• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Thực tập sinh thần tượng full dịch 2024 (5 Viewers)

  • thuc-tap-sinh-than-tuong-207.html

Chương 207: THÚ TỘI




“Chuyện như vậy, không thể xảy ra”



Chẩm Khê không hiểu lý do tại sao anh ta lại đột nhiên tức giận. Rõ ràng người nên tức giận là



cô mới đúng.



“Anh nói không thể xảy ra là sẽ không thể xảy ra sao? Cũng đúng, trong mắt các người cái gì cũng có thể định giá đem đi trao đổi2mua bán được. Sự trong trắng của một người con gái thì là gì chứ? So với tập đoàn to lớn của các người thì nó chẳng đáng một xu đúng không?”



“Anh nói rồi, chuyện đó, sẽ không xảy ra.”



Anh quay lưng về phía cô nên Chẩm Khê cũng không nhìn rõ được nét mặt của anh, chỉ có9thể nghe giọng điệu của anh mà đoán. Bây giờ tâm trạng của người này không được bình thường lắm.



“OK! Anh thích là được.”



Chẩm Khê cũng không biết nói gì nữa.



Hai người họ, cứ ngồi đơ ra như vậy, không khí căng thẳng kéo dài hơn mười mấy phút.



“So với anh cuộc sống hồi nhỏ của em cũng chẳng6dễ dàng gì, thậm chí còn phức tạp hơn. Nhưng khi đó em đã biết tự bảo vệ lấy bản thân mình. Còn anh, từ khi anh quay trở về nhà họ Vân, đến chai nước khoáng đã mở nắp anh cũng không dám uống. Nhưng em sống còn cẩn thận và đa nghi hơn anh.”



Vân Tụ vân về0trái táo trong tay.



“Vì thế anh rất tò mò, ly nước xoài đó là ai đưa cho em mà lại có thể khiến em mạo hiểm uống một ngụm như vậy. Còn nữa, cô phục vụ không thấy tung tích kia đã lấy danh nghĩa là ai để hẹn em”



“Nước xoài là Triệu Thanh Lam đưa cho tôi, tôi7nghĩ là các người đều biết rồi mà. Mối quan hệ giữa tôi và cô ta hiện tại rất khó nói. Ở các trường hợp công khai có mặt người ngoài, dù gì tôi cũng phải giữ mặt mũi cho cô ta”



“Tại sao không nói.”



“Thành viên cùng trong một nhóm hãm hại nhau, nếu tin này mà lộ ra ngoài thì chắc chắn còn hot hơn cả chuyện tôi bị ghi hình cảnh đánh người. Tôi còn phải ở trong cái nhóm này nửa năm nữa, cho dù đầu óc cô ta đã nát bét như bùn rồi thì tôi cũng không thể để người ngoài biết được. Nếu như để người ta nghĩ gần mực thì đen, vậy tôi sẽ thành trò hề gì?”



Chẩm Khê đấm vào gối, nói: “Cơ hội xử lý cô ta còn nhiều, tôi không vội.”



“Em rất thông minh” Vân Tụ ngước đầu nhìn cô.



“Vậy là ai đã hẹn em đi đến phòng họp đó.”



“Chuyện này quan trọng sao?” Chẩm Khê cười.



“Chuyện này không quan trọng sao?” Vân Tụ cũng cười, “Nếu như không phải là người không liên quan, ví dụ như Huy Dương, Ian hoặc ai đó. Em dựa vào gì mà đổ hết tội lỗi lên đầu anh. Là anh, bắt em đi sao?”



Ho!



Không hổ là nhà tư bản mà nhà họ Vân đã tôi luyện ra, phản dame giỏi thật.



“Anh hỏi tôi, anh đã làm sai cái gì, vậy sao tôi lại bị lôi vào cuộc chiến của mấy người”



Vân Tụ nhét quả táo đã được lau sạch sẽ vào tay cô, rồi nắm lấy cổ tay cô, dùng đầu ngón tay ấn chặt mạch máu CỔ.



“Lúc đầu không phải là em bảo anh quay về nhà của mình sao?”



Anh nói: “Đan Đan, em thật tàn nhẫn. Ban đầu là do em đẩy anh vào, bây giờ em lại quay ra trách anh. Em có thể trách anh, nhưng anh có thể trách ai được đây.”



Đây là lần đầu tiên mà cô nghe thấy hai từ “Đan Đan” thốt ra miệng anh.



Không giống với khi những người thân thiết quen thuộc gọi tên cô. Cảm giác của người này mang lại giống như việc phát hiện màn hình máy tính quen thuộc bỗng nhiên bị đổi thành hình một con ếch sậm màu toàn thân đầy mụn mủ.



Cô rụt tay lại, nhét nó vào trong chăn.



“Anh không thể đem chuyện này đổ lên đầu em được. Lúc trước em đã nói với anh...”



“Con đường của mình thì phải tự mình đi. Cảm ơn em, câu nói này đến bây giờ anh vẫn còn nhớ rất rõ. Lúc đó anh hỏi em, tại sao anh phải về nhà, em đã nói với anh thế nào em còn nhớ không?”



Chẩm Khê nhớ nhưng cô không muốn nhắc lại nó một lần nữa.



“Lúc đó anh mới mười tám tuổi, không, là còn chưa đầy mười tám tuổi. Giống như em bây giờ, cũng là trẻ vị thành niên. Lúc đó anh biết cái gì chứ. Là em đã luôn chỉ dẫn anh, vẽ ra cho anh một tương lại vô cùng đẹp. Anh đã chọn cách tin em, nên mới ra nông nỗi như ngày hôm nay. Vậy mà bây giờ em nói, chuyện này không liên quan gì đến em. Chẩm Khê...”



“xúi giục giết người, cũng là giết người”



Nuôi sói thành họa mà.



Đúng là nuôi sói thành họa.



Tại sao ban đầu cô lại không nhìn ra tên này lại là kẻ lòng lang dạ sói chứ.



Rốt cuộc là đã sai từ bước nào?



Là từ khi thể hiện lòng tốt từ lần gặp mặt đầu tiên.



Hay từ khi giúp anh giải quyết nơi yên nghỉ của mẹ anh.



Hay là từ lúc giúp đòi lại tiền bồi thường cho anh.



Hay là cái ngày mưa cả người lấm đầy bùn lao đi tìm anh.



Rốt cuộc là đã sai từ bước nào?



Tay cô bị nhét vào một thứ gì đó. Khi cô còn chưa kịp phản ứng thì anh đã quỳ một gối xuống trước mặt cô, đặt tay trái của mình vào tay cô, nói: “Anh có tội, anh thú tội với em”



Chẩm Khê cúi xuống nhìn, thứ bị nhét vào tay cô là một cây thánh giá.



“Hư vinh, đố kỵ, mệt mỏi, tức giận, tham lam, cầm thú. Anh đã phạm tất cả tội đó, cam tâm tình nguyện chịu trừng phạt”



Chẩm Khê vừa cầm cây thánh giá lên thì đột nhiên lại bị anh kéo tay dí lên cổ anh, chĩa thẳng vào yết hầu của anh.



“Em giết anh đi” Anh nói.



Chẩm Khê lùi lại phía sau, vứt thứ trong tay đi.



“Anh điên rồi” Cổ nói.



Một tay của cô vẫn bị anh túm lấy, anh dùng hai tay nắm chặt lấy nó áp lên trán mình.



“Chẩm Khê, anh sống cũng không vui vẻ gì... Còn không bằng chết đi”



“Trên... trên đời này, không phải... không phải chuyện gì cũng được như ý muốn cả. Là người... ai cũng đều có chuyện buồn phiền, em cũng có... anh nhìn em...”



Chẩm Khê mở miệng mới phát hiện giọng nói của mình đang run.



“Em tham gia chương trình rồi trở thành nghệ sĩ, là em tự mình chọn. Em không có quyền được than phiền. Huống hồ, em cũng vui vẻ mà.”



“Nói... nói như vậy cũng đúng”



Chẩm Khê rút tay về, nhẹ nhàng xoa đầu anh, nói: “Chết rồi thì cái gì cũng không còn... Mùi vị của cái chết thật sự không dễ chịu lắm đâu. Cả người lạnh ngắt nằm trên mặt sàn, anh chỉ có thể thấy... chỉ có thể thấy được máu, từng giọt, từng giọt từ người anh chảy ra, tính mạng cứ thế lìa xa, rất lạnh. Thật sự, lạnh lắm”



“Sống tiếp cũng chẳng có ý nghĩa gì?



“Sao lại không chứ... còn những người thương yêu anh.”



“Trên đời này không có ai thương anh”



Vân Tụ ngước đầu lên, hai mắt đỏ hoe dọa Chẩm Khê giật mình.



“Trên đời này, người thân của anh chỉ có mẹ, Lâm Tuệ và Vân Lĩnh. Em nghĩ, bọn họ thì có ai thương anh. Huống hồ, Vân Lĩnh cũng sắp chết rồi.”



Chẩm Khê nhìn nụ cười lạnh nhếch lên ở khóe miệng anh, bỗng chốc không biết nói gì.



“Lúc trước anh luôn cảm thấy, ít nhất thì em còn có một chút gì đó... thích, thích anh. Là em nói với anh, hạt sạn mãi mãi chỉ là hạt sạn”



“Em không hề nói như vậy? Chẩm Khê kêu lên.



“Em không nói như vậy.”



“Phải, em không nói như vậy.” Vân Tụ cười, “Em chỉ là cho anh một cái giá quá bèo”



“Em không hế? Chẩm Khê lắc đầu.



“Anh ở trong lòng em, có khi nào được như Huy Dương, như Lư Ý, như tất cả bạn bè nhiều như sao trên trời của em không? Em nghĩ cho bọn họ nhiều như vậy, nhưng chỉ có anh, luôn bị em cho ra rìa. Em, ghét anh đến thế sao?”



“Em không...” Chẩm Khê vừa nói, nước mắt cô đã rơi xuống.



Trong lòng vô cùng ấm ức, cô thật sự chưa bao giờ nghĩ như vậy.



“Vì thương hại anh? Vì cảm thấy trên đời này có một kẻ đáng ghét còn đáng thương hơn em? Vì tìm được cảm giác ưu việt hơn từ trên người anh sao?”



Chẩm Khê gần như ngửa người nằm xuống giường bệnh, nhưng người này vẫn chống tay nhìn cô từ trên xuống. Nước mắt cô từ khóe mắt rơi xuống lã chã.



“Anh nói bậy, em không có”



Vân Tụ vuốt lại tóc ngay ngắn cho cô, cúi người, dùng tay lau nước mắt cho cô.



“Anh không thể nói như thế được.”



Chẩm Khê khóc thút thít nói.



***



Lâm Tụ đi rồi.



Chẩm Khê nằm trên giường bệnh ngửa mặt nhìn trần nhà, nghĩ ngợi một lúc lâu.



Cô nghĩ, Lâm Tụ quá hiểu cô, biết điểm mấu chốt của cô nằm ở đâu. Quá hiểu rõ nên nói gì hay làm gì để cũng có thể khiến cho cô bị tác động.



Một người rất đáng sợ!



Cô chưa bao giờ nói lại cũng như đấu lại anh.



***



Ngày mốt mới được xuất viện, nên Chẩm Khê vẫn phải ở trong bệnh viện thêm hai đêm nữa.



Gia đình chị Phan có việc, nên đêm nay không thể đến trong cố.



“Chị đi đi, em ở một mình được mà.”



“Có được không đấy?”



“Chẳng có gì là không được cả”



Người ta đã nói gia đình có việc, cô cũng không thể lấy lý do ấu trĩ sợ ở một mình mà ép người ta ở lại.



Mười một giờ đêm, thời gian thăm bệnh ở bệnh viện cũng đã qua.



Sau khi xem xong bộ phim truyền hình dài tập, Chẩm Khê liền chuẩn bị rửa mặt đi ngủ.



Vẫn là trong nhà vệ sinh, cô nhắm mắt cúi đầu rửa mặt. Trong tình trạng không nhìn thấy gì, cô huơ tay tìm khăn mặt.



Tìm trái tim phải, cũng không tìm thấy cái vật với chất liệu mềm mại quen thuộc.



Sau đó, tay cổ chạm vào một thứ còn mềm hơn khăn mặt của cô.



Chẩm Khê sờ sờ, bỗng nhiên sởn gai ốc, cả người đứng im bất động.



“Ai?”



Cô hỏi.



Nếu cảm giác của cô không sai thì trong nhà vệ sinh còn có một cánh tay khác và không phải của cô.



Một chút tiếng động cũng không có.



“Ai... vậy?”



Giọng Chẩm Khê run run, hỏi lại một lần nữa.



Cô dùng tay dụi dụi mắt, muốn mở mắt để nhìn, nhưng lại sợ nhìn thấy mấy thứ không “sạch sẽ.



Trong đầu hiện lên khung cảnh trong cuốn tiểu thuyết kinh dị hồi sáng vừa đọc, từng chi tiết dần dần hiện lên trong đầu cô.



Chắc là không đến mức đó đâu nhỉ, ở mấy ngày đều không sao, chị Phan vừa mới đi...



“Ngốc!”



Một giọng nói xen lẫn nụ cười tinh nghịch của con trai.



“Ông lớn của em nè!”



Chẩm Khê vẫn nhắm mắt, hướng về phía phát ra giọng nói đá một cú.



Cô vuốt nước trên mặt đi, mở mắt ra nhìn. Kẻ đứng ở trước cửa phòng vệ sinh, tay cầm cái khăn mặt của cô nở nụ cười đáng ghét, không phải Huy Dương thì ai chứ.



“Anh đến đây làm gì? Bây giờ là mấy giờ rồi? Sao anh lại đến đây? Quản lý biết không? Lúc nào anh đi? Có người đến đón anh không?”



Huy Dương chỉ cười.



“Nói chuyện!”



“Từ khi nào em lại lắm lời như vậy nhỉ?



“Ho!”



Chẩm Khê lách qua anh đi ra ngoài, nói: “Không phải hôm qua anh còn đang ở Hàn Quốc sao?”



“Ừm, mới xuống máy bay



“Đến đây bằng cách nào?”



“Bắt xe”



“Bắt xe?” Chẩm Khê không tin nghiêng đầu nhìn anh.



“Anh đến đây, quản lý của anh có biết không?”



“Không biết.”



“Anh không thông báo cho quản lý mà dám đến đây?”



“Là vì... Nhớ em”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom