• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Thực tập sinh thần tượng full dịch 2024 (2 Viewers)

  • thuc-tap-sinh-than-tuong-236.html

Chương 236: GIỚI THIỆU




Có lẽ là giọng điệu của Vân Tụ quá hời hợt nên Sầm Nhiễm không đoán được suy nghĩ của anh. “Ý cậu là sao?”



“Chị muốn thể nào thì thế ấy.”



“Hôm nay2có rất nhiều cô gái trẻ tới, có rất nhiều người xấp xỉ tuổi cậu. Sao nào, không ai lọt vào mắt xanh của cậu à, để chị giới thiệu cho cậu9một cô nhé.”



Cái giọng điệu này rõ ràng là nghĩ một đằng, nói một nẻo. “Chị quyết định đi.”



“Cái gì gọi là tôi quyết định!” Sầm Nhiễm bỗng nâng cao giọng, dường6như cô ta có phần quá tin tưởng vào khả năng cách âm ở đây.



“Cậu tưởng Đỗ Nhược Thu chỉ thuận miệng nói giới thiệu bạn gái cho cậu thì cậu cho0rằng mình có thể yên tâm đi hẹn hò được à? Đừng có mơ! Cậu muốn lấy ai, có kết hôn hay không, không phải chỉ dựa vào một lời nói của7Đỗ Nhược Thu là được đâu.”



“Vậy thì chị nói là được rồi.”



“Chỉ cần tôi còn sống một ngày, thì cậu không thể kết hôn với người con gái khác được, ngay cả trong suy nghĩ cũng không được!”



Vân Tụ nói câu gì đó, Chẩm Khê không nghe rõ.



Nhưng Sầm Nhiễm lại đột nhiên cất cao giọng lên: “Cậu nói cái gì?”



Vân Tụ không nói thêm gì cả. Tiếng khóc thút thít của Sầm Nhiễm vang lên, nói: “Tiểu Tụ, cậu không thể đối xử với tôi như vậy. Tôi biết chúng ta bây giờ như vậy như vậy là sai trái nhưng tất cả rồi sẽ tốt lên thôi. Chúng ta có thể ra nước ngoài.” “Tại sao tôi phải ra nước ngoài?” “Tôi là người kế nghiệp duy nhất của nhà họ Sầm. Tôi sẽ cho cậu tất cả tài sản của tôi.” Ồ, Chẩm Khê líu lưỡi. “Cậu đi với tôi, tôi sẽ đem Sầm Thị cho cậu. Có những thứ này rồi thì cậu chẳng cần phải tranh giành với Vân Tưởng nữa. Chẳng cần phải làm gì, Vân Thị cũng sẽ thuộc về cậu.” Cô rất muốn nghe câu trả lời của Vân Tụ nhưng đột nhiên tiếng gõ cửa không biết từ đâu truyền tới khiến cuộc nói chuyện cứ vậy mà kết thúc.



“Cô Sầm, cô đang ở bên trong sao?”



“Có chuyện gì?” Sầm Nhiễm cố bình tĩnh nói. “Có vị khách muốn gặp cô, chúng tôi tìm cô được một lúc rồi.”



“Tôi ra ngoài ngay đây.” Cánh cửa bật mở, ánh sáng đèn điện chiếu thẳng vào bên trong.



Sầm Nhiễm và Vân Tụ đều đã rời đi.



Để tránh xuất hiện tình huống khó xử, Chẩm Khê và Tề Lỗ vẫn phải đợi thêm một lúc nữa rồi mới có thể đi ra.



Vô duyên vô cớ nghe được cuộc “tâm sự” này, Chẩm Khê thật sự khó có thể miêu tả được tâm trạng phức tạp của mình lúc này. Không biết người bên cạnh cô có suy nghĩ như thế nào.



“Đi thôi.”



Chẩm Khê ước gì có thể nhanh chóng thoát khỏi cái nơi ngột ngạt này. Cô cũng không cần đối phương đỡ, tự mình bước nhanh ra ngoài.



Tiệc sinh nhật tuổi 27 của Sầm Nhiễm chính thức bắt đầu. Đến bây giờ, Chẩm Khê mới biết được tuổi tác của Sầm Nhiễm. Lớn hơn tám tuổi so với tuổi thật của Vân Tụ. Sầm Nhiễm khoác tay Vân Tụ đứng giữa đám đông, phía trước mặt họ là một cái bánh kem nhiều tầng, và bên cạnh là tháp rượu Champagne. “Bánh fondant(*), vừa nhìn là đã biết không ngon rồi.”



(*) Bánh fondant là loại bánh gồm có cốt bánh bông lan/gato cùng kem bên trong, sau đó được phủ thêm một lớp fondant láng mịn mượt mà ở bên ngoài bao trùm toàn bộ bánh tạo thành các hình thù theo ý muốn.



Chẩm Khê lẩm bẩm một câu, Tề Lỗ đứng phía sau bật cười. Từ đầu đến cuối Sầm Nhiễm đều khoác lấy tay Vân Tụ nói chuyện, cắt bánh, mở rượu vang. Ngầm khoe khoang một cách rõ ràng.



E là hầu hết mọi người có mặt tại bữa tiệc hôm nay đều đã biết cô ta có ý đồ với em trai của chồng mình.



Dám thể hiện trắng trợn như vậy thì rất có thể chứng minh là cô ta đã không còn quan tâm đến ánh mắt và lời bình phẩm của mọi người nữa rồi. Cũng đúng, vừa nãy cô ta đã nói sẽ dùng toàn bộ gia sản của mình để đánh đổi lấy cơ hội bỏ trốn cùng Vân Tụ mà.



Chẩm Khê nghĩ, có phải phụ nữ khi yêu thì đầu óc đều mu muội như vậy không. Có sản nghiệp làm hậu thuẫn, thỉnh thoảng cô ta còn có thể lấy nó để áp chế được Vân Tụ, nhưng một khi đem toàn bộ cho Vân Tụ thì cô ta còn lại cái gì.



Vân Tụ thì lại vô cùng căm ghét Sầm Nhiễm. Nếu thật sự đến bước đường ấy, thì anh khác gì những gì mà Nhiêu Lực Quần đã làm đối với cô ở kiếp trước.



Thật ngu xuẩn.



Ước nguyện xong, mọi người đều tản ra. Sầm Nhiễm vẫy tay về phía bọn cô, Chẩm Khê cứ ngỡ là đang gọi cô. “Tiểu Lỗ, cả ngày hôm nay đều không thấy mặt cậu, đi đâu vậy hả?” Tề Lỗ vòng qua cô, đi tới trước mặt Sầm Nhiễm.



“Buồn ngủ, nên đi ngủ một giấc.”



“Chị đã bảo cậu chấm dứt hợp đồng với cái công ty rách nát đó đi rồi mà. Sản nghiệp của gia đình lớn như vậy không đủ để cậu hao tâm à? Dưới trướng Vân Thị cũng có công ty đào tạo thần tượng chuyên nghiệp mà, sao cậu phải tự làm khổ mình vậy?” Tình huống gì thế?



Chẩm Khê vểnh tai nghe ngóng.



“Đan Đan!” Sầm Nhiễm gọi cô, “Chị giới thiệu với em, đây là em họ của chị, Tề Lỗ.”



“Chị, mấy ngày trước bọn em vừa mới quay quảng cáo cùng nhau.” “Vậy sao?” Sầm Nhiễm ngạc nhiên, “Cậu có nói với chị đâu, quay gì vậy?” Tề Lỗ nói ra tên của một thương hiệu nổi tiếng. “Không phải từ nhỏ cậu luôn ghét bỏ thương hiệu này xấu sao?”



“Với tình cảnh của bọn em, có thể nhận được hợp đồng quảng cáo này đã là tốt lắm rồi.”



“Thế nên chị mới kêu cậu quay về còn gì. Cloud trực thuộc Vân Thị với D&D sắp sáp nhập đều tùy cho cậu chọn, hai công ty đó không tốt hơn cái công ty rách nát của cậu sao? Cậu nhìn những tài nguyên bình thường mà Đan Đan nhận được xem.”



“Cô ấy nổi tiếng mà.” “Cô ấy nổi tất nhiên cũng có yếu tố cá nhân của cô ấy nhưng cũng là nhờ Vân Tụ vắt óc, dùng công sức cả công ty nâng lên đó.” Sầm Nhiễm không mấy vui vẻ nói, “MV của mấy cậu, chị xem rồi. Đó là thứ gì thế hả? Tại sao lại sơ sài như vậy?”



“Vì không có tiền.”



“Thế mới nói...”



“Thôi được rồi, chị đừng nói nữa. Mỗi lần em gặp chị, chị đều nói chuyện này, chị thấy mệt không hả?” “Nhà chúng ta chỉ có mình cậu là con trai. Nếu cậu muốn làm ngôi sao, mọi người cũng không phản đối, nhưng cậu cũng không thể cứ tự làm khổ mình như thế.”



“Sao em lại tự làm khổ mình.” “Cậu xem, cái nhóm của cậu đã ra mắt được bao nhiêu năm rồi hả? Nếu như ở dưới trướng Vân Tụ thì đã nổi từ lâu rồi. Cậu xem, Dream Girl với Empire Junior bây giờ đi, có phải đều nổi khắp cả nước rồi không?” “Bọn em không phải là kiểu thần tượng truyền thống, cách làm việc của cậu ta không có tác dụng gì với bọn em đâu.”



“Sao lại không có tác dụng gì?” Sầm Nhiễm lôi kéo tay anh ta, “Cậu đừng có lúc nào cũng tỏ thái độ với cậu ấy.”



“Đâu dám, đâu dám” Tề Lỗ cười, “Em nào có dám tỏ thái độ với cậu ta đâu.” Kiểu chuyện nội bộ gia đình thế này, Chẩm Khê thật sự không nên nán lại nghe, nhưng một cánh tay của cô vẫn bị Sầm Nhiễm nắm chặt lấy. “Chị nghe nói rồi, có một cô gái đang ve vãn cậu phải không?” “Không có.” “Sao lại không có? Cậu còn trao đổi phương thức liên lạc với người ta nữa kìa.” “Mấy người các cậu ai cũng muốn chọc tức tôi hết. Không nói chuyện này nữa, chuyện này không phải trọng điểm.”



“Em không thể kết bạn sao?” Tề Lỗ hỏi. Đúng đúng đúng, Chẩm Khê cũng muốn nói cái này.



Chuyện đó còn chưa xảy ra thì sao lại gọi là ve vãn được. Tuy An Phỉ đúng là có mục đích như vậy. “Không phải phản đối cậu kết bạn. Chính là trong cái giới này, những cô gái có tâm cơ quá nhiều, sợ cậu chịu thiệt thôi.”



“Em là con trai thì sao lại chịu thiệt được?”



Đúng vậy!



“Nói chung là cậu cứ nghe lời chị đi, đừng có dính vào mấy cô gái có tâm tư không đứng đắn đó nữa. Nếu cậu muốn có bạn gái cũng phải kết bạn với mấy cô hiền lành hiểu chuyện, biết lo nghĩ cho cậu ấy. Đừng có nghĩ đến mấy đứa yêu tinh chỉ muốn bước chân vào nhà mình.”



“Cậu nhìn đi, lại là con tiện nhân ấy.” Đề tài câu chuyện của Sầm Nhiễm đột nhiên thay đổi, ánh mắt cũng theo đó mà trở nên dữ dội. Chẩm Khê nhìn theo ánh mắt cay độc của chị ta, cô nhìn thấy Đoạn Ái Đình đang nói chuyện với Vân Tụ. Tay nhấc làn váy, đầu hơi nghiêng, mỉm cười vô cùng ngọt ngào vui vẻ, đúng là dáng vẻ của một thiếu nữ ngây thơ trong sáng. Vân Tự im lặng lắng nghe, nhìn theo góc nghiêng khuôn mặt thì có vẻ dịu dàng và đẹp trai. “Con tiện nhân đó!”



“Nhìn cũng được đó chứ.” Tề Lỗ đột nhiên lên tiếng.



Chẩm Khê hết hồn nhìn anh ta, thầm nghĩ anh chàng này đổ thêm dầu vào lửa để làm gì chứ. Quả nhiên, Sầm Nhiễm nở một nụ cười mỉa mai cay nghiệt, nói: “Mấy cô gái trẻ bây giờ đúng là không khác gì mấy con nghé con chưa từng trải sự đời, chưa từng chịu thiệt nên không biết sợ là gì cả, ỷ vào việc mình trẻ trung xinh đẹp rồi cứ nghĩ là cả thế giới này là của cô ta. Đợi đến ngày nào đó, nhan sắc bị hủy hoại rồi mới học khôn ra được.”



Đáng sợ!



Cuối cùng thì Chẩm Khê cũng biết vì sao sau mỗi lần gặp Sầm Nhiễm, Vân Tu lại phát điên lên rồi.



“cứ như Chẩm Khê thì tốt biết bao.” Bỗng chốc, toàn thân Chẩm Khê nổi hết cả da gà. “Nói cái gì thế?” Vân Tụ đi về phía bọn họ. “Nói là, mấy cô trẻ bây giờ không biết xấu hổ là gì, cũng không xem lại bản thân mình là loại mặt hàng gì mà cũng dám quyến rũ Tiểu Lỗ của chúng ta.”



“Vậy à?”



“Thế nên tôi mới nói, chọn bạn gái cũng nên chọn kiểu ngoan hiền như Đan Đan đây.”



“Vậy à?”



Vân Tụ nhìn sang cô. Chẩm Khê không nói gì, thầm nghĩ câu nói này chính anh nên nói với Sầm Nhiễm thì hơn. “Chỉ là không biết Đan Đan nhà chúng ta thích kiểu con trai như thế nào? Em nhìn Tiểu Lỗ nhà bọn chị xem, đẹp trai, gia thế tốt, lại còn biết đàn piano với soạn nhạc nữa.” Chẩm Khê cười trừ. “Chị. Trong mắt của bọn em, Chẩm Khê là siêu sao hàng đầu rồi, không cùng đẳng cấp với bọn em đâu.” Tề Lỗ lên tiếng giúp cô giải vây. “Hơn nữa, cậu em trong nhóm em cực kỳ thích cô ấy, sợ là sẽ trở mặt với em mất.”



Hừm!



Vừa mới khen anh ta vì đã giải vây cho mình, giờ lại nói ra những lời này.



“Tóm lại là, cậu muốn chọn ai làm bạn gái thì phải tới hỏi chị. Chị không đồng ý thì tuyệt đối không được làm trái.”



Tề Lỗ chỉ cười mà không nói gì. “Chẩm Khê.”



Cô quay đầu lại, An Phỉ đứng ngay ở phía sau cô.



“Tìm cô lâu lắm rồi đó.” An Phỉ nói.



“Có chuyện gì?”



“Có chút chuyện.” Chẩm Khê chào Sầm Nhiễm, đang định nói muốn đi xem có chuyện gì. Kết quả, mới chớp mắt một cái, liền thấy An Phỉ đang liếc mắt đưa tình với Tề Lỗ.



Lại bị lợi dụng!



Cô thật sự rất muốn hỏi, cô là cục gạch hay sao?



Chỗ nào hữu dụng thì mang tới chỗ đó.



“Sao Tề Lỗ lại ở đây?” An Phỉ hỏi cô.



“Sao tôi biết được.” “Tôi thấy hai người từ nãy đến giờ vẫn luôn nói chuyện với chủ nhân bữa tiệc này.”



“Tùy tiện nói dăm ba câu thôi.” “Chẳng phải những người tới đây hôm nay không giàu sang cũng phú quý sao.” “Không hẳn.”



Chẩm Khê đứng thẳng nhìn cô ta, “Chẳng phải cô cũng tới sao?”



Chẩm Khê có thể đoán được đại khái trong lòng An Phỉ bây giờ đang rung động thế nào. Vốn dĩ nghĩ người ta không tiền, không nổi tiếng, não ngắn, chỉ là thấy vừa mắt nên mới quyến rũ thôi. Ai ngờ, quay người một phát đã trở thành khách quý trong tiệc sinh nhật của con dâu tập đoàn Vân Thị.



Những người tới buổi tiệc sinh nhật ngày hôm nay, nếu không phải là quý tộc cao sang thì cũng là minh tinh nổi tiếng. So với những ngôi sao đang nổi bây giờ thì Tề Lỗ tạm thời còn chưa đứng ngang hàng được, vậy thì chỉ có thể là quý tộc giàu sang thôi. Chẩm Khê có thể nhìn ra được ngọn lửa đang bùng lên trong ánh mắt An Phỉ.



Nhưng cô ta đâu có biết vừa nãy, chị họ người ta đã miêu tả cô ta như thế nào. Nếu như cô ta tinh ý một chút thì nên biết an phận khi ở trong bữa tiệc như thế này.



“Tôi rất thân với anh ấy, tôi có thể tự mình đi hỏi anh ấy.” Bởi vì cậu nói này của An Phỉ mà Chẩm Khê thu lại lời cảnh cáo đang định nói ra.



Bữa tiệc vẫn đang diễn ra, người ở trong đại sảnh lúc này không nhiều. Nghe nói vườn hoa của nhà họ Vân vô cùng đẹp, cho nên bây giờ đa số mọi người đều đi ra ngoài ngắm cảnh.



Chẩm Khê cảm thấy nhàm chán, ngồi ngây người trên ghế sô pha.



“Không ra ngoài xem sao?” Đột nhiên truyền đến một giọng phụ nữ, là vợ của Vân Tưởng - Đỗ Nhược Thu. “Bên ngoài có vẻ hơi lạnh” “Hồ sen ở đằng sau đã nở rồi, đẹp vô cùng. Sầm Nhiễm cho người chăng đèn lồng ở xung quanh đó, trời tối nhìn rất đẹp. Em muốn đi xem không?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom