• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Thực tập sinh thần tượng full dịch 2024 (1 Viewer)

  • thuc-tap-sinh-than-tuong-203.html

Chương 203: DẠ TIỆC TỪ THIỆN (2)




Chẩm Khê đang ngồi trên chiếc ghế sô-pha bằng da cạnh đấy.



Vì bị cánh cửa che khuất nên mọi người phải đi hẳn vào trong phòng họp mới nhìn thấy được cố.



Cô gái nhỏ ngồi ngay ngắn, lưng thẳng tắp, một tay còn đặt lên tay vịn ghế. Ánh mắt nhìn2thẳng vào đám người vừa tới.



Nếu không phải tay cô đang chảy máu và có những vết máu bắn lên chiếc váy nhắc nhở, thì dáng vẻ và khí thế bây giờ của cô trông chẳng khác gì cái ngày cô đạt giải quán quân, ngồi trên ngai vàng cả.



“Lấy hòm9thuốc đến đây!” Vân Tụ hổ lên rồi đi về phía cổ, ngồi xuống hạ giọng nói, “Không có việc gì cả, đừng sợ, anh ở đây rồi”



Vân Tưởng mở miệng hỏi trước: “Chuyện này là sao?”



Bà Vương kia khóc lóc thảm thiết, chỉ tay vào Chẩm Khê: “Anh đi mà6hỏi cô ta, vì sao lại đánh chồng tôi thành nông nỗi này”



“Thật ngại quá, tôi không biết ông ta là chồng của bà. Tôi chỉ nghĩ ông ta là tên dê xồm, ông ta quấy rối tôi, tôi chỉ phòng vệ chính đáng mà thôi.”



Bà Vương kia hét lên: “Nói0bậy bạ! Sao chồng tôi lại đi quấy rối cô được?”



“Ông ta không quấy rối tôi thì tôi đánh hắn làm gì? Tôi không thích giao du với lợn đâu.”



Chẩm Khê nói rồi quay mặt đi.



“Hòm thuốc đây ạ” Một nhân viên mang hòm thuốc tới.



Sầm Nhiễm nhận lấy hòm thuốc,7rồi nói với Vân Tụ: “Để chị làm cho”



Vân Tụ nhìn Chẩm Khê rồi lại nhìn sang Sầm Nhiễm, cuối cùng tránh sang một bên.



“Sao lại nhiều máu thế này” Sầm Nhiễm hỏi.



“Không cẩn thận, bị quẹt vào”



“Tôi muốn báo cảnh sát!” Bà Vương nói, “Cô ta đánh chồng tôi, tôi muốn cô ta phải ngồi tù!”



Vân Tang đứng ở bên ngoài quan sát nãy giờ bỗng dưng lên tiếng: “Bà Vương, xin bà nghĩ cho kỹ, nếu làm lớn chuyện này thì cả chúng tôi lẫn bà đều bị mất mặt”



“Anh tin lời con đi kia nói chồng tôi quấy rối nó thật à? Chồng tôi như thế này còn khối đứa con gái trẻ đẹp hơn nó muốn chạy theo, anh ấy thích kiểu gì mà không có, tại sao lại phải quấy rối nó?”



“Ngại quá, xin bà gạch tôi ra khỏi đám gái trẻ đẹp của chồng bà đi nhé. Con người tôi rất trọng hình thức, chồng bà có giỏi giang hơn nữa thì cũng chỉ là một giống lợn thôi, tôi còn thấy chướng mắt đấy”



Bà Vương kia chỉ ngón tay run rẩy vào Chẩm Khê: “Mày mày mày...”



“Hay là... hai người có giao dịch gì mà tao không biết? Vì anh ấy không đồng ý với điều kiện máy đưa ra nên mày mới đánh anh ấy thành thế này. Máy định lừa tiền của chồng tạo đúng không?”



Bà Vương bẻ lái, đem chuyện quấy rối tình dục và phòng vệ chính đáng đơn thuần thành giao dịch giữa hai bên.



Đầu óc bà ta nhanh nhạy hơn so với vẻ bề ngoài đấy.



Vân Tụ lên tiếng: “Bà Vương, xin bà chủ ý cách dùng từ”



“Nếu không thì phải giải thích thế nào. Các người cổ nam quả nữ đóng cửa gặp riêng trong phòng họp, họp hội cẩu độc thân ?”



Đến điểm mấu chốt rồi!



Chỉ cần liên hệ đầu đuôi câu chuyện là ngay lập tức Chẩm Khê liền hiểu.



Cô bị gài!



Đây rõ ràng không phải là một chuyện quấy rối và phòng vệ chính đáng đơn giản.



Tại sao cô và tên đầu lợn kia lại tới đây, đúng là phải truy đến cùng.



“Chẩm Khê!”



Các thành viên trong nhóm cô đã đến đây, Huy Dương chen lên trước gọi cô.



Vấn đề này đã rất phức tạp rồi, không thể để liên lụy đến cả anh ấy nữa.



“Em thế nào?”



“Vẫn ổn.”



“Sao lại có nhiều máu như vậy?



Huy Dương nhìn vết máu trên người, trên mặt và trên tay cô mà giật mình.



“Là của con lợn kia.”



Chẩm Khê hất cằm về phía kẻ đang nằm trên mặt đất.



“Giải thích đi Chẩm Khê. Chẳng phải mày thấy mình đường hoàng lắm sao? Tại sao mày và chồng tao lại ở đây, mày nói rõ cho tao xem nào!”



“Vì sao tôi phải nói với bà? Chờ khi cảnh sát tới, tự nhiên tôi sẽ nói”



Chẩm Khê nhỏ giọng hỏi Huy Dương, “Vừa rồi anh có nhắn người nào đến tìm em không?”



Huy Dương nhìn cô, ánh mắt anh ánh lên sự tức giận, anh hỏi ngược lại: “Có người dùng danh nghĩa của anh hẹn em đến nơi này?”



“Anh đừng để ý, coi như không biết việc này đi, đừng dính vào”



“Là ai chứ?”



Chẩm Khê cũng đang nghĩ, là ai đã sắp xếp cái mũ chụp lớn như thế này để có chui vào. Nhìn tên lợn bị tinh trùng xông não đến mức mất đi lý trí kia, hẳn là đã bị bỏ thuốc.



Tại sao lại là hắn?



Chẳng lẽ đây là một hòn đá ném hai con chim?



Vừa giải quyết được cô, đồng thời cũng làm thịt được con lợn kia.



Như thường lệ, nếu cô không phải là một cô gái đã từng học võ mà gặp phải tình huống như vừa rồi, phần nhiều là cô sẽ không thoát ra được. Vậy, khi vợ của tên lợn kia cầm điện thoại di động đang phát trực tiếp mà xông thẳng vào đây, thì thứ mà cư dân mạng nhìn thấy không phải cảnh cô đang đánh người, mà là...



Giờ con lợn nái kia cũng đang dẫn dắt hướng sự chú ý sang chuyện chồng bà ta và cô có giao dịch gì đó không đứng đắn...



Định cứ như vậy mà lừa mọi người sao?



Chọn đúng thời gian này, đến địa điểm này để phát trực tiếp.



Trong tay còn có chìa khóa.



**



Cảnh sát đến, xe cứu thương cũng đến.



Bác sĩ muốn xác định thương thế của bệnh nhân trước.



Bác sĩ khẽ kéo áo ra, trên làn da của tên lợn chi chít dấu vết bầm dập tím xanh.



Con lợn nái lại bắt đầu khóc lóc: “Đây là cái gì? Mày đã lấy cái gì để đánh anh ấy?”



Chẩm Khê nhấc váy lên cho bà ta nhìn và nói: “Đôi giày cao gót này tốt lắm đấy. Tôi chẳng dùng bao nhiêu sức đầu, nếu lỡ mà đâm vào thịt thì tôi còn khó rút ra đấy”



Tất cả mọi người ở đây đều nhìn về phía cô.



Nhân viên y tế đặt tên lợn kia lên cáng cứu thương. Chẩm Khê nói nhỏ với Vân Tụ: “Anh nhất định, nhất định phải lấy được báo cáo xét nghiệm máu và nước tiểu của ông ta đấy”



“Yên tâm.”



Con lợn đực được đưa đi, nhưng con lợn nái thì muốn ở lại, bà ta nói muốn nghe kết quả điều tra, để cảnh sát cho bà ta một lời giải thích.



“Bà không quan tâm đến chồng mình à?”



Chẩm Khê biết rõ thương tích của tên lợn kia như thế nào. Nhìn bề ngoài trong thoi thóp máu me be bét thế thôi, chứ thật ra là do rượu hoặc thứ thuốc gì đó phát tác. Nhìn thì tưởng đang hôn mê, thực ra là ngủ say giống con lợn chết. Những vết thương và vết máu kia đều chỉ là bị thương ngoài da, làm sao có vấn đề gì được? Còn chẳng nặng bằng năm đó cô bị Chẩm Hàm chém cho một dao.



Nhưng mà, sao lợn nái lại không cùng đến bệnh viện?



Xem chừng, tình cảm của hai vợ chồng này cũng không tốt như bề ngoài.



Cảnh sát bắt đầu hỏi han theo thông lệ, đưa những người không có liên quan ở đây đi chỗ khác. Chỉ để lại những người trong cuộc, những người đứng ra tổ chức buổi tiệc hôm nay, tứ đại kim cương của Vân Thị cùng Sầm Nhiễm, và cả Lý Hà.



Cảnh sát hỏi: “Chuyện xảy ra như thế nào?”



Chẩm Khê lược bỏ tình tiết có liên quan đến Huy Dương, nói rõ chi tiết diễn biến sự việc cho cảnh sát nghe.



Muốn chứng minh khẩu cung của Chẩm Khê có đúng hay không không khó, chỉ cần có nhân chứng là được.



Khách sạn đưa tất cả các nhân viên phục vụ làm trong bữa tiệc tối hôm nay đến, để Chẩm Khê xác nhận cái người đã dẫn cô đến đây.



Nhưng không có!



Trong mười mấy cô gái mặc đồng phục sườn xám, không có người kia. Vậy còn máy camera giám sát trên đường đi thì sao?



Trùng hợp quá, vừa đúng lúc camera bị hỏng.



Tình huống bây giờ biến thành, tất cả những chuyện cần thiết để biết được chân tướng đều do Chẩm Khê tự mình nói mà thôi.



Cuối cùng, cảnh sát làm theo thông lệ, mời cô đến cục cảnh sát để tiếp nhận điều tra.



Nhưng họ không đi được.



Xung quanh khách sạn bị bao vây bởi mấy trăm nhà báo và những fan hâm mộ biết được tin tức, họ vây chặt đến mức ngay cả một giọt nước cũng không lọt được.



Khách sạn chuẩn bị cho cô một căn phòng, Chẩm Khê đành tạm thời ở trong đó với một nữ cảnh sát.



Cô bắt đầu cẩn thận hồi tưởng lại chuyện hôm nay.



Vì sao cô lại bị tính kế:



Ngấm ngầm tính kế cô gồm những ai?



Chuyện này sẽ mang đến ích lợi cho ai?



Lý Hà đã nhanh nhẹn mời luật sư cho cô. Lúc này, luật sư đang ngồi đối diện nói chuyện với Chẩm Khê.



Vị luật sư này là người quen, chính là người đã giúp cô xử lý chuyện tung tin đồn nhảm và phỉ báng trong lúc cô đang thi đấu.



Chẩm Khê đành phải đem chuyện này ra thảo luận với vị luật sư họ Chung.



“Nếu em ngã xuống thì người nào sẽ được lợi?”



“Đối thủ cạnh tranh trực tiếp trước mắt của em”



Người đầu tiên mà Chẩm Khê nghĩ tới là Vân Tưởng và Diệp Cửu Như.



Sau đó là những người trong nhóm đang nhìn chằm chằm vào cô, mong cô sớm bị rớt đài.



“Nếu như, lúc bà Vương kia cầm điện thoại đang phát trực tiếp xông vào, nhìn thấy cảnh không phải em đang đánh ông Vương, mà là...”



Bà Vương kia chắc chắn không thoát khỏi liên quan. Nếu không thì không thể giải thích được việc tại sao bà ta lại cầm điện thoại phát trực tiếp đi tới phòng họp đúng lúc như vậy.



“Nói cho em biết cũng được, vừa rồi tôi nhận được tin tức, bà Vương này có tình nhân trẻ ở bên ngoài, gần đây bà ta có ý định ly hôn với ông Vương để đến với tình nhân”



“Vậy có nghĩa là. Nếu lúc ấy bà ta phát hiện ra em và ông Vương kia có gian tình, thì bà ta có thể ngẩng cao đầu, ưỡn ngực đứng trên cái danh đạo đức mà sảng khoái đòi ông chồng một khoản bồi thường không nhỏ, sau đó ly hôn”



Chẩm Khê tiếp tục suy nghĩ, “Thế tức là, chuyện lần này là do có hai bên hợp tác với nhau. Bà Vương kia muốn ly hôn với ông Vương, muốn phí bồi thường, muốn có tài sản nên cần một thời cơ như thế này. Còn đối thủ tranh của em muốn em thân bại danh liệt, muốn em mau chóng rớt đài nên cũng cần một cơ hội như vậy. Hai bên ăn nhịp với nhau, nghĩ đẹp quá nhỉ?



“Sau khi chúng ta thảo luận, kết quả sơ bộ là, trong chuyện này chắc chắn không chỉ liên lụy đến hai phe. Cho nên Chẩm Khê à, có phải em đang giấu diếm chuyện gì còn chưa nói với chúng tôi không?”



Chuyện cô giấu giếm cũng chỉ có liên quan đến Huy Dương.



Đúng vậy, tại sao cô gái mặc bộ đồng phục phục vụ kia lại biết dùng danh nghĩa của Huy Dương đến mời cổ đi? Lại cứ khăng khăng là ngài Huy.



Nếu là ông Lý, ông Vương, ông Kim, hay thậm chí là ngài Vân kia, chắc chắn cô sẽ không đi.



Vì sao lại cứ khăng khăng là Huy Dương?



Có bao nhiêu người biết quan hệ hiện tại của cô và Huy Dương đây?



Dưới tác động của D&D, cô và Huy Dương đã hoàn toàn trở thành người xa lạ ở trước mặt công chúng rồi.



Mà hôm nay còn xảy ra chuyện gì kỳ lạ nữa không nhỉ?



Có người nào nói những lời thừa thãi hay có hành động dư thừa với cô không?



Triệu!



Thanh!



Lam!



“Đã thu dọn hội trường của bữa tiệc chưa?”



“Chắc là rồi, sao vậy?”



“Nhanh! Ở phía tây của hội trường, chỗ hành lang nơi có hai cây cột lớn khắc hoa văn, có một bình hoa rất to bằng sử nem xanh, phía sau bình hoa có một cốc nước xoài, mau cầm nó đi xét nghiệm, phải nhanh lên!”



“Khăn tay, đúng rồi, còn cả khăn tay nữa!”



Chẩm Khê ôm đầu, cố gắng nhớ lại mình đã vứt cái khăn tay kia ở chỗ nào.



“Phía nam tầng một, không, ở phía bắc. Phòng vệ sinh nữ ở phía bắc tầng một, trong thùng rác của gian thứ hai hoặc thứ ba từ trái đếm sang, em có ném một chiếc khăn tay thêu hình mèo con vào trong đó, em có nhổ một ngụm nước xoài vào chiếc khăn tay đó, nhất định, nhất định phải mang đi xét nghiệm”



Tạm thời Chẩm Khê cũng chỉ có thể nghĩ được đến như vậy.



Luật sư đi ra ngoài, có nằm ngửa ở trên giường, cố nhớ lại lúc cô uống cốc nước trái cây xong quay trở lại, Triệu Thanh Lam đã nói gì với cô.



Không đúng, là cố nói trước, cô nói mình hơi buồn ngủ.



Sau đó Triệu Thanh Lam hỏi: “Chỉ là buồn ngủ thôi à?”



Không phải chứ?



Chẳng lẽ là cô phải có phản ứng gì khác nữa sao?



Đám nhà báo và fan hâm mộ ở cửa chính khách sạn đã được sơ tán, Chẩm Khê phải lên đường về đồn cảnh sát để tiếp nhận điều tra.



Lúc cô đi ra khỏi căn phòng thì thấy được rất nhiều người.



Các cô gái trong nhóm của cô mặc lễ phục dạ hội xinh đẹp đang đứng bên tường, nhìn cô bằng ánh mắt bất lực.



Nếu cô bị ngã xuống thì cái nhóm này cũng đi đời, bọn họ cũng luôn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom