Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 83 ANH HOẮC
CHƯƠNG 83: ANH HOẮC
Phùng Giang khẽ cắn vành tai Phạm Hiểu Lâm, nịnh nọt nói: “Được rồi, nói đi. Tới tìm anh có chuyện gì thế? Anh nhớ hình như hôm nay… em không tiện lắm… ”
Phạm Hiểu Lâm không thể không thừa nhận, Phùng Giang tuy háo sắc nhưng khi tán gái thì thật sự rất nghiêm túc. Ví dụ như Phùng Giang có thể nhớ rõ thời gian đến kì của cô ta. Phạm Hiểu Lâm đẩy Phùng Giang ra, nói sang chuyện đứng đắn: “Em hẹn một người… Người này chúng ta đã gặp rồi, anh… cũng gặp anh ta một chút đi, hẳn là sẽ thu hoạch được chút gì đó… ”
Phùng Giang lộ vẻ vui mừng: “Thật sao? Liên quan tới chuyện anh đang điều tra gần đây sao?”
Phạm Hiểu Lâm rất hài lòng với biểu cảm của Phùng Giang, vì vậy cô ta gật đầu: “Đúng vậy, đợi người đó tới thì anh sẽ biết… Anh ta… cũng không chỉ biết những chuyện liên quan tới Trình Ngân Hằng thôi đâu.”
Nghe nói có thể có thêm những thu hoạch khác, Phùng Giang càng thêm vui vẻ, anh ta ôm Phạm Hiểu Lâm xoay một vòng, nói: “Hiểu Lâm, anh vui chết mất, nhất định anh sẽ làm ra một bộ phim điện ảnh dành riêng cho em! Tin anh đi!”
Phạm Hiểu Lâm bất đắc dĩ lắc đầu: “Được, em tin anh! Em giúp anh hẹn người đó ở quán cà phê gần công ty, anh đi đi, em ở đây chờ anh là được.”
Phùng Giang nhìn Phạm Hiểu Lâm, thương tiếc nói: “Được rồi, được rồi, em về trước đi, nghỉ ngơi một chút, không cần lo lắng chuyện của công ty đâu.”
Phạm Hiểu Lâm nói: “Nếu đã như vậy thì em đi trước đây, ngày mai gặp.”
Phùng Giang nhẹ nhàng hôn một cái lên trán cô ta: “Được, về nghỉ ngơi đi, bé ngoan của anh.”
Phạm Hiểu Lâm gật đầu, giẫm lên giày cao gót bước ra ngoài. Vừa ra tới cửa, cô ta đã gọi cho một số điện thoại quen thuộc, chuông vang lên rất lâu, đầu bên kia mới nghe máy: “Alo… làm xong chưa?” Giọng nói của đối phương vang lên, Phạm Hiểu Lâm ngọt ngào nói: “Đương nhiên rồi, đã xong, tôi đồng ý rồi mà… nhưng… anh đừng quên chuyện anh đã đồng ý với tôi đó nha.”
Đối phương đã đoán trước cô sẽ nói như vậy, lập tức gật đầu một cái: “Vẫn theo quy tắc cũ thôi, có chuyện nào tôi đồng ý với cô Phạm mà chưa làm được sao?”
Phạm Hiểu Lâm nghe được câu trả lời này của anh ta, trong lòng cô ta yên tâm hơn rất nhiều, cô ta mỉm cười nói: “Đương nhiên không có. Vậy tôi yên tâm rồi… Đợi lát nữa Phùng Giang sẽ tới chỗ anh.”
Giọng tán thưởng của người đàn ông truyền đến từ đầu dây bên kia: “Tốt! Cúp máy đi!”
Cúp máy xong, Phạm Hiểu Lâm ngẩng đầu nhìn lên trời, cảm giác lại nhiều thêm một tia hi vọng. Cũng không còn cách nào khác, là con người, nhất định phải vì mục đích của mình mà không từ thủ đoạn, nếu không thì sao bản thân có thể tiếp tục sinh tồn trong thế giới tàn khốc như thế này được?
Phạm Hiểu Lâm vừa rời đi không bao lâu, Phùng Giang cũng sửa soạn trang phục đi ra ngoài, đến quán cà phê đã hẹn trước. Nhìn xung quanh, không thấy người nào mà anh ta quen mặt cả, đột nhiên phần eo hơi chấn động, là điện thoại di động vang lên.
Phùng Giang nghi ngờ nhận điện thoại: “Alo, xin chào… ai vậy?”
Giọng trầm thấp của đối phương truyền đến: “Lên tầng đi, tôi ở trên tầng.”
Phùng Giang nghĩ thầm, không biết là thần thánh phương nào mà thần bí như vậy, đối phương không đợi anh ta nói ra nghi hoặc của mình mà đã cúp điện thoại rồi.
Phùng Giang ôm tâm lý nghi ngờ đi lên tầng, trên tầng có không gian rất lớn, rất nhiều bàn ghế. Phùng Giang nhìn thấy một người đàn ông mặc đồ tây màu vàng ngồi ở đó, bộ đồ tây màu vàng kia mặc trên người anh ta mang lại cảm giác vô cùng hài hòa.
Phùng Giang thấy anh ta ngẩng đầu lên, hơi kinh ngạc: “Sao… sao lại là anh?”
Người đàn ông gật đầu, bình tĩnh đáp lại: “Đúng vậy, không sai, chính là tôi. Mời đạo diễn Phùng ngồi xuống, chúng ta nói chuyện cần nói đi… nhất định anh sẽ cảm thấy hứng thú.”
Phùng Giang run rẩy ngồi xuống, anh ta khiếp sợ như thế bởi vì ở thành phố G này, người kia cũng được tính là người nắm giữ một phương của thế lực đen tối…
Người đàn ông đưa một bức ảnh nude của Vu Lệ Lệ cho Phùng Giang, Phùng Giang giật nảy mình. Đã sớm biết người kia thế lực không nhỏ, nhưng không ngờ anh ta lại dám lấy cả anh nude của Vu Lệ Lệ ra. Người kia không hề để ý đến ánh mắt kinh ngạc của Phùng Giang, anh ta chỉ nhấp một ngụm cà phê, chậm rãi nói: “Không phải tôi đang giúp anh, tôi được người ta nhờ vả hoàn thành vụ giao dịch này, tôi cũng có thể kiếm được không ít lợi ích.”
Phùng Giang kinh ngạc: “Anh… anh còn thiếu lợi ích sao?”
Khóe miệng người kia nhếch lên, nở một nụ cười quyến rũ, nụ cười này có thể khiến rất nhiều thiếu nữ bị mê hoặc. Anh ta khẽ cười nói: “Tôi từng nợ người ta một ân tình, đây là đang trả nợ ân tình mà thôi.”
Phùng Giang tiếp tục kinh ngạc, người có thế lực như vậy, trước nay đều không chịu ơn huệ của người khác, cũng không biết là kẻ nào lại dám không nể mặt như thế, dám đòi anh ta trả nợ ân tình? Trả ân tình cho ai chứ?
Người đàn ông kia hiển nhiên hiểu rõ những nghi ngờ trong lòng Phùng Giang, anh ta nói: “Là một thuộc hạ của tôi, có ơn cứu mạng với tôi, hắn ta muốn tự mình tới, nhưng lại sợ đạo diễn Phùng không đồng ý, mời người khác đến thay lại sợ đạo diễn Phùng không tin tưởng… ”
Lúc này Phùng Giang mới có can đảm nói chuyện tiếp với người trước mặt: “Vậy… đối phương biết tôi muốn gì sao?”
Người đàn ông gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Phùng Giang hỏi tiếp: “Hắn ta có cách không? Là cách gì vậy?”
Người đàn ông không nói gì, nhấp một ngụm cà phê nữa, nói ra: “Dù sao hắn ta cũng muốn giúp anh, nhưng sợ đạo diễn Phùng không tin hắn nên mới nhờ tôi giúp đỡ, tôi đã giúp rồi, chuyện còn lại mời đạo diễn Phùng chờ tin tức tốt đi.”
Phùng Giang cảm thấy có chút khó tin, phải nói là không thể tin được mới đúng, anh ta không làm rõ được người kia rốt cuộc là ai mà lại có thể nhờ vả được người trước mặt này.
Người đàn ông bình tĩnh nói tiếp: “Nếu đạo diễn Phùng đồng ý vì tôi mà ra tay, thì đương nhiên tôi cũng sẽ đồng ý với đạo diễn Phùng một chuyện mà tôi có thể làm được.”
Nghe nói vậy, Phùng Giang mới hiểu được, hẳn là người kia đã cứu được mạng của người đàn ông này, vì thế mà bị thương, biết anh ta nổi danh trọng tình trọng nghĩa nên mới nhờ vả. Coi là người thân của mình thì một chút chuyện như vậy đúng là không đáng kể. Phùng Giang gật đầu nói: “Nếu là anh đứng sau thì đương nhiên tôi sẽ im lặng chờ tin tức tốt lành rồi.”
Giờ khắc này Phùng Giang thật sự tin tưởng người kia muốn giúp đỡ anh ta, nhưng vì sao chứ? Có người trước mặt bảo đảm đương nhiên anh ta yên tâm, nhưng chuyện đồng ý với điều kiện của người kia đưa ra thì… Chỉ là nghĩ kĩ lại thì thế lực của người này không thể khinh thường được, nếu như người này muốn hợp tác với anh ta thì anh ta cũng sẽ không lãng phí cơ hội tốt như vậy.
Người đàn ông đứng dậy, trước khi đi còn dặn dò Phùng Giang: “Chuyện hôm nay chỉ có tôi và anh biết, nếu có người thứ ba biết thì cũng chỉ còn lại một mình tôi biết chuyện mà thôi… ”
Đương nhiên đạo diễn Phùng hiểu được ý nghĩa trong lời nói của người kia, anh ta vội vàng gật đầu, vừa cười vừa nói: “Đương nhiên… đương nhiên rồi… Ý của anh Hoắc sao tôi lại không hiểu được chứ?”
Người được gọi là “anh Hoắc” kia nhíu mày: “Đừng gọi tên tôi… ”
Lúc này Phùng Giang mới ý thức được anh ta vừa vô ý gọi tên đối phương, vì vậy vội vã cúi đầu giảng hòa: “Vâng vâng… tôi đã nhớ kĩ lời anh rồi… ”
Người đàn ông hài lòng gật đầu, sau đó rời đi. Phùng Giang sững sờ đứng im tại chỗ rất lâu, anh ta không biết rốt cuộc là ai, đang mưu tính chuyện gì, nhưng đã có mục đích giống nhau thì sao lại sợ anh ta không tin cơ chứ?
Rốt cuộc là ai đây?
Xem ra người mà Trình Ngân Hằng đắc tội không chỉ có một người…
Chỉ là rốt cuộc là ai, sao phải giúp đỡ anh ta chứ?
Phùng Giang mang theo những nghi ngờ này đi ra khỏi quán cà phê.
Trên thế giới này có rất nhiều chuyện đều được giấu sau lớp màn đen, lớp màn đen đó sẽ ngày càng nhiều, nhưng không ai tránh đi, ngược lại còn có rất nhiều người chủ động tiến vào lớp màn đen đó...
Phùng Giang khẽ cắn vành tai Phạm Hiểu Lâm, nịnh nọt nói: “Được rồi, nói đi. Tới tìm anh có chuyện gì thế? Anh nhớ hình như hôm nay… em không tiện lắm… ”
Phạm Hiểu Lâm không thể không thừa nhận, Phùng Giang tuy háo sắc nhưng khi tán gái thì thật sự rất nghiêm túc. Ví dụ như Phùng Giang có thể nhớ rõ thời gian đến kì của cô ta. Phạm Hiểu Lâm đẩy Phùng Giang ra, nói sang chuyện đứng đắn: “Em hẹn một người… Người này chúng ta đã gặp rồi, anh… cũng gặp anh ta một chút đi, hẳn là sẽ thu hoạch được chút gì đó… ”
Phùng Giang lộ vẻ vui mừng: “Thật sao? Liên quan tới chuyện anh đang điều tra gần đây sao?”
Phạm Hiểu Lâm rất hài lòng với biểu cảm của Phùng Giang, vì vậy cô ta gật đầu: “Đúng vậy, đợi người đó tới thì anh sẽ biết… Anh ta… cũng không chỉ biết những chuyện liên quan tới Trình Ngân Hằng thôi đâu.”
Nghe nói có thể có thêm những thu hoạch khác, Phùng Giang càng thêm vui vẻ, anh ta ôm Phạm Hiểu Lâm xoay một vòng, nói: “Hiểu Lâm, anh vui chết mất, nhất định anh sẽ làm ra một bộ phim điện ảnh dành riêng cho em! Tin anh đi!”
Phạm Hiểu Lâm bất đắc dĩ lắc đầu: “Được, em tin anh! Em giúp anh hẹn người đó ở quán cà phê gần công ty, anh đi đi, em ở đây chờ anh là được.”
Phùng Giang nhìn Phạm Hiểu Lâm, thương tiếc nói: “Được rồi, được rồi, em về trước đi, nghỉ ngơi một chút, không cần lo lắng chuyện của công ty đâu.”
Phạm Hiểu Lâm nói: “Nếu đã như vậy thì em đi trước đây, ngày mai gặp.”
Phùng Giang nhẹ nhàng hôn một cái lên trán cô ta: “Được, về nghỉ ngơi đi, bé ngoan của anh.”
Phạm Hiểu Lâm gật đầu, giẫm lên giày cao gót bước ra ngoài. Vừa ra tới cửa, cô ta đã gọi cho một số điện thoại quen thuộc, chuông vang lên rất lâu, đầu bên kia mới nghe máy: “Alo… làm xong chưa?” Giọng nói của đối phương vang lên, Phạm Hiểu Lâm ngọt ngào nói: “Đương nhiên rồi, đã xong, tôi đồng ý rồi mà… nhưng… anh đừng quên chuyện anh đã đồng ý với tôi đó nha.”
Đối phương đã đoán trước cô sẽ nói như vậy, lập tức gật đầu một cái: “Vẫn theo quy tắc cũ thôi, có chuyện nào tôi đồng ý với cô Phạm mà chưa làm được sao?”
Phạm Hiểu Lâm nghe được câu trả lời này của anh ta, trong lòng cô ta yên tâm hơn rất nhiều, cô ta mỉm cười nói: “Đương nhiên không có. Vậy tôi yên tâm rồi… Đợi lát nữa Phùng Giang sẽ tới chỗ anh.”
Giọng tán thưởng của người đàn ông truyền đến từ đầu dây bên kia: “Tốt! Cúp máy đi!”
Cúp máy xong, Phạm Hiểu Lâm ngẩng đầu nhìn lên trời, cảm giác lại nhiều thêm một tia hi vọng. Cũng không còn cách nào khác, là con người, nhất định phải vì mục đích của mình mà không từ thủ đoạn, nếu không thì sao bản thân có thể tiếp tục sinh tồn trong thế giới tàn khốc như thế này được?
Phạm Hiểu Lâm vừa rời đi không bao lâu, Phùng Giang cũng sửa soạn trang phục đi ra ngoài, đến quán cà phê đã hẹn trước. Nhìn xung quanh, không thấy người nào mà anh ta quen mặt cả, đột nhiên phần eo hơi chấn động, là điện thoại di động vang lên.
Phùng Giang nghi ngờ nhận điện thoại: “Alo, xin chào… ai vậy?”
Giọng trầm thấp của đối phương truyền đến: “Lên tầng đi, tôi ở trên tầng.”
Phùng Giang nghĩ thầm, không biết là thần thánh phương nào mà thần bí như vậy, đối phương không đợi anh ta nói ra nghi hoặc của mình mà đã cúp điện thoại rồi.
Phùng Giang ôm tâm lý nghi ngờ đi lên tầng, trên tầng có không gian rất lớn, rất nhiều bàn ghế. Phùng Giang nhìn thấy một người đàn ông mặc đồ tây màu vàng ngồi ở đó, bộ đồ tây màu vàng kia mặc trên người anh ta mang lại cảm giác vô cùng hài hòa.
Phùng Giang thấy anh ta ngẩng đầu lên, hơi kinh ngạc: “Sao… sao lại là anh?”
Người đàn ông gật đầu, bình tĩnh đáp lại: “Đúng vậy, không sai, chính là tôi. Mời đạo diễn Phùng ngồi xuống, chúng ta nói chuyện cần nói đi… nhất định anh sẽ cảm thấy hứng thú.”
Phùng Giang run rẩy ngồi xuống, anh ta khiếp sợ như thế bởi vì ở thành phố G này, người kia cũng được tính là người nắm giữ một phương của thế lực đen tối…
Người đàn ông đưa một bức ảnh nude của Vu Lệ Lệ cho Phùng Giang, Phùng Giang giật nảy mình. Đã sớm biết người kia thế lực không nhỏ, nhưng không ngờ anh ta lại dám lấy cả anh nude của Vu Lệ Lệ ra. Người kia không hề để ý đến ánh mắt kinh ngạc của Phùng Giang, anh ta chỉ nhấp một ngụm cà phê, chậm rãi nói: “Không phải tôi đang giúp anh, tôi được người ta nhờ vả hoàn thành vụ giao dịch này, tôi cũng có thể kiếm được không ít lợi ích.”
Phùng Giang kinh ngạc: “Anh… anh còn thiếu lợi ích sao?”
Khóe miệng người kia nhếch lên, nở một nụ cười quyến rũ, nụ cười này có thể khiến rất nhiều thiếu nữ bị mê hoặc. Anh ta khẽ cười nói: “Tôi từng nợ người ta một ân tình, đây là đang trả nợ ân tình mà thôi.”
Phùng Giang tiếp tục kinh ngạc, người có thế lực như vậy, trước nay đều không chịu ơn huệ của người khác, cũng không biết là kẻ nào lại dám không nể mặt như thế, dám đòi anh ta trả nợ ân tình? Trả ân tình cho ai chứ?
Người đàn ông kia hiển nhiên hiểu rõ những nghi ngờ trong lòng Phùng Giang, anh ta nói: “Là một thuộc hạ của tôi, có ơn cứu mạng với tôi, hắn ta muốn tự mình tới, nhưng lại sợ đạo diễn Phùng không đồng ý, mời người khác đến thay lại sợ đạo diễn Phùng không tin tưởng… ”
Lúc này Phùng Giang mới có can đảm nói chuyện tiếp với người trước mặt: “Vậy… đối phương biết tôi muốn gì sao?”
Người đàn ông gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Phùng Giang hỏi tiếp: “Hắn ta có cách không? Là cách gì vậy?”
Người đàn ông không nói gì, nhấp một ngụm cà phê nữa, nói ra: “Dù sao hắn ta cũng muốn giúp anh, nhưng sợ đạo diễn Phùng không tin hắn nên mới nhờ tôi giúp đỡ, tôi đã giúp rồi, chuyện còn lại mời đạo diễn Phùng chờ tin tức tốt đi.”
Phùng Giang cảm thấy có chút khó tin, phải nói là không thể tin được mới đúng, anh ta không làm rõ được người kia rốt cuộc là ai mà lại có thể nhờ vả được người trước mặt này.
Người đàn ông bình tĩnh nói tiếp: “Nếu đạo diễn Phùng đồng ý vì tôi mà ra tay, thì đương nhiên tôi cũng sẽ đồng ý với đạo diễn Phùng một chuyện mà tôi có thể làm được.”
Nghe nói vậy, Phùng Giang mới hiểu được, hẳn là người kia đã cứu được mạng của người đàn ông này, vì thế mà bị thương, biết anh ta nổi danh trọng tình trọng nghĩa nên mới nhờ vả. Coi là người thân của mình thì một chút chuyện như vậy đúng là không đáng kể. Phùng Giang gật đầu nói: “Nếu là anh đứng sau thì đương nhiên tôi sẽ im lặng chờ tin tức tốt lành rồi.”
Giờ khắc này Phùng Giang thật sự tin tưởng người kia muốn giúp đỡ anh ta, nhưng vì sao chứ? Có người trước mặt bảo đảm đương nhiên anh ta yên tâm, nhưng chuyện đồng ý với điều kiện của người kia đưa ra thì… Chỉ là nghĩ kĩ lại thì thế lực của người này không thể khinh thường được, nếu như người này muốn hợp tác với anh ta thì anh ta cũng sẽ không lãng phí cơ hội tốt như vậy.
Người đàn ông đứng dậy, trước khi đi còn dặn dò Phùng Giang: “Chuyện hôm nay chỉ có tôi và anh biết, nếu có người thứ ba biết thì cũng chỉ còn lại một mình tôi biết chuyện mà thôi… ”
Đương nhiên đạo diễn Phùng hiểu được ý nghĩa trong lời nói của người kia, anh ta vội vàng gật đầu, vừa cười vừa nói: “Đương nhiên… đương nhiên rồi… Ý của anh Hoắc sao tôi lại không hiểu được chứ?”
Người được gọi là “anh Hoắc” kia nhíu mày: “Đừng gọi tên tôi… ”
Lúc này Phùng Giang mới ý thức được anh ta vừa vô ý gọi tên đối phương, vì vậy vội vã cúi đầu giảng hòa: “Vâng vâng… tôi đã nhớ kĩ lời anh rồi… ”
Người đàn ông hài lòng gật đầu, sau đó rời đi. Phùng Giang sững sờ đứng im tại chỗ rất lâu, anh ta không biết rốt cuộc là ai, đang mưu tính chuyện gì, nhưng đã có mục đích giống nhau thì sao lại sợ anh ta không tin cơ chứ?
Rốt cuộc là ai đây?
Xem ra người mà Trình Ngân Hằng đắc tội không chỉ có một người…
Chỉ là rốt cuộc là ai, sao phải giúp đỡ anh ta chứ?
Phùng Giang mang theo những nghi ngờ này đi ra khỏi quán cà phê.
Trên thế giới này có rất nhiều chuyện đều được giấu sau lớp màn đen, lớp màn đen đó sẽ ngày càng nhiều, nhưng không ai tránh đi, ngược lại còn có rất nhiều người chủ động tiến vào lớp màn đen đó...
Bình luận facebook