Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
thuc-tap-sinh-than-tuong-354.html
Chương 354: GIẤC MƠ KỲ LẠ
Những chuyện này đã cho Chẩm Khê một bài học kinh nghiệm, đó chính là phải nổi tiếng.
Chỉ khi trèo lên được vị trí khiến tất cả mọi người kính sợ, mới có thể cách xa những kẻ ruồi nhặng bầu quanh.
Thực sự cô cũng rất may mắn khi có cơ hội nổi tiếng rơi từ trên trời xuống. Sau khi debut, lần đầu tiên tham2gia một show cạnh tranh về âm nhạc, bọn cô đã đứng nhất trong bảng xếp hạng tuần.
Ba nhóm tham gia, nhóm cô và hai nhóm khác cùng nhau cạnh tranh, cuối cùng vì hơn hai nhóm còn lại vài phần trăm mà nhóm cô giành được vị trí thứ nhất trong bảng xếp hạng tuần của chương trình này.
Vừa ra mắt đã đứng thứ nhất,9là chuyện chưa từng xuất hiện tính từ đầu năm cho đến bây giờ. Trong tiếng chúc mừng của người dẫn chương trình, chiếc cup được đưa đến tay Tzuyu. Những dải ruy băng đầy màu sắc rơi xuống, Chẩm Khê giơ tay gạt vài cái, quay đầu lại đã thấy những thành viên khác trong nhóm đang khóc. Chẩm Khê lờ mờ không biết gì.
Ngay6đối diện có fan hâm mộ của bọn cô. Từ nét mặt của bọn họ cũng có thể phán đoán chính xác được những người nào đã đi theo cô từ Trung Quốc đến đây.
Lúc này những fan hâm mộ của bọn cô đều nước mắt lưng tròng, tay giơ cao bảng đèn led, nhìn thấy bọn cô vừa ra mắt đã nhận được vinh dự0như vậy, trong lòng khó tránh khỏi kích động và vui vẻ. Những người còn lại có vẻ mặt lơ mơ giống hệt Phẩm Khê kia chính là những fan hâm mộ đến từ Trung Quốc. Những hình ảnh này đều được phát sóng trực tiếp, do vậy ngay lập tức gây ra một cuộc thảo luận sôi nổi trên
mạng: [Hình như cô ấy không hiểu7sao các thành viên khác trong nhóm lại vui mừng, lại khóc như vậy.] [Hình như cô ấy với fan hâm mộ của mình đều không quá vui mừng. [Vừa ra mắt đã đứng nhất còn không vui mừng?]
Những bình luận này cứ truyền từ người này qua người khác lại truyền đến diễn đàn trong nước, sau khi dân mạng xem xong, lại bắt đầu cười nhạo sự kinh ngạc của người Hàn Quốc.
[Chúng tôi có tường lửa nhưng mấy người không có. Mấy người làm ơn qua đây mà xem cảnh tượng rầm rộ khi Chẩm Khê giành ngôi vị quán quân ra mắt năm đó. Mấy người có biết 17 triệu là khái niệm gì không?
[Đại thần level max đến thôn Tân thủ, chỉ vì một cái phần thưởng cấp thấp này mà mấy người muốn cô ấy vui mừng như khi giành được giải thể giới à?]
[Các bạn Hàn Quốc thân mến! Năm đó Phẩm Khê còn được mời đi dự dạ tiệc trăm năm của ES. Các bạn có thể đừng lấy tầm nhìn hạn hẹp của mình để áp đặt lên cô ấy hay không?] [Tôi đảm bảo với các bạn, cho dù các bạn nhét giải thưởng lớn nhất trong lễ trao giải cuối năm vào lòng cô ấy thì cô ấy cũng sẽ không có bất kỳ một phản ứng nào.] [Mấy người có biết rằng năm đó cô ấy ở Trung Quốc nổi tiếng như thế nào không?
Những bình luận này lại được phiên dịch về Hàn Quốc, tự nhiên, lại dẫn đến một cuộc thảo luận sôi nổi của mọi người. Ngoài ra, phần video quay trực tiếp của một mình Chẩm Khê cũng bùng nổ.
Hàng trăm nghìn lượt view và hơn chục nghìn lượt like, đây là tình huống chưa từng xuất hiện trong nhóm nhạc mới.
[Center nổi bật nhất trong thời gian đầu của nhóm nhạc công ty CL.] [Người sinh là để dành cho sân khấu.] [Sống chính là Center.]
Cư dân mạng Hàn Quốc miêu tả cô như vậy, sau đó lại bị dân mạng Trung Quốc cười nhạo.
Vì vậy, những thứ liên quan như video one take của cô khi tham gia cuộc thi năm đó cũng lọt vào top hot search.
Một ngày rất đáng để vui mừng, nhưng lại xảy ra một chuyện mà không ai dự đoán được. Ngày ghi hình cho chương trình xong, khi bọn cô chuẩn bị ngồi xe rời khỏi đài truyền hình thì bỗng một nhóm người không biết từ đầu đến, trên tay cầm đá, gạch, búa các loại ném vào của kính xe của bọn cô, miệng thì la hét chửi rủa Minor.
Minor ngồi ngay cạnh cửa sổ xe, lập tức ngây ra, mắt trợn to bối rối nhìn ra ngoài.
Bởi vì cửa kính xe không đóng, do vậy có người vận vào khe cửa đó mà kéo cửa kính xuống, không lâu sau liền thò cánh tay vào trong đánh về phía Minor. Cũng lúc này Chẩm Khê mới kịp phản ứng, hiểu được ý đồ của mấy người này, cô vội vàng ấn đầu Minor vào lòng mình, cố gắng hết sức che đầu cô ấy lại. Vì vậy sau lưng cô đã phải hứng chịu cơn tức giận của những người bên ngoài. Móng tay hay thứ gì đó rất cứng giống như thẻ, còn có nắm đấm đều rơi xuống lưng và phần cổ lộ ra ngoài của cô.
Cả xe đều là tiếng la hét, mãi đến khi nhân viên an ninh chạy đến, mới đuổi được bọn họ đi. Chẩm Khê sợ hãi ngẩng đầu, giơ tay sờ sau gáy, quả nhiên có máu, hẳn là bị thứ gì đó rạch vào.
Người quản lý báo cảnh sát, cảnh sát bắt những người gây chuyện lại, tra hỏi nguyên nhân tại sao bọn họ lại làm như vậy.
Ghét Minor, chỉ là ghét Minor, chẳng có lý do gì, chỉ là ghét Minor thôi. Tất cả bọn họ đều nói giống như đã bàn bạc trước với nhau vậy. Vì thế, phía cảnh sát chỉ có thể kết luận chuyện này thành việc anti-fan trả thù.
Loại chuyện anti-fan trả thù này căn bản không phải chuyện mới mẻ gì ở Hàn Quốc. Trước kia còn xảy ra chuyện bỏ thuốc vào đồ uống của nghệ sĩ hay ở trên đường cao tốc cố ý đâm vào đuôi xe và gây sự, và hình như cuối cùng đều bị bỏ mặc. Bọn cô cũng không có thời gian ở lại đồn cảnh sát để quan tâm đến những tình tiết xảy ra sau chuyện này. Ngay sau đó, bọn cô phải tham gia một cuộc phỏng vấn phát sóng trực tiếp của đài phát thanh, nên bây giờ bọn cô phải xuất phát ngay lập tức.
Vì vậy, việc khử trùng vết thương đều phải xử lý ở trên đường đi. Người quản lý an ủi bọn cô, nghệ sĩ có anti-fan mới có thể nổi tiếng. Với những nghệ sĩ không nổi tiếng, đừng nói là anti-fan, ngay cả vài cư dân mạng lắm mồm rảnh rỗi đi bình luận cũng không có.
Khi nhận phỏng vấn của đài phát thanh, bọn cô đều không thấy bất ngời khi MC hỏi đến chuyện này. MC cũng không truy hỏi nguyên nhân và quá trình xảy ra chuyện này, mà chỉ trực tiếp hỏi cảm nhận của Minor và lý do gì mà lúc đó khiến Chẩm Khê bảo vệ hết sức cho Minor như vậy.
Minor ăn nói rất khép nép, mong những người ghét cô ấy chỉ ghét mình cô ấy là được, đừng làm ảnh hưởng đến Shambala và các thành viên khác trong nhóm.
Chẩm Khê thì ngược lại hoàn toàn với cô ấy, ý kiến của cô là không được dung túng cho thói xấu này. Sao nào, ghét một người thì có thể gây tổn thương cho thân thể người ta à? Ở trên mạng chém gió bốc phét còn không đủ cho các người bận rộn sao?
Sau đó cô rất cương quyết mà nói: “Không chỉ Minor, sau lưng mỗi chúng tôi đều là nhóm Shambala này. Nếu như bạn ghét Minor thì mong bạn hãy ghét luôn cả chúng tôi. Ngược lại, nếu bạn thích một thành viên nào đó trong số chúng tôi thì cũng mong bạn sẽ chia sẻ một chút tôn trọng thỏa đáng cho những người đứng bên cạnh chị ấy.” Khi nói câu này được hơn ba mươi phút, Chẩm Khê mới mơ hồ cảm thấy hối hận.
Đương nhiên những lời cô nói đều chính xác, vấn đề ở đây là ở cách biểu đạt.
Đáng lẽ nên uyển chuyển hơn một chút mới tốt.
Quả nhiên, sau khi chương trình kết thúc, quản lý đã đến tìm cô nói chuyện, nói cô là nghệ sĩ duy nhất trong đám người mới ra mắt nhiều năm trở lại đây của Hàn Quốc dám trực tiếp oán giận fan hâm mộ với anti-fan, lại còn là ở trên chương trình phát sóng trực tiếp của đài phát thanh.
Câu này cũng không phải khen cô dũng cảm hay thế nào, mà chính là nói đầu óc cô không tỉnh táo.
Cũng là lúc này Chẩm Khê mới biết chuyện ném đá xe lúc trước được nhiều người quan tâm như thế nào. Liên hệ với lời phát biểu của cô ở đài phát thanh, mọi người cũng có nhiều đánh giá khác nhau về cô. Có người nói cô dũng cảm chẳng sợ gì cả, cũng có người nói cô mấy câu như đầu óc ngu si tứ chi phát triển.
Nói chung, hậu quả do chuyện này gây ra chính là những người thích cô thì sẽ càng thích cô, mà những người ghét cô cũng sẽ càng ghét cô.
Tuy nhiên, bây giờ chuyện khiến Chẩm Khê lo lắng không phải chuyện này, mà là từ khi chuyện này xảy ra đến khi chương trình phỏng vấn kết thúc, điện thoại cô không nhận được bất kỳ một cuộc gọi hay tin nhắn nào từ người chồng của cô.
Đây rõ ràng là không bình thường. Những lời đồn trên mạng cô đều đã xem quay về tình trạng nghiêm trọng của vết thương của cô thật sự là cách nói nào cũng có, cho nên chồng cô không thế nào không gọi điện đến hỏi thăm. Chỉ có hai lý do dẫn đến chuyện không hỏi han gì như bây giờ.
Một là căn bản không biết.
Hai là đã hoàn toàn tức giận rồi.
Chẩm Khê dè dặt gọi điện thoại cho người kia, bên kia đã đổ chuông rất lâu nhưng vẫn không có người bắt máy.
Chẩm Khê bắt đầu sợ rồi, vội vàng liên lạc với thư ký Tiểu Hà của Vân Tụ, bên kia nói với cô, Vân Tụ tạm thời đi công tác ở tỉnh khác.
“Có chuyện gì?” “Không phải việc công.”
“Việc tư?” “Hình như là như vậy, đột nhiên anh ấy bảo tôi đặt vé máy bay, chiều nay đã bay đến thành phố T rồi.” “Anh ấy có nói với cô là đi gặp ai không?” “Không, nhưng mà...” Trong điện thoại, Tiểu Hà ấp úng, dường như có lời khó nói.
“Có cái gì cô cứ nói thẳng.” “Bà chủ, tôi thật sự không cố ý. Hôm nay, lúc ăn cơm trưa tôi đã lỡ miệng kể cho Boss nghe về một giấc mơ gần đây của tôi.”
“Giấc mơ gì?” “Tôi mơ thấy cô lấy người khác.”
Chẩm Khê thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Cô cũng nói là mơ mà.”
“Lúc đó Boss liền hỏi lấy ai. Người kia tôi cũng không biết mà, cũng chỉ có thể miêu tả lại dáng vẻ của người kia theo trí nhớ cho anh ấy nghe. Khoảng hai mươi tuổi, trông rất nhã nhặn lịch sự, da dẻ trắng trẻo, mặc dù cười nhưng trông vẫn buồn rầu, còn nữa, dưới mắt phải có một nốt ruồi. Lúc đó, Boss nghe vậy bèn tìm một bức ảnh cho tôi xem, hình như là ảnh tốt nghiệp cấp hai của bà chủ.”.
Lúc Chẩm Khê nghe thấy dưới mắt phải có một nốt ruồi liền cảm thấy hoảng hốt. “Anh ấy hỏi tôi người đó có trong ảnh không. Tôi nhìn từng người một, phát hiện thật sự có một người trông giống hệt người trong giấc mơ của tôi.” Chẩm Khê đè nén giọng nói run rẩy của mình, hỏi: “Ai?” “Đứng cùng hàng với bà chủ, nam sinh thứ ba bên phải.” Chẩm Khê cúp điện thoại, lấy di động để vào album ảnh trên mạng của một bạn cùng lớp nào đó, tìm được bức ảnh tốt nghiệp cấp hai của bọn cô.
Đứng cùng hàng với cô, nam sinh thứ ba bên phải.
Đúng như dự đoán...
Nhiêu!
Lực!
Quần!
Làm sao mà Tiểu Hà có thể mơ thấy cô lấy Nhiêu Lực Quần?
Cô ấy căn bản không quen biết người này. Cô lại gọi điện qua đó, hỏi: “Cô còn mơ thấy cái gì?” “Bà chủ, xin lỗi, tôi...” “Mơ thấy cái gì, nói thật.”
“Tôi mơ thấy... mơ thấy cô chết.
Lòng Chẩm Khê hoàn toàn lạnh lẽo. “Chết như thế nào?”
“Lúc đó Boss cũng hỏi tôi như vậy... Tôi nói...”
“Lúc mang thai, hình như ngã xuống từ chỗ nào đó, ngã chết.”
Chẩm Khê ôm lấy trái tim đang nhảy lên dữ dội của mình, thật lâu mà vẫn không thể thở được.
“Bởi vì giấc mơ kia rất thật, nên tôi mới nghĩ nói một tiếng cho Boss đi cầu bùa bình an hay gì đó cho bà chủ, kết quả tôi vừa mới nói xong, anh ấy đã bảo tôi đi đặt vé máy bay đến thành phố T”
Hình như công ty của Nhiêu Lực Quần ở ngay thành phố T.
“Xin lỗi bà chủ. Hôm nay không kịp rồi, sáng sớm ngày mai, sáng sớm tôi nhất định sẽ đến chùa thắp hương cầu phúc cho cô. Chỉ là một giấc mơ mà thôi, tôi sẽ tìm cao tăng...”
Chẩm Khê cúp điện thoại.
Vân Tụ không phải một người mê tín, hoặc có thể nói là một người không có tín ngưỡng tôn giáo, thậm chí chỉ dựa vào việc trước đây anh kể chuyện ma cho cô nghe cũng có thể đoán ra, anh là một người không sợ thần linh gì cả.
Chắc chắn anh không thể chỉ vì một giấc mơ của thư ký mà bỏ lại hết mọi công việc và đi tìm người trong giấc mơ kia để tìm hiểu sự thật. Mấu chốt của vấn đề là Tiểu Hà không hề quen biết Nhiêu Lực Quần, nhưng mà lại có thể miêu tả chính xác ngoại hình của anh ta.
Mà chuyện khiến cho Chẩm Khê sợ hãi nhất chính là Tiểu Hà mơ thấy cảnh tượng có chết thảm. Quả thật, quả thật là đã từng xảy ra.
Những chuyện này đã cho Chẩm Khê một bài học kinh nghiệm, đó chính là phải nổi tiếng.
Chỉ khi trèo lên được vị trí khiến tất cả mọi người kính sợ, mới có thể cách xa những kẻ ruồi nhặng bầu quanh.
Thực sự cô cũng rất may mắn khi có cơ hội nổi tiếng rơi từ trên trời xuống. Sau khi debut, lần đầu tiên tham2gia một show cạnh tranh về âm nhạc, bọn cô đã đứng nhất trong bảng xếp hạng tuần.
Ba nhóm tham gia, nhóm cô và hai nhóm khác cùng nhau cạnh tranh, cuối cùng vì hơn hai nhóm còn lại vài phần trăm mà nhóm cô giành được vị trí thứ nhất trong bảng xếp hạng tuần của chương trình này.
Vừa ra mắt đã đứng thứ nhất,9là chuyện chưa từng xuất hiện tính từ đầu năm cho đến bây giờ. Trong tiếng chúc mừng của người dẫn chương trình, chiếc cup được đưa đến tay Tzuyu. Những dải ruy băng đầy màu sắc rơi xuống, Chẩm Khê giơ tay gạt vài cái, quay đầu lại đã thấy những thành viên khác trong nhóm đang khóc. Chẩm Khê lờ mờ không biết gì.
Ngay6đối diện có fan hâm mộ của bọn cô. Từ nét mặt của bọn họ cũng có thể phán đoán chính xác được những người nào đã đi theo cô từ Trung Quốc đến đây.
Lúc này những fan hâm mộ của bọn cô đều nước mắt lưng tròng, tay giơ cao bảng đèn led, nhìn thấy bọn cô vừa ra mắt đã nhận được vinh dự0như vậy, trong lòng khó tránh khỏi kích động và vui vẻ. Những người còn lại có vẻ mặt lơ mơ giống hệt Phẩm Khê kia chính là những fan hâm mộ đến từ Trung Quốc. Những hình ảnh này đều được phát sóng trực tiếp, do vậy ngay lập tức gây ra một cuộc thảo luận sôi nổi trên
mạng: [Hình như cô ấy không hiểu7sao các thành viên khác trong nhóm lại vui mừng, lại khóc như vậy.] [Hình như cô ấy với fan hâm mộ của mình đều không quá vui mừng. [Vừa ra mắt đã đứng nhất còn không vui mừng?]
Những bình luận này cứ truyền từ người này qua người khác lại truyền đến diễn đàn trong nước, sau khi dân mạng xem xong, lại bắt đầu cười nhạo sự kinh ngạc của người Hàn Quốc.
[Chúng tôi có tường lửa nhưng mấy người không có. Mấy người làm ơn qua đây mà xem cảnh tượng rầm rộ khi Chẩm Khê giành ngôi vị quán quân ra mắt năm đó. Mấy người có biết 17 triệu là khái niệm gì không?
[Đại thần level max đến thôn Tân thủ, chỉ vì một cái phần thưởng cấp thấp này mà mấy người muốn cô ấy vui mừng như khi giành được giải thể giới à?]
[Các bạn Hàn Quốc thân mến! Năm đó Phẩm Khê còn được mời đi dự dạ tiệc trăm năm của ES. Các bạn có thể đừng lấy tầm nhìn hạn hẹp của mình để áp đặt lên cô ấy hay không?] [Tôi đảm bảo với các bạn, cho dù các bạn nhét giải thưởng lớn nhất trong lễ trao giải cuối năm vào lòng cô ấy thì cô ấy cũng sẽ không có bất kỳ một phản ứng nào.] [Mấy người có biết rằng năm đó cô ấy ở Trung Quốc nổi tiếng như thế nào không?
Những bình luận này lại được phiên dịch về Hàn Quốc, tự nhiên, lại dẫn đến một cuộc thảo luận sôi nổi của mọi người. Ngoài ra, phần video quay trực tiếp của một mình Chẩm Khê cũng bùng nổ.
Hàng trăm nghìn lượt view và hơn chục nghìn lượt like, đây là tình huống chưa từng xuất hiện trong nhóm nhạc mới.
[Center nổi bật nhất trong thời gian đầu của nhóm nhạc công ty CL.] [Người sinh là để dành cho sân khấu.] [Sống chính là Center.]
Cư dân mạng Hàn Quốc miêu tả cô như vậy, sau đó lại bị dân mạng Trung Quốc cười nhạo.
Vì vậy, những thứ liên quan như video one take của cô khi tham gia cuộc thi năm đó cũng lọt vào top hot search.
Một ngày rất đáng để vui mừng, nhưng lại xảy ra một chuyện mà không ai dự đoán được. Ngày ghi hình cho chương trình xong, khi bọn cô chuẩn bị ngồi xe rời khỏi đài truyền hình thì bỗng một nhóm người không biết từ đầu đến, trên tay cầm đá, gạch, búa các loại ném vào của kính xe của bọn cô, miệng thì la hét chửi rủa Minor.
Minor ngồi ngay cạnh cửa sổ xe, lập tức ngây ra, mắt trợn to bối rối nhìn ra ngoài.
Bởi vì cửa kính xe không đóng, do vậy có người vận vào khe cửa đó mà kéo cửa kính xuống, không lâu sau liền thò cánh tay vào trong đánh về phía Minor. Cũng lúc này Chẩm Khê mới kịp phản ứng, hiểu được ý đồ của mấy người này, cô vội vàng ấn đầu Minor vào lòng mình, cố gắng hết sức che đầu cô ấy lại. Vì vậy sau lưng cô đã phải hứng chịu cơn tức giận của những người bên ngoài. Móng tay hay thứ gì đó rất cứng giống như thẻ, còn có nắm đấm đều rơi xuống lưng và phần cổ lộ ra ngoài của cô.
Cả xe đều là tiếng la hét, mãi đến khi nhân viên an ninh chạy đến, mới đuổi được bọn họ đi. Chẩm Khê sợ hãi ngẩng đầu, giơ tay sờ sau gáy, quả nhiên có máu, hẳn là bị thứ gì đó rạch vào.
Người quản lý báo cảnh sát, cảnh sát bắt những người gây chuyện lại, tra hỏi nguyên nhân tại sao bọn họ lại làm như vậy.
Ghét Minor, chỉ là ghét Minor, chẳng có lý do gì, chỉ là ghét Minor thôi. Tất cả bọn họ đều nói giống như đã bàn bạc trước với nhau vậy. Vì thế, phía cảnh sát chỉ có thể kết luận chuyện này thành việc anti-fan trả thù.
Loại chuyện anti-fan trả thù này căn bản không phải chuyện mới mẻ gì ở Hàn Quốc. Trước kia còn xảy ra chuyện bỏ thuốc vào đồ uống của nghệ sĩ hay ở trên đường cao tốc cố ý đâm vào đuôi xe và gây sự, và hình như cuối cùng đều bị bỏ mặc. Bọn cô cũng không có thời gian ở lại đồn cảnh sát để quan tâm đến những tình tiết xảy ra sau chuyện này. Ngay sau đó, bọn cô phải tham gia một cuộc phỏng vấn phát sóng trực tiếp của đài phát thanh, nên bây giờ bọn cô phải xuất phát ngay lập tức.
Vì vậy, việc khử trùng vết thương đều phải xử lý ở trên đường đi. Người quản lý an ủi bọn cô, nghệ sĩ có anti-fan mới có thể nổi tiếng. Với những nghệ sĩ không nổi tiếng, đừng nói là anti-fan, ngay cả vài cư dân mạng lắm mồm rảnh rỗi đi bình luận cũng không có.
Khi nhận phỏng vấn của đài phát thanh, bọn cô đều không thấy bất ngời khi MC hỏi đến chuyện này. MC cũng không truy hỏi nguyên nhân và quá trình xảy ra chuyện này, mà chỉ trực tiếp hỏi cảm nhận của Minor và lý do gì mà lúc đó khiến Chẩm Khê bảo vệ hết sức cho Minor như vậy.
Minor ăn nói rất khép nép, mong những người ghét cô ấy chỉ ghét mình cô ấy là được, đừng làm ảnh hưởng đến Shambala và các thành viên khác trong nhóm.
Chẩm Khê thì ngược lại hoàn toàn với cô ấy, ý kiến của cô là không được dung túng cho thói xấu này. Sao nào, ghét một người thì có thể gây tổn thương cho thân thể người ta à? Ở trên mạng chém gió bốc phét còn không đủ cho các người bận rộn sao?
Sau đó cô rất cương quyết mà nói: “Không chỉ Minor, sau lưng mỗi chúng tôi đều là nhóm Shambala này. Nếu như bạn ghét Minor thì mong bạn hãy ghét luôn cả chúng tôi. Ngược lại, nếu bạn thích một thành viên nào đó trong số chúng tôi thì cũng mong bạn sẽ chia sẻ một chút tôn trọng thỏa đáng cho những người đứng bên cạnh chị ấy.” Khi nói câu này được hơn ba mươi phút, Chẩm Khê mới mơ hồ cảm thấy hối hận.
Đương nhiên những lời cô nói đều chính xác, vấn đề ở đây là ở cách biểu đạt.
Đáng lẽ nên uyển chuyển hơn một chút mới tốt.
Quả nhiên, sau khi chương trình kết thúc, quản lý đã đến tìm cô nói chuyện, nói cô là nghệ sĩ duy nhất trong đám người mới ra mắt nhiều năm trở lại đây của Hàn Quốc dám trực tiếp oán giận fan hâm mộ với anti-fan, lại còn là ở trên chương trình phát sóng trực tiếp của đài phát thanh.
Câu này cũng không phải khen cô dũng cảm hay thế nào, mà chính là nói đầu óc cô không tỉnh táo.
Cũng là lúc này Chẩm Khê mới biết chuyện ném đá xe lúc trước được nhiều người quan tâm như thế nào. Liên hệ với lời phát biểu của cô ở đài phát thanh, mọi người cũng có nhiều đánh giá khác nhau về cô. Có người nói cô dũng cảm chẳng sợ gì cả, cũng có người nói cô mấy câu như đầu óc ngu si tứ chi phát triển.
Nói chung, hậu quả do chuyện này gây ra chính là những người thích cô thì sẽ càng thích cô, mà những người ghét cô cũng sẽ càng ghét cô.
Tuy nhiên, bây giờ chuyện khiến Chẩm Khê lo lắng không phải chuyện này, mà là từ khi chuyện này xảy ra đến khi chương trình phỏng vấn kết thúc, điện thoại cô không nhận được bất kỳ một cuộc gọi hay tin nhắn nào từ người chồng của cô.
Đây rõ ràng là không bình thường. Những lời đồn trên mạng cô đều đã xem quay về tình trạng nghiêm trọng của vết thương của cô thật sự là cách nói nào cũng có, cho nên chồng cô không thế nào không gọi điện đến hỏi thăm. Chỉ có hai lý do dẫn đến chuyện không hỏi han gì như bây giờ.
Một là căn bản không biết.
Hai là đã hoàn toàn tức giận rồi.
Chẩm Khê dè dặt gọi điện thoại cho người kia, bên kia đã đổ chuông rất lâu nhưng vẫn không có người bắt máy.
Chẩm Khê bắt đầu sợ rồi, vội vàng liên lạc với thư ký Tiểu Hà của Vân Tụ, bên kia nói với cô, Vân Tụ tạm thời đi công tác ở tỉnh khác.
“Có chuyện gì?” “Không phải việc công.”
“Việc tư?” “Hình như là như vậy, đột nhiên anh ấy bảo tôi đặt vé máy bay, chiều nay đã bay đến thành phố T rồi.” “Anh ấy có nói với cô là đi gặp ai không?” “Không, nhưng mà...” Trong điện thoại, Tiểu Hà ấp úng, dường như có lời khó nói.
“Có cái gì cô cứ nói thẳng.” “Bà chủ, tôi thật sự không cố ý. Hôm nay, lúc ăn cơm trưa tôi đã lỡ miệng kể cho Boss nghe về một giấc mơ gần đây của tôi.”
“Giấc mơ gì?” “Tôi mơ thấy cô lấy người khác.”
Chẩm Khê thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Cô cũng nói là mơ mà.”
“Lúc đó Boss liền hỏi lấy ai. Người kia tôi cũng không biết mà, cũng chỉ có thể miêu tả lại dáng vẻ của người kia theo trí nhớ cho anh ấy nghe. Khoảng hai mươi tuổi, trông rất nhã nhặn lịch sự, da dẻ trắng trẻo, mặc dù cười nhưng trông vẫn buồn rầu, còn nữa, dưới mắt phải có một nốt ruồi. Lúc đó, Boss nghe vậy bèn tìm một bức ảnh cho tôi xem, hình như là ảnh tốt nghiệp cấp hai của bà chủ.”.
Lúc Chẩm Khê nghe thấy dưới mắt phải có một nốt ruồi liền cảm thấy hoảng hốt. “Anh ấy hỏi tôi người đó có trong ảnh không. Tôi nhìn từng người một, phát hiện thật sự có một người trông giống hệt người trong giấc mơ của tôi.” Chẩm Khê đè nén giọng nói run rẩy của mình, hỏi: “Ai?” “Đứng cùng hàng với bà chủ, nam sinh thứ ba bên phải.” Chẩm Khê cúp điện thoại, lấy di động để vào album ảnh trên mạng của một bạn cùng lớp nào đó, tìm được bức ảnh tốt nghiệp cấp hai của bọn cô.
Đứng cùng hàng với cô, nam sinh thứ ba bên phải.
Đúng như dự đoán...
Nhiêu!
Lực!
Quần!
Làm sao mà Tiểu Hà có thể mơ thấy cô lấy Nhiêu Lực Quần?
Cô ấy căn bản không quen biết người này. Cô lại gọi điện qua đó, hỏi: “Cô còn mơ thấy cái gì?” “Bà chủ, xin lỗi, tôi...” “Mơ thấy cái gì, nói thật.”
“Tôi mơ thấy... mơ thấy cô chết.
Lòng Chẩm Khê hoàn toàn lạnh lẽo. “Chết như thế nào?”
“Lúc đó Boss cũng hỏi tôi như vậy... Tôi nói...”
“Lúc mang thai, hình như ngã xuống từ chỗ nào đó, ngã chết.”
Chẩm Khê ôm lấy trái tim đang nhảy lên dữ dội của mình, thật lâu mà vẫn không thể thở được.
“Bởi vì giấc mơ kia rất thật, nên tôi mới nghĩ nói một tiếng cho Boss đi cầu bùa bình an hay gì đó cho bà chủ, kết quả tôi vừa mới nói xong, anh ấy đã bảo tôi đi đặt vé máy bay đến thành phố T”
Hình như công ty của Nhiêu Lực Quần ở ngay thành phố T.
“Xin lỗi bà chủ. Hôm nay không kịp rồi, sáng sớm ngày mai, sáng sớm tôi nhất định sẽ đến chùa thắp hương cầu phúc cho cô. Chỉ là một giấc mơ mà thôi, tôi sẽ tìm cao tăng...”
Chẩm Khê cúp điện thoại.
Vân Tụ không phải một người mê tín, hoặc có thể nói là một người không có tín ngưỡng tôn giáo, thậm chí chỉ dựa vào việc trước đây anh kể chuyện ma cho cô nghe cũng có thể đoán ra, anh là một người không sợ thần linh gì cả.
Chắc chắn anh không thể chỉ vì một giấc mơ của thư ký mà bỏ lại hết mọi công việc và đi tìm người trong giấc mơ kia để tìm hiểu sự thật. Mấu chốt của vấn đề là Tiểu Hà không hề quen biết Nhiêu Lực Quần, nhưng mà lại có thể miêu tả chính xác ngoại hình của anh ta.
Mà chuyện khiến cho Chẩm Khê sợ hãi nhất chính là Tiểu Hà mơ thấy cảnh tượng có chết thảm. Quả thật, quả thật là đã từng xảy ra.
Bình luận facebook