• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Thực tập sinh thần tượng full dịch 2024 (2 Viewers)

  • thuc-tap-sinh-than-tuong-247.html

Chương 247: CÁI GỌI LÀ GIẤY DÁN CỬA SỔ




Huy Hỉ chống eo vươn vai, “Được rồi, có yêu cầu gì hai người cứ thương lượng đi, em đưa Chẩm Khê về.”



Chẩm Khê hốt hoảng xua tay: “Không cần, không cần phiền phức thể đầu ạ. Em tự bắt xe hoặc bảo người quản lý đến đón là được rồi.”



Huy Hỉ không cao bằng cô, nhưng vẫn cố chấp kiễng chân lên, vỗ vai cô, nói: “Bắt xe gì chứ, dù gì cũng là ngôi sao lớn, ngồi xe anh rể em về đi.”



Cảm nhận được ánh mắt của anh rể Huy Dương bắn qua, Chẩm Khê không dám nói2gì, đầu cũng không dám ngẩng lên, cứ thể để Huy Hỉ lôi kéo ra ngoài.



Vừa mới ra khỏi cửa phòng liền nhìn thấy Vân Tụ.



Anh nhìn cô.



Huy Hỉ hỏi một câu: “Đây là...”



“Ông chủ của em.” “Ồ” Huy Hỉ gật đầu, nói với đối phương, “Tôi sẽ đưa Chẩm Khê về, cậu yên tâm đi.”



Vân Tụ không nói gì, lịch sự gật đầu.



Ngồi trong chiếc xe có biển số đặc thù mà trái tim Chẩm Khê cứ đập thình thịch thình thịch.



Huy Hỉ hỏi địa chỉ của cô xong liền cho tài xế lái xe đi.



Hai tay Chẩm Khê đặt9trước đầu gối, sống lưng ưỡn thẳng, kiên nhẫn chờ đợi câu hỏi của đối phương. Chẳng lẽ tốn nhiều công sức như vậy chỉ để đưa cô về.



“Mấy năm qua chị nghe tên em nhiều đến nỗi lỗ tai cũng sắp mọc kén luôn rồi đây này.” Rốt cuộc sau khi xe đi được một đoạn, đối phương mới mở miệng. “Thế ạ.” Chẩm Khê giả bộ hồn nhiên cười ha ha. “Trước đây chị cũng chỉ mới thấy em qua ảnh chụp, cảm thấy em là một cô bé xinh xắn đáng yêu.” “Chắc không phải là ảnh đã6qua photoshop chứ ạ?” Chẩm Khê cười hỏi. “Chị luôn muốn được gặp mặt em, nhưng mãi vẫn chưa có cơ hội.” Lại là câu này, sau Sầm Nhiễm và Đỗ Nhược Thu, đây là người thứ ba nói với cô điều này. “Em cũng luôn mong được gặp chị.” Cũng câu trả lời như vậy, nhưng cô lại không phải dè dặt cẩn thận như khi giao tiếp với hai người kia. Cái tên Huy Hỉ này, cô đã nghe không dưới mấy trăm lần từ miệng của Huy Dương. Cô luôn cảm thấy tuy bọn cô chưa từng gặp0mặt, nhưng lại có mối quan hệ khá thân thiết. “Chị biết thằng nhóc Huy Dương chắc chắn sẽ nói xấu chị cho em nghe mà. Chắc trong ấn tượng của em chị là cái loại tiểu thư vừa kiêu căng ngạo mạn lại vừa dã man tùy hứng nhỉ.”



“Đúng là có một chút.”



Huy Hỉ quay sang nhìn cô, có vẻ như không ngờ cô sẽ thẳng thắn thừa nhận như thế. “Em có muốn biết ở trong lòng chị, em là người như thế nào không?” Chẩm Khê có chút hoang mang, không biết phải trả lời câu hỏi này7như thế nào. Muốn, vô cùng muốn biết. Nhưng chỉ sợ chị ấy đánh giá không cao sẽ khiến cho bầu không khí trở nên gượng gạo. “Em trai chị khen em đến mức chỉ có ở trên trời thôi chứ không có ở dưới đất. Nếu như Nữ Oa còn sống, chắc là cũng sẽ giống như em đấy.” “Thế thì khoa trương quá.” Chẩm Khê vội đáp.



“Trước đây chị cũng thấy quá khoa trương, luôn nói tìm cơ hội để gặp em xem thử thế nào, kết quả còn chưa gặp được thì em đã lên ti vi rồi.” Chẩm Khê ngồi im chờ chị ấy nói tiếp.



“Đến lúc nhìn thấy em trên ti vi, đúng là không có gì có thể soi mói cả. Em có thể giành được ngôi vị quán quân, có nhiều fan hâm mộ như thế cũng là điều dễ hiểu.”



“Cũng là do gặp may thôi ạ.”



Huy Hỉ nhìn cô: “Đúng là gặp may thật, chị sống với em chị mười chín năm mà chưa từng nghe từ miệng nó nhắc tới tên cô gái nào đâu đấy.”



Trái tim Chẩm Khê giật thót một cái, trọng điểm của cuộc đối thoại này cuối cùng cũng đã đến. “Em với Huy Dương bây giờ là như thế nào?”



“Dạ?”



“Em trai chị nói muốn cưới em, em có biết không?” Chẩm Khê bỗng cảm thấy khó thở, bầu không khí trong xe như bị rút sạch, chỉ cần một giây đồng hồ thôi cũng có thể khiến người ta nghẹt thở.



Chẩm Khê cứng nhắc cười: “Anh ấy đùa đấy ạ.”



“Sao em lại nghĩ nó đang đùa? Tuy nó chưa nói với bố mẹ, nhưng nó đã nói với chị rồi, rất nghiêm túc, thật đấy.” Huy Hỉ bật cười: “Năm nay em mười bảy tuổi, cũng sắp thành niên rồi. Nhìn cách em thể hiện trong các show diễn, cho thấy tâm trí em cũng không dừng ở mười bảy, mười tám tuổi. Em cảm thấy giữa nam nữ với nhau có thể có tình bạn đơn thuần thật sao?”



Vấn đề này ngay cả các nhà xã hội học, các chuyên gia về tình cảm cũng chưa chắc đã trả lời được thì cô làm sao trả lời được.



“Em có biết Huy Dương rất thích em không?” Chẩm Khê do dự hồi lâu, rốt cuộc vẫn không trả lời.



Nói là không cảm nhận được chút gì thì có hơi quá, nhưng nói đây là tình cảm nam nữ thì cô lại không dám chắc.



“Không phải là nó chưa nói gì với em đấy chứ?” “Chưa ạ.”



Đây là lời nói thật.



Huy Hỉ ngửa mặt lên trời cười nhạo: “Thế mà nó dám làm ra vẻ sống chết đến nói với chị là đòi kết hôn bằng được?”



“Chắc là đùa dai...”



“Không phải đầu.” Huy Hỉ ngắt lời cô, “Em trai chị đùa hay không chẳng lẽ chị lại không biết?” Chẩm Khê không có gì để nói cả. “Thôi được rồi!” Đối phương thở dài, “Vậy chị hỏi em, em thấy Huy Dương nhà chị thế nào? Đừng có nói với chị cái gì mà bạn thân với chả bạn tốt, chị không tin mấy lời hoang đường đấy đâu.” Thấy Huy Dương là người như nào ấy à? Là ánh sáng đột ngột xuất hiện trong cuộc đời âm u tăm tối của cô? Là tri kỷ mà cô có thể thẳng thắn chia sẻ, không cần phải kiêng dè điều gì? Là người dẫn đường nắm tay cô đi ra khỏi màn sương mù? Hay phải nói là, anh là người đồng hành đã tặng cho cô sự tự tin và dũng khí cực lớn để đối mặt với cuộc sống hiện tại và tương lai?



Thật khó diễn đạt.



Nhưng cô biết, cô của ngày hôm nay có thể dũng cảm, tự tin, kiên cường độc lập hơn kiếp trước phải kể đến một phần công lao của Huy Dương.



Nếu như năm ấy, anh không xuất hiện trong con ngõ tắt tối tăm đó, không nhìn thấy khuôn mặt sưng vù đầy nước mắt của cô sau ánh lửa le lói, không nghe lọt tại lời thỉnh cầu của cô, không dẫn cô đi ra khỏi màn đêm tối tăm mịt mùng và không mất kiên nhẫn xuất hiện trên con phố lúc sáng sớm để đưa cô đi thi.



Vậy thì hiện tại, sẽ hoàn toàn khác.



Biết đâu, vì bỏ lỡ kỳ thi đầu vào mà cô mất đi cơ hội được đi học. Phải đi làm công theo sự sắp xếp của Lâm Tuệ, cuối cùng bước lên con đường giống hệt như kiếp trước.



Mà có lẽ còn chẳng bằng cả kiếp trước. “Chẩm Khê!”



Tiếng gọi của Huy Hỉ gọi cô trở về, “Em thích Huy Dương không?”



Thích không? Nếu như câu hỏi được đổi thành, em có quan tâm Huy Dương hoặc là em có coi trọng Huy Dương không?



Vậy thì cô nhất định sẽ trả lời dứt khoát như chém định chặt sắt là có.



Thành thật mà nói, cô chưa từng nghĩ bên cạnh mình sẽ thiếu đi một người như Huy Dương. Bình thường, bọn cô có thể bởi vì công việc bận rộn, bởi vì công ty can thiệp mà không thường xuyên liên lạc với nhau. Thế nhưng cô chưa từng tưởng tượng sẽ có một ngày mình không gọi được cho số điện thoại kia nữa.



Nếu vậy thì cô biết chia sẻ tâm sự của mình cho ai đây.



Trên đời này liệu còn có ai, trong những lúc cô uất ức chỉ cần được nghe thấy giọng của đối phương là cô có thể thoải mái khóc òa lên.



Nhưng đó có phải là tình cảm nam nữ không?



Cô với Huy Dương có thể ở bên nhau giống như cô với Vân Tụ không? “Em chưa từng nghĩ tới vấn đề này, do vậy nhất thời không biết phải trả lời thế nào.”



Chẩm Khê đưa ra một câu trả lời lấp liếm.



Dường như Huy Hỉ còn muốn nói thêm gì đó, nhưng xe đã đến trước cổng ký túc xá. Chẩm Khê giống như vừa trút được gánh nặng, cô nói: “Đến nơi rồi ạ.”



Chẩm Khê chuẩn bị xuống xe, Huy Hỉ lại kéo tay cô, nhìn vào mắt cô nói: “Chẩm Khê, chị thật sự rất thích em. Gia đình chị cũng là một gia đình cực kỳ tốt. Cực kỳ tốt ở đây không phải là nói đến gia thể hay bối cảnh gì cả. Em cứ nhìn chị với Huy Dương là biết, bọn chỉ là những đứa trẻ được lớn lên trong gia đình có đầy đủ tình yêu thương. Ở chung với những người như bọn chị, em sẽ không thấy mệt mỏi.”



Một lời trúng tim. Đây cũng là điều mà người có xuất thân như cô khuyết thiếu nhất.



Gia đình có tình yêu thương đầy đủ là như thế nào, cả hai kiếp cô đều chưa từng được nếm trải.



“Trước khi Huy Dương xuất viện thì chị vẫn sẽ ở tại thành phố E, lúc nào em rảnh nhớ mời chị đi ăn nhé.”



Chẩm Khê khẽ gật đầu, rồi chẳng để ý đến phép tắc lịch sự gì nữa mà nhảy ra khỏi xe, chạy về ký túc xá.



Huy Hỉ nhìn theo bóng lưng của cô, lắc đầu một cách bất lực, chị nói với tài xế: “Bác Lý, bác nói xem, sao giới trẻ bây giờ yêu đương lại phiền phức như thế nhỉ? Hồi trước cháu với lão Kỳ nhà cháu có giống như vậy đâu.”



“Cô với cậu Kỳ môn đăng hộ đối, tính cách cũng hợp nhau.” “Bố cháu mà nghe thấy câu môn đăng hộ đổi này chắc chắn sẽ nhảy xổ lên phản đối đấy. Lần đầu tiên ông ấy trông thấy lão Kỳ đã tỏ ra ghét bỏ người ta rồi. Trong suy nghĩ của ông ấy, người lớn lên trong quân ngũ từ nhỏ như lão Kỳ sẽ chỉ hôi hám mùi lính, không đọc nhiều sách, hành vi cử chỉ lại cứng nhắc bảo thủ, không cùng một thế giới với nhà chúng ta.”



“Còn về tính cách, tính cách của cháu với anh ấy hợp nhau chỗ nào? Cháu hoạt bát lanh lợi, người gặp người yêu, cái loại đầu gỗ như anh ấy thì sao xứng với cháu chứ? Còn không phải cháu nhân nhượng thì...”



“Phải phải phải.” Bác tài xế lau mồ hôi trên trán.



“Bác Lý, cháu nói bác nghe, bác không thể vì anh ấy là lãnh đạo của bác mà cứ nịnh hót anh ấy mãi được. Bác là người ở bên anh ấy lâu nhất, bác phải trở thành tấm gương cho anh ấy học tập, để anh ấy biết những mặt không tốt của mình. Bác xem, tất cả là do các bác chiều hư, anh ấy về nhà mới dám diễu võ dương oai, lên mặt mình là lãnh đạo với cháu. Bác không thể dung túng cho cái tật xấu này của anh ấy được, có gì cũng phải kịp thời nhắc nhở...”



“Tiền bồi thường cho em sẽ gấp đôi số tiền mà bọn họ đã đưa ra lúc trước, đồng thời cũng sẽ chi trả viện phí cho em. Hơn nữa, bọn họ cũng đồng ý đổi nhà sản xuất của bộ phim em tham gia casting, vai chính do em đảm nhận.”



“Đừng mà anh rể, em không thích với đó, em vẫn thích cái vai em casting hơn.”



“Sẽ dựa theo yêu cầu của em.”



Huy Dương híp mắt, tiến đến gần hỏi: “Như thế này có phải hơi ức hiếp người ta quá không. Cái con lợn béo chết giẫm kia vẫn còn đang trong phòng chăm sóc đặc biệt...” “Trình tự bình thường thôi mà. Nếu bọn họ cứ giải quyết theo trình tự bình thường thì đã không xảy ra chuyện này.” “Anh không uy hiếp người ta đấy chứ?” “Sao anh lại phải uy hiếp người ta?” “Vừa nãy vợ anh vừa vào đã hùng hổ tát cho người ta mấy cái nảy lửa, người ta không tính sổ thật à?” “Tính cách của Tiểu Hỉ xưa nay rất tốt, nhất định vấn đề ở phía bọn họ, nếu không thì cô ấy sẽ không động thủ đánh người đâu.”



Huy Dương chề môi: “Trên đời này có mỗi mình anh thấy chị gái em tốt tính. Anh có biết mẹ em hình dung chị ấy như thế nào không? Nói chị ấy chính là chuyển thể của Hỗn thế Ma vương Na Tra, là nghiệp mà kiếp trước bà ấy đã tạo ra, cho nên kiếp này đầu thai vào bụng bà để trừng phạt bà.” “Mẹ vợ cũng nói em như thế, nói cả anh nữa.” “May mà chị ấy gả cho người chịu được chị ấy như anh, nếu mà gả cho người khác...” “Không có người khác.”



“Được rồi! Coi như em chưa nói gì.”



“Người vừa nãy đi ra ngoài với Tiểu Hỉ có phải là cô bé mà em đã kể không? Cái cô bé mà em nói là sau này



muốn kết hôn ấy.” “Thế nào ạ?” “Cứ cúi đầu suốt, nên không nhìn rõ.”



Huy Dương bật cười, “Có cái gì mà không nhìn rõ chứ. Anh cứ bật bừa ti vi lên mà xem, cô gái nào có tần suất xuất hiện trên quảng cáo nhiều nhất chính là cô ấy đấy.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom