-
Quyển 1: Tử Sắc Bí Tàng - Chương 8: Tử Sắc Bí Tàng (1)
Đột nhiên, một luồng uy áp bàng bạc nặng như thái sơn không biết từ nơi nào phát ra. Giải Minh Tuệ không kịp phản ứng liền bị đè sấp xuống, cả người nằm như bị cả thái sơn đè lên người, không cách nào nhúc nhích.
Vù…
Một tiếng vút chói tai vang lên, đồng thời xuất hiện một luồng sáng trắng chói mắt, kèm theo đó là lực hút vô cùng cường đại không biết từ nơi nào phát ra. Không khí xung quanh lập tức bị hút sạch, tạo thành một luồng khí kình xoắn ốc như lốc xoáy cuốn mọi thứ vào trong tâm nhãn.
Giải Minh Tuệ còn chưa kịp đề phòng thì phía trước mắt liền trắng lóa, cả người bị hút về phía trước, nàng lại một lần nữa cảm nhận được hơi thở tử vong.
Vết rách không gian mở ra, bên trong tâm nhãn bảy màu sâu bên trong bắt đầu điên cuồng xoáy tròn, hút mọi thứ vào trong.
Mọi việc diễn ra vô cùng nhanh chóng, chỉ trong một cái nháy mắt, Giải Minh Tuệ đã bị hút đến động khẩu, cả thân thể như bị xé rách, nghiền nát bởi hàng vạn lưỡi dao. Theo đó mà toàn bộ linh hồn nàng bị hút vào trong xoáy tròn bảy màu, biến mất không còn chút dấu vết.
Sau một thời gian một chén trà, động khẩu từ từ khép lại, hấp lực theo đó mà biến mất, không gian loạn lưu lại trở về sự tĩnh mịch lúc ban đầu.
Lúc Giải Minh Tuệ tỉnh lại thì cũng không biết đã trải qua bao lâu. Nàng chỉ có thể biết được trước khi nàng lại chìm trong bóng tối thì nhìn thấy một luồng sáng trắng chói lòa cùng với những cơn đau nhức như xé rách quen thuộc.
Đợi đến khi cơ thể nàng bớt tê dại, thì lúc đó cũng là một canh giờ sau.
Vừa mở mắt, đập ngay vào mắt nàng chính là bầu trời trong vắt không một gợn mây. Nếu như bình thường, nhìn bầu trời như vậy, người ta không khỏi có cảm giác tự do, nhưng là, bầu trời nơi này bị nhuộm một màu tím ngắt, đẹp nhưng thê lương, lòng người không khỏi nổi lên một trận buồn bã thương cảm.
Tuy nhiên, đối với Giải Minh Tuệ, nàng lại không để ý đến điều này, nàng còn đang chú ý đến một việc, nàng không bị mù.
“A..a” – thanh âm khàn khàn khô khốc như giấy ráp vang lên, nếu người nào nghe được âm thanh này sẽ có cảm giác mao cốt sủng thiên, vô cùng ghê rợn.
Nàng cũng không bị câm. Giải Minh Tuệ vội vàng bật dậy, tay sờ loạn trên mặt. Những vết thương trên mặt đều không còn.
Nàng trợn tròn mắt, không giấu được vẻ kinh ngạc không thể tin nổi.
Đến khi nàng đưa mắt nhìn thân thể mình. Cả người lập tức cứng ngắc như trúng phép định thân.
Vết thương…đều không còn. Nhưng là, tại sao cơ thể nào lại trở nên trong suốt như vậy? Có chuyện gì sảy ra?.
Thân thể nàng, vẫn là mười năm tuổi, không có một chút thương tổn nào, nhưng là toàn thân đều là màu xanh lam, bán trong suốt, như là một băng điêu vậy.
Giải Minh Tuệ hơi hoảng loạn, lập tức nhớ lại những chuyện mà nàng đã trải qua. Chẳng lẽ, thực ra nàng đã chết? Đôi mắt nàng không giấu nổi sự mịt mờ vô vọng.
Sau một hồi, Giải Minh Tuệ kìm nén hết cảm xúc hỗn loạn, đưa mắt quan sát không gian xung quanh.
Đây là một không gian toàn bộ chỉ có một màu tím duy nhất. Bầu trời tím, không có mặt trời, cây cối xung quanh cũng là màu tím, ngay cả đất và cây cỏ dưới chân cũng chỉ là một màu tím. Thậm chí, Giải Minh Tuệ có phần hoài nghi mắt nàng có phải bị hỏng rồi không khi chỉ nhìn thấy mỗi màu tím ở đây.
Mạc dù vậy nàng không thể không thừa nhận nơi này thực sự rất đẹp, toàn những kì hoa dị thảo nàng chưa từng thấy trong đời, lại còn toàn là một màu tím vô cùng diễm lệ.
Chỉ có điều, nơi này tuy đẹp, nhưng nàng lại cảm nhận được sự thê lương buồn bã ở nơi này, Giải Minh Tuệ không khỏi cảm khái một hồi.
Quan sát một hồi lâu, Giải Minh Tuệ chợt nhận thấy có điều gì đó không ổn ở nơi này. Dường như nơi này quá..yên tĩnh. Đúng vậy, cây cối, hoa cỏ ở đây rất nhiều, nhưng nàng lại chưa từng nhìn thấy hay nghe thấy tiếng động của bất kỳ vật thể sống nào quanh đây. Có chăng cũng chỉ là những cơn gió nhẹ thổi qua, tạo thành tiếng sàn sạt.
“Ồ, kì lạ, thật sự rất kì lạ, chậc chậc.”
Một thanh âm già nua vang lên đột ngột, khiến Giải Minh Tuệ bị dọa nhảy dựng.
Nhìn về phía âm thanh phát ra, không biết từ lúc nào có một ông lão mặt nhăn nheo già nua, râu tóc bạc trắng, thân mặc bố y đang híp mắt nghiền ngẫm nhìn Giải Minh Tuệ.
Giải Minh Tuệ nhìn lão nhân như nhìn thấy quái vật, rõ ràng lúc trước nơi đó không hề có người, vậy mà ông lão này đột nhiên lại xuất hiện ở nơi này, như từ trong không khí bước ra vậy.
“Ngươi là ai? Kì lạ cái gì?” Giải Minh Tuệ nhíu mày hỏi, thanh âm khàn khàn khô khan rợn người.
Lão nhân bố y vừa nghe thấy giọng nói này liền nhíu mày, mặt tỏ vẻ chán ghét, nhìn Giải Minh Tuệ từ trên xuống dưới nói:
“Nhìn ngươi người cũng coi như không tệ, nhưng thanh âm này quá khó nghe đi. Ta đương nhiên là kì lạ sao ngươi lại ở đây rồi.”
Vừa nói xong, trên tay lão nhân không biết từ lúc nào có một đốm sáng màu trắng, không để cho Giải Minh Tuệ kịp nhìn thì đã bắn đốm sáng nhỏ đó về phía cổ nàng.
Vù…
Một tiếng vút chói tai vang lên, đồng thời xuất hiện một luồng sáng trắng chói mắt, kèm theo đó là lực hút vô cùng cường đại không biết từ nơi nào phát ra. Không khí xung quanh lập tức bị hút sạch, tạo thành một luồng khí kình xoắn ốc như lốc xoáy cuốn mọi thứ vào trong tâm nhãn.
Giải Minh Tuệ còn chưa kịp đề phòng thì phía trước mắt liền trắng lóa, cả người bị hút về phía trước, nàng lại một lần nữa cảm nhận được hơi thở tử vong.
Vết rách không gian mở ra, bên trong tâm nhãn bảy màu sâu bên trong bắt đầu điên cuồng xoáy tròn, hút mọi thứ vào trong.
Mọi việc diễn ra vô cùng nhanh chóng, chỉ trong một cái nháy mắt, Giải Minh Tuệ đã bị hút đến động khẩu, cả thân thể như bị xé rách, nghiền nát bởi hàng vạn lưỡi dao. Theo đó mà toàn bộ linh hồn nàng bị hút vào trong xoáy tròn bảy màu, biến mất không còn chút dấu vết.
Sau một thời gian một chén trà, động khẩu từ từ khép lại, hấp lực theo đó mà biến mất, không gian loạn lưu lại trở về sự tĩnh mịch lúc ban đầu.
Lúc Giải Minh Tuệ tỉnh lại thì cũng không biết đã trải qua bao lâu. Nàng chỉ có thể biết được trước khi nàng lại chìm trong bóng tối thì nhìn thấy một luồng sáng trắng chói lòa cùng với những cơn đau nhức như xé rách quen thuộc.
Đợi đến khi cơ thể nàng bớt tê dại, thì lúc đó cũng là một canh giờ sau.
Vừa mở mắt, đập ngay vào mắt nàng chính là bầu trời trong vắt không một gợn mây. Nếu như bình thường, nhìn bầu trời như vậy, người ta không khỏi có cảm giác tự do, nhưng là, bầu trời nơi này bị nhuộm một màu tím ngắt, đẹp nhưng thê lương, lòng người không khỏi nổi lên một trận buồn bã thương cảm.
Tuy nhiên, đối với Giải Minh Tuệ, nàng lại không để ý đến điều này, nàng còn đang chú ý đến một việc, nàng không bị mù.
“A..a” – thanh âm khàn khàn khô khốc như giấy ráp vang lên, nếu người nào nghe được âm thanh này sẽ có cảm giác mao cốt sủng thiên, vô cùng ghê rợn.
Nàng cũng không bị câm. Giải Minh Tuệ vội vàng bật dậy, tay sờ loạn trên mặt. Những vết thương trên mặt đều không còn.
Nàng trợn tròn mắt, không giấu được vẻ kinh ngạc không thể tin nổi.
Đến khi nàng đưa mắt nhìn thân thể mình. Cả người lập tức cứng ngắc như trúng phép định thân.
Vết thương…đều không còn. Nhưng là, tại sao cơ thể nào lại trở nên trong suốt như vậy? Có chuyện gì sảy ra?.
Thân thể nàng, vẫn là mười năm tuổi, không có một chút thương tổn nào, nhưng là toàn thân đều là màu xanh lam, bán trong suốt, như là một băng điêu vậy.
Giải Minh Tuệ hơi hoảng loạn, lập tức nhớ lại những chuyện mà nàng đã trải qua. Chẳng lẽ, thực ra nàng đã chết? Đôi mắt nàng không giấu nổi sự mịt mờ vô vọng.
Sau một hồi, Giải Minh Tuệ kìm nén hết cảm xúc hỗn loạn, đưa mắt quan sát không gian xung quanh.
Đây là một không gian toàn bộ chỉ có một màu tím duy nhất. Bầu trời tím, không có mặt trời, cây cối xung quanh cũng là màu tím, ngay cả đất và cây cỏ dưới chân cũng chỉ là một màu tím. Thậm chí, Giải Minh Tuệ có phần hoài nghi mắt nàng có phải bị hỏng rồi không khi chỉ nhìn thấy mỗi màu tím ở đây.
Mạc dù vậy nàng không thể không thừa nhận nơi này thực sự rất đẹp, toàn những kì hoa dị thảo nàng chưa từng thấy trong đời, lại còn toàn là một màu tím vô cùng diễm lệ.
Chỉ có điều, nơi này tuy đẹp, nhưng nàng lại cảm nhận được sự thê lương buồn bã ở nơi này, Giải Minh Tuệ không khỏi cảm khái một hồi.
Quan sát một hồi lâu, Giải Minh Tuệ chợt nhận thấy có điều gì đó không ổn ở nơi này. Dường như nơi này quá..yên tĩnh. Đúng vậy, cây cối, hoa cỏ ở đây rất nhiều, nhưng nàng lại chưa từng nhìn thấy hay nghe thấy tiếng động của bất kỳ vật thể sống nào quanh đây. Có chăng cũng chỉ là những cơn gió nhẹ thổi qua, tạo thành tiếng sàn sạt.
“Ồ, kì lạ, thật sự rất kì lạ, chậc chậc.”
Một thanh âm già nua vang lên đột ngột, khiến Giải Minh Tuệ bị dọa nhảy dựng.
Nhìn về phía âm thanh phát ra, không biết từ lúc nào có một ông lão mặt nhăn nheo già nua, râu tóc bạc trắng, thân mặc bố y đang híp mắt nghiền ngẫm nhìn Giải Minh Tuệ.
Giải Minh Tuệ nhìn lão nhân như nhìn thấy quái vật, rõ ràng lúc trước nơi đó không hề có người, vậy mà ông lão này đột nhiên lại xuất hiện ở nơi này, như từ trong không khí bước ra vậy.
“Ngươi là ai? Kì lạ cái gì?” Giải Minh Tuệ nhíu mày hỏi, thanh âm khàn khàn khô khan rợn người.
Lão nhân bố y vừa nghe thấy giọng nói này liền nhíu mày, mặt tỏ vẻ chán ghét, nhìn Giải Minh Tuệ từ trên xuống dưới nói:
“Nhìn ngươi người cũng coi như không tệ, nhưng thanh âm này quá khó nghe đi. Ta đương nhiên là kì lạ sao ngươi lại ở đây rồi.”
Vừa nói xong, trên tay lão nhân không biết từ lúc nào có một đốm sáng màu trắng, không để cho Giải Minh Tuệ kịp nhìn thì đã bắn đốm sáng nhỏ đó về phía cổ nàng.
Last edited by a moderator:
Bình luận facebook