Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 81 ĐIỀU SẼ ĐẾN
CHƯƠNG 81: ĐIỀU SẼ ĐẾN
An Chi nghiến răng nghiến lợi nói: “Vu Mạnh, tôi đi thì anh cũng chẳng được lợi gì đâu.”
Vu Mạnh nghe được câu này, anh ấy bắt đầu giảm tốc độ, sau đó dừng xe lại. Giờ khắc này tôi thật sự cảm ơn trời đất, vì ở chỗ này cũng không có nhiều xe cộ qua lại, nếu không thì dựa vào tình huống hiện giờ, chúng tôi không bị xe khác đâm phải mới là lạ.
An Chi xuống xe, quả thật là định một mình trở về, tôi đuổi theo, nhưng cô ấy lại hất tay tôi ra, tiếp tục đi. Tôi không trách cô ấy, cô ấy cũng không cố tình nhằm vào tôi hay gì cả, chỉ là lúc này trong lòng cô ấy đang có một ngọn lửa vô hình bùng lên, lại không có chỗ để trút giận, cũng không biết phải làm gì, cho nên cô ấy đi một mình mà lại đi rất nhanh, hi vọng không bị ai quấy rầy. Cuối cùng, tôi cũng đuổi kịp cô ấy, ôm chặt cô ấy từ phía sau lưng.
Rốt cuộc cô ấy cũng dừng lại, vai lưng cô ấy cứng đờ, cô ấy xoay người ôm lấy tôi, vừa khóc nức nở vừa la mắng: “Khốn kiếp! Đều là đồ khốn kiếp! Uổng công tôi thật lòng đối xử với bọn họ… Hu hu… Ngay cả tên Cố Thanh kia… Khi còn bé tôi đã thay cậu ta nói dối không biết bao nhiêu lần… Vậy mà mới chỉ có một chút chuyện đã không đáng tin nữa… Tất cả đều không đáng tin… Hu hu… Ngân Hằng, cả thế giới này chỉ có một mình tôi là kẻ ngốc, tôi vẫn cho rằng chỉ có Cố Thành Phan mới biết Cố Vũ Thành ở đâu… Thì ra… Thì ra bọn họ đều biết cả… nhưng lại giả vờ không biết… Ở trước mặt tôi… ”
Tôi biết cảm giác khó chịu này, không thể trách cụ thể một người nào, nhưng thật ra lại trách tất cả mọi người. Tôi không biết giữa An Chi và Cố Vũ Thành đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi nghĩ rằng bọn họ thật sự đã từng yêu thương nhau. Vì sao bọn họ lại ở cùng nhau thì tôi không biết, nhưng tôi biết rằng khi bọn họ ở cùng nhau thì tình cảm dành cho đối phương đều rất sâu đậm. Hơn nữa tôi cũng mơ hồ đoán được rằng người sai trong chuyện này hẳn là Cố Vũ Thành, cho nên khi nhắc đến An Chi thì vẻ mặt của anh ta mới tràn đầy sự áy náy như thế, trong giọng nói cũng lộ ra vẻ nhớ mãi không quên.
An Chi hận anh ta, nhưng cũng bởi vì không buông bỏ được tình cảm, cũng không buông bỏ được anh ta nên mới trách cứ anh ta, sau khi nghe được tin tức có liên quan tới anh ta thì mới trở nên điên loạn như vậy, muốn một mình đi về nhà ở trên con đường vắng vẻ như thế này. Đây chính là trốn tránh, trốn tránh tình cảm của bản thân đối với Cố Vũ Thành, trốn tránh sự thật rằng Cố Vũ Thành cũng đang tìm cách trốn tránh cô ấy.
Nhưng tôi đang ở đây, tôi không thể để cho An Chi trở nên nhu nhược như vậy được. Nếu sớm muộn gì cũng phải đối mặt với mọi chuyện vậy thì sớm đối mặt một chút vẫn hơn. Đã mất nhiều thời gian như vậy vẫn không quên được thì đừng quên nữa. Thật lòng mà nói thì đối mặt cũng là chuyện rất khó khăn, nhưng nếu không đối mặt thì sẽ rất đau khổ.
Vì vậy, tôi chậm rãi nói với An Chi: “An Chi… cô… hôm nay cô phải đi, tôi sẽ ở bên cô.” Tôi biết tôi nói câu này xong, An Chi cũng không hiểu rõ được ý nghĩ của tôi, có lẽ còn hiểu lầm tôi rằng tôi muốn ép cô ấy đi làm chuyện mà cô ấy không muốn làm. Nhưng như vậy thì đã sao? Tôi vẫn phải nói, bởi vì tôi có thể giải thích cho cô ấy, nhưng không thể nhìn thấy cô ấy không vui được.
Mưa mùa thu đã làm ướt mái tóc xinh đẹp của An Chi, sợi tóc rũ xuống trên trán khiến người ta có cảm giác như một nữ hoàng xinh đẹp đang u sầu vậy. Một trận gió thu thổi tới, cỏ dại ven đường tạo ra âm thanh xào xạc, lá cây cổ thụ cũng vang lên xào xạc, rụng xuống đất cả một mảng lớn.
An Chi cứ nhìn tôi như vậy, nhìn rất lâu, lâu đến mức cô ấy vừa định nói một tiếng thì nước mũi đã tạo thành một cái bong bóng. An Chi bất đắc dĩ cười cười. Tôi lấy khăn tay đưa cho cô ấy, tiếng xì mũi của cô ấy khá lớn, sau khi lau mũi xong, cô ấy mỉm cười nói với tôi: “Được, nếu cô đã nói thế thì chúng ta đi thôi.”
Vu Mạnh luôn đứng bên cạnh xe chờ đợi chúng tôi, mưa phùn bay vào người anh ấy, đẹp hoàn hảo giống như một cảnh trong bộ phim truyền hình đen trắng. Nhìn thấy chúng tôi đi tới, Vu Mạnh ân cần mở cửa xe, khẽ cười nói: “Mời hai quý cô vào xe.”
An Chi lườm anh ấy một cái, mãi cho đến khi bọn họ xuất phát lần nữa, An Chi mới lên tiếng: “Quý cô? Vu Mạnh, anh có thể nói chuyện dễ nghe hơn được không hả? Ai là quý cô? Anh là quý cô thì có!”
Chúng tôi biết An Chi đang cố gắng xoa dịu cảm xúc của mình, cho nên không muốn vạch trần cô ấy, ngược lại, Vu Mạnh còn rất phối hợp, anh ấy nói: “Tôi cũng nghĩ kĩ rồi, nếu có một ngày công ty tôi phá sản thì tôi sẽ đi bán thân.”
An Chi cười ha hả, cười rất lớn tiếng, vừa cười vừa nói với tôi: “Ngân Hằng, tôi… ngủ trước đã.” Nói xong, cô ấy dựa vào bắp đùi của tôi, dịch chuyển từng chút, từng chút một, sau đó thật sự ngủ thiếp đi.
Xe vẫn đang chạy, mưa vẫn tiếp tục rơi, quần áo của tôi hơi ẩm ướt, rất khó chịu. Vừa nghĩ tới An Chi phải khó chịu nằm ngủ như vậy, tôi cũng không thoải mái được, tôi cẩn thận giúp cô ấy cởi bỏ áo khoác, quần áo bên trong khá sạch sẽ.
Vu Mạnh biết lúc nào tôi cần gì, vì vậy, anh ấy lấy một túi đồ từ ghế lái phụ đưa cho tôi, nói: “Đây là quần áo anh mua cho Lệ Lệ, một lớn một nhỏ, em và An Chi mặc tạm đi.”
Sao có thể là mặc tạm được chứ? Đây quả thật là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi mà!
Tôi vội vàng cởi áo khoác ra, lấy quần áo ra khỏi túi, cái lớn đắp lên trên người An Chi, cái nhỏ tôi tự mặc vào người mình.
Vu Mạnh nhìn xuyên qua kính chiếu hậu, thấy Trình Ngân Hằng đã mặc quần áo chỉnh tề, anh ấy mỉm cười đắc ý. Đương nhiên anh ấy sẽ không nói cho cô biết rằng đây là đồ đôi mà anh vô tình nhìn thấy, sau đó anh ấy cảm thấy đồ này rất hợp với anh ấy và Trình Ngân Hằng nên mới mua. Ông trời ơi, xin tha thứ cho tâm tư đáng xấu hổ này của anh ấy, chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào mà một mặt thì anh ấy vừa muốn quên đi cô, vừa không muốn làm phiền cô nữa, mặt khác, anh ấy lại dùng thủ đoạn mờ ám này để an ủi bản thân mình.
Đúng vậy, ít nhất thì anh và người phụ nữ này cũng đã từng yêu nhau. Lừa mình dối người cũng được, hành vi đáng xấu hổ cũng được, trước mặt người mình yêu, ai mà chẳng có chút ích kỷ và cảm xúc rung động cơ chứ?
Ý nghĩ của Vu Mạnh rất đơn giản, nhưng anh ấy cũng biết rằng điều này chỉ có thể để cho một mình anh ấy biết mà thôi, suy cho cùng thì Trình Ngân Hằng cũng không hứa hẹn gì với anh ấy cả. Cũng tốt, gió thu đã tới, mà anh ấy và cô lại có thể cùng nhau mặc đồ đôi…
Lúc này, Cố Vũ Thành và Cố Thành Phan đang ở trong vườn hoa chờ đợi thì đột nhiên nghe được tiếng bước chân, trái tim Cố Vũ Thành giống như treo ngược lên cổ họng.
Tới rồi… An Chi thật sự tới rồi! Không biết liệu hôm nay biểu hiện của anh ta có kém cỏi không? Liệu có bị An Chi hành hung không? Thôi bỏ đi, đánh một trận thì đánh một trận! Dù sao cũng không quan trọng, bởi vì anh ta thật sự có lỗi với cô ấy… Vậy rốt cuộc bản thân anh ta có muốn xin cô ấy tha lỗi hay không đây? Dù sao thì… bản thân anh ta cũng thích cô ấy… Qua cuộc nói chuyện lần trước với Trình Ngân Hằng, chính anh ta cũng hiểu rõ rằng bản thân mình thật sự thích An Chi, cho nên mới nhớ An Chi mãi không quên, mới có thể đi khắp nơi tìm hiểu về tin tức của cô
An Chi nghiến răng nghiến lợi nói: “Vu Mạnh, tôi đi thì anh cũng chẳng được lợi gì đâu.”
Vu Mạnh nghe được câu này, anh ấy bắt đầu giảm tốc độ, sau đó dừng xe lại. Giờ khắc này tôi thật sự cảm ơn trời đất, vì ở chỗ này cũng không có nhiều xe cộ qua lại, nếu không thì dựa vào tình huống hiện giờ, chúng tôi không bị xe khác đâm phải mới là lạ.
An Chi xuống xe, quả thật là định một mình trở về, tôi đuổi theo, nhưng cô ấy lại hất tay tôi ra, tiếp tục đi. Tôi không trách cô ấy, cô ấy cũng không cố tình nhằm vào tôi hay gì cả, chỉ là lúc này trong lòng cô ấy đang có một ngọn lửa vô hình bùng lên, lại không có chỗ để trút giận, cũng không biết phải làm gì, cho nên cô ấy đi một mình mà lại đi rất nhanh, hi vọng không bị ai quấy rầy. Cuối cùng, tôi cũng đuổi kịp cô ấy, ôm chặt cô ấy từ phía sau lưng.
Rốt cuộc cô ấy cũng dừng lại, vai lưng cô ấy cứng đờ, cô ấy xoay người ôm lấy tôi, vừa khóc nức nở vừa la mắng: “Khốn kiếp! Đều là đồ khốn kiếp! Uổng công tôi thật lòng đối xử với bọn họ… Hu hu… Ngay cả tên Cố Thanh kia… Khi còn bé tôi đã thay cậu ta nói dối không biết bao nhiêu lần… Vậy mà mới chỉ có một chút chuyện đã không đáng tin nữa… Tất cả đều không đáng tin… Hu hu… Ngân Hằng, cả thế giới này chỉ có một mình tôi là kẻ ngốc, tôi vẫn cho rằng chỉ có Cố Thành Phan mới biết Cố Vũ Thành ở đâu… Thì ra… Thì ra bọn họ đều biết cả… nhưng lại giả vờ không biết… Ở trước mặt tôi… ”
Tôi biết cảm giác khó chịu này, không thể trách cụ thể một người nào, nhưng thật ra lại trách tất cả mọi người. Tôi không biết giữa An Chi và Cố Vũ Thành đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi nghĩ rằng bọn họ thật sự đã từng yêu thương nhau. Vì sao bọn họ lại ở cùng nhau thì tôi không biết, nhưng tôi biết rằng khi bọn họ ở cùng nhau thì tình cảm dành cho đối phương đều rất sâu đậm. Hơn nữa tôi cũng mơ hồ đoán được rằng người sai trong chuyện này hẳn là Cố Vũ Thành, cho nên khi nhắc đến An Chi thì vẻ mặt của anh ta mới tràn đầy sự áy náy như thế, trong giọng nói cũng lộ ra vẻ nhớ mãi không quên.
An Chi hận anh ta, nhưng cũng bởi vì không buông bỏ được tình cảm, cũng không buông bỏ được anh ta nên mới trách cứ anh ta, sau khi nghe được tin tức có liên quan tới anh ta thì mới trở nên điên loạn như vậy, muốn một mình đi về nhà ở trên con đường vắng vẻ như thế này. Đây chính là trốn tránh, trốn tránh tình cảm của bản thân đối với Cố Vũ Thành, trốn tránh sự thật rằng Cố Vũ Thành cũng đang tìm cách trốn tránh cô ấy.
Nhưng tôi đang ở đây, tôi không thể để cho An Chi trở nên nhu nhược như vậy được. Nếu sớm muộn gì cũng phải đối mặt với mọi chuyện vậy thì sớm đối mặt một chút vẫn hơn. Đã mất nhiều thời gian như vậy vẫn không quên được thì đừng quên nữa. Thật lòng mà nói thì đối mặt cũng là chuyện rất khó khăn, nhưng nếu không đối mặt thì sẽ rất đau khổ.
Vì vậy, tôi chậm rãi nói với An Chi: “An Chi… cô… hôm nay cô phải đi, tôi sẽ ở bên cô.” Tôi biết tôi nói câu này xong, An Chi cũng không hiểu rõ được ý nghĩ của tôi, có lẽ còn hiểu lầm tôi rằng tôi muốn ép cô ấy đi làm chuyện mà cô ấy không muốn làm. Nhưng như vậy thì đã sao? Tôi vẫn phải nói, bởi vì tôi có thể giải thích cho cô ấy, nhưng không thể nhìn thấy cô ấy không vui được.
Mưa mùa thu đã làm ướt mái tóc xinh đẹp của An Chi, sợi tóc rũ xuống trên trán khiến người ta có cảm giác như một nữ hoàng xinh đẹp đang u sầu vậy. Một trận gió thu thổi tới, cỏ dại ven đường tạo ra âm thanh xào xạc, lá cây cổ thụ cũng vang lên xào xạc, rụng xuống đất cả một mảng lớn.
An Chi cứ nhìn tôi như vậy, nhìn rất lâu, lâu đến mức cô ấy vừa định nói một tiếng thì nước mũi đã tạo thành một cái bong bóng. An Chi bất đắc dĩ cười cười. Tôi lấy khăn tay đưa cho cô ấy, tiếng xì mũi của cô ấy khá lớn, sau khi lau mũi xong, cô ấy mỉm cười nói với tôi: “Được, nếu cô đã nói thế thì chúng ta đi thôi.”
Vu Mạnh luôn đứng bên cạnh xe chờ đợi chúng tôi, mưa phùn bay vào người anh ấy, đẹp hoàn hảo giống như một cảnh trong bộ phim truyền hình đen trắng. Nhìn thấy chúng tôi đi tới, Vu Mạnh ân cần mở cửa xe, khẽ cười nói: “Mời hai quý cô vào xe.”
An Chi lườm anh ấy một cái, mãi cho đến khi bọn họ xuất phát lần nữa, An Chi mới lên tiếng: “Quý cô? Vu Mạnh, anh có thể nói chuyện dễ nghe hơn được không hả? Ai là quý cô? Anh là quý cô thì có!”
Chúng tôi biết An Chi đang cố gắng xoa dịu cảm xúc của mình, cho nên không muốn vạch trần cô ấy, ngược lại, Vu Mạnh còn rất phối hợp, anh ấy nói: “Tôi cũng nghĩ kĩ rồi, nếu có một ngày công ty tôi phá sản thì tôi sẽ đi bán thân.”
An Chi cười ha hả, cười rất lớn tiếng, vừa cười vừa nói với tôi: “Ngân Hằng, tôi… ngủ trước đã.” Nói xong, cô ấy dựa vào bắp đùi của tôi, dịch chuyển từng chút, từng chút một, sau đó thật sự ngủ thiếp đi.
Xe vẫn đang chạy, mưa vẫn tiếp tục rơi, quần áo của tôi hơi ẩm ướt, rất khó chịu. Vừa nghĩ tới An Chi phải khó chịu nằm ngủ như vậy, tôi cũng không thoải mái được, tôi cẩn thận giúp cô ấy cởi bỏ áo khoác, quần áo bên trong khá sạch sẽ.
Vu Mạnh biết lúc nào tôi cần gì, vì vậy, anh ấy lấy một túi đồ từ ghế lái phụ đưa cho tôi, nói: “Đây là quần áo anh mua cho Lệ Lệ, một lớn một nhỏ, em và An Chi mặc tạm đi.”
Sao có thể là mặc tạm được chứ? Đây quả thật là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi mà!
Tôi vội vàng cởi áo khoác ra, lấy quần áo ra khỏi túi, cái lớn đắp lên trên người An Chi, cái nhỏ tôi tự mặc vào người mình.
Vu Mạnh nhìn xuyên qua kính chiếu hậu, thấy Trình Ngân Hằng đã mặc quần áo chỉnh tề, anh ấy mỉm cười đắc ý. Đương nhiên anh ấy sẽ không nói cho cô biết rằng đây là đồ đôi mà anh vô tình nhìn thấy, sau đó anh ấy cảm thấy đồ này rất hợp với anh ấy và Trình Ngân Hằng nên mới mua. Ông trời ơi, xin tha thứ cho tâm tư đáng xấu hổ này của anh ấy, chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào mà một mặt thì anh ấy vừa muốn quên đi cô, vừa không muốn làm phiền cô nữa, mặt khác, anh ấy lại dùng thủ đoạn mờ ám này để an ủi bản thân mình.
Đúng vậy, ít nhất thì anh và người phụ nữ này cũng đã từng yêu nhau. Lừa mình dối người cũng được, hành vi đáng xấu hổ cũng được, trước mặt người mình yêu, ai mà chẳng có chút ích kỷ và cảm xúc rung động cơ chứ?
Ý nghĩ của Vu Mạnh rất đơn giản, nhưng anh ấy cũng biết rằng điều này chỉ có thể để cho một mình anh ấy biết mà thôi, suy cho cùng thì Trình Ngân Hằng cũng không hứa hẹn gì với anh ấy cả. Cũng tốt, gió thu đã tới, mà anh ấy và cô lại có thể cùng nhau mặc đồ đôi…
Lúc này, Cố Vũ Thành và Cố Thành Phan đang ở trong vườn hoa chờ đợi thì đột nhiên nghe được tiếng bước chân, trái tim Cố Vũ Thành giống như treo ngược lên cổ họng.
Tới rồi… An Chi thật sự tới rồi! Không biết liệu hôm nay biểu hiện của anh ta có kém cỏi không? Liệu có bị An Chi hành hung không? Thôi bỏ đi, đánh một trận thì đánh một trận! Dù sao cũng không quan trọng, bởi vì anh ta thật sự có lỗi với cô ấy… Vậy rốt cuộc bản thân anh ta có muốn xin cô ấy tha lỗi hay không đây? Dù sao thì… bản thân anh ta cũng thích cô ấy… Qua cuộc nói chuyện lần trước với Trình Ngân Hằng, chính anh ta cũng hiểu rõ rằng bản thân mình thật sự thích An Chi, cho nên mới nhớ An Chi mãi không quên, mới có thể đi khắp nơi tìm hiểu về tin tức của cô
Bình luận facebook