• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Thương Vợ Vô Cùng (10 Viewers)

  • CHƯƠNG 54 NGUYỆT LỆ HOA

CHƯƠNG 54: NGUYỆT LỆ HOA

Giọng hát của Cố Vũ Thành không dịu dàng như Cố Thành Phan, giọng của Cố Vũ Thành rất lôi cuốn, khiến người khác say mê. Người ta thường nói, không cần đến rượu mà cũng tự say, nhưng trong trường hợp này phải là không cần bài hát của anh ta làm người ta say, người ta cũng tự say mới đúng.

Tôi muốn quay cuồng trong giọng hát của Cố Thành Phan, nhưng lại càng muốn chìm đắm trong giọng hát của Cố Vũ Thành.

“Khụ khụ... ” Cố Vũ Thành hắng giọng: “Ừm... Mọi người đều biết tôi rất thích kết bạn, mọi người cũng biết tôi không chọn bạn nhưng bạn thân rất ít. Tuy nhiên, Nguyệt Lệ Hoa thực sự là một người bạn tốt.”

Tôi rất ngạc nhiên vì bỗng nhiên được Cố Vũ Thành đánh giá cao trước mặt mọi người như thế. Tôi cũng ngạc nhiên vì anh ta đã đánh giá tôi, bởi vì như anh ta nói “Ly thứ ba mời em và anh, tuy chúng ta quen biết chưa lâu, tình cảm chưa sâu nhưng sẽ bền mãi.” Vừa nhìn thấy Cố Vũ Thành và quán bar này, tôi đã muốn làm bạn với anh ta ngay.

Bây giờ tôi đã lớn rồi, thế nhưng quả thực có rất ít bạn. Trước đây, trong trái tim tôi chỉ có mỗi ba mình, sau đó không biết từ lúc nào, nó lại bắt đầu xuất hiện thêm Vu Mạnh, còn cả Mỹ, cuối cùng là Cố Thành Phan.

Nhờ anh mà bây giờ tôi rất muốn gần gũi hợn với hai người nữa, đó là Cố Vũ Thành và cả... An Chi.

Cố Vũ Thành đứng trên sân khấu nói tiếp: “Được rồi, không nên lưu luyến nữa, hoan nghênh mọi người lần sau lại tới, bữa tiệc hôm nay sẽ khép lại tại đây. Giải tán... Giải tán thôi... ”

Ông chủ đã nói thế thì mọi người cũng nên giải tán, họ bước ra khỏi cửa, cuối cùng chỉ còn lại bốn người chúng tôi ở lại nhìn nhau.

Tôi nhìn Cố Thành Phan rồi lại nhìn Vu Mạnh, cuối cùng là nhìn Cố Vũ Thành.

Hoàn cảnh bây giờ có vẻ hơi khó xử, nhưng tôi có thể làm gì chứ, tôi cũng có muốn gặp phải trường hợp thế này đâu!

Cuối cùng, Cố Vũ Thành vẫn là người phá vỡ sự yên lặng: “Này này... Đứng cả ở đây làm gì nữa? Tối nay, vì mấy người mà tôi không giữ người ở lại dọn dẹp. Vậy nên phải phiền ba người giúp đỡ rồi.”

Tôi mỉm cười rồi gật đầu tán thành, bởi vì có gì đó để làm còn đỡ hơn việc bốn người cứ đứng nhìn nhau một cách khó xử thế này.

Cố Thành Phan và Vu Mạnh liếc mắt nhìn Cố Vũ Thành những cũng không tiện nói gì.

Cố Vũ Thành phân chia nhiệm vụ: “Tôi và Trình Ngân Hằng ra phía sau rửa cốc chén, hai người các cậu cứ quét dọn trong này đi nhé.”

“Dựa vào đâu chứ?” Vu Mạnh và Cố Thành Phan đồng thanh hỏi.

Cố Vũ Thành giả giọng thái giám: “Bởi vì giữa tôi và chị Trình Ngân Hằng đây có một bí mật nhỏ, hai anh cứ nói chuyện trước đi, chị em chúng tôi xin đi trước một bước nhé!” Nói xong, anh ta bưng chiếc khay đựng đầy ly rượu đi về phía sân sau, tôi cũng bỏ ánh mắt chán ghét của Vu Mạnh và Cố Thành Phan lại phía sau rồi vội vã chạy theo anh ta.

Sân sau có cả ánh trăng, Cố Vũ Thành ngồi rửa cốc bên dòng nước, tôi bước đến chuẩn bị giúp một tay.

Cố Vũ Thành ngăn tôi lại: “Em đừng động vào nước, lạnh lắm, anh quen rồi.”

Tôi không hiểu: “Thế thì anh gọi em ra đây làm gì?”

Cố Vũ Thành mỉm cười, dưới ánh trăng, vết sẹo trên mặt anh ta càng hiện rõ, hàm răng đều tăm tắp kia như thể đang phát sáng.

Anh ta nói: “Trước đây, Vu Mạnh và Cố Thành Phan là anh em tốt của nhau. Cách đây một năm, không hiểu đã xảy ra chuyện gì mà quan hệ của hai đứa nó bỗng nhiên trở nên lạnh nhạt như băng.” Tôi hiểu rồi, Cố Vũ Thành muốn nhân cơ hội này giúp hai người họ khôi phục lại mối quan hệ trước đây.

“Thực ra... ” Cố Vũ Thành lên tiếng, anh ta nhìn tôi với vẻ muốn nói nhưng lại thôi. Thế nhưng, nhìn dáng vẻ khó xử của anh ta, tôi đành phải đè nén ngọn lửa tò mò đang cháy rực trong tim.

Tôi xua tay: “Không sao, nếu như không biết có nên nói ra hay không thì khoan hãy nói!”

Cố Vũ Thành mỉm cười nhìn tôi bằng ánh mắt biết ơn, thấy vậy, tôi lại nói : “Nếu đã vậy thì em có thể nói chuyện với anh về Trần Diệp Thanh không?”

Cố Vũ Thành cười hì hì: “Được thôi, anh sẽ làm em hài lòng.”

Cố Vũ Thành nói: “Anh bước vào nhà họ Cố từ lúc mười ba tuổi, lúc này, Cố Thành Phan mười hai tuổi, Vu Mạnh bằng tuổi anh, Cố Mai lớn hơn anh một tuổi.”

Tôi hơi sốt ruột: “Những điều này em biết cả rồi, anh nói thẳng vào chuyện Cố Thành Phan và Trần Diệp Thanh quen biết nhau thế nào đi.”

Cố Vũ Thành suy nghĩ một lát rồi nói: “Lúc ấy, Cố Thành Phong mới chỉ học học kỳ hai lớp sáu, tên nhóc này có rất nhiều người theo đuổi nhưng nó chẳng hiểu gì cả. Hơn nữa, nó suốt ngày đi cùng An Chi nên mọi người tưởng An Chi là bạn gái nó, nhưng chuyện này để bàn sau.”

Cố Vũ Thành phất tay: “Trần Diệp Thanh là một học sinh chuyển trường, những học sinh mới chuyển đến thường bị bắt nạt. Thực ra, Cố Thành Phan không thể chịu nổi khi nhìn thấy Trần Diệp Thanh bị bọn họ bắt nạt như thế nên mới ra tay giúp đỡ mà thôi.”

Nghe Cố Vũ Thành miêu tả, đó là một buổi hoàng hôn cuối hè. Trường trung học của bọn họ có cả học sinh nội trú và học sinh ngoại trú, mà Trần Diệp Thanh lại là học sinh ngoại trú.

Cô ấy vẫn lặng lẽ, cúi đầu đá một viên sỏi không có hình thù rõ ràng, đi qua sân bóng đá, băng qua sân điền kinh rồi sau đó đi xuống cầu thang như thường lệ.

Lúc này, trước mặt xuất hiện mấy học sinh nội trú, nghe đâu là đám người tự xưng là chị cả trong lớp.

Trần Diệp Thanh không hề quen biết bọn họ, cô ấy định cứ thế đi qua chứ không đả động gì đến.

“Này, Trần Diệp Thanh.” Thế nhưng, đối phương bỗng nhiên gọi cô ấy lại.

Trần Diệp Thanh quay đầu, gương mặt trắng nõn xinh đẹp càng trở nên mĩ miều dưới nắng chiều. Giọng nói của cô ấy cũng rất dễ nghe, dịu dàng tựa như nước suối: “Sao thế? Có chuyện gì ư?”

Cô gái kia đương nhiên rất tức giận, lúc Trần Diệp Thanh chưa đến, cô gái kia là hoa khôi nổi tiếng của lớp, tên tuổi sánh ngang với hoa khôi kiêm thần đồng An Chi ở lớp bên. Thế nhưng sau khi Trần Diệp Thanh đến, toàn bộ học sinh nam trong lớp đều vây quanh cô ấy, mặc cô ấy sai bảo, thế nhưng Trần Diệp Thanh lại nhất quyết từ chối sự giúp đỡ của toàn bộ đám học sinh nam kia.

Vừa nghĩ đến đây, cô gái kia không lên tiếng mà chỉ nhổ chiếc kẹo cao su đã hết ngọt trong miệng ra, sau đó đi tới bên cạnh Trần Diệp Thanh, dính bã kẹo lên tóc cô ấy, lại còn bóp mạnh mấy cái.

Mặc dù bình thường Trần Diệp Thanh rất ít nói, thế nhưng cô ấy không phải là kiểu người bấm bụng chịu đựng. Thế nên, cô ấy ngẩng đầu, liều mạng nhìn chằm chằm cô gái kia, sau này Cố Thành Phan nói ánh mắt kia mang đến cảm giác như thể thứ trước mắt là rác thải làm người khác buồn nôn.

Hoa khôi cũ của lớp nhếch miệng nói: “Sao thế? Không phục à? Đồ cặn bã!”

Trần Diệp Thanh nắm chặt hai tay, cô ấy nói: “Cậu quá xấu.” Chắc đây là lần đầu tiên hoa khôi thanh cao bị người khác chê xấu thẳng thừng như vậy, gương mặt cô gái kia có vẻ ngạc nhiên như giẫm phải thứ gì rất ghê tởm.

Trần Diệp Thanh bình tĩnh nói tiếp: “Mặt xấu thì chớ, đằng này tính tình cũng tệ hại luôn. Đã thế, thành tích học tập lại còn rất kém.”

“Cậu... ” Có thể dễ dàng nhận ra, hoa khôi đã bị chọc tức, cô ấy giơ ngón trỏ chỉ về phía Trần Diệp Thanh. Trần Diệp Thanh lại ngẩng đầu lên: “Tôi thế nào? Ngoài mấy con chó đi theo sau mỗi ngày thì có đứa con trai nào chịu nhìn cậu lấy một lần không.”

Hoa khôi tức giận vô cùng, cô ta giơ tay lên định đánh Trần Diệp Thanh. Lúc đó, Trần Diệp Thanh nghĩ, nếu cô ta đánh mình, cô ấy chắc chắn sẽ chặt đứt tay cô ta.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom