• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Thực tập sinh thần tượng full dịch 2024 (1 Viewer)

  • thuc-tap-sinh-than-tuong-299.html

Chương 299: KHÔNG THẤY MÈO ĐÂU




Hình như những người này đột nhiên nhớ tới quan hệ giữa cô và Huy Dương.



Bạn cùng trường, bạn tốt nhiều năm, đối tượng trong xì căng đan. Lúc Huy Dương ra mắt, có mấy người ở đây còn chưa vào công ty, có mấy người có lẽ còn từng training cùng với anh ấy. Hiện tại, người ta là TOP trong nhóm nhạc được mệnh danh là cỗ máy kiếm tiền của CLB là tiền bối mà tất cả các thực tập sinh của2CL đều ngưỡng mộ.



Chẩm Khê đúng là có khả năng gọi người ta tới để thanh toán cho những vấn đề là bọn họ có dám ngồi ở đây để chờ không?



Mọi người bắt đầu gom tiền. Chẩm Khê đưa phần của mình cho Chu Thư Điệu, rồi nói mình có việc nên đi trước. Vừa rời quán nướng, cô liền gọi điện cho Huy Dương, kể lại chuyện này.



“Em mặc kệ, là anh lừa em tới đây, có chuyện gì thì đương nhiên em9phải lấy anh ra làm bia đỡ đạn rồi.”



“Sao em cứ lượn lờ với bọn họ làm cái gì? Trong cả đám đó, ngoại trừ Chu Thư Điệu ra, anh cũng có biết ai nữa đâu. Cô ta vào công ty còn trước cả anh. Mà giờ anh debut đến cả ba năm rồi mà cô ta còn chưa từng lọt vào được nhóm mũi nhọn để được lựa chọn ra mắt lần nào. Không biết còn ở lại đấy làm gì nữa?”



“Hồi anh thực6tập cũng có mấy cái vụ tụ tập hội đồng hương gì đó sao?”



“Có, nhưng anh không đi. Anh tới đó luyện tập để được debut, làm nghệ sĩ, chứ đâu phải tới để tham gia team building.” Huy Dương lẩm bẩm, “Em cũng có tí tiền đồ được không. Em là người được đích thân thầy Triệu mời tới đào tạo, hoàn toàn khác với mấy người phải vất vả tham gia tăng vòng tuyển chọn đó. Chờ em vượt qua vòng huấn luyện0đầu tiên rồi sẽ không còn luyện tập với mấy người đó nữa, em để ý tới họ làm gì?”



“Em cũng đâu có kinh nghiệm...”



“Lần sau mà họ còn dùng mấy lý do ba chấm để làm khó em thì em cứ đối thẳng mặt họ rằng, bạn trai em là Huy Dương, có việc gì thì tới tìm anh mà nói chuyện.”



***



Ấy vậy mà lời khuyên của Huy Dương lại cực kỳ hữu dụng. Hiện giờ, Chẩm Khê chỉ mong chờ thời gian huấn7luyện dự bị mau chóng bắt đầu. Đến khi bận rộn rồi, cô cũng không có thời gian với thừa sức lực để mà đi đau đầu mấy chuyện linh tinh đó nữa.



Vừa hay, đến tối thì Chu Thư việu trở về và nói với cô rằng cô đắc tội với các tiền bối thực tập sinh khác.



Vì sao không phải là mấy người đó đắc tội với cô?



Hết lần này tới lần khác đều thi nhau lối chuyện tự tử ra để xỉa xói cô. Mặc kệ cô có bị trầm cảm thật hay không, nhưng bọn họ liên tục châm chọc cô nhằm làm tổn thương tinh thần của cô, chứng tỏ không là lòng dạ độc ác thì cũng là có ý đồ xấu xa.



“Tôi sẽ cố gắng đứng giữa giảng hòa cho mọi người.” Chu Thư Điệu nói với cô như vậy. Chẩm Khê nhìn cô ta, rất muốn thốt ra một câu, chị cứ lo cho thân mình trước đi. Vì sao cô với những người kia, bao gồm cả hai cô gái khác trong phòng, có quan hệ không tốt, bà chị này cũng có công không nhỏ đầu.



***



Từ sau khi Chẩm Khê và đám đồng hương trong công ty hoàn toàn lật mặt với nhau, bình thường cũng chỉ còn Lưu Khanh Khanh nói chuyện với cô thôi. Nhưng dù là vậy, cô gái này cũng không dám tỏ ra thân thiết với cô trước mặt những người khác. Mấy bà chị đồng hương tuổi không nhỏ còn nói rằng ai dám qua lại với Chẩm Khê thì tức là đã đối đầu với cả đám thực tập sinh Trung Quốc. Mà theo những gì Chẩm Khê nghe ngóng được, trong số hơn hai mươi thực tập sinh này, không có lấy một người từng lọt vào nhóm dự bị để được ra mặt. Đừng nói là các thực tập sinh Hàn Quốc ngứa mắt bọn họ, chính thẩm Khê cũng thấy ngứa mắt. Mấy người bọn họ thật đúng là quá đề cao bản thân rồi.



Thời gian trôi qua, lúc chỉ còn có một tuần là bắt đầu kỳ huấn luyện, Chu Thư Điệu mang về một con mèo Ragdoll rất xinh xắn, đáng yêu, khiến những người trong ký túc xá nhìn là thích không thôi.



“Ở đâu ra?” Chẩm Khê hỏi một câu.



“Vừa nãy nhìn thấy ở trên hành lang.” “Chắc là của thực tập sinh nào đó, không sợ có người đang đi tìm nó sao?”



“Tôi có để lại giấy nhắn ở chỗ đó.”



Vana với Tzuyu chơi đùa với con mèo một lúc thì rời khỏi, Chu Thư Điệu đùa với nó một hồi cũng nói có việc, nhờ Chẩm Khê trông hộ một lúc.



“Tôi chưa bao giờ chăm mèo.” “Cũng không có gì khó, chỉ cần để ý là được, đừng để cho nó chạy ra ngoài.” Chẩm Khê hơi sợ cái loài động vật được xưng tụng là “quàng thượng” này. Chu Thư Điệu đi rồi, cô cũng chỉ dám đứng ở đằng xa nhìn nó tự chơi. “Chẩm Khê.”



Lưu Khanh Khanh gõ cửa, hỏi cô: “Cô có thể đi ra ngoài một lúc không?”



“Có chuyện gì?” “Đi ra ngoài một chút thôi.” Chẩm Khê nghĩ mình cũng chỉ đi ra ngoài một lát mà thôi, cho nên cô cũng không khóa cửa.



Cô đi theo Lưu Khanh Khanh ra ngoài được một đoạn, hơi lo lắng mà gặng hỏi cô ta tìm mình có chuyện gì. “Tôi cũng không biết là có chuyện gì, các tiền bối chỉ bảo tôi gọi cô ra ngoài. Chẩm Khê, cô cũng đừng trách tôi, tôi không có cách nào cả. Bọn họ đe dọa tôi...”



Chẩm Khê nhíu mày, “Bọn họ bảo cô gọi tôi tới đây làm gì?”



“Không biết. Nhưng chắc chắn sẽ không gây thương tổn cho cô. Tôi cũng sẽ không đồng ý nếu họ làm hại tới CÔ.”



Chẩm Khê ngẫm nghĩ một lát, đột nhiên hô to một câu: “Nguy rồi!” Cô chạy vội về, quả nhiên của phòng cô đang mở, con mèo cũng không thấy đâu. Bị gài rồi.



Chắc chắn con mèo kia có lại lịch không đơn giản.



Quả nhiên, Chu Thư việu cũng xuất hiện rất đúng lúc, hỏi con mèo đâu. “Chuyện gì thế này? Không phải là tôi đã bảo cô để ý con mèo một lúc sao, thế nào mà giờ đã mất rồi? Cô có biết đó là cục vàng cục bạc của tiền bối Minor không? Bây giờ để mất là thế nào? Cô định ăn nói thế nào với chị ấy?”



Tiền bối Minor là ai? Nghe có vẻ là một nhân vật rất ghê gớm, nếu không bọn họ cũng đã không thèm lôi ra để hãm hại cô. “Còn đứng ngay ra đấy à? Không đi tìm đi?” Chu Thư Điệu mắng. Chẩm Khê đi ra ngoài, cũng định chờ xem mấy người này còn có thể nghĩ ra được trò gì. “Tiền bối Minor là ai?” Cô gọi điện thoại cho Huy Dương. Đầu bên kia điện thoại có hơi sửng sốt, hỏi ngược lại: “Em hỏi làm gì?”



“Em làm mất con mèo của chị ta.”



“Tổ tông!” Bên kia thở dài, “Còn không mau đi tìm.”



“Anh còn chưa nói cho em biết, tiền bối Minor là ai.” “Em làm thực tập sinh cũng được một thời gian rồi, thế nào mà điều cần biết lại không biết thể hả?” Chẩm Khê mẫn cảm nhận ra, sự mập mờ trong giọng nói của đối phương. “Cho nên tiền bối Minor này là?”



“Người đứng Top trong nhóm thực tập sinh bọn em. Có lẽ cũng là Center hoặc Ace của nhóm nhạc nữ sẽ debut sau bốn năm nữa.”



Chẩm Khê ngẫm nghĩ trong giây lát, lại hỏi một câu: “Bạn gái?”



Bên kia không đáp nữa.



Quả nhiên.



“Mèo của anh tặng?”



“Không phải như em nghĩ.”



“Yên tâm, chắc chắn sẽ tìm được.”



Chẩm Khê tắt máy.



Huy Dương gọi lại, cô không nghe. Sau đó anh lại gửi tin nhắn đến. [Mèo đó là anh tặng. Cô ấy là bạn gái cũ của anh, bọn anh chia tay ngay trước khi anh debut. Anh sai rồi.] Chẩm Khê bật đèn pin của điện thoại, soi những góc tối ở xung quanh. Trong lúc này, Huy Dương đã gọi cho cô không dưới mười cuộc. Tin nhắn cũng không ngừng được gửi tới, hỏi có phải là cô tức giận không. Cũng không phải là tức giận, chẳng qua là cảm thấy hơi tủi thân.



Cô vừa nói để mất mèo với anh xong, anh không hỏi lý do vì sao, cũng không hỏi làm mất thể nào, mở miệng ra đã nói với cái giọng điệu trách móc cô, bảo cô đi tìm mèo.



Bạn tốt kiểu gì vậy chứ. Chẩm Khê sử dụng thứ tiếng Hàn bập bẹ của mình để hỏi thăm chú gác cổng, chú liền chỉ về phía ký túc xá nam.



Chẩm Khê đứng trước cổng ký túc xá nam, trong đầu ngẫm nghĩ, CL có quy định gì đó kiểu như, trai gái không được vào ký túc xá của nhau hay không?



Và cô cũng không biết có thể đi hỏi ai.



Nếu không thì, đi nói thẳng với tiền bối Minor kia là cô làm mất mèo của chị ta, để xem chị ta muốn giải quyết như thế nào.



Chẩm Khê vừa định xoay người đi thì bỗng nhiên nghe thấy một tiếng mèo kêu rất khẽ truyền tới từ phía sau.



Cô do dự một hồi, cuối cùng vẫn bước về phía đó và đụng phải một chàng trai.



Đối phương thấy cô thì rõ ràng có vẻ rất hoảng sợ. Xem ra thực tập sinh nam và nữ không thể đi vào ký túc xá của nhau. Chẩm Khê mở app phiên dịch, nói ra mục đích của mình. Đối phương nghe xong, cầm lấy điện thoại di động của cô rồi nói ra một trang tiếng Hàn dài dằng dặc, phiên dịch ra thì có nghĩa là: Con mèo vừa bị một người trong phòng ngủ của bọn họ ôm về. Chẩm Khê lại hỏi, có thể trả mèo lại cho cô không.



Đối phương bảo cô chờ, sau đó chạy về phòng mình. Chẩm Khê đứng chờ trong gió đêm, cổ và cánh tay nổi hết cả da gà vì lạnh.



Đột nhiên Tiền Dung gọi điện thoại cho cô, hỏi chuyện cô với Huy Dương.



“Không phải chuyện gì to tát.”



“Nếu không phải chuyện to tát thì sao em không nghe điện thoại của cậu ta? Chị cũng đã biết đại khái rồi. Lúc cậu ta đi Hàn thì cũng mới tầm tuổi em, tính tình cũng không quá ngoan ngoãn gì, áp lực luyện tập cũng lớn, rồi lại cô đơn, có một cô bạn gái chơi thân cũng là bình thường. Trước lúc debut liền chia tay, chính cậu ta cũng không quá để tâm.”



“Anh ấy có bạn gái thì có thôi, em đây...” “Cậu ta cũng đã nói là chờ em đến tuổi hợp pháp là cưới em.” “Đòi cưới em có biết bao người... Thôi, không nói chuyện với chị nữa.” Chẩm Khê thấy có người tới liền vội vàng cúp điện thoại. Đầu bên kia, Lý Minh Đình vội vàng hỏi thăm: “Thế nào rồi?” “Em nghĩ Chẩm Khê cũng không phải người dễ giận dỗi đến vậy. Có phải là Huy Dương đã đắc tội con bé vì chuyện gì khác?” “Cái này thì anh cũng chịu, con bé cũng không chịu nghe điện thoại của Huy Dương.”



Người đang đi tới là một nam sinh mặc một bộ thể thao màu đen, đi dép nhựa màu hồng phấn, tay ôm con mèo Ragdoll xinh đẹp mà cô đang đi tìm.



Con mèo không ngừng liếm tay anh ta, mà anh ta cũng không ngừng vuốt ve nó. Anh ta đứng trước mặt Chẩm Khê, vậy mà với chiều cao gần đến 1m70 của mình, cô cũng chỉ đứng tới mũi đối phương. Chẩm Khê bước lùi lại mấy bước. Anh chàng này có vẻ là con lai, con ngươi có màu nâu nhạt. Lúc anh ta rũ mắt nhìn cô thì cả người liền toát ra vẻ khá là bất cần đời.



Có vẻ người này rất khó nói chuyện đây.



Chẩm Khê cúi người chào rất lễ phép, sau đó mới cầm điện thoại, dùng app phiên dịch. Đối phương dùng tiếng Anh hỏi cô là người nước nào. Tiếng Anh rất chuẩn, xem ra cô không cần phải dùng tiếng Hàn để trao đổi. Chẩm Khê cất điện thoại, bắt đầu kể lại đầu đuôi câu chuyện cho đối phương nghe.



Đối phương vẫn cúi đầu vuốt ve con mèo, không hề nhìn cô lấy một cái, giống như hoàn toàn không thèm để ý tới cô đang nói cái gì. “Tại sao tôi phải trả lại cho cô? Tôi nhặt được thì chính là của tôi.” Quả nhiên là khó nói chuyện. Chẩm Khê suy nghĩ một hồi, sau đó liền lôi tên của tiền bối Minor ra, có lẽ đối phương vuốt mặt cũng phải nể



mũi chăng. “Tôi nói rồi, tôi nhặt được thì nó là của tôi.”



Chẩm Khê nghẹn lời, cuối cùng chỉ có thể nói, nếu anh ta thích thì để sau này cô tặng cho anh ta một con khác. “Trông tôi giống người thiếu tiền lắm à?”



Cũng đúng, nhìn đôi dép xấu đến lòi con mắt của đối phương nhưng lại là sản phẩm hợp tác thiết kế với số lượng giới hạn và cũng khó bán chết đi được của một thương hiệu xa xỉ nào đó. Chẩm Khê lại bắt đầu khuyên bảo hết nước hết cái, nói rằng chỉ cần trả lại mèo cho cô thì cái gì cũng có thể thương lượng được. “Trước đây chưa gặp cô bao giờ.”



“Tôi là thực tập sinh dự bị.” “Bây giờ thực tập sinh đều phách lối như vậy sao?”



Rốt cuộc là ai phách lối?



Chẩm Khê không còn cách nào khác đành rút điện thoại ra, lên mạng tra với từ khóa:



[Làm thế nào để trao đổi với thiếu niên mắc hội chứng Chuunibyou(*) lại còn mắc chứng cố chấp.]. (*) Một từ lóng xuất phát từ Nhật Bản, sang Việt Nam được dịch là hội chứng tuổi dậy thì, hoang tưởng tuổi dậy thì, coi mình là nhất, là trung tâm, dễ nổi cáu khi mọi người không cư xử theo ý mình...



Phải dùng tình cảm và lý lẽ để thuyết phục.



Dùng lý lẽ là không được rồi, bởi vì anh chàng này hoàn toàn không có vẻ gì là chịu nói chuyện bằng bằng lý lē.



Vậy cũng chỉ còn cách dùng tình cảm để thuyết phục.



Chẩm Khê ngửa đầu nhìn trời, trợn mắt, đồng thời véo mình một cái thật đau.



Vừa cúi đầu, cô liền gọi một tiếng “tiền bối”, nước mắt đã tràn bờ mi.



Đối phương trợn mắt, lùi thật nhanh lại, miệng thì quát: “Cô im miệng cho tôi... Không được khóc!” “Thực sự không thể trả lại mèo cho em sao?” Chẩm Khê thút thít, “Không mang được mèo về là em xong đời đó.”



“Liên quan... Đã bảo không được khóc!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom