Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
thuc-tap-sinh-than-tuong-384.html
Chương 384: BẦU TRỜI RỘNG LỚN
Chẩm Khê ngồi xếp bằng xuống bên cạnh cậu ấy, hỏi: “Cậu uống rượu à?” Quả Tử Lê gật đầu.
“Tôi cho rằng cả đời này cậu sẽ chỉ uống đồ uống làm từ sữa và có hàm lượng đường cao.”
“Em cảm thấy uống rượu không tốt à?” Quả Tử Lê dè dặt hỏi cô.
“Không phải, cuộc sống của cậu do cậu quyết định.” “Em uống rượu không?” Chẩm Khê lắc đầu.
“Em vẫn cảm thấy uống rượu không tốt.”
“Cậu cảm thấy con gái hút thuốc thì như thế nào?”
“Tôi không thích như vậy.” “Đúng2vậy.” Chẩm Khê lấy một hộp thuốc lá từ trong túi sách ra, “Nhưng tôi hút thuốc. Cũng đã có rất nhiều người từng nói không thích tôi hút thuốc, nhưng tôi vẫn cứ hút. Tôi cảm thấy cuộc sống của tôi, thân thể của tôi, sức khỏe của tôi do tôi tự khống chế là được rồi. Tôi sẽ không vì sự yêu thích của bất kỳ ai mà ép buộc mình thay đổi.”
“Cho dù em... Vân Tụ nói với em là anh ta không thích em hút thuốc, em cũng sẽ9không nghe sao?”
“Ở mặt này anh ấy không quản tôi.”
“Vậy em thì sao, em có chuyện gì mà không thích anh ta làm không?”
“Nói thật, tâm trí của tôi và anh ấy đều trên ba mươi tuổi, hai người chúng tôi đều biết phải sống chung như thế nào để khiến đối phương thoải mái. Chuyện người trẻ tuổi ràng buộc lẫn nhau không thích hợp với chúng tôi cho lắm.” “Em là vì điều này mới gả cho anh ta sao? Bởi vì tâm trí anh ta trưởng thành, bởi vì anh6ta sẽ không dính lấy em, sẽ không đưa ra những yêu cầu ấu trĩ vô lý với em, bởi vì ở chung với anh ta rất thoải mái?”
“Không phải.”
“Vậy...” Chẩm Khê châm điếu thuốc chỉ nhìn nó cháy mà không hút. Nếu như có một ngày cậu kết hôn với người khác, sẽ là vì cái gì?”
“Kết hôn với người khác sao?” Quả Tử Lê cười, “Tôi chưa từng nghĩ tới. Từ ngày sinh nhật mười tám tuổi, tôi chỉ cho rằng mình sẽ lấy em. Cho dù là sau khi đã0chia tay, tôi cũng vẫn nghĩ như vậy. Chúng tôi đi lưu diễn ở nước ngoài, đi đến một nơi xa lạ, tôi sẽ đi xem giáo đường trước tiên. Qua nhiều năm như vậy, tôi đã thu thập được ảnh của rất nhiều giáo đường đẹp đẽ, tôi luôn cảm thấy, sẽ có một ngày đưa cho em xem.”
Quả Tử Lê cứ nói rồi nước mắt rơi xuống lúc nào không hay.
Chẩm Khê dùng mu bàn tay lau nước mắt cho cậu, Quả Tử Lê nắm lấy tay cô, vùi mặt vào7lòng bàn tay cô mà khóc. “Đừng khóc.” Chẩm Khê nói, “Bây giờ cậu đã là ngôi sao lớn rồi, không thể vừa uống rượu đã như vậy.” “Em có biết... em có biết tôi thích em nhiều đến thế nào không?” “Em có biết, mấy năm nay tôi sống thế nào không?”
Quả Tử Lê kéo tay cô sờ vào lỗ tai của mình.
“Em có biết lúc làm cái này đau như thế nào không?”
Quả Tử Lê kéo cổ áo sơ mi xuống, cho cô xem hình xăm ở trước ngực, hỏi cô:
“Em có biết lúc tôi bảo thợ xăm xăm câu này lên, tôi đang nghĩ gì không?”
“Cái gì em...”
“Cũng không biết!” “Hằng năm, đến ngày sinh nhật, tôi đều rất buồn. Mọi người tặng tôi bánh sinh nhật, hát bài chúc mừng sinh nhật cho tôi nghe lại khiến tôi nhớ đến ngày mình mười tám tuổi ở Hàn Quốc, tôi quỳ một chân ở trước mặt em, khẩn cầu hỏi em có thể ở bên tôi không?”
“Tôi cũng không dám đón Giáng Sinh. Chỉ cần đến Giáng Sinh, nhìn thấy những đôi tình nhân tay nắm tay ở bên nhau, tôi sẽ nhớ đến cơn mưa lạnh lẽo ngày hôm đó và dáng vẻ em ngồi khóc trước mặt tôi. Nếu như em... nếu như em từng nhìn thấy nội dung tôi đăng lên Weibo thì hẳn là em đã biết mấy năm nay tôi sống như thế nào, tôi thích em nhường nào.”
“Tại sao em lại có thể... tại sao lại có thể kết hôn với người khác... Em như vậy, muốn tôi làm thế nào? Tôi nên làm gì bây giờ? Chẩm Khê, sau này tôi phải làm thế nào, tương lai của tôi, nửa đời còn lại của tôi phải làm thế nào?”
“Xin lỗi.”
“Tôi không cần lời xin lỗi!”
“Những cải em muốn, tôi đều có thể cho em, thậm chí còn nhiều hơn anh ta cho em. Em không thích tôi chơi game thì tôi sẽ không chơi nữa. Em không thích tôi ngủ nướng thì tôi sẽ sửa. Em không thích tối quản em, chỉ cần em không nói thì tôi có thể không hỏi. Em không muốn gặp tôi, tôi sẽ biến mất. Tôi cho em không gian, cho em sự tôn trọng. Những thứ em muốn, tôi đều có thể cho em, tất cả đều có thể cho em. Tôi thích em như vậy, vì em cái gì tôi cũng có thể nhân nhượng.”
“Tử Lê à.” Chẩm Khê thở dài sờ đầu cậu ấy, “Thích một người không phải như vậy. Cậu ở bên cạnh tôi sẽ không vui vẻ, một mình cậu nhượng bộ sẽ rất mệt mỏi. Bây giờ cậu là một ngôi sao lớn, cao tít tắp, có hàng nghìn hàng vạn người thích cậu, tôi chỉ là một người rất rất nhỏ bé trên trái đất này, không thể so sánh được với hào quang chói mắt trên người cậu.”
“Em không phải một người rất rất nhỏ bé trên trái đất này. Em là cả thế giới của tôi, em chính là cả thế giới của tôi.”
“Tôi là một người phụ nữ ích kỷ và ác độc. Trước đây không phải cậu đã từng oán giận tôi không chủ động liên lạc với cậu, không quan tâm cuộc sống mỗi ngày của cậu như thế nào sao?” “Bây giờ tôi có thể hiểu.” “Không, cậu không cần hiểu, tôi làm như vậy hoàn toàn không phải do tính cách tôi vốn dĩ là như vậy, chỉ là do tôi không đủ thích cậu mà thôi.”
Quả Tử Lê ngẩng đầu lên nhìn cô với vẻ mặt hoảng hốt. “Bây giờ, mỗi ngày tôi cũng sẽ chủ động gọi cho chồng tôi ít nhất ba bốn cuộc điện thoại. Tôi cũng sẽ chủ động kể cho anh ấy nghe mỗi ngày tôi ăn cái gì, uống cái gì, nhìn thấy cái gì hay là gặp phải chuyện gì. Tôi cũng sẽ rất muốn được chia sẻ với anh ấy về những chuyện vui buồn tức giận mà ngày hôm đó anh ấy gặp phải. Tôi cũng sẽ muốn tham dự vào cuộc sống riêng của anh ấy. Tôi ích kỷ như vậy đấy, mà không chỉ ích kỷ, còn rất ác độc, không đáng để cậu thích.”
Quả Tử Lê vẫn sững sờ nhìn cô.
“Thú thật với cậu. Mười ba tuổi tôi đã quen biết Vân Tụ, lúc đó anh ấy vẫn chưa có cái tên này. Lúc tôi biết anh ấy, anh ấy không có gì cả, nghèo đến mức mà chỉ tiêu tiền tiêu vặt nhiều hơn mấy đồng cũng sẽ bị mắng. Ngay từ lúc đó tôi đã biết đời này mình phải đối xử tốt với anh ấy. Những thứ anh ấy muốn, chỉ cần trong phạm vi năng lực của tôi, tôi đều sẽ cho anh ấy. Năm mười lăm tuổi chúng tôi xa nhau, đến năm mười bảy tuổi lại gặp mặt, sau đó ở bên nhau, hai người đều là mối tình đầu của đối phương. Cậu có nhớ lần đầu tiên chúng ta hợp tác quay quảng cáo không, lúc đó tôi và anh ấy đã ở bên nhau rồi.”
“Chuyện tình cảm này không kéo dài được bao lâu, sau đó bởi vì hiểu lầm rồi cãi nhau mà xa nhau. Lần cãi nhau ghê nhất cũng chính là lúc tôi lựa chọn rời khỏi giới giải trí. Mọi người đều tò mò, từ trước đến giờ tôi vẫn luôn vui vẻ cố gắng tại sao lại đột nhiên vì bệnh trầm cảm mà cắt cổ tay tự sát. Chuyện cắt cổ tay thực sự đã xảy ra, bây giờ trên cổ tay tôi vẫn có thể nhìn thấy vết sẹo, nhưng không phải vì bệnh trầm cảm. Lúc đó tôi rất muốn rời khỏi anh ấy, tôi đã cố chấp đến mức điên cuồng. Cật cổ tay là muốn rời khỏi anh ấy. Tôi đã lấy dao cắt một nhát vào cổ tay mình ngay trước mặt anh ấy, ngay trong chính ngôi nhà của mình.”
“Vì hành động đó mà anh ấy lựa chọn buông tay. Những chuyện sau đó cậu đều biết rồi đấy. Tôi nộp đơn vào một trường đại học ở Hàn Quốc, một thân một mình đi đến đó học tập, sau đó tiến vào CL làm thực tập sinh”
“Những chuyện xảy ra sau đó tôi không nhắc đến nữa. Tôi và anh ấy kết hôn cũng rất đột ngột. Mùa đông năm ngoái, bà ngoại tôi bị mắc bệnh ung thư miệng, nên trước khi vào phòng phẫu thuật bà muốn nhìn thấy tôi kết hôn, có người chăm sóc. Tôi mua một chai Whisky ở bệnh viện, sau khi uống hết cả chai đó, tôi chạy đến tòa nhà Vân Thị để tìm anh ấy, hỏi anh ấy có thể lấy tôi không.”
“Cho nên, ngày hôm sau chúng tôi đã đi đăng ký kết hôn. Tôi nói với cậu những thứ này, không phải vì muốn nói rõ lúc đó tôi đã vội vã, đã hoảng loạn như thế nào hay vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn. Lúc đó, khi nghĩ đến kết hôn, trong đầu tôi chỉ nghĩ đến một mình anh ấy, cho dù trước đây... cho dù trước đây đã cãi nhau đến mức cả đời cũng không muốn gặp lại, trước đó lúc chia tay cũng đã nói, đời này không cần gặp lại nữa. Thế nhưng đến lúc thật sự phải kết hôn, người duy nhất mà tôi nghĩ đến vẫn là anh ấy. Lúc đó tôi mới cảm thấy, tình cảm của tôi đối với anh ấy có lẽ còn sâu đậm hơn tôi nghĩ rất rất nhiều. Từ trước đến giờ tôi chưa từng nói với ai về quá trình kết hôn của tôi và anh ấy, cái mà tôi nói chính là kết quả của việc tự do yêu đương và tự nguyện kết hôn.”
“Tôi chưa từng nghĩ đến mình với anh ấy sẽ xa nhau. Ngược lại, tôi nghĩ đến mười năm sau, hai mươi năm sau, ba mươi năm sau, thậm chí là sáu mươi năm sau vẫn ở bên anh ấy, tôi sẽ vui đến mức cười ra tiếng. Tôi và Vận Tụ ở bên nhau, tất nhiên cũng có lý do khách quan như vậy, nhưng chủ yếu nhất vẫn là tôi yêu anh ấy.”
Chẩm Khê quay lại nhìn Quả Tử Lê, “Bây giờ cậu đã hiểu chưa? Tôi là một người rất ích kỷ và ác độc, tôi sẽ không vì cậu thích tôi mà miễn cưỡng mình chia cho cậu một chút tình yêu dành cho Vân Tu.”
“Tôi sẽ không rời xa anh ấy, dù chết cũng không!”
“Tử Lê à, đời người còn dài, con người vẫn cứ phải sống, đừng dự đoán trước tương lai của mình. Cuộc sống của cậu sau này, tương lai của cậu, nửa đời còn lại của cậu không nên hạn chế ở tôi, thậm chí không nên hạn chế ở tình yêu. Ngay cả dự báo thời tiết cũng không thể xác định chính xác ngày mai có mưa hay không thì làm sao cậu có thể biết được sau này sẽ sống như thế nào?”
“Cậu còn trẻ như vậy, thành tựu của cậu bây giờ đã tốt hơn vô số người trên thế giới này rồi. Tương lai cậu có thể tùy hứng, thích thì ở bên người ta, không thích thì chia tay, sống một cách ung dung, tự tại, đứng trên tất cả, cậu đáng được người khác ngưỡng mộ. Sau này cậu sẽ gặp được một cô gái rất tốt, cô ấy sẽ yêu cậu, cô ấy sẽ bao dung tất cả những khuyết điểm của cậu, sẽ cố gắng tham dự vào thế giới của cậu, sẽ lấy sự vui buồn tức giận của cậu làm trọng tâm và tiêu chuẩn cơ bản của cuộc sống. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là cậu cũng phải đối xử tốt với người ta.” Chẩm Khê lại sờ đầu của cậu, “Hy vọng cậu sẽ không gặp lại người giống như tôi.”
“Nếu như... nếu như bốn năm trước chúng ta không chia tay, bây giờ tên người được viết cùng tên em trên giấy chứng nhận kết hôn, sẽ là tôi, có đúng hay không?”
Không có nếu như!” Chẩm Khê kiên định nói, “Tử Lê, không có nếu như! Đã xảy ra chính là đã xảy ra, quá khứ chính là quá khứ, có thể quay đầu lại nhìn nhưng không thể trở lại được, con người đều phải tiến về phía trước.” Chẩm Khê đứng dậy đi tới cửa, cuối cùng suy nghĩ một chút, nói: “Tôi sẽ đổi số điện thoại, cậu cũng xóa phương thức liên lạc với tôi đi.”
“Không được... không được lại gọi điện cho tôi và khóc sau khi say rượu nữa.”
“Sau này cũng đừng vì không vui mà uống rượu. Cậu mới hai mươi hai tuổi, có cả một bầu trời rộng lớn hơn đang chờ cậu đến khám phá, khi đó cậu sẽ hiểu được, tôi thật sự, thật sự rất nhỏ bé.” Chẩm Khê đóng cửa lại giúp cậu. Vừa ra khỏi cửa đã cô nhìn thấy một nhóm người đang đứng chờ ngay bên ngoài.
“Những điều nên nói tôi đều đã nói hết rồi.” Cô nói, “Các anh cũng không cần quá lo lắng, không liên quan đến chuyện sống chết thì cũng chẳng có gì. Cậu ấy còn rất trẻ, qua một khoảng thời gian nữa sẽ nghĩ thông suốt, nghĩ thông suốt là sẽ ổn thôi.”
Chẩm Khê ngồi xếp bằng xuống bên cạnh cậu ấy, hỏi: “Cậu uống rượu à?” Quả Tử Lê gật đầu.
“Tôi cho rằng cả đời này cậu sẽ chỉ uống đồ uống làm từ sữa và có hàm lượng đường cao.”
“Em cảm thấy uống rượu không tốt à?” Quả Tử Lê dè dặt hỏi cô.
“Không phải, cuộc sống của cậu do cậu quyết định.” “Em uống rượu không?” Chẩm Khê lắc đầu.
“Em vẫn cảm thấy uống rượu không tốt.”
“Cậu cảm thấy con gái hút thuốc thì như thế nào?”
“Tôi không thích như vậy.” “Đúng2vậy.” Chẩm Khê lấy một hộp thuốc lá từ trong túi sách ra, “Nhưng tôi hút thuốc. Cũng đã có rất nhiều người từng nói không thích tôi hút thuốc, nhưng tôi vẫn cứ hút. Tôi cảm thấy cuộc sống của tôi, thân thể của tôi, sức khỏe của tôi do tôi tự khống chế là được rồi. Tôi sẽ không vì sự yêu thích của bất kỳ ai mà ép buộc mình thay đổi.”
“Cho dù em... Vân Tụ nói với em là anh ta không thích em hút thuốc, em cũng sẽ9không nghe sao?”
“Ở mặt này anh ấy không quản tôi.”
“Vậy em thì sao, em có chuyện gì mà không thích anh ta làm không?”
“Nói thật, tâm trí của tôi và anh ấy đều trên ba mươi tuổi, hai người chúng tôi đều biết phải sống chung như thế nào để khiến đối phương thoải mái. Chuyện người trẻ tuổi ràng buộc lẫn nhau không thích hợp với chúng tôi cho lắm.” “Em là vì điều này mới gả cho anh ta sao? Bởi vì tâm trí anh ta trưởng thành, bởi vì anh6ta sẽ không dính lấy em, sẽ không đưa ra những yêu cầu ấu trĩ vô lý với em, bởi vì ở chung với anh ta rất thoải mái?”
“Không phải.”
“Vậy...” Chẩm Khê châm điếu thuốc chỉ nhìn nó cháy mà không hút. Nếu như có một ngày cậu kết hôn với người khác, sẽ là vì cái gì?”
“Kết hôn với người khác sao?” Quả Tử Lê cười, “Tôi chưa từng nghĩ tới. Từ ngày sinh nhật mười tám tuổi, tôi chỉ cho rằng mình sẽ lấy em. Cho dù là sau khi đã0chia tay, tôi cũng vẫn nghĩ như vậy. Chúng tôi đi lưu diễn ở nước ngoài, đi đến một nơi xa lạ, tôi sẽ đi xem giáo đường trước tiên. Qua nhiều năm như vậy, tôi đã thu thập được ảnh của rất nhiều giáo đường đẹp đẽ, tôi luôn cảm thấy, sẽ có một ngày đưa cho em xem.”
Quả Tử Lê cứ nói rồi nước mắt rơi xuống lúc nào không hay.
Chẩm Khê dùng mu bàn tay lau nước mắt cho cậu, Quả Tử Lê nắm lấy tay cô, vùi mặt vào7lòng bàn tay cô mà khóc. “Đừng khóc.” Chẩm Khê nói, “Bây giờ cậu đã là ngôi sao lớn rồi, không thể vừa uống rượu đã như vậy.” “Em có biết... em có biết tôi thích em nhiều đến thế nào không?” “Em có biết, mấy năm nay tôi sống thế nào không?”
Quả Tử Lê kéo tay cô sờ vào lỗ tai của mình.
“Em có biết lúc làm cái này đau như thế nào không?”
Quả Tử Lê kéo cổ áo sơ mi xuống, cho cô xem hình xăm ở trước ngực, hỏi cô:
“Em có biết lúc tôi bảo thợ xăm xăm câu này lên, tôi đang nghĩ gì không?”
“Cái gì em...”
“Cũng không biết!” “Hằng năm, đến ngày sinh nhật, tôi đều rất buồn. Mọi người tặng tôi bánh sinh nhật, hát bài chúc mừng sinh nhật cho tôi nghe lại khiến tôi nhớ đến ngày mình mười tám tuổi ở Hàn Quốc, tôi quỳ một chân ở trước mặt em, khẩn cầu hỏi em có thể ở bên tôi không?”
“Tôi cũng không dám đón Giáng Sinh. Chỉ cần đến Giáng Sinh, nhìn thấy những đôi tình nhân tay nắm tay ở bên nhau, tôi sẽ nhớ đến cơn mưa lạnh lẽo ngày hôm đó và dáng vẻ em ngồi khóc trước mặt tôi. Nếu như em... nếu như em từng nhìn thấy nội dung tôi đăng lên Weibo thì hẳn là em đã biết mấy năm nay tôi sống như thế nào, tôi thích em nhường nào.”
“Tại sao em lại có thể... tại sao lại có thể kết hôn với người khác... Em như vậy, muốn tôi làm thế nào? Tôi nên làm gì bây giờ? Chẩm Khê, sau này tôi phải làm thế nào, tương lai của tôi, nửa đời còn lại của tôi phải làm thế nào?”
“Xin lỗi.”
“Tôi không cần lời xin lỗi!”
“Những cải em muốn, tôi đều có thể cho em, thậm chí còn nhiều hơn anh ta cho em. Em không thích tôi chơi game thì tôi sẽ không chơi nữa. Em không thích tôi ngủ nướng thì tôi sẽ sửa. Em không thích tối quản em, chỉ cần em không nói thì tôi có thể không hỏi. Em không muốn gặp tôi, tôi sẽ biến mất. Tôi cho em không gian, cho em sự tôn trọng. Những thứ em muốn, tôi đều có thể cho em, tất cả đều có thể cho em. Tôi thích em như vậy, vì em cái gì tôi cũng có thể nhân nhượng.”
“Tử Lê à.” Chẩm Khê thở dài sờ đầu cậu ấy, “Thích một người không phải như vậy. Cậu ở bên cạnh tôi sẽ không vui vẻ, một mình cậu nhượng bộ sẽ rất mệt mỏi. Bây giờ cậu là một ngôi sao lớn, cao tít tắp, có hàng nghìn hàng vạn người thích cậu, tôi chỉ là một người rất rất nhỏ bé trên trái đất này, không thể so sánh được với hào quang chói mắt trên người cậu.”
“Em không phải một người rất rất nhỏ bé trên trái đất này. Em là cả thế giới của tôi, em chính là cả thế giới của tôi.”
“Tôi là một người phụ nữ ích kỷ và ác độc. Trước đây không phải cậu đã từng oán giận tôi không chủ động liên lạc với cậu, không quan tâm cuộc sống mỗi ngày của cậu như thế nào sao?” “Bây giờ tôi có thể hiểu.” “Không, cậu không cần hiểu, tôi làm như vậy hoàn toàn không phải do tính cách tôi vốn dĩ là như vậy, chỉ là do tôi không đủ thích cậu mà thôi.”
Quả Tử Lê ngẩng đầu lên nhìn cô với vẻ mặt hoảng hốt. “Bây giờ, mỗi ngày tôi cũng sẽ chủ động gọi cho chồng tôi ít nhất ba bốn cuộc điện thoại. Tôi cũng sẽ chủ động kể cho anh ấy nghe mỗi ngày tôi ăn cái gì, uống cái gì, nhìn thấy cái gì hay là gặp phải chuyện gì. Tôi cũng sẽ rất muốn được chia sẻ với anh ấy về những chuyện vui buồn tức giận mà ngày hôm đó anh ấy gặp phải. Tôi cũng sẽ muốn tham dự vào cuộc sống riêng của anh ấy. Tôi ích kỷ như vậy đấy, mà không chỉ ích kỷ, còn rất ác độc, không đáng để cậu thích.”
Quả Tử Lê vẫn sững sờ nhìn cô.
“Thú thật với cậu. Mười ba tuổi tôi đã quen biết Vân Tụ, lúc đó anh ấy vẫn chưa có cái tên này. Lúc tôi biết anh ấy, anh ấy không có gì cả, nghèo đến mức mà chỉ tiêu tiền tiêu vặt nhiều hơn mấy đồng cũng sẽ bị mắng. Ngay từ lúc đó tôi đã biết đời này mình phải đối xử tốt với anh ấy. Những thứ anh ấy muốn, chỉ cần trong phạm vi năng lực của tôi, tôi đều sẽ cho anh ấy. Năm mười lăm tuổi chúng tôi xa nhau, đến năm mười bảy tuổi lại gặp mặt, sau đó ở bên nhau, hai người đều là mối tình đầu của đối phương. Cậu có nhớ lần đầu tiên chúng ta hợp tác quay quảng cáo không, lúc đó tôi và anh ấy đã ở bên nhau rồi.”
“Chuyện tình cảm này không kéo dài được bao lâu, sau đó bởi vì hiểu lầm rồi cãi nhau mà xa nhau. Lần cãi nhau ghê nhất cũng chính là lúc tôi lựa chọn rời khỏi giới giải trí. Mọi người đều tò mò, từ trước đến giờ tôi vẫn luôn vui vẻ cố gắng tại sao lại đột nhiên vì bệnh trầm cảm mà cắt cổ tay tự sát. Chuyện cắt cổ tay thực sự đã xảy ra, bây giờ trên cổ tay tôi vẫn có thể nhìn thấy vết sẹo, nhưng không phải vì bệnh trầm cảm. Lúc đó tôi rất muốn rời khỏi anh ấy, tôi đã cố chấp đến mức điên cuồng. Cật cổ tay là muốn rời khỏi anh ấy. Tôi đã lấy dao cắt một nhát vào cổ tay mình ngay trước mặt anh ấy, ngay trong chính ngôi nhà của mình.”
“Vì hành động đó mà anh ấy lựa chọn buông tay. Những chuyện sau đó cậu đều biết rồi đấy. Tôi nộp đơn vào một trường đại học ở Hàn Quốc, một thân một mình đi đến đó học tập, sau đó tiến vào CL làm thực tập sinh”
“Những chuyện xảy ra sau đó tôi không nhắc đến nữa. Tôi và anh ấy kết hôn cũng rất đột ngột. Mùa đông năm ngoái, bà ngoại tôi bị mắc bệnh ung thư miệng, nên trước khi vào phòng phẫu thuật bà muốn nhìn thấy tôi kết hôn, có người chăm sóc. Tôi mua một chai Whisky ở bệnh viện, sau khi uống hết cả chai đó, tôi chạy đến tòa nhà Vân Thị để tìm anh ấy, hỏi anh ấy có thể lấy tôi không.”
“Cho nên, ngày hôm sau chúng tôi đã đi đăng ký kết hôn. Tôi nói với cậu những thứ này, không phải vì muốn nói rõ lúc đó tôi đã vội vã, đã hoảng loạn như thế nào hay vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn. Lúc đó, khi nghĩ đến kết hôn, trong đầu tôi chỉ nghĩ đến một mình anh ấy, cho dù trước đây... cho dù trước đây đã cãi nhau đến mức cả đời cũng không muốn gặp lại, trước đó lúc chia tay cũng đã nói, đời này không cần gặp lại nữa. Thế nhưng đến lúc thật sự phải kết hôn, người duy nhất mà tôi nghĩ đến vẫn là anh ấy. Lúc đó tôi mới cảm thấy, tình cảm của tôi đối với anh ấy có lẽ còn sâu đậm hơn tôi nghĩ rất rất nhiều. Từ trước đến giờ tôi chưa từng nói với ai về quá trình kết hôn của tôi và anh ấy, cái mà tôi nói chính là kết quả của việc tự do yêu đương và tự nguyện kết hôn.”
“Tôi chưa từng nghĩ đến mình với anh ấy sẽ xa nhau. Ngược lại, tôi nghĩ đến mười năm sau, hai mươi năm sau, ba mươi năm sau, thậm chí là sáu mươi năm sau vẫn ở bên anh ấy, tôi sẽ vui đến mức cười ra tiếng. Tôi và Vận Tụ ở bên nhau, tất nhiên cũng có lý do khách quan như vậy, nhưng chủ yếu nhất vẫn là tôi yêu anh ấy.”
Chẩm Khê quay lại nhìn Quả Tử Lê, “Bây giờ cậu đã hiểu chưa? Tôi là một người rất ích kỷ và ác độc, tôi sẽ không vì cậu thích tôi mà miễn cưỡng mình chia cho cậu một chút tình yêu dành cho Vân Tu.”
“Tôi sẽ không rời xa anh ấy, dù chết cũng không!”
“Tử Lê à, đời người còn dài, con người vẫn cứ phải sống, đừng dự đoán trước tương lai của mình. Cuộc sống của cậu sau này, tương lai của cậu, nửa đời còn lại của cậu không nên hạn chế ở tôi, thậm chí không nên hạn chế ở tình yêu. Ngay cả dự báo thời tiết cũng không thể xác định chính xác ngày mai có mưa hay không thì làm sao cậu có thể biết được sau này sẽ sống như thế nào?”
“Cậu còn trẻ như vậy, thành tựu của cậu bây giờ đã tốt hơn vô số người trên thế giới này rồi. Tương lai cậu có thể tùy hứng, thích thì ở bên người ta, không thích thì chia tay, sống một cách ung dung, tự tại, đứng trên tất cả, cậu đáng được người khác ngưỡng mộ. Sau này cậu sẽ gặp được một cô gái rất tốt, cô ấy sẽ yêu cậu, cô ấy sẽ bao dung tất cả những khuyết điểm của cậu, sẽ cố gắng tham dự vào thế giới của cậu, sẽ lấy sự vui buồn tức giận của cậu làm trọng tâm và tiêu chuẩn cơ bản của cuộc sống. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là cậu cũng phải đối xử tốt với người ta.” Chẩm Khê lại sờ đầu của cậu, “Hy vọng cậu sẽ không gặp lại người giống như tôi.”
“Nếu như... nếu như bốn năm trước chúng ta không chia tay, bây giờ tên người được viết cùng tên em trên giấy chứng nhận kết hôn, sẽ là tôi, có đúng hay không?”
Không có nếu như!” Chẩm Khê kiên định nói, “Tử Lê, không có nếu như! Đã xảy ra chính là đã xảy ra, quá khứ chính là quá khứ, có thể quay đầu lại nhìn nhưng không thể trở lại được, con người đều phải tiến về phía trước.” Chẩm Khê đứng dậy đi tới cửa, cuối cùng suy nghĩ một chút, nói: “Tôi sẽ đổi số điện thoại, cậu cũng xóa phương thức liên lạc với tôi đi.”
“Không được... không được lại gọi điện cho tôi và khóc sau khi say rượu nữa.”
“Sau này cũng đừng vì không vui mà uống rượu. Cậu mới hai mươi hai tuổi, có cả một bầu trời rộng lớn hơn đang chờ cậu đến khám phá, khi đó cậu sẽ hiểu được, tôi thật sự, thật sự rất nhỏ bé.” Chẩm Khê đóng cửa lại giúp cậu. Vừa ra khỏi cửa đã cô nhìn thấy một nhóm người đang đứng chờ ngay bên ngoài.
“Những điều nên nói tôi đều đã nói hết rồi.” Cô nói, “Các anh cũng không cần quá lo lắng, không liên quan đến chuyện sống chết thì cũng chẳng có gì. Cậu ấy còn rất trẻ, qua một khoảng thời gian nữa sẽ nghĩ thông suốt, nghĩ thông suốt là sẽ ổn thôi.”
Bình luận facebook