Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 996: Tôi là ai
“Cho các người một canh giờ để cân nhắc, nếu không nghe theo thì bắt giữ cả Địa Cầu, huyết tẩy toàn bộ!”. Đại tu Huyết Tộc lạnh giọng nói.
Ngay lúc đó, trên Địa Cầu, rất nhiều người cảm thấy trong lòng lạnh như băng, lạnh đến thấu xương.
Đệ tử phái Sương Diệp lài càng đau buồn, tức giận. Bọn họ có thể cảm nhận được những Nguyên Anh của hệ Ngân Hà và ngoại vực ở xung quanh như Thiên Tuệ, Thiên Quân, Hách Hổ, đám người Huyết Tộc, lão tổ tộc Quang Minh, ánh mắt đều do dự nhìn qua, ác ý trong đó khiến bọn họ tức giận đến cực điểm, lại vô cùng bi thương.
Phong Linh ngẩng đầu nhìn. Trong cả đại điện Sương Diệp Các, một đám người mang lòng dạ riêng, trong ánh mắt mỗi tu sĩ ngoại vực đều giống như sói đói nhìn chằm chằm các đệ tử phái Sương Diệp.
Sau khi mất đi Diệp Thánh thì phái Sương Diệp hoàn toàn trở thành một con cừu lớn, căn bản không có sức chống đỡ được sự tấn công của những kẻ phản bội này. Thậm chí Hách Hổ Thiên Quân cười càng hung tợn, giẫm từng bước đi đến, ánh mắt không hề có ý tốt nhìn sang nhóm phụ nữ mấy người Thẩm Minh Nhan.
“Xong rồi, cả Địa Cầu và phái Sương Diệp coi như xong rồi, ông nội à, con cũng không được gặp lại ông nữa rồi…”
Phong Linh đau buồn nhắm mắt lại.
Ngay giây phút Diệp Thành thua trận cũng đồng nghĩa với sự suy tàn và diệt vong của phái Sương Diệp. Diệp Thành chính là nền móng vững chắc của phái Sương Diệp hay thậm chí là của cả Địa Cầu, người khác dù thất bại thì còn có thể được anh đứng ra cứu vãn xoay ngược tình thế. Nhưng bây giờ đến cả Diệp Thành cũng thua rồi, thì còn có ai nữa?
Rất nhiều người đều nhờ cậy vào biết bao nhiêu lần Diệp Thành trở mình, mọi người dường như đều cho rằng chỉ cần còn Diệp Thành thì chắc chắn sẽ không thua, nhưng hôm nay đã đến cục diện này, thậm chí cả đám người Aokawa Sakura lạc quan nhất trong lòng cũng chỉ còn lại tuyệt vọng.
“Phu quân, chúng ta phải chết thật sao?”
Thẩm Minh Nhan ngẩng đầy, nhìn lên trên Cửu Thiên, Diệp Thành cả người run rẩy, không chịu nổi cả một đòn.
Tiết Mộng Ngưng đối mặt với Hách Hổ Thiên Quân đang ép sát từng bước, rút ra thành trường kiếm màu đen sau lưng, vẻ mặt lạnh như sương sớm, tay nắm chặt chuôi kiếm, rõ ràng đã quyết chiến đấu đến chết.
Ngay lúc đó, khi toàn bộ Địa Cầu, tất cả mọi người đều rơi vào tuyệt vọng.
Khi mọi người của Sương Diệp rút kiếm thề sống chết chiến đấu, không quay đầu.
Khi tất cả mọi người vây xem đều lắc đầu thở dài, nghĩ rằng trận chiến này không thể lật ngược được, thần thoại Diệp Thành này cuối cùng cũng kết thúc.
Khi Lăng Tiêu Chân Tiên hoàn toàn phán tội chết cho Diệp thành, ngay lúc đang chuẩn bị bóp nát thần hồn của Aokawa Sakura trong tay, cảnh cáo Diệp Thành đang thoi thóp…
Đột nhiên Diệp Thành bật cười, nụ cười như một đứa trẻ ngây thơ, giống như có được bảo vật trân quý nào đó đã từng bị mất đi từ lâu rồi.
“Cười cái gì?”
Lăng Tiêu Chân Tiên cau mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh như nhìn cá nằm trên thớt không thể giãy giụa. Rất nhiều người vây xem lại lắc đầu thở dài, ngay lúc không nghĩ rằng Diệp Thành lại có bất kỳ cơ hội nào có có thể lật ngược tình thế.
Thì Diệp Thành không còn cười mà khẽ ngẩng đầu, ánh mắt vô cùng sâu thẳm, nhẹ nhàng nói: “Tôi đang cười, nghĩ là đánh bại được tôi nhưng có biết tôi là ai không? Biết tên tôi là gì không?
“Ha ha, tên gì, là người thế nào, bản Chân Tiên cần gì phải quan tâm, chẳng lẽ là Thái Cổ Tiên Tôn hay là Thần Vương tối cao, hoặc là đệ tử Ngũ Đại Tiên Tông”, Lăng Tiêu Chân Tiên cười lớn.
Rất nhiều thuộc hạ đứng sau lưng hắn cũng cười lớn như sấm rền.
Nhiều người vây xem đồng thời cũng nản lòng mà lắc đầu. Diệp Thành đã hoàn toàn buông bỏ hy vọng rồi, nếu không sao lại nói ra những lời ngu ngốc như vậy, e là đã bị ép đến điên rồi. Cho rằng dựa vào danh tiếng Diệp Chân Tiên thì có thể hù dọa ngăn cản một vị Hợp Đạo sao?
Không cần nói đến một Bán Chân Tiên của tinh vực lãng quên, cho dù Diệp Thành thật sự là đệ tử của Ngũ Đại Tiên Tông thì lúc này Lăng Tiêu Chân Tiên cũng sẽ không nhượng bộ chút nào.
Bọn họ bật cười nhưng Diệp Thành lại không chút quan tâm, chỉ chắp hai tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn trời, ánh mắt lại càng sâu thẳm:
“Từ khi tôi sống lại đến bây giờ, bọn họ gọi tôi là Diệp Tiên Sư, Diệp Chân Quân, Diệp Đan Vương, Diệp Thiên Quân… Nhưng đều không phải là tên gọi thật sự của tôi, tôi tìm kiếm nó, tìm rất lâu, thậm chí có một dạo tôi cho rằng tôi đã mất đi rồi”.
“Ngay cả khi tôi đưa nửa phần Thần La Thiên Tinh dung nhập vào trong cơ thể, cũng không tìm thấy nó, đã tuyệt vọng quyết định không tìm kiếm nữa, mãi cho đến lúc nãy, khi chém ra Hải Hoàng Quân Lâm, tôi mới phát hiện thì ra nó vẫn luôn ở đây…”
“À, vậy là ai?”, Lăng Tiêu Chân Tiêu cười lạnh nói.
“Muốn biết thật sao?”, Diệp Thành quay đầu, cười như không cười nhìn hắn.
“Đúng vậy, cho bản Chân Tiên xem xem!”
Vẻ mặt Lăng Tiêu Chân Tiên càng cười chế giễu. Mấy tên thuộc hạ xung quanh cũng cười nhìn anh như thể nhìn một tên khờ.
“Được!”
Diệp Thành gật đầu.
Anh khẽ nhắm mắt lại, trong phút chốc, khí thế quanh người Diệp Thành suy yếu đến cực hạn, chỉ như một người phàm, trong giây phút ngay khi tất cả mọi người đang chuẩn bị bật cười.
Thì bỗng nhiên, một luồng tiên quang đột nhiên thoát ra từ đan điền tử phủ của Diệp Thành, từ thân thể hồn phách của Diệp Thành, từ sâu thẳm trong dấu ấn thần hồn của Diệp Thành, một nơi không thể miêu tả, nơi không thể hình dung nổi.
“Ầm!”
Lúc đó, nụ cười của tất cả mọi người đều cứng đờ trên mặt, mắt trừng lớn không thể tin được nhìn sang.
Chỉ nhìn thấy một vị tiên nhân không thể tưởng tượng được, chống trời đỡ đất, thân cao cả tỉ tỉ mét, quanh người có vô số hào quang thần tiên vây quanh, lấy cả hệ Thái Dương thành bồn tắm, mặt trời biến thành viên đạn trong tay anh, mặt trăng như hoá thành hạt bụi, đột nhiên xuất hiện trước mặt Lăng Tiêu Chân Tiên.
Vị tiên nhân đó mặc quần áo màu đen, khuôn mặt được che phủ trong Hỗn Độn loáng thoáng lộ ra đôi chút, rõ ràng không khác với Diệp Thành bao nhiêu. Tiên nhân đó lớn mạnh đến không thể hiểu nổi, uy lực không thể hình dung được, như thể vị Tiên Vương Hỗn Độn chỉ cần đưa tay thì có thể đập nát vũ trụ, chỉ cần nhấc chân đã đâm thẳng Cửu Thiên vậy.
Lăng Tiêu Chân Tiên ở dưới chân anh như kiến nhỏ, cũng giống như khi nãy Diệp Thành đối mặt với Lăng Tiêu Chân Tiên.
Giây tiếp theo, khi rất nhiều người kinh sợ, khi nhiều tên thuộc hạ trừng mắt nhìn, khi ánh mắt Lăng Tiêu Chân Tiên kinh ngạc, biến sắc thì vị Tiên Vương Hỗn Độn chậm rãi mở lời, vừa lên tiếng đã chấn động khắp cả vũ trụ: “Tên ta…”
“Huyền Thành Tiên Đế!”
…
Trong vũ trụ, mặt trời vĩnh viễn ở nơi cao sừng sững giống như một ngọn núi lớn, ánh sáng chiếu rọi cả hệ Thái Dương. So với Lăng Tiêu Chân Tiên cả người cao đến tỉ mét, đứng ngang bằng với mặt trăng, thì mặt trời còn mạnh hơn nhiều, to lớn hơn nhiều, thể tích gấp mặt trăng rất nhiều lần, giống như khác biệt giữa người khổng lồ và người lùn vậy.
Sức mạnh của mặt trời nuôi sống cả hệ Thái Dương, mặt trăng chỉ là phản xạ lại ánh sáng của nó, rõ ràng chính là người khổng lồ đó.
Tuy Lăng Tiêu Chân Tiên sở hữu sức lực ngang với các ngôi sao nhưng chỉ là vệ tinh bình thường nhất mà thôi, cũng không có khả năng rung chuyển được mặt trời.
Nhưng lúc này, khi người mạnh đến kinh khủng này chân đạp cả trời trăng, trên vai là Tinh Hà, cả người cao không tưởng nổi, xem cả hệ Thái Dương như chậu rửa chân, mạnh đến mức Lăng Tiêu Chân Tiên cũng cứng đờ tại chỗ, cả người cứng ngắc đứng sững không động đậy.
Hắn chỉ ngơ ngác từ dưới chân nhìn lên vị Tiên Vương mạnh nhất sánh vai với trời trăng, còn bản thân mình thì như người phàm ở dưới Thái Sơn, cả người bị bao phủ trong Hỗn Độn dày đặc.
“Đây là ai, hắn có thể mạnh như vậy?”
Lăng Tiêu Chân Tiên sợ run cả người.
Hắn muốn kéo kẻ mạnh này ra khỏi thân thể Diệp Thành, xem như là ảo giác, một loại ảo thuật.
Nhưng khí thế quanh thân của người mạnh này khiến hắn khiếp sợ từ đầu đến chân, ngay cả một ngón tay cũng không thể nhấc lên. Lăng Tiêu chỉ cảm thấy, ở trước mặt vị Tiên Vương Hỗn Độn thân cao tỉ mét, chân đạp Tinh Hà này, bản thân mình lại giống như lúc còn nhỏ lần đầu tiên được tiếp xúc với người tu tiên vậy.
Ngay lúc đó, trên Địa Cầu, rất nhiều người cảm thấy trong lòng lạnh như băng, lạnh đến thấu xương.
Đệ tử phái Sương Diệp lài càng đau buồn, tức giận. Bọn họ có thể cảm nhận được những Nguyên Anh của hệ Ngân Hà và ngoại vực ở xung quanh như Thiên Tuệ, Thiên Quân, Hách Hổ, đám người Huyết Tộc, lão tổ tộc Quang Minh, ánh mắt đều do dự nhìn qua, ác ý trong đó khiến bọn họ tức giận đến cực điểm, lại vô cùng bi thương.
Phong Linh ngẩng đầu nhìn. Trong cả đại điện Sương Diệp Các, một đám người mang lòng dạ riêng, trong ánh mắt mỗi tu sĩ ngoại vực đều giống như sói đói nhìn chằm chằm các đệ tử phái Sương Diệp.
Sau khi mất đi Diệp Thánh thì phái Sương Diệp hoàn toàn trở thành một con cừu lớn, căn bản không có sức chống đỡ được sự tấn công của những kẻ phản bội này. Thậm chí Hách Hổ Thiên Quân cười càng hung tợn, giẫm từng bước đi đến, ánh mắt không hề có ý tốt nhìn sang nhóm phụ nữ mấy người Thẩm Minh Nhan.
“Xong rồi, cả Địa Cầu và phái Sương Diệp coi như xong rồi, ông nội à, con cũng không được gặp lại ông nữa rồi…”
Phong Linh đau buồn nhắm mắt lại.
Ngay giây phút Diệp Thành thua trận cũng đồng nghĩa với sự suy tàn và diệt vong của phái Sương Diệp. Diệp Thành chính là nền móng vững chắc của phái Sương Diệp hay thậm chí là của cả Địa Cầu, người khác dù thất bại thì còn có thể được anh đứng ra cứu vãn xoay ngược tình thế. Nhưng bây giờ đến cả Diệp Thành cũng thua rồi, thì còn có ai nữa?
Rất nhiều người đều nhờ cậy vào biết bao nhiêu lần Diệp Thành trở mình, mọi người dường như đều cho rằng chỉ cần còn Diệp Thành thì chắc chắn sẽ không thua, nhưng hôm nay đã đến cục diện này, thậm chí cả đám người Aokawa Sakura lạc quan nhất trong lòng cũng chỉ còn lại tuyệt vọng.
“Phu quân, chúng ta phải chết thật sao?”
Thẩm Minh Nhan ngẩng đầy, nhìn lên trên Cửu Thiên, Diệp Thành cả người run rẩy, không chịu nổi cả một đòn.
Tiết Mộng Ngưng đối mặt với Hách Hổ Thiên Quân đang ép sát từng bước, rút ra thành trường kiếm màu đen sau lưng, vẻ mặt lạnh như sương sớm, tay nắm chặt chuôi kiếm, rõ ràng đã quyết chiến đấu đến chết.
Ngay lúc đó, khi toàn bộ Địa Cầu, tất cả mọi người đều rơi vào tuyệt vọng.
Khi mọi người của Sương Diệp rút kiếm thề sống chết chiến đấu, không quay đầu.
Khi tất cả mọi người vây xem đều lắc đầu thở dài, nghĩ rằng trận chiến này không thể lật ngược được, thần thoại Diệp Thành này cuối cùng cũng kết thúc.
Khi Lăng Tiêu Chân Tiên hoàn toàn phán tội chết cho Diệp thành, ngay lúc đang chuẩn bị bóp nát thần hồn của Aokawa Sakura trong tay, cảnh cáo Diệp Thành đang thoi thóp…
Đột nhiên Diệp Thành bật cười, nụ cười như một đứa trẻ ngây thơ, giống như có được bảo vật trân quý nào đó đã từng bị mất đi từ lâu rồi.
“Cười cái gì?”
Lăng Tiêu Chân Tiên cau mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh như nhìn cá nằm trên thớt không thể giãy giụa. Rất nhiều người vây xem lại lắc đầu thở dài, ngay lúc không nghĩ rằng Diệp Thành lại có bất kỳ cơ hội nào có có thể lật ngược tình thế.
Thì Diệp Thành không còn cười mà khẽ ngẩng đầu, ánh mắt vô cùng sâu thẳm, nhẹ nhàng nói: “Tôi đang cười, nghĩ là đánh bại được tôi nhưng có biết tôi là ai không? Biết tên tôi là gì không?
“Ha ha, tên gì, là người thế nào, bản Chân Tiên cần gì phải quan tâm, chẳng lẽ là Thái Cổ Tiên Tôn hay là Thần Vương tối cao, hoặc là đệ tử Ngũ Đại Tiên Tông”, Lăng Tiêu Chân Tiên cười lớn.
Rất nhiều thuộc hạ đứng sau lưng hắn cũng cười lớn như sấm rền.
Nhiều người vây xem đồng thời cũng nản lòng mà lắc đầu. Diệp Thành đã hoàn toàn buông bỏ hy vọng rồi, nếu không sao lại nói ra những lời ngu ngốc như vậy, e là đã bị ép đến điên rồi. Cho rằng dựa vào danh tiếng Diệp Chân Tiên thì có thể hù dọa ngăn cản một vị Hợp Đạo sao?
Không cần nói đến một Bán Chân Tiên của tinh vực lãng quên, cho dù Diệp Thành thật sự là đệ tử của Ngũ Đại Tiên Tông thì lúc này Lăng Tiêu Chân Tiên cũng sẽ không nhượng bộ chút nào.
Bọn họ bật cười nhưng Diệp Thành lại không chút quan tâm, chỉ chắp hai tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn trời, ánh mắt lại càng sâu thẳm:
“Từ khi tôi sống lại đến bây giờ, bọn họ gọi tôi là Diệp Tiên Sư, Diệp Chân Quân, Diệp Đan Vương, Diệp Thiên Quân… Nhưng đều không phải là tên gọi thật sự của tôi, tôi tìm kiếm nó, tìm rất lâu, thậm chí có một dạo tôi cho rằng tôi đã mất đi rồi”.
“Ngay cả khi tôi đưa nửa phần Thần La Thiên Tinh dung nhập vào trong cơ thể, cũng không tìm thấy nó, đã tuyệt vọng quyết định không tìm kiếm nữa, mãi cho đến lúc nãy, khi chém ra Hải Hoàng Quân Lâm, tôi mới phát hiện thì ra nó vẫn luôn ở đây…”
“À, vậy là ai?”, Lăng Tiêu Chân Tiêu cười lạnh nói.
“Muốn biết thật sao?”, Diệp Thành quay đầu, cười như không cười nhìn hắn.
“Đúng vậy, cho bản Chân Tiên xem xem!”
Vẻ mặt Lăng Tiêu Chân Tiên càng cười chế giễu. Mấy tên thuộc hạ xung quanh cũng cười nhìn anh như thể nhìn một tên khờ.
“Được!”
Diệp Thành gật đầu.
Anh khẽ nhắm mắt lại, trong phút chốc, khí thế quanh người Diệp Thành suy yếu đến cực hạn, chỉ như một người phàm, trong giây phút ngay khi tất cả mọi người đang chuẩn bị bật cười.
Thì bỗng nhiên, một luồng tiên quang đột nhiên thoát ra từ đan điền tử phủ của Diệp Thành, từ thân thể hồn phách của Diệp Thành, từ sâu thẳm trong dấu ấn thần hồn của Diệp Thành, một nơi không thể miêu tả, nơi không thể hình dung nổi.
“Ầm!”
Lúc đó, nụ cười của tất cả mọi người đều cứng đờ trên mặt, mắt trừng lớn không thể tin được nhìn sang.
Chỉ nhìn thấy một vị tiên nhân không thể tưởng tượng được, chống trời đỡ đất, thân cao cả tỉ tỉ mét, quanh người có vô số hào quang thần tiên vây quanh, lấy cả hệ Thái Dương thành bồn tắm, mặt trời biến thành viên đạn trong tay anh, mặt trăng như hoá thành hạt bụi, đột nhiên xuất hiện trước mặt Lăng Tiêu Chân Tiên.
Vị tiên nhân đó mặc quần áo màu đen, khuôn mặt được che phủ trong Hỗn Độn loáng thoáng lộ ra đôi chút, rõ ràng không khác với Diệp Thành bao nhiêu. Tiên nhân đó lớn mạnh đến không thể hiểu nổi, uy lực không thể hình dung được, như thể vị Tiên Vương Hỗn Độn chỉ cần đưa tay thì có thể đập nát vũ trụ, chỉ cần nhấc chân đã đâm thẳng Cửu Thiên vậy.
Lăng Tiêu Chân Tiên ở dưới chân anh như kiến nhỏ, cũng giống như khi nãy Diệp Thành đối mặt với Lăng Tiêu Chân Tiên.
Giây tiếp theo, khi rất nhiều người kinh sợ, khi nhiều tên thuộc hạ trừng mắt nhìn, khi ánh mắt Lăng Tiêu Chân Tiên kinh ngạc, biến sắc thì vị Tiên Vương Hỗn Độn chậm rãi mở lời, vừa lên tiếng đã chấn động khắp cả vũ trụ: “Tên ta…”
“Huyền Thành Tiên Đế!”
…
Trong vũ trụ, mặt trời vĩnh viễn ở nơi cao sừng sững giống như một ngọn núi lớn, ánh sáng chiếu rọi cả hệ Thái Dương. So với Lăng Tiêu Chân Tiên cả người cao đến tỉ mét, đứng ngang bằng với mặt trăng, thì mặt trời còn mạnh hơn nhiều, to lớn hơn nhiều, thể tích gấp mặt trăng rất nhiều lần, giống như khác biệt giữa người khổng lồ và người lùn vậy.
Sức mạnh của mặt trời nuôi sống cả hệ Thái Dương, mặt trăng chỉ là phản xạ lại ánh sáng của nó, rõ ràng chính là người khổng lồ đó.
Tuy Lăng Tiêu Chân Tiên sở hữu sức lực ngang với các ngôi sao nhưng chỉ là vệ tinh bình thường nhất mà thôi, cũng không có khả năng rung chuyển được mặt trời.
Nhưng lúc này, khi người mạnh đến kinh khủng này chân đạp cả trời trăng, trên vai là Tinh Hà, cả người cao không tưởng nổi, xem cả hệ Thái Dương như chậu rửa chân, mạnh đến mức Lăng Tiêu Chân Tiên cũng cứng đờ tại chỗ, cả người cứng ngắc đứng sững không động đậy.
Hắn chỉ ngơ ngác từ dưới chân nhìn lên vị Tiên Vương mạnh nhất sánh vai với trời trăng, còn bản thân mình thì như người phàm ở dưới Thái Sơn, cả người bị bao phủ trong Hỗn Độn dày đặc.
“Đây là ai, hắn có thể mạnh như vậy?”
Lăng Tiêu Chân Tiên sợ run cả người.
Hắn muốn kéo kẻ mạnh này ra khỏi thân thể Diệp Thành, xem như là ảo giác, một loại ảo thuật.
Nhưng khí thế quanh thân của người mạnh này khiến hắn khiếp sợ từ đầu đến chân, ngay cả một ngón tay cũng không thể nhấc lên. Lăng Tiêu chỉ cảm thấy, ở trước mặt vị Tiên Vương Hỗn Độn thân cao tỉ mét, chân đạp Tinh Hà này, bản thân mình lại giống như lúc còn nhỏ lần đầu tiên được tiếp xúc với người tu tiên vậy.
Bình luận facebook