sự đã quen với những động tác thân mật này. Một ngày nào đó, Đường Hạo biết được lý do cô tiếp cận anh, chắc sẽ hận cô lắm…
Cô muốn rời đi một cách thật lặng lẽ, lấy một lý do chính đáng để ly khai anh. Chỉ là cô biết rõ, với tính tình của Đường Hạo thì sẽ không để cô dễ dàng thoát khỏi anh như thế.
Bình luận facebook