• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Thượng thần, ngài hạ lưu (3 Viewers)

  • Chương 12

Chương 21: Ăn hết sạch, sẽ có em bé? . . .
“Hu hu…”
Sáng sớm đã nghe thấy tiếng Thái Thường ôm chăn ngồi trên giường khóc ròng, “Thượng thần… Ngài hạ lưu! Hic hic…”
Hào Hành an ủi không được, đành phải dụ dỗ nàng: “Thật sự là song tu mà, nếu không nàng không cảm thấy thân thể nóng lên sao? Không cảm thấy thân thể rất mệt à?”
Thái Thường ngừng khóc sờ sờ mặt của mình, lại kéo chăn ra sờ sờ ngực của mình… Đột nhiên thấy đáy mắt Hào Hành chất chứa niềm vui không rõ, chợt tỉnh ngộ bắt đầu gào thét nữa : “Ta nói ngài chính là lão sắc quỷ! Hạ lưu xấu xa! Hu hu…”
“Đúng, bản điện hạ lưu, Thái Thường đừng khóc, có khóc cũng không thay đổi được gì.
Hào Hành ôm nàng an ủi: “Đừng khóc nữa, lúc này đã là giờ nào? Mau mau… sửa soạn đi, không bản điện còn muốn hạ lưu…”
Đợi đến khi điện Tiên Mẫu cho người đến giục, Thái Thường mới hung hăng trừng mắt cái tên sắc quỷ đem nàng ăn hết sạch sẽ, hừ một tiếng: “Không cho ngài chạm nữa!”
Hào Hành tránh những vị tiên nga kia, cười híp mắt cắn lỗ tai nàng một cái: “Ừ, không cho bản điện chạm, cho bản điện cắn được không?”
Thái Thường tức giận ưỡn ngực tràn trề năng lượng hô: “Đã nói với ngài, hôm nay tiểu tiên ta muốn cùng thúc công đi tu hành, thúc công mới không giống ngài lưu manh như vậy! Ngài biết không, ta bây giờ không muốn nhìn thấy ngài!”
“Không cần lo lắng, ” Hào Hành thay nàng vuốt lại đầu tóc: “Chỉ sợ nàng phải liên tục trông thấy bản điện thôi, bởi vì đêm qua bản điện đem nàng ‘ăn’ sạch sẽ, hôm nay bản điện phải cùng nàng đi diện kiến Tiên Mẫu, xin bà cùng Thiên đế hạ chỉ tứ hôn.”
“Tứ tứ…Tứ hôn… Khụ khụ…” Thái Thường liên tục thở hổn hển: “Ai đồng ý! Huống chi ta và thúc công tu hành còn chưa bắt đầu!”
“Nghĩ cũng đừng hòng, ” Hào Hành kéo kéo búi tóc làm nàng đau: “Nếu nàng dám song tu cùng Ti Cầm hắn, bản điện cũng đi tìm hắn song tu!”
“Ặc…” Thái Thường nhớ lại kia hình ảnh kia tức thì trong dạ dày kinh hãi.
Hào Hành hài lòng nhìn mái tóc mới vuốt cho nàng, dắt tay nàng nói: “Đi thôi, Tiên Mẫu không phải chờ nàng đã lâu sao? Đúng, còn có tên thúc công bị mắc chứng trầm cảm của nàng nữa.”
***
Vào điện, Hào Hành dẫn nàng qua một bên, dặn dò nhiều lần: “Một mình bản điện đi vào là được rồi, nàng ở chỗ này chờ, đợi đến khi gọi nàng vào điện tạ ơn thì mới đi, biết rồi chứ?”
Thái Thường bất mãn chu môi: “Vì sao ngài không dẫn tiểu tiên vào cùng đi?”
Hào Hành than một tiếng: “Nghĩ tới ta đường đường là thượng thần, lại muốn kết hôn với bấc đèn chưa viên mãn, há không bị người ngoài chê cười sao?”
Thái Thường đấm hắn một cái: “Vậy thì đừng cưới ta! Tiểu tiên ta còn chướng mắt ngài đó! Ngài vừa già vừa xấu! Ta vẫn chờ tương lai gả cho Tử Loan điện hạ!”
“Còn nhớ thương Tử Loan?” Hào Hành véo má của nàng: “Là thần kinh bản điện sai rồi mới có thể chọn nàng làm vợ tiên, những tiên gia khác sẽ không có giác ngộ như vậy, tiểu tiên này không chăm chú tu hành toàn nằm mơ ban ngày! Đàng hoàng chờ gả cho đây, đừng có nghĩ tới những thứ vô dụng kia nữa.”
Thái Thường nói không lại Hào Hành, mặt nhăn như tờ giấy ngồi chồm hổm ở ngoài điện vẽ tiểu nhân, tại sao có vẻ như không ai muốn có nàng! Suốt ngày giữ nàng trong điện, nhàn rỗi không có chuyện còn ghen tuông, làm không tốt thì giở trò lưu manh, hắn mới là không ai thèm đó! Gì? Chờ một chút, dường như vừa rồi sắc quỷ thượng thần hỏi cầu hôn nàng sao?
Hắc hắc hắc… Cầu hôn mà không đỏ mặt lấy một chút! Thái Thường cười ngây ngô, vẫn phải tính toán về Nam Hải hỏi mẫu thân một chút, không thể cứ u mê như vậy mà đi theo người ta.
Nghe thấy trong điện mơ hồ truyền đến tiếng cãi vã, Thái Thường có chút lo lắng, sợ Tiên Mẫu trách cứ nàng thân là tiên gia không chú trọng phong nghi con gái, làm chuyện thương phong bại tục, về sau cũng sẽ không thích nàng, sẽ đuổi nàng ra khỏi Thiên cung.
Đang rầu rĩ nên giải thích thế nào, thấy Ti Cầm đang bước chậm rãi, Thái Thường liền đứng dậy hành lễ nghênh đón, nói: “Thúc công… Thật xin lỗi… Hôm nay tiểu tiên không thể cùng ngài tu tiên .”
Ti Cầm yên lặng nhìn nàng, nhẹ nhàng gật đầu: “Cũng tốt… Bản quân hôm nay cũng là đến từ biệt Tiên Mẫu .”
“Ủa? Thúc công ngài phải về Nam Hải sao?”
“Không…” Ti Cầm cười một cái: “Đi Đông Sơn. Bản quân từng đã hứa với một người, muốn dẫn nàng ấy quay về. Chỉ là một lúc quên mất, hiện giờ liền muốn đi tìm nàng ấy.”
“Thúc công…”
Thái Thường trông thấy bộ dạng Ti Cầm rất đáng thương, không biết nên an ủi thế nào, sờ khắp toàn thân cũng không còn miếng mứt quả nào, tối hôm qua tất cả mứt quả đều bị sắc quỷ thượng thần tìm ra ăn hết!
“Nàng ấy có phải là Mịch Trăn tiên tử…Vậy Thái Thường chờ ngài dẫn nàng ấy quay về, đến lúc đó chúng ta cùng nhau…”
Thái Thường chợt che miệng, lờ mờ nhớ lại đêm đó nghe Hào Hành kể chuyện xưa, nói Mịch Trăn kia đã hương tiêu ngọc vẫn.
“Thật xin lỗi…”
Thái Thường cúi đầu nhìn đất, âm thầm mắng chính mình không có đầu óc còn đi nói loạn!
Ti Cầm lắc đầu, cười vỗ đầu nàng, “Sao hôm nay liên tiếp xin lỗi bản quân thế? Không đâu, bản quân biết rõ nàng ấy còn đang chờ ta.”
Thái Thường miết ngón tay: “Vậy thúc công, khi nào thì ngài trở lại a? Tìm không thấy nàng cũng phải trở về, được chứ? Thái Thường vẫn chờ ngài dẫn Thái Thường trở về Nam Hải đó.”
“Được.” Hắn gật đầu: “Chuyện ước hẹn với Thái Thường, chưa thực hiện điều nào nhưng bản quân hi vọng việc này có thể thành công.”
Mặt Thái Thường giãn ra, không ngừng gật đầu. Ti Cầm đưa tay sờ má của nàng: “Ngươi phải hạnh phúc, Thái Thường, Thái Thường…” Ti Cầm chần chờ trong chốc lát, cuối cùng vành mắt dường như đỏ lên: “Ngươi có thể gọi ta một tiếng ‘sư phụ’ được không?”
“Dạ?” Thái Thường khó hiểu, nhưng thấy thần sắc Ti Cầm mong đợi, liền gật đầu, thốt lên : “Ti Cầm sư phụ.”
Vì sao? Vì sao Thái Thường cảm thấy đầu mình đau? Nàng rõ ràng có thể chỉ gọi hai tiếng sư phụ … Lại không giải thích được sao lại gọi thêm tên của thúc công, dường như rất lâu trước đây nàng đã từng gọi như thế.
Hơn nữa hiện tại… Ánh mắt thúc công nhìn nàng phút chốc trở nên rất kỳ quái, rất mập mờ, tựa như ánh mắt Hào Hành nhìn tối hôm qua…
“…Thúc công! Thái Thường sắp thành thân với thượng thần, đến lúc đó ngài phải tới uống rượu mừng nha!”
“Thành thân?” Hào quang mới hiện ra trong mắt Ti Cầm trong nháy mắt liền rơi xuống và bị thiêu cháy: “Thành thân…Thái Thường muốn cùng hắn thành thân sao?”
“Đúng vậy đúng vậy, chậm nữa e là bụng Thái Thường nhà ta sẽ không thể che hết .” Hào Hành vênh vênh đắc ý đi bộ ra, kéo cổ tay Thái Thường nhìn Ti Cầm vui vẻ nói: “Đây không phải là thúc công của Thái Thường sao? Đến lúc đó nhớ đến uống rượu mừng!”
“Ngài nói bụng gì!” Nếu không phải có Ti Cầm ở đây Thái Thường đã sớm tức giận đến cắn chết hắn!
Hào Hành cười híp mắt đưa tay chọc chọc bụng của nàng: “Ừ, đây cũng không phải là mập, thịt nhiều hơn không ít, còn không phải là bởi vì có em bé sao!”
“Ngẫu thần đại điện” Ti Cầm không vui nhướng mày lạnh lùng: “Nhớ rõ ngài từng dạy bảo bản quân, ở trong Thiên cung này nên tôn trọng danh tiếng nữ tiên tử, điều ngài mới vừa nói, nếu để Thiên đế nghe thấy, chỉ sợ không chừng sẽ đem tiên tịch của ngài trừ đi. “
Hào Hành tính trước kỹ càng vỗ bả vai Thái Thường, khoe khoang nói: “Đế Quân ngài thật sự là quá lo lắng, vừa rồi chính miệng Tiên Mẫu đã ân chuẩn hôn sự bản điện và Thái Thường nếu nàng ấy là vợ tiên được ân chuẩn của bản điện, hôm nay còn có tiên lữ chi thực, bản điện còn gì phải kiêng kỵ ?”
Con ngươi Ti Cầm nổi cơn tức, hắn nhíu mày thật sâu, đẩy hai người ra sải bước vào trong điện.
Thái Thường giật nhẹ ống tay áo Hào Hành: “Thượng thần ngài điên à! Sao ngài có thể nói như vậy! Cho dù Tiên mẫu đồng ý cũng không thể nói lớn như thế!”
“Nhanh đi thôi Thái Thường.” Hào Hành thoáng thu nụ cười kéo tay của nàng nói: “Tiên Mẫu không đồng ý, mới vừa rồi là bản điện lừa hắn, sợ đợi lát nữa lão bà kia sẽ phái người bao vây điện các, cho nên chúng ta phải chạy nhanh một chút!”
Chương 22: Mẹ chồng hiển linh đó! . . .
“Thượng… thượng…thần! Tiểu tiên theo ngài không kịp!”
Thái Thường thở hồng hộc giẫm đám mây bị hắn dắt bay tới bay lui về phía trước, nhiều lần suýt bị ném ra ngoài.
Hào Hành nhìn nàng vô vọng một cái, tức giận kéo nàng qua đám mây của mình: “Sớm đã nói với nàng là đám mây đó bị hỏng rồi!”
“Xuỵt…” Miệng Thái Thường đẩy hắn, khom người thu hồi đám mây và che lỗ tai của nó: “Ngài đừng để nó nghe thấy, nghe thấy nó sẽ khóc !”
Hào Hành thở dài một tiếng, nhìn phía xa sau lưng, hình như Tiên Mẫu chưa phái chim đại bàng đuổi theo, liền thoáng thở ra, hỏi nàng: “Nàng có biết chỗ nào có thể giấu hai người chúng ta mà không bị phát hiện không?”
Thái Thường lắc đầu: “Từ nhỏ chỉ ở Nam Hải sau đó ngài cho ta cây đèn kia, trừ chỗ đó ra không đi qua những nơi bí ẩn nào khác.”
“Vậy nếu Tiên Mẫu phái người đến bắt chúng ta trở về, làm sao bây giờ?”
“…Ừ…Vậy hãy cùng bọn họ trở về.” Thái Thường trả lời thử thăm dò, thấy sắc mặt Hào Hành chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nịnh nọt nói: “Ngài đừng lo lắng, mới vừa rồi không phải ngài nói với thúc công nói trong bụng ta có bảo bảo sao, ta tin tưởng bà trẻ sẽ không vô tình chia rẽ ta và ngài .”
“Bà trẻ nàng là bởi vì nghi ngờ con nàng là của bản điện mới đuổi tận giết tuyệt.”
Thái Thường nức nở nói: “Tiểu tiên cùng với ngài dưới yêu nhau nhưng trên không cho phép sao?”
Hào Hành xoa đầu nàng, thấy trước mắt một mảng xanh thẳm, chỉ chỉ một hòn đảo có rất nhiều đá ngầm cách đó không xa nói: “Đó là nơi bản điện sinh ra, dù sao cũng trốn không thoát với nàng, chi bằng đi bơi thưởng thức một phen trở về mặc cho số phận được không?”
Thái Thường xoa cái bụng lép, lắc đầu: “Tiểu tiên đói bụng rồi, có thể tìm một chỗ non nước xinh đẹp…”
“Trên đảo rất nhiều táo vừa to vừa ngọt có cả đậu phộng nữa.”
“Đi đi đi! Vậy thì đi! Đi ngay lập tức!”
Vừa xuống đất, Hào Hành cởi giày mây của mình vội đưa nàng: “Mặc dù hơi lớn, nhưng nàng phải mang. Sương mù trên đảo này nặng, sợ sợi bấc đèn nàng gặp nước sẽ xốp. Nếu có giày mây này, nàng có thể tùy ý đi lại .”
Thái Thường vui vẻ hớn hở ngồi chồm hổm mang giày vào hai chiếc thuyền nhỏ, vừa đi liền lảo đảo: “Thượng thần, đều do ngài hẹp hòi, nếu ta nhận hạt châu của thúc, còn dùng mang giày này làm chi!”
“Hạt châu kia là di vật của Mịch Trăn tiên tử, tóm lại nàng cầm lấy sẽ không tốt lắm.”
“Hả? Thì ra là của Mịch Trăn tiên tử !” Thái Thường đi vài bước thì bị ngã, bất đắc dĩ Hào Hành đành phải đưa cánh tay ra cho nàng đỡ: “Thúc công nguyện ý đem hạt châu quý giá như vậy cho ta, xem ra là thật sự yêu thích ta.”
“Ừ.” Hào Hành liếc nhìn nàng một cái, “Thái Thường tiểu tiên nếu nhìn không ra đoán chừng hắn phải nhảy xuống Đông Hải .”
Đi đến một chỗ lá sen bao quanh mà thành phòng trước mặt, đột nhiên Hào Hành dừng lại, dáng vẻ tang thương nhìn qua cánh cửa lặng yên, nói: “Đây cũng là nơi bản điện và em gái xuất thế.”
Thái Thường nhìn cẩn thận lượt, “Thượng thần, các ngài đều xanh mơn mởn, tinh khiết tự nhiên.”
Gì? Không đúng! Thái Thường suy tư đến gì đó, thấy trong mắt Hào Hành mơ hồ có nước mắt thấy được, nắm chặt bàn tay Hào Hành hỏi: “Thượng thần, ngài là thượng thần, vì sao nhà ngài lại tiêu điều đơn sơ như thế? Huống chi chúng ta một đường tới đây, ngay cả hiệu buôn của người trần cũng không thấy, ngài muốn ta đến nơi nào mua đậu phộng chứ.”
“Vạn năm trước bản điện còn chưa phi thăng, cùng chị em gái có chung rễ là củ sen, là mẹ ta ngậm đắng nuốt cay ở nơi này đem một đám chúng ta quảng độ thành tiên, còn bà lại cam nguyện làm người phàm, ở nơi này cho đến cuối đời. Bà và phụ thân đại nhân khi còn sống đã ước định, nơi này là tổ của hoa sen, họ sẽ ở cả đời, vĩnh viễn không thành tiên. Sau khi chết họ cùng kết liền cành, để cánh hoa sen này mãi lan tràn.”
“Đúng…” Thái Thường như có điều suy nghĩ gật đầu: “Ta nhớ rồi thượng thần, chúng ta ở đây một đêm được không? Ta muốn thắp nén hương ẹ ngài!”
“Phụt..” Hào Hành buồn cười đỡ nàng: “Người phàm dâng hương cầu xin thần tiên, nàng còn dâng hương làm gì? Trực tiếp van cầu bản điện không được sao? Bản điện có bản lĩnh còn cao hơn các thần tiên bình thường, ví dụ nếu nàng cầu xin những loại trái cây ăn vô cùng vô tận, trái lại bản điện cũng có thể thỏa mãn nàng.”
Thái Thường cười híp mắt không ngừng gật đầu: “Vậy giờ tiểu tiên muốn ăn chút đậu phộng và táo xanh, ngài có thể lập tức tìm đến ta không? Hơn nữa ta muốn nói chuyện riêng một chút, ta muốn cùng ngài thành thân đương nhiên phải thỉnh an dâng tặng chung trà ẹ chồng, ngài nói có đúng không?”
Hào Hành vuốt cằm: “Nếu có thể nàng nghĩ như vậy, bản điện rất vui lòng. Trước tiên ở ngoài cửa này ngồi xuống nghỉ, bản điện đi chuẩn bị cho nàng chút táo xanh để ăn. Nàng có thể nói chuyện với mẹ bản điện bằng vùng biển này. Mẹ ta nhất định rất thích nàng dâu trắng trẻo mập mạp như nàng.”
Thái Thường ngoan ngoãn gật đầu, chờ hắn đi xa, liền phịch một tiếng quỳ bên bờ biển khóc lớn lên: “Mẹ chồng ơi! Con là Thái Thường con dâu của mẹ nè! Là con bị ép buộc! Thượng thần ngài ấy giở trò lưu manh! Hu hu! Mẹ phải làm chủ cho con nha! Hu hu… Ngài ấy phá danh tiết của con còn làm hại con bị người ta đuổi giết! Hu hu…”
Cho đến khi nghe thủy triều không dâng lên nữa đến phiền chán, Thái Thường mới đau họng, đứng lên đẩy cửa phòng đi ực mạnh nước trong bầu, thở gấp nghỉ ngơi.
Sắc trời đã muộn, Hào Hành dùng chiếc lá sen đựng đầy đậu phộng và mứt táo quay về, thấy Thái Thường uống đến gò má phù ra, không khỏi hiếu kỳ: ” Nàng cùng mẹ nói những chuyện gì? Hình như nàng nói không ít, nếu không sẽ không uống nhiều nước như thế.”
Thái Thường cười hì hì cầm một miếng mứt táo đặt vào trong miệng: “Không có gì, chỉ là cùng mẹ chồng nói nhà tiểu tiên ở đâu, năm nay bao nhiêu tuổi, thể trọng bao nhiêu cân, vui vẻ với ngài thế nào…”
“Ừm.” Hào Hành cười bóc đậu phộng cho nàng: “Mỗi đêm mẹ ta sẽ hiện hình bên ngoài phòng để may vá xiêm y cho bản điện và em gái, đến lúc đó bản điện đi hỏi bà là được rồi.”
“A… A… A…”
Thái Thường thốt một lần ba tiếng, tinh thần thấp thỏm hỏi: “Vậy mới vừa rồi ta cùng mẹ chồng nói quá nhiều, có thể hù dọa bà hay không?”
“Không biết.” Hào Hành lại bóc một hạt cho nàng: “Chỉ là lúc mẹ hiện ra nàng đừng sợ là tốt rồi. Có điều mẹ ta xưa nay là người hiền hòa, trừ khi có người nói xấu ba chị em thì mới nổi giận, buổi tối lúc hiện ra sẽ túm lấy da mặt người đó mà kéo. Cho nên mẹ ta thích nàng dâu mập mạp, vậy mới có xúc cảm.”
Hạt đậu phộng này nghẹn trong cổ họng không lên nổi cũng không thể đi xuống, đến mức cả khuôn mặt nhỏ nhắn của Thái Thường đều đỏ bừng, ho sặc sụa một hồi suýt nữa phun ra cả phổi.
Lúc nửa đêm Thái Thường thấy Hào Hành ngủ say, lén từ trong lòng hắn bò ra ngoài, mở cửa phòng, xem xét ngoài phòng tựa hồ an bình. Lại xoay người lại nhìn một chút, Hào Hành ngủ rất sâu, lúc này mới nổi dũng khí lên thổi một đống đậu phộng vừa rồi ăn không biết ngon còn dư lại ra bên ngoài.
Nàng dọn xong đậu phộng, trong miệng lẩm bẩm trịnh trọng cung phụng một hồi lâu. Đột nhiên nghe cửa phòng có tiếng mở ra, tiếng bước chân mềm mại từ từ truyền đến, Thái Thường bị hù dọa ôm đầu chúi xuống đất tru lớn: “Mẹ chồng, con không dám nữa! Con cũng có dụ dỗ thượng thần ! Hai chúng con là chàng tình thiếp nguyện! Con đã sắp có thai! Chúng con sẽ thiên trường địa cửu ! Mẹ cùng cha ở bên kia yên tâm ăn đậu phộng đi. Hu hu!”
Hào Hành chân trần đứng sau lưng nàng bất đắc dĩ lắc đầu, phải can đảm như thế nào mới có tư cách tu luyện thành thần đây?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom