Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
thuc-tap-sinh-than-tuong-383.html
Chương 383: CÂU CHUYỆN CỔ TÍCH
“Chẩm Khê, mày đứng lại cho tao!” Chẩm Khê còn chưa bước chân ra khỏi trụ sở của Vân Thị thì đã bị Đoạn Ái Đình đuổi theo gọi lại.
Chẩm Khê xem đồng hồ, quay đầu nhìn cô ta.
“Mày phải giải thích cho tao nghe.” Đoạn Ái Đình vênh2vác, giọng như ra lệnh.
“Tôi không cảm thấy bản thân mình có gì cần thiết phải giải thích với cô cả.”
Đoạn Ái Đình đưa tay ra định kéo Chẩm Khê lại thì bị bảo vệ hai bên ngăn lại.
“Mày với!” Viền mắt Đoạn Ái Đình đỏ hoe, nhìn qua9có vẻ như đang cố gắng kiềm chế cảm xúc đang chuẩn bị bùng nổ vậy.
“Mày với Vân Tụ, là sao?”
“Tôi với chồng tôi làm sao cơ?”
“Chồng mày?” Chẩm Khê nghiêng đầu nhìn cô ta, nhìn thấy cô ta không kiềm chế được mà rơi nước mắt. Vào đúng6lúc này, Sầm Nhiễm cũng đi đến, nhìn Đoạn Ái Đình một cái rồi nở nụ cười trào phúng. Ấy, sao tự dưng lại khóc thế?”
“Chị đã biết chuyện này từ lâu rồi đúng không?” Đoạn Ái Đình xoay người, hướng mũi giáo và sự tức giận của mình0về phía cô ta. Sầm Nhiễm nghiêng đầu.
“Vậy sao chị còn dám đường hoàng đến nơi này tìm Vân Tụ, sao chị còn dám xuất hiện ở tầng cao nhất, chị ủ mưu gì, chị nói đi!” “Có lẽ chỉ đơn thuần là bởi vì mặt dày không biết7xấu hổ thôi.” Chẩm Khê mở miệng. Sầm Nhiễm tức giận trừng mắt lên với Chẩm Khê. Chẩm Khê lại xem giờ, nói tiếp: “Tôi nhiều nhất cũng chỉ có hai mươi phút đồng hồ thôi đấy.” Đoạn Ái Đình lôi cô đi đến một phòng họp nhỏ của Vân Thị.
“Là chuyện từ khi nào?”
“Cô muốn hỏi chuyện gì?” Chẩm Khê dựa vào ghế, ánh mắt lại đang nhìn về phía ngón tay. “Yêu đương? Hay là kết hôn?”
“Hai người thật sự kết hôn rồi?”
Chẩm Khê gật đầu.
“Sao có thể thể được!”
“Tôi biết cô đang nghĩ cái gì” Chẩm Khê bật cười, “Chắc chắn là cô đang cho rằng là do tôi mặt dày bám lấy anh ấy, anh ấy hết cách rồi nên mới đồng ý kết hôn với tôi đúng không?” Chẩm Khê cũng nhìn về phía Sầm Nhiễm, “Chị cũng cảm thấy như thế à?”
Sầm Nhiễm không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn cô.
“Những lời này nếu như do tôi nói thì sẽ là khoe khoang, nhưng nếu như tôi không nói thì hai người lại tự suy diễn thêm vào mấy thứ linh ta linh tinh. Trừ việc không có thời gian tổ chức hôn lễ ra thì chúng tôi đã hoàn thành hết các thủ tục mà các đôi tình nhân bình thường muốn kết hôn phải làm rồi.”
“Mày chắc chắn Vân Tụ ở bên này là do thích mày sao?” Đoạn Ái Đình vẫn không chịu tin. “Nếu không thì sao nào?” Chẩm Khê khoanh tay, “Anh ấy đường đường là Chủ tịch Hội đồng quản trị của Vân Thị, sao phải cưới tôi vì một lý do nào đấy? Cô tưởng là kết hôn giả theo hợp đồng giống như trong phim ảnh à?” Cô vừa dứt lời, ánh mắt hai người kia đều nhìn về phía bụng cô.
Chẩm Khê cười, “Xin lỗi nhé, không phải là như thế đâu. Chỉ là sau khi trải qua yêu đương mập mờ rồi cãi nhau chia tay, rồi lại trải qua cân nhắc kỹ lưỡng thì quyết định kết hôn thôi.”
“Cho nên!” Chẩm Khê đanh mặt quét mắt qua, “Không cần biết trước đây hai người có tâm tư gì với chồng tôi, đương nhiên, tôi cũng không ngăn được trong tương lai hai người vẫn còn ôm ấp ảo tưởng với anh ấy. Nhưng, chỉ cần một ngày anh ấy vẫn là Chủ tịch của Vân Thị thì mọi chuyện lớn nhỏ trên tầng cao nhất của Vân Thị vẫn do tôi quyết định. Chuyện giống như ngày hôm nay, tôi hy vọng sẽ không xảy ra nữa.” “Mày thật sự coi mình là bà Vân rồi đấy à?”
“Vân Tự họ Vân, tôi gả cho anh ấy thì đương nhiên tôi chính là bà Vân. Nếu hai người cảm thấy mình có thủ đoạn gì có thể chen vào giữa chúng tôi thì có thể thử xem. Nếu như thật sự có bản lĩnh thì đá tôi cút khỏi cái vị trí bà Vân này đi. Còn nếu như không có bản lĩnh gì thì cứ theo quy củ mà lễ phép với tôi một chút đi.”
Chẩm Khê đứng dậy, “Thật ngại quá, tôi còn có lịch trình, xin đi trước.”
Chẩm Khê vừa rời khỏi Vân Thị, tất cả các thành viên của Aurora 7 cũng theo chân cô rời đi luôn.
Lý Hà tự mình đưa bọn họ xuống dưới, người quản lý xin lỗi và nói: “Đã làm trễ nải thời gian của ngài Vân rồi, hy vọng lần sau có cơ hội.”
Lý Hà mở cửa giúp bọn họ, nói: “Đây là đương nhiên.”
Quả Tử Lê vừa ngồi lên xe đã hỏi một câu: “Đây là thật sao, hay là anh ta chỉ thuận miệng nói ra để gạt em thôi?” “Là thật.” Tề Lỗ cắn răng, “Anh đã hỏi chị anh, chị ấy nói hơn một năm trước chị ấy đã biết rồi.”
“Chuyện từ khi nào?” Quả Tử Lê bưng mặt.
“Chắc là đầu năm ngoái, thời gian cụ thể thì không rõ.”
“Em phải đi tìm Chẩm Khê.” Quả Tử Lê mở miệng. “Thôi bỏ đi.” Phương Tiện giữ chặt vai cậu ấy, “Chuyện đã đến mức này rồi, có đi hỏi cũng không còn ý nghĩa gì nữa.” “Tất nhiên là vẫn còn có ý nghĩa!” Sau khi Quả Tử Lê hét lên câu này, một giọt nước mắt đã lăn dài trên má.
Cậu ấy giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, lau nước mắt, “Em cần nghe cô ấy nói cho em biết, em như vậy thì được tính là cái gì.”
Khi Chẩm Khê kết thúc lịch trình cũng đã gần mười giờ tối, cả người lần đầu óc đều rất mệt mỏi, nhưng không có cách nào quay về nghỉ ngơi.
Điện thoại hiển thị ở mục tin nhắn, trong đó là tin nhắn của Quả Tử Lê, người hơn bốn năm nay chưa từng liên lạc với cô.
[Tôi hy vọng có thể nói chuyện với em.]
Lúc trước cô cũng đã từng đoán, sau khi biết mối quan hệ của cô với Vấn Tụ thì Quả Tử Lê hoặc đám người Phương Tiện sẽ đến tìm cô để hỏi thăm, chỉ có điều, không ngờ cuộc hẹn này lại đến sớm như vậy.
Quả Tử Lê gửi cho cô một địa chỉ, nhìn qua có vẻ là một khu chung cư, thực tế lúc đến nơi mới phát hiện, quả thật đúng là một khu chung cư.
Cô ở dưới lầu nhìn thấy trợ lý của Quả Tử Lê, cô gái tên Nghê Ảnh đó. Nghê Ảnh nhìn thấy cô, bèn bước nhanh tới, hỏi thẳng: “Nghe nói, cô kết hôn rồi?”
Chẩm Khê gật đầu.
Bởi vì hôm nay nhóm nhạc Aurora 7 phải đi đến trụ sở Vân Thị bàn chuyện công việc, cho nên chị ta không đi theo. Điều chị ta không ngờ được rằng, mới ra ngoài chưa đến hai tiếng đồng hồ mà tất cả mọi người đã quay về cả rồi. Hơn nữa, trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ mặt như “đại họa sắp đến rồi”, đặc biệt là Quả Tử Lê, trước đây chị ta chưa từng nhìn thấy cậu ấy có vẻ mặt tuyệt vọng như thế này.
Cậu ấy đá cửa phòng rầm một cái, ngăn cách tất cả mọi người ở bên ngoài. Sau khi nghe ngóng xong, mới biết được nguyên nhân cậu ấy khác thường như vậy là do hôm nay chạm mặt Chẩm Khê ở Vân Thị. Chạm mặt Chẩm Khê thì có gì kỳ quái vậy? Cũng đâu phải là cô ấy không được đến chỗ đó.
“Nhân viên của Vân Thị, đặc biệt là thư ký bên cạnh Vân Tụ, đều cực kỳ cung kính với cô ấy, cứ luôn miệng gọi “Bà Vân?” “Bà Vân? Người đang qua lại với cô ấy là Chủ tịch Hội đồng quản trị hiện tại của Vân Thị sao?” Phương Tiện sa sút tinh thần, nói: “Không phải là qua lại với nhau, mà là quan hệ đã kết hôn.”.
“Chúng tôi vừa nghe xong là biết chuyện hôm nay không thể tiếp tục bàn bạc được nữa, nên đành phải vội vàng hủy bỏ hết công việc đưa cậu ấy quay về.” Nghê Ảnh giật mình sửng sốt: “Cậu nói Chẩm Khê kết hôn rồi? Lấy Chủ tịch Hội đồng quản trị hiện tại của Vân Thị đó hả?”
“Đúng vậy.”
“Vị kia...” Nửa ngày trời, Nghệ Ảnh tìm tòi trong đầu tư liệu liên quan đến vị Chủ tịch Vân Thị kia, nhưng chỉ có thể tìm được vài từ ít ỏi, còn về giọng nói, dáng vẻ của đối phương như thế nào, chị ta không hề biết gì cả. Cho nên khi nghe thấy cách xưng hô này, Nghê Ảnh hiển nhiên nghĩ rằng đó là một người đàn ông trưởng thành, lớn tuổi hơn Chẩm Khê rất nhiều.
Trong đầu chợt nhớ lại lời đánh giá của Huy Dương dành cho đối phương...
Một người đàn ông ngoài tiền ra thì chẳng còn cái gì nữa. “Sao, sao Chẩm Khê lại, lại là người như vậy?”
Tề Lỗ nghe ra ý trong câu hỏi của Nghê Ảnh, bèn bảo chị ta mau lên mạng search.
Chỉ cần nhìn ảnh tham dự các hoạt động của vị này là biết, đây chính là mẫu người đẹp trai giống y như những người mẫu quảng cáo cho các nhãn hiệu thời trang âu phục, ngoại hình không có gì để chê cả. Xem tuổi tác, cũng chỉ lớn hơn Chẩm Khê bốn tuổi, hiện giờ còn chưa tới ba mươi, nhưng đã trở thành Chủ tịch Hội đồng quản trị của tập đoàn giải trí lớn nhất cả nước.
Người như vậy đứng cạnh Chẩm Khê, tuy có một chút xíu cách biệt, nhưng lại rất dễ khiến cho mọi người chấp nhận và tán đồng.
Cũng không biết người đàn ông như thế này với người đàn ông mà chị ta từng tưởng tượng lúc trước, kết hôn với Chẩm Khê thì ai sẽ là người khiến cho Quả Tử Lê không chấp nhận được hơn.
“Có câu nói này có thể sẽ hơi mạo muội, nhưng tôi vẫn muốn hỏi, tại sao cô lại kết hôn với chủ tịch Vân?”
Chẩm Khê nghiêng đầu nhìn chị ta, hỏi ngược lại: “Chị cho rằng là vì sao?”
“Tôi muốn cố gắng thuyết phục mình, rằng cô không phải loại người đó.”
Loại người gì? Ham vinh hoa phú quý với quyền thế sao?” Nghê Ảnh không lên tiếng.
“Em có thể hiểu suy nghĩ của chị, bởi vì người lớn chẳng bao giờ dễ dàng tin tưởng vào chuyện cổ tích cả. Trước đây, Vân Tụ vẫn còn là ông chủ của em, chuyện ông chủ và nghệ sĩ dưới trướng ở bên nhau rồi kết hôn hình như sẽ dẫn đến việc có rất nhiều suy nghĩ xa xôi theo chiều hướng của người lớn. Đặc biệt là anh ấy còn cực kỳ ưu tú, thế nên mọi người sẽ lại càng nghĩ ra một loạt thuyết âm mưu về quá trình em leo lên vị trí cao, đúng không?”
“Là vậy phải không?” Đúng lúc thang máy đến, Chẩm Khê bật cười, hỏi Nghê Ảnh: “Chị có tin chuyện Lọ Lem sẽ ở bên hoàng tử trong truyện cổ tích không?” Nghê Ảnh lắc đầu. “Em cũng không tin, cho nên em với Vân Tụ không hề đi theo hướng câu chuyện đó.” “Năm mười ba tuổi em quen biết anh ấy, năm mười sáu tuổi thì ở bên nhau, đến năm mười bảy tuổi thì chia tay, năm hai mươi mốt tuổi thì gả cho anh ấy. Mười năm(*), tình đầu. Cách nói như thế này có phải càng có sức thuyết phục hơn không?”
(*) Mười năm ở đây là ý chỉ thời gian từ lúc Chẩm Khê gặp gỡ Vân Tụ đến giờ, hiện tại Chẩm Khê đã gần 23 tuổi, cũng có nghĩa là gần 10 năm quen biết Vân Tụ. Nghê Ảnh há hốc mồm nhìn cô.
Thang máy lên đến nơi, Chẩm Khê đi ra ngoài.
Nghệ Ảnh đưa cô đến trước cửa ký túc xá của Quả Tử Lê, Chẩm Khê nhìn cánh cửa trước mặt, hỏi chị ta: “Nếu như em cố gắng nói chuyện với cậu ấy, liệu cậu ấy có thể hiểu không?”
“Không biết nữa.”
“Em cho rằng chị rất hiểu cậu ấy.”
“Tôi cũng đã từng tưởng rằng mình rất hiểu cậu ấy.”
Chẩm Khê hít sâu một hơi rồi gõ cửa.
Cửa mở, Quả Tử Lê cũng không thèm nhìn người đang đứng trước cửa là ai. Cậu ấy chỉ mở cửa, sau đó cúi đầu đi vào trong. Chẩm Khê đứng ở cửa, nhìn về phía Nghê Ảnh, ý muốn nói, chị có muốn cùng với em đi vào trong không?
Nghê Ảnh lắc đầu, rồi giúp cô đóng cửa lại. Chẩm Khê đi vào, phát hiện ra trong không khí có mùi rượu mạnh, ánh sáng mờ đến nỗi không cách nào nhìn rõ thứ dưới chân. Cô bật đèn, sau đó nhìn thấy chai rượu bày trên bàn trong phòng khách.
Quả Tử Lê ngồi trên sàn, phía trước ti vi, trong tay là tay cầm chơi game. “Em muốn chơi game không?” Quả Tử Lê hỏi. “Tôi không biết chơi lắm.”
“Tôi có thể dạy em.”
“Tôi không biết chơi cái này cũng được mà.”
“Đám con gái trước đây từng qua lại với tôi, những cô gái tiếp cận tôi, lúc nhìn thấy tôi chơi game đều sẽ chủ động hỏi tôi rằng, có thể dạy cho bọn họ không.”
“Tôi đã qua cái thời thích chơi game rồi.” “Trước đây, hình như bởi vì tôi suốt ngày chơi game nên em mới nói tôi trẻ con. Lúc đó tôi nghĩ, nếu như em không thích thì sau này tôi sẽ chơi ít đi hoặc là không chơi nữa.” “Không phải là tôi không thích” Chẩm Khê chậm rãi mở miệng, “Cuộc đời của cậu không cần tôi phải đến khoa chân múa tay, cậu thích gì cũng được, không ai có thể can dự cả.”
“Khi đó cũng bởi vì suy đoán rằng, thật ra em không hề thích tối, bởi vì em không muốn tham dự vào cuộc sống của tôi, em không hề có lấy một chút ý định nào muốn lấy lòng tôi. Lúc đó tôi hoàn toàn không hiểu, cũng không thể lý giải, thật sự là rất ấu trĩ.”
Quả Tử Lê ngẩng đầu, nhìn cô bằng ánh mắt của chú cún con mắc bệnh nguy kịch đang khát vọng được sống. “Dạo gần đây tôi mới biết, thật ra em có thích tôi.”
“Chẩm Khê, mày đứng lại cho tao!” Chẩm Khê còn chưa bước chân ra khỏi trụ sở của Vân Thị thì đã bị Đoạn Ái Đình đuổi theo gọi lại.
Chẩm Khê xem đồng hồ, quay đầu nhìn cô ta.
“Mày phải giải thích cho tao nghe.” Đoạn Ái Đình vênh2vác, giọng như ra lệnh.
“Tôi không cảm thấy bản thân mình có gì cần thiết phải giải thích với cô cả.”
Đoạn Ái Đình đưa tay ra định kéo Chẩm Khê lại thì bị bảo vệ hai bên ngăn lại.
“Mày với!” Viền mắt Đoạn Ái Đình đỏ hoe, nhìn qua9có vẻ như đang cố gắng kiềm chế cảm xúc đang chuẩn bị bùng nổ vậy.
“Mày với Vân Tụ, là sao?”
“Tôi với chồng tôi làm sao cơ?”
“Chồng mày?” Chẩm Khê nghiêng đầu nhìn cô ta, nhìn thấy cô ta không kiềm chế được mà rơi nước mắt. Vào đúng6lúc này, Sầm Nhiễm cũng đi đến, nhìn Đoạn Ái Đình một cái rồi nở nụ cười trào phúng. Ấy, sao tự dưng lại khóc thế?”
“Chị đã biết chuyện này từ lâu rồi đúng không?” Đoạn Ái Đình xoay người, hướng mũi giáo và sự tức giận của mình0về phía cô ta. Sầm Nhiễm nghiêng đầu.
“Vậy sao chị còn dám đường hoàng đến nơi này tìm Vân Tụ, sao chị còn dám xuất hiện ở tầng cao nhất, chị ủ mưu gì, chị nói đi!” “Có lẽ chỉ đơn thuần là bởi vì mặt dày không biết7xấu hổ thôi.” Chẩm Khê mở miệng. Sầm Nhiễm tức giận trừng mắt lên với Chẩm Khê. Chẩm Khê lại xem giờ, nói tiếp: “Tôi nhiều nhất cũng chỉ có hai mươi phút đồng hồ thôi đấy.” Đoạn Ái Đình lôi cô đi đến một phòng họp nhỏ của Vân Thị.
“Là chuyện từ khi nào?”
“Cô muốn hỏi chuyện gì?” Chẩm Khê dựa vào ghế, ánh mắt lại đang nhìn về phía ngón tay. “Yêu đương? Hay là kết hôn?”
“Hai người thật sự kết hôn rồi?”
Chẩm Khê gật đầu.
“Sao có thể thể được!”
“Tôi biết cô đang nghĩ cái gì” Chẩm Khê bật cười, “Chắc chắn là cô đang cho rằng là do tôi mặt dày bám lấy anh ấy, anh ấy hết cách rồi nên mới đồng ý kết hôn với tôi đúng không?” Chẩm Khê cũng nhìn về phía Sầm Nhiễm, “Chị cũng cảm thấy như thế à?”
Sầm Nhiễm không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn cô.
“Những lời này nếu như do tôi nói thì sẽ là khoe khoang, nhưng nếu như tôi không nói thì hai người lại tự suy diễn thêm vào mấy thứ linh ta linh tinh. Trừ việc không có thời gian tổ chức hôn lễ ra thì chúng tôi đã hoàn thành hết các thủ tục mà các đôi tình nhân bình thường muốn kết hôn phải làm rồi.”
“Mày chắc chắn Vân Tụ ở bên này là do thích mày sao?” Đoạn Ái Đình vẫn không chịu tin. “Nếu không thì sao nào?” Chẩm Khê khoanh tay, “Anh ấy đường đường là Chủ tịch Hội đồng quản trị của Vân Thị, sao phải cưới tôi vì một lý do nào đấy? Cô tưởng là kết hôn giả theo hợp đồng giống như trong phim ảnh à?” Cô vừa dứt lời, ánh mắt hai người kia đều nhìn về phía bụng cô.
Chẩm Khê cười, “Xin lỗi nhé, không phải là như thế đâu. Chỉ là sau khi trải qua yêu đương mập mờ rồi cãi nhau chia tay, rồi lại trải qua cân nhắc kỹ lưỡng thì quyết định kết hôn thôi.”
“Cho nên!” Chẩm Khê đanh mặt quét mắt qua, “Không cần biết trước đây hai người có tâm tư gì với chồng tôi, đương nhiên, tôi cũng không ngăn được trong tương lai hai người vẫn còn ôm ấp ảo tưởng với anh ấy. Nhưng, chỉ cần một ngày anh ấy vẫn là Chủ tịch của Vân Thị thì mọi chuyện lớn nhỏ trên tầng cao nhất của Vân Thị vẫn do tôi quyết định. Chuyện giống như ngày hôm nay, tôi hy vọng sẽ không xảy ra nữa.” “Mày thật sự coi mình là bà Vân rồi đấy à?”
“Vân Tự họ Vân, tôi gả cho anh ấy thì đương nhiên tôi chính là bà Vân. Nếu hai người cảm thấy mình có thủ đoạn gì có thể chen vào giữa chúng tôi thì có thể thử xem. Nếu như thật sự có bản lĩnh thì đá tôi cút khỏi cái vị trí bà Vân này đi. Còn nếu như không có bản lĩnh gì thì cứ theo quy củ mà lễ phép với tôi một chút đi.”
Chẩm Khê đứng dậy, “Thật ngại quá, tôi còn có lịch trình, xin đi trước.”
Chẩm Khê vừa rời khỏi Vân Thị, tất cả các thành viên của Aurora 7 cũng theo chân cô rời đi luôn.
Lý Hà tự mình đưa bọn họ xuống dưới, người quản lý xin lỗi và nói: “Đã làm trễ nải thời gian của ngài Vân rồi, hy vọng lần sau có cơ hội.”
Lý Hà mở cửa giúp bọn họ, nói: “Đây là đương nhiên.”
Quả Tử Lê vừa ngồi lên xe đã hỏi một câu: “Đây là thật sao, hay là anh ta chỉ thuận miệng nói ra để gạt em thôi?” “Là thật.” Tề Lỗ cắn răng, “Anh đã hỏi chị anh, chị ấy nói hơn một năm trước chị ấy đã biết rồi.”
“Chuyện từ khi nào?” Quả Tử Lê bưng mặt.
“Chắc là đầu năm ngoái, thời gian cụ thể thì không rõ.”
“Em phải đi tìm Chẩm Khê.” Quả Tử Lê mở miệng. “Thôi bỏ đi.” Phương Tiện giữ chặt vai cậu ấy, “Chuyện đã đến mức này rồi, có đi hỏi cũng không còn ý nghĩa gì nữa.” “Tất nhiên là vẫn còn có ý nghĩa!” Sau khi Quả Tử Lê hét lên câu này, một giọt nước mắt đã lăn dài trên má.
Cậu ấy giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, lau nước mắt, “Em cần nghe cô ấy nói cho em biết, em như vậy thì được tính là cái gì.”
Khi Chẩm Khê kết thúc lịch trình cũng đã gần mười giờ tối, cả người lần đầu óc đều rất mệt mỏi, nhưng không có cách nào quay về nghỉ ngơi.
Điện thoại hiển thị ở mục tin nhắn, trong đó là tin nhắn của Quả Tử Lê, người hơn bốn năm nay chưa từng liên lạc với cô.
[Tôi hy vọng có thể nói chuyện với em.]
Lúc trước cô cũng đã từng đoán, sau khi biết mối quan hệ của cô với Vấn Tụ thì Quả Tử Lê hoặc đám người Phương Tiện sẽ đến tìm cô để hỏi thăm, chỉ có điều, không ngờ cuộc hẹn này lại đến sớm như vậy.
Quả Tử Lê gửi cho cô một địa chỉ, nhìn qua có vẻ là một khu chung cư, thực tế lúc đến nơi mới phát hiện, quả thật đúng là một khu chung cư.
Cô ở dưới lầu nhìn thấy trợ lý của Quả Tử Lê, cô gái tên Nghê Ảnh đó. Nghê Ảnh nhìn thấy cô, bèn bước nhanh tới, hỏi thẳng: “Nghe nói, cô kết hôn rồi?”
Chẩm Khê gật đầu.
Bởi vì hôm nay nhóm nhạc Aurora 7 phải đi đến trụ sở Vân Thị bàn chuyện công việc, cho nên chị ta không đi theo. Điều chị ta không ngờ được rằng, mới ra ngoài chưa đến hai tiếng đồng hồ mà tất cả mọi người đã quay về cả rồi. Hơn nữa, trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ mặt như “đại họa sắp đến rồi”, đặc biệt là Quả Tử Lê, trước đây chị ta chưa từng nhìn thấy cậu ấy có vẻ mặt tuyệt vọng như thế này.
Cậu ấy đá cửa phòng rầm một cái, ngăn cách tất cả mọi người ở bên ngoài. Sau khi nghe ngóng xong, mới biết được nguyên nhân cậu ấy khác thường như vậy là do hôm nay chạm mặt Chẩm Khê ở Vân Thị. Chạm mặt Chẩm Khê thì có gì kỳ quái vậy? Cũng đâu phải là cô ấy không được đến chỗ đó.
“Nhân viên của Vân Thị, đặc biệt là thư ký bên cạnh Vân Tụ, đều cực kỳ cung kính với cô ấy, cứ luôn miệng gọi “Bà Vân?” “Bà Vân? Người đang qua lại với cô ấy là Chủ tịch Hội đồng quản trị hiện tại của Vân Thị sao?” Phương Tiện sa sút tinh thần, nói: “Không phải là qua lại với nhau, mà là quan hệ đã kết hôn.”.
“Chúng tôi vừa nghe xong là biết chuyện hôm nay không thể tiếp tục bàn bạc được nữa, nên đành phải vội vàng hủy bỏ hết công việc đưa cậu ấy quay về.” Nghê Ảnh giật mình sửng sốt: “Cậu nói Chẩm Khê kết hôn rồi? Lấy Chủ tịch Hội đồng quản trị hiện tại của Vân Thị đó hả?”
“Đúng vậy.”
“Vị kia...” Nửa ngày trời, Nghệ Ảnh tìm tòi trong đầu tư liệu liên quan đến vị Chủ tịch Vân Thị kia, nhưng chỉ có thể tìm được vài từ ít ỏi, còn về giọng nói, dáng vẻ của đối phương như thế nào, chị ta không hề biết gì cả. Cho nên khi nghe thấy cách xưng hô này, Nghê Ảnh hiển nhiên nghĩ rằng đó là một người đàn ông trưởng thành, lớn tuổi hơn Chẩm Khê rất nhiều.
Trong đầu chợt nhớ lại lời đánh giá của Huy Dương dành cho đối phương...
Một người đàn ông ngoài tiền ra thì chẳng còn cái gì nữa. “Sao, sao Chẩm Khê lại, lại là người như vậy?”
Tề Lỗ nghe ra ý trong câu hỏi của Nghê Ảnh, bèn bảo chị ta mau lên mạng search.
Chỉ cần nhìn ảnh tham dự các hoạt động của vị này là biết, đây chính là mẫu người đẹp trai giống y như những người mẫu quảng cáo cho các nhãn hiệu thời trang âu phục, ngoại hình không có gì để chê cả. Xem tuổi tác, cũng chỉ lớn hơn Chẩm Khê bốn tuổi, hiện giờ còn chưa tới ba mươi, nhưng đã trở thành Chủ tịch Hội đồng quản trị của tập đoàn giải trí lớn nhất cả nước.
Người như vậy đứng cạnh Chẩm Khê, tuy có một chút xíu cách biệt, nhưng lại rất dễ khiến cho mọi người chấp nhận và tán đồng.
Cũng không biết người đàn ông như thế này với người đàn ông mà chị ta từng tưởng tượng lúc trước, kết hôn với Chẩm Khê thì ai sẽ là người khiến cho Quả Tử Lê không chấp nhận được hơn.
“Có câu nói này có thể sẽ hơi mạo muội, nhưng tôi vẫn muốn hỏi, tại sao cô lại kết hôn với chủ tịch Vân?”
Chẩm Khê nghiêng đầu nhìn chị ta, hỏi ngược lại: “Chị cho rằng là vì sao?”
“Tôi muốn cố gắng thuyết phục mình, rằng cô không phải loại người đó.”
Loại người gì? Ham vinh hoa phú quý với quyền thế sao?” Nghê Ảnh không lên tiếng.
“Em có thể hiểu suy nghĩ của chị, bởi vì người lớn chẳng bao giờ dễ dàng tin tưởng vào chuyện cổ tích cả. Trước đây, Vân Tụ vẫn còn là ông chủ của em, chuyện ông chủ và nghệ sĩ dưới trướng ở bên nhau rồi kết hôn hình như sẽ dẫn đến việc có rất nhiều suy nghĩ xa xôi theo chiều hướng của người lớn. Đặc biệt là anh ấy còn cực kỳ ưu tú, thế nên mọi người sẽ lại càng nghĩ ra một loạt thuyết âm mưu về quá trình em leo lên vị trí cao, đúng không?”
“Là vậy phải không?” Đúng lúc thang máy đến, Chẩm Khê bật cười, hỏi Nghê Ảnh: “Chị có tin chuyện Lọ Lem sẽ ở bên hoàng tử trong truyện cổ tích không?” Nghê Ảnh lắc đầu. “Em cũng không tin, cho nên em với Vân Tụ không hề đi theo hướng câu chuyện đó.” “Năm mười ba tuổi em quen biết anh ấy, năm mười sáu tuổi thì ở bên nhau, đến năm mười bảy tuổi thì chia tay, năm hai mươi mốt tuổi thì gả cho anh ấy. Mười năm(*), tình đầu. Cách nói như thế này có phải càng có sức thuyết phục hơn không?”
(*) Mười năm ở đây là ý chỉ thời gian từ lúc Chẩm Khê gặp gỡ Vân Tụ đến giờ, hiện tại Chẩm Khê đã gần 23 tuổi, cũng có nghĩa là gần 10 năm quen biết Vân Tụ. Nghê Ảnh há hốc mồm nhìn cô.
Thang máy lên đến nơi, Chẩm Khê đi ra ngoài.
Nghệ Ảnh đưa cô đến trước cửa ký túc xá của Quả Tử Lê, Chẩm Khê nhìn cánh cửa trước mặt, hỏi chị ta: “Nếu như em cố gắng nói chuyện với cậu ấy, liệu cậu ấy có thể hiểu không?”
“Không biết nữa.”
“Em cho rằng chị rất hiểu cậu ấy.”
“Tôi cũng đã từng tưởng rằng mình rất hiểu cậu ấy.”
Chẩm Khê hít sâu một hơi rồi gõ cửa.
Cửa mở, Quả Tử Lê cũng không thèm nhìn người đang đứng trước cửa là ai. Cậu ấy chỉ mở cửa, sau đó cúi đầu đi vào trong. Chẩm Khê đứng ở cửa, nhìn về phía Nghê Ảnh, ý muốn nói, chị có muốn cùng với em đi vào trong không?
Nghê Ảnh lắc đầu, rồi giúp cô đóng cửa lại. Chẩm Khê đi vào, phát hiện ra trong không khí có mùi rượu mạnh, ánh sáng mờ đến nỗi không cách nào nhìn rõ thứ dưới chân. Cô bật đèn, sau đó nhìn thấy chai rượu bày trên bàn trong phòng khách.
Quả Tử Lê ngồi trên sàn, phía trước ti vi, trong tay là tay cầm chơi game. “Em muốn chơi game không?” Quả Tử Lê hỏi. “Tôi không biết chơi lắm.”
“Tôi có thể dạy em.”
“Tôi không biết chơi cái này cũng được mà.”
“Đám con gái trước đây từng qua lại với tôi, những cô gái tiếp cận tôi, lúc nhìn thấy tôi chơi game đều sẽ chủ động hỏi tôi rằng, có thể dạy cho bọn họ không.”
“Tôi đã qua cái thời thích chơi game rồi.” “Trước đây, hình như bởi vì tôi suốt ngày chơi game nên em mới nói tôi trẻ con. Lúc đó tôi nghĩ, nếu như em không thích thì sau này tôi sẽ chơi ít đi hoặc là không chơi nữa.” “Không phải là tôi không thích” Chẩm Khê chậm rãi mở miệng, “Cuộc đời của cậu không cần tôi phải đến khoa chân múa tay, cậu thích gì cũng được, không ai có thể can dự cả.”
“Khi đó cũng bởi vì suy đoán rằng, thật ra em không hề thích tối, bởi vì em không muốn tham dự vào cuộc sống của tôi, em không hề có lấy một chút ý định nào muốn lấy lòng tôi. Lúc đó tôi hoàn toàn không hiểu, cũng không thể lý giải, thật sự là rất ấu trĩ.”
Quả Tử Lê ngẩng đầu, nhìn cô bằng ánh mắt của chú cún con mắc bệnh nguy kịch đang khát vọng được sống. “Dạo gần đây tôi mới biết, thật ra em có thích tôi.”
Bình luận facebook