• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Thực tập sinh thần tượng full dịch 2024 (3 Viewers)

  • thuc-tap-sinh-than-tuong-209.html

Chương 209: NÓI DỐI QUEN MIỆNG




“Biến biến biến!” Chẩm Khê đuổi anh, “Nói chuyện với anh em thấy đau đầu lắm, em muốn đi ngủ.”



“Vậy anh ngủ chỗ nào?”



Chẩm Khê đập tay lên số pha.



“Một người cao một mét tám mấy như anh có thể nằm vừa chỗ này sao? Thôi em cưa chân anh luôn cho rồi.”



“Nếu không thì anh ngủ ở trên giường?”



Thực tế, ý câu nói này của Chẩm Khê là, hy vọng lương tâm Huy Dương trỗi dậy, thương lấy cô bé đang bệnh tật như cô. Nhưng không ngờ, người anh2em này thật sự không hề khách khí chút nào cả.



“Được đó.”



Được đó?



Chẩm Khê trợn mắt nhìn anh đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, lấy khăn mặt, sữa rửa mặt rồi dùng mỹ phẩm dưỡng da và cả những đồ dùng khác của cô một cách vô cùng tự nhiên.



“Có đồ ngủ không?”



Người này lê đôi dép lê của cô, nửa bàn chân còn bị thò ra ngoài mũi dép, vô cùng tự nhiên mở tủ quần áo ra, hỏi: “Có đồ ngủ không?”



“Không có”



“Ừm, cái áo phông này có9vẻ to, chắc là anh mặc vừa đấy”



“Đó là bộ đồ ngày kia em phải mặc lúc ra viện ”



“Chú trọng như vậy để làm gì?” Nói rồi, quay lưng lại rồi cởi áo trên người ra.



“Ở đây còn có một cô bé đó nha.”



Anh luôn áo qua đầu để mặc vào, sau đó Chẩm Khê liền nghe thấy một tiếng “Xoẹt!” rất rõ ràng.



“Ấy, bục chỉ rồi.”



Chẩm Khê cầm gối ném vào người anh, “Anh cút ngay cho em!”



“Chịu khó chút nha.” Anh vén chăn lên, sung sướng nằm xuống,6“Mấy ngày rồi chẳng được ngủ giấc nào ngon cả”



“Đó là giường của em!”



Huy Dương nghiêng người, để trống ra một phần nhỏ trên giường rồi vỗ vỗ, “Anh không ghét bỏ em đâu.”



“Ông nội nhà anh!”



Chẩm Khê kéo chăn chùm kín đầu, “Đi ngủ!”



Chẩm Khê có cảm giác cô ngủ đến mức mê man, dù phòng bệnh có xảy ra chuyện gì, hay có bất cứ tiếng động gì thì cô cũng chẳng hề hay biết.



Sáng ngày hôm sau, cả người cổ bị lăn xuống đất nên đành phải miễn0cưỡng tỉnh dậy.



Cô nhìn xung quanh, đã không thấy bóng dáng của Huy Dương đầu nữa, còn việc cố lên giường ngủ từ khi nào thì chính cô cũng không biết.



Đã hơn 9 giờ sáng rồi, sữa đậu nành đặt trên chiếc tủ đầu giường đã trở nên lạnh ngắt. Bên dưới có đè một mẩu giấy ghi những dòng chữ xấu xí như đạo sĩ vẽ bùa, Chẩm Khê dụi mắt nhìn một hồi lâu mới nhận ra được ba chữ viết ở phía trên: [Anh đi đây.]



Chẩm Khê vô7cùng hiếu kỳ, cũng cùng là người có năm ngón tay, tại sao lại có người có thể viết chữ xấu đến vậy cơ chứ.



Sau đó thì chị Phan cũng tới, bảo cô đi rửa mặt, còn mình thì đi mua đồ ăn sáng.



Lại giống như ngày hôm qua, lúc cố với tay lấy khăn mặt lại sờ phải một cánh tay mềm mại.



Đã có kinh nghiệm cô cũng không giật mình nữa, cô bình tĩnh nhận lấy cái khăn mặt, chậm rãi lau ghèn mắt, cô muốn xem xem lần này là vị đại ca rãnh rỗi tẻ nhạt nào.



Nhưng thật không ngờ, lại nhìn thấy khuôn mặt của một người phụ nữ.



Mái tóc đen dài ngang lưng, trên chiếc cổ trắng mịn là một sợi dây chuyền đơn giản.



Lúc này, người phụ nữ đó đang mỉm cười nhìn cô, đôi mắt đen sáng lấp lánh, lông mi vừa dày vừa cong. Nhìn có vẻ là một người phụ nữ được lớn lên trong sự nâng niu chiều chuộng.



“Cô Sầm” Chẩm Khê lên tiếng.



“Còn tưởng sẽ dọa được em chứ?”



“Thật ra thì cũng hơi sợ, chỉ là tôi thuộc tuýp người khá giữ hình tượng”



Chẩm Khê mời Sầm Nhiễm ra khỏi nhà vệ sinh, nhưng không ngờ lại nhìn thấy “Giám đốc Vân” ở trong phòng bệnh.



Xem ra Sầm Nhiễm nói đến thăm cô không phải chỉ là lời nói cho có.



“Nghe nói ngày mai em xuất viện, cho nên chị mới vội vàng đến đây thăm em” Sầm Nhiễm kéo tay cô, “Chuyện lần trước... chị vẫn luôn cảm thấy vô cùng có lỗi, là do chị sơ suất...”



“Không sao đâu ạ? Chẩm Khê cười nói, “Tôi cũng cảm thấy có lỗi. Lúc đó, nóng nảy quá không nhịn được, đáng lẽ nên để khách khứa rời đi hết rồi mới ra tay thì phải phép hơn”



Sầm Nhiễm nhìn cô cười, để lộ ra hàm răng đều trắng sáng.



“Chị lại tưởng em sẽ nói, dứt khoát không ra tay nữa chứ?”



“Không không không? Chẩm Khê cười, “Tôi không phải loại người đó.”



“Loại người nào?”



“Nhẫn nhục chịu đựng. Người ta đánh vào má trái liền chia má phải cho người ta đánh tiếp. Bà ngoại tôi vẫn luôn nói tính tình tôi không tốt, vô cùng nhỏ mọn”



“Chị lại rất thích cái tính cách này của em. Trong tình huống đó, rất ít người có thể hành động dứt khoát như thế, không ai nghĩ em lại ra tay đánh người. Làm tốt lắm, đúng không, Tụ!”



Vân Tụ quay đầu liếc hai người một cái, rồi không tầm đến họ.



Nhìn đi, xem cái giới này có bao nhiêu dị dạng. Đối với cô ta, việc cô tự bảo vệ chính mình chẳng khác gì một bộ phim sitcom.



“Nói cho cùng, là vì sơ suất của người làm đứng ra tổ chức như chị mới dẫn đến chuyện này” Sầm Nhiễm kéo cô ngồi xuống ghế sô pha, nói: “Nếu như có thể bồi thường gì đó cho em thì tốt rồi”



Bồi thường?



“Không cần, không cần. Cô Sầm quá lời rồi”



“Em cứ một câu cổ Sẩm, hai câu cô Sầm, làm như hai chúng ta xa lạ lắm không bằng



Lại chẳng



“Hình như chị hơn em mấy tuổi, nếu em không chế thì có thể gọi chị một tiếng chị? Tên thân mật của em là Đan Đan đúng không? Vậy sau này, chị gọi em là Đan Đan được chứ?”



“Thế nào cũng được ạ”



Tùy đi, dù sao cái tên Đan Đan này bây giờ ai cũng có thể gọi rồi.



“Chị thấy tâm trạng của em bây giờ có vẻ tốt hơn trước nhiều rồi, lịch trình ngày rất vất vả đúng không?”



“Cũng tạm ạ? Chẩm Khê cười, “Con đường do chính mình lựa chọn thì không có quyền than vãn.”



Vân Tụ quay đầu lại.



“Ai nói là không có quyền than vãn” Sầm Nhiễm nhìn Vân Tụ, cười, “Có phải là cậu ấy nói với em như vậy không? Em không cần để ý đến cậu ấy, con người cậu ấy chính là vậy đấy. Nếu như em muốn than vãn điều gì thì có thể đến tìm chị. Nếu như lúc nào mà không có lịch trình, muốn hẹn ai đó ăn bữa cơm, xem phim cũng có thể gọi điện cho chị, lúc nào chị cũng có thời gian”



“Nếu có thời gian thì nhất định ạ”



“Vậy là hứa rồi nhé”



Sầm Nhiễm giơ ngón út ra muốn ngoắc tay với Chẩm Khê. Đến cả Lư Ý khi làm lành với cô, cô cũng không muốn làm động tác này, bởi vì cô ghét nó.



“Đan Đan, ngay từ lần đầu tiên chị nhìn thấy em trên ti vi thì đã cảm thấy có duyên rồi, chị thật sự rất thích em đấy”



Vậy sao?



“Cảm ơn ạ.”



“Chẩm Khê.”



Đúng lúc đó chị Phan đẩy cửa bước vào, nhìn thấy người trong phòng bệnh thì lập tức ngày người ra.



“Giám đốc Vân” Chị Phan ngại ngùng chào hỏi, mỉm cười với Sầm Nhiễm, “Bà Vân.”



Õ?



Bà Vân:



Bà Vân nào vậy?



Chẩm Khê bình tĩnh nhìn sắc mặt của hai người họ. Vẻ mặt Vân Tụ rất bình thường, không nhìn ra được điều gì, nhưng Sầm Nhiễm thì ngược lại, có một chút ngại ngùng.



“Anh nhà tôi mất đã lâu rồi.”



Chị Phan liền vội vàng sửa lại, “Cô Sầm xin thứ lỗi.”



Nhìn ánh mắt này là đã thấy không hay rồi.



Có điều, lời này của Sầm Nhiễm cũng thật kỳ lạ.



Đã lâu rồi sao?



Nếu như có nhớ không lầm, thì từ lúc Vân Sênh ra đi đột ngột tới giờ còn chưa tới ba năm mà.



Còn nữa, anh ta mất rồi thì tại sao lại không được gọi chị ta là bà Vân?



Chuyện này...



Chắc chắn có ẩn ý gì đó.



Điện thoại của Sầm Nhiễm đột nhiên đổ chuông, cô ta nhìn tên trên màn hình xong liền nói với Vân Tụ: “Là bố”



Bo?



Cái cách gọi này?



Bố ai cơ?



Sầm Nhiễm ra ngoài nghe điện thoại, ánh mắt dò xét của chị Phan lướt qua cô và Vân Tụ: “Tôi đi bàn bạc với bên bệnh viện về việc xuất viện của Chẩm Khê.” Sau đó đặt đồ ăn sáng lên bàn rồi chuồn mất dạng.



Chẩm Khê cầm bánh bao lên ăn thì nghe thấy Vân Tụ hỏi cô: “Tối qua Huy Dương biến mất cả đêm. Em biết cậu ta đi đâu không?



“Không biết.” Chẩm Khê cố gắng để giọng nói của mình nghe tự nhiên nhất có thể.



“Em không hỏi xem hôm nay cậu ta đã về chưa à.”



“Nếu chưa về thì liệu anh có thể bình thản ngồi đây sao? Không sợ CL đến đòi người à?”



“Hôm nay, anh đã cho người điều tra về lịch sử sử dụng chứng minh thư của cậu ta. Cậu ta không dùng chứng minh thư để đăng ký ở khách sạn hay nơi nào cả.”



“Điều tra cái này..” Chẩm Khê ngẩng đầu nhìn anh, “Không phạm pháp sao?”



“Em có thể nói cho anh biết, tối qua cậu ta đã đi đầu không?”



“Sao mà tôi biết được.”



“Em ở bệnh viện, cậu ta về nước mà không đến thăm em. Chẳng phải hai người là bạn tốt sao?”



“Gọi điện thoại hỏi thăm là được rồi, tới thăm làm gì, có gì đáng để đến thăm chứ. Tôi cũng đâu mất cánh tay hay thiếu cẳng chân nào đâu.”



“Gần đây có ai đến thăm em không?”



“Anh với cô Sầm đó.”



Vân Tụ cầm một cái túi giấy trắng ở trong phòng lên.



“Túi được mua từ cửa hàng miễn thuế ở Hàn Quốc”



Mẹ nó, bất cẩn rồi!



“Của chị Phan ấy mà, hoặc là của y tá nào đó để quên, tôi chưa nhìn thấy bao giờ.



“Chẩm Khê”



Vân Tụ đặt chiếc túi xuống, nói: “Hiện tại em đang nói dối, mà ngay cả mắt cũng không hề chớp”



“Biết tôi nói dối sao còn lắm lời thể làm gì? Chẩm Khê cầm lấy một tờ báo giở ra xem.



“Tối qua anh ấy ngủ ở đây”



“Ai?”



Chẩm Khê lật sang một trang khác, “Sao lại toàn quảng cáo thế này”



“Có cần anh phải nhắc nhở em không, trên chứng minh thư của em vẫn còn thể hiện việc em đang ở tuổi vị thành niên”



“Chứng minh thư thì chính xác sao? Trên chứng minh thư của anh chẳng phải đã hai mươi hai tuổi rồi sao? Đủ tuổi kết hôn rồi đấy! Sao, khi nào thì Giám đốc Vận của chúng ta kết hôn đây?



“Kết hôn cái gì? Ai muốn kết hôn?”



Sầm Nhiễm đẩy cửa bước vào.



“Ông chủ của tôi” Chẩm Khê gấp tờ báo lại, nói với Sầm Nhiễm, “Nghe nói đã đến tuổi có thể kết hôn rồi, mà bên cạnh không có một bóng hồng nào. Hay là, chị Sầm Nhiễm giới thiệu cho anh ấy một người đi”



Sắc mặt Sầm Nhiễm bỗng trở nên rất khó coi, miễn cưỡng mở miệng:



“Nói đến kết hôn thì hình như hơi sớm...”



“Cũng không sớm nữa. Nếu như bây giờ có một người bạn gái, đợi thêm vài năm, tình cảm ổn định rồi thì có thể kết hôn. Ông cha ta đều nói thành gia lập nghiệp mà, đầu tiên phải thành gia, sau đó mới đến lập nghiệp” Chẩm Khê cười, “Ông chủ, bây giờ anh nên nghĩ tới rồi đấy. Người như anh, không biết có bao nhiêu cô gái trẻ đẹp sẵn sàng nhào vào lòng, anh phải mở to mắt ra mà lựa chọn cho kỹ nha.”



“Cái gì mà bao nhiêu cô gái trẻ đẹp..” Giọng Sầm Nhiễm khàn khàn, giống như đang cần một cốc nước lười ươi để giảm bớt tình trạng khô rát cổ họng vậy.



Chẩm Khê để tờ báo xuống, “Thật ngại quá, tôi đi vệ sinh một chút.”



Cô vừa đóng cửa lại, liền nghe thấy giọng của Sầm Nhiễm vặn hỏi: “Cậu muốn kết hôn?” “Không có chuyện đó.”



“Vậy tại sao cô ấy lại nói như vậy? Vừa nãy cậu đã nói gì với cô ấy vậy?”



“Không nói gì cả”



“Còn cô gái trẻ đẹp nữa. Ai là cô gái trẻ đẹp?”



“Không có”



“Nhất định Chẩm Khê đã nhìn thấy gì rồi nên mới nói với cậu như vậy. Có phải là người tôi không biết hay có chuyện gì tôi không biết không?



“Cô ấy? Cô ấy không nhạy cảm như vậy?



Tôi không nhạy cảm như vậy?



Chẩm Khê thật sự muốn phang ngay chiếc dép lê vào mặt Vân Tụ để xem anh ta còn dám nói vậy không.



“Tôi không quan tâm, tôi chính là cô gái trẻ trung xinh đẹp nhất.”



Ôi trời, thật buồn nôn quá đi! Xu hướng của các cặp tình nhân trong thời kỳ yêu nhau cuồng nhiệt cũng chẳng cổ lỗ sĩ như vậy đâu bà chị à.



“Kết hôn cái gì, tôi không đồng ý



Chẩm Khê cười hì hì, lấy nước khử trùng xoa lên tay.



“Chuyện này.”



Không ngờ, Vân Tụ lại đột nhiên lên tiếng.



“Chị nói là được sao?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom