• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Thực tập sinh thần tượng full dịch 2024 (1 Viewer)

  • thuc-tap-sinh-than-tuong-234.html

Chương 234: THỢ CẮT TÓC GỘI ĐẦU




Triệu Tư Nhan nói chị ta có việc nên đi trước, trước khi đi còn trả tiền cho bọn cô.



“Không nghĩ lại gặp chị ta ở đây. Cứ rảnh rỗi là chị ta lại gọi điện thoại, nhắn tin cho Quả Tử Lê. Vì thế mà cái điện thoại cũ của cậu ta gần như không dùng được, chỉ có thể nói dối là bị công ty tịch thu.”



“Sao chị ta vẫn cho rằng Quả Tử Lê vẫn là cậu bé của vài tháng trước nhỉ? Nói2thật, hiện giờ Tử Lê còn nổi tiếng hơn chị ta nhiều.” Cam Như thắc mắc, “Sao chị ta dám làm vậy?”



“Chắc chị ta cảm thấy mình vẫn còn có thể nắm cả thế giới trong tay.”



Cam Như bực mình nói: “Tiểu Quả à, cậu phải cố gắng nỗ lực, nhanh chóng đứng trên đỉnh cao. Để cho cái bà lão sống không biết điều kia không dám mơ tưởng đến cậu nữa. Chị ta chỉ toàn nghĩ mấy thứ linh tinh thôi.”



Từ Triệu Tự Nhan, Chẩm9Khê nghĩ đến cô Sầm.



Cô Sầm dám trắng trợn như thế, có phải bởi vì cô ta cũng cảm thấy thế lực trong tay mình có thể khống chế được Vân Tụ cùng những thứ sau lưng anh.



[Cô Sầm có biết bây giờ anh đang ở nhờ nhà em cả ngày không? [ở nhờ?]



[Không phải à?]



[Căn hộ là của anh, đồ đạc trong nhà do anh mua, tiền điện tiền nước, tiền gas là anh trả, tại sao lại nói anh ở nhờ nhà em.] [Bởi vì6anh keo kiệt, không muốn cho em ở khách sạn... Nếu chị ta biết anh ở nhà em, thì liệu có phải người ám sát em không nhỉ?]



[Cô ta không biết đâu.] [Anh không dám nói cho chị ta hả?] [Sầm Nhiễm là một người phụ nữ điên khùng không nói lý lẽ.] [Cho nên anh đem cả căn biệt thự lớn tặng cho chị ta ở, rồi đến chen chúc cùng em trong một căn phòng chưa đến 50 m2, chắc trong lòng anh ấm ức0lắm đây.] [Không ấm ức.]



[Nhưng em ấm ức. Em kiếm nhiều tiền như vậy tại sao lại phải chen chúc cùng anh trong một căn hộ 50 m2?]



[Bởi vì em thích.]



[Em thèm vào.]



*****



Chụp hình quảng cáo kết thúc, bọn cô vội vàng trở về thành phố E.



Sáng sớm vừa đi ra khỏi sân bay, ăn xong bữa sáng đã phải chạy tới công ty để luyện tập. Chẩm Khê vừa thay xong bộ quần áo luyện tập, bên lễ tân đến thông báo, có khách quý muốn7gặp cô.



Khách quý? D&D lấy đâu ra khách quý? Nếu muốn nói chuyện hợp tác thì phải đến tìm Vân Tụ mới đúng chứ, tới cái công ty bé tí này làm gì.



Cửa thang máy mở ra, Lý Hà và một người canh cửa đi trước dẫn đường, phía sau họ là một cô gái đi đôi giày cao gót, tay xách túi hàng hiệu, mặc váy ngắn bó sát người, đeo kính râm che mặt. Chỉ nhìn một nửa gương mặt lộ ra, Chẩm Khê cũng biết đó là ai. “Chị Sầm Nhiễm.”



Những thành viên khác phản ứng nhanh nhạy cũng chào hỏi ngay. “Đan Đan, đã lâu không gặp nhỉ?



“Dạ, đã lâu rồi không gặp.”



“Chị muốn gặp em mà khó khăn quá, lịch làm việc của em luôn kín. Lúc nào chị gọi điện cho em, em cũng đang trong tình trạng làm việc cả.”



“Dạ.” Là cố ý đấy. “Cho nên chị chỉ có thể đợi đến lúc em kết thúc lịch trình mới đến gặp em, nếu không lại không gặp được.”



Đến tìm cô?



“Sao thế ạ?”



“Mấy ngày nữa là sinh nhật chị, chị muốn mở một buổi tiệc, mời em và các thành viên trong nhóm đến chơi.” Sầm Nhiễm lấy một tấm thiệp mời từ trong túi xách ra.



“Chị cũng mời một vài người bạn trong giới, đến lúc đó sẽ giới thiệu cho em.” Chẩm Khê nhìn thời gian trên thiệp mời. Sau đó, cô bắt đầu suy nghĩ làm sao để thuyết phục chị Phan sắp xếp lịch làm việc cho cô trong mấy ngày này. “Chị đã nói chuyện này với ông chủ của em rồi, yêu cầu cậu ta đừng sắp xếp công việc cho em vào ngày hôm đó. Em cứ ngủ một giấc thật ngon, rồi xuất hiện thật xinh đẹp vào hôm đó nhé.” Sầm Nhiễm gỡ kính râm xuống và nhìn những người xung quanh. “Mọi người cũng cùng tới đi, tôi đã nói chuyện với ông chủ của các em rồi.”



Ông chủ này chắc chắn không phải là Lý Hà. Cái tên chết bầm kia lại đồng ý linh tinh gì với Sầm Nhiễm nữa rồi!



“Em thật sự quá bận rộn. Không được, trở về chị phải nói chuyện với ông chủ của các em, để cậu ta giảm bớt lịch làm việc của em đi. Thật là, tiền thì kiếm lúc nào chẳng được.”



Cô Sầm đi rồi, cả quá trình diễn ra không đến mười phút. Cô ta phô trương thế này chỉ là đến để đưa thiệp mời sinh nhật thôi sao?



“Hôm đó Vân Tụ có đi không?” Đoạn Ái Đình đột nhiên hỏi cô. À, suýt thì quên, bên này còn có một cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào cô đấy.



Thú vị!



Thật quá thú vị mà!



***



“Tại sao em phải tới tiệc sinh nhật của Sầm Nhiễm?” Chẩm Khê khoanh tay ngồi cạnh cửa sổ, mặt cô hướng về phía người mới bước vào cửa.



“Sinh nhật lần này của cô ta tổ chức rất long trọng. Mời rất nhiều người quan trọng trong giới giải trí tới, em đi làm quen một chút cũng tốt.”



“Vì sao anh lại đồng ý.” “Anh không cảm thấy chuyện này có gì xấu đối với em.” Bên hông cô có một đôi tay vòng qua.



“Chụp ảnh quảng cáo vui chứ hả.” “Mệt muốn chết, có giỏi anh đi thử xem.”



“Anh nhìn ảnh chụp Cam Như đăng lên, thấy em rất vui vẻ. Chắc chơi cùng với mấy thằng nhóc kia vui lắm hả.”



“Em chỉ cảm thấy vui nhất khi chơi cùng với Lư Ý thôi.”



“Em không phải đang chơi với cô ấy. Em xem cô ấy giống như con mình ấy.”



“Anh kệ em!”



“Thì kệ em mà. Em vui là được.”



“Hừ!”



Nói dễ nghe nhỉ. Vân Tụ nâng mặt cô lên quay về phía mình: “Hôn một cái.” Chẩm Khê đánh vào tay anh.



“Đi chỗ khác chơi!”



“Lại giận rồi, sao em lại giận.” “Cô Sầm biết... biết anh ở bên ngoài cùng người con gái... con gái khác như vậy sao?” Đối phương bật cười. “Bên ngoài? Người con gái khác? Ai là người con gái khác. Như thế này? Hay là loại nào đây?” Chẩm Khê vớ một cái gối ấn lên mặt anh. “Anh anh em em, dính chặt với nhau, hoạt động bí mật, cấu kết với nhau làm chuyện xấu.” Mỗi khi Chẩm Khê nói một từ, Vân Tụ lại muốn bật cười. “Em mắng anh, anh cũng quen rồi, sao bỗng dưng lại tự chửi mình.” “Kéo dài hơi tàn, làm việc xấu giữa ban ngày, không biết xấu hổ” Vân Tụ ôm lấy Chẩm Khê, đầu tựa lên vai cô rồi nhìn cô.



“Không hổ là người đứng đầu cả bảy kỳ thi thời còn đi học, còn gì nữa không?”



“Cút mẹ anh đi!” “Chẳng phải anh đã nói không cho phép em ăn nói kiểu này rồi à.”



“Anh quản được em à... A!” Cổ và bả vai cô bị xoay thành một tư thế rất dễ bị sái cổ. Một tay anh đỡ lấy đầu Chẩm Khê, tay còn lại ôm cô, lấy một tư thế hướng từ trên xuống hôn cô.



Các ngón tay anh luồn vào trong tóc cô, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve da đầu cô. Cái loại vuốt ve da đầu thế này bình thường phải bỏ ra rất nhiều tiền ở thẩm mỹ viện mới được hưởng đãi ngộ như thế này đây. Chẩm Khê đẩy đối phương ra, lấy một cái lược trên bệ cửa sổ, lau qua rồi nhét vào tay anh. Cô không muốn hôn, chỉ muốn Giám đốc Vận chải đầu cho cô. Tay nghề gội đầu, chải đầu, xoa bóp của Giám đốc Vân là số một. Đôi khi Chẩm Khê cảm thấy, Giám đốc Vân không cần đi học hay kiếm tiền, chỉ cần dựa vào khuôn mặt đẹp cùng kỹ năng gội đầu massage này cũng có thể kiếm được tiền ở tiệm cắt tóc gội đầu.



“Vì sao lại muốn anh chải đầu cho, chải nhiều sẽ trọc đấy.” Giám đốc Vân bất đắc dĩ bắt đầu chải, anh bắt lấy mấy sợi tóc rơi xuống cho cô nhìn, nói: “Không chải nữa được không? Rụng hết rồi.”



“Đấy là tác giả.”



Đối phương cười, “Em làm sao phân biệt được sợi nào là tóc thật, sợi nào là tóc giả.”



“Em có tâm linh tương thông với tóc của mình.”



“Lúc nữa em sẽ ngủ cho mà xem.” Chẩm Khê ngáp một cái, cô thực sự cảm thấy buồn ngủ. Cô gối đầu lên đùi Giám đốc Vân, nhìn tấm thảm mềm trên mặt đất, nói: “Cô Sầm nói, sẽ bảo anh giảm bớt lịch trình cho em, em thật sự quá bận rộn.” “Anh muốn để em mỗi ngày đều đợi ở nhà nấu cơm cho anh, em đồng ý không.” “Tại sao em lại phải đợi ở nhà nấu cơm cho anh? Khi rảnh rỗi em không thể ra ngoài chơi được à? Thế giới này rất rộng lớn như vậy, em muốn đi xem hết mọi nơi.” “Em ham chơi lắm, một khi đã ra ngoài là sẽ không trở về.”



“Em ham chơi lúc nào? Hồi còn đi học em luôn đứng thứ nhất, lúc tham gia cuộc thi cũng đứng thứ nhất. Em luôn đứng đầu thì ham chơi ở đâu ra.”



“Không cho phép đi, em phải luôn ở trong tầm mắt anh mới được.” “Hứ!” Chẩm Khê xoay người lại, “Anh nói mà được à, anh là người quản lý hộ chiếu hay là cái hộ chiếu thế?”



“Anh là ông chủ của em.” “Tháng Hai năm sau sẽ không phải nữa.”



“Anh vẫn là bạn trai của em.” “Hả! Ai công nhận? Dù sao em cũng không công nhận. Em độc thân mười bảy năm, không hề có bạn trai.”



“Vậy anh là gì?” Người này ném lược sang một bên, vuốt tóc của cô ra phía sau.



“Anh không phải ông chủ của em à.” “Là mối quan hệ giữa ông chủ và nghệ sĩ dưới quyền hả?” Vân Tụ cúi xuống hôn cô, “Đây xem như là quy tắc ngầm sao?”



Chẩm Khê nhéo tại anh, “Đúng, đây là em đang dùng quy tắc ngầm với anh đấy.”



“Tại sao lại là em dùng quy tắc ngầm với anh, làm gì có nghệ sĩ dưới quyền nào dùng quy tắc ngầm với ông chủ.”



“Anh chải đầu cho em, em mới trả tiền cho anh, không thì anh kiếm đâu ra được một bà chủ giàu có như em.” Chẩm Khê sờ mặt anh, “Tại sao có đôi khi em cảm thấy anh rất giống Bạch Tố Trinh nhỉ.” Mặt đối phương biến sắc.



“Thế em nghĩ mình là Hứa Tiên à?”



“Không.” Chẩm Khê nói với giọng nghiêm túc, “Em là Thanh Xà. Anh chết, cả thế giới này đều thuộc về em, ngay cả chồng anh cũng thuộc về em.” Chẩm Khê cười đến đau cả bụng, “Cô Sầm mới là Hứa Tiên của anh, Vân Tưởng là đại sư Pháp Hải, người tương ái tương sát với anh.” Giám đốc Vân nhìn nét mặt của cô với vẻ ghét bỏ. “Em muốn gội đầu.” Chẩm Khê ngồi nghiêm chỉnh, “Tóc hơi khó chịu rồi.” “Đi thôi.” Giám đốc Vần bỏ cánh tay đang ôm cô ra. “Em chỉ muốn gội đầu, anh đến mức nước cho em đi.”



“Chỉ là múc nước hả? Không phải muốn anh gội đầu cho em sao?”



“Nếu như anh đồng ý...”



“Anh bận bịu cả ngày chỉ để về giúp em gội đầu, massage?”



“Anh có biết bộ tóc này của em đáng giá thể nào không? Có biết bao người mơ được gội mà còn không được đấy.” Chẩm Khê hạ giọng xuống, “Hôm nay, bốn giờ sáng em đã phải dậy để kịp chuyến bay lúc bảy giờ, về đến đây là mười một giờ, ăn cơm xong là đi luyện tập ngay. Giờ em mệt lắm, chỉ muốn ngủ thôi.”



“Không ăn cơm à.” “Ăn qua rồi, chỉ muốn gội đầu xong rồi ngủ.” “Dép của em đâu.” Chẩm Khê leo lên lưng Vân Tụ, “Còn cần dép làm gì nữa.” “Anh còn phải làm cả thợ khuân vác cho em nữa hả.” “Nếu không nuôi anh lớn như vậy để làm gì.”.



Chẩm Khê được Giám đốc Vận công vào phòng tắm. Cô ngồi trên bệ ngả đầu vào bồn tắm, Giám đốc Vận cởi áo khoác ngoài, xăn tay áo lên rồi chỉnh nhiệt độ nước. Giám đốc Vân hỏi cô: “Áo ngủ của em sao trông quê mùa vậy?” “Áo ngắn tay hình chuột Micky với quần đùi Hawaii sao lại quê mùa được? Anh cho rằng mình mặc áo ngủ hình sóc chuột thì có phong cách lắm hả? Ồ, anh được nhìn thấy áo ngủ của cô Sầm xong thì thấy áo ngủ của em quê mùa phải không.”



“Mặc trên người cô ta cũng kinh.”



“Sao nào? Anh định mua cho em một bộ áo ngủ giống của chị ta hả?”



“Em nhỏ nhen vậy sao.”



Không nghe thấy tiếng mắng như mọi khi, cúi đầu nhìn xuống thì đã thấy cô nằm xuôi trên bồn tắm mà ngủ mât.



Sau đó, Giám đốc Vân giúp Chẩm Khê gội đầu, sấy tóc, rồi lại bế cô ra ngoài mà cô vẫn không tỉnh lại, đúng là mệt nên ngủ như chết. Trạng thái lúc này của cô còn kém hơn so với lúc cô thức đêm để học. Chỉ là, vì đang làm công việc mà mình thích, nên nhìn bề ngoài vẫn thấy cô rất vui vẻ.



Chỉ có anh biết, người cô hiện giờ gầy đến mức như da bọc xương, cho nên khi cô đánh người khác mới đau đến vậy, tất cả các góc đều toàn xương là xương. Đôi khi, anh thấy cẳng tay cẳng chân cô lộ ra ngoài, lại có cảm giác nó gầy đến mức như thể sắp gãy đến nơi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom