Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
thuc-tap-sinh-than-tuong-374.html
Chương 374: YÊU LÀ HÈN MỌN (11)
Sau khi nói rõ quan điểm, tôi thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Tôi tin vào lời hứa của Quả Tử Lê. Cậu ấy đã hứa sau này sẽ không thích những cô gái khác, vậy thì đối thủ của tôi sẽ chỉ còn lại hai người bạn gái cũ của cậu ấy.
Cái cô Tần kia không đáng lo. Còn một cô gái khác đến nay tôi vẫn chưa biết tên họ, nhưng cô ta cũng không còn là một ngọn núi khó vượt qua nữa.
Tôi tin rằng thời gian có2thể làm phai mờ tất cả quá khứ, bất kể tốt xấu.
Thời gian cứ thế trôi qua từng ngày, vì mỗi sáng đều sẽ gặp được Quả Tử Lê nên sáng nào rời giường tôi cũng
mỉm cười sung sướng. Bình thường, sau khi kết thúc công việc, trước khi đi ngủ, tôi sẽ nhắn tin chúc cậu ấy ngủ ngon. Khi không có công việc, tôi sẽ hẹn cậu ấy đi ăn hoặc đi dạo phố. Vì là trợ lý nên tôi có thể thoải mái đi cùng cậu9ấy đến một số nơi mà ngay đến cả bạn gái chính thức cũng không thể đi cùng được.
Chúng tôi có thể cùng nhau đi mua kem, mua trà sữa, cùng đi xem phim hoặc dạo phố.
Lúc không ra ngoài, tôi sẽ bảo cậu ấy dẫn mình chơi game cả ngày, tận hưởng cảm giác sung sướng được đại thần đem gà mới đến thu hút sự chú ý. Sau đó chúng tôi sẽ gọi thức ăn ngoài, uống kèm với thứ đồ uống có ga và cùng cười6vui vẻ khi xem chương trình tạp kỹ mới nhất trên ti vi.
Tôi sẽ dùng giọng nói nũng nịu oán trách hôm nay trong lúc làm việc có nữ nghệ sĩ nào cứ nhìn chằm chằm vào cậu ấy, sau đó cậu ấy sẽ nói: “Thế à, em cũng chẳng để ý.” Cậu ấy sẽ mặc những bộ quần áo, giày dép mà tôi bỏ công sức đi mua, xem những bộ phim tình cảm mà tôi chọn. Thậm chí quá đáng hơn một chút là tôi yêu cầu0cậu ấy cũng dùng ảnh đại diện đối trong game, cậu ấy cũng đồng ý. Có lúc ở bên ngoài đến đêm mới về, lúc đi trên con đường nhỏ tối om, tôi nắm chặt tay cậu ấy, cậu ấy cũng không quá cự tuyệt.
Chúng tôi gần giống như những cặp đôi bình thường khác. Những nhân viên không biết chuyện bên trong thậm chí còn cảm thấy chúng tôi đang yêu đương, lúc họ chúc mừng, tôi cũng không giải thích rõ ràng làm gì.
Thái độ của các7thành viên khác đối với tôi khác rất nhiều so với lúc trước. Họ nói chuyện khá khách sáo, những chuyện mà họ có thể tự làm thì chắc chắn sẽ không làm phiền đến tôi, mặc dù trên danh nghĩa tôi vẫn là trợ lý. Hôm sinh nhật hai mươi mốt tuổi của Quả Tử Lê, tôi mua cho cậu ấy một món quà và chiếc bánh sinh nhật, tôi hỏi cậu ấy:
“Hôm nay có thể không đi uống rượu với các thành viên khác được không?”
Quả Tử Lê do dự một lúc rồi nhẹ gật đầu, sau đó cậu ấy đi xem phim với tôi đến tận khuya, rồi về nhà đi ngủ.
Vì thế mà tôi đã vui sướng trong một thời gian dài. Đây là lần đầu tiên tôi có cảm giác mình đã chờ được đến lúc mây mù tan đi, ánh trăng xuất hiện. Các thành viên khác trong nhóm vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, ánh mắt họ nhìn tôi cũng khác đi nhiều.
Thỉnh thoảng tôi lại nghe thấy họ nói chuyện với nhau rằng Quả Tử Lê không ghét ở chung với tôi, có khi đến ngày nào đó lại công khai chuyện yêu đương với tôi cũng chưa biết chừng. Nghe họ nói thế mà tôi rất vui lòng thầm cầu nguyện ngày đó sẽ đến.
Vào ngày lễ Giáng Sinh cậu ấy có công việc, tôi đã đan cho cậu ấy một chiếc khăn quàng cổ, đợi cậu ấy xong việc, trong tiếng đùa giỡn của các thành viên, tôi đeo chiếc khăn lên cổ cậu ấy và nói: “Giáng Sinh vui vẻ.”
Cậu ấy ngẩn người ra, sau đó cũng cười: “Giáng Sinh vui vẻ” Kết thúc công việc, mọi người cùng nhau đi ăn khuya, cùng uống rượu vang đỏ. Đây có lẽ là Giáng Sinh đầu tiên mà cậu ấy đón trong mấy năm trở lại đây.
Sang năm sau Quả Tử Lê cũng sắp hai mươi hai tuổi, tôi làm trợ lý cho cậu ấy bốn năm cũng sắp hai mươi sáu rồi. Trong lòng tôi thầm nghĩ, tốt nhất là trong năm nay có thể xác định được quan hệ của hai chúng tôi, sau đó yêu đương thêm vài năm nữa rồi cưới trước khi tôi ba mươi tuổi.
Cuối tháng Năm, tôi tình cờ gặp được cô Tần. Lúc ấy đã khuya, tôi đi cùng Quả Tử Lê đến cửa hàng tiện lợi 24 giờ để mua mì tôm, lúc đi ra, chúng tôi đụng phải cô ta.
Trông cô ta có vẻ buồn bã hơn lúc trước. Đôi bên chúng tôi đều hơi sững sờ, trước khi cô ta kịp nói lời chào hỏi, tôi đã khoác lấy cánh tay của Quả Tử Lê rồi nói: “Đã lâu không gặp.” Ánh mắt cô ta di chuyển từ cánh tay lên gương mặt tôi, sau đó lại chuyển qua gương mặt của Quả Tử Lê, cô ta hỏi với vẻ nghi hoặc:
“Hai người?”
Trông Quả Tử Lê có vẻ không muốn nói chuyện với cô ta, nên chúng tôi chỉ lịch sự thăm hỏi nhau mấy câu, sau đó lấy cớ rời khỏi.
Đêm hôm đó tôi nhận được cuộc điện thoại của cô Tần, hẹn tôi đi ăn cơm. Hôm sau tôi bớt chút thời gian đi gặp cô ta. Tôi ăn mặc thật xinh đẹp, đứng trước mặt Quả Tử Lê và hỏi: “Tôi chuẩn bị đi ăn cơm với bạn gái cũ của cậu, cậu thấy tôi mặc bộ này thế nào.”
Cậu ấy ngẩng đầu nhìn và nói: “Rất đẹp.” “Sao cậu chẳng có phản ứng gì vậy, không sợ cậu sẽ gây khó dễ cho bạn gái cũ của cậu à?” “Chị sẽ không làm như vậy.” Trong nháy mắt, ý chí chiến đấu hừng hực của tôi tan thành mây khói.
Tôi hẹn cô Tần ở quán cà phê, tôi vừa ngồi xuống, cô ta đã hỏi: “Cô đang qua lại với Quả Tử Lê?” Tôi giả vờ nhìn thực đơn mà không lên tiếng. Cô ta nghĩ tôi ngầm thừa nhận nên nói: “Cô cũng kiên nhẫn thật đấy.”
Tôi cười. Cô ta hỏi: “Anh ấy đối xử với cô có tốt không?”
“Rất tốt.”
“Anh ấy cũng cho cô tiền để tiêu pha xả láng à.”
“Tôi có thu nhập riêng của mình, không cần cậu ấy phải đưa tiền cho tôi. Nhưng nếu thỉnh thoảng cậu ấy tặng những món quà nhỏ, tôi sẽ nhận.” “Trông cô có vẻ rất hạnh phúc.”
“Cám ơn.”
“Cô cảm thấy quả Tử Lê thích mình?”
“Tất nhiên.”
“Hai người từng nắm tay, ôm hôn rồi à?” Tôi không nói gì, chỉ nhìn vào cô ta. “Anh ấy đi cùng cô mà vẫn kháng cự chuyện tiếp xúc thân mật?” “Hai người đã chia tay rồi, hỏi mấy cái này để làm gì?
“Tôi muốn biết là do vấn đề từ anh ấy hay là vì anh ấy không thích tôi.”
“Cậu ấy không thích cô.” Tôi nói một cách quả quyết. Cô Tần cười phá lên, sau đó cô ta cầm túi xách, đứng dậy và nói: “Chúc cô hạnh phúc.” Thật sự là vô nghĩa, tôi nhàm chán khuấy cà phê, mình còn chưa khoe khoang được gì mà cô ta đã đi rồi.
ôm, nắm tay, hôn? Những thứ này có thể được coi là tiến độ của Quả Tử Lê nhỉ.
Xem ra tôi rất có khả năng thành công đấy, vì trước mắt đã đạt được hai hạng mục rồi.
Quả Tử Lê không kháng cự việc nắm tay và ôm tôi, cho dù đều là tôi chủ động. Trên đường trở về, tôi nghĩ khi nào có điều kiện thích hợp mình sẽ thử hôn Quả Tử Lê xem sao. Nếu làm được mà không có vấn đề gì thì tôi và cậu ấy chẳng có lý do gì không chính thức qua lại với nhau cả. Lúc tôi về nhà, Quả Tử Lê không ở trong phòng, tôi đi tìm một vòng thì phát hiện tất cả mọi người đều đang tụ tập ở phòng của Phương Tiện.
“Cứ trực tiếp gọi điện thoại hỏi là được rồi, chúng ta cứ ngồi đây mà suy đoán thì làm được gì?”
“Cậu hỏi đi, nếu cô ấy nói không muốn ra mắt thì chẳng phải sự quan tâm của cậu sẽ khiến người ta khó xử à?”
“Ai muốn ra mắt cơ?”
Tôi xích lại gần hỏi họ, vừa đúng lúc nhìn thấy màn hình máy tính trước mặt họ đang bật giao diện trang chủ của CL. Là người làm việc trong giới giải trí, đương nhiên tôi phải có sự nhạy cảm cần thiết. Gần đây, công ty CL bắt đầu công bố thông tin của các thành viên trong nhóm nhạc nữ mới được chuẩn bị bốn năm của họ, trước mắt đã công bố đến người thứ năm.
“Chẩm Khê.” Phương Tiện vô thức nói ra, sau đó như thể phát hiện mình lỡ miệng nói ra cái gì đó nên vội bịt
miệng lại. “Chẩm Khê? Không phải cô ấy rời khỏi giới giải trí rồi à?” Tề Lỗ đáp lời: “Ừ, mấy năm trước cô ấy đến CL làm thực tập sinh.” “Vậy là lần này cô ấy sẽ ra mắt một lần nữa với tư cách là một thành viên trong nhóm nhạc nữ mới của CL?” “Không biết, đã công bố đến thành viên thứ năm rồi nhưng vẫn không có tin tức gì của cô ấy.” Mọi người lập tức giải tán, việc này cũng bị gác sang một bên.
Một tuần sau, vào đúng thời gian này, sau khi kết thúc công việc, các thành viên lại tụ tập cùng mở trang chủ của CL lên xem.
“Vẫn không phải!” Phương Tiện tức giận, “Anh thấy chúng ta cứ nên gọi điện hỏi thẳng cô ấy thì hơn. Sao mà cứ khiến cho anh tuần nào cũng phải lo lắng vậy chứ.” “Đợi chút.” Chu Ý Khanh bỗng nói, “Thành viên được công bố hôm nay có phải là người yêu của Huy Dương mới công khai gần đây không?”. Tôi xích lại gần nhìn cho rõ, rồi khẳng định: “Đúng đấy.” “Đến cô gái này cũng không phải là thành viên then chốt, vậy...” Tề Lỗ lên tiếng, “Chẩm Khê có ra mắt không?” “Trừ phi CL còn có thực tập sinh át chủ bài hơn cả bạn gái của Huy Dương để đặt ở cuối cùng.” Một tuần sau, vẫn cùng thời gian này, cùng một cái máy tính, vẫn từng ấy người chen chúc ngồi trước cái máy vi tính.
Quả Tử Lê liên tục làm mới lại trang chủ, nhưng vẫn chẳng thấy gì. Phương Tiện nói: “Nhìn cái kiểu giả vờ huyền bí thế này, chắc chắn là Đan của anh rồi.” “Đan của cậu?Tôi chế nhạo, “Hai người quen thân lắm à?”
“Đương...”
“Ra rồi.” Quả Tử Lê ngắt lời.
Video bắt đầu, màn hình tối đen vài giây, sau đó xuất hiện một cô gái mặc chiếc váy đỏ đang đứng quay lưng về phía họ ở vách núi. “Đây là Chẩm Khê à? Chẳng thấy mặt gì cả thì biết là ai.” “Đúng.” Quả Tử Lê nói bằng giọng rất chắc chắn. Khẳng định như vậy cơ à? Tôi thầm giật mình, đây chỉ là một cái bóng lưng quay từ xa thôi mà. Cái video giới thiệu này vẫn giữ kín khuôn mặt của thành viên cho đến tận mấy giây cuối cùng mới tung ra, hình ảnh một gương mặt trong làn nước chợt lóe lên.
“Đây là Chẩm Khê?” Người hỏi vẫn là Phương Tiện “Đúng.” Người khẳng định vẫn là Quả Tử Lê. “Em ấy bây giờ xinh đẹp như vậy sao?” “Thì cô ấy vốn rất xinh đẹp mà.” Tôi nói.
Quả Tử Lê đứng dậy, đi ra chỗ khác, không quan tâm đến yêu cầu xem lại một lần nữa của Phương Tiện
Tôi đi theo cậu ấy ra ngoài, “Không ngờ Chẩm Khê sẽ ra mắt một lần nữa. Trước kia cô ấy đạt được thành tựu cao như vậy, bây giờ lại ra mắt với tư cách là người mới chắc phải cần dũng khí rất lớn nhỉ.”
“Ừm.”
“Hình như trước kia cậu rất thích cô ấy thì phải? Nghe nói lúc cô ấy tham gia cuộc thi, cậu đã từng bầu chọn cho cô ấy rất nhiều.”
“Um.”
“Thể lúc nghe nói cô ấy bị bệnh phải rời khỏi làng giải trí, cậu có cảm thấy khó chịu không?”
“Bình thường.”
Tôi tiến lên kéo tay cậu ấy, nói đùa: “Không phải trước kia hai người từng hợp tác với nhau à, khi đó cậu có từng tưởng tượng thần tượng của mình sẽ trở thành đối tượng yêu đương như tình tiết ở trong mấy tiểu thuyết lãng mạn không đấy.”
“Có.”
Cậu ấy trả lời thẳng thắn đến nỗi tôi phải sững sờ. Tôi nói với giọng hơi hờn dỗi: “Vậy sao cậu không theo đuổi người ta”
Cậu ấy chỉ im lặng nhìn tôi. “Đúng rồi, tôi đã xem cái chương trình trước kia cậu tham gia cùng Chẩm Khê. Cậu nhìn thấy người ta là đỏ
mặt, chẳng dám nói lời nào, làm sao mà có can đảm đi theo đuổi người ta chứ.” Khi tôi đang nói chuyện, Quả Tử Lê đã mở cửa phòng ra, cậu ấy nói: “Chị về phòng nghỉ ngơi đi.”
Tôi ngạc nhiên. “Sớm vậy á.”
“Em buồn ngủ rồi.”
Lúc ấy tôi đã thoáng cảm thấy có điều gì đó là lạ, nhưng cũng không để ý lắm. Có lẽ vì tôi sống trong giấc mộng của mình quá lâu rồi nên đã mất đi sức quan sát nhạy bén và sự nhạy cảm vốn có của phụ nữ.
Ngày mùng 9 tháng 6, nhóm nhạc của Chẩm Khê tiến hành showcase ra mắt. Cùng ngày hôm đó, nhóm nhạc của cậu ấy cũng có một buổi họp báo. Phương Tiện liên tục phàn nàn, nói rằng mình đã không thể đến showcase xem Đan thì thôi, giờ ngay đến cả xem truyền hình trực tiếp cũng không được.
Đến tối kết thúc buổi họp báo, Phương Tiện sang tìm Quả Tử Lê.
“Anh gọi đồ ăn bên ngoài rồi, định ngồi xem showcase hôm nay của Chẩm Khê, em có muốn xem cùng không.” “Không.” Quả Tử Lê lắc đầu, mệt mỏi nói: “Em rất mệt.”
Sau khi nói rõ quan điểm, tôi thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Tôi tin vào lời hứa của Quả Tử Lê. Cậu ấy đã hứa sau này sẽ không thích những cô gái khác, vậy thì đối thủ của tôi sẽ chỉ còn lại hai người bạn gái cũ của cậu ấy.
Cái cô Tần kia không đáng lo. Còn một cô gái khác đến nay tôi vẫn chưa biết tên họ, nhưng cô ta cũng không còn là một ngọn núi khó vượt qua nữa.
Tôi tin rằng thời gian có2thể làm phai mờ tất cả quá khứ, bất kể tốt xấu.
Thời gian cứ thế trôi qua từng ngày, vì mỗi sáng đều sẽ gặp được Quả Tử Lê nên sáng nào rời giường tôi cũng
mỉm cười sung sướng. Bình thường, sau khi kết thúc công việc, trước khi đi ngủ, tôi sẽ nhắn tin chúc cậu ấy ngủ ngon. Khi không có công việc, tôi sẽ hẹn cậu ấy đi ăn hoặc đi dạo phố. Vì là trợ lý nên tôi có thể thoải mái đi cùng cậu9ấy đến một số nơi mà ngay đến cả bạn gái chính thức cũng không thể đi cùng được.
Chúng tôi có thể cùng nhau đi mua kem, mua trà sữa, cùng đi xem phim hoặc dạo phố.
Lúc không ra ngoài, tôi sẽ bảo cậu ấy dẫn mình chơi game cả ngày, tận hưởng cảm giác sung sướng được đại thần đem gà mới đến thu hút sự chú ý. Sau đó chúng tôi sẽ gọi thức ăn ngoài, uống kèm với thứ đồ uống có ga và cùng cười6vui vẻ khi xem chương trình tạp kỹ mới nhất trên ti vi.
Tôi sẽ dùng giọng nói nũng nịu oán trách hôm nay trong lúc làm việc có nữ nghệ sĩ nào cứ nhìn chằm chằm vào cậu ấy, sau đó cậu ấy sẽ nói: “Thế à, em cũng chẳng để ý.” Cậu ấy sẽ mặc những bộ quần áo, giày dép mà tôi bỏ công sức đi mua, xem những bộ phim tình cảm mà tôi chọn. Thậm chí quá đáng hơn một chút là tôi yêu cầu0cậu ấy cũng dùng ảnh đại diện đối trong game, cậu ấy cũng đồng ý. Có lúc ở bên ngoài đến đêm mới về, lúc đi trên con đường nhỏ tối om, tôi nắm chặt tay cậu ấy, cậu ấy cũng không quá cự tuyệt.
Chúng tôi gần giống như những cặp đôi bình thường khác. Những nhân viên không biết chuyện bên trong thậm chí còn cảm thấy chúng tôi đang yêu đương, lúc họ chúc mừng, tôi cũng không giải thích rõ ràng làm gì.
Thái độ của các7thành viên khác đối với tôi khác rất nhiều so với lúc trước. Họ nói chuyện khá khách sáo, những chuyện mà họ có thể tự làm thì chắc chắn sẽ không làm phiền đến tôi, mặc dù trên danh nghĩa tôi vẫn là trợ lý. Hôm sinh nhật hai mươi mốt tuổi của Quả Tử Lê, tôi mua cho cậu ấy một món quà và chiếc bánh sinh nhật, tôi hỏi cậu ấy:
“Hôm nay có thể không đi uống rượu với các thành viên khác được không?”
Quả Tử Lê do dự một lúc rồi nhẹ gật đầu, sau đó cậu ấy đi xem phim với tôi đến tận khuya, rồi về nhà đi ngủ.
Vì thế mà tôi đã vui sướng trong một thời gian dài. Đây là lần đầu tiên tôi có cảm giác mình đã chờ được đến lúc mây mù tan đi, ánh trăng xuất hiện. Các thành viên khác trong nhóm vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, ánh mắt họ nhìn tôi cũng khác đi nhiều.
Thỉnh thoảng tôi lại nghe thấy họ nói chuyện với nhau rằng Quả Tử Lê không ghét ở chung với tôi, có khi đến ngày nào đó lại công khai chuyện yêu đương với tôi cũng chưa biết chừng. Nghe họ nói thế mà tôi rất vui lòng thầm cầu nguyện ngày đó sẽ đến.
Vào ngày lễ Giáng Sinh cậu ấy có công việc, tôi đã đan cho cậu ấy một chiếc khăn quàng cổ, đợi cậu ấy xong việc, trong tiếng đùa giỡn của các thành viên, tôi đeo chiếc khăn lên cổ cậu ấy và nói: “Giáng Sinh vui vẻ.”
Cậu ấy ngẩn người ra, sau đó cũng cười: “Giáng Sinh vui vẻ” Kết thúc công việc, mọi người cùng nhau đi ăn khuya, cùng uống rượu vang đỏ. Đây có lẽ là Giáng Sinh đầu tiên mà cậu ấy đón trong mấy năm trở lại đây.
Sang năm sau Quả Tử Lê cũng sắp hai mươi hai tuổi, tôi làm trợ lý cho cậu ấy bốn năm cũng sắp hai mươi sáu rồi. Trong lòng tôi thầm nghĩ, tốt nhất là trong năm nay có thể xác định được quan hệ của hai chúng tôi, sau đó yêu đương thêm vài năm nữa rồi cưới trước khi tôi ba mươi tuổi.
Cuối tháng Năm, tôi tình cờ gặp được cô Tần. Lúc ấy đã khuya, tôi đi cùng Quả Tử Lê đến cửa hàng tiện lợi 24 giờ để mua mì tôm, lúc đi ra, chúng tôi đụng phải cô ta.
Trông cô ta có vẻ buồn bã hơn lúc trước. Đôi bên chúng tôi đều hơi sững sờ, trước khi cô ta kịp nói lời chào hỏi, tôi đã khoác lấy cánh tay của Quả Tử Lê rồi nói: “Đã lâu không gặp.” Ánh mắt cô ta di chuyển từ cánh tay lên gương mặt tôi, sau đó lại chuyển qua gương mặt của Quả Tử Lê, cô ta hỏi với vẻ nghi hoặc:
“Hai người?”
Trông Quả Tử Lê có vẻ không muốn nói chuyện với cô ta, nên chúng tôi chỉ lịch sự thăm hỏi nhau mấy câu, sau đó lấy cớ rời khỏi.
Đêm hôm đó tôi nhận được cuộc điện thoại của cô Tần, hẹn tôi đi ăn cơm. Hôm sau tôi bớt chút thời gian đi gặp cô ta. Tôi ăn mặc thật xinh đẹp, đứng trước mặt Quả Tử Lê và hỏi: “Tôi chuẩn bị đi ăn cơm với bạn gái cũ của cậu, cậu thấy tôi mặc bộ này thế nào.”
Cậu ấy ngẩng đầu nhìn và nói: “Rất đẹp.” “Sao cậu chẳng có phản ứng gì vậy, không sợ cậu sẽ gây khó dễ cho bạn gái cũ của cậu à?” “Chị sẽ không làm như vậy.” Trong nháy mắt, ý chí chiến đấu hừng hực của tôi tan thành mây khói.
Tôi hẹn cô Tần ở quán cà phê, tôi vừa ngồi xuống, cô ta đã hỏi: “Cô đang qua lại với Quả Tử Lê?” Tôi giả vờ nhìn thực đơn mà không lên tiếng. Cô ta nghĩ tôi ngầm thừa nhận nên nói: “Cô cũng kiên nhẫn thật đấy.”
Tôi cười. Cô ta hỏi: “Anh ấy đối xử với cô có tốt không?”
“Rất tốt.”
“Anh ấy cũng cho cô tiền để tiêu pha xả láng à.”
“Tôi có thu nhập riêng của mình, không cần cậu ấy phải đưa tiền cho tôi. Nhưng nếu thỉnh thoảng cậu ấy tặng những món quà nhỏ, tôi sẽ nhận.” “Trông cô có vẻ rất hạnh phúc.”
“Cám ơn.”
“Cô cảm thấy quả Tử Lê thích mình?”
“Tất nhiên.”
“Hai người từng nắm tay, ôm hôn rồi à?” Tôi không nói gì, chỉ nhìn vào cô ta. “Anh ấy đi cùng cô mà vẫn kháng cự chuyện tiếp xúc thân mật?” “Hai người đã chia tay rồi, hỏi mấy cái này để làm gì?
“Tôi muốn biết là do vấn đề từ anh ấy hay là vì anh ấy không thích tôi.”
“Cậu ấy không thích cô.” Tôi nói một cách quả quyết. Cô Tần cười phá lên, sau đó cô ta cầm túi xách, đứng dậy và nói: “Chúc cô hạnh phúc.” Thật sự là vô nghĩa, tôi nhàm chán khuấy cà phê, mình còn chưa khoe khoang được gì mà cô ta đã đi rồi.
ôm, nắm tay, hôn? Những thứ này có thể được coi là tiến độ của Quả Tử Lê nhỉ.
Xem ra tôi rất có khả năng thành công đấy, vì trước mắt đã đạt được hai hạng mục rồi.
Quả Tử Lê không kháng cự việc nắm tay và ôm tôi, cho dù đều là tôi chủ động. Trên đường trở về, tôi nghĩ khi nào có điều kiện thích hợp mình sẽ thử hôn Quả Tử Lê xem sao. Nếu làm được mà không có vấn đề gì thì tôi và cậu ấy chẳng có lý do gì không chính thức qua lại với nhau cả. Lúc tôi về nhà, Quả Tử Lê không ở trong phòng, tôi đi tìm một vòng thì phát hiện tất cả mọi người đều đang tụ tập ở phòng của Phương Tiện.
“Cứ trực tiếp gọi điện thoại hỏi là được rồi, chúng ta cứ ngồi đây mà suy đoán thì làm được gì?”
“Cậu hỏi đi, nếu cô ấy nói không muốn ra mắt thì chẳng phải sự quan tâm của cậu sẽ khiến người ta khó xử à?”
“Ai muốn ra mắt cơ?”
Tôi xích lại gần hỏi họ, vừa đúng lúc nhìn thấy màn hình máy tính trước mặt họ đang bật giao diện trang chủ của CL. Là người làm việc trong giới giải trí, đương nhiên tôi phải có sự nhạy cảm cần thiết. Gần đây, công ty CL bắt đầu công bố thông tin của các thành viên trong nhóm nhạc nữ mới được chuẩn bị bốn năm của họ, trước mắt đã công bố đến người thứ năm.
“Chẩm Khê.” Phương Tiện vô thức nói ra, sau đó như thể phát hiện mình lỡ miệng nói ra cái gì đó nên vội bịt
miệng lại. “Chẩm Khê? Không phải cô ấy rời khỏi giới giải trí rồi à?” Tề Lỗ đáp lời: “Ừ, mấy năm trước cô ấy đến CL làm thực tập sinh.” “Vậy là lần này cô ấy sẽ ra mắt một lần nữa với tư cách là một thành viên trong nhóm nhạc nữ mới của CL?” “Không biết, đã công bố đến thành viên thứ năm rồi nhưng vẫn không có tin tức gì của cô ấy.” Mọi người lập tức giải tán, việc này cũng bị gác sang một bên.
Một tuần sau, vào đúng thời gian này, sau khi kết thúc công việc, các thành viên lại tụ tập cùng mở trang chủ của CL lên xem.
“Vẫn không phải!” Phương Tiện tức giận, “Anh thấy chúng ta cứ nên gọi điện hỏi thẳng cô ấy thì hơn. Sao mà cứ khiến cho anh tuần nào cũng phải lo lắng vậy chứ.” “Đợi chút.” Chu Ý Khanh bỗng nói, “Thành viên được công bố hôm nay có phải là người yêu của Huy Dương mới công khai gần đây không?”. Tôi xích lại gần nhìn cho rõ, rồi khẳng định: “Đúng đấy.” “Đến cô gái này cũng không phải là thành viên then chốt, vậy...” Tề Lỗ lên tiếng, “Chẩm Khê có ra mắt không?” “Trừ phi CL còn có thực tập sinh át chủ bài hơn cả bạn gái của Huy Dương để đặt ở cuối cùng.” Một tuần sau, vẫn cùng thời gian này, cùng một cái máy tính, vẫn từng ấy người chen chúc ngồi trước cái máy vi tính.
Quả Tử Lê liên tục làm mới lại trang chủ, nhưng vẫn chẳng thấy gì. Phương Tiện nói: “Nhìn cái kiểu giả vờ huyền bí thế này, chắc chắn là Đan của anh rồi.” “Đan của cậu?Tôi chế nhạo, “Hai người quen thân lắm à?”
“Đương...”
“Ra rồi.” Quả Tử Lê ngắt lời.
Video bắt đầu, màn hình tối đen vài giây, sau đó xuất hiện một cô gái mặc chiếc váy đỏ đang đứng quay lưng về phía họ ở vách núi. “Đây là Chẩm Khê à? Chẳng thấy mặt gì cả thì biết là ai.” “Đúng.” Quả Tử Lê nói bằng giọng rất chắc chắn. Khẳng định như vậy cơ à? Tôi thầm giật mình, đây chỉ là một cái bóng lưng quay từ xa thôi mà. Cái video giới thiệu này vẫn giữ kín khuôn mặt của thành viên cho đến tận mấy giây cuối cùng mới tung ra, hình ảnh một gương mặt trong làn nước chợt lóe lên.
“Đây là Chẩm Khê?” Người hỏi vẫn là Phương Tiện “Đúng.” Người khẳng định vẫn là Quả Tử Lê. “Em ấy bây giờ xinh đẹp như vậy sao?” “Thì cô ấy vốn rất xinh đẹp mà.” Tôi nói.
Quả Tử Lê đứng dậy, đi ra chỗ khác, không quan tâm đến yêu cầu xem lại một lần nữa của Phương Tiện
Tôi đi theo cậu ấy ra ngoài, “Không ngờ Chẩm Khê sẽ ra mắt một lần nữa. Trước kia cô ấy đạt được thành tựu cao như vậy, bây giờ lại ra mắt với tư cách là người mới chắc phải cần dũng khí rất lớn nhỉ.”
“Ừm.”
“Hình như trước kia cậu rất thích cô ấy thì phải? Nghe nói lúc cô ấy tham gia cuộc thi, cậu đã từng bầu chọn cho cô ấy rất nhiều.”
“Um.”
“Thể lúc nghe nói cô ấy bị bệnh phải rời khỏi làng giải trí, cậu có cảm thấy khó chịu không?”
“Bình thường.”
Tôi tiến lên kéo tay cậu ấy, nói đùa: “Không phải trước kia hai người từng hợp tác với nhau à, khi đó cậu có từng tưởng tượng thần tượng của mình sẽ trở thành đối tượng yêu đương như tình tiết ở trong mấy tiểu thuyết lãng mạn không đấy.”
“Có.”
Cậu ấy trả lời thẳng thắn đến nỗi tôi phải sững sờ. Tôi nói với giọng hơi hờn dỗi: “Vậy sao cậu không theo đuổi người ta”
Cậu ấy chỉ im lặng nhìn tôi. “Đúng rồi, tôi đã xem cái chương trình trước kia cậu tham gia cùng Chẩm Khê. Cậu nhìn thấy người ta là đỏ
mặt, chẳng dám nói lời nào, làm sao mà có can đảm đi theo đuổi người ta chứ.” Khi tôi đang nói chuyện, Quả Tử Lê đã mở cửa phòng ra, cậu ấy nói: “Chị về phòng nghỉ ngơi đi.”
Tôi ngạc nhiên. “Sớm vậy á.”
“Em buồn ngủ rồi.”
Lúc ấy tôi đã thoáng cảm thấy có điều gì đó là lạ, nhưng cũng không để ý lắm. Có lẽ vì tôi sống trong giấc mộng của mình quá lâu rồi nên đã mất đi sức quan sát nhạy bén và sự nhạy cảm vốn có của phụ nữ.
Ngày mùng 9 tháng 6, nhóm nhạc của Chẩm Khê tiến hành showcase ra mắt. Cùng ngày hôm đó, nhóm nhạc của cậu ấy cũng có một buổi họp báo. Phương Tiện liên tục phàn nàn, nói rằng mình đã không thể đến showcase xem Đan thì thôi, giờ ngay đến cả xem truyền hình trực tiếp cũng không được.
Đến tối kết thúc buổi họp báo, Phương Tiện sang tìm Quả Tử Lê.
“Anh gọi đồ ăn bên ngoài rồi, định ngồi xem showcase hôm nay của Chẩm Khê, em có muốn xem cùng không.” “Không.” Quả Tử Lê lắc đầu, mệt mỏi nói: “Em rất mệt.”
Bình luận facebook