• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Thực tập sinh thần tượng full dịch 2024 (1 Viewer)

  • thuc-tap-sinh-than-tuong-201.html

Chương 201: PHỤ NỮ ĐỀU THÍCH BUÔN CHUYỆN




Nơi gót chân lạnh lẽo, đau đớn được dán một thứ gì đó.



Phía trên lại bị dính thêm một cái.



Khi nghe thấy tiếng xé miếng băng dán thứ ba, Chẩm Khê nói: “Máu em chảy2ra còn không nhiều đến mức cần lãng phí đến ba cái urgo đầu”



Cái urgo thứ ba được dán lên ngón chân cái của cô.



Bốn ngón chân còn lại bị đẩy sang một bên. Chiếc9nhẫn ở trên ngón tay nào đó của anh kẹp vào giữa khe hở ngón chân cô. Sau đó, thứ đồ vật có chất dính kia lại quấn lấy ngón út của cô, một vòng6lại một vòng.



Cô nhớ người này là một người rất ưa sạch sẽ.



“Anh mà cũng dùng thứ này à? Một thứ gì đó bằng kim loại được nhét vào tay cô, Chẩm Khê sờ một0lúc, đoán là son môi hoặc một thỏi son bóng.



Tại sao phải cho cô cái này nhỉ.



Cô bỗng nhớ tới chuyện gì vừa xảy ra, cũng may ánh sáng trong này rất yếu, dù cô7có đỏ mặt hay không cũng ai thấy được.



Cổ vặn nắp, không khí lùa vào bên trong khiến nó phát ra một tiếng “pặc” khá buồn cười.



Đúng là son bóng rỗi.



“Em có thể nhắm mắt thoa cái này được à?”



Đúng nhỉ, giờ cô có nhìn thấy cái gì đâu.



“Đưa em quay lại chỗ phòng vệ sinh...”



Đối phương lấy thỏi son từ trong tay cô và nói: “Để anh thoa cho em”



“Không... không cần đầu”



Cái tên trai thẳng chết tiệt này, loay hoay có khi lại chọc vào mũi cô cũng nên.



“Màu này không giống màu son em đang dùng”



“Anh tìm ở đâu vậy?”



“Trong hộp quà cảm ơn của Sầm Nhiễm”



“Mới à?”



“Mới.”



Chiếc cọ đánh son mang theo hương vị thơm ngọt của son bóng được bôi lên môi cô.



Rõ ràng đây là lần đầu tiên anh làm việc này, bôi son lên xong liền không biết phải làm gì tiếp theo.



Chẩm Khê hơi mím môi cho son tán đều ra.



“Được rồi”



Cô chống tay xuống bàn muốn đứng dậy.



Nhưng đột nhiên lưng bị chặn lại, tóc ở trên trán bị gạt ra sau đầu. Tay của đối phương thuận thế lùa vào mái tóc được buộc gọn của cô.



Lại muốn làm gì nữa đây!



“Tóc giả không có cảm xúc giống như tóc thật. Lần này em để tóc dài đi, đừng cắt”



“Anh quản lý em đấy à!” Chẩm Khê giơ tay ra muốn đánh người.



“Anh là ông chủ trực tiếp của em, chuyện em có được cắt tóc hay không, anh nghĩ anh có quyền đấy”



“Vậy anh cầm kéo mà cắt luôn đi, để em đưa cho nhé. Bỏ tay anh ra khỏi tóc của em!”



“Màu son em vừa bôi không đúng, người khác nhìn thấy sẽ bàn tán.”



“Có cái gì không đúng, chẳng lẽ nó thành màu đen được à!”



“Màu vàng kim”



Chẩm Khê chửi thầm trong lòng, cô giơ tay lên định lau đi.



Bỗng anh bắt lấy tay cô, nói: “Cẩn thận lem cả lên mặt.”



Một vật gì đó lại được nhét vào tay cô, thứ đó cọ qua lòng bàn tay cô.



Là kính mắt!



Lần này, không còn trải qua cảnh mũi và mi mắt cảm nhận được hơi thở nữa, mà mỗi cô trực tiếp cảm nhận được sự mềm mại.



Tên –– khốn -- này!



Lần này, cô thật sự giơ cao tay lên và rất có thể sẽ đập xuống gáy anh, nhưng mà nếu cô làm thế chắc chắn sẽ khiến não anh bị chấn động.



Xúc cảm trên môi bỗng dưng biến mất, bàn tay cô cũng dừng lại ở giữa không trung.



Nên đánh hay không đây?



Lúc cô còn đang do dự, cằm bỗng bị nâng lên.



“Sao son môi phải làm thành vị đào nhỉ?



Nói đúng ra, đây là vị đào mật.



Ngọt, dính, còn có một chút hương vị hóa học, nó trộn lẫn với hỗn hợp nicotin chan chát và vị của kẹo bạc hà.



Chiếc kính trong tay Chẩm Khê bị bóp chặt, như thể chỉ một giây sau nó sẽ tan nát trong lòng bàn tay cô.



“Khóc cái gì?



Mắt cô bị che lại.



Là hơi nước, không phải là khóc.



Tại sao cô lại khóc chứ.



Tên chết bầm này!



“Giết anh.”



Giọng nghiến răng nghiến lợi.



Đúng là cô đang nghiến răng nghiến lợi đấy.



Tay cô bị kéo đến chỗ cổ của anh, cách một lớp da mỏng, bên dưới là yết hầu cứng rắn và mạch máu đang nảy lên những nhịp đập mạnh mẽ.



“Giết anh đi”



Tay cô đang đè lên mạng sống của anh mà anh còn nói ngông cuồng thế cơ à.



Cô dùng sức ấn xuống, cảm giác tay có thể sở đến đốt sống cổ ở phía sau, nơi nào đó vang lên tiếng vang giòn. Gần như ngay lập tức, cô hốt hoảng thu tay về.



Giết người là phạm pháp.



Anh đừng hòng lừa cô.



Bàn tay ở sau gáy thuận thế đi lên, ngón tay cô lùa vào mái tóc gọn mượt của anh.



Anh cúi đầu xuống, để mặc cho cô sờ.



Cô xoa tóc anh như đang vuốt lông mèo. Keo xịt tóc cứng lại trên mái tóc cọ lên tay cô, trong không khí thoang thoảng mùi nước hoa Eau de Cologne.



“Lát nữa làm sao anh ra ngoài gặp người khác được” Anh hỏi cô như vậy.



“Thì tìm bồn cầu rồi đâm đầu xuống đấy, không cần gặp ai nữa”



“Phải đi thôi.”



“Còn cần anh phải nhắc chắc, đưa giày cho em”



Chẩm Khê lại giày cao gót vào, những chỗ bị trầy da lúc trước vì có urgo dán lại, nên đi lại cũng khá hơn trước nhiều.



Cánh tay cô bị níu lại, tiếng nói của anh vang lên sau lưng cố.



“Phía trước em là bức tường”



Chẩm Khê quay người, mũi đụng phải người đối phương.



“May mà môi em đã sạch son, không thì cái áo sơ-mi này của anh...”



Môi cô vì sao lại sạch chứ.



Đồ chết bầm!



Đồ chết bầm đáng chết này!



“Chương trình sau sắp bắt đầu rồi, đừng lề mề nữa.”



“Đưa điện thoại cho em”



Cô đưa tay và bóng tối phía trước.



“Cần gì phiền phức thế”



“Đưa điện thoại cho em!” Chẩm Khê mở di động để phát ra chút ánh sáng, nhờ ánh sáng này mà cuối cùng cô đã có thể thấy rõ người ở trước mặt.



Tóc rối mù như tổ chim, cà vạt lỏng lẻo, khuy áo cũng bị tháo ra hai cái, cái kẹp cà vạt thì chẳng thấy đâu nữa.



Nhìn dáng vẻ anh bây giờ không giống bình thường một chút nào.



Đây là một Lâm Tụ cô chưa từng thấy.



“Anh vẫn dùng cái ốp điện thoại hình vịt Donald này à?”



Lật điện thoại lại, mặt sau của chiếc ốp là gương mặt tươi cười ngớ ngẩn của con vịt.



“Anh...”



“Đi thôi”



Cô mở chức năng đèn pin, ánh sáng chiếu vào những ô gạch màu xanh nhạt.



“Anh đi trước dẫn đường đi.”



“Ra khỏi cánh cửa này, rẽ trái đi thẳng là sảnh, rẽ phải đi thẳng là phòng vệ sinh”



“Em sẽ đi trước, nửa tiếng nữa anh hẵng đi ra”



“Không cần lâu như vậy đâu”



“Tùy anh” Chẩm Khê đặt điện thoại của anh xuống đất, đặt nó dọc theo đường gạch một cách ngay ngắn.



“Anh hai mươi hai tuổi rồi mà còn dùng ốp điện thoại kiểu này, người ta mà biết thì Vân Thị mất mặt lắm đấy, em mà là bố anh chắc em tức chết mất.”



“Nên...”



“Anh mua cái khác đi, dùng tiền em kiếm được cho anh ấy”



Nói rồi, cô nhấc váy lên, hướng về phía chiếc điện thoại, sau đó dùng mũi giày nhọn đá bay chiếc điện thoại.



Điện thoại bay lên thành một đường vòng cung đập thẳng vào tường, rồi rơi xuống phát ra tiếng động trầm đục.



Cho dù ốp điện thoại có tốt thế nào đi chăng nữa thì với cú đá thế này, chiếc điện thoại này cũng đã hỏng!



Hành lang lại chìm trong bóng tối.



Chẩm Khê vặn mở tay nắm cửa, kéo váy, giẫm lên chiếc giày cao gót mười centimet và bước lên tấm thảm mềm một lần nữa.



Cô gặp được Sầm Nhiễm ở phòng vệ sinh, cô ta đã thay bộ quần áo khác, giờ đang đứng ở trước gương để dặm lại lớp trang điểm.



Vừa trông thấy cô, Sầm Nhiễm “A” lên một tiếng.



“Sao lớp trang điểm của em nhòe hết thế kia? Tóc cũng rối”



“Vừa rồi em đi ăn, không cẩn thận làm bay bớt”



“Tội nghiệp em, tuy mang danh là tiệc tối nhưng lại chẳng có nhiều thứ có thể ăn được” Chẩm Khê khách sáo gật đầu, rửa tay, lấy thỏi son bóng trong túi xách ra.



“Em cũng dùng loại này à? Chị cũng thích nhãn hiệu này lắm, lần này chỉ dùng nó làm quà cảm ơn đấy, lát nữa ra về em nhớ lấy một phần nhé”



“Vâng, em cảm ơn”



“Đúng rồi, em có trông thấy Tiểu Tụ không? Chị tìm cậu ấy mãi nhưng không thấy đâu.”



“Không ạ. Lúc ở thang máy bọn em đã tách ra rồi” “Thế mà nói là đi tìm thuốc đau đầu cho chị, chớp mắt cái đã không tìm được người đầu”



“Chương trình sau sắp bắt đầu rồi.”



Chẩm Khê sửa sang lại lớp trang điểm, tóc và quần áo, sau đó cùng Sầm Nhiễm đi ra khỏi phòng vệ sinh.



Đúng lúc, đụng phải giám đốc Vân đi ra từ cửa phòng vệ sinh đối diện.



Trên người anh là bộ vest phẳng phiu hoàn hảo, cổ áo tinh tế kèm khuy măng sét, ngoài ra còn có một chiếc đồng hồ với cơ chế Tourbillons(*) phức tạp trên tay lộ ra ngoài.



(*) Tourbillons: Tourbillon là một hệ thống bánh xe cân tự quay cực kỳ đắt tiền được lắp ráp trong chế tác đồng hồ. Cặp kính được kẹp ở đầu ngón tay, mái tóc ẩm ướt.



Sầm Nhiễm lên tiếng, “Tóc cậu...”



“Bị nhiễm mùi khói, không thoải mái nên đi gội”



Sầm Nhiễm kéo tay anh lại: “Mau gọi người đưa cậu đi sửa sang lại”



“Không cần, thế này là được rồi.”



“Vậy em đi trước đây.”



Chẩm Khê khẽ gật đầu rồi nghiêng người sang bên cạnh và rời đi.



Vân Tụ bỗng nói. “Trong tâm trạng không được tốt lắm”



“Ai, Chẩm Khê hả? Vừa rồi chị có hỏi con bé, nó nói là đói bụng. Nhưng đói mà cũng có thể thành như thế này được à”



Chẩm Khê vừa ngồi xuống, phần sau của bữa tiệc tối từ thiện liền bắt đầu.



Vẫn là hoạt động đấu giá gò bó theo khuôn phép, Chẩm Khê chỉ phụ trách duy trì nụ cười và vỗ tay vào đúng thời điểm.



Tuy nhiên, trong suốt phần sau của chương trình, cô không hề nói một câu nào với người khác.



Lý Tĩnh Ẩn đã từng nói, mỗi khi cô tức giận đều rất đáng sợ, vì bầu không khí xung quanh cô lúc ấy sẽ khiến người ta không dám mở miệng nói chuyện với cô.



Chẩm Khê cảm thấy, biểu hiện mình thể hiện ra lúc này hẳn là trạng thái rất tức giận.



Sau khi bữa tiệc từ thiện kết thúc, Cẩm Khê và tất cả thành viên dùng danh nghĩa của Dream Girl quyền tặng một số tiền phù hợp với thân phận của bọn cô.



Cổ báo với Lý Hà là mình đau đầu, muốn về sớm.



“Tiệc tối mới vừa bắt đầu, em muốn đi đâu? Đau đầu à? Để tôi cho người đi lấy thuốc cho em nhé”



“Không cần, cảm ơn ngài”



Chẩm Khê lại ngồi xuống chỗ mình.



Lý Hà nhìn chằm chằm vào cô một lúc mới nói: “Nếu em thực sự cảm thấy không thoải mái, tôi cùng Vân...”



“Không cần, em ngồi yên ở đây là được, khi nào về thì gọi em”



***



Chẩm Khê đang ngồi nghịch chậu hoa trên bàn thì nghe thấy có tiếng người đang thì thầm trò chuyện.



“Cô nhìn nữ chủ nhân của hôm nay đi”



“Cô nói Sầm Nhiễm?”



“Suốt từ đầu chương trình đến giờ cô ta đều khoác tay em trai ông chồng đã chết. Người cứ dán rịt vào như thể chỉ muốn áp cả thân thể vào người người ta ấy. Ai không biết còn tưởng cậu ta là chồng của cô ta ấy chứ?



“Cô nói đúng ý tôi đấy. Tôi từng gặp Vân Sênh vài lần rồi, dáng dấp chẳng hề giống Vân Lĩnh tẹo nào. Rõ ràng mới hơn ba mươi tuổi mà tóc thì hói, dáng người mập mạp, vừa béo vừa lùn. Nhìn không giống với những người khác trong nhà họ Vân”



“Đúng là cậu ta không xứng với đại tiểu thư xinh đẹp như Sầm Nhiễm. Nhưng, Vân Tụ thì lại khác...”



Người phụ nữ kia che miệng cười trộm.



Chẩm Khê liếc cô ta. Từ cách ăn mặc, thần thái đến cử chỉ đều không giống những người trong giới giải trí. Đây hẳn là một đối tác kinh doanh của nhà họ Vân, hoặc là phu nhân của một vị nào đó trong giới thượng lưu.



Thì ra, đã là phụ nữ thì đều thích tám chuyện cả.



Cho dù là những người phụ nữ thô lỗ trên phố hay những vị phu nhân, tiểu thư trong giới quyền quý, thì mỗi khi bàn luận về chuyện nam nữ, họ đều có sự tò mò vô tận và thích dò xét.



Nói thẳng ra, không phải bởi vì họ nhận được sự giáo dục cao cấp mà thích nói chuyện theo kiểu vòng vo ám chỉ. Với kiểu bàn tán này, thường chú trọng vào việc gọn gàng dứt khoát, để người nghe chỉ cần nghe nửa cầu trên là có thể đoán ra được nội dung phía sau.



“So với Vân Tang, Vân Tưởng làm gì. Cô cứ thử nhìn Vân Tụ hôm nay xem, cậu ta đứng ở trong đám minh tinh có thua kém ai đâu.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom