• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Thực tập sinh thần tượng full dịch 2024 (3 Viewers)

  • thuc-tap-sinh-than-tuong-376.html

Chương 376: YÊU LÀ HÈN MỌN (13)




Bình thường, với địa vị của Aurora 7 ở trong nước hay châu Á hiện giờ, mỗi lần họ biểu diễn đều là tiết mục chủ chốt, hoàn toàn không cần phải kết hợp với bất kỳ ai. Cứ nghĩ quản lý sẽ từ chối, nhưng anh ta lại nói với bên kia rằng họ sẽ cân nhắc. Quản lý triệu tập các thành viên lại họp, để hỏi qua ý kiến của2mọi người. “Bên Chẩm Khê cũng có ý muốn tham gia sân khấu kết hợp, chúng ta cần suy nghĩ thêm.” Tề Lỗ nói thẳng luôn.



Bên ban tổ chức rất coi trọng chương trình mừng Lễ trao giải âm nhạc châu Á tròn hai mươi năm lần này, mỗi ngày họ công bố thêm tên khách quý sẽ tham dự đều làm cho mọi người phải vui mừng.



Ngoài bên chúng tôi đã xác9định sẽ có mặt thì bên Chẩm Khê, nhóm nhạc nam Doach cùng thuộc công ty CL với Chẩm Khê và cả nhóm nhạc nữ nổi tiếng nhất Hàn Quốc hiện nay là LTCwatch cũng đã xác định sẽ tham gia. Đồng thời, nhóm nhạc của Đoạn Ái Đình, Bạch Yến và nhóm của Cam Như, Hàn Y cũng sẽ có mặt. Nhìn vào danh sách mới thấy cái lễ trao giải này6cứ như đang chuẩn bị vì Chẩm Khê vậy.



Quả nhiên, khi danh sách khách quý được công bố, chủ đề cư dân mạng thảo luận đều liên quan đến chuyện Chẩm Khê sẽ đụng mặt đồng đội cũ và mới.



Và bên ban tổ chức cũng phản hồi lại cho chúng tôi là CL đã xác định Shambala sẽ có hai tiết mục kết hợp, một tiết mục diễn với nhóm nhạc đàn anh0của họ, tiết mục còn lại diễn với đối thủ cạnh tranh là LTC. Thế có nghĩa là họ không thể chuẩn bị thêm tiết mục nào khác. Vì vậy Tề Lỗ cũng nói thẳng là họ không tham gia.



“Hôm đó có nhiều khách quý tham dự như vậy... Chúng tôi cũng không đàm phán được với bên Chẩm Khê, chúng tôi đã hứa hẹn sẽ cho cô ấy một tiết mục solo,7nhưng bên công ty của các cô ấy không đồng ý, họ chỉ nhận biểu diễn hai tiết mục kết hợp kia thôi.”



“Không sao, sau này sẽ lại có cơ hội.”



Tề Lỗ phản hồi lại như thế, vì vậy phía ban tổ chức cũng đành thôi. Lúc Quả Tử Lê không có ở đây, Phương Tiện nói: “Tiếc thật đấy, phong cách biểu diễn trên sân khấu của Chẩm Khê và Quả Tử Lê rất giống nhau, nếu có thể hợp tác thì nhất định sẽ rất đặc sắc.” “ở thời điểm Chẩm Khê vẫn còn là nhảy chính, Quả Tử Lê đã muốn hợp tác với cô ấy rồi, nhưng năm đó cậu ấy không đạt được tâm nguyện này. Giờ thoáng một cái Chẩm Khê đã thành hát chính, hát chính kiêm nhảy chính, định hướng phong cách giống hệt Quả Tử Lê, cứ như là phiên bản nam và nữ của nhau vậy.”



Chu Ý Khanh nói: “Không thể nào.”



“Hai người này đều là nghệ sĩ chuyên nghiệp, nếu bên ban tổ chức liên lạc thì ký hợp đồng chẳng có vấn đề gì.”



Tôi cứ cảm thấy trong lời nói của bọn họ có vấn đề gì đó, nhưng nghĩ mãi mà vẫn không ra. Tôi âm thầm đi hỏi Quả Tử Lê có cảm thấy tiếc nuối khi lần này không thể hợp tác cùng Chẩm Khê hay không.



“Không.”



“Vì sao?” “Không có lý do muốn hợp tác.” Tôi nhận ra được không phải Quả Tử Lê miễn cưỡng nói thế, chí ít thì lúc đó cậu ấy thật sự cảm thấy không tiếc nuối.



Ba ngày trước khi lễ trao giải chính thức bắt đầu, các nghệ sĩ lục tục đến sân diễn tập. Aurora 7 được sắp xếp vào ngày cuối cùng, họ sẽ đến diễn tập sân khấu chủ chốt. Tới giờ, người phụ trách đến xin lỗi và nói rằng nhóm nhạc phía trước vẫn chưa diễn tập xong, mong bọn họ chờ một lát. “Nhóm nhạc diễn tập trước là ai vậy.”



“Là sân khấu kết hợp của Shambala và Doach, họ đã diễn tập một tiếng rồi nhưng vẫn không được thuận lợi lắm.”



Hai mắt Phương Tiện sáng lên. “Chẩm Khê có ở đấy không.”



“Có.”



“Chúng tôi có thể qua xem không.”



“Được chứ.” Cả đám chúng tôi đi qua đó. Vừa vào đường hầm, tôi đã nghe thấy một giọng nữ đang nói tiếng Anh vào micro. “Đừng ầm ĩ nữa.”



Sau đó là những tạp âm.



Chúng tôi đi đến rìa sân khấu, ở trên có hơn mười người, cả nam cả nữ cùng tụ lại một chỗ, trông không giống như đang diễn tập mà giống đánh nhau hơn. Một giọng nam dùng tiếng Anh, nói: “Tôi ra mắt lâu rồi, vẫn luôn diễn tập như thế đấy, đây là thói quen của tôi, em quản được tôi à.”



“Anh!”



Giọng nói của Chẩm Khê vang lên, dù nói tiếng Anh nhưng đây đúng là giọng nói của cô ấy. “Tiết mục của chúng ta là tiết mục mở màn cho chương trình, tất cả các chi tiết đều phải được làm cẩn thận, nếu anh không diễn tập thử trước, đến khi diễn thật xảy ra vấn đề thì làm thế nào.” “Tôi chưa từng để xảy ra vấn đề.” Vẫn là giọng của người thanh niên kia, giọng điệu khá cợt nhả. “Xin lỗi.” Chẩm Khê lên tiếng, “Xin cho chúng tôi chút thời gian xử lý.” Chẩm Khê tháo tai nghe xuống, rồi kéo một cậu thanh niên rất đẹp trai từ trong đám người ra ngoài. Tôi biết người này, là hát chính của nhóm nhạc Doach ra mắt từ mấy năm trước, hình như tên cậu ta là Lionel?



Cô ấy nổi giận đùng đùng kéo tay của cậu thanh niên kia xuống sân khấu. Cậu ta đi theo đằng sau, ra vẻ việc chẳng liên quan gì đến mình.



Xuống sân khấu Chẩm Khê mới phát hiện chúng tôi đang đứng ở đó. Cô ấy hơi ngẩn người, khẽ gật đầu chào chúng tôi rồi tiếp tục kéo anh chàng kia ra đằng sau.



Chúng tôi và các thành viên bị bỏ lại của hai nhóm cùng quay ra nhìn nhau, lúng túng.



Tề Lỗ hỏi: “Có chuyện gì à.”



Có cô gái hiểu tiếng Trung trong nhóm các cô ấy đứng ra giải thích: “Hai bên có vài ý kiến trái ngược trong diễn tập ạ.”



“Có đánh nhau không?” Chẳng biết Phương Tiện nghĩ thế nào mà lại hỏi câu này.



Cô gái kia nhoẻn miệng cười khoe hai hàm răng trắng sáng, nói: “Không đâu ạ, lát nữa là lại bình thường thôi.” Đúng như cô ấy nói, chỉ một lát sau Chẩm Khê quay trở lại với hai tròng mắt đỏ hoe, đi theo đằng sau cô ấy là anh bạn kia đang cúi đầu ủ rũ. Phương Tiện lo lắng kéo Chẩm Khê lại và hỏi: “Em sao thế?” “Không sao ạ.” “Cái gì mà không sao, trông em cứ như vừa khóc xong ấy, có phải bị cậu ta bắt nạt không.” Có vẻ Chẩm Khê không muốn giải thích, cô ấy vẫn nói không sao rồi kéo tay Phương Tiện ra. Chẩm Khê đi lên sân khấu, thành viên nữ tên là Minor tới chỗ chúng tôi để giải thích:



“Em biết anh và Chẩm Khê là bạn tốt, nhưng anh không cần lo lắng quá đâu ạ. Cậu ấy vẫn thường ầm ĩ lên như thế đấy, chỉ vì một chút chuyện nhỏ cũng có thể làm ầm lên được, thỉnh thoảng Chẩm Khê cũng thế đấy ạ, không sao đâu.” Tôi phiên dịch lại cầu của cô ấy sang tiếng Trung, hình như sau mỗi một câu, sắc mặt Quả Tử Lê lại trầm xuống hơn. Diễn tập được bắt đầu lại từ đầu, Chẩm Khê lại đeo tai nghe vào, trước khi âm nhạc vang lên, cô ấy nói: “Lần này tập mà không được nữa là tuyệt giao.”



Hai nhóm nhạc nam và nữ có số lượng thành viên bằng nhau cùng nhảy một vũ đạo, giây đầu tiên âm nhạc vang lên đã biết đây sẽ là một màn biểu diễn gợi cảm và nóng bỏng.



Thực tế đúng là như thế, màn biểu diễn phối hợp với âm nhạc và ánh đèn tạo thành không khí mập mờ.



Cho dù Chẩm Khê mặc một bộ đồ thể thao, còn kéo vành mũ xuống thấp không nhìn thấy mặt, nhưng khí chất của cô ấy không lẫn đi đâu được. Cậu bạn cùng cộng tác với cô ấy chính là cái cậu Lionel kia, dù trông cậu ta khá bất cần đời, những kỹ năng nhảy rất tốt, hơn nữa trông có vẻ rất quen thuộc với Chẩm Khê. Cậu ta nhảy cùng Chẩm Khê hoàn toàn không có chút xa cách gượng gào nào.



“Má ơi.” Phương Tiện đứng đằng sau phải líu cả lưỡi. Tề Lỗ nói: “Nóng bỏng thật đấy.” “Mở màn như thế này đúng là nổ tung sân khấu.”



Âm nhạc dừng, đạo diễn nói lần diễn tập này đã OK.



Chẩm Khê tháo mũ xuống, sau đó cô ấy nói với chúng tôi: “Em xin lỗi vì đã làm chậm trễ giờ diễn tập của mọi người.” Cô ấy vừa nhảy màn vũ đạo mạnh mẽ xong nên gương mặt vẫn còn đỏ ửng, giọng nói kèm theo tiếng thở và trên gương mặt ướt đẫm mồ hôi.



Một người phụ nữ như tôi nhìn thấy cảnh này cũng cảm thấy cô ấy gợi cảm và xinh đẹp vô cùng, chẳng trách cô ấy lại có nhiều fan hâm mộ nữ như vậy.



Điện thoại di động của Chẩm Khê đổ chuông, cô ấy lấy điện thoại ra xem. Cậu bạn vừa rồi cãi nhau với cô ấy bỗng nhào lên lưng cô làm Chẩm Khê lảo đảo. Thấy cô ấy sắp ngã, tôi vội vàng giúp cô ấy đứng vững. Đúng vào lúc này, cậu bạn kia lại nhảy xuống, sau đó nhanh chóng chạy đi mất.



Chẩm Khê vừa ném thẳng chiếc mũ trong tay xuống đất, vừa nói cảm ơn tôi, sau đó cô ấy chạy đuổi theo cậu bạn kia.



Tôi đưa mắt liếc quanh, có mấy người sắc mặt không được tốt.



Nhất là Quả Tử Lê.



“Đây là?” Phương Tiện nói với vẻ thận trọng. “Diễn tập đi, đừng lãng phí thời gian nữa.”



Quả Tử Lê nhặt chiếc mũ Chẩm Khê vừa ném xuống đất rồi quẳng vào thùng rác, còn cậu ấy bước đi lên sân khấu.



Tất cả mọi người đều là những nghệ sĩ chuyên nghiệp giàu kinh nghiệm, chỉ cần diễn tập ba lần là xong. Mọi người vừa xuống sân khấu, Phương Tiện đã gọi điện cho Chẩm Khê rủ cô ấy đi ăn. Lần này mới thành công, vừa đúng lúc bên Chẩm Khê không có công việc khác. Nhưng Quả Tử Lê lại nói cậu ấy không đi.



“Em mệt, muốn về đi nghỉ.”



Cậu ấy không đi, tôi cũng chỉ đành phải về khách sạn cùng cậu ấy.



Lúc vào thang máy, chúng tôi gặp cậu bạn tên Lionel kia, cậu ta chỉ đi một mình. Thấy chúng tôi, cậu ta cúi đầu lễ phép chào hỏi tiền bối Quả Tử Lê. Chúng tôi đi chung thang máy lên tầng, trong khoảng thời gian này, cậu ta hỏi tôi: “Hai người có quen biết với Chẩm Khê à.”



“Tôi không quen, nhưng bọn họ là bạn bè quen biết nhiều năm rồi.” Tôi chỉ sang Quả Tử Lê mặt lạnh ở bên cạnh. “Thật sao?” Cậu ta hơi ngạc nhiên, sau đó hỏi tôi, “Hai người có biết bạn trai trước đây của Chẩm Khê là ai không?”



Tôi thầm sợ hãi, tôi không thể trả lời được vấn đề này, nên chỉ có thể phiên dịch cho Quả Tử Lê. Quả Tử Lễ hơi ngẩn ra, hỏi: “Lúc nào.”



“Từ bốn, năm năm trước đó, thời điểm cô ấy vừa mới tới Hàn Quốc.”



Quả Tử Lê lắc đầu.



Cậu bạn kia tỏ rõ sự thất vọng, “Thế mà tôi cứ tưởng mấy người biết, tôi hỏi cô ấy rất nhiều lần nhưng cô ấy chẳng nói với tôi.”



“Cậu và Chẩm Khê là...” Tôi không hỏi ý kiến Quả Tử Lê, đây là vấn đề tự tôi quan tâm nên tôi hỏi cậu ta: “Người yêu của nhau à?”



“Làm sao có thế?” Cậu bạn cười trông rất gợi đòn, “Cô nàng kia vừa xấu tính vừa hôi, ai thèm để ý? Dù hai mắt tôi có bị mù cũng không có khả năng thích cô ấy.”



Thang máy dừng ở tầng của cậu ta, cậu ta cúi đầu chào Quả Tử Lê một lần nữa, sau đó đi ra ngoài. Tôi phiên dịch những gì cậu ta vừa nói cho Quả Tử Lê nghe, cậu ấy hừ mũi vài tiếng, biểu lộ sự khinh thường. “Cậu ta đã không thích Chẩm Khê thì sao lại muốn hỏi về bạn trai trước đây của cô ấy?”



Quả Tử Lê nhìn điện thoại di động, thẳng thừng nói: “Có bệnh à.”



Tôi thấy hình ảnh mình đang trợn tròn mắt ở trong gương phản chiếu trong thang máy.



Không thể nào tưởng tượng được những lời như vậy sẽ được thốt ra từ miệng Quả Tử Lê. Những câu nói mang tính khinh miệt này bình thường chỉ khi nào nói đùa với các thành viên mới thấy cậu ấy thỉnh thoảng dùng, nhưng cậu bạn vừa rồi rõ ràng là một người khá xa lạ.



Thang máy đến tầng của chúng tôi, cậu ấy vừa nhìn chằm chằm vào điện thoại, vừa bước nhanh về phía trước và nói với tôi: “Chị không cần gọi em đi ăn cơm.”



Tôi chưa kịp lên tiếng phản đối, cậu ấy đã bước vào phòng và đóng cửa lại ngay trước mặt tôi.



Có chuyện gì vậy? Ai gây chuyện với cậu ấy à? Sao lại đột nhiên khác thường như vậy? Tôi thầm cắn răng, cố đè nén cảm giác tủi thân khi bị cậu ấy bỏ rơi. Chẳng lẽ là vì Chẩm Khê? Trong lòng tôi đột nhiên dâng lên một suy nghĩ như thế
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom