• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Thực tập sinh thần tượng full dịch 2024 (2 Viewers)

  • thuc-tap-sinh-than-tuong-280.html

Chương 280: MỌI CHUYỆN ĐÃ ĐỊNH




Ngày hôm sau, sau khi Vân Tụ ngồi vào ghế Chủ tịch Hội đồng quản trị, Vân Thị đã ra đưa ra thông cáo, chủ tịch tiền nhiệm của Vân Thị, bố của Vân Tụ, ông Vân Lĩnh đã qua đời vì bệnh nặng2vào nửa đêm, rạng sáng ngày hôm nay.



Người trong giới đều suy đoán, với tình trạng sức khỏe của Vân Lĩnh mà trước đây bọn họ tìm hiểu được, ông ta có thể sống được đến bây giờ cũng đã là kỳ tích.



Mà ông9ta có thể cầm cự được, có lẽ là để tận mắt chứng kiến Vân Tụ nắm quyền Vân Thị. Trước đó, trong giới vẫn luôn đồn đại rằng, tai nạn xe cộ của con trai Vân Lĩnh - Vân Sênh - chắc chắn6có liên quan đến Vân Tưởng và Vân Tang. Mà cũng có lời đồn rằng, chủ tịch đầu tiên của Vân Thị, tức bổ của Vân Tưởng và Vân Tang, ông Vân Ảnh bất ngờ qua đời, cũng có liên quan đến Vân Lĩnh.0Đương nhiên, lời đồn vẫn chỉ có thể được coi là lời đồn, bởi vì nó thiếu chứng cứ xác thực để có thể xác định chắc chắn.



Tang lễ của Vân Lĩnh được tổ chức rất long trọng, và do đứa con trai út7của ông ta, người vừa lên nắm quyền Vân Thị, đứng ra lo liệu. Ngày khâm liệm, chỉ cần là người có máu mặt trong giới giải trí, đều đến tham dự để cùng nhau tiễn đưa vị giáo phụ(+) của giới giải trí, người đã gây dựng nên một giang sơn rộng lớn cho Vân Thị, đoạn đường cuối cùng.



(*) Giáo phụ: từ ngữ được dùng để chỉ những Giám mục hay giáo dân đã viết nên những tác phẩm hay bài giảng có nội dung sâu sắc về giáo lý, đức tin, đồng thời truyền bá rộng rãi hơn.



Ngày hạ táng, công nghĩa trang có rất nhiều phóng viên. Cái mà họ quan tâm luôn luôn khác với mọi người. Khi mà quần chúng đang hóng hớt xem có bao nhiêu người nổi tiếng xuất hiện trong đám tang thì cánh phóng viên đã nhanh chóng đưa ra những câu hỏi.



Tại sao con dâu trưởng của Vân Lĩnh là Sầm Nhiễm lại không đến?



Tại sao nghệ sĩ đang hot nhất hiện nay của Vân Thị - Chẩm Khê, cũng không đến? Những người hay buôn chuyện trong giới cũng có thể đoán được phần nào về lý do Sầm Nhiễm không đến khi nhìn mấy chữ khắc trên bia mộ của Vân Lĩnh.



Trên bia mộ của Vân Lĩnh chỉ khắc tên của ba người.



Con trai trưởng, Vân Sênh.



Con dâu trưởng, Sầm Nhiễm.



Con thứ, Vân Tụ.



Tên của Vân Sênh được đặt trong khung, thể hiện người đã mất. Tên của con dâu trưởng Sầm Nhiễm đặt cùng hàng với tên của Vân Sênh và cách cả một hàng với Vân Tụ. Liên hệ với lời đồn trong giới, tên của hai người đâu chỉ cách một hàng, mà đó là hàng ngàn ngọn núi và hoàn toàn không thể vượt qua được. Vân Tụ có thái độ thế nào với người chị dâu của mình, nó đã được thể hiện rất rõ ràng trên bia mộ. Còn về Chẩm Khê, người vắng mặt còn lại, nghe nói là gặp vấn đề về sức khỏe.



Trong cả một tháng vừa rồi, cô đã từ chối tất cả các hoạt động nghệ thuật, thương mại, hoàn toàn không xuất hiện trước mặt công chúng. Ngay cả fan của cô cũng chỉ có thể đoán rằng cô đã quay về thành phố Y thông qua tin tức chuyến bay của cô. Đối với vấn đề này, Vân Thị, một công ty mà trước giờ có mảng PR luôn hoạt động rất hiệu quả, lại không đứng ra trả lời một cách chính thức về tình hình hiện tại của Chẩm Khê. Mọi người chỉ có thể đoán già đoán non rằng, sức khỏe của cô đã tệ đến mức không thể tham gia bất kỳ hoạt động nào.



Các phóng viên đều bắt đầu lo lắng thay cho Vân Tụ. Nếu như sức khỏe của Chẩm Khê thật sự tệ đến mức không thể hoàn thành các hoạt động cá nhân, vậy thì số tiền bồi thường cho các hợp đồng quảng cáo, đại diện thương hiệu sẽ cực kỳ lớn.



Không biết vị chủ tịch mới này có giải quyết được hay không. Buổi tối cùng ngày, sau khi tổ chức xong tang lễ, Vân Tụ lập tức dọn đồ rời khỏi nhà cũ của Vân gia, chuyển ra ngoài ở.



“Toàn bộ căn nhà này, bao gồm cả giấy tờ nhà đất, đều cho chị. Tôi chỉ cần đồ cá nhân của mình và chú Tăng.”



Sầm Nhiễm ngồi trên ghế sô pha nhìn anh mà không nói lời nào.



“Bất cứ lúc nào chị cũng có thể cho luật sư đến làm thủ tục. Toàn bộ những thứ thuộc về anh trai tôi cũng là của chị. Còn tài sản dưới danh nghĩa của bố thì sẽ phân chia theo di chúc.”



“Cậu cho rằng tôi thiếu mấy thứ này sao?” Sầm Nhiễm cười lạnh, “Sao thế? Vừa lên nắm quyền là đã muốn vứt bỏ người cũ rồi hả?”



“Cứ như vậy đi.” Vân Tụ đặt tập tài liệu xuống chiếc bàn trước mặt cô ta, “Chỉ cần chị chưa tái giá thì chúng ta vẫn là người một nhà.” “Cái gì mà người một nhà?” Sầm Nhiễm nhìn anh, nước mắt đảo quanh nơi vành mắt, “Chúng ta có quan hệ huyết thống sao? Thế nào mà lại là người một nhà.”



“Nghĩ thế nào là chuyện của chị, lập trường của tôi chính là như vậy.”



“Lập trường gì?” Sầm Nhiễm không nhịn được mà rơi nước mắt, lập tức khoát tay ra hiệu cho chú Tăng quản gia và Lý Khoái, “Hai người ra ngoài trước đi.”



Hai người đều nhìn Vân Tụ, sau khi thấy anh gật đầu mới đặt những thứ trong tay xuống rồi ra ngoài.



Vân Tụ châm điếu thuốc, hỏi cô ta: “Chị muốn nói cái gì? Tôi không có nhiều thời gian.” “Vân Tụ, cậu thật tàn nhẫn! Cho dù tôi chỉ là một bộ quần áo, vậy cũng không lý nào mà vừa dùng xong đã vứt đi luôn.”



“Tôi chưa từng coi chị là quần áo.”



“Vậy là cái gì?” Sầm Nhiễm kinh ngạc nhìn anh, “Đừng có nói với tôi con mẹ nó cái gì mà người một nhà, chúng ta không hề là người một nhà.”



“Nếu chị không muốn làm người nhà của tôi.” Vân Tụ nói nhẹ nhàng, “Cũng được thôi.”



“Cái gì gọi là cũng được thôi? Tôi ở lại bên cạnh cậu là vì cái gì? Không phải là để bây giờ cậu nói với tôi chuyện người một nhà người hai nhà. Muốn làm người một nhà cũng được.” Sầm Nhiễm lau nước mắt, nhìn anh rất kiên quyết.



“Cậu lấy tôi.”



“Không thể nào.” Vân Tụ sở hoa văn trên chiếc bật lửa, đầu cũng không thèm ngẩng lên, “Chị là chị dâu của tôi.” “Đừng có nói cái từ chị dâu chết tiệt đó với tôi. Ngay từ đầu tôi đã nói với cậu là tôi thích cậu, sao lúc đó cậu không nói tôi là chị dâu của cậu? Khi tôi bán nhà bán đất để lấy tiền cho cậu, sao cậu không nói tôi là chị dâu của cậu? Bây giờ cái gì cậu cũng có rồi, cho nên bắt đầu nói tôi là chị dâu? Cậu dám nói mấy lời này trước linh đường của anh trai mình không?”



“Có phải chị...” Vân Tụ nhìn cô ta, “Đã hiểu nhầm cái gì không?” “Chuyện chị là chị dâu tôi, tất cả mọi người đều biết. Tại sao tôi phải lải nhải cái câu đó cả ngày? Trước khi tôi ngồi lên cái ghế chủ tịch hội đồng quản trị này, chúng ta là hai con châu chấu cùng bị buộc trên một chiếc dây thừng, chị giúp tôi cũng là điều dễ hiểu thôi.” Vân Tụ cười nói.



“Đúng là tôi rất cảm ơn chị khi đã ủng hộ tôi về mặt kinh tế. Lúc đó tôi cũng đã nói, tôi sẽ trả lại gấp ba lần những gì chị đầu tư cho tôi. Trên thị trường hiện nay, hắn là không có dự án tài chính nào có lợi tức đầu tư cao hơn đâu.”



“Cho nên tôi còn kiếm được món hời rồi phải không?” Sầm Nhiễm nắm chặt lấy váy mình. “Nhà với đất mà chị bán, tôi đã mua lại hết rồi. Trước kia chị có bao nhiêu, tôi trả lại chị gấp đôi.” Vân Tụ nhìn đồng hồ, “Tôi thấy chị nên xem thật kỹ giấy tờ nhà đất của mình. Có lẽ, tôi có thể giới thiệu cho chị một cố vấn quản lý tài sản.”



“Cứ tính như vậy thôi sao? Vậy tình cảm mà tôi đã bỏ ra thì sao? Cậu định trả tôi như thế nào?”



“Rốt cuộc!” Vân Tụ cau mày nhìn chị ta, “Chị đã hiểu lầm cái gì vậy? Tôi không cảm thấy rằng, mình đã từng có ám chỉ gì cho chị trong phương diện này. Trước mặt bố với chị, tôi đã nói rõ ràng rằng, tôi chỉ lấy người con gái tôi thích. Tôi không thích chị. Câu này tôi cũng đã nói với chị không chỉ một lần.”



“Vậy chuyện cầu hôn tôi thì sao? Nó thể hiện điều gì?”



“Cái này.” Vân Tự suy nghĩ trong giây lát mới mở miệng cười đáp, “Quả thật tôi cần nói xin lỗi chị, hôm đó tôi uống say, nhận nhầm chị thành người khác.” Tiếng điện thoại vang lên. “Cứ như vậy đi.” Vân Tụ đứng lên.



“Cậu muốn đi đâu?” Sầm Nhiễm hỏi anh, “Giờ này cậu còn muốn đi đâu?”



Vân Tụ không để ý đến cô ta, bắt đầu thu dọn tài liệu trên bàn. Anh gọi điện thoại cho Lý Khoái, để anh ta đến lấy đồ.



“Đặt vé máy bay rồi? Định đi đâu?” Sầm Nhiễm cười mà mắt ầng ậng nước, “Thành phố Y?” Vân Tụ không đáp.



“Đi tìm Chẩm Khê?”



Vân Tụ dùng tay trong giây lát, sau đó lại tiếp tục.



“Cậu giấu cũng thật là giỏi!” Sầm Nhiễm kéo tay áo của anh, “Cậu với Vân Tưởng có gì khác nhau hả? Cậu dùng tiền của tôi để nâng Chẩm Khê lên vị trí như ngày hôm nay, vậy mà còn luôn lừa tôi, nói Chẩm Khê là người ngoài?” “Đối với chị mà nói, cô ấy đúng là người ngoài.” “Tôi còn đối xử với cô ta tốt như vậy, cái gì cũng nói với cô ta. Cô ta thật để tiện, còn khốn nạn hơn cả Diệp Cửu Như.”



“Không giống nhau.” Vân Tụ hất tay cô ta ra, “Chẩm Khê không giống Diệp Cửu Như, chị cũng không phải Đỗ Nhược Thu.” “Đúng, tôi không có gan giết người như Đỗ Nhược Thu.” “Không phải.” Vân Tụ khẽ lắc đầu, “Vân Tưởng và Đỗ Nhược Thu là vợ chồng, anh ta chỉ chơi bời với Diệp Cửu Như mà thôi. Không có Diệp Cửu Như thì cũng sẽ có người khác.”



“Tôi thì không giống vậy.” Vân Tụ nhìn cô ta cười.



“Tôi yêu Chẩm Khê, chỉ yêu Chẩm Khê.”



“Không phải tôi!” Chẩm Khê hét lên thất thanh rồi bật dậy khỏi giường. Cô lau trán, toàn là mồ hôi lạnh, sau lưng cũng ướt nhẹp. Đèn trong phòng được bật lên, bà ngoại và dì Từ xuất hiện ở cửa. “Lại gặp ác mộng hả?”



Bà ngoại cầm khăn tay lau mồ hôi cho cô, ôm cô vào lòng, khẽ an ủi: “Không sao rồi, không có gì cả, cháu đang ở nhà, bà và dì Từ của cháu đều ở đây, không có ai khác cả.”



Chẩm Khê dụi mặt vào cổ bà ngoại, khóc như mưa.



“Bà ngoại.”



“Ừ, bà đây.”



“Cháu rất khó chịu.” Nước mắt bà ngoại cũng chảy theo, “Cháu gặp ác mộng cả đêm, không cách nào ngủ được, cơm cũng ăn không ngon.” Một tay bà đã có thể cầm trọn cổ tay Chẩm Khê. “Mới về được một tháng mà đã gầy như vậy rồi.” “Đan Đan, hay là cháu đi gặp bác sĩ tâm lý đi. Cháu cứ như vậy thì...” Dì Từ mở miệng. Chẩm Khê lắc đầu: “Cháu không đi.”



Đi đến đó là phải nói hết những lời trong lòng cho người khác nghe. Mà những chuyện cổ giấu kín trong lòng thì cô không cách nào nói ra được.



“Bây giờ cháu không ra khỏi nhà, cả ngày kéo rèm cửa sổ kín mít. Mấy đứa Lư Ý đến thăm, cháu cũng không chịu gặp. Cháu cứ như vậy...”



Chẩm Khê nằm vật xuống giường, mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà.



“Qua một thời gian nữa là ổn thôi ạ.” Cô nói câu này, không biết là để an ủi người khác hay là đang an ủi chính mình. Trong lòng cô mơ hồ cảm giác được, bản thân không thể vượt qua được chướng ngại này. Bây giờ, chỉ cần cô nhắm mắt lại là lại nhìn thấy gương mặt trắng bệch, sưng phù vì ngâm lâu trong nước của Đỗ Nhược Thu và cơ thể bị mổ bụng moi tim của Vân Tưởng.



Bức di thư mà Đỗ Nhược Thu để lại, cô chỉ đọc một lần, nhưng trong đầu lại nhớ rất rõ nội dung. Chỉ cần có lặng người lại một giây thôi, những con chữ đó sẽ xuất hiện, nhảy nhót trong đầu cô.



Bây giờ cô rất sợ yên tĩnh, nhưng lại càng sợ gặp người khác. Cả ngày cô ngồi trước ti vi, chỉ bật cố định một kênh, sau đó cứ như vậy mà vượt qua một ngày. Chỉ cần trời vừa tối, cô liền lên giường. Ngủ chưa được một tiếng đồng hồ là sẽ bị bừng tỉnh bởi ác mộng, sau đó không thể nào chợp mắt được nữa.



Cô lên mạng tìm cách giết thời gian vào ban đêm, đó chính là tung một nắm bị xuống đất, tắt đèn rồi sau đó tìm chúng trong bóng tối. Đợi đến khi tìm được tất cả thì trời cũng đã sáng. Mà cô cũng có thể ngủ được một hai tiếng đồng hồ.



Cô hiểu sự lo lắng của bà ngoại và dì Từ. Với sức khỏe hiện giờ, chỉ đi vài bước là cô cũng đã phải thở hồng hộc, người toát đầy mồ hôi. Cho dù chỉ ngồi yên một chỗ, trước mắt cô cũng có thể biến thành màu đen.



Cô thật sự cảm thấy mình không còn sống được bao lâu nữa.



Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa phòng cô.



Trong khoảng thời gian này, luôn có người đến thăm cô. Hầu như ngày nào Lư Ý cũng đến, còn có Lý Minh Đình với Tiến Dũng và vài người bạn trước kia. Bọn họ biết cô quay về nên đều đến thăm cô.



Nhưng cô không muốn gặp bất kỳ ai.



Dì Từ đi mở cửa, Chẩm Khê nghe được tiếng hô đầy kinh ngạc của bà:



“Cháu?”



Dì Từ thò đầu vào phòng nói với cô: “Là Lâm Tụ, cháu có muốn gặp không?” Cô do dự một lúc, cuối cùng khẽ gật đầu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom