• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Thực tập sinh thần tượng full dịch 2024 (2 Viewers)

  • thuc-tap-sinh-than-tuong-257.html

Chương 257: DẠY CÔ TA CÁCH LÀM NGƯỜI




Chẩm Khê chăm chú nhìn từng động tác của Trương Tuyền, lúc cô ta sắp đi đến trước mặt mình, liền



nhanh chóng đứng dậy, cúi người chào đối phương. Tổ đạo diễn với nhân viên công tác đứng bên cạnh tất cả đều mắt to trừng mắt nhỏ, không biết cô làm vậy là có ý gì. “Cô làm cái gì thế?”



Trương Tuyền cau mày, lùi nhanh ra sau mấy bước.



Chẩm Khê tươi cười rạng rỡ, cung kính nói một câu: “Xin chào tiền bối.”



“Cô có bệnh à, ai là2tiền bối của cô.”



Sau khi Trương Tuyền hét thành tiếng, mới ý thức được tình hình hiện tại, các nhân viên công tác đang vây quanh chỉ trỏ cô ta. Cô ta cuống quýt muốn đi, nhưng lại bị chị Phan nhanh tay nhanh mắt chặn lại.



“Không phải tiền bối sao?”



Chẩm Khê trưng vẻ mặt vô tội ra nhìn về phía chị Phan. Chị Phan ngay lập tức hiểu được ý của cô, liền đáp lời: “Sao lại không phải là tiền bối. Em quên lần trước lúc chào hỏi9cô ta...”



Chị Phan nói đến đây liền im bặt, để cho các nhân viên công tác và nghệ sỹ ở đây một không gian tưởng tưởng vô tận.



Bọn họ có nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được, trong giới giải trí hiện nay, thể mà còn có người dám đứng trước mặt Chẩm Khê ra oai phách lối, đã vậy lại còn là người mới, chẳng có chút tiếng tăm gì.



“Cô đừng có mà ăn nói linh tinh” Trương Tuyền dùng giọng điệu cảnh cáo để nói với cô.



“Tiền6bối, em đã làm sai điều gì sao?”



Chẩm Khê nắm chặt tay, trong mắt đong đầy sợ hãi, bất an, rồi lại nhìn về phía chị Phan. “Đều tại chuyện của em làm hại cô Trương đây bị cảnh sát làm phiền đấy, còn không mau xin lỗi người ta đi!” Chị Phan cũng dùng giọng cảnh cáo nói với Chẩm Khê. Chẩm Khê hiểu ý của chị Phan, lại cung kính khom lưng xuống, nói: “Tiền bối, em thật sự xin lỗi.”



“Cảnh sát? Cảnh sát gì cơ?”.



Rốt cuộc cũng0có người sốt sắng hỏi ra thành tiếng.



Trương Tuyền giận dữ trừng Chẩm Khê. Chẩm Khê lại âm thầm cười cợt, rồi quay sang lắc đầu với người vừa lên tiếng hỏi. “Chính là chuyện tôi bị thương ở hội thao.” Vừa dứt lời, cô đã vội vàng nói tiếp, “Có điều, chắc chắn không liên quan đến tiền bối Trương, cậu cũng đừng hỏi nữa, tôi không dám nói mò...”.



Theo chị Phan lăn lộn đã lâu, cuối cùng cô cũng học được cái chiêu nói được một nửa rồi7im bặt một cách nhuần nhuyễn.



Đạo diễn đứng ở một bên không chịu nổi nữa mà mở miệng. “Đan Đan, Trương Tuyền debut còn muộn hơn cả cháu, cháu mới là tiền bối.”



“Thật ạ?”



Chẩm Khê huy động toàn bộ biểu cảm của bản thân, trưng ra một vẻ mặt hoang mang sợ hãi. “Nhưng mà lần trước...” Lần trước làm sao ấy hả, tự mà suy nghĩ đi ha.



“Tránh ra, tôi muốn nghỉ ngơi.”



Hóa ra, Trương Tuyền vẫn giữ cái dáng vẻ huênh hoang phách lối của mình đi thị uy khắp nơi. Xem ra chuyện lần trước vẫn không dạy cho cô được bài học nào cả, cô ta vẫn cứ không coi ai ra gì như vậy.



Chẩm Khê lùi về phía sau một bước, lúc cô ta đi qua trước mặt cô, cô liền lặng lẽ đặt trọng tâm lên một chân. Cơn đau lan đến sau đầu khiến cô phải hô lên một tiếng, trong nháy mắt, hai mắt đã rưng rưng nước mắt.



Cô lui về sau vài bước, được Quả Tử Lê đỡ lấy.



“Tại sao chị lại giẫm em?”



Cô quay mặt về phía Trương Tuyền, vẻ mặt vừa vô tội vừa uất ức, “Nếu như chị ghét em... Chị biết chân em bị thương, tại sao còn đối xử với em như thế.”



Chớp mắt một cái, lệ tuôn hai hàng.



Những người xung quanh đều hoảng hết cả lên.



Nói thử xem, Chẩm Khê người ta vất vả lắm mới đến thăm trường quay, vốn còn định tiếp đãi người ta cần thận, chụp mấy tấm ảnh, đăng thông báo tuyên truyền cho chương trình, giờ tự dưng lại thành ra thế này, lại còn làm người ta khóc nữa?



Đùa kiểu gì thế!



“Trương Tuyền, cô có ý gì thế? Mau xin lỗi Đan Đan ngay!” Đạo diễn lên tiếng, mặt đỏ gay gắt, xem ra rất tức giận. “ông già nên mắt mờ rồi phải không, con mắt nào của ông nhìn thấy tôi giẫm cô ta?” Ứi ủi ủi! Trương Tuyền quả nhiên cầm tinh quả pháo, động tí là nổ. Một tân binh, một tân bình chưa được ai biết đến, dám gân cổ lên với đạo diễn, cái giới này có còn vương pháp nữa hay không? Toàn thể nhân viên câm như hến, trong vòng mấy giây chỉ có thể nghe được tiếng mọi người đang liều mạng nín thở. “Đạo diễn...” Vẫn là Chẩm Khê mở miệng trước, âm cuối kéo vừa dài vừa chậm, giống như đang che giấu nỗi oan ức dâng tận trời ở bên trong.



“Bác đừng tức giận, đều là lỗi của cháu.”



“Cháu thì có lỗi gì!” Đạo diễn tức giận thở phì phò, “Cô ta giẫm người khác còn tự cho mình là đúng! Tuổi thì còn nhỏ mà không biết lễ phép gì cả.”



Câu nói này hơi nghiêm trọng, Trương Tuyền nghe vậy liền đỏ mắt. “Ông nói cái gì, nói lại tôi nghe xem!” “Tôi nói cô, tuổi còn nhỏ mà không biết lễ phép, không có giáo dưỡng, không biết bố mẹ cô ở nhà dạy dỗ cô như thế nào.”



“Cần ông quản chắc? Đồ đầu hói chết tiệt!”



ối ối ối!



Chẩm Khê cúi đầu xuống nhìn giày, cố gắng che giấu vẻ sung sướng hiện lên trên mặt. “ông có biết bố mẹ tôi là ai không mà dám hống hách với tôi! Ông có tin tôi khiến cho ông không lăn lộn được trong cái giới này nữa không?”



Đúng là không biết trời cao đất dày là gì.



Vô văn hóa, tầm nhìn nông cạn, không biết trời cao đất dày, đây là đánh giá của Chẩm Khê về con người Trương Tuyền. Sự thực chứng minh, cô không hề nhìn nhầm người.



Cô ta bán người ta không biết bố mẹ cô ta là ai. Thế nhưng trước khi nói câu này, cô ta cũng chẳng điều tra trước bối cảnh gia thế của vị đạo diễn này. Chẩm Khê dám kéo vị đạo diễn này vào trong ân oán cá nhân của cô với Trương Tuyền, dám để cho người ta làm rối tung chuyện này lên, là bởi vì cô biết vị này chính là con của một minh tinh cực kỳ có tiếng trong giới.



Bố người ta là cây đại thụ trong giới nghệ sĩ, danh hiệu chủ tịch Hiệp hội nghệ sĩ gì đó có cả một đống. Con trai của ông bởi vì sở thích cá nhân nên đi làm đạo diễn cho các chương trình giải trí, người biết chuyện này không nhiều, nhưng không phải không một ai biết. Nói đến vị đạo diễn này tính ra cũng có chút giao tình với Chẩm Khê, lần trước bọn họ gặp nhau trong bữa tiệc sinh nhật Sầm Nhiễm. Lúc đó ông bác này còn cật lực mời Chẩm Khê đến tham gia chương trình của mình, lúc đó cô cũng đã đồng ý.



“Vậy xin mời cô đấy!”



Đạo diễn vẫy tay với nhà sản xuất, nói: “Tiễn cô Trương này đi đi, hợp tác hôm nay đến đây thôi.”



Nhà sản xuất tỏ vẻ khó xử, “Chương trình còn chưa quay xong...



“Không thể nào tiếp tục hợp tác được nữa, tất cả cảnh quay lúc trước có cô ta tôi sẽ cắt hết.” Trương Tuyền hung hăng nhìn về phía ông ta, nhổ một bãi nước bọt, hậm hực nói: “Cái chương trình giả rách này ai thèm quan tâm chứ?”



“Khiến cho cô phải hạ mình tới đây rồi, thật ngại quá.” “Cô cười cái gì mà cười!” Ánh mắt Trương Tuyền bắn thẳng vào mặt thẩm Khê, “Đồ con đĩ như cô đang đắc ý lắm à?”



Lỗ tại Chẩm Khê toàn là âm thanh khiếp sợ của những người xung quanh. “Cô càng nói càng để lộ ra mình là người không có giáo dưỡng.” Phương Tiện mở miệng. Chắc là cũng đã nhịn lâu lắm rồi, nên giờ chẳng thèm để lại chút thể diện cho người ta gì sất. “Liên quan quái gì đến anh mà chõ mõm vào, đồ ẻo lả.” Phương Tiện tỏ vẻ bất đắc dĩ, nói: “OK, đàn gảy tai trâu là do tôi không đúng. Cô đến cả tiếng người còn không hiểu thì sao hiểu được giáo dưỡng là gì.” “Lo bản thân mình cho tốt đi, đồ...”



“Mời cô ngậm miệng lại.” Lần này người nói chuyện đổi thành Quả Tử Lê. Lời của Trương Tuyền kẹt lại trong miệng, nhổ ra không được mà nuốt vào cũng không xong, sắc mặt cực kỳ khó coi.



Chẩm Khê cho rằng sẽ lại có thể nghe được từ miệng cô ta những lời thấp kém, tục tĩu nữa. Nhưng bất ngờ là, cô ta mở miệng mấy lần nhưng đều không nói được, ngược lại mắt càng ngày càng đỏ và nước mắt rơi.



À Phải rồi, cô ta thích Quả Tử Lê. Vẻ mặt tự tin hăng hái khiến Chẩm Khê rất tán thưởng trước đây, bây giờ đã hoàn toàn biến mất trong đầu óc cô.



Những gì còn sót lại chỉ là ấn tượng về tính cách tự cao tự đại, tâm địa độc ác, mồm miệng cay nghiệt của cô gái này. “Anh nói gì cơ?”



Giọng nói của Trương Tuyền run run.



“Nơi này không hoan nghênh cô, xin mời cô đi cho.”



Bị người mình thích nói thẳng trước mặt như vậy, đối với con gái ở độ tuổi này mà nói, không còn gì nhục nhã hơn.



Trương Tuyền quệt mạnh nước mắt trên mặt, đẩy chị Phan trước mặt cô ta ra, quay đầu bỏ chạy. Đạo diễn để cho mọi người nghỉ ngơi một lúc, điều chỉnh lại tâm trạng, rồi mới tiếp tục ghi hình. Chẩm Khê lại đợi gần hai tiếng đồng hồ nữa, buổi ghi hình mới kết thúc. Đồng hồ vừa điểm qua 10 giờ tối, chính là thời điểm tốt để đi ăn đêm. “Đi thôi, ăn lẩu hay là ăn nướng đây?”



Bất tri bất giác, cô cũng bị nhiễm thói quen chung của cái giới này, thậm chí là tất cả các giới, đó là nói chuyện công việc trên bàn ăn. “Quản lý của em nói, bởi vì chuyện của em mà cảnh sát đến tìm Trương Tuyền là có ý gì?” “Chân của em... Cảnh sát điều tra camera giám sát bên ngoài cửa phòng nghỉ của bọn em, phát hiện ngoại trừ các thành viên trong nhóm và nhân viên ra thì còn có Trương Tuyền đi vào nữa, một mình cô ta ở trong đó những mười ba phút.”



Chu Ý Khanh kinh hãi: “Là do cô ta làm sao?” “Không chắc, không có chứng cứ trực tiếp chứng minh là cô ta.” Chẩm Khê có thể chắc chắn 100% rằng chuyện này là do Trương Tuyền làm. Chỉ là lúc Quả Tử Lê nhìn sang, cô mới chợt nhớ tới nguyên nhân khiến mâu thuẫn giữa cô với Trương Tuyền bùng nổ. Nếu thừa nhận chuyện này là do cô ta làm, cũng không biết thằng nhóc này có nghĩ ngợi lung tung, cho rằng chuyện này liên quan đến cậu ta hay không nữa. “Cũng không thể là thành viên trong nhóm hay nhân viên làm mà đúng không.” Chu Ý Khanh nói một câu tự cho là hài hước.



“Sao lại không thể. Anh có biết câu biết người biết mặt mà chẳng biết lòng không?



Sắc mặt ai nấy đều lúng túng. Chẩm Khê cười rộ lên, “Trêu mấy anh chút thôi, thế mà hết người này đến người khác còn tưởng là thật nữa cơ đấy.” Thành viên trong nhóm bọn họ đều đùm bọc giúp đỡ nhau từ nhỏ cho đến bây giờ, tình cảm súng bên súng, đầu sát bên đầu/Đêm rét chung chăn thành đôi tri kỷ' sao có thể giống với nhóm nhạc có thời hạn của bọn cô, lúc nào cũng cạnh tranh một mất một còn, thứ tình bạn giả tạo. “Vậy...” “Ai mà biết được, cũng may chưa ảnh hưởng gì, sau này phải cẩn thận hơn thôi.” Chị Phan mua cho cô một bộ thiết bị kiểm tra chuyên dùng trong các kỳ thi đại học. Sau này mặc quần áo hay đi giày cứ lấy ra quét một lượt rồi nói sau. Cẩn tắc vô áy náy, lời của các cụ ngày xưa quả nhiên là đạo lý. “Em nói có chuyện muốn tìm Tử Lê, là có chuyện gì thế? Còn nhất quyết phải mời bọn anh ăn cơm nữa.” “Ai nói em muốn mời mấy người ăn cơm? Lát nữa thanh toán, mọi người cam-pu-chia hết nhé.” Mặt Phương Tiện nhíu hết cả lại, “Em kiếm được nhiều tiền như thế cơ mà, đừng có ki bo thế chứ.”



“Thu nhập đến tay em chỉ có 8%, em còn phải phụ trách chi tiêu xa xỉ của quản lý em, đi máy bay cũng chỉ ngồi ở ghế thương nhân trở lên, khách sạn cũng chỉ ở khách sạn quốc tế năm sao, em...”



“Được rồi được rồi!” Phương Tiện xua tay, “Anh bao, em ngậm miệng lại, được chưa?” Chẩm Khê hí ha hí hửng bắt đầu gọi món.



“Không phải.” Phương Tiện ngẫm nghĩ một lát rồi mới quay đầu lại. “Nghe nói tiền làm đại diện thương hiệu của em lên đến tám con số rồi, cho dù em chỉ được nhận có 8% thì vẫn còn cao hơn nhóm bọn anh mà.”



Phương Tiện bạnh mặt ra, “Huống hồ, em cũng không phải chỉ có mỗi một cái hợp đồng đại diện thương hiệu.” “Chi phí sinh hoạt hằng ngày của em rất lớn.” “Em thì có cái gì phải tiêu? Ăn ở đi lại của em đều được tài trợ, một xu cũng không cần em trả. Nhìn bộ quần áo trên người em đi, anh thấy em mặc không dưới ba lần rồi, em có giác ngộ của một ngôi sao lớn hay không thế? Nói cho cùng, vẫn là em ki bo kẹt xỉ.”



Chẩm Khê nhận lấy menu, trưng bộ mặt khổ sở vai ôi: “Phải làm từ thiện đó, nếu không kiếm nhiều tiền như thể sẽ không ngủ yên mất.”



“Chi bằng em quyên góp cho anh một ít đi, quen em cũng lâu rồi, vậy mà đến một cái kẹo em cũng không cho anh.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom