• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Thực tập sinh thần tượng full dịch 2024 (1 Viewer)

  • thuc-tap-sinh-than-tuong-210.html

Chương 210: TIỄN ÔN THẦN




Chẩm Khê ngồi cười trừ với hai người họ cả tiếng đồng hồ mới tiễn được hai vị ôn thần này đi.



Cô nói với chị Phan: “Sau này sắp xếp lịch trình của em ở chỗ nào thật xa vào. Tốt nhất là đừng ở thành phố E.”



“Ở thành phố E thì làm sao?”



Cô thật sự sợ vị thiên kim kia rảnh rỗi2không có gì làm là lại đến tìm cô uống trà, tâm sự.



“Chị thấy bà Vân này đối xử với em cũng khách sáo đó chứ?”



“Trước mặt thì gọi là cô Sầm, sau lưng thì lại gọi là bà Vân, chị có bị sao không vậy?”



“Buồn cười. Người ký hợp đồng thuê chị là Vân Tụ chứ đâu phải cô ta. Chị khách9sáo với cô ta vì chị là người có văn hóa, cô ta có tư cách gì mà lên mặt với chị?”



“Chị ký hợp đồng với Vân Tụ?”



“Không... không phải. Hợp đồng chị ký là với D&D. Vân Tụ chẳng phải là ông chủ đứng sau D&D sao, thế thì tất nhiên cũng là ông chủ của chị rồi. Tóm lại là Vân6Tụ không nói gì, chị thích gọi cô ta là gì thì gọi, cô ta làm gì được.”



“Chị nói xem, với gia thế của gia đình cô ta. Giá trị con người không tầm thường, lại là con dâu của Vân Thị. Người muốn nịnh bợ cô ta chắc chắn không ít, tại sao lại muốn tiếp cận, làm quen với một con0tép riu trong giới giải trí như em?”



“Em mà là con tép riu?” Chị Phan tỏ vẻ không tin nổi.



“Được rồi, em là con cá mập trắng của giới giải trí. Chỉ là, cho dù em là con cá mập trắng đi chăng nữa, nhưng cũng vẫn có nguy cơ phải đối mặt với việc bị người ta đánh bắt rồi chế biến7thành món vây cá mập mà. Cô ta làm vậy để làm gì? Sự chênh lệch tuổi tác giữa hai chúng em cũng chẳng ít, sao có thể trở thành bạn tốt được chứ?”



“Em đừng có nghĩ nhiều quá, dù sao cũng có ông chủ coi chừng rồi, không xảy ra chuyện gì đâu”



“Thôi đi, chị xem lần này đấy, người ta chỉnh em cũng chẳng buồn nể nang gì Vân Tụ. Anh ta có thể làm được gì? Cũng chỉ có thể tận lực cứu chữa sau khi xảy ra chuyện mà thôi. Con người này ấy à, vẫn là dựa vào chính mình thôi. Dù sao thì bây giờ em cũng học khôn ra rồi, tự dưng biểu hiện khác thường thì chắc chắn là có âm mưu. Những chuyện mà em không cách nào hiểu được thì em sẽ cẩn thận hơn, ai mà biết được khi nào sẽ lại xuất hiện thêm một Triệu Thanh Lam nữa.”



Chị Phan dựa theo mong muốn của cô, sắp xếp lịch trình của cô phân bố ở các nơi trong nước, nhưng trừ thành phố E ra.



Chẩm Khê vốn tưởng rằng, trong khoảng thời gian này cô có thể tránh được hai kẻ ôn thần kia.



Nhưng vào ngày xuất viện, quản lý thì chẳng thấy một người nào tới, mà người tới lại là Vân Tụ.



Bên cạnh anh chỉ có một người trợ lý hay gì đó, người này có cái đầu tròn, mắt tròn, cả người cũng đề con, tên là Lý Khoái.



“Anh tới đây làm gì?”



Chẩm Khê nhìn về phía sau anh.



“Em tìm ai”



“Cố Sầm đầu?”



“Cô ấy không tới”



Chẩm Khê thở phào nhẹ nhõm. Ứng phó với một người thôi đã đủ phiền phức lắm rồi, nếu lại tới thêm một người nữa thì cổ ở lại bệnh viện luôn cho an lành.



“Ngài tới đón tối xuất viện hả?”



Vân Tụ gật đầu.



“Tôi bây giờ cao giá như vậy cơ à?” Chẩm Khê kinh ngạc kêu lên, “Xuất viện còn có thể phiền ngài phải tới đưa đón?”



“Anh phải đi Nhật Bản một thời gian”



“Ô.”



“Không hỏi anh đi bao lâu à?”



“Ngài cứ yên tâm đi đi, trời không sụp được đâu.”



“Trong thời gian anh không có ở đây, em có thể không gây chuyện được không?”



“Coi lời ngài nói kia, tôi đã bao giờ chủ động gây chuyện đâu”



“Ngày mai anh phải đi, cùng nhau ăn một bữa cơm đi”



“Thôi khỏi, hôm nay bà ngoại tôi đến thành phố E, chị Phan đã đi đón bà rồi.”



“Cùng đi đi”



“Không cần!” Chẩm Khê bỗng sầm mặt xuống, “Bà ngoại tôi không muốn gặp anh”



Sắc mặt của Vân Tụ lúc này cũng khá khó coi.



“Là bà ngoại em không muốn gặp anh hay là em không muốn để bà gặp anh?”



“Có gì khác nhau?”



“Chẩm Khê, em đang sợ cái gì?”



“Ngài bây giờ là cổ đông cao không với tới của Vân Thị, bố anh lại là Chủ tịch Vân Thị. Bà ngoại tôi chỉ là một người phụ nữ quê mùa ở dưới quê, không cần phải giao thiệp với những người quyền cao chức trọng như mấy người. Vì thế cũng không cần thiết phải gặp nhau làm gì?



Chẩm Khê lấy điện thoại ra xem giờ.



“Giám đốc Vân, nếu như không có chuyện gì khác, tôi xin phép đi trước được chứ?”



“Cậu ra ngoài trước đi.”



“Được.”



Chẩm Khê vừa quay đầu xách túi hành lý, ngoảnh lại đã thấy cửa phòng bệnh được đóng lại, tên độ con đứng sau anh đã đi ra ngoài.



“Nói chuyện chút.”



Có gì đáng để nói.



Cô thật sự rất ghét ba chữ cái này, chẳng lẽ cái gì cũng đều có thể thông qua việc nói chuyện là giải quyết được sao? Vậy thì cần đến pháp luật để làm gì, còn cần đến cảnh sát để làm cái gì?



Chẩm Khê ôm túi hành lý ngồi ở một góc số pha, Vân Tụ bắt chéo chân ngồi ở đầu còn lại.



“Con gái tuổi này thật là, tính tình thật thất thường. Mỗi ngày một kiểu”



“Cái ngài nói là dấu hiệu thời mãn kinh rồi.”



“Ngày em đến thời mãn kinh còn xa lắm”



“Có gì thì nói thẳng ra đi”



“Chẩm Khê, bây giờ em đang không hài lòng về điều gì?”



“Tôi không hài lòng? Cái tôi không hài lòng nhiều lắm” Chẩm Khê bĩu môi, “Tại sao một mình tôi kiếm tiền lại phải chia ra mười ba phần? Tại sao các hoạt động và lịch trình của tôi làm mãi không hết? Tại sao tôi lại chỉ có thể nhận được 8% trong tổng thu nhập? Tại sao tôi không thể tự do kết bạn?”



“Em cần tiền anh sẽ cho em”



“Tại sao anh phải cho tôi tiền?” Chẩm Khê cười, “Anh muốn ký thêm hợp đồng phân chia với tôi nữa à?”



“Tiền không phải trọng điểm. Điều em muốn nói chẳng qua là điều cuối cùng, tại sao lại không thể tự do kết bạn, đúng không. Kết bạn gì? Bạn trai?”



“Tại sao không? Trong hợp đồng của chúng ta có quy định rõ ràng là tôi không được có bạn trai sao?”



Vân Tụ cười thành tiếng, “Nói nhiều như vậy, hóa ra là vì muốn yêu đương”



“Không được sao?” Chẩm Khê hỏi, “Tôi không thể yêu đương sao?”



“Em yêu đương với ai? Huy Dương?” Vân Tụ cười vô cùng tươi, “Em muốn yêu đương với cậu ta. Sao em không đi hỏi cậu ta xem, cậu ta có muốn hẹn hò với em không? Em không cần tương lai không cần fan hâm mộ, nhưng còn cậu ta thì sao, liệu có thể bỏ mặc tất cả như em không?”



“Tại sao tôi phải yêu đương với anh ấy?”



“Vậy thì còn ai? Ian? Nhiều Lực Quần? Hay là còn ai đó mà anh không biết.”



“Dù sao cũng chẳng phải anh”



“Cô Chẩm nghĩ xa quá rồi. Bên cạnh tôi có vô vàn cô gái trẻ đẹp lại còn có tiền có của. Em ngoài trẻ ra thì còn có gì nữa?”



“Đúng rồi, thế anh quản nhiều như vậy làm gì. Chưa từng thấy ông chủ lớn của công ty nào đó lại tốn công vượt bao nhiêu cấp chỉ để lo chuyện yêu đương của nhân viên. Giải quyết chuyện của anh cho tốt đi, anh với Sầm...”



Chẩm Khê cắn lấy môi dưới, nuốt lời định nói xuống.



“Nói tiếp đi. Tôi với Sầm Nhiễm làm sao?”



“Đó là chuyện riêng của hai người. Hai người vui vẻ là được.”



Chẩm Khê lại nhìn đồng hồ.



“Ông chủ, đến giờ tôi phải đi rồi”



“Để tôi bảo Lý Khoái đưa em đi.”



“Cảm ơn ngài”



Chẩm Khê xách hành lý lên, lúc bàn tay nắm lấy tay vịn cửa thì nghe thấy anh nói:



“Em đừng có làm liên lụy đến Huy Dương”



Đổ thần kinh!



Chẩm Khê đến khách sạn gặp bà ngoại. Bà ngoại vừa nhìn thấy cô liền bật khóc, nói cô bị bệnh mà không nói cho bà biết.



“Cháu không sao cả” Chẩm Khê dỗ dành, “Cháu chỉ giả vờ bệnh để trốn việc thôi. Không có chuyện gì đâu, thật mà, bà không thấy cháu rất khỏe mạnh sao? Thời gian gần đây còn béo lên được chút nè”



“Không lừa bà đấy chứ?”



“Cháu lừa bà làm gì?”



Chẩm Khê vội vàng lái sang chuyện khác để bà quên đi chuyện này.



Sau đó, cô, bà ngoại và chị Phan khởi hành đến nhà hàng dược thiên nổi tiếng nhất thành phố E để dùng bữa trưa. Trên đường đi, cô nhận được điện thoại của Cam Như, cô ấy hỏi có phải hôm nay cô xuất viện không.



“Đan, mình đang ghi hình cho một chương trình, họ yêu cầu gọi điện thoại mời bạn bè trong giới tới tham gia góp vui, mà trong giới thì mình... Những thành viên khác trong nhóm, nếu không có lịch trình thì hiện không ở thành phố E... Nếu như cậu tiện thì... mà thôi, nếu cậu thấy không khỏe thì về nhà nghỉ ngơi đi nhé, mình.”



“Ở đâu thế?” Chẩm Khê hỏi cô ấy, “Cậu đang ghi hình ở đâu?”



Cam Như nói địa chỉ.



“Chỗ mình cách đó khá xa, có lẽ phải cần một tiếng đồng hồ”



“Không sao, đạo diễn nói với mình, nếu như cậu có thể tới, đợi lâu một chút cũng không sao?



Chẩm Khê cười, “Được rồi, bây giờ mình sẽ qua đó”



“Cái gì vậy, em vừa mới xuất viện mà” Chị Phan nói với giọng không vui.



“Em quá hiểu Cam Như, bình thường nếu mà có biện pháp khác thì cô ấy sẽ không gọi điện thoại cho em đâu. Nhờ chị nói một tiếng với bên quản lý và công ty nhé”



Chẩm Khê ôm chầm lấy bà ngoại, “Cháu gái bà phải đi làm việc rồi, để chị gái xinh đẹp này đưa bà đi ăn nha.”



Bà ngoại không nói gì, chỉ xác nhận để xác nhận lại về vấn đề sức khỏe hiện giờ của cô.



“Không sao thật mà bà, sao có chuyện gì được chứ?”



“Phải có ai đó đưa em qua” Chị Phan nói, “Làm gì có nghệ sĩ nào tự mình đi tham gia các hoạt động chứ?”



“Bên Cam Như có trợ lý với quản lý rồi, em trực tiếp qua đấy là được”



Đến đầu đường, Cẩm Khê tạm biệt bà ngoại rồi tự mình gọi taxi đến nơi mà Cam Như đang ghi hình.



Trên đường đi, cố gửi tin nhắn cho Cam Như, nói cô không dẫn theo quản lý cũng không có trợ lý, cả trang phục và trang điểm cũng chưa chuẩn bị.



Cam Như trả lời rất rành mạch: [Đạo diễn và tổ sản xuất đều nói, chỉ cần cậu tới thì những chuyện đó không thành vấn đề, đã sắp xếp toàn bộ cho cậu rồi.]



***



Cam Như cầm điện thoại, dùng ánh mắt khó xử nói với đạo diễn.



“Chẩm Khê nói cô ấy chưa từng tham gia mấy chương trình kiểu này, nên có thể sẽ có chút căng thẳng



Ánh mắt của đạo diễn sáng bừng, nhìn Cam Như nói: “Không sao, không sao. Chúng tôi sẽ nói với MC, đảm bảo sẽ khiến Chẩm Khê có cảm giác như ở nhà”



Cam Như gửi tin nhắn trả lời lại cho Chẩm Khê.



[Sao rồi?”]



Đạo diễn và tổ sản xuất đều nhìn cô, hỏi: “Chẩm Khê có tới không?”



“Cô ấy nói bây giờ cô ấy không có trợ lý với quản lý đi cùng, trang phục với trang điểm cũng chưa chuẩn bị gì hết.”



“Chuyện này có gì đâu! Em nói với Chẩm Khê, chúng tôi đều đã chuẩn bị sẵn cho em ấy rồi. Ở chỗ chúng tôi có stylist rồi, bây giờ tôi sẽ lập tức cho người đi mua quần áo, em ấy mặc cỡ bao nhiêu? Chẩm Khê bị dị ứng với xoài và hải sản phải không? Em bảo em ấy yên tâm, em ấy mà đến chỗ chúng tôi tuyệt đối sẽ không nhìn thấy những thứ đó đâu.”



“Em nhớ nói kỹ với Chẩm Khê, tỉ suất người xem của chương trình chúng tôi đều rất cao, chắc chắn xứng với danh hiệu Center quốc dân của em ấy”



“Cậu ấy nói.”



“Nói cái gì? Chẩm Khê nói sao?”



“Bây giờ cậu ấy đang bắt xe qua đây rồi”



Đạo diễn thở phào nhẹ nhõm, lôi điện thoại ra gọi.



“Giám đốc! Đúng đúng, có chuyện, có chuyện, có chuyện mới gọi điện cho ngài chứ... Hôm nay chương trình của chúng ta có một phân đoạn là để ghi hình cho khách quý, mời những người bạn ở trong giới.”



“Ngôi sao lớn? Vâng vâng là ngôi sao lớn... Hiện Chẩm Khê đang tới... Chẩm Khê nào ấy ạ? Trong nước còn có nghệ sĩ nào tên Chẩm Khê nữa ạ. Đúng rồi, chính là cô ấy, chính là vị Center quốc dân đang vô cùng nổi tiếng... Đúng đúng, mới mấy phút trước mới xuất viện, bây giờ đang trên đường tới đây.”



“Chưa nói, chưa ai nói cả, bây giờ chỉ có mấy người chúng ta biết thôi... Đúng đúng, tôi rõ rồi, vị này chưa từng tham gia chương trình trên truyền hình, có tốn tiền cũng chả mới được... Đúng, đúng là tổ tiên tích đức... Tôi chỉ muốn nói với ngài kinh phí của kỳ này.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom