• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Thực tập sinh thần tượng full dịch 2024 (2 Viewers)

  • thuc-tap-sinh-than-tuong-238.html

Chương 238: NỮ CHÍNH GIỎI NHẤT




“Thế nào?” Thấy Đỗ Nhược Thu và Chẩm Khê chào nhau tách ra, Vân Tưởng liền đi tới hỏi.



“Thành công.” Đỗ Nhược Thu cảm thán, “Đúng là rất bình tĩnh, trên mặt không nhìn ra vẻ gì luôn. Chẳng trách người ta lại nổi tiếng như vậy. So với Diệp Cửu Như thì có triển vọng hơn nhiều.”



Vân Tưởng không trả lời, chỉ hỏi: “Trên mặt không2nhìn ra vẻ gì thì làm sao em biết là thành công?”



“Chẩm Khê có tính cách như thế nào anh không biết sao? Uổng công cho anh tìm hiểu cô ta suốt một thời gian dài như vậy. Vừa hiếu thắng vừa cứng đầu, danh dự quan trọng hơn bất kỳ thứ gì, cô gái như vậy mà khóc ấm lên một trận mới là lạ đấy.”



“Tốt9nhất là cô ta nên nản lòng mà phân định rạch ròi với Vân Tụ.” “Cũng khó mà phân định rạch ròi được, nhưng chắc chắn sẽ không bán mạng cho cậu ta nữa.” Đỗ Nhược Thu cười nhếch mép, “Người cô ta thích quay lưng lại với cô ta, cùng với chị dâu của mình làm chuyện như vậy... Nếu như cô ta còn vờ như6không có chuyện gì xảy ra, thì đã uổng công đọc sách thánh hiền bao nhiêu năm.”



“May lần này kịp thực hiện. Sầm Nhiễm vốn dĩ chỉ muốn công kích Đoạn Ái Đình, nên bảo người gọi cô ta tới chứng kiến. Nếu không phải em biết được mà ngăn lại, thì bây giờ Chẩm Khê vẫn còn mảy ra không biết gì.” Vân Tưởng ôm cô,0cười, “Bà xã của anh thật có bản lĩnh. Nếu không, với tính cách mạnh mẽ cố chấp của Chẩm Khê thì không biết lúc nào chúng ta mới có thể tìm được sơ hở.”



***



Chẩm Khê nở nụ cười mệt mỏi. Còn một lúc nữa là kết thúc buổi tiệc, cô tìm một chỗ yên tĩnh để ngồi nghỉ, dặn với mọi người khi nào về thì7hãy gọi cô. Vừa nãy lúc ở nơi náo nhiệt cô chẳng cảm thấy gì, giờ ngồi yên tĩnh một mình, hình ảnh kiều diễm vừa rồi lại xâm chiếm hết đầu óc cô.



Còn đẹp hơn so với hình ảnh đèn lồng in bóng trên mặt hồ sen. Cô nhớ lại lần đầu tiên khi gặp Sầm Nhiễm, lúc chụp hình chung cô ta cầm điện thoại có ốp hình con vịt Daisy màu hồng phấn. Và sau đó lại nhớ đến cái ốp điện thoại hình vịt Donald màu xanh của Vân Tụ. Dấu hiệu của couple, phối màu của couple.



Chỉ có những cặp đôi ấu trĩ mới dùng ốp điện thoại đôi kiểu ấu trĩ như vậy.



Vân Tụ luôn miệng nói ghét Sầm Nhiễm, dè chừng Sầm Nhiễm, vậy mà lại dùng đồ đôi với cô ta. Nếu lúc trước cô không có khí phách đập nát cái điện thoại đó, không biết còn dùng đến bao giờ.



Rốt cuộc thì anh ta có suy nghĩ, thái độ đối với Sầm Nhiễm ra sao thì đến bây giờ cô cũng chỉ nghe qua lời nói của một mình anh ta.



Những lời nghe lỏm được vừa nãy, bây giờ nghĩ lại, cũng có thể chỉ là những lời tán tỉnh ve vãn, giận dỗi giữa tình nhân.



Tại cô quá tin vào những lời nói của đối phương, nên đã vô tình khiến cho tâm trạng trở nên buồn phiền chán ghét.



Bây giờ nhìn nhận một cách sáng suốt thì mọi chuyện không chỉ đơn giản như vậy. Mọi thứ của Vân Tụ, từ cuộc sống sự nghiệp, đến những sự cố xảy ra với anh ta vào những năm đó. Hoàn cảnh khó khăn của anh ta, dự định và kỳ vọng về tương lai của anh ta.



Tất cả, đều chỉ là lời nói một phía từ anh ta.



Những cực khổ mà anh ta phải chịu, những rắc rối anh ta phải đối mặt, lún sâu vào vũng lầy vân vân... qua những lời xảo biện của anh ta, rất có khả năng đều là giả.



Chỉ có dã tâm mới là thật.



Chẩm Khê bật cười, bỗng cảm thấy bản thân không thể hiểu nổi con người đó.



Như vậy thì cô và Sầm Nhiễm cũng chẳng có gì khác biệt, đều là đối tượng để đối phương lợi dụng, là quân cờ trên tay anh ta.



Anh ta cần Sầm Nhiễm cùng với nguồn lực kinh tế của cô ta.



Anh ta cần có để phát triển, mở rộng sự nghiệp cho mình. Vậy những thủ đoạn mà anh ta dùng để dỗ dành cổ ngoan ngoãn nghe lời chắc cũng được áp dụng với Sầm Nhiệm.



Thật ra cũng có chuyện không thể hiểu nổi. Sầm Nhiễm đề phòng những cô gái vây quanh anh ta đến mức phát điện, phát rồ... nhưng lại đối xử tốt với cô.



Chuyện gì cô ta cũng nói với cô.



Chuyện gì cũng không kiêng dè. Cái gì, cũng không kiêng dè! Trước mặt cô, Vân Tụnói Sầm Nhiễm là kẻ điên, vậy trước mặt Sầm Nhiễm anh ta miêu tả cô thế nào? Lời nói có thể khiến cho Sầm Nhiễm gạt bỏ lòng đố kỵ mà mở lòng với cô là gì đây?



Chẩm Khê không dám nghĩ.



Nghĩ đến thì lại thấy ghê tởm. Thật ra, từ đầu đến cuối Vân Tụ vẫn không thay đổi, anh ta vẫn là người như vậy.



Từ lúc vừa quen biết cô thì anh ta đã biết cách làm thế nào để cô cam tâm tình nguyện giúp anh ta giải quyết vấn đề mộ phần cho mẹ anh ta. Còn rất nhiều chuyện sau đó, anh ta rất biết cách làm thế nào lợi dụng cô để bản thân được yên ổn.



Có lẽ, về chuyện cô thích anh ta, anh ta còn biết sớm hơn cả cô, khi chỉ vừa mới có chút dấu hiệu. Anh ta là người rất giỏi tính toán, hành trình cô tiếp cận anh ta, mỗi một bước đều có khả năng đã được anh ta tính toán từ trước. Với đầu óc tỉ mỉ của mình, anh ta đã suy tính ra một phương án không chút sơ hở nào. Cô hiểu anh, nhưng cũng không hiểu đến mức 100%. Chẩm Khê an ủi bản thân, không sao đâu. Khác với kiếp trước, bây giờ cái gì cô cũng có, có tiền, có năng lực, có fan, cho dù thiếu ai đi chăng nữa thì cô vẫn có thể sống tốt. Cô không cần phải để chính mình chịu ấm ức, không cần phải thỏa hiệp, không cần phải nhẫn nhịn, cô hoàn toàn có thể dựa vào tính cách của bản thân, cứ mặc vui vẻ, tức giận tùy thích.



Không sao.



Nếu trong tay cô có quả bom, cô nhất định sẽ san bằng chỗ này. Để tất cả những người chỉ biết ngồi chực chờ chê cười cô đều tan thành mây khói.



“Sao lại ngồi một mình ở đây.” Ngước đầu lên, là Đoạn Ái Đình. “Trồng sắc mặt không được tốt.” Đoạn Ái Đình cười, “Muốn tự tử hả? “Vừa nãy cô nói cái gì với Vân Tu vậy?” Chẩm Khê hỏi. Đoạn Ái Đình cười, có chút ngại ngùng e thẹn của một thiếu nữ. Chẩm Khê hít một hơi thật sâu, cười, “Nhìn bộ dạng của cô là biết rồi, chắc đang đợi tôi hỏi đúng không. Cô không nói thì tôi sẽ đi đấy.”



“Cô cầu xin tôi đi. Cô cầu xin tôi thì tôi sẽ nói cho cô biết.”



“Tôi xin cô làm gì, chuyện của mấy người tôi chẳng quan tâm, cô thích nói hay không thì tùy.”



Cô và Đoạn Ái Đình cũng thật hài hước. Cô miệng thì nói không muốn nghe, nhưng trong lòng lại khẩn cầu Đoạn Ái Đình mau nói cho cô nghe. Còn Đoạn Ái Đình miệng thì một mực từ chối, nhưng trong lòng lại mong cô cho cô ta cơ hội. “Tôi hỏi anh ấy về việc của D&D và Cloud. Anh ấy thừa nhận việc D&D sắp sáp nhập.”



Chẩm Khê mím môi, cô sợ mình sẽ vội vàng hỏi câu “Sau đó thì sao.”



“Tôi nói với anh ấy, sau này anh ấy là xếp của tôi rồi, tôi có thể mời anh ấy dùng bữa được không?”



Đoạn Ái Đình nhìn cô, bực dọc hỏi: “Sao cô không hỏi kết quả ra sao.”



Bởi vì cô đoán được rồi.



Nhìn vẻ mặt của cô ta là cô có thể đoán được. “Anh ấy đồng ý.”.



Lại là một người phụ nữ đáng thương.



Ba người phụ nữ trong một vở kịch. Chẩm Khê cô còn đảm đương vị trí nữ chính số một trong vở kịch này.



Trong ba người bọn họ thì chỉ có cô biết được sự tồn tại của hai người còn lại.



Sầm Nhiễm biết Đoạn Ái Đình, nhưng không biết cô. Đoạn Ái Đình là đáng thương nhất, chẳng biết ai cả. Theo như kịch bản máu chó thông thường thì cô có nên là người ra tay sát hại hai người kia trước, sau đó ung dung mà ngồi lên vị trí chính cung hoàng hậu không nhỉ. Nhưng vai diễn của cô không phải là oán phụ cả ngày ngồi trong khuê phòng chìm đắm trong tình yêu nam nữ, oán trách gã đàn ông đó.



Cô là siêu sao.



Làm việc này hay thậm chí là nảy ra ý nghĩ này thì cũng đã tự hạ thấp bản thân mình rồi.



Low! Đúng là low! Có người tiến tới gọi Đoạn Ái Đình đi, Chẩm Khê ngồi im lặng tại chỗ. Vân Tụ bước đến gần cô, hỏi: “Sao em lại ngồi đây, bên ngoài rất náo nhiệt.” “Thay đồ rồi sao?” Chẩm Khê hỏi anh, “Bộ đồ vừa nãy đẹp mà, sao lại thay.” “Dính mùi là lạ.”



Chẩm Khê cười.



“Cảm thấy chán thì có thể về trước, anh bảo người đưa em về.” Chẩm Khê gật đầu, hỏi anh: “Tối nay anh có về không?”.



“Chưa biết được, còn không biết tiệc sẽ tổ chức đến mấy giờ nữa, em đừng đợi anh.” Vân Tụ gọi quản gia đến rồi dặn đưa cô về. Chẩm Khê đứng dậy, nghiêng đầu nhìn anh. “Sao lại nhìn anh như vậy?” Đối phương cười, đưa tay ra muốn vuốt đầu cô. Chẩm Khê lùi lại trảnh ra, nhưng vẫn nhìn anh. “Vừa nãy em đi đâu, sao mãi không thấy em.” “Nói chuyện với Tề Lỗ.” Sắc mặt của đối phương lập tức thay đổi, nói: “Không cho phép tiếp xúc với cậu ta.” Xem kìa, diễn đạt ghế, không hổ là người nối nghiệp của ông trùm công ty điện ảnh. “Chỉ là bạn bè.” “Sầm Nhiễm nói muốn giới thiệu em làm bạn gái cậu ta, vậy mà chỉ là bạn bè. Bạn bè em nhiều như vậy, thiếu cậu ta cũng có sao.”



“Cũng đúng.” Quản gia tới báo là xe đã chuẩn bị sẵn sàng. Đối phương nói tiễn cô. “Không cần đâu.” Chẩm Khê nhìn anh một lúc, trên mặt mang nụ cười nhạt.



“Sao lại nhìn anh như vậy.”



Anh cũng cười.



Một nụ cười thoải mái vô tư. “Có vết son môi, trên cổ áo bên trái.”



Sắc mặt Vân Tụ bỗng nhiên u ám, vội lấy tay lau đi, sau đó mới nhớ đến chuyện mình đã thay đồ.



“Đùa anh thôi, ngốc thật đấy.”



Chẩm Khê xua tay chào, nói: “Tôi đi đây.” Sắc mặt của người này đã dịu đi nhưng vẫn rất khó coi. “Đi đường cẩn thận, đến nhà thì gọi điện cho anh, biết không?”



***



Chẩm Khê lên xe, nhìn những ánh đèn lấp lánh lướt qua cửa kính, bỗng nhiên cô rất muốn khóc.



Nhưng người lái xe ngồi trước không điếc cũng không mù, về sau nếu như đã nói với người khác, rằng Chẩm Khê cô khóc bù lu bù loa trên xe. Nếu như Vân Tụ mà biết được, không biết sẽ cười nhạo cô thế nào đây.



“Ông chở tôi về ký túc xá đi, tôi có chút việc.”



“Nhưng thiếu gia nói...”



“Không sao đâu, vốn dĩ tôi ở ký túc xá mà.” Tài xế không tài nào lay chuyển được cô nên đã đưa cô về ký túc xá.



Ký túc xá lúc này không có một bóng người, trong phòng không một ánh đèn, không khí bỗng tràn ngập cảm giác cô quạnh. Chẩm Khê nằm nhoài lên ghế sô pha, từng giọt nước mắt lăn xuống. Vì cô cố nén khóc, nên dần dần không thể khống chế được mà khóc nấc lên.



Tiếng chuông điện thoại vang lên trong không gian tối tăm tĩnh lặng. Lúc này Chẩm Khê không muốn nói chuyện với bất kỳ ai, nhưng sau khi nhìn màn hình điện thoại, cô lại nhấc máy lên.



“Chẩm Tiểu Khê!”



Rõ ràng là giọng trầm, nhưng lại dùng tông giọng vui tươi để nói. “Ngày mốt anh về nước. Cuối cùng cũng có thể về, món kim chi có mùi chân thối của Hàn Quốc giờ anh ăn là muốn mửa ra luôn.”



“Nếu em không bận thì mời anh ăn một bữa đi. Siêu sao tương lai như em mà lại đối xử với fan như vậy hả? Sao em lại không nói chuyện? Vừa nghe anh nói mời anh dùng bữa mà em đã giả câm giả điếc rồi à? Em kiếm được nhiều tiền như vậy mà còn nhỏ mọn.”



“Nói đi, Chẩm Khê! Xem em có thể keo kiệt đến mức độ nào.”



Chẩm Khê khịt khịt mũi, đầu dây bên kia sững sờ một lúc, giọng điệu liền thay đổi.



“Sao vậy?”.



Giọng nói đó như xóa tan đám mây bao trùm trong lòng cô, cái giọng điệu chất vấn đó làm cho Chẩm Khê vừa sợ vừa yên tâm.



“Nói đi, em sao vậy?” Nước mắt thẩm Khê lã chã rơi, không biết phải mở lời kể cho đối phương nghe chuyện khó xử này như thế nào. “Chưa chết thì phải thở để anh còn biết chứ. Em mà không nói anh sẽ đặt vé về ngay bây giờ.” Chẩm Khê ngồi trong phòng vệ sinh, thử mở miệng ra mấy lần, giọng nói và hơi thở run rẩy không thể nói



một cách bình thường được. “Thất tình.”



Giờ phút này, tất cả lòng tự tôn của cô đều sụp đổ, cô chỉ nói ra được hai từ như vậy. Hai từ đơn giản như vậy, nhưng để thốt ra lại không hề dễ dàng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom