Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 91: Bên trái bên phải
Bác Năm vừa chạy theo vừa nói. "Khổ thân già này, nó chạy nhanh như vậy sao mà đuổi kịp?"
"Mọi người yên tâm, nó chỉ chạy trong vùng núi thôi!" Lý An Đăng cố gắng chạy, hết sức trấn an nói.
Kỳ thực hắn chưa nghĩ đến chuyện này, thuật sĩ dùng linh miêu trừ tà thông thường trong khoảng cách ngắn. Không những có thể xem nó biểu diễn mà còn bắt ghế ngồi uống trà. Chẳng qua hắn chỉ khuyếch trương phạm vi một chút.
May mắn hướng Tiểu Ngọc chạy ra đến đầu thôn, Cục Than đuổi đằng sau. Lúc này năm người Lý An Đăng chạy đến, Lý An Đăng dừng lại, ngón tay chỉ vào chiếc xe. "Được, được cứu!"
Năm người phóng lên xe, bác Năm quay đầu xe một mạch, chạy đi.
Xe lao nhanh trên con đường có chút không bằng phẳng, như con giao long uốn lượn đuổi theo con mồi. Bác Năm gồng cứng tay lái, dồn tất cả sự tập trung, cuốn theo lộ trình bão táp. Những người trên xe có cảm tưởng bản thân là viên xí ngầu trong cái lon vậy.
Tiểu Ngọc chạy đến một quả núi thì không chạy tiếp nữa, Cục Than cũng vừa đến nơi.
Cái đồi núi này đối chiếu theo vị trí chính là Huyền Vũ. Phía trước, phần đất trông có phần trơn láng hơn, lại đi thêm một đoạn liền có con sông chảy ngang, là Chu Tước. Hai bên là hai chỗ địa hình khá cân bằng nhau, cũng là Thanh Long và Bạch Hổ.
Hội tụ tứ linh, mà trung tâm của tứ linh gọi là long mạch.
Xe chạy phía sau, Lý An Đăng quan sát cũng đã biết. Nếu để cho Hoàng Diệp thành công mở ra sinh môn sẽ gây hoạ lớn. Nhưng ở nơi này, hắn có thể dựa vào long mạch để đối phó Hoàng Diệp. Rồng là vua muôn thú, nên hầu hết các loại yêu tinh đều sợ rồng.
Bác Năm đạp thắn xe, "Kíttt", để lại trên con đường một vệt bánh xe dài, có khói thổi trên đó. Trước đầu xe là Tiểu Ngọc và Cục Than nhìn vào quả núi, Cục Than còn sủa.
Tất cả mọi người xuống xe.
Từ dưới đất có lớp đá như cái dốc đường nối lên núi, tiếp theo sẽ thấy một khe hở như tia sét chém dọc xuống. Tuy là khe hở đối với quả núi này nhưng dư dả cho một người đi vào.
Bác Năm suýt nữa đã đụng trúng Tiểu Ngọc, nhìn xuống nói. "Con mèo này, sao lại không chạy tiếp? Đừng nói bên trong có rất nhiều yêu tinh!"
Lý An Đăng nhìn hai cô gái đang hoang mang phía sau, bất đắc dĩ không thể che giấu. "Yêu tính bên trong quá mạnh, loài vật nào cũng sợ thôi!"
Hắn tháo vòng cổ trên Tiểu Ngọc. Xem đồng hồ, hắn tiếp tục nói. "Tôi và trưởng lão sẽ vào, bác Năm, hai người, đừng vào trong rất nguy hiểm!"
Hắn mang hoàn toàn thành khẩn đối với mọi người, không thể biết nếu đi vào sẽ có chuyện gì, hắn không muốn mọi người đánh cuộc với hắn.
Lê Yến Xuân không muốn nhìn Lý An Đăng đối diện nguy hiểm, nếu cô đứng chờ đợi sẽ còn lo lắng hơn. Cô bước lên nói. "Lừa gạt, nếu thật sự có nguy hiểm, vậy hãy để cho tất cả cùng vào! Dù sao cũng là đông quân có lợi, chúng tôi đứng sau, lỡ có chuyện gì không may còn có thể chạy ra ngoài tìm thêm người đến giúp!"
Bác Năm nhìn qua cô ta gật đầu mạnh. "Ý này rất hay! Biết tình hình bên trong sẽ dễ đối phó hơn!"
Lý An Đăng ngẫm nghĩ mười giây, nói. "Tiểu Mai, cô ở ngoài đi! Thật ra đứng bên ngoài cũng rất quan trọng, đề phòng có yêu tinh trốn thoát!"
Mà nói như vậy càng làm cho Tiểu Mai tái mặt hơn. Lý An Đăng ho khan nói. "Cũng chưa chắc, đây là ban ngày!"
Hắn ra hiệu cho Cục Than và Tiểu Ngọc ở lại bầu bạn với Tiểu Mai, mục đích là có thể mắt nhắm mắt mở bảo vệ cô.
Hắn quay lại, nén thở nhìn quả núi to lớn, trực giác cho hắn biết bên trong không phải chỗ để chơi.
Mà lúc đầu Tiểu Ngọc dừng ở đây, hắn chỉ thấy khe hở lạ trên núi. Hắn nói. "Trong lúc này, mọi người tranh thủ tiểu tiện xả hơi đi! Vào trong rồi đừng la lên 'Tôi mắc tè' rồi chạy ra, không ổn lắm đâu!"
Tất cả cùng nhau thực hiện những điều thiêng liêng này, Lý An Đăng còn căn dặn phải giữ lại nước tiểu. Lê Yến Xuân rõ khổ, cô nên đi thế nào ở nơi này. Cô có chú ý đến bụi cây nhưng mà ngại lắm, cô quyết định nhịn.
Còn ba người thi nhau tè xong, hợp lực lại cho Lý An Đăng một chai đầy. Hắn chạy lên dốc đá, ném chai nước vào trong khe hở. Hắn đánh một cái biến nó thành chong chóng nước vào trong, cơ bản hắn không có đậy nắp.
Những người khác nhìn hắn thì vô cùng kính phục sự bản lĩnh này.
Rất nhanh sau đó, bên trong ke hở có đám khói như cháy nhà đổ ra, chúng có màu tía.
Đây cũng là yêu khí, Lý An Đăng chỉ thử nghiệm lối đi, xoay người chạy về chỗ cũ. Hắn dùng nước và khăn giấy rửa tay, mở đuôi xe lấy một số vật dụng thiết yếu bỏ vào ba lô.
"Đi thôi!" Lý An Đăng xốc ba lô, buông xuống một câu.
Bốn người cùng nhau tiến lên dốc đá, tiếng bước chân, tiếng kim thiền trượng đinh đang.
"Mọi người!"
Bốn người quay lại.
Tiểu Mai đứng cạnh xe hơi, Cục Than và Tiểu Ngọc ngồi dưới chân. Cô hô to. "Nhớ quay về!"
Lý An Đăng cười. "Nhất định!"
"Tiểu Mai, đợi tôi về!" Lê Yến Xuân nói.
Bốn người tiếp tục đi. Lý An Đăng đi trước, rồi đến bác Năm, Lê Yến Xuân, hậu thuẫn cuối cùng là Bất U. Họ tiến qua khe núi, khói phủ lên thân.
Mãi cho đến lúc không còn tiếng bước chân, nếu có chỉ có tiếng gió thổi, tiếng những hạt đá lăn trên núi.
Tiểu Mai ngồi xuống. "Thật lo quá!"
***
Bốn người Lý An Đăng xếp thành hàng dọc đi thẳng theo lối đi, mỗi người cầm một cây đèn pin. Hàng loạt tiếng bước chân vô cùng ồn ào như đánh chiêng đồng, tất cả phải đi nhẹ nhàng hơn. . Xin ủng hộ chúng tôi tại == TRÙMtruуệИ .V N ==
Ít ra phía trên cao tít vẫn có ánh sáng lọt vào, chứ nếu hoàn toàn kín có lẽ không thấy đường đi, không khí ngột ngạt hơn.
Nhưng không con đường nào bằng phẳng, đường đi đến núi, cả đường trong núi cũng thế. Họ dần đâm sâu vào bóng tối, mặt ai cũng đều thành một màu đen.
Lê Yến Xuân nhìn qua một hướng, phát hiện trên cao có rất nhiều cái chấm sáng nhỏ. Cô nhìn cẩn thận, đúng hơn là những cặp mắt đang quan sát.
Cô cố giữ bình tĩnh, nhưng mà những thứ ấy "Xoạt xoạt" lao đến.
"Á!!!"
Lý An Đăng kéo áo khoác hất ngang trên đầu cô. Bọn chúng bay lên cao, lúc này mọi người mới thấy rõ là một đàn dơi.
"Bình tĩnh, tiếp tục đi!" Hắn đi tiếp, nhẹ nhàng nói.
Miệt mài tầm mười lăm phút, kết quả bọn họ đến một cái ngã ba.
Bác Năm nêu lên ý kiến mà trong bộ phim thám hiểm nào cũng có. "Chúng ta chia ra không?"
"Không nên!" Lý An Đăng nói. "Đây không phải nhà chúng ta, nên đi cùng nhau! Biểu quyết đi! Tôi muốn đi bên phải!"
"Trái!"
"Trái!"
"Phải!"
Bất U nói. "Oẳn tù tì thì sao?"
Bốn ánh đèn pin chung một chỗ. Sau những lần tranh đấu gay gắt, rốt cuộc Lê Yến Xuân giành chiến thắng. Cô chơi mấy trò này rất giỏi, ngay cả Ngô Như Cầm và trợ lý Thành Hải cũng phải đầu hàng.
"Đi bên phải!"
Ba người kia giật mình, Lý An Đăng nói. "Cô mau quên thật, ban đầu cô chọn bên trái mà!?"
"Thì sao? Tôi thích bên trái!"
"Không có gì, đi thôi!" Lý An Đăng đảo đèn pin lên trước.
Nhưng lại có tiếng bác Năm. "Con nhỏ này, bộ muốn cái gì cũng được sao?"
Lê Yến Xuân hất mặt lên. "Tôi là vậy đó! Muốn đánh nhau hả, nhào vô!"
Lý An Đăng và Bất U nhất thời chết đứng, cái thể loại gì đây.
"Đồ hỗn láo!" Bác Năm quát.
"A, mẹ tôi còn chưa dám nói tôi như vậy, ông tới số rồi!"
Lý An Đăng soi đèn pin xung quanh, đúng là không ổn.
"Mọi người yên tâm, nó chỉ chạy trong vùng núi thôi!" Lý An Đăng cố gắng chạy, hết sức trấn an nói.
Kỳ thực hắn chưa nghĩ đến chuyện này, thuật sĩ dùng linh miêu trừ tà thông thường trong khoảng cách ngắn. Không những có thể xem nó biểu diễn mà còn bắt ghế ngồi uống trà. Chẳng qua hắn chỉ khuyếch trương phạm vi một chút.
May mắn hướng Tiểu Ngọc chạy ra đến đầu thôn, Cục Than đuổi đằng sau. Lúc này năm người Lý An Đăng chạy đến, Lý An Đăng dừng lại, ngón tay chỉ vào chiếc xe. "Được, được cứu!"
Năm người phóng lên xe, bác Năm quay đầu xe một mạch, chạy đi.
Xe lao nhanh trên con đường có chút không bằng phẳng, như con giao long uốn lượn đuổi theo con mồi. Bác Năm gồng cứng tay lái, dồn tất cả sự tập trung, cuốn theo lộ trình bão táp. Những người trên xe có cảm tưởng bản thân là viên xí ngầu trong cái lon vậy.
Tiểu Ngọc chạy đến một quả núi thì không chạy tiếp nữa, Cục Than cũng vừa đến nơi.
Cái đồi núi này đối chiếu theo vị trí chính là Huyền Vũ. Phía trước, phần đất trông có phần trơn láng hơn, lại đi thêm một đoạn liền có con sông chảy ngang, là Chu Tước. Hai bên là hai chỗ địa hình khá cân bằng nhau, cũng là Thanh Long và Bạch Hổ.
Hội tụ tứ linh, mà trung tâm của tứ linh gọi là long mạch.
Xe chạy phía sau, Lý An Đăng quan sát cũng đã biết. Nếu để cho Hoàng Diệp thành công mở ra sinh môn sẽ gây hoạ lớn. Nhưng ở nơi này, hắn có thể dựa vào long mạch để đối phó Hoàng Diệp. Rồng là vua muôn thú, nên hầu hết các loại yêu tinh đều sợ rồng.
Bác Năm đạp thắn xe, "Kíttt", để lại trên con đường một vệt bánh xe dài, có khói thổi trên đó. Trước đầu xe là Tiểu Ngọc và Cục Than nhìn vào quả núi, Cục Than còn sủa.
Tất cả mọi người xuống xe.
Từ dưới đất có lớp đá như cái dốc đường nối lên núi, tiếp theo sẽ thấy một khe hở như tia sét chém dọc xuống. Tuy là khe hở đối với quả núi này nhưng dư dả cho một người đi vào.
Bác Năm suýt nữa đã đụng trúng Tiểu Ngọc, nhìn xuống nói. "Con mèo này, sao lại không chạy tiếp? Đừng nói bên trong có rất nhiều yêu tinh!"
Lý An Đăng nhìn hai cô gái đang hoang mang phía sau, bất đắc dĩ không thể che giấu. "Yêu tính bên trong quá mạnh, loài vật nào cũng sợ thôi!"
Hắn tháo vòng cổ trên Tiểu Ngọc. Xem đồng hồ, hắn tiếp tục nói. "Tôi và trưởng lão sẽ vào, bác Năm, hai người, đừng vào trong rất nguy hiểm!"
Hắn mang hoàn toàn thành khẩn đối với mọi người, không thể biết nếu đi vào sẽ có chuyện gì, hắn không muốn mọi người đánh cuộc với hắn.
Lê Yến Xuân không muốn nhìn Lý An Đăng đối diện nguy hiểm, nếu cô đứng chờ đợi sẽ còn lo lắng hơn. Cô bước lên nói. "Lừa gạt, nếu thật sự có nguy hiểm, vậy hãy để cho tất cả cùng vào! Dù sao cũng là đông quân có lợi, chúng tôi đứng sau, lỡ có chuyện gì không may còn có thể chạy ra ngoài tìm thêm người đến giúp!"
Bác Năm nhìn qua cô ta gật đầu mạnh. "Ý này rất hay! Biết tình hình bên trong sẽ dễ đối phó hơn!"
Lý An Đăng ngẫm nghĩ mười giây, nói. "Tiểu Mai, cô ở ngoài đi! Thật ra đứng bên ngoài cũng rất quan trọng, đề phòng có yêu tinh trốn thoát!"
Mà nói như vậy càng làm cho Tiểu Mai tái mặt hơn. Lý An Đăng ho khan nói. "Cũng chưa chắc, đây là ban ngày!"
Hắn ra hiệu cho Cục Than và Tiểu Ngọc ở lại bầu bạn với Tiểu Mai, mục đích là có thể mắt nhắm mắt mở bảo vệ cô.
Hắn quay lại, nén thở nhìn quả núi to lớn, trực giác cho hắn biết bên trong không phải chỗ để chơi.
Mà lúc đầu Tiểu Ngọc dừng ở đây, hắn chỉ thấy khe hở lạ trên núi. Hắn nói. "Trong lúc này, mọi người tranh thủ tiểu tiện xả hơi đi! Vào trong rồi đừng la lên 'Tôi mắc tè' rồi chạy ra, không ổn lắm đâu!"
Tất cả cùng nhau thực hiện những điều thiêng liêng này, Lý An Đăng còn căn dặn phải giữ lại nước tiểu. Lê Yến Xuân rõ khổ, cô nên đi thế nào ở nơi này. Cô có chú ý đến bụi cây nhưng mà ngại lắm, cô quyết định nhịn.
Còn ba người thi nhau tè xong, hợp lực lại cho Lý An Đăng một chai đầy. Hắn chạy lên dốc đá, ném chai nước vào trong khe hở. Hắn đánh một cái biến nó thành chong chóng nước vào trong, cơ bản hắn không có đậy nắp.
Những người khác nhìn hắn thì vô cùng kính phục sự bản lĩnh này.
Rất nhanh sau đó, bên trong ke hở có đám khói như cháy nhà đổ ra, chúng có màu tía.
Đây cũng là yêu khí, Lý An Đăng chỉ thử nghiệm lối đi, xoay người chạy về chỗ cũ. Hắn dùng nước và khăn giấy rửa tay, mở đuôi xe lấy một số vật dụng thiết yếu bỏ vào ba lô.
"Đi thôi!" Lý An Đăng xốc ba lô, buông xuống một câu.
Bốn người cùng nhau tiến lên dốc đá, tiếng bước chân, tiếng kim thiền trượng đinh đang.
"Mọi người!"
Bốn người quay lại.
Tiểu Mai đứng cạnh xe hơi, Cục Than và Tiểu Ngọc ngồi dưới chân. Cô hô to. "Nhớ quay về!"
Lý An Đăng cười. "Nhất định!"
"Tiểu Mai, đợi tôi về!" Lê Yến Xuân nói.
Bốn người tiếp tục đi. Lý An Đăng đi trước, rồi đến bác Năm, Lê Yến Xuân, hậu thuẫn cuối cùng là Bất U. Họ tiến qua khe núi, khói phủ lên thân.
Mãi cho đến lúc không còn tiếng bước chân, nếu có chỉ có tiếng gió thổi, tiếng những hạt đá lăn trên núi.
Tiểu Mai ngồi xuống. "Thật lo quá!"
***
Bốn người Lý An Đăng xếp thành hàng dọc đi thẳng theo lối đi, mỗi người cầm một cây đèn pin. Hàng loạt tiếng bước chân vô cùng ồn ào như đánh chiêng đồng, tất cả phải đi nhẹ nhàng hơn. . Xin ủng hộ chúng tôi tại == TRÙMtruуệИ .V N ==
Ít ra phía trên cao tít vẫn có ánh sáng lọt vào, chứ nếu hoàn toàn kín có lẽ không thấy đường đi, không khí ngột ngạt hơn.
Nhưng không con đường nào bằng phẳng, đường đi đến núi, cả đường trong núi cũng thế. Họ dần đâm sâu vào bóng tối, mặt ai cũng đều thành một màu đen.
Lê Yến Xuân nhìn qua một hướng, phát hiện trên cao có rất nhiều cái chấm sáng nhỏ. Cô nhìn cẩn thận, đúng hơn là những cặp mắt đang quan sát.
Cô cố giữ bình tĩnh, nhưng mà những thứ ấy "Xoạt xoạt" lao đến.
"Á!!!"
Lý An Đăng kéo áo khoác hất ngang trên đầu cô. Bọn chúng bay lên cao, lúc này mọi người mới thấy rõ là một đàn dơi.
"Bình tĩnh, tiếp tục đi!" Hắn đi tiếp, nhẹ nhàng nói.
Miệt mài tầm mười lăm phút, kết quả bọn họ đến một cái ngã ba.
Bác Năm nêu lên ý kiến mà trong bộ phim thám hiểm nào cũng có. "Chúng ta chia ra không?"
"Không nên!" Lý An Đăng nói. "Đây không phải nhà chúng ta, nên đi cùng nhau! Biểu quyết đi! Tôi muốn đi bên phải!"
"Trái!"
"Trái!"
"Phải!"
Bất U nói. "Oẳn tù tì thì sao?"
Bốn ánh đèn pin chung một chỗ. Sau những lần tranh đấu gay gắt, rốt cuộc Lê Yến Xuân giành chiến thắng. Cô chơi mấy trò này rất giỏi, ngay cả Ngô Như Cầm và trợ lý Thành Hải cũng phải đầu hàng.
"Đi bên phải!"
Ba người kia giật mình, Lý An Đăng nói. "Cô mau quên thật, ban đầu cô chọn bên trái mà!?"
"Thì sao? Tôi thích bên trái!"
"Không có gì, đi thôi!" Lý An Đăng đảo đèn pin lên trước.
Nhưng lại có tiếng bác Năm. "Con nhỏ này, bộ muốn cái gì cũng được sao?"
Lê Yến Xuân hất mặt lên. "Tôi là vậy đó! Muốn đánh nhau hả, nhào vô!"
Lý An Đăng và Bất U nhất thời chết đứng, cái thể loại gì đây.
"Đồ hỗn láo!" Bác Năm quát.
"A, mẹ tôi còn chưa dám nói tôi như vậy, ông tới số rồi!"
Lý An Đăng soi đèn pin xung quanh, đúng là không ổn.
Bình luận facebook