Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 89: Thiên lý truyền âm
"Chữ đó làm sao con đọc được? Lúc rảnh nhờ thằng Đăng dịch lại đi! Chúc mừng, Huyền Ý!" Bác Năm cười nói.
Lê Yến Xuân ôm quyển sách vào lòng. Huyền Tâm, Huyền Ý, hai người đã trở thành huynh đệ đồng môn rồi, nghe như trong phim cổ trang vậy. Như vậy cô phải gọi Lý An Đăng là sư huynh, cô là tiểu muội sao.
Lý An Đăng có chấp nhận một tiểu muội không, nghĩ đến, sau này nếu như hắn lấy cô làm vợ, cô gả cho một sư huynh, tâm trạng có chút biến thái ưa thích.
Ra oai đợi cho sư phụ đi khỏi, Lý An Đăng mới quay lại. Hắn bước ra ngoài, trời đã tối, hắn ngồi xuống nhóm lửa sưởi. Lúc này mới để ý Lê Yến Xuân, cô ta đang mặc quần áo của hắn.
"Cô đem tôi về?" Lý An Đăng biết cô phải khó khăn lắm mới đưa hắn về, nhìn lại cô, cả đồ mặc còn không có, hắn rất áy náy.
"Chỉ nửa đường thôi, sư phụ đã cõng anh về!"
Lý An Đăng trong nháy mắt ôm lấy Lê Yến Xuân. "Cảm ơn cô, nhiều lắm! Để cô thiệt thòi!"
"Anh... Anh cũng cứu tôi mà!"
Lý An Đăng lấy chút hơi ấm cho cô, sau đó nhẹ nhàng rời tay, gãi đầu vừa cười. Cô hạ sát âm lượng nói với hắn. "Tại sao anh giết người?"
Hắn tỏ ra tội nghiệp nhìn cô. "Tôi, tôi... Tôi không muốn như vậy! Hai người đó... Thấy hết của cô, tôi không muốn chuyện này tiết lộ ra ngoài, tôi... Muốn họ đi đầu thai!"
Mặc dù Lê Yến Xuân thấy sai trái khi hắn làm như vậy, nhưng cô cảm giác được tấm lòng của hắn, là vì cô.
Hắn liếc xuống, lấy quyển sách từ trong tay cô. "Đây là..."
"Hì, từ nay tôi là sư muội Huyền Ý của anh!"
"Tức là..."
"Cũng là đệ tử của sư phụ anh, sư phụ anh cũng là sư phụ của tôi!"
Lý An Đăng nhìn xa xa. "Cái ông già này, lại bày trò gì nữa?"
"Trả đây!" Lê Yến Xuân giật lại cuốn sách. "Nhiệm vụ của anh, lúc rảnh giảng cho tôi hiểu, rõ chưa?"
Ngược lại Lý An Đăng cảm thấy khó chịu, muốn cô ta không dính đến những chuyện này càng ít càng tốt, mà rốt cuộc cô ta lại đâm đầu vào.
"Tôi thấy anh và sư phụ nói chuyện không hợp nhau lắm?" Lê Yến Xuân nói.
"Không có gì, quen rồi!"
"Sao lại không có gì?" Lê Yến Xuân trừng mắt nhìn hắn. "Anh là đệ tử, phải biết lễ nghi! Lúc trước tôi có thể làm ngơ, bây giờ đó chính là sư phụ tôi, tôi không cho phép anh hỗn xược với sư phụ!"
Lý An Đăng không bao giờ chớp mắt nhìn đại mỹ nữ, diễn biến câu chuyện đã trở nên phức tạp rồi.
"Đúng rồi, cô mới nhập môn, tôi mới chính là sư huynh đây! Cô không được dạy bảo tôi!"
Kết quả Lê Yến Xuân liếc mắt nhìn hắn, hắn nói. "Tôi chỉ đùa!"
Đột nhiên lúc này có tiếng chó sủa đằng xa, tiếp theo đó Cục Than cũng chạy đến. Đúng là Cục Than, hoà lẫn trong bóng tối nên chỉ nhìn được hàm răng của nó. Cục Than chạy đến, thân thể đầy bụi đất, hệt như vừa trải qua trăm ngàn đau khổ, vượt muôn trùng xa xôi đến đây, trông có chút thảm.
Cục Than vừa thấy Lý An Đăng thì nhào đến, hắn cúi xuống ôm lấy nó, chuẩn bị không hề phòng thủ cho nó liếm mặt. Ai ngờ miệng nó đang bận ngậm một thứ.
Bác Năm chạy đến, thấy lạ lẫm, nhìn quanh. "Còn hai người kia đâu?"
Lý An Đăng lấy ra một cái mõ dính đầy nước bọt, là cái mõ của Bất U. Lê Yến Xuân sợ hãi nói. "Không lẽ trưởng lão gặp chuyện gì?"
Lý An Đăng dùng tay áo chùi phía trên cái mõ, động tác vô tình như khởi động cây đèn thần, vậy mà bên trong cái mõ phát ra âm thanh. "A Di Đà Phật!"
Ba người nhìn nhau, khẩn trưởng ngồi chồm hỗm quan sát cái mõ. Nguyên nhân âm thanh đó cũng là của Bất U.
"Có phải mấy người rất bất ngờ khi bần tăng chui vào đây phải không? Thật ra bần tăng cũng muốn chui vào nhưng không được, đây chỉ là pháp lực của bần tăng truyền vào, gọi là 'thiên lý truyền âm'. Nếu mọi người đã nghe được, cũng tức là thí chủ chó mực đã đến nơi rồi!
Sự tình là có hai thí chủ đi lạc, bần tăng và thí chủ Mai đi tìm, thật không may, đến thôn dưới núi thì phát hiện... E hèm... Tu La Vu Yêu!"
Ba người căng thẳng nhìn nhau, Lý An Đăng lắc lắc cái mõ, hắn còn nghi ngờ trong này có máy thu âm.
"Bần tăng đã dùng Mộc Ngư tốt nhất, tránh trường hợp bị ai lắc, cho nên quý vị yên tâm những điều bần tăng nói sẽ được giữ nguyên cho đến nơi! Nói đến đâu rồi... Bần tăng còn gặp ông Đinh đi về, giúp ông chạy trốn, hiện tại đang trốn trong nhà ông!
Nhưng con yêu này không ăn động vật, bần tăng có thể gửi cho thí chủ chó mực đem về! À, thí chủ, muốn nói không?
Ưm...
Thật ra ông Đinh đang ngậm đậu đen đại sư cho ông ta, khiến cho Tu La Vu Yêu không thấy, rất hay! Bần tăng cũng ở đây bảo vệ họ, vì... Bần tăng đâu có ngu mà đi ra ngoài!
Thỉnh mong các vị thí chủ đến hỗ trợ bần tăng cùng thí chủ Mai nha! Bần tăng muốn nói, bần tăng chưa có chết, nói chung... Bần tăng tương đối đẹp trai!
... Cho tôi nữa! Xuân ơi, tôi là Tiểu Mai nè, ở đây nguy hiểm lắm, tôi muốn về nhà, hu hu!"
Ba người nhìn cái mõ thở dài. Lý An Đăng vuốt đầu Cục Than. "Khổ cho mày rồi, đổi lại là tao không ngậm cái này lâu như vậy đâu!"
Bác Năm nghiêm trọng nói. "Phải làm sao?"
"Đương nhiên phải đến xem!"
Lê Yến Xuân lo lắng nhìn Lý An Đăng yếu ớt nói. "Anh chỉ vừa khoẻ lại thôi!"
"Dù sao cũng phải đi tìm họ chứ?" Lý An Đăng ngồi xuống, khoanh chân xếp bằng. "Tôi điều khí một chút là ổn!"
"Phải rồi, người quan trọng!" Bác Năm đồng ý với hắn.
Lê Yến Xuân cũng đứng lên. "Còn đồ ở đây thì sao?"
"Để mai quay lại tính tiếp, dọn hành lý được rồi!" Nói đoạn bác Năm chạy vào lều.
Lê Yến Xuân xác định lều, định chạy theo, nhưng nhớ lại là trong lều không có quần áo gì nữa. Cô chỉ còn cách mặc đồ của Lý An Đăng, ngồi xuống xem hắn tự hồi phục.
Chỉ năm phút sau, ba người cùng Cục Than di chuyển xuống núi. Tốn thêm một khoảng thời gian kha khá mới đến chân núi, bác Năm dĩ nhiên làm tài xế chở họ đi.
Đến sơn thôn vắng vẻ, xe tấp vào một bên lề. Họ sử dụng biện pháp đi bộ, muốn vào thôn, xe này đi vào không lọt qua được.
Họ mò đường đến chỗ nhà lão Đinh. Hơn nữa phải hết sức cảnh giác, Bất U có nói là Tu La Vu Yêu, thật là Tu La sao.
Đi ngang qua một căn nhà nhỏ, nhìn vào trong đã nghe tiếng than khóc. Một cái giường, có một người đang nằm trên đó. Người này da thịt co rút đến tận xương như chỉ có bộ da đắp lên, mà bộ da khô héo, không còn sức sống, chẳng khác nào vỏ cây.
Ba người hít hà như vừa ngậm phải quả ớt cay. Yêu tinh làm, sức mạnh phải lớn mới có thể hút tinh khí con người, khiến xác chết trở thành cái thây khô.
Tiếng than khóc của những người xung quanh u sầu não nề.
Ba người một chó tiếp tục đi...
Lý An Đăng cầm một đèn pin, một cây nến. Cục Than phóng lên trước dẫn đường, rẽ vào nhà của lão Đinh. Nó đứng trước nhà sủa mấy tiếng.
Liền có tiếng mở khoá, cửa được mở, là Bất U đứng trong nhà. Đám người đằng trước liền đến nới hỏi han.
Lê Yến Xuân nói với Tiểu Mai. "Sao không gọi điện thoai?"
Tiểu Mai vừa khóc vừa nói. "Hết pin."
Lý An Đăng thì liếc sang Bất U, anh ta nói. "Bần tăng tứ hải giai không, điện thoại cũng không!"
Bác Năm vào trong xem những người bạn già. Vợ của lão Đinh cùng nhóc Cẩu, may quá còn đủ cả họ hàng. Lão Đinh đang tập trung thực hiện Ẩn Gia Pháp, cầm hai miếng lệnh bài, đôi chân đứng lâu đến mức tê cứng.
Lê Yến Xuân ôm quyển sách vào lòng. Huyền Tâm, Huyền Ý, hai người đã trở thành huynh đệ đồng môn rồi, nghe như trong phim cổ trang vậy. Như vậy cô phải gọi Lý An Đăng là sư huynh, cô là tiểu muội sao.
Lý An Đăng có chấp nhận một tiểu muội không, nghĩ đến, sau này nếu như hắn lấy cô làm vợ, cô gả cho một sư huynh, tâm trạng có chút biến thái ưa thích.
Ra oai đợi cho sư phụ đi khỏi, Lý An Đăng mới quay lại. Hắn bước ra ngoài, trời đã tối, hắn ngồi xuống nhóm lửa sưởi. Lúc này mới để ý Lê Yến Xuân, cô ta đang mặc quần áo của hắn.
"Cô đem tôi về?" Lý An Đăng biết cô phải khó khăn lắm mới đưa hắn về, nhìn lại cô, cả đồ mặc còn không có, hắn rất áy náy.
"Chỉ nửa đường thôi, sư phụ đã cõng anh về!"
Lý An Đăng trong nháy mắt ôm lấy Lê Yến Xuân. "Cảm ơn cô, nhiều lắm! Để cô thiệt thòi!"
"Anh... Anh cũng cứu tôi mà!"
Lý An Đăng lấy chút hơi ấm cho cô, sau đó nhẹ nhàng rời tay, gãi đầu vừa cười. Cô hạ sát âm lượng nói với hắn. "Tại sao anh giết người?"
Hắn tỏ ra tội nghiệp nhìn cô. "Tôi, tôi... Tôi không muốn như vậy! Hai người đó... Thấy hết của cô, tôi không muốn chuyện này tiết lộ ra ngoài, tôi... Muốn họ đi đầu thai!"
Mặc dù Lê Yến Xuân thấy sai trái khi hắn làm như vậy, nhưng cô cảm giác được tấm lòng của hắn, là vì cô.
Hắn liếc xuống, lấy quyển sách từ trong tay cô. "Đây là..."
"Hì, từ nay tôi là sư muội Huyền Ý của anh!"
"Tức là..."
"Cũng là đệ tử của sư phụ anh, sư phụ anh cũng là sư phụ của tôi!"
Lý An Đăng nhìn xa xa. "Cái ông già này, lại bày trò gì nữa?"
"Trả đây!" Lê Yến Xuân giật lại cuốn sách. "Nhiệm vụ của anh, lúc rảnh giảng cho tôi hiểu, rõ chưa?"
Ngược lại Lý An Đăng cảm thấy khó chịu, muốn cô ta không dính đến những chuyện này càng ít càng tốt, mà rốt cuộc cô ta lại đâm đầu vào.
"Tôi thấy anh và sư phụ nói chuyện không hợp nhau lắm?" Lê Yến Xuân nói.
"Không có gì, quen rồi!"
"Sao lại không có gì?" Lê Yến Xuân trừng mắt nhìn hắn. "Anh là đệ tử, phải biết lễ nghi! Lúc trước tôi có thể làm ngơ, bây giờ đó chính là sư phụ tôi, tôi không cho phép anh hỗn xược với sư phụ!"
Lý An Đăng không bao giờ chớp mắt nhìn đại mỹ nữ, diễn biến câu chuyện đã trở nên phức tạp rồi.
"Đúng rồi, cô mới nhập môn, tôi mới chính là sư huynh đây! Cô không được dạy bảo tôi!"
Kết quả Lê Yến Xuân liếc mắt nhìn hắn, hắn nói. "Tôi chỉ đùa!"
Đột nhiên lúc này có tiếng chó sủa đằng xa, tiếp theo đó Cục Than cũng chạy đến. Đúng là Cục Than, hoà lẫn trong bóng tối nên chỉ nhìn được hàm răng của nó. Cục Than chạy đến, thân thể đầy bụi đất, hệt như vừa trải qua trăm ngàn đau khổ, vượt muôn trùng xa xôi đến đây, trông có chút thảm.
Cục Than vừa thấy Lý An Đăng thì nhào đến, hắn cúi xuống ôm lấy nó, chuẩn bị không hề phòng thủ cho nó liếm mặt. Ai ngờ miệng nó đang bận ngậm một thứ.
Bác Năm chạy đến, thấy lạ lẫm, nhìn quanh. "Còn hai người kia đâu?"
Lý An Đăng lấy ra một cái mõ dính đầy nước bọt, là cái mõ của Bất U. Lê Yến Xuân sợ hãi nói. "Không lẽ trưởng lão gặp chuyện gì?"
Lý An Đăng dùng tay áo chùi phía trên cái mõ, động tác vô tình như khởi động cây đèn thần, vậy mà bên trong cái mõ phát ra âm thanh. "A Di Đà Phật!"
Ba người nhìn nhau, khẩn trưởng ngồi chồm hỗm quan sát cái mõ. Nguyên nhân âm thanh đó cũng là của Bất U.
"Có phải mấy người rất bất ngờ khi bần tăng chui vào đây phải không? Thật ra bần tăng cũng muốn chui vào nhưng không được, đây chỉ là pháp lực của bần tăng truyền vào, gọi là 'thiên lý truyền âm'. Nếu mọi người đã nghe được, cũng tức là thí chủ chó mực đã đến nơi rồi!
Sự tình là có hai thí chủ đi lạc, bần tăng và thí chủ Mai đi tìm, thật không may, đến thôn dưới núi thì phát hiện... E hèm... Tu La Vu Yêu!"
Ba người căng thẳng nhìn nhau, Lý An Đăng lắc lắc cái mõ, hắn còn nghi ngờ trong này có máy thu âm.
"Bần tăng đã dùng Mộc Ngư tốt nhất, tránh trường hợp bị ai lắc, cho nên quý vị yên tâm những điều bần tăng nói sẽ được giữ nguyên cho đến nơi! Nói đến đâu rồi... Bần tăng còn gặp ông Đinh đi về, giúp ông chạy trốn, hiện tại đang trốn trong nhà ông!
Nhưng con yêu này không ăn động vật, bần tăng có thể gửi cho thí chủ chó mực đem về! À, thí chủ, muốn nói không?
Ưm...
Thật ra ông Đinh đang ngậm đậu đen đại sư cho ông ta, khiến cho Tu La Vu Yêu không thấy, rất hay! Bần tăng cũng ở đây bảo vệ họ, vì... Bần tăng đâu có ngu mà đi ra ngoài!
Thỉnh mong các vị thí chủ đến hỗ trợ bần tăng cùng thí chủ Mai nha! Bần tăng muốn nói, bần tăng chưa có chết, nói chung... Bần tăng tương đối đẹp trai!
... Cho tôi nữa! Xuân ơi, tôi là Tiểu Mai nè, ở đây nguy hiểm lắm, tôi muốn về nhà, hu hu!"
Ba người nhìn cái mõ thở dài. Lý An Đăng vuốt đầu Cục Than. "Khổ cho mày rồi, đổi lại là tao không ngậm cái này lâu như vậy đâu!"
Bác Năm nghiêm trọng nói. "Phải làm sao?"
"Đương nhiên phải đến xem!"
Lê Yến Xuân lo lắng nhìn Lý An Đăng yếu ớt nói. "Anh chỉ vừa khoẻ lại thôi!"
"Dù sao cũng phải đi tìm họ chứ?" Lý An Đăng ngồi xuống, khoanh chân xếp bằng. "Tôi điều khí một chút là ổn!"
"Phải rồi, người quan trọng!" Bác Năm đồng ý với hắn.
Lê Yến Xuân cũng đứng lên. "Còn đồ ở đây thì sao?"
"Để mai quay lại tính tiếp, dọn hành lý được rồi!" Nói đoạn bác Năm chạy vào lều.
Lê Yến Xuân xác định lều, định chạy theo, nhưng nhớ lại là trong lều không có quần áo gì nữa. Cô chỉ còn cách mặc đồ của Lý An Đăng, ngồi xuống xem hắn tự hồi phục.
Chỉ năm phút sau, ba người cùng Cục Than di chuyển xuống núi. Tốn thêm một khoảng thời gian kha khá mới đến chân núi, bác Năm dĩ nhiên làm tài xế chở họ đi.
Đến sơn thôn vắng vẻ, xe tấp vào một bên lề. Họ sử dụng biện pháp đi bộ, muốn vào thôn, xe này đi vào không lọt qua được.
Họ mò đường đến chỗ nhà lão Đinh. Hơn nữa phải hết sức cảnh giác, Bất U có nói là Tu La Vu Yêu, thật là Tu La sao.
Đi ngang qua một căn nhà nhỏ, nhìn vào trong đã nghe tiếng than khóc. Một cái giường, có một người đang nằm trên đó. Người này da thịt co rút đến tận xương như chỉ có bộ da đắp lên, mà bộ da khô héo, không còn sức sống, chẳng khác nào vỏ cây.
Ba người hít hà như vừa ngậm phải quả ớt cay. Yêu tinh làm, sức mạnh phải lớn mới có thể hút tinh khí con người, khiến xác chết trở thành cái thây khô.
Tiếng than khóc của những người xung quanh u sầu não nề.
Ba người một chó tiếp tục đi...
Lý An Đăng cầm một đèn pin, một cây nến. Cục Than phóng lên trước dẫn đường, rẽ vào nhà của lão Đinh. Nó đứng trước nhà sủa mấy tiếng.
Liền có tiếng mở khoá, cửa được mở, là Bất U đứng trong nhà. Đám người đằng trước liền đến nới hỏi han.
Lê Yến Xuân nói với Tiểu Mai. "Sao không gọi điện thoai?"
Tiểu Mai vừa khóc vừa nói. "Hết pin."
Lý An Đăng thì liếc sang Bất U, anh ta nói. "Bần tăng tứ hải giai không, điện thoại cũng không!"
Bác Năm vào trong xem những người bạn già. Vợ của lão Đinh cùng nhóc Cẩu, may quá còn đủ cả họ hàng. Lão Đinh đang tập trung thực hiện Ẩn Gia Pháp, cầm hai miếng lệnh bài, đôi chân đứng lâu đến mức tê cứng.
Bình luận facebook