• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Thực tập sinh thần tượng full dịch 2024 (1 Viewer)

  • thuc-tap-sinh-than-tuong-297.html

Chương 297: BƯƠM BƯỚM CỦA AMAZON




Taxi đưa bọn cô đến một nơi thoạt nhìn cũng coi như sầm uất, trên đường có rất nhiều người qua lại, bốn phía có những tòa nhà cao chót vót.



Chẩm Khê lau nước mắt, giả bộ không2biết làm sao nhìn về phía Park Ji Hoon.



“Tiếp theo phải làm thế nào?” “Đương nhiên là ổn định chỗ ở trước. Vừa vặn, bạn anh...” Chẩm Khê cắt đứt lời của anh ta, chỉ vào một tòa9nhà cao nhất trước mắt, nói: “Vậy tối nay liền ở lại chỗ này đi.” “Em muốn ở đây sao?” Park Ji Hoon nói với cô, “Đây là khách sạn quốc tế năm sao.”



Chẩm Khê nhíu mày, “Không6phải quốc tế năm sao thì tôi đã không ở rồi.” Mắt Park Ji Hoon liếc về phía hai cô gái bên cạnh, trong đầu giống như đã lướt qua rất nhiều suy nghĩ. “ở cùng luôn đi.”0Chẩm Khê nói, “Hai người bọn họ có thể ở cùng phòng tổng thống với tôi, ở một mình tôi thấy hơi sợ.” “Như vậy không hay đâu. Nếu không bọn anh sẽ sắp xếp chỗ ở khác,7tự em...” “Tại sao phải sắp xếp chỗ ở khác?” Chẩm Khê buồn bực mở miệng, “Không phải anh nói ngày mai dẫn tôi đi gặp Huy Dương à? Nếu như anh chạy thì tôi biết tìm ai? Tôi ở đây cuộc sống không quen, lại không biết tiếng.” Chẩm Khê lại giả bộ muốn khóc, “Tôi cùng hai người bọn họ ở trong phòng tổng thống, anh tự tìm một phòng ở đi, tôi trả tiền.”



Dứt lời, cô liền kéo cánh tay Park Ji Hoon.



Không biết là bởi vì cô nói cuộc sống không quen lại không biết tiếng, hay là cô nói cô trả tiền, mà mặc dù Park Ji Hoon thoạt nhìn vô cùng không tình nguyện nhưng thực tế chỉ ra vẻ từ chối một lúc liền đồng ý.



Khi làm thủ tục đăng ký phòng ở, Chẩm Khê chú ý nhìn, chứng minh nhân dân, hộ chiếc các loại của hai cô gái này đều bị Park Ji Hoon cầm.



Nhân viên lễ tân dẫn bọn cô đến phòng của từng người. Khi sắp tiến vào phòng, Park Ji Hoon gọi hai cô gái kia lại, nói có chuyện muốn nói với hai người họ.



Chẩm Khê không kiên nhẫn đứng ở chỗ ngoặt chờ.



Đợi đến khi cô gái không biết nói kia quay lại, cô nhìn thấy trên cổ đối phương có dấu đỏ và trong mắt có nước mắt.



Chắc chắn đã bị uy hiếp gì đó. Vì để đánh tan sự lo lắng của Park Ji Hoon, cô chỉ có thể làm bộ không nhìn thấy hơn nữa còn bày ra dáng vẻ ghét bỏ hai cô gái kia. Trước khi tiến vào phòng, cô còn hỏi một câu: “Hai người bọn họ chắc không có chấy đâu nhỉ, có thể bảo bọn họ cách tôi xa ra một chút không?”



Park Ji Hoon cười hớn hở nói không có đầu, nét mặt thoải mái hơn rất nhiều. Cửa lớn vừa đóng lại, hai cô gái liền quỳ xuống trước mặt cô.



“Đừng như vậy.” Chẩm Khê vừa dìu hai người họ vừa nói, “Hai người yên tâm, tôi sắp có thể liên hệ với Đại sứ quán để đưa hai người trở về rồi.” Đầu tiên Chẩm Khê gọi điện cho người phụ trách thực tập sinh Trung Quốc của CL, nói rõ với đối phương tình huống trước mắt, cùng với chuyện mà cô định làm.



Sau khi đối phương biết được chỗ ở của cô, nói lập tức sẽ đến.



Sau đó, cô gọi cho Đại sứ quán, nội dung cô nói cũng không khác mấy. Cuộc gọi thứ ba, cô dùng điện thoại bàn của khách sạn gọi đến quầy lễ tân, trực tiếp yêu cầu được nói chuyện với quản lý khách sạn.



Cô có ba yêu cầu. Thứ nhất là bảo bọn họ báo cảnh sát. Thứ hai là lập tức sắp xếp nhân viên an ninh đến bảo vệ bọn cô. Thứ ba là mong bọn họ có thể trông chừng Park Ji Hoon để chờ cảnh sát đến đây.



Nhân viên an ninh của khách sạn đến sớm nhất, họ đứng ở cửa phòng tổng thống không để cho người khác đến gần.



Sau đó là giám đốc khách sạn cùng quản lý đến an ủi bọn cô và kể với cô về tình hình báo cảnh sát.



Chẩm Khê rất hài lòng, đây cũng là nguyên nhân tại sao cô lại chọn khách sạn quốc tế năm sao để ở.



Họ có thể nói chuyện bằng tiếng Anh, về vấn đề dính dáng đến tội phạm, họ sẽ đứng về phía lẽ phải, cùng với nguyên tắc bạn tiêu nhiều tiền thì bạn chính là Thượng đế.



Nửa tiếng sau, người phụ trách thực tập sinh Trung Quốc của CL và những nhân viên công tác khác cũng đã đến. Trong đó có một người họ Đường, lúc trước Chẩm Khê đã từng kể đại khái sự việc với đối phương qua điện thoại.



Ngay sau đó, cán bộ nhân viên của Đại sứ quán cũng đến. Hơn nữa, họ cũng rất chu đáo khi mang theo một nhân viên phiên dịch cho người câm điếc.



Cô gái không biết nói tên là Tiểu Tuệ, lúc này dưới sự giúp đỡ của người phiên dịch mới bắt đầu nói rõ sự việc với nhân viên của Đại sứ quán. Giống như suy đoán của Chẩm Khê, hai cô bé ở nông thôn, bởi vì muốn kiếm tiền nên bị người khác dụ dỗ, đợi đến khi ý thức được tình huống không bình thường thì đã hoàn toàn bị khống chế. Theo như cô ấy nói, vốn là có một cô gái họ Trần thân thể khỏe mạnh đi cùng với các cô ấy, chỉ vì trên đường cố gắng chạy trốn, nên đã bị người lừa gạt các cô đánh gãy chân rồi bán cho một người đã có tuổi không vợ trên núi.



Tên họ Park kia uy hiếp hai người, nếu như dám chạy trốn, kết cục sẽ còn thê thảm hơn cô gái họ Trần kia.



Cứ như vậy, hai người họ bị dẫn tới Hàn Quốc.



Nghe nói vốn định trốn qua từ biên giới, nhưng bởi vì đường dây xảy ra vấn đề, nên lúc chuẩn bị hành động mới đổi thành đi máy bay. Cũng do hai cô gái này khá may mắn, nếu như thật sự trốn qua đường biên giới, thì quả thật là kêu trời trời trời không thấu gọi đất đất không nghe. Người của Đại sứ quán tiếp nhận công việc xử lý chuyện tiếp theo của hai cô gái này từ tay Chẩm Khê. Sau đó, khi Park Ji Hoon đang nhàn nhã dùng bữa tối thì bị lực lượng cảnh sát đột nhiên xông vào bắt giữ. Không có chuyện gì căng thẳng, hồi hộp hay kích thích xảy ra, trong quá trình này, điều mà Chẩm Khê làm hình như chỉ là giả bộ làm một kẻ ngốc nghếch lắm tiền.



Chuyện đến bước này đã có thể tuyên bố kết thúc.



Nhưng bây giờ cô vẫn không biết, hành vi giữa đường gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ trong chuyến bay này của mình sẽ có ảnh hưởng gì đến cô sau này. Cũng bởi vì chuyện này, kế hoạch đến Hàn Quốc sớm để đi thăm thú xung quanh của cô bị buộc ngừng lại. Người phụ trách họ Đường yêu cầu cô trả lại căn phòng này và đến ở trong ký túc xá của CL.



“Chúng tôi phải có trách nhiệm với sự an toàn của em.”



Chẩm Khê không có bất kỳ một lý do nào để từ chối, chỉ có thể xách va ly lên và đi cùng người ta.



“Em thật can đảm.” Khi ở trên đường, người họ Đường nói với cô, “Tôi làm việc ở CL đã gần mười năm rồi, đây vẫn là lần đầu tiên có thực tập sinh vừa đến đã bắt đầu gây chuyện”



“Chỉ là ngẫu nhiên gặp phải thôi.”



“Trên máy bay nhiều người như vậy, tại sao người ta lại cứ chọn em?” Bởi vì cô để lộ ra mình giàu có.



Quả thật là vì chuyện này. Mua hai chỗ ngồi ở khoang thương gia, không biết là bởi vì lòng tự tôn dân tộc đột nhiên bộc phát hay là vì cái gì, khiến cho người trong cả khoang đều biết chuyện này. Lúc đó, nhìn sắc mặt mấy người Hàn Quốc ăn quả đắng mà không dám nói ra, trong lòng rất vui vẻ, nhưng quả thật quá khoe mẽ.



Cô đến Hàn Quốc, cũng không phải đến chơi. “Tôi hiểu rồi.”



Xe dừng lại, trước mặt là ba tòa nhà tạo thành kết cấu hình chữ H.



Đường tiên sinh giới thiệu với cô, hai bên tòa nhà bên trái và bên phải chính là ký túc xá của thực tập sinh, nam một tòa nữ một tòa. Ở giữa chỉ có một tòa nhà ba tầng, chính là khu tập luyện của thực tập sinh. “Có rất nhiều thực tập sinh sao?” Xem quy mô của ký túc xá này không khác mấy so với ký túc xá của trường học bình thường.



“Hằng năm vào dịp này sẽ có rất nhiều người đến tham gia đào tạo, ba tháng sau sẽ có hơn một nửa số người phải rời đi.”



Tỉ lệ loại thật cao!



“Tất cả các nghệ sĩ hiện tại đã ra mắt của công ty chúng tôi đều là đi ra từ hai tòa nhà này.” Cảm thấy kính nể.



“Có thể không ở lại ký túc xá hay không?” Chẩm Khê hỏi ra nghi vấn trong lòng.



“Có thể” Đối phương trả lời rất thẳng thắn, “Yêu cầu này không bắt buộc. Chỉ là hơn 90% người đều chọn ở lại ký túc xá.”



“Tại sao?”



“Miễn phí ăn ở, gần phòng tập.” Thầy Đường nhìn cô một cái đầy ý tứ sâu xa, “Không phải người nào cũng có điều kiện gia đình tốt như em đâu.”



Cô cũng từng sống qua ngày với ba tệ tiền tiêu vặt một ngày đấy.



Tiền của cô cũng không phải do gió thổi đến đâu. “Chờ khi em đi học muốn ở ký túc xá của trường đại học cũng được, chỉ là thời gian mà em bỏ ra cho việc đi lại đã đủ cho người khác luyện xong mấy điệu nhảy rồi.”



Một tiếng thở dài nặng nề của Chẩm Khê bị nghẹn lại trong lòng.



“Sắp xếp ký túc xá sẽ không phân theo khu vực, bốn người một phòng, không có phòng nào là toàn người Trung Quốc. Căn phòng sắp xếp cho em có một thực tập sinh Trung Quốc là người có thời gian thực tập dài nhất tính đến hiện nay. Em có vấn đề gì thì có thể hỏi em ấy.”



Thầy Đường dẫn cô lên tầng bốn, gõ cửa phòng 409. Người mở cửa là một nữ sinh khi cười sẽ để lộ cả hàm răng trắng như bắp đều tăm tắp. Cô ta nhìn thấy thầy Đường thì liền cúi người chào, đợi đến khi ngẩng đầu lên, mới nhìn thấy Chẩm Khê đang đứng bên cạnh.



“OMO!”



“Em ngây ra đó làm cái gì?” Thầy Đường vừa nhắc nhở, Chẩm Khê mới lập tức phản ứng lại cúi người xuống với người trước mặt. “Mong chiếu cố nhiều hơn.”



Lễ nghi của người Hàn Quốc, nhập gia thì phải tùy tục, phải làm quen sớm mới được.



“Đây là Chẩm Khê - người mới đến tham gia huấn luyện, sau này sẽ ở cùng một phòng với em. Em ấy hoàn toàn không biết chút tiếng Hàn nào, có gì thì em giúp đỡ nhé.”



Thầy Đường quay sang giới thiệu cho Chẩm Khê, “Đây là Chu Thư Điệu - thực tập sinh Trung Quốc năm thứ 6 của CL, em có gì không hiểu thì có thể hỏi người ta.”



“Còn nữa.” Thầy Đường nhìn về phía Chu Thư Điệu dặn dò, “Đừng có nói với những thực tập sinh khác chuyện lúc trước của Chẩm Khê.”



Trong khi Chu Thư viện cuống quýt gật đầu, thầy Đường đã rời đi.



Chẩm Khê lúng túng đứng ở cửa để người ta đánh giá mình đến nửa ngày. “Chẩm Khê?”



“Chào tiền bối.” “Chị thật sự không nằm mơ chứ? Em thật sự là Chẩm Khê?”



“Vâng.”



Chu Thư việu quay người đi vào phòng, khi quay ra, trên tay cầm một hộp nến thơm, chỉ vào người trên vỏ hộp, hỏi cô: “Em là Chẩm Khê này à?” “Đúng thế.” “Trúng số rồi!”



“Tiền bối, em có thể đi vào không?” “Ồ, em vào đi.”



Lúc này Chẩm Khê mới đi vào trong.



Thoạt nhìn, căn phòng có diện tích không nhỏ, nhưng bởi vì bày rất nhiều đồ nên có vẻ rất chật chội. Chẩm Khê xách theo valy của mình đứng ở bên trong, cảm thấy cực kỳ nhỏ bé, bất lực. Thậm chí ngay cả chỗ để va ly cũng không có. Chu Thư Điệu dọn quần áo đặt trên ghế của cô ta đi, Chẩm Khê mới có chỗ để ngồi xuống.



“Tại sao em lại...” “Xin hỏi đêm nay em ngủ ở chỗ nào ạ?” Chẩm Khê biết cô ta muốn hỏi cái gì, vội vàng đổi chủ đề.



Trên chiếc giường duy nhất không có chăn gối trong phòng bày rất nhiều thứ.



Chu Thư Điệu nhìn theo ánh mắt của cô, nhíu mày ra vẻ khó xử.



“Đó là đồ của hai người còn lại, chị cũng không dám tự ý chuyển chúng đi.” “Vậy bao giờ bọn họ mới trở về?” Hiện tại đã sắp mười giờ. “Chắc là sắp rồi.” Chu Thư Điệu vừa nói xong, cửa đã bị hai người nói tiếng Hàn đẩy ra. Bọn họ nhìn thấy Chẩm Khê ở bên trong, đều hơi sững sờ.



Chu Thư Điệu vội vàng giới thiệu cho bọn họ thân phận của Chẩm Khê. Chẩm Khê cũng phối hợp đứng lên, trước tiên chào hỏi hai vị trước mặt. Hai người thản nhiên nhận lễ của Chẩm Khê, vừa liếc cô vừa nói chuyện với Chu Thư Điệu. Nhìn vẻ mặt của bọn họ, Chẩm Khê cảm thấy hẳn không phải là lời hay ý đẹp gì. Để ý đến họ làm gì, dù sao thì cô cũng không hiểu họ nói gì.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom