• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Thực tập sinh thần tượng full dịch 2024 (1 Viewer)

  • thuc-tap-sinh-than-tuong-282.html

Chương 282: KHÔNG BAO GIỜ GẶP LẠI NỮA




Cô để Vân Tụ cùng luật sư vào trong chờ, còn mình thì đi rửa mặt, thay quần áo, ăn sáng. - Có thể là vì tối qua ngủ khá ngon, bây giờ cả người cô đều2cảm thấy có tinh thần hơn.



Cô thay một bộ quần áo màu trắng, đứng trong bếp, vừa gọt táo vừa nói chuyện với bọn họ.



“Lúc trước em đã nghĩ đến cách xử lý, anh không cần quá9lo lắng.”



Vân Tụ không lên tiếng, ngược lại là người luật sư quay đầu lại nhìn cô một cái.



“Lúc trước em đã tìm lên mạng tìm hiểu, cách làm thế nào để chứng minh mình mắc hội6chứng trầm cảm.”



“Chứng minh như thế nào?” Luật sư hỏi.



“Đáp án được nhiều like nhất là...” Chẩm Khê suy nghĩ một chút, ném dao gọt táo vào trong chiếc chậu trước



mặt, lại lấy một con dao khác0từ trong ngăn kéo ra. “Là cái gì?” Vẫn là luật sư hỏi. “Điện thoại di động của anh còn pin không?” Chẩm Khê đột nhiên hỏi một câu.



“Còn.”



“Vậy thì tốt. Quay lại đề tài trước đó,7làm thế nào để chứng minh bản thân mắc hội chứng trầm cảm, đáp án được nhiều like nhất là...”



“Tự sát.”.



Vân Tụ lập tức đứng bật dậy, vừa quay đầu thì đã thấy Chẩm Khê cầm một con dao sắc cắt lên cổ tay mình.



“Đừng!”



Trong nhát mắt, máu phụt ra, bắn tung toé lên mặt. Anh chạy về phía cô, thấy cô đã chảy đầy nước mắt, nhe răng nhếch miệng, tay cầm một miếng vải trắng ấn lên miệng vết thương, lại còn mắng một câu: “Thật con mẹ nó đau, đứa nào nghĩ ra cách vớ vẩn này thế.” Chẩm Khê thấy anh sửng sốt, bực mình hô lên: “Gọi xe cứu thương đi! Định cho em chảy máu đến chết sao?” Anh giữ lấy tay cô, thay cô ấn lên miệng vết thương. Sức của con trai bao giờ cũng mạnh hơn con gái, Chẩm Khê đau đến mức mắng liên tục, nước mắt cũng không ngừng chảy ra. Nhưng cho dù anh có nắm chặt như thế nào, máu vẫn không ngừng chảy ra, Chẩm Khê cứa một nhát dao, thật sự đã rất mạnh tay. Chỉ trong chốc lát, lớp vải trắng đã bị máu tươi nhuộm đỏ. Không biết Chẩm Khê lại lấy đâu ra một miếng khác, ra hiệu cho anh đặt lên trên. “Đều... Đều đã khử trùng rồi.”



Môi cô trắng bệch, nói chuyện cũng run run rẩy rẩy. Với sức khỏe hiện nay của cô, nếu để máu chảy thêm một lúc nữa thì có thể cô sẽ không chịu được.



“Em... đã nghĩ rất chu đáo, ngay... ngay cả dao để tự sát cũng đã khử trùng rồi.” Chẩm Khê mệt mỏi mà dựa vào anh, “Anh phải... phải thông cảm cho em... chuyện sau đó... chuyện sau đó anh phải xử lý cho tốt... nếu không... nếu không em sẽ phải... chịu đau vô ích.”



Xe cứu thương đến rất nhanh, khiến cho Vân Tụ cảm thấy ngay cả điều này cũng đã được Chẩm Khê lên kế hoạch sẵn rồi.



Bác sĩ cùng y tá xông vào, nhìn thấy sắc mặt Chẩm Khê đều không khỏi hoảng sợ mà kêu thành tiếng, vi phạm cả nguyên tắc cấp cứu.



“Tại sao lại như vậy?” Y tá hỏi.



Có lẽ là fan của Chẩm Khê, chị ta nói xong liền bắt đầu khóc.



Vân Tụ cắn chặt hàm răng, nhìn xuống ngụm máu đang dâng lên trong lòng mà đáp lời:



“Hội chứng trầm cảm.” Chẩm Khê, em giỏi lắm! Em thật sự, giỏi lắm!



Không tới nửa giờ, chuyện Chẩm Khê cắt cổ tay tự sát ở nhà do bị trầm cảm đã truyền khắp cả nước.



Cổng bệnh viện, nơi cô được đưa đi cấp cứu đã tụ tập một biển fan, trong tay cầm nến, vừa khóc vừa gào thét yêu cầu bác sĩ cứu sống cô. Không tới một tiếng đồng hồ, trên mạng đã xuất hiện ba lượt tin tức có liên quan đến chuyện cổ cấp cứu không kịp dẫn đến tử vong.



Lòng người bàng hoàng, hầu như trong mỗi trạng thái Weibo mới đăng của mọi người đều có những chữ mang ý nghĩa cầu nguyện.



Mãi đến tận khi Chẩm Khê được đẩy vào phòng chăm sóc đặc biệt, Vân Thị mới đứng ra thông báo với mọi người, tạm thời Chẩm Khê đã qua cơn nguy kịch. Mọi người không chỉ cổ vũ, chúc cho Chẩm Khê mau lành, đồng thời bọn họ cũng bắt đầu bàn tán về vấn đề áp lực và tâm lý của nghệ sĩ. Các fan ngồi sắp xếp lại lịch trình kín mít của Chẩm Khê từ khi ra mắt đến nay và một vài chuyện lớn mà cô gặp phải, họ đều cảm thấy, thật ra cô đã bị hội chứng tâm lý quấy rầy từ rất lâu rồi. Và họ tin rằng, trong một tháng gần đây, cô không xuất hiện trước mặt công chúng cũng là vì tâm lý và sức khỏe đều đã sắp đến giới hạn suy sụp. Đến lúc này, kỳ vọng của fan cùng với công chúng đối với Chẩm Khê chỉ còn có một Khoẻ mạnh, vui vẻ.



Những thứ khác đều không còn quan trọng nữa. Chỉ cần cô còn sống, dù cho cô trở lại làm một học sinh bình thường thì thế nào cũng được.



“Đúng là ác thật!” Luật sư nói với Vân Tụ, “Ai có thể ngờ được, biện pháp mà cô bé nói lại là cái này.”



“Không phải lần đầu tiên.”



“Cái gì?” “Không phải là lần đầu tiên”



“Có quyết tâm cắt một nhát lên cổ tay mình thì làm gì mà không thể thành công? Khó trách có thể nổi tiếng đến như vậy, một cô bé mới chỉ mười mấy tuổi đầu, tương lai sẽ vô hạn lắm.”.



Luật sư thở dài, “Bản thân cô bé cũng nghĩ rất chu đáo. Biết khử trùng dao, chuẩn bị băng gạc cầm máu cho



mình, biết nhà gần bệnh viện, cái gì cũng đã nghĩ đến, chẳng trách lại không sợ. Không dối cậu, lúc đó tôi còn sợ đến mức tay run hết cả lên, chỉ lo cô ấy thật sự sẽ xảy ra chuyện. Cậu nói xem, trong nhà cô ấy chỉ có hai người chúng ta, sau này cảnh sát tìm đến cửa...”



Vân Tụ bỗng nhiên bước về phía trước, hỏi: “Thế nào rồi bác sĩ?”



“Tình huống cơ bản đã ổn định lại, may mà cấp cứu kịp thời. Nếu như hai người phát hiện muộn một chút... Vẫn nên chú ý hơn đến vấn đề tâm lý của cô bé, bây giờ con người ta...” “Tôi có thể vào thăm cô ấy không?” “Vào đi. Cũng may lúc khâu vết thương thì cô bé hôn mê, nếu không lại phải chịu đau rồi. Số con bé này, cũng thật là bấp bênh.”



Vân Tụ gật đầu đáp bừa, không muốn tiếp tục nói chuyện với ông ta nữa.



“Nhưng mà cái tay đó.” “Tay cô ấy làm sao?”



“Sau này có thể sẽ để lại sẹo.”



Vân Tụ ngẩn người, sau đó vòng qua ông ta, đẩy cửa đi vào phòng.



Chẩm Khê yên lặng nằm trên giường bệnh, trên cổ tay quấn băng gạc dày cộm, trên mặt vẫn còn đeo mặt nạ thở oxy, sắc mặt trắng bệch đến đáng sợ.



Anh đặt tay lên chỗ động mạch chủ của cô, khi xác định vẫn có nhịp đập mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.



***



Khi Chẩm Khê tỉnh lại, thứ đầu tiên cô nhìn thấy chính là trần nhà trắng toát, sau đó mới ngửi thấy mùi thuốc khử trùng đặc trưng của bệnh viện.



Ngửi thấy mùi này là cô yên tâm, biết mình đã được cứu.



“Còn biết chính mình vẫn sống sao?”



Vân Tụ hỏi cô.



Cô gỡ mặt nạ thở oxy ra, gật đầu với anh. Vân Tự yên lặng nhìn cô hồi lâu rồi mới mở miệng hỏi: “Bây giờ em vui vẻ lắm à?”



Chẩm Khê lại gật đầu một cái.



“Vì sao?”



“Sau này em...”



“Tự do.”



Vân Tụ cũng gật đầu mà nói: “Không sai, sau này em tự do rồi.” “Em muốn ngồi dậy.” Chẩm Khê nói với anh.



“Bây giờ em không thấy khó chịu?” “Tâm tình không tệ, cho nên cả người cũng thấy thoải mái.” Vân Tụ ấn nút trên giường bệnh để nâng phần đầu cô lên, Chẩm Khê nhìn anh, bắt đầu cười. “Anh không đến công ty xem bộ phận PR xử lý thế nào mà ở đây nhìn em làm gì?” “Chờ người nhà em đến rồi anh sẽ đi.”



Sắc mặt Chẩm Khê chợt thay đổi, “Anh nói cho bà ngoại em biết?”



“Em còn biết sợ.”



“Em đã lừa họ đi về quê chính là vì không muốn để họ biết, anh rảnh hay sao mà lắm chuyện vậy?”



“Chuyện này ầm ĩ như vậy, không thể nào không biết được.” “Em sẽ nói với bà là không cẩn thận cắt phải.” “Em cảm thấy bà em sẽ tin sao?” Chẩm Khê lại bắt đầu cười, “Anh cảm thấy bây giờ em giống người có vấn đề về tinh thần à?” “Giống. Người bình thường sẽ không dưng đi rạch một nhát lên tay mình.” “Không phải là do em không còn cách nào khác à?” “Cho nên em thà rạch mình một phát cũng không muốn gả cho anh?” Chẩm Khê không nói lời nào. Vân Tụ nhìn cổ tay cô, “Bác sĩ nói sau này sẽ để lại sẹo. Một cái tay khâu mấy chục mũi, không biết sẽ xấu như thế nào. Chẩm Khê.”



Anh nhìn cô.



“Sau này sẽ không có ai muốn lấy em.” “Không có thì thôi, em sống một mình cũng rất vui vẻ.”



Uỳnh!!



Cửa phòng bệnh bị mở ra rất mạnh, đập vào tường rầm một cái rồi dội ngược trở lại. Khuôn mặt nổi giận đùng đùng của Huy Dương xuất hiện ở cửa, theo sau đó là tiếng nhắc nhở rất to của y tá. Anh ta đẩy y tá ra ngoài cửa, khóa cửa rồi đi về phía Chẩm Khê. “Anh đến...”



“Tự mình rạch?”



Chẩm Khê ý thức được tâm trạng của anh không bình thường, vừa gật đầu một cái, trên mặt liền ăn ngay một cái tát.



Không giống với Vân Tụ chỉ làm ra vẻ, một cái tát này của Huy Dương là thật sự dùng sức. Chẩm Khê bị tát đến lệch mặt, trong miệng cũng có vị tanh của máu.



“Anh đã cảnh cáo em thế nào.”



Chẩm Khê mím môi thật chặt. “Khi em bảo chị anh chuẩn bị giấy chẩn đoán bệnh kia, có phải là đã nghĩ đến chuyện tự cho mình một dao không?”



Chẩm Khê không đáp.



“Nói chuyện!”



“Đúng vậy.”



“Chẩm Khê, em đúng là biết nhẫn nhịn!” Huy Dương đi vòng quanh cô, “Anh tưởng rằng em càng lớn sẽ càng hiểu chuyện, không ngờ ngoài lá gan ra, em chẳng có gì phát triển cả. Còn cho rằng mình là đứa trẻ mười hai, mười ba tuổi à? Em khiến bản thân thành như vậy, ai sẽ đau lòng cho em?”



Chẩm Khê vẫn không nói gì.



Huy Dương chuyển lửa đạn đến trên người Vân Tụ.



“Cậu cứ trơ mắt nhìn cô ấy rạch tay mình như vậy hả?”



“U!”



Sau đó mặt Vân Tụ liền hứng trọn một cú đấm của anh.



“Anh đến để đánh người à?” Chẩm Khê quát lên, “Đây là bệnh viện, nếu anh muốn đánh nhau thì mời ra ngoài!”. “Anh đánh nhau? Bây giờ anh còn muốn làm cho nơi này nổ tung đấy!”



“Em thật sự!” Huy Dương chỉ về phía mũi cô. “Không có tí tiền đồ nào.”



Vân Tụ ném chiếc kính vỡ vào thùng rác, đứng lên nói:



“Tôi đi đây.”



Chẩm Khê nhìn anh.



“Hy vọng đây là lần cuối cùng gặp mặt.” Anh nói. Một lúc lâu sau, Chẩm Khê mới gật đầu. “Trước đây, cảm ơn em.”



Chẩm Khê cảm nhận được sự chua xót từ đáy lòng mình, vẫn gật đầu một cái.



Vân Tụ đi rồi.



Từ nay về sau, anh là chủ tịch cao quý của Vân Thị, là đối tượng mà hàng nghìn người trong cái giới này muốn nịnh bợ. Mà cô, toàn bộ hợp đồng với anh đều đã kết thúc vào hôm nay. Sau này, cô chỉ là Chẩm Khê, so với anh mà nói, chỉ là một người xa lạ trong biển người mênh mông này.



“Khóc cái gì.” Huy Dương hỏi cô.



“Buồn không được à.” Chẩm Khê lau nước mắt. “Lúc em rạch mình một nhát sao không thấy em buồn?”



“Đó là vì không có sự lựa chọn nào khác.”



“Bây giờ em có sự lựa chọn, đuổi theo cậu ta đi.”



Chẩm Khê ngả người ra sau, nhìn trần nhà khóc nức nở. “Em lại thất tình lần nữa rồi.”



“Tự làm tự chịu, chẳng trách ai được.” “Ở bên anh ấy em không vui.” “Vậy bây giờ vui vẻ rồi chứ?”



“Cũng không vui, nhưng lại nhẹ nhõm hơn.”



Chẩm Khê nhìn anh từ kẽ tay mình.



“Sau này em chỉ là một người bình thường, anh không có chuyện gì thì ít gặp em thôi, đỡ phải sau này em bị fan của anh đánh hội đồng. Sau này em không có fan nữa, sẽ không có ai đứng ra chiến đấu vì em nữa.”



“Cam lòng sao?” Huy Dương hỏi cô, “Ước mơ mà vất vả lắm mới thực hiện được, cứ như vậy mà buông tay sao?”



“Đương nhiên không cam lòng.” Chẩm Khê khóc như mưa. “Cả nước có mấy người nổi tiếng được như em chứ? Cho dù em bắt đầu lại từ đầu cũng không đạt được độ cao như bây giờ nữa.” “Được rồi, dù sao vẫn còn trẻ.” Huy Dương xoa tóc cô. “Bắt đầu lại từ đầu cũng chẳng sao.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom