Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1002: Tinh Vân Bạo Phát
Diệp Thành thản nhiên nhún vai rồi nói: “Đối với ông, cả vũ trụ này cũng chỉ là một bãi săn bắt, thỉnh thoảng chọn một vài con mồi mạnh mẽ nhất trong đó để ‘ăn’ là được. Còn đối với chúng tôi, vũ trụ này lại chính là một con sông dài bất tận, tất cả sinh linh đều là những con cá đang bơi trong đó, mặc dù đôi lúc chúng có thể nhảy ra khỏi mặt nước, song cuối cùng kiểu gì cũng sẽ lại rơi xuống lòng sông mà thôi”.
“Muốn thoát được khỏi con sông ấy cũng chỉ có một biện pháp khó khăn duy nhất, đó chính là trở thành tu sĩ cảnh giới Đại Thừa, song hiển nhiên, ông sẽ không cho phép loại chuyện như thế xảy ra, mặc dù bản thân ‘thợ săn’ cũng cần có thời gian say ngủ để bế quan trị thương, nhưng đồng thời cũng lại đang nuôi dưỡng một đám ‘chó săn’ cho mình – chính là đám người của thiên hà Overlord kia!”
“Tôi phải thừa nhận ba đại cường giả Thiên Đế, Minh Vương, Hải Hoàng quả thật là cường giả nghìn năm khó gặp, đáng lẽ nên dùng sự bất tử để làm mồi nhử rồi nhận được sự thần phục hoàn toàn của bọn họ, sau đó săn bắt những người sở hữu sức mạnh của tiểu Tiên Đế, thậm chí là tu sĩ cảnh giới độ kiếp thực thụ!”
“Xét về mặt lý thuyết, ông đã làm mọi thứ đến mức hoàn hảo như thế rồi, song lại không ngờ tới lại có sự xuất hiện của tôi!”
“Không ngờ rằng lại có người chỉ trong vòng năm vạn năm đã tu luyện thành công, bước vào cảnh giới Độ Kiếp, hơn nữa lại đi sâu hiểu thấu được cảnh giới Độ Kiếp ấy, thậm chí còn diệt sạch cả thiên hà Overlord!”
“Không có cách nào nắm bắt được Huyền Thành Tiên Đế trong tầm tay, chỉ có thể trơ mắt nhìn tôi càng lúc càng mạnh lên, cuối cùng đột phá cảnh giới Độ Kiếp, rảo bước tiến tới cảnh giới Đại Thừa, rốt cuộc lúc này ông cũng không thể ngồi yên được nữa, không dám để cho vũ trụ này xuất hiện tu sĩ cảnh giới Đại Thừa thứ hai, ngay cả cường giả Đại Thừa lâu năm cũng không dám ngồi im nhìn kẻ địch xuất hiện như thế. Ông đứng ở vị trí cao cao tại thượng quá lâu rồi, đã sớm quên đi cảm giác khi chiến đấu một trận công bằng với kẻ địch có thân phận và tu vi ngang mình là thế nào từ lâu”.
Diệp Thành nhìn về phía thần Sáng Thế bằng ánh mắt khinh miệt, khóe miệng khẽ cong lên:
“… Cảm giác e sợ chính ‘người’ mà bản thân mình đã tạo ra!”
Sắc mặt thần Sáng Thế bắt đầu trở nên dữ tợn: “Ta đường đường là vị thần sáng lập ra thế giới này, vậy mà lại phải e sợ con kiến hôi như ngươi sao?”
“Cả vũ trụ này đều do ta tạo nên, Nhân tộc chẳng qua chỉ là một trong vô vàn chủng tộc thấp kém ta tiện tay tạo ra mà thôi, hơn nữa còn là chủng tộc tạp nham chẳng đáng được chú ý… Các ngươi cũng xứng để ta phải e ngại sao?”
Thần Sáng Thế tức giận phừng phừng, khiến cho toàn bộ vũ trụ cũng chấn động theo. Lão ta chính là chủ nhân thực sự của vũ trụ này, mỗi thời khắc lão vui vẻ giận dữ đều có thể khiến cả vũ trụ biến chuyển theo cảm xúc của chính mình.
Thế nhưng Diệp Thành lại không hề tỏ ra nao núng sợ hãi, anh vẫn hờ hững cất tiếng: “Kiếp trước rõ ràng tôi đã đột phá lên đến cảnh giới Đại Thừa, sau đó lại đột nhiên nhìn thấy thần quang sáng thế, trong lúc mơ màng, cuối cùng lại quay về trên con đường đến Hải Thành. Có thể làm được những điều này, ngoài thần Sáng Thế ra thì còn là ai được nữa?”
Nghe xong những lời này, sắc mặt thần Sáng Thế ngày càng khó coi, lão ta bỗng không biết nên nói gì, không ngờ rằng bản thân đã cố ra tay thật nhanh mà vẫn để cho Diệp Thành nhìn thấy được thần quang sáng thế, chỉ từ chi tiết nhỏ này cũng đủ để thấy tu vi của Diệp Thành ở thời điểm đó khủng bố đến cỡ nào!
Diệp Thành vẫn chỉ nhún vai như trước: “Tôi đoán, có lẽ kế hoạch ban đầu của ông là đảo ngược thời gian, để tôi quay lại thời điểm vẫn là người phàm, sau đó điều khiển vận mệnh của tất cả cường giả ở nơi này, cho bọn họ có cơ hội ‘tiếp xúc’ với tôi, nhiên thể bóp chết triệt để nhân tài vẫn chưa trưởng thành từ trong trứng nước”.
“Bởi vậy, khi vừa mới quay lại thế giới này, tôi đã cố tình khiêu khích mấy tên Vũ Thánh như Trình Bác Hiên, Cửu Lăng Vân… Chỉ là vũ trụ này đã tự vận hành quá lâu rồi, nên ông không có cách nào thao túng được nó, không có cách nào để ngay lúc tôi vừa sống lại đã ‘đụng độ’ phải nhóm cường giả Kim Đan, Nguyên Anh vốn dĩ không hề xuất hiện ở Địa Cầu kia!”
“Thêm nữa, muốn đảo ngược thời gian với quy mô siêu lớn như thế này cũng tương đương với việc hao phí rất nhiều chân nguyên. Sau khi thời gian bị đảo ngược, ông sẽ không thể tránh khỏi việc tiến vào trạng thái ngủ say, nên chỉ có thể quan sát mọi thứ. Ông đã nghĩ rằng, cho dù tôi có thể thoát khỏi cảnh bao vây chặn đánh của những cường giả kia, nhưng đợi đến khi ông thức tỉnh rồi thả thiên hà Overlord ra, tôi cũng chỉ còn cách bó tay chịu chết”.
Diệp Thành híp mắt, dùng giọng điệu trào phúng cực độ để nói ra hết thảy: “Thế nhưng ông lại hoàn toàn không ngờ tới, tốc độ phát triển lần này của tôi lại càng khủng bố hơn cưa, chỉ mất hơn một trăm năm đã lên đến cấp bậc mà cả thiên hà Overlord chẳng thể nào địch nổi được!”
Ánh mắt của thần Sáng Thế sắc lạnh như băng, lão cất tiếng: “Ngươi nói bao nhiêu như thế, chẳng qua cũng chỉ đang e ngại ta sẽ ra tay mà thôi, cho dù ngươi đã nhìn thấu tất cả, song chỉ dựa vào mỗi sức mạnh của Huyền Thần Tiên Đế, ngươi cũng chẳng thể nào chống lại được ta, chắc chắn cần phải tiến thêm một bước nữa, để chín đại thần tướng hợp lại với nhau thì mới đủ. Hiện giờ ngươi vẫn còn thiếu ba loại thể chất Thiên Đế Đạp Vân, Hải Hoàng Lưu Ly, cùng với U Uyên Minh Vương, muốn hợp nhất được tất cả ắt phải cắn nuốt thần hồn của Thiên Đế, Hải Hoàng và Minh Vương. Thế nhưng, ta đã đi trước ngươi một bước, triệt để chôn vùi thần hồn của ba kẻ này trước rồi!”
Bật cười khẽ một tiếng, Diệp Thành lại nói: “Ba kẻ này đã dốc sức cho ông gần một trăm triệu năm nay, chưa nói gì đến công lao song cũng coi như đã đủ vất vả, thế mà ông lại không hề có chút nhân tính nào như thế đấy!”
“Ta là thần, không cần nhân tính!”
Thần Sáng Thế lạnh lùng nói: “Bất kể ngươi có mồm mép xảo quyệt tới đâu, hôm nay chắc chắn ngươi sẽ phải chết!”
“Ngươi đang trong trạng thái cửu thần vẫn chưa hợp nhất được, còn ta lại đã tìm được thân thể tạm thời, suy cho cùng ít nhiều cũng có thể bộc phát được một nửa thực lực của cảnh giới Đại Thừa, đối phó với một thằng oắt như ngươi là chuyện quá đỗi đơn giản!”
Những lời Thần Sáng Thế nói không hề sai, vết thương mà lão ta phải chịu trong trận chiến giữa các vị thần Thương Cổ còn nghiêm trọng hơn cả những gì Diệp Thành đã đoán, toàn bộ thần thể đều đã bị hủy diệt hoàn toàn, chỉ còn mỗi thần hồn tồn tại trên thế gian.
Cũng chính vì bị thương quá mức nghiêm trọng, nên mới khiến cho vị cường giả cảnh giới Đại Thừa có danh xưng bất lão, bất tử, bất hủ vẫn chẳng thể khôi phục lại suốt bao năm nay, nhưng giờ lão ta đã chiếm đoạt được thân thể của Tiêu Nghĩa Tuyệt rồi, có thể xuất hiện trên trần thế trong khoảng thời gian ngắn ngủi, ngay cả khi chỉ bộc phát được một nửa thực lực ở thời kỳ đỉnh cao, thì lão cũng không phải người mà Huyền Thần Tiên Đế có thể địch lại được.
Nhưng thần Sáng Thế lại chẳng hề nhìn thấy dáng vẻ kinh hoảng trong đôi mắt Diệp Thành, trái lại còn thấy anh đang cười, vẻ mặt tươi cười ấy rõ là đắc ý cùng cực, đó là trạng thái chưa bao giờ xuất hiện trên gương mặt lúc nào cũng lạnh nhạt hờ hững như nước của lão.
Một linh cảm mơ hồ đột nhiên xuất hiện trong suy nghĩ của thần Sáng Thế, loại cảm giác này chỉ từng xuất hiện vào lúc lão ta tham gia trận chiến Thượng Cổ năm xưa.
“Chết đi!”
“Muốn thoát được khỏi con sông ấy cũng chỉ có một biện pháp khó khăn duy nhất, đó chính là trở thành tu sĩ cảnh giới Đại Thừa, song hiển nhiên, ông sẽ không cho phép loại chuyện như thế xảy ra, mặc dù bản thân ‘thợ săn’ cũng cần có thời gian say ngủ để bế quan trị thương, nhưng đồng thời cũng lại đang nuôi dưỡng một đám ‘chó săn’ cho mình – chính là đám người của thiên hà Overlord kia!”
“Tôi phải thừa nhận ba đại cường giả Thiên Đế, Minh Vương, Hải Hoàng quả thật là cường giả nghìn năm khó gặp, đáng lẽ nên dùng sự bất tử để làm mồi nhử rồi nhận được sự thần phục hoàn toàn của bọn họ, sau đó săn bắt những người sở hữu sức mạnh của tiểu Tiên Đế, thậm chí là tu sĩ cảnh giới độ kiếp thực thụ!”
“Xét về mặt lý thuyết, ông đã làm mọi thứ đến mức hoàn hảo như thế rồi, song lại không ngờ tới lại có sự xuất hiện của tôi!”
“Không ngờ rằng lại có người chỉ trong vòng năm vạn năm đã tu luyện thành công, bước vào cảnh giới Độ Kiếp, hơn nữa lại đi sâu hiểu thấu được cảnh giới Độ Kiếp ấy, thậm chí còn diệt sạch cả thiên hà Overlord!”
“Không có cách nào nắm bắt được Huyền Thành Tiên Đế trong tầm tay, chỉ có thể trơ mắt nhìn tôi càng lúc càng mạnh lên, cuối cùng đột phá cảnh giới Độ Kiếp, rảo bước tiến tới cảnh giới Đại Thừa, rốt cuộc lúc này ông cũng không thể ngồi yên được nữa, không dám để cho vũ trụ này xuất hiện tu sĩ cảnh giới Đại Thừa thứ hai, ngay cả cường giả Đại Thừa lâu năm cũng không dám ngồi im nhìn kẻ địch xuất hiện như thế. Ông đứng ở vị trí cao cao tại thượng quá lâu rồi, đã sớm quên đi cảm giác khi chiến đấu một trận công bằng với kẻ địch có thân phận và tu vi ngang mình là thế nào từ lâu”.
Diệp Thành nhìn về phía thần Sáng Thế bằng ánh mắt khinh miệt, khóe miệng khẽ cong lên:
“… Cảm giác e sợ chính ‘người’ mà bản thân mình đã tạo ra!”
Sắc mặt thần Sáng Thế bắt đầu trở nên dữ tợn: “Ta đường đường là vị thần sáng lập ra thế giới này, vậy mà lại phải e sợ con kiến hôi như ngươi sao?”
“Cả vũ trụ này đều do ta tạo nên, Nhân tộc chẳng qua chỉ là một trong vô vàn chủng tộc thấp kém ta tiện tay tạo ra mà thôi, hơn nữa còn là chủng tộc tạp nham chẳng đáng được chú ý… Các ngươi cũng xứng để ta phải e ngại sao?”
Thần Sáng Thế tức giận phừng phừng, khiến cho toàn bộ vũ trụ cũng chấn động theo. Lão ta chính là chủ nhân thực sự của vũ trụ này, mỗi thời khắc lão vui vẻ giận dữ đều có thể khiến cả vũ trụ biến chuyển theo cảm xúc của chính mình.
Thế nhưng Diệp Thành lại không hề tỏ ra nao núng sợ hãi, anh vẫn hờ hững cất tiếng: “Kiếp trước rõ ràng tôi đã đột phá lên đến cảnh giới Đại Thừa, sau đó lại đột nhiên nhìn thấy thần quang sáng thế, trong lúc mơ màng, cuối cùng lại quay về trên con đường đến Hải Thành. Có thể làm được những điều này, ngoài thần Sáng Thế ra thì còn là ai được nữa?”
Nghe xong những lời này, sắc mặt thần Sáng Thế ngày càng khó coi, lão ta bỗng không biết nên nói gì, không ngờ rằng bản thân đã cố ra tay thật nhanh mà vẫn để cho Diệp Thành nhìn thấy được thần quang sáng thế, chỉ từ chi tiết nhỏ này cũng đủ để thấy tu vi của Diệp Thành ở thời điểm đó khủng bố đến cỡ nào!
Diệp Thành vẫn chỉ nhún vai như trước: “Tôi đoán, có lẽ kế hoạch ban đầu của ông là đảo ngược thời gian, để tôi quay lại thời điểm vẫn là người phàm, sau đó điều khiển vận mệnh của tất cả cường giả ở nơi này, cho bọn họ có cơ hội ‘tiếp xúc’ với tôi, nhiên thể bóp chết triệt để nhân tài vẫn chưa trưởng thành từ trong trứng nước”.
“Bởi vậy, khi vừa mới quay lại thế giới này, tôi đã cố tình khiêu khích mấy tên Vũ Thánh như Trình Bác Hiên, Cửu Lăng Vân… Chỉ là vũ trụ này đã tự vận hành quá lâu rồi, nên ông không có cách nào thao túng được nó, không có cách nào để ngay lúc tôi vừa sống lại đã ‘đụng độ’ phải nhóm cường giả Kim Đan, Nguyên Anh vốn dĩ không hề xuất hiện ở Địa Cầu kia!”
“Thêm nữa, muốn đảo ngược thời gian với quy mô siêu lớn như thế này cũng tương đương với việc hao phí rất nhiều chân nguyên. Sau khi thời gian bị đảo ngược, ông sẽ không thể tránh khỏi việc tiến vào trạng thái ngủ say, nên chỉ có thể quan sát mọi thứ. Ông đã nghĩ rằng, cho dù tôi có thể thoát khỏi cảnh bao vây chặn đánh của những cường giả kia, nhưng đợi đến khi ông thức tỉnh rồi thả thiên hà Overlord ra, tôi cũng chỉ còn cách bó tay chịu chết”.
Diệp Thành híp mắt, dùng giọng điệu trào phúng cực độ để nói ra hết thảy: “Thế nhưng ông lại hoàn toàn không ngờ tới, tốc độ phát triển lần này của tôi lại càng khủng bố hơn cưa, chỉ mất hơn một trăm năm đã lên đến cấp bậc mà cả thiên hà Overlord chẳng thể nào địch nổi được!”
Ánh mắt của thần Sáng Thế sắc lạnh như băng, lão cất tiếng: “Ngươi nói bao nhiêu như thế, chẳng qua cũng chỉ đang e ngại ta sẽ ra tay mà thôi, cho dù ngươi đã nhìn thấu tất cả, song chỉ dựa vào mỗi sức mạnh của Huyền Thần Tiên Đế, ngươi cũng chẳng thể nào chống lại được ta, chắc chắn cần phải tiến thêm một bước nữa, để chín đại thần tướng hợp lại với nhau thì mới đủ. Hiện giờ ngươi vẫn còn thiếu ba loại thể chất Thiên Đế Đạp Vân, Hải Hoàng Lưu Ly, cùng với U Uyên Minh Vương, muốn hợp nhất được tất cả ắt phải cắn nuốt thần hồn của Thiên Đế, Hải Hoàng và Minh Vương. Thế nhưng, ta đã đi trước ngươi một bước, triệt để chôn vùi thần hồn của ba kẻ này trước rồi!”
Bật cười khẽ một tiếng, Diệp Thành lại nói: “Ba kẻ này đã dốc sức cho ông gần một trăm triệu năm nay, chưa nói gì đến công lao song cũng coi như đã đủ vất vả, thế mà ông lại không hề có chút nhân tính nào như thế đấy!”
“Ta là thần, không cần nhân tính!”
Thần Sáng Thế lạnh lùng nói: “Bất kể ngươi có mồm mép xảo quyệt tới đâu, hôm nay chắc chắn ngươi sẽ phải chết!”
“Ngươi đang trong trạng thái cửu thần vẫn chưa hợp nhất được, còn ta lại đã tìm được thân thể tạm thời, suy cho cùng ít nhiều cũng có thể bộc phát được một nửa thực lực của cảnh giới Đại Thừa, đối phó với một thằng oắt như ngươi là chuyện quá đỗi đơn giản!”
Những lời Thần Sáng Thế nói không hề sai, vết thương mà lão ta phải chịu trong trận chiến giữa các vị thần Thương Cổ còn nghiêm trọng hơn cả những gì Diệp Thành đã đoán, toàn bộ thần thể đều đã bị hủy diệt hoàn toàn, chỉ còn mỗi thần hồn tồn tại trên thế gian.
Cũng chính vì bị thương quá mức nghiêm trọng, nên mới khiến cho vị cường giả cảnh giới Đại Thừa có danh xưng bất lão, bất tử, bất hủ vẫn chẳng thể khôi phục lại suốt bao năm nay, nhưng giờ lão ta đã chiếm đoạt được thân thể của Tiêu Nghĩa Tuyệt rồi, có thể xuất hiện trên trần thế trong khoảng thời gian ngắn ngủi, ngay cả khi chỉ bộc phát được một nửa thực lực ở thời kỳ đỉnh cao, thì lão cũng không phải người mà Huyền Thần Tiên Đế có thể địch lại được.
Nhưng thần Sáng Thế lại chẳng hề nhìn thấy dáng vẻ kinh hoảng trong đôi mắt Diệp Thành, trái lại còn thấy anh đang cười, vẻ mặt tươi cười ấy rõ là đắc ý cùng cực, đó là trạng thái chưa bao giờ xuất hiện trên gương mặt lúc nào cũng lạnh nhạt hờ hững như nước của lão.
Một linh cảm mơ hồ đột nhiên xuất hiện trong suy nghĩ của thần Sáng Thế, loại cảm giác này chỉ từng xuất hiện vào lúc lão ta tham gia trận chiến Thượng Cổ năm xưa.
“Chết đi!”
Bình luận facebook