Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 87 SỰ ẤM ÁP CỦA VU LỆ LỆ
CHƯƠNG 87: SỰ ẤM ÁP CỦA VU LỆ LỆ
Tả Chung Hoàng nhịn giấu được sự nghẹn ngào, ông nội đã không còn trên đời này nữa, anh ta còn sống làm gì nữa? Sống còn ý nghĩa gì nữa đâu? Sau một hồi đấu tranh, dường như ông nội nhìn ra tâm tư trong lòng anh ta, vỗ vỗ tay Tả Chung Hoàng mà nói rằng: “Cho cháu này... Ăn hết chỗ lương thực cuối cùng này đi... ở bên cạnh ông nội... Nếu như... Nếu như thật sự không có người tới cứu cháu... Thì điều đó chứng minh vận mệnh đã an bài... ”
Cặp mắt đục ngầu nhìn Tả Chung Hoàng, trong lòng Tả Chung Hoàng luyến tiếc một lúc. Vận mệnh đã an bài? Xã hội này sao lại không công bằng như vậy? Cái gì là vận mệnh đã an bài chứ? Tại sao mình đã cố gắng đến vậy rồi lại không có được cuộc sống bằng một phần mười người khác? Ông nội từ từ nhắm mắt lại, bàn tay cũng dần buông xuống, rũ xuống bên đầu giường lắc lư vài cái rồi dừng lại.
Tả Chung Hoàng nén tiếng khóc lại, nghẹn ngào nuốt chiếc bánh màn thầu mốc kia xuống, không khóc một tiếng, trong lòng cũng lạnh lẽo như băng, sẽ chẳng tốt hơn đâu, mãi mãi cũng chẳng tốt hơn, đó là ý nghĩ trong lòng Tả Chung Hoàng. Đến ông nội cũng mất rồi, bản thân mình cũng chẳng còn ai nhớ ai mong nữa rồi.
Vậy cứ im lặng, lặng lẽ đợi chờ cái chết đến bên thôi! Tả Chung Hoàng thấy mình chắc chắn sắp chết rồi, cảm giác đói bụng truyền đến từng hồi, cơ thể đương nhiên cũng sắp không chống đỡ nổi nữa. Người như mình, nên lên thiên đường hay xuống địa ngục nhỉ? Cả đời chưa từng làm chuyện xấu, cũng chịu không ít khổ cực, mình có được gặp ông nội không? “Bạn học... Anh trai... Chào anh... Anh ổn chứ?” Giọng nói dịu dàng như ngọc vang lên.
Tả Chung Hoàng bất đắc dĩ mở mắt ra, là một bé gái tiểu học, mình nhớ rất rõ về cô ấy, khi huấn luyện quân sự cho học sinh cấp 1, anh ta đại biểu cho học sinh cấp 2 lên phát biểu, mà cô ấy là học sinh mới, tên là... tên là... Vu Lệ Lệ, đúng vậy anh ta nghĩ ra rồi, Vu Lệ Lệ trong hoa nhài, thật sự đúng là một cô gái lạnh lùng thơm ngát như bông hoa nhài, nhìn qua đã thấy dịu dàng nữ tính như vậy, nhưng nghe lại thấy không dễ gì mà lại gần được.
Vu Lệ Lệ cười xấu hổ, nhìn thi thể lạnh lẽo trên giường, trong lòng dâng lên một suy nghĩ muốn cứu vớt cuộc đời của người trước mặt này. Đúng vậy, ý nghĩ đầu tiên không phải là sự sợ hãi, cũng không phải sự thương cảm, mà là cứu vớt, Vu Lệ Lệ là ai cơ chứ, là cục vàng nhà họ Vu, là cô chủ sống trong nhung lụa, nếu như cứu vớt người trước mặt, đối với cô mà nói dễ như trở bàn tay.
Tả Chung Hoàng nhìn Vu Lệ Lệ xoay người ra khỏi cửa, cứ tưởng cô bị cảnh này làm sợ đến mức bỏ chạy, lòng thầm nghĩ: có mấy cô bé nhìn thấy cảnh này mà không sợ hãi đâu, càng đừng nói đến kẻ ở trường bị ghét cay ghét đắng như anh ta. Bỏ đi bỏ đi, cứ như vậy đi, đừng nghĩ đến chuyện kỳ tích sẽ xuất hiện nữa.
Nhưng, dường như kỳ tích đã thực sự xuất hiện, Vu Lệ Lệ một lần nữa quay trở lại, trong tay cầm một ổ bánh mì và một hộp sữa, đút từng miếng từng miếng bánh mì vào trong miệng Tả Chung Hoàng. Cắm ống hút xong, đưa đến bên mép Tả Chung Hoàng, Tả Chung Hoàng do dự một chút, hít một hơi, có ngụm thứ nhất sẽ có ngụm thứ hai, Tả Chung Hoàng đột nhiên không muốn chết nữa, chỉ cảm thấy dù ăn cái gì cũng đều là nhân gian mỹ vị, nên biết đường mà hưởng thụ.
Nghĩ vậy, tự nhiên ngày càng cảm thấy đói bụng, ăn liền một mạch vài cái bánh mì uống vài hộp sữa, cái bụng dần dần bị lấp đầy, cảm giác đói bụng hoàn toàn biến mất, Tả Chung Hoàng thấy có chút buồn cười. Vu Lệ Lệ cũng rất thoả mãn, đút miếng bánh mì cuối cùng vào trong miệng Tả Chung Hoàng, có chút khó hiểu cậu bé này tại sao lại đói đến thế, suýt chút nữa là chết rồi, thậm chí còn ăn sạch cả ổ bánh mỳ.
Tả Chung Hoàng có chút vô liêm sỉ ăn sạch đến miếng bánh mì cuối cùng, uống cạn ngụm sữa cuối cùng, cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, phải nói thế nào đây, rõ ràng là tự đi tìm cái chết mà, kết quả giữa đường bị một cô bé nhìn thấy bộ dạng thảm hại của mình, thi thể của ông nội còn chưa an táng. Vu Lệ Lệ ra vẻ người lớn, nói: “Như vậy đi, em đưa anh đến căn nhà gần đây của em, thi thể của ông nội anh em sẽ gọi người đến xử lý.”
Tả Chung Hoàng có chút kinh ngạc, cô bé này, không chỉ cứu mạng mình, mà lại còn tiếp tục giúp đỡ mình nữa. Vu Lệ Lệ lại như không cảm có vấn đề gì liền nói: “Không sao đâu, dù gì em cũng rất rảnh rỗi, em có thể giúp anh mà!” Tả Chung Hoàng cảm thấy có chút buồn cười khi mình lại đi nhận sự giúp đỡ từ một người mà dường như mình không hề quen thân, tuy rằng chuyện này chẳng đáng là gì với Vu Lệ Lệ.
Vu Lệ Lệ thấy Tả Chung Hoàng có chút do dự, tiếp tục nói: “Bởi vì anh trai của em luôn nói em vô dụng, nhưng em lại không muốn anh ấy nói mình như thế.” Tả Chung Hoàng nhìn cô bé trước mặt, lưỡng lự một chút, sau đó, gật đầu. Tả Chung Hoàng thu lại ý nghĩ, gật đầu nói: “Có thể, tôi đồng ý với anh.”
Người kia hài lòng gật đầu: “Được, cứ quyết định như vậy đi.” Sau khi Tả Chung Hoàng xuống xe rời khỏi, người kia cũng không lập tức rời đi, nhìn không khí âm u bên ngoài, bản thân hắn có chút không chắc chắn ý nghĩa của tất cả những chuyện hắn đang làm là gì, Tả Chung Hoàng là vì người anh ta yêu, hắn cũng vậy, thế nhưng, chí ít Tả Chung Hoàng còn hạnh phúc hơn hắn, hắn thực sự không biết lựa chọn của mình sẽ mang đến hậu quả gì.
Nhìn lại chính mình, rõ ràng biết rõ tất cả những chuyện mình làm có mang đến hậu quả như thế nào, nhưng, bản thân vẫn kiên quyết cảm thấy mình nên làm. Vậy thì... đối phương có cảm kích mình hay không? Hắn cũng không biết, không biết gì hết, mọi thứ đều là ẩn số.
Suy nghĩ một chút, nên lái xe đi tìm một người, lâu lắm rồi không liên lạc với cô ấy, cũng không biết đối phương có nhớ hắn như hắn nhớ cô không. Chiếc xe dừng lại trước tòa chung cư, là chung cư của Cố Thanh và Thư Minh. Sau khi gửi tin nhắn xong, đợi gần hai tiếng, đợi đến khi mua phùn dừng hẳn, bản thân sắp ngủ đến nơi, hắn mới nghe thấy tiếng chuông điện thoại “Ting ting... ” vang lên.
Mở điện thoại di động lên, trên màn hình tin nhắn chỉ có hai chữ: “Mở cửa.” Hắn ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ, một khuôn mặt lạ lẫm đứng trước mặt mình. Hắn gật đầu, mở cửa xe. Thư bước vào, hắn nhìn thấy vết đỏ trên cổ cô, không nhịn được nói như đùa giỡn: “Sao thế? Ở bên Cố Thanh... thuận buồm xuôi gió nhỉ!”
Thư vô cùng tự nhiên móc một điếu thuốc ra, châm lửa, hút một hơi, nhỏ giọng nói: “Vô cùng tốt, có chuyện gì? Nói đi!” Người kia có chút khó chịu, tấm tắc ngợi khen nói: “Làm sao? Không có chuyện gì cũng không thể tìm em sao? Trước đây... Em đâu có như vậy!”
Tả Chung Hoàng nhịn giấu được sự nghẹn ngào, ông nội đã không còn trên đời này nữa, anh ta còn sống làm gì nữa? Sống còn ý nghĩa gì nữa đâu? Sau một hồi đấu tranh, dường như ông nội nhìn ra tâm tư trong lòng anh ta, vỗ vỗ tay Tả Chung Hoàng mà nói rằng: “Cho cháu này... Ăn hết chỗ lương thực cuối cùng này đi... ở bên cạnh ông nội... Nếu như... Nếu như thật sự không có người tới cứu cháu... Thì điều đó chứng minh vận mệnh đã an bài... ”
Cặp mắt đục ngầu nhìn Tả Chung Hoàng, trong lòng Tả Chung Hoàng luyến tiếc một lúc. Vận mệnh đã an bài? Xã hội này sao lại không công bằng như vậy? Cái gì là vận mệnh đã an bài chứ? Tại sao mình đã cố gắng đến vậy rồi lại không có được cuộc sống bằng một phần mười người khác? Ông nội từ từ nhắm mắt lại, bàn tay cũng dần buông xuống, rũ xuống bên đầu giường lắc lư vài cái rồi dừng lại.
Tả Chung Hoàng nén tiếng khóc lại, nghẹn ngào nuốt chiếc bánh màn thầu mốc kia xuống, không khóc một tiếng, trong lòng cũng lạnh lẽo như băng, sẽ chẳng tốt hơn đâu, mãi mãi cũng chẳng tốt hơn, đó là ý nghĩ trong lòng Tả Chung Hoàng. Đến ông nội cũng mất rồi, bản thân mình cũng chẳng còn ai nhớ ai mong nữa rồi.
Vậy cứ im lặng, lặng lẽ đợi chờ cái chết đến bên thôi! Tả Chung Hoàng thấy mình chắc chắn sắp chết rồi, cảm giác đói bụng truyền đến từng hồi, cơ thể đương nhiên cũng sắp không chống đỡ nổi nữa. Người như mình, nên lên thiên đường hay xuống địa ngục nhỉ? Cả đời chưa từng làm chuyện xấu, cũng chịu không ít khổ cực, mình có được gặp ông nội không? “Bạn học... Anh trai... Chào anh... Anh ổn chứ?” Giọng nói dịu dàng như ngọc vang lên.
Tả Chung Hoàng bất đắc dĩ mở mắt ra, là một bé gái tiểu học, mình nhớ rất rõ về cô ấy, khi huấn luyện quân sự cho học sinh cấp 1, anh ta đại biểu cho học sinh cấp 2 lên phát biểu, mà cô ấy là học sinh mới, tên là... tên là... Vu Lệ Lệ, đúng vậy anh ta nghĩ ra rồi, Vu Lệ Lệ trong hoa nhài, thật sự đúng là một cô gái lạnh lùng thơm ngát như bông hoa nhài, nhìn qua đã thấy dịu dàng nữ tính như vậy, nhưng nghe lại thấy không dễ gì mà lại gần được.
Vu Lệ Lệ cười xấu hổ, nhìn thi thể lạnh lẽo trên giường, trong lòng dâng lên một suy nghĩ muốn cứu vớt cuộc đời của người trước mặt này. Đúng vậy, ý nghĩ đầu tiên không phải là sự sợ hãi, cũng không phải sự thương cảm, mà là cứu vớt, Vu Lệ Lệ là ai cơ chứ, là cục vàng nhà họ Vu, là cô chủ sống trong nhung lụa, nếu như cứu vớt người trước mặt, đối với cô mà nói dễ như trở bàn tay.
Tả Chung Hoàng nhìn Vu Lệ Lệ xoay người ra khỏi cửa, cứ tưởng cô bị cảnh này làm sợ đến mức bỏ chạy, lòng thầm nghĩ: có mấy cô bé nhìn thấy cảnh này mà không sợ hãi đâu, càng đừng nói đến kẻ ở trường bị ghét cay ghét đắng như anh ta. Bỏ đi bỏ đi, cứ như vậy đi, đừng nghĩ đến chuyện kỳ tích sẽ xuất hiện nữa.
Nhưng, dường như kỳ tích đã thực sự xuất hiện, Vu Lệ Lệ một lần nữa quay trở lại, trong tay cầm một ổ bánh mì và một hộp sữa, đút từng miếng từng miếng bánh mì vào trong miệng Tả Chung Hoàng. Cắm ống hút xong, đưa đến bên mép Tả Chung Hoàng, Tả Chung Hoàng do dự một chút, hít một hơi, có ngụm thứ nhất sẽ có ngụm thứ hai, Tả Chung Hoàng đột nhiên không muốn chết nữa, chỉ cảm thấy dù ăn cái gì cũng đều là nhân gian mỹ vị, nên biết đường mà hưởng thụ.
Nghĩ vậy, tự nhiên ngày càng cảm thấy đói bụng, ăn liền một mạch vài cái bánh mì uống vài hộp sữa, cái bụng dần dần bị lấp đầy, cảm giác đói bụng hoàn toàn biến mất, Tả Chung Hoàng thấy có chút buồn cười. Vu Lệ Lệ cũng rất thoả mãn, đút miếng bánh mì cuối cùng vào trong miệng Tả Chung Hoàng, có chút khó hiểu cậu bé này tại sao lại đói đến thế, suýt chút nữa là chết rồi, thậm chí còn ăn sạch cả ổ bánh mỳ.
Tả Chung Hoàng có chút vô liêm sỉ ăn sạch đến miếng bánh mì cuối cùng, uống cạn ngụm sữa cuối cùng, cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, phải nói thế nào đây, rõ ràng là tự đi tìm cái chết mà, kết quả giữa đường bị một cô bé nhìn thấy bộ dạng thảm hại của mình, thi thể của ông nội còn chưa an táng. Vu Lệ Lệ ra vẻ người lớn, nói: “Như vậy đi, em đưa anh đến căn nhà gần đây của em, thi thể của ông nội anh em sẽ gọi người đến xử lý.”
Tả Chung Hoàng có chút kinh ngạc, cô bé này, không chỉ cứu mạng mình, mà lại còn tiếp tục giúp đỡ mình nữa. Vu Lệ Lệ lại như không cảm có vấn đề gì liền nói: “Không sao đâu, dù gì em cũng rất rảnh rỗi, em có thể giúp anh mà!” Tả Chung Hoàng cảm thấy có chút buồn cười khi mình lại đi nhận sự giúp đỡ từ một người mà dường như mình không hề quen thân, tuy rằng chuyện này chẳng đáng là gì với Vu Lệ Lệ.
Vu Lệ Lệ thấy Tả Chung Hoàng có chút do dự, tiếp tục nói: “Bởi vì anh trai của em luôn nói em vô dụng, nhưng em lại không muốn anh ấy nói mình như thế.” Tả Chung Hoàng nhìn cô bé trước mặt, lưỡng lự một chút, sau đó, gật đầu. Tả Chung Hoàng thu lại ý nghĩ, gật đầu nói: “Có thể, tôi đồng ý với anh.”
Người kia hài lòng gật đầu: “Được, cứ quyết định như vậy đi.” Sau khi Tả Chung Hoàng xuống xe rời khỏi, người kia cũng không lập tức rời đi, nhìn không khí âm u bên ngoài, bản thân hắn có chút không chắc chắn ý nghĩa của tất cả những chuyện hắn đang làm là gì, Tả Chung Hoàng là vì người anh ta yêu, hắn cũng vậy, thế nhưng, chí ít Tả Chung Hoàng còn hạnh phúc hơn hắn, hắn thực sự không biết lựa chọn của mình sẽ mang đến hậu quả gì.
Nhìn lại chính mình, rõ ràng biết rõ tất cả những chuyện mình làm có mang đến hậu quả như thế nào, nhưng, bản thân vẫn kiên quyết cảm thấy mình nên làm. Vậy thì... đối phương có cảm kích mình hay không? Hắn cũng không biết, không biết gì hết, mọi thứ đều là ẩn số.
Suy nghĩ một chút, nên lái xe đi tìm một người, lâu lắm rồi không liên lạc với cô ấy, cũng không biết đối phương có nhớ hắn như hắn nhớ cô không. Chiếc xe dừng lại trước tòa chung cư, là chung cư của Cố Thanh và Thư Minh. Sau khi gửi tin nhắn xong, đợi gần hai tiếng, đợi đến khi mua phùn dừng hẳn, bản thân sắp ngủ đến nơi, hắn mới nghe thấy tiếng chuông điện thoại “Ting ting... ” vang lên.
Mở điện thoại di động lên, trên màn hình tin nhắn chỉ có hai chữ: “Mở cửa.” Hắn ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ, một khuôn mặt lạ lẫm đứng trước mặt mình. Hắn gật đầu, mở cửa xe. Thư bước vào, hắn nhìn thấy vết đỏ trên cổ cô, không nhịn được nói như đùa giỡn: “Sao thế? Ở bên Cố Thanh... thuận buồm xuôi gió nhỉ!”
Thư vô cùng tự nhiên móc một điếu thuốc ra, châm lửa, hút một hơi, nhỏ giọng nói: “Vô cùng tốt, có chuyện gì? Nói đi!” Người kia có chút khó chịu, tấm tắc ngợi khen nói: “Làm sao? Không có chuyện gì cũng không thể tìm em sao? Trước đây... Em đâu có như vậy!”
Bình luận facebook