Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3
Hàn trợ lý đi mất...
..
Cô thật là xui xẻo mà. Mất cả chì lẫn chài.... vừa bị ngã lại còn không nhận được lời xin lỗi.
Hừ....con gấu đó quá hời rồi.
Kiếp trước cô đã làm sai việc gì mà kiếp này toàn dẫm phải vỏ chuối như thế...!!!
"Ông trời không có mắt" cô hét lớn
'Đùng! Đoàng' trời nổi sét. (Làm màu thôi nhé các độc giả)
Đến ông trời cũng không đứng về phía cô.
Chợt ra mục đích tới đây, cô vừa chạy như bay vừa nhìn đồng hồ. Moá nó lo cãi nhau với con gấu đó mà cô muộn giờ rồi. Chết thật!
.....
Bước vào phòng nhân sự nộp hồ sơ. Cô nhìn xung quanh căn phòng. Tiếng đánh máy ' Tách tách', tiếng máy in, tiếng nói chuyện.
Heyyy....quả là đời sống công sở hầu như là việc ai người nấy lo. Chẳng giống vùng nông thôn nơi cô sống, dù công việc vất vả thì vẫn có tiếng cười, tiếng trẻ con reo hò chạy nhảy.
Cô giải quyết xong vụ hồ sơ
.....
Bưng trà cho khách. Họ kêu cô bưng trà cho khách vip tới phỏng vấn.
Đáng lẽ ra việc của cô là viết lách, đánh máy, ít ra cũng phải giống như một nhân viên công sở thực thụ chứ.
Việc bưng trà khác gì làm hầu bàn.
....
Đi lên phòng vip quả là mệt mỏi rồi, nó nằm quá cao....lại dành cho khách hàng vip.
Cô đi tới căn phòng vip.1. Hai người áo đen như biết đến cô liền mở cửa cho cô.
Quả là phòng thượng hạng. Điều hoà máy lạnh sướng tê xịn hơn cái quạt ghẻ ở chỗ của cô. Cửa sổ chắc có thể nhìn được hết thành phố này.
Vip có khác...!!!
Nhìn sang trái, một người đàn ông ngồi làm việc, anh ta đang đọc tài liệu nhưng cầm tài liệu kiểu gì lại che mất cái mặt. Hại cô mất mật.
Cô ớn lạnh cả người cố bưng trà mà không té xỉu. Ghê quá!!!
" Quý khách đây là trà của ngài" cô nói cung kính
Cửa chợt mở, một cận vệ bước vào theo sau là một người đàn ông tuổi trung niên cung kính nói " Thủ tướng! giám đốc quản lý đài truyền hình muốn cầu kiến ngài"
Anh thả tập tài liệu xuống bàn.
Cô ngoác mồm " con gấu chết bầm kia là là..."
Thủ tướng. Ôi mịa ơi. Mình tiêu đời rồi
Cô đứng run rẩy cả cơ thể
Bọn họ nói chuyện.....vân vân...mây mây...
.....
" Các người có thể ra ngoài rồi" anh nói
Thấy hai người kia đi ra cô cũng đi theo sau.
" Cô gái kia tôi chưa cho phép cô ra ngoài" anh nói
Cô đứng lại cảm giác không lành, mặt tái xanh như cái xác chết.
Thôi xong lần này chỉ có chết không toàn thây. Có lẽ cô sắp phải cuốn gói đi tìm Diêm Vương rồi huhu.
" Hì hì! thủ tướng đại nhân lâu rồi không gặp" cô cười nói qua chuyện
" Lâu rồi không gặp, hừ tôi quen cô à" anh nói châm chọc
Cái con gấu chết bầm kia. Nếu không phải anh là thủ tướng cao cao kia thì tôi đã băm anh ra nhồi đậu phụ rồi còn ở đây bà bắt nạt bà đây.!!!!
..
Cô thật là xui xẻo mà. Mất cả chì lẫn chài.... vừa bị ngã lại còn không nhận được lời xin lỗi.
Hừ....con gấu đó quá hời rồi.
Kiếp trước cô đã làm sai việc gì mà kiếp này toàn dẫm phải vỏ chuối như thế...!!!
"Ông trời không có mắt" cô hét lớn
'Đùng! Đoàng' trời nổi sét. (Làm màu thôi nhé các độc giả)
Đến ông trời cũng không đứng về phía cô.
Chợt ra mục đích tới đây, cô vừa chạy như bay vừa nhìn đồng hồ. Moá nó lo cãi nhau với con gấu đó mà cô muộn giờ rồi. Chết thật!
.....
Bước vào phòng nhân sự nộp hồ sơ. Cô nhìn xung quanh căn phòng. Tiếng đánh máy ' Tách tách', tiếng máy in, tiếng nói chuyện.
Heyyy....quả là đời sống công sở hầu như là việc ai người nấy lo. Chẳng giống vùng nông thôn nơi cô sống, dù công việc vất vả thì vẫn có tiếng cười, tiếng trẻ con reo hò chạy nhảy.
Cô giải quyết xong vụ hồ sơ
.....
Bưng trà cho khách. Họ kêu cô bưng trà cho khách vip tới phỏng vấn.
Đáng lẽ ra việc của cô là viết lách, đánh máy, ít ra cũng phải giống như một nhân viên công sở thực thụ chứ.
Việc bưng trà khác gì làm hầu bàn.
....
Đi lên phòng vip quả là mệt mỏi rồi, nó nằm quá cao....lại dành cho khách hàng vip.
Cô đi tới căn phòng vip.1. Hai người áo đen như biết đến cô liền mở cửa cho cô.
Quả là phòng thượng hạng. Điều hoà máy lạnh sướng tê xịn hơn cái quạt ghẻ ở chỗ của cô. Cửa sổ chắc có thể nhìn được hết thành phố này.
Vip có khác...!!!
Nhìn sang trái, một người đàn ông ngồi làm việc, anh ta đang đọc tài liệu nhưng cầm tài liệu kiểu gì lại che mất cái mặt. Hại cô mất mật.
Cô ớn lạnh cả người cố bưng trà mà không té xỉu. Ghê quá!!!
" Quý khách đây là trà của ngài" cô nói cung kính
Cửa chợt mở, một cận vệ bước vào theo sau là một người đàn ông tuổi trung niên cung kính nói " Thủ tướng! giám đốc quản lý đài truyền hình muốn cầu kiến ngài"
Anh thả tập tài liệu xuống bàn.
Cô ngoác mồm " con gấu chết bầm kia là là..."
Thủ tướng. Ôi mịa ơi. Mình tiêu đời rồi
Cô đứng run rẩy cả cơ thể
Bọn họ nói chuyện.....vân vân...mây mây...
.....
" Các người có thể ra ngoài rồi" anh nói
Thấy hai người kia đi ra cô cũng đi theo sau.
" Cô gái kia tôi chưa cho phép cô ra ngoài" anh nói
Cô đứng lại cảm giác không lành, mặt tái xanh như cái xác chết.
Thôi xong lần này chỉ có chết không toàn thây. Có lẽ cô sắp phải cuốn gói đi tìm Diêm Vương rồi huhu.
" Hì hì! thủ tướng đại nhân lâu rồi không gặp" cô cười nói qua chuyện
" Lâu rồi không gặp, hừ tôi quen cô à" anh nói châm chọc
Cái con gấu chết bầm kia. Nếu không phải anh là thủ tướng cao cao kia thì tôi đã băm anh ra nhồi đậu phụ rồi còn ở đây bà bắt nạt bà đây.!!!!
Bình luận facebook