Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 56 ĐỘ ĂN Ý
CHƯƠNG 56: ĐỘ ĂN Ý
Hành động vuốt ve lên xuống liên tục của anh khiến trái tim tôi rạo rực.
Thấy dáng vẻ của tôi, anh thấp giọng nói: “Tôi muốn xóa sạch những vết tích mà anh ta đã để lại trên cơ thể em."
Nói xong, anh hôn lên những vết đỏ hiện lên rõ ràng trên người tôi, ra sức cắn lấy.
Cố Thành Phan là một tên quỷ hẹp hòi, miệng thì bảo sẽ bỏ qua chuyện cũ nhưng lại thô bạo hút hết sức lực của tôi.
Tôi bị cắn đến mức nhói đau, đau đến mức rên rỉ: "Ừm, Thành Phan, đau... "
Hai người rất ăn ý, ngoài cuộc sống thường ngày ra, phương diện này cũng rất quan trọng. Nếu như ở bên một người không có sự nhạy cảm, vậy thì cuộc sống chắc sẽ nhàm chán lắm nhỉ?
Có một số thứ cần phải suy nghĩ kỹ càng mới có thể nhận ra được cái mà bản thân mong đợi nhất là gì.
Cố Thành Phan nhận ra Trịnh Ngân Hằng đang thất thần, anh tức giận nói: "Em ngây ngốc gì vậy? Làm việc mà không tập trung gì cả, đáng phạt... "
Anh đè lên người tôi, vừa hôn vừa chuyển động cơ thể.
Đêm càng lúc càng khuya, Trịnh Ngân Hằng ngắm nhìn Cố Thành Phan đang say giấc, trong lòng lại bắt đầu suy nghĩ vớ vẩn.
Có phải một ngày nào đó, Cố Thành Phan sẽ rời xa cô. Có phải một ngày nào đó, giữa họ sẽ không còn tình yêu, cũng không còn sự tin tưởng. Trịnh Ngân Hằng lắc đầu, tự nói với bản thân, không đâu, Cố Thành Phan sẽ không thế đâu, sao có thể như thế được chứ?
Không biết có phải vì không dám nghĩ tiếp hay là vì không tin mà Trịnh Ngân Hằng cấm bản thân lo lắng vớ vẩn.
Trịnh Ngân Hằng nhìn phong cảnh bên ngoài, những phiền muộn trong lòng cũng bay theo gió.
Thực ra, trong lòng tôi vẫn còn những ký ức về mẹ. Lúc đó tôi còn rất nhỏ, mới chỉ biết nói năng bập bẹ mà thôi.
Trong trí nhớ của tôi, mẹ tôi cũng thích màu đỏ, đây chắc là lí do vì sao bây giờ tôi lại thích màu đỏ. Bởi vì ba tôi không thích màu đỏ, ông ấy thích màu xanh lam, đặc biệt là xanh da trời.
Thế nên, sau này tôi đã nhận một bộ phim có tên "Lúc khinh khí cầu màu lam bay lên", cũng chỉ vì ba tôi thích màu xanh da trời.
Nghĩ thì hơi xa xôi, nhưng tôi vẫn nên kéo ký ức trở về. Mặc dù vẫn chưa hiểu chuyện lắm, nhưng lúc đó, tôi vẫn biết được một số điều về câu chuyện của ba mẹ qua lời của mấy người hàng xóm.
Lúc tôi lớn hơn một chút, tôi đã xác nhận với ba mình, ông ấy không hề bác bỏ, đương nhiên cũng không thể thừa nhận, dù sao thì đó cũng không phải là chuyện hay ho gì.
Lúc còn trẻ, ba tôi rất thích mẹ tôi, nhưng sau này, vì có một người giàu có theo đuổi nên mẹ tôi đã bên người đó, nghe nói họ đã kết hôn và có con với nhau.
Sau đó, công ty của người đó phả sản, tiền bạc mất hết, lúc này mẹ tôi mới quay về.
Sau khi trở về, thấy nhà máy của ba tôi làm ăn phát đạt, thế là mẹ liền quay lại bên ba.
Tôi cảm thấy ba tôi đã đưa ra một quyết định sai lầm ngay từ đầu, người phụ nữ vì tiền tài mà vứt bỏ những người xung quanh cuối cùng cũng sẽ bỏ rơi bạn mà thôi.
Tôi vẫn còn nhớ, lúc tôi nói với ba như thế, ba đã trả lời rằng, không được nói mẹ mình như thế. Nói gì đi nữa thì lúc tôi còn bé, bà ấy cũng chăm sóc tôi rất tốt.
Rất tốt, đúng thế, tốt đến mức độ nào?
Chính là bế tôi không lúc nào rời tay, bà nói với tất cả mọi người rằng đây là con gái tôi, nó rất xinh đẹp. Nhưng theo tôi thấy, bà ấy chỉ đang khoe khoang, khoe khoang chính là yêu à.
Cố Thành Phan bỗng nhiên thức giấc, anh nhìn thôi, chúng tôi nhìn nhau.
Cố Thành Phan ngáp một cái, anh hỏi: "Sao thế? Sao em vẫn chưa ngủ?"
Chẳng mấy khi anh dịu dàng như thế, tôi cảm thấy nếu như tôi đã biết rõ khá nhiều chuyện của anh như thế, vậy thì tôi cũng nên để anh tìm hiểu chút chuyện của bản thân.
Tôi gật đầu: "Em đang nghĩ về mẹ mình."
Cố Thành Phan ngồi dậy, anh hỏi với vẻ nghiêm túc: "Em sao thế? Có gì muốn nói với tôi à?"
Trên phương diện này, Cố Thành Phan vẫn rất tôn trọng người khác.
Tôi không nói, anh cũng sẽ không hỏi.
Tôi thực sự hy vọng có thể chia sẻ với anh, nhưng mọi chuyện đã xảy ra quá lâu rồi, tôi nên bắt đầu từ đâu đây?
Tôi nhếch miệng rồi nói với Cố Thành Phan: "Có lẽ... Để hôm khác nói sẽ tốt hơn, bây giờ đã khuya lắm rồi... "
Cố Thành Phan nhìn tôi, anh cứ nhìn chằm chằm như thế muốn nhìn thấu suy nghĩ của tôi. Thế nhưng, anh lại không nói gì cả, điều đó làm tôi không thể ngồi yên.
Sau này tôi mới biết, đó là vẻ mặt đau lòng của Cố Thành Phan. Mặc dù tôi cũng buồn bực vì việc tại sao đau lòng mà lại im lặng như không có cảm xúc gì, nhưng mãi tận sau này, tôi mới biết, cả hai chúng tôi đều không phải là người giỏi bộc lộ cảm xúc
Lúc nhận lỗi, tôi cũng im lặng, không hề nói một lời, nhưng trong lòng lại muốn nói với đối phương rằng, tôi sai rồi. Tôi biết là tôi không nên như thế, tôi nên nhận lỗi, nhưng mà tôi không thể thốt lên lời.
Cố Thành Phan lúc này cũng thế, anh rất muốn an ủi tôi nhưng lại không biết phải làm thế nào. Vì vậy, anh chỉ có thể yên lặng nhìn tôi.
Cố Thành Phan hy vọng tôi có thể hiểu được suy nghĩ của anh, chấp nhận sự vỗ về của anh, nhưng thôi lại quá ngu ngốc.
Tôi im lặng một lúc rồi mở miệng hỏi: "Cố Thành Phan, trên mặt em có thứ gì à?"
Xấu hổ, trên gương mặt của Cố Thành Phân hiện lên sự xấu hổ. Tôi không thể nào quên được dáng vẻ của Cố Thành Phan lúc đó, dáng vẻ buồn nhất mà tôi từng thấy ở anh.
Cố Thành Phong cười bất đắc dĩ, anh bắt đầu chửi thề: "Mẹ nó... Trịnh Ngân Hằng... Em đúng là, đừng có ngủ với tôi nữa, được không?"
Tôi cười ha ha: "Ngại quá, anh cứ nhìn em như thế, em thấy sợ lắm."
Cố Thành Phan dịu dàng xoa đầu tôi, anh nói: "Ngốc ạ, sao tôi có thể ép em nói ra những chuyện mà em không muốn nói cơ chứ? Nếu như bây giờ em không muốn nói, vậy thì cứ để đấy đã. Cuộc sống sau này của chúng ta còn dài, em cứ từ từ thôi... "
Sau này, Cố Thành Phan cũng đã nói rất nhiều lời yêu thương với tôi, nhưng câu nói này vẫn làm tôi không thể nào quên nổi.
Cuộc sống sau này của chúng ta còn dài, em cứ từ từ thôi. Câu nói này ẩn chứa biết bao nhiêu sự dịu dàng cũng như thấu hiểu, còn cả sự nồng nàn và yêu thương nữa.
Tôi cảm động vô cùng, được bao bọc bởi sự dịu dàng như thế làm tôi cảm thấy gió thu không còn lạnh, thế giới trở nên trong veo.
Tôi gật đầu rồi thấp giọng nói: "Được, Cố Thành Phan, chỉ cần anh chịu nghe, sau này, em chắc chắn sẽ kể hết cho anh những chuyện này, anh cứ chuẩn bị tinh thần đi."
Cố Thành Phan dùng ngón trỏ gõ lên đầu tôi, anh mỉm cười: "Cô bé ngốc này, đúng là một đóa Nguyệt Lượng không đầu không đuôi mà. Ha ha ha ha ha ha... "
Tôi cũng không biết Cố Thành Phan đang khen hay chê mình nữa. Lúc này, tôi chỉ biết là mình đang rất vui.
Trên gác xép của Cố Vũ Phong, có một người đàn ông như vậy, anh ấy thuộc về tôi. Anh cười đùa với tôi, nhẫn nhịn sự ngang ngược của tôi.
Cảm ơn Vu Mạnh đã mang tôi tới đây, cũng cảm ơn căn gác xép của Cố Vũ Phong đã xuất hiện đúng lúc như thế.
Tôi càng phải cảm ơn vì... Tôi đã gặp được Cố Thành Phan.
Sáng sớm hôm sau, lúc vừa mở mắt ra, tôi bắt gặp Cố Thành Phan đang nhìn mình chằm chằm. Tôi xấu hổ đến mức lấy chăn trùm kín đầu lại.
Cố Thành Phan trêu chọc: "Hay là, chúng ta tiếp tục chuyện đêm qua nhé?"
Tôi giả ngốc: "Chuyện đêm qua ư? Chuyện đêm qua là chuyện gì?"
Anh không nói gì mà chỉ cúi người ngậm lấy đôi môi của tôi. Tôi cố gắng ngậm chặt miệng, không cho anh tiến vào.
Anh đã đánh răng rửa mặt rồi, còn tôi thì chỉ vừa tỉnh dậy. Mặc dù không bị hôi miệng, nhưng vẫn còn đọng lại mùi rượu tối qua.
Dường như Cố Thành Phan đã nhìn thấu suy nghĩ của tôi, anh không tấn công nữa. Anh chuyển hướng hôn lên vành tai tôi, sau đó khẽ thì thầm: "Đồ ngốc... Cho anh nhé."
Đang định mở miệng từ chối thì anh đã nhân cơ hội này hôn lên môi tôi, đầu lưỡi linh hoạt tiến vào bên trong. Khoang miệng anh có mùi trà thơm ngát, anh truyền từng chút hương thơm này sang miệng tôi. Lúc này, cả khoang miệng tôi đều tràn ngập hương thơm tươi mát.
Tôi ném toàn bộ mớ suy nghĩ ngổn ngang lên chín tầng mây, đầu lưỡi linh hoạt dẫn dắt anh.
Hành động vuốt ve lên xuống liên tục của anh khiến trái tim tôi rạo rực.
Thấy dáng vẻ của tôi, anh thấp giọng nói: “Tôi muốn xóa sạch những vết tích mà anh ta đã để lại trên cơ thể em."
Nói xong, anh hôn lên những vết đỏ hiện lên rõ ràng trên người tôi, ra sức cắn lấy.
Cố Thành Phan là một tên quỷ hẹp hòi, miệng thì bảo sẽ bỏ qua chuyện cũ nhưng lại thô bạo hút hết sức lực của tôi.
Tôi bị cắn đến mức nhói đau, đau đến mức rên rỉ: "Ừm, Thành Phan, đau... "
Hai người rất ăn ý, ngoài cuộc sống thường ngày ra, phương diện này cũng rất quan trọng. Nếu như ở bên một người không có sự nhạy cảm, vậy thì cuộc sống chắc sẽ nhàm chán lắm nhỉ?
Có một số thứ cần phải suy nghĩ kỹ càng mới có thể nhận ra được cái mà bản thân mong đợi nhất là gì.
Cố Thành Phan nhận ra Trịnh Ngân Hằng đang thất thần, anh tức giận nói: "Em ngây ngốc gì vậy? Làm việc mà không tập trung gì cả, đáng phạt... "
Anh đè lên người tôi, vừa hôn vừa chuyển động cơ thể.
Đêm càng lúc càng khuya, Trịnh Ngân Hằng ngắm nhìn Cố Thành Phan đang say giấc, trong lòng lại bắt đầu suy nghĩ vớ vẩn.
Có phải một ngày nào đó, Cố Thành Phan sẽ rời xa cô. Có phải một ngày nào đó, giữa họ sẽ không còn tình yêu, cũng không còn sự tin tưởng. Trịnh Ngân Hằng lắc đầu, tự nói với bản thân, không đâu, Cố Thành Phan sẽ không thế đâu, sao có thể như thế được chứ?
Không biết có phải vì không dám nghĩ tiếp hay là vì không tin mà Trịnh Ngân Hằng cấm bản thân lo lắng vớ vẩn.
Trịnh Ngân Hằng nhìn phong cảnh bên ngoài, những phiền muộn trong lòng cũng bay theo gió.
Thực ra, trong lòng tôi vẫn còn những ký ức về mẹ. Lúc đó tôi còn rất nhỏ, mới chỉ biết nói năng bập bẹ mà thôi.
Trong trí nhớ của tôi, mẹ tôi cũng thích màu đỏ, đây chắc là lí do vì sao bây giờ tôi lại thích màu đỏ. Bởi vì ba tôi không thích màu đỏ, ông ấy thích màu xanh lam, đặc biệt là xanh da trời.
Thế nên, sau này tôi đã nhận một bộ phim có tên "Lúc khinh khí cầu màu lam bay lên", cũng chỉ vì ba tôi thích màu xanh da trời.
Nghĩ thì hơi xa xôi, nhưng tôi vẫn nên kéo ký ức trở về. Mặc dù vẫn chưa hiểu chuyện lắm, nhưng lúc đó, tôi vẫn biết được một số điều về câu chuyện của ba mẹ qua lời của mấy người hàng xóm.
Lúc tôi lớn hơn một chút, tôi đã xác nhận với ba mình, ông ấy không hề bác bỏ, đương nhiên cũng không thể thừa nhận, dù sao thì đó cũng không phải là chuyện hay ho gì.
Lúc còn trẻ, ba tôi rất thích mẹ tôi, nhưng sau này, vì có một người giàu có theo đuổi nên mẹ tôi đã bên người đó, nghe nói họ đã kết hôn và có con với nhau.
Sau đó, công ty của người đó phả sản, tiền bạc mất hết, lúc này mẹ tôi mới quay về.
Sau khi trở về, thấy nhà máy của ba tôi làm ăn phát đạt, thế là mẹ liền quay lại bên ba.
Tôi cảm thấy ba tôi đã đưa ra một quyết định sai lầm ngay từ đầu, người phụ nữ vì tiền tài mà vứt bỏ những người xung quanh cuối cùng cũng sẽ bỏ rơi bạn mà thôi.
Tôi vẫn còn nhớ, lúc tôi nói với ba như thế, ba đã trả lời rằng, không được nói mẹ mình như thế. Nói gì đi nữa thì lúc tôi còn bé, bà ấy cũng chăm sóc tôi rất tốt.
Rất tốt, đúng thế, tốt đến mức độ nào?
Chính là bế tôi không lúc nào rời tay, bà nói với tất cả mọi người rằng đây là con gái tôi, nó rất xinh đẹp. Nhưng theo tôi thấy, bà ấy chỉ đang khoe khoang, khoe khoang chính là yêu à.
Cố Thành Phan bỗng nhiên thức giấc, anh nhìn thôi, chúng tôi nhìn nhau.
Cố Thành Phan ngáp một cái, anh hỏi: "Sao thế? Sao em vẫn chưa ngủ?"
Chẳng mấy khi anh dịu dàng như thế, tôi cảm thấy nếu như tôi đã biết rõ khá nhiều chuyện của anh như thế, vậy thì tôi cũng nên để anh tìm hiểu chút chuyện của bản thân.
Tôi gật đầu: "Em đang nghĩ về mẹ mình."
Cố Thành Phan ngồi dậy, anh hỏi với vẻ nghiêm túc: "Em sao thế? Có gì muốn nói với tôi à?"
Trên phương diện này, Cố Thành Phan vẫn rất tôn trọng người khác.
Tôi không nói, anh cũng sẽ không hỏi.
Tôi thực sự hy vọng có thể chia sẻ với anh, nhưng mọi chuyện đã xảy ra quá lâu rồi, tôi nên bắt đầu từ đâu đây?
Tôi nhếch miệng rồi nói với Cố Thành Phan: "Có lẽ... Để hôm khác nói sẽ tốt hơn, bây giờ đã khuya lắm rồi... "
Cố Thành Phan nhìn tôi, anh cứ nhìn chằm chằm như thế muốn nhìn thấu suy nghĩ của tôi. Thế nhưng, anh lại không nói gì cả, điều đó làm tôi không thể ngồi yên.
Sau này tôi mới biết, đó là vẻ mặt đau lòng của Cố Thành Phan. Mặc dù tôi cũng buồn bực vì việc tại sao đau lòng mà lại im lặng như không có cảm xúc gì, nhưng mãi tận sau này, tôi mới biết, cả hai chúng tôi đều không phải là người giỏi bộc lộ cảm xúc
Lúc nhận lỗi, tôi cũng im lặng, không hề nói một lời, nhưng trong lòng lại muốn nói với đối phương rằng, tôi sai rồi. Tôi biết là tôi không nên như thế, tôi nên nhận lỗi, nhưng mà tôi không thể thốt lên lời.
Cố Thành Phan lúc này cũng thế, anh rất muốn an ủi tôi nhưng lại không biết phải làm thế nào. Vì vậy, anh chỉ có thể yên lặng nhìn tôi.
Cố Thành Phan hy vọng tôi có thể hiểu được suy nghĩ của anh, chấp nhận sự vỗ về của anh, nhưng thôi lại quá ngu ngốc.
Tôi im lặng một lúc rồi mở miệng hỏi: "Cố Thành Phan, trên mặt em có thứ gì à?"
Xấu hổ, trên gương mặt của Cố Thành Phân hiện lên sự xấu hổ. Tôi không thể nào quên được dáng vẻ của Cố Thành Phan lúc đó, dáng vẻ buồn nhất mà tôi từng thấy ở anh.
Cố Thành Phong cười bất đắc dĩ, anh bắt đầu chửi thề: "Mẹ nó... Trịnh Ngân Hằng... Em đúng là, đừng có ngủ với tôi nữa, được không?"
Tôi cười ha ha: "Ngại quá, anh cứ nhìn em như thế, em thấy sợ lắm."
Cố Thành Phan dịu dàng xoa đầu tôi, anh nói: "Ngốc ạ, sao tôi có thể ép em nói ra những chuyện mà em không muốn nói cơ chứ? Nếu như bây giờ em không muốn nói, vậy thì cứ để đấy đã. Cuộc sống sau này của chúng ta còn dài, em cứ từ từ thôi... "
Sau này, Cố Thành Phan cũng đã nói rất nhiều lời yêu thương với tôi, nhưng câu nói này vẫn làm tôi không thể nào quên nổi.
Cuộc sống sau này của chúng ta còn dài, em cứ từ từ thôi. Câu nói này ẩn chứa biết bao nhiêu sự dịu dàng cũng như thấu hiểu, còn cả sự nồng nàn và yêu thương nữa.
Tôi cảm động vô cùng, được bao bọc bởi sự dịu dàng như thế làm tôi cảm thấy gió thu không còn lạnh, thế giới trở nên trong veo.
Tôi gật đầu rồi thấp giọng nói: "Được, Cố Thành Phan, chỉ cần anh chịu nghe, sau này, em chắc chắn sẽ kể hết cho anh những chuyện này, anh cứ chuẩn bị tinh thần đi."
Cố Thành Phan dùng ngón trỏ gõ lên đầu tôi, anh mỉm cười: "Cô bé ngốc này, đúng là một đóa Nguyệt Lượng không đầu không đuôi mà. Ha ha ha ha ha ha... "
Tôi cũng không biết Cố Thành Phan đang khen hay chê mình nữa. Lúc này, tôi chỉ biết là mình đang rất vui.
Trên gác xép của Cố Vũ Phong, có một người đàn ông như vậy, anh ấy thuộc về tôi. Anh cười đùa với tôi, nhẫn nhịn sự ngang ngược của tôi.
Cảm ơn Vu Mạnh đã mang tôi tới đây, cũng cảm ơn căn gác xép của Cố Vũ Phong đã xuất hiện đúng lúc như thế.
Tôi càng phải cảm ơn vì... Tôi đã gặp được Cố Thành Phan.
Sáng sớm hôm sau, lúc vừa mở mắt ra, tôi bắt gặp Cố Thành Phan đang nhìn mình chằm chằm. Tôi xấu hổ đến mức lấy chăn trùm kín đầu lại.
Cố Thành Phan trêu chọc: "Hay là, chúng ta tiếp tục chuyện đêm qua nhé?"
Tôi giả ngốc: "Chuyện đêm qua ư? Chuyện đêm qua là chuyện gì?"
Anh không nói gì mà chỉ cúi người ngậm lấy đôi môi của tôi. Tôi cố gắng ngậm chặt miệng, không cho anh tiến vào.
Anh đã đánh răng rửa mặt rồi, còn tôi thì chỉ vừa tỉnh dậy. Mặc dù không bị hôi miệng, nhưng vẫn còn đọng lại mùi rượu tối qua.
Dường như Cố Thành Phan đã nhìn thấu suy nghĩ của tôi, anh không tấn công nữa. Anh chuyển hướng hôn lên vành tai tôi, sau đó khẽ thì thầm: "Đồ ngốc... Cho anh nhé."
Đang định mở miệng từ chối thì anh đã nhân cơ hội này hôn lên môi tôi, đầu lưỡi linh hoạt tiến vào bên trong. Khoang miệng anh có mùi trà thơm ngát, anh truyền từng chút hương thơm này sang miệng tôi. Lúc này, cả khoang miệng tôi đều tràn ngập hương thơm tươi mát.
Tôi ném toàn bộ mớ suy nghĩ ngổn ngang lên chín tầng mây, đầu lưỡi linh hoạt dẫn dắt anh.
Bình luận facebook