Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 86 BIẾN CỐ BẤT NGỜ
CHƯƠNG 86: BIẾN CỐ BẤT NGỜ
Đây là nguyện vọng trước kia của An Chi, có một căn phòng làm bằng kính như trong phim hoạt hình, trong phòng có nhiều cây xanh. Căn phòng kính này, ngoài bản thân cô ấy thì không ai được phép ra vào.
Lúc này Cố Vũ Thành mới nhận rõ, tình cảm anh ta dành cho Cố Mai chỉ đơn thuần là những rung động thời niên thiếu, nhưng với An Chi, đó là tình yêu sâu đậm trong lòng.
Cố Vũ Thành đang chuẩn bị dẫn An Chi vào trong căn phòng làm bằng kính, tôi cũng háo hức theo sau, lúc này Trần Diệp Thanh đứng ra: “Cố Vũ Thành, nếu em nhớ không nhầm đây là căn phòng thủy tinh anh chuẩn bị cho người yêu tương lai đúng chứ?” Cố Vũ Thành lúng túng khuôn mặt đỏ bừng, trong lòng An Chi cũng chất chứa biết bao tâm trạng.
Trần Diệp Thanh nói tiếp: “Em không hề phản đối anh và An Chi yêu nhau, nhưng... chí ít... nếu anh đã ở cùng em thì phải tôn trọng em.” Cố Vũ Thành lại cất chiếc chìa khóa vừa lấy ra, hắn cười huề với Trần Diệp Thanh: “Đúng vậy.” Trong lòng An Chi có một chút khó chịu, đúng rồi, bây giờ cô có là gì đâu, sau khi người ta đã bỏ rơi mình lại trốn tránh mình nhiều năm như vậy, thế mà mình vẫn không biết xấu hổ mà đến đây, còn có ý định tranh dành tình cảm với vợ người ta, cô đúng là quá nhạt nhẽo rồi.
An Chi thấy rằng mình thật nực cười, cô ấy nói với người đàn ông đang cảm thấy tội lỗi trong lòng kia: “Được rồi, chúng tôi phải đi rồi, cảm ơn anh Cố và cô Trần đã dẫn đường, lần sau nếu có cơ hội tôi sẽ dẫn bạn bè tới thưởng thức bữa sáng ở đây.”
Việc dừng lại chuyến tham quan đầy ngượng ngùng này bằng câu nói khách sao kia là sự lựa chọn không thể hợp lý hơn, thế mà Trần Diệp Thanh lại không bằng lòng như vậy. Bỏ qua cho cô ta đi, đến bản thân cô ta cũng không biết mình rốt cuộc là gì, mỗi khi gặp An Chi hoặc những chuyện có liên quan tới An Chi cô ta đều muốn phân cao thấp, trước kia là như vậy, bây giờ cũng thế. Trần Diệp Thanh không nể mặt nói: “An Chi, không cần đâu, thôi mà xin cô sau này đừng tới nữa.” Một chữ “Thôi mà “, một chữ “Xin”, thể hiện rõ cô ta không chào đón An Chi.
An Chi vốn không muốn tranh cãi với Trần Diệp Thanh, cô ấy đã nghĩ thông suốt rồi, cô ấy tới đây vì không muốn để mình mất mặt trước Cố Vũ Thành, nếu cô ấy tranh cãi với Trần Diệp Thanh, ngược lại sẽ tự hạ thấp giá trị mình. An Kỳ gật đầu, nói rằng: “Được. Đồng ý với cô.”
Trần Diệp Thanh có chút bất ngờ trước câu trả lời của An Chi, trong lòng cô ta lại càng khó chịu, lẽ nào... An Chi không còn xem cô ta ra gì nữa rồi sao? Trần Diệp Thanh bực bội, chất vấn: “An Chi, trong lòng cô có còn Cố Vũ Thành hay không cô tự biết.” An Kỳ đứng im, không khí im ắng.
Ngoài An Kỳ ra không ai có quyền phát ngôn, Cố Vũ Thành lại có đôi chút mong chờ câu trả lời của An Kỳ. An Kỳ quay lại nhìn vào gương mặt tức giận đến méo mó của Trần Diệp Thanh, có chút buồn cười nói rằng: “Đúng, chỉ có tôi biết.” Câu trả lời lấp lửng không rõ ràng, cho thấy cô không muốn tranh cãi về vấn đề này nữa.
Trần Diệp Thanh cũng buông bỏ, cô ta cũng chẳng phải loại cứng đầu, nhưng nhìn thấy bộ dạng đó của An Chi, chẳng rõ cớ sao, cô ta cảm thấy không thoải mái. Trần Diệp Thanh nhìn Cố Vũ Thành nói: “Rõ rồi chứ? “ Trần Diệp Thanh nói xong lướt qua trước mặt An Kỳ rời đi, sau khi Trần Diệp Thanh đi, An Kỳ nói với tôi và Vu Mạnh: “Chúng ta cũng đi thôi.”
Trên đường trở về, mặt mũi An Kỳ trông ủ rũ, cô ấy... có lẽ bây giờ đang nhớ đến người bị vất bỏ dưới cơn mưa lay bay - Cố Vũ Thành! Tả Chung Hoàng đi vòng quanh trong khách sạn, xem xét một hồi, chắc chắn không có người theo dõi, mới vội vàng tiến tới trước cửa khách sạn, nhanh chóng bước lên một chiếc xe con màu đen.
Trên xe đã có người đợi sẵn. Người nọ râu lâm râm, châm điếu thuốc lá, hít vào một hơi, hỏi Tả Chung Hoàng: “Sao rồi? Đã suy nghĩ xong chưa? Tả Chung Hoàng không biết nên trả lời thế nào, xiết ngón tay, hồn phách như lạc trong mây mù, không biết nên đưa ra quyết định như nào, không biết quyết định như vậy liệu đã đúng chưa, nếu chỉ có một mình thì không sao, quan trọng là Vu Lệ Lệ, anh ta không muốn nhìn thấy cô bị làm sao.
Nhưng... tất cả những điều anh đang làm đều đang lừa rối cô ta, cứ tiếp tục như vậy, rồi một ngày Vu Lệ Lệ phát hiện ra sự thật, lại tự đi trách bản thân cô thì phải làm sao? Hơn nữa... đồng ý với ông ta, cũng đồng nghĩa với việc không thể giúp Vu Lệ Lệ có được người mà cô ta muốn, nếu như vậy, mình vẫn quá ích kỷ, chỉ vì muốn có được cô ta mà giả vờ như muốn tốt cho cô ta, muốn ở bên cạnh cô ta.
Người kia thấy bộ dạng của Tả Chung Hoàng, cũng phần nào đoán được anh ta đang nghĩ gì, không chờ đợi được nữa mà thúc giục: “Sao rồi? Làm ... hay... không làm?” Tả Chung Hoàng trả lời: “Chẳng phải ông nói để tôi án binh bất động sao? Tại sao mới thế đã bắt tôi làm việc?
Người kia dập tắt đầu thuốc, có chút buồn cười hỏi Tả Chung Hoàng: “Tôi nói để anh tạm thời án binh bất động, giờ anh cũng thấy rồi, tin tức về Trình Ngân Hằng được công bố, khắp thế giới đang lan truyền rồi, tôi chỉ muốn anh tiếp tục thêm dầu vào lửa thôi.”
Tả Chung Hoàng nhìn vào mưa lay bay, cả những người đi lại trên đường, bọn họ đều có một mục đích: tồn tại, tồn tại làm cái gì? Vì những người quan trọng của mình, buộc phải nỗ lực làm việc, kiếm tiền, để người mình yêu yêu mình, để người mình yêu có một gia đình ấm cúng, có đứa con của mình, tất cả đều là những chuyện vô cùng tuyệt vời.
Trên thế giới này có tới 99% người nỗ lực sinh tồn vì những niềm vui ấy. Vậy thì, bản thân anh ta đang sống vì cái gì? Suy nghĩ dần trở về mùa thu của nhiều năm trước.
Anh ta vốn là cháu của một ông lão nhặt ve chai, không mấy người coi anh ta ra cái gì. Mùa thu năm đó rất lạnh, ông nội cứ run cầm cập, tưởng chừng như sắp ra đi, hốc mắt sâu hoắm, các đốt xương lộ rõ. Khi đó anh ta còn nhỏ, nhìn ông nằm co quắp hấp hối trên chiếc giường sập xệ, Tả Chung Hoàng đã nghĩ: nếu ông chết thì mình cũng chết, dù sao mọi thứ cũng là vô nghĩa, đối với anh ta cuộc sống lúc này, có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Ánh đèn heo hắt, nhìn khắp nhà cũng chẳng có thứ gì có thể cứu được sinh mạng người ông anh ta yêu quý kính trọng nhất, anh ta bắt đầu tuyệt vọng. Tả Chung Hoàng nức nở trong căn phòng sáng lờ mờ, oán hận thế giới này không công bằng, tại sao? Dựa vào cái gì? Anh ta mất bao công sức mới đỗ vào ngôi trường Đại học mà những đứa con nhà giàu dễ dàng vào được, nỗ lực để được học bổng miễn học phí, chăm chỉ nỗ lực học tập chỉ vì số tiền ít ỏi từ học bổng.
Bị người ta coi thường, không mua nổi hàng hiệu khiến bản thân thấp hèn hơn người khác, khi còn trong hội thể dục thể thao vì giầy bị hỏng mà tuột mất chức quán quân, mất đi số tiền thưởng hơn 3 triệu đồng. Khó chịu uất ức, cũng chẳng có ai để nói ra. Không có bạn, người thân duy nhất- ông nội cũng không thể hiểu những thứ đó, hơn nữa, những việc đau lòng này không thể để ông biết cũng không thể để ông chịu đựng được.
“Chung Hoàng... ” Ông yếu ớt lẩm bẩm: “Chung Hoàng... cháu... qua đây... qua đây... một lát... ” “Dạ!” Lúc này Chuyên Hoàn mới tỉnh táo lại, đi tới cầm lấy tay ông nói: “Ông, cháu đây, ông đừng lo... cháu ở đây.” Ông nôi sờ dưới gối lấy ra chiếc bánh bao đã mốc, đặt vào tay Chuyên Hoàn, yếu ớt nói: “Chung Hoàng... tốt... phải sống cho thật tốt... ”
Đây là nguyện vọng trước kia của An Chi, có một căn phòng làm bằng kính như trong phim hoạt hình, trong phòng có nhiều cây xanh. Căn phòng kính này, ngoài bản thân cô ấy thì không ai được phép ra vào.
Lúc này Cố Vũ Thành mới nhận rõ, tình cảm anh ta dành cho Cố Mai chỉ đơn thuần là những rung động thời niên thiếu, nhưng với An Chi, đó là tình yêu sâu đậm trong lòng.
Cố Vũ Thành đang chuẩn bị dẫn An Chi vào trong căn phòng làm bằng kính, tôi cũng háo hức theo sau, lúc này Trần Diệp Thanh đứng ra: “Cố Vũ Thành, nếu em nhớ không nhầm đây là căn phòng thủy tinh anh chuẩn bị cho người yêu tương lai đúng chứ?” Cố Vũ Thành lúng túng khuôn mặt đỏ bừng, trong lòng An Chi cũng chất chứa biết bao tâm trạng.
Trần Diệp Thanh nói tiếp: “Em không hề phản đối anh và An Chi yêu nhau, nhưng... chí ít... nếu anh đã ở cùng em thì phải tôn trọng em.” Cố Vũ Thành lại cất chiếc chìa khóa vừa lấy ra, hắn cười huề với Trần Diệp Thanh: “Đúng vậy.” Trong lòng An Chi có một chút khó chịu, đúng rồi, bây giờ cô có là gì đâu, sau khi người ta đã bỏ rơi mình lại trốn tránh mình nhiều năm như vậy, thế mà mình vẫn không biết xấu hổ mà đến đây, còn có ý định tranh dành tình cảm với vợ người ta, cô đúng là quá nhạt nhẽo rồi.
An Chi thấy rằng mình thật nực cười, cô ấy nói với người đàn ông đang cảm thấy tội lỗi trong lòng kia: “Được rồi, chúng tôi phải đi rồi, cảm ơn anh Cố và cô Trần đã dẫn đường, lần sau nếu có cơ hội tôi sẽ dẫn bạn bè tới thưởng thức bữa sáng ở đây.”
Việc dừng lại chuyến tham quan đầy ngượng ngùng này bằng câu nói khách sao kia là sự lựa chọn không thể hợp lý hơn, thế mà Trần Diệp Thanh lại không bằng lòng như vậy. Bỏ qua cho cô ta đi, đến bản thân cô ta cũng không biết mình rốt cuộc là gì, mỗi khi gặp An Chi hoặc những chuyện có liên quan tới An Chi cô ta đều muốn phân cao thấp, trước kia là như vậy, bây giờ cũng thế. Trần Diệp Thanh không nể mặt nói: “An Chi, không cần đâu, thôi mà xin cô sau này đừng tới nữa.” Một chữ “Thôi mà “, một chữ “Xin”, thể hiện rõ cô ta không chào đón An Chi.
An Chi vốn không muốn tranh cãi với Trần Diệp Thanh, cô ấy đã nghĩ thông suốt rồi, cô ấy tới đây vì không muốn để mình mất mặt trước Cố Vũ Thành, nếu cô ấy tranh cãi với Trần Diệp Thanh, ngược lại sẽ tự hạ thấp giá trị mình. An Kỳ gật đầu, nói rằng: “Được. Đồng ý với cô.”
Trần Diệp Thanh có chút bất ngờ trước câu trả lời của An Chi, trong lòng cô ta lại càng khó chịu, lẽ nào... An Chi không còn xem cô ta ra gì nữa rồi sao? Trần Diệp Thanh bực bội, chất vấn: “An Chi, trong lòng cô có còn Cố Vũ Thành hay không cô tự biết.” An Kỳ đứng im, không khí im ắng.
Ngoài An Kỳ ra không ai có quyền phát ngôn, Cố Vũ Thành lại có đôi chút mong chờ câu trả lời của An Kỳ. An Kỳ quay lại nhìn vào gương mặt tức giận đến méo mó của Trần Diệp Thanh, có chút buồn cười nói rằng: “Đúng, chỉ có tôi biết.” Câu trả lời lấp lửng không rõ ràng, cho thấy cô không muốn tranh cãi về vấn đề này nữa.
Trần Diệp Thanh cũng buông bỏ, cô ta cũng chẳng phải loại cứng đầu, nhưng nhìn thấy bộ dạng đó của An Chi, chẳng rõ cớ sao, cô ta cảm thấy không thoải mái. Trần Diệp Thanh nhìn Cố Vũ Thành nói: “Rõ rồi chứ? “ Trần Diệp Thanh nói xong lướt qua trước mặt An Kỳ rời đi, sau khi Trần Diệp Thanh đi, An Kỳ nói với tôi và Vu Mạnh: “Chúng ta cũng đi thôi.”
Trên đường trở về, mặt mũi An Kỳ trông ủ rũ, cô ấy... có lẽ bây giờ đang nhớ đến người bị vất bỏ dưới cơn mưa lay bay - Cố Vũ Thành! Tả Chung Hoàng đi vòng quanh trong khách sạn, xem xét một hồi, chắc chắn không có người theo dõi, mới vội vàng tiến tới trước cửa khách sạn, nhanh chóng bước lên một chiếc xe con màu đen.
Trên xe đã có người đợi sẵn. Người nọ râu lâm râm, châm điếu thuốc lá, hít vào một hơi, hỏi Tả Chung Hoàng: “Sao rồi? Đã suy nghĩ xong chưa? Tả Chung Hoàng không biết nên trả lời thế nào, xiết ngón tay, hồn phách như lạc trong mây mù, không biết nên đưa ra quyết định như nào, không biết quyết định như vậy liệu đã đúng chưa, nếu chỉ có một mình thì không sao, quan trọng là Vu Lệ Lệ, anh ta không muốn nhìn thấy cô bị làm sao.
Nhưng... tất cả những điều anh đang làm đều đang lừa rối cô ta, cứ tiếp tục như vậy, rồi một ngày Vu Lệ Lệ phát hiện ra sự thật, lại tự đi trách bản thân cô thì phải làm sao? Hơn nữa... đồng ý với ông ta, cũng đồng nghĩa với việc không thể giúp Vu Lệ Lệ có được người mà cô ta muốn, nếu như vậy, mình vẫn quá ích kỷ, chỉ vì muốn có được cô ta mà giả vờ như muốn tốt cho cô ta, muốn ở bên cạnh cô ta.
Người kia thấy bộ dạng của Tả Chung Hoàng, cũng phần nào đoán được anh ta đang nghĩ gì, không chờ đợi được nữa mà thúc giục: “Sao rồi? Làm ... hay... không làm?” Tả Chung Hoàng trả lời: “Chẳng phải ông nói để tôi án binh bất động sao? Tại sao mới thế đã bắt tôi làm việc?
Người kia dập tắt đầu thuốc, có chút buồn cười hỏi Tả Chung Hoàng: “Tôi nói để anh tạm thời án binh bất động, giờ anh cũng thấy rồi, tin tức về Trình Ngân Hằng được công bố, khắp thế giới đang lan truyền rồi, tôi chỉ muốn anh tiếp tục thêm dầu vào lửa thôi.”
Tả Chung Hoàng nhìn vào mưa lay bay, cả những người đi lại trên đường, bọn họ đều có một mục đích: tồn tại, tồn tại làm cái gì? Vì những người quan trọng của mình, buộc phải nỗ lực làm việc, kiếm tiền, để người mình yêu yêu mình, để người mình yêu có một gia đình ấm cúng, có đứa con của mình, tất cả đều là những chuyện vô cùng tuyệt vời.
Trên thế giới này có tới 99% người nỗ lực sinh tồn vì những niềm vui ấy. Vậy thì, bản thân anh ta đang sống vì cái gì? Suy nghĩ dần trở về mùa thu của nhiều năm trước.
Anh ta vốn là cháu của một ông lão nhặt ve chai, không mấy người coi anh ta ra cái gì. Mùa thu năm đó rất lạnh, ông nội cứ run cầm cập, tưởng chừng như sắp ra đi, hốc mắt sâu hoắm, các đốt xương lộ rõ. Khi đó anh ta còn nhỏ, nhìn ông nằm co quắp hấp hối trên chiếc giường sập xệ, Tả Chung Hoàng đã nghĩ: nếu ông chết thì mình cũng chết, dù sao mọi thứ cũng là vô nghĩa, đối với anh ta cuộc sống lúc này, có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Ánh đèn heo hắt, nhìn khắp nhà cũng chẳng có thứ gì có thể cứu được sinh mạng người ông anh ta yêu quý kính trọng nhất, anh ta bắt đầu tuyệt vọng. Tả Chung Hoàng nức nở trong căn phòng sáng lờ mờ, oán hận thế giới này không công bằng, tại sao? Dựa vào cái gì? Anh ta mất bao công sức mới đỗ vào ngôi trường Đại học mà những đứa con nhà giàu dễ dàng vào được, nỗ lực để được học bổng miễn học phí, chăm chỉ nỗ lực học tập chỉ vì số tiền ít ỏi từ học bổng.
Bị người ta coi thường, không mua nổi hàng hiệu khiến bản thân thấp hèn hơn người khác, khi còn trong hội thể dục thể thao vì giầy bị hỏng mà tuột mất chức quán quân, mất đi số tiền thưởng hơn 3 triệu đồng. Khó chịu uất ức, cũng chẳng có ai để nói ra. Không có bạn, người thân duy nhất- ông nội cũng không thể hiểu những thứ đó, hơn nữa, những việc đau lòng này không thể để ông biết cũng không thể để ông chịu đựng được.
“Chung Hoàng... ” Ông yếu ớt lẩm bẩm: “Chung Hoàng... cháu... qua đây... qua đây... một lát... ” “Dạ!” Lúc này Chuyên Hoàn mới tỉnh táo lại, đi tới cầm lấy tay ông nói: “Ông, cháu đây, ông đừng lo... cháu ở đây.” Ông nôi sờ dưới gối lấy ra chiếc bánh bao đã mốc, đặt vào tay Chuyên Hoàn, yếu ớt nói: “Chung Hoàng... tốt... phải sống cho thật tốt... ”
Bình luận facebook