-
Chương 1: Tai nạn (1)
Trong một văn phòng làm việc hết sức bình thường, mọi người đều hết sức nghiêm túc chú tâm vào việc làm của mình. Không khí im lặng nặng nề khiến cho người khác cảm thấy ngộp thở, chỉ có những tiếng lách cách từ bàn máy vi tính vang lên đều đều. Mỗi người giống như một cái máy, không chút cảm xúc, chỉ chăm chăm làm việc của mình, ngay cả cái liếc mắt sang bên cạnh cũng không có.
“Reng reng…reng reng..” Tiếng chuông điện thoại vang lên một cách đột ngột cắt đứt bầu không khí ngột ngạt. Ánh mắt của mọi người cùng một lúc tập chung nhìn về phía nơi phát ra tiếng chuông đó, công việc trong tay cũng ngừng hẳn.
Lâm Tuyền bị ánh mắt của mọi người trong phòng nhìn chằm chằm khiến cô có cảm giác vô cùng áp lực, ngay lập tức cô vội vàng tắt chuông điện thoại, hướng về phía mọi người cười áy náy, phun ra một tràng tiếng Nhật:
“Thật xin lỗi đã làm phiền, mọi người không cần để ý đến tôi…tôi ra ngoài một chút.”
Nói xong liền liên tục cúi người 45 độ về phía xung quanh, sau đó rón rén hết sức nhẹ nhàng đi ra khỏi căn phòng giống như ma quỷ đó.
Vừa ra khỏi văn phòng, Lâm Tuyền lập tức thở phào một hơi, bàn tay vung lên lau qua chiếc trán no đủ đang lấm tấm mồ hôi.
Nơi này quả thực khiến người ta cảm thấy rất áp bách. Vốn đây là một công ty của Nhật, đòi hỏi trình độ và khả năng làm việc dưới áp lực cực kỳ cao, vì thế mà mỗi người trong công ty đều giống như một robot được lập trình một cách tỉ mỉ như vậy. Nhưng cũng không còn cách nào khác, con số mà Lâm Tuyền nhận được hàng tháng quả thật khiến cho cô có cảm giác cực kỳ thỏa mãn, so với những nơi cô từng làm trước đó thì quả thật không đáng nhắc đến. Cũng vì thế mà cô mới có thể chịu đựng được phong cách làm việc như người máy này mà ở lại. Tuy nhiên trong dự định của Lâm Tuyền, cô sẽ chỉ làm việc ở nơi này vài ba năm nữa, sau đó sẽ kiếm một công việc khác nhẹ nhàng hơn.
Vừa vào WC, Lâm Tuyền lập tức mở điện thoại ra, nhìn vào dãy số quen thuộc trên màn hình, không chút do dự bấm gọi lại.
“Alo, tiểu Tuyền hả? Không phiền chứ.” Từ trong điện thoại phát ra giọng nói từ tính, có cảm giác phảng phất như gió xuân, ôn nhu dịu nhẹ.
“Anh Kiệt, anh hại em suýt chết đó, anh có biết bị mọi người nhìn chằm chằm đáng sợ thế nào không hả?...” Vừa nghe thấy bên kia nói giống như không có chuyện gì sảy ra, Lâm Tuyền lập tức lải nhải, vô cùng oán hận nói với người đàn ông trong điện thoại.
Đáp lại mấy câu oán hận của cô, người đàn ông chỉ khẽ cười nhẹ, không cho là đúng nói:
“Anh thấy em nên xin nghỉ việc ở đấy đi, vào làm công ty của anh không phải được việc nhẹ lương cao hay sao? Nhìn lại em xem, mới làm được có một tháng mà người gầy đi một vòng rồi.”
Lâm Tuyền nghe vậy liền thở dài, có chút giận dỗi nói:
“Anh lại thế rồi, anh cũng biết công ty của anh toàn máy móc với kĩ thuật, em làm sao vào đó làm được. Em biết là với quan hệ của anh, xin cho em việc nhẹ nhàng không phải là không thể, nhưng em làm chỗ này cũng tốt lắm, lương ở đâycũng khiến em nằm mơ cũng có thể cười được, em không định xin nghỉ đâu. Anh quên ý định đó đi.”
Người đàn ông phía bên kia thấy mình không khuyên được Lâm Tuyền liền thở dài, oan uổng nói:
“Được rồi được rồi, tiểu Tuyền thật là giống mẹ, anh cũng là muốn tốt cho em thôi mà. Thôi, nói chuyện chính đi, em biết mai là ngày gì không hả?”
Lâm Tuyền nghe xong liền lập tức nghĩ ngợi. Mai không phải cuối tuần sao? Lâm Kiệt gọi điện hỏi cái này làm gì a?
“Lại không nhớ rồi đúng không. Hôm nay sinh nhật mẹ, còn không tính đi về nhà đi. Có biết nửa năm rồi em không về nhà, không gọi điện hỏi thăm cha mẹ một câu không hả? Em có biết cha mẹ lo lắng thế nào không hả…”
Từ bên kia liền truyền đến một hồi lải nhải không ngừng, Lâm Tuyền bất đắc dĩ chỉ có thể câm nín trân trân nhìn điện thoại, thầm nghĩ không biết là người nào mới giống mẹ đây.
Sau một hồi thấy bên kia có vẻ như đã nói đủ, Lâm Tuyền mới rụt rè lên tiếng:
“Anh trai của em, em biết lỗi rồi, còn không phải là công việc quá bận hay sao. Em thề sau khi nói chuyện với anh em sẽ gọi điện về cho mẹ, được không?”
“Được rồi, sau khi anh làm xong việc sẽ qua công ty đón em. Chúng ta cùng về nhà thăm cha mẹ, hơn nữa ngày mai với ngày kia cũng là cuối tuần, tiện thể em cũng nên nghỉ ngơi một chút.” Chốc lát sau, từ trong điện thoại mới cất lên giọng nói bất đắc dĩ. Lâm Kiệt biết rằng anh không thể giận Lâm Tuyền lâu, dù sao đều là anh em ruột thịt, hơn nữa Lâm Tuyền từ nhỏ tính tình tự lập, quật cường khiến người ta cảm thấy đau lòng, anh lo cho cô còn không kịp, nói gì đến tức giận.
Nghe Lâm Kiệt nói vậy, Lâm Tuyền lập tức biết anh đã không còn giận cô, lập tức cười vui vẻ lên, không chút do dự đồng ý. Sau khi hẹn thời gian tối nay gặp nhau, Lâm Tuyền liền gọi điện về cho mẹ. Và đương nhiên sau đó cô cũng nhận được một hồi lải nhải oán trách của mẹ, tuy nhiên cô không có gan cãi lại, chỉ có thể liên tục trấn an bà mà thôi.
Cuộc nói chuyện với mẹ và Lâm Kiệt cũng khiến cho Lâm Tuyền mất hơn mười phút đồng hồ, nhưng cũng đủ làm cho cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn. Sau một hồi hết sức cố gắng không gây ra tiếng động, Lâm Tuyền trở lại bàn làm việc của mình, ý định làm nốt toàn bộ công việc ngày hôm nay.
“Bạn có tin nhắn…”
Lâm Tuyền đang tập trung vào đống giấy tờ trước mặt, trên màn hình vi tính lập tức nhảy ra một cái thông báo tin nhắn hết sức bắt mắt. Lập tức Lâm Tuyền liền dừng lại công việc trong tay, mở tin nhắn trên máy tính ra.
“Bạn trai gọi điện phải không?” Kèm theo tin nhắn là một cái emo cười gian tà, người gửi là Trình Tú Anh.
Lâm Tuyền đọc xong liền ngước mắt lên, nhìn về phía trước mặt. Ngồi đối diện Lâm Tuyền là một người phụ nữ có khuôn mặt vô cùng kiều diễm, mặc dù là đang mặc bộ đồ công sở khô khan nhưng lại bó sát thân hình có lồi có lõm khiến cho người khác nhìn vào liền mặt đỏ tai hồng, trong đầu không kiềm chế được có chút suy nghĩ không được trong sáng lắm. Nếu nói người này là yêu tinh thì không ai có thể phủ nhận.
Trình Tú Anh thấy Lâm Tuyền nhìn mình, bàn tay liền chống cằm nhìn lại, đôi mắt hoa đào khẽ chớp chớp đưa tình.
Lập tức gương mặt nhỏ nhắn của Lâm Tuyền khẽ đỏ lên, lắc đầu dập tắt những ý nghĩ bậy bạ trong đầu đi, mười đầu ngón tay lạch cạch lướt trên bàn phím đáp lại:
“Không phải, là anh Kiệt gọi điện cho em. Nói tối nay anh ấy qua đón em về nhà.”
Chỉ vài giây sau, liền có một tin nhắn khác gửi đến:
“Thật may quá, chị còn tưởng bạn trai Tiểu Tuyền gọi đến, còn khiến chị thương tâm một hồi đâu.”
Nhìn dòng tin nhắn, Lâm Tuyền mặt lập tức đỏ như quả cà chua, không dám đáp lại ánh mắt như bắn vô số trái tim về phía mình của người đối diện, ngón tay trên bàn phím nhanh chóng đáp lại:
“Chị lại trêu em, anh Lâm mà biết anh xé xác em luôn.”
Trình Tú Anh ngồi nhìn màn hình máy tính, nhận được tin nhắn của Lâm Tuyền liền cười rộ lên, khiến cho mấy nam nhân ngồi gần đó khẽ hướng mắt nhìn đến, sau đó lại mặt đỏ cúi đầu không dám nhìn tiếp, bối rối làm tiếp việc của mình
“Đừng lo, chị thích thứ gì, cho hắn ta mười lá gan cũng không dám đụng đến. Hơn nữa, chị đối với tiểu Tuyền…không thể dùng chữ thích để hình dung. Em nói có đúng không?”
Gửi xong mấy dòng tin nhắn, Trình Tú Anh không nhịn được mà dùng ánh mắt quyến rũ nhìn Lâm Tuyền, bộ dáng thâm tình si mê,trong lòng vô cùng chờ mong biểu hiện tiếp theo trên gương mặt của cô bé.
Y như Trình Tú Anh dự đoán, Lâm Tuyền đối diện lập tức mặt đỏ tai hồng, bộ dáng cực kỳ quẫn bách, thẹn đến nỗi muốn chui luôn xuống gầm bàn để trốn.
Thấy đã trêu chọc cô bé này đủ rồi, Trình Tú Anh cũng không nhắc lại nữa, chuyển hướng cuộc trò chuyện sang phía khác:
“Được rồi, sao hôm nay đột nhiên Lâm Kiệt muốn đưa em về nhà vậy? Nếu chị nhớ không nhầm nhà hắn với nhà em hình như không thuận đường mà?”
Lâm Tuyền đọc xong, biết Trình Tú Anh không còn trêu cô nữa, gương mặt bớt đỏ dần, nhanh chóng nhắn tin đáp lại:
“Không phải vậy. Mai là sinh nhật mẹ em, bọn em tối nay sẽ về nhà ở thành phố C.”
“À, ra vậy. Vậy chuyển lời chúc sinh nhật của chị cho bác nhé.”
“Vâng ạ, thay mặt mẹ em cảm ơn.”
“Được rồi, không cần khách sáo, mau quay lại làm việc đi, đừng để sếp bắt đuợc làm việc riêng trong giờ, bắt được là xong đó nha.”
Nói rồi, cả hai người đồng thời nhìn nhau cười, sau đó lại cúi đầu làm việc của mình.
Lâm Tuyền, hai mươi bảy tuổi, chưa kết hôn, là nhân viên văn phòng thuộc công ty Z. Bộ dáng của cô thuộc loại khá bình thường, nếu vất cô vào trong một đám người thì tìm mỏi mắt cũng không nhận ra.
Trong nhà Lâm Tuyền chỉ có hai trai cô và cô. Anh trai cô là Lâm Kiệt, ba mươi năm tuổi, trái ngược với Lâm Tuyền, Lâm Kiệt là nam nhân có gương mặt rất cuốn hút, hơn nữa tính tình ôn hòa, khác hẳn với tính tình nóng nảy thiếu kiên nhẫn của Lâm Tuyền.
Gia đình của Lâm Tuyền cũng rất bình thường, không quá nghèo khó cũng không thuộc loại khá giả, chỉ có thể nói là đủ ăn đủ mặc. Cuộc sống của Lâm Tuyền trôi qua cũng giống như bao nhiêu người trên thế giới này, có cha mẹ thương yêu, có anh trai bao bọc, đối với cô cuộc sống yên bình như vậy đã là quá đủ.
Gần bảy giờ tối
Trước cổng công ty Z, một bóng dáng đứng dựa vào gốc cây, ánh sáng từ đèn đường phủ xuống khiến cho chiếc bóng người nọ kéo dài trên mặt đất, nhìn qua có vẻ cô linh linh. Dựa vào ánh sáng yếu ớt có thể thấy bộ dáng người này có chút thanh mảnh, nhìn quần áo có thể phán đoán đây là một cô gái. Cô gái này tóc ngắn, gương mặt nhỏ nhắn, vai đeo chiếc ba lô nhỏ, tai đeo tai nghe, miệng đang lẩm nhẩm theo điệu nhạc nào đó, ánh mắt nhìn về phía con đường thưa thớt người phía trước, giống như đang đợi chờ người khác.
Tất nhiên người này chính là Lâm Tuyền. Vì hôm nay là ngày cuối tuần, mọi người được cho phép về sớm, vì thế tòa nhà công ty Z lúc này đã sớm là một mảng tối om.
“Cô Lâm, cô đợi ai sao? Tan ca lâu rồi mà.” Một thanh niên tầm hai sáu hai bảy, vóc dáng cao to mặc bộ đồ bảo vệ, hai tay cầm hai cốc cà phê nóng, vừa đưa một cốc cà phê cho Lâm Tuyền vừa hỏi, bộ dạng vô cùng quen thuộc.
“Anh Lưu, hôm nay đến lượt anh trực à? Bác Vương có trực cùng anh không?” Lâm Tuyền nhìn người thanh niên này liền bỏ tai nghe ra, không khách khí nhận cốc cà phê, cười nhẹ nhàng hỏi.
Lưu Hàm nhìn cô gái trước mặt cười thân thiết với mình, mặc dù nhìn qua có vẻ bình thường nhưng lại có một đôi mắt rất sáng, nhưng mỗi lần như vậy lại khiến cho anh tim đập mạnh, mặt bất giác hơi đỏ. Tuy nhiên dưới trời tối đen như vậy cũng không dễ phát hiện ra. Lưu Hàm có chút lúng túng không dám nhìn thẳng vào Lâm Tuyền, nói:
“Bác Vương mấy ngày hôm nay ốm nên bác Vũ hôm nay trực thay.”
Lâm Tuyền nghe vậy liền sửng sốt, vài giây sau nhỏ giọng quan tâm:
“Bác Vương bị ốm sao? Có nặng lắm không? Anh ở cùng với bác nên nhắc bác uống thuốc đầy đủ. Để lúc khác tôi đến nhà thăm bác.”
Nghe được những lời này của Lâm Tuyền, Lưu Hàm liền cảm động. Phần lớn mọi người trong công ty đối xử với những người làm bảo vệ như hắn vô cùng lạnh nhạt, thậm chí là kinh thường, nhưng là Lâm Tuyền đối xử với bọn họ vô cùng gần gũi như là người nhà, khiến bọn họ cảm động không thôi.
“Cô Lâm yên tâm, bác Vương có đặc biệt dặn tôi là nói với cô bác ấy không bị làm sao, chỉ là chút bệnh của tuổi già mà thôi, cô không cần phải lo lắng. Bác ấy còn nhờ tôi nói với cô là đôi găng tay cô đan cho bác ấy rất ấm, dạo này thời tiết lạnh, da đầu cũng cảm thấy rét run.” Lưu Hàm vừa cười ha hả nói.
Lâm Tuyền nghe xong cũng bật cười, vẻ mặt dở khóc dở cười nói:
“Bác ấy lại muốn tôi đan cho chiếc mũ len đây mà, để mấy hôm nữa tôi đi mua len, đan xong sẽ đem tặng cho bác ấy. À, anh cũng nên giữ gìn sức khỏe, không nên ốm giống như bác Vương.”
Lưu Hàm nghe vậy lập tức đỏ mặt, tim đập thình thịch, bối rối gật đầu, cũng không biết nói gì tiếp theo. Hắn vốn mồ côi từ nhỏ, năm hắn mười tuổi được bác Vương, thấy đáng thương liền mang hắn về nhà, nuôi hắn đến bây giờ. Bác Vương cũng là góa vợ, không có con cái, luôn ở một mình, khi hắn ở cùng thì bác Vương luôn đối đãi hắn như con ruột, đối với người từ nhỏ không được ai yêu thương như hắn thì hắn vô cùng cảm động và trân trọng.
Hiện nay, Lâm Tuyền cũng đối xử với hắn như người thân, không có xa lánh khinh thường hắn, hắn cũng rất xúc động, muốn nói chuyện với cô nhiều hơn chút nữa, nhưng là hắn vốn lãnh đạm ít nói, nhất thời lại không biết nói gì cho phải, cứ đứng đó đi không được, ở cũng không xong.
Sau một hồi ngẫm nghĩ, cốc cà phê trong tay đã bị hắn bóp cho vặn vẹo nhăn nhó, hắn mới hít sâu một hơi, lấy hết sức cam đảm nói:
“Cô…cô Lâm, lúc nữa, nếu…tôi nói nếu như…cô…à…ừm…không có việc gì thì…có thể đi xem phim với tôi được không?”
Nói xong, mặt hắn cũng đã đỏ lừ, trên trán không ngờ lại xuất hiện lớp mồ hôi mỏng, có thể thấy hắn vô cùng khẩn trương. Lâm Tuyền nghe hắn nói vậy cũng ngẩn ra, rồi áy náy cười nói:
“Thật xin lỗi, thật không đúng dịp, lát nữa tôi phải đi thành phố C, mai là sinh nhật mẹ tôi, hay là để hôm khác nhé.”
Đối với Lưu Hàm, Lâm Tuyền ngoài tình bạn bè ra thì cũng không có thứ tình cảm nào khác. Cô vốn không quen làm người khác khó xử, vì vậy từ chối Lưu Hàm làm cô cảm thấy có phần áy náy.
“Không…không sao, tiện thể gửi lời chúc của tôi tới mẹ cô, chúc bác mạnh khỏe.”
Vừa nghe thấy Lâm Tuyền từ chối, cả người Lưu Hàm lập tức trùng xuống, trên mặt cố gắng không để lộ vẻ mất mát.
Lâm Tuyền chưa kịp nói gì thêm thì có một chiếc ô tô màu đen bóng loáng đã đỗ xịch một tiếng ngay bên cạnh, trong xe truyền ra hai tiếng “bíp bíp” rồi mới hạ của xe xuống. Bên trong, một thanh niên mặc vét xám có gương mặt chững chạc góc cạnh, vô cùng điển trai, nở nụ cười như gió xuân nhẹ nhàng nói:
“Lên xe thôi.”
Người này là Lâm Kiệt, anh trai Lâm Tuyền. Mỗi lần nhìn thấy Lâm Kiệt là Lâm Tuyền lại ghen tỵ đến ngứa răng. Lâm Kiệt sinh ra vố giống mẹ, được hưởng nhan sắc điển trai nam tính, tuy ba mấy tuổi nhưng nhìn qua vẫn còn rất trẻ, chỉ như hai sáu hai bảy, hơn nữa lại có khí chất từng trải, ong bướm xung quanh bay lượn không hề thiếu. Còn cô tuy không đến nỗi xấu nhưng lại rất bình thường, cô nhìn kiểu gì cũng không giống anh em ruột, cho nên cô mới ghẹn tỵ với Lâm Kiệt như vậy.
Lâm Tuyền trừng mắt nhìn Lâm Kiệt, sau khi thấy Lâm Kiệt cười khổ kéo cửa kính lên, cô mới quay sang Lưu Hàm bên cạnh vẫy vẫy tay cười nói:
“Anh trai tôi đến rồi, vậy tôi đi nhé. Cảm ơn vì cốc cà phê.” Nói rồi lập tức lên xe. Bóng dáng chiếc xe chở Lâm Tuyền cùng Lâm Kiệt nhanh chóng nhỏ nhầ dần rồi biến mất trong tầm mắt của Lưu Hàm
Lưu Hàm chưa kịp nói một tiếng tạm biệt, chỉ có thể ngẩn ngơ nhìn chiếc xe đi xa, trong lòng chỉ còn thất vọng cùng sự bất an khó hiểu.
“Reng reng…reng reng..” Tiếng chuông điện thoại vang lên một cách đột ngột cắt đứt bầu không khí ngột ngạt. Ánh mắt của mọi người cùng một lúc tập chung nhìn về phía nơi phát ra tiếng chuông đó, công việc trong tay cũng ngừng hẳn.
Lâm Tuyền bị ánh mắt của mọi người trong phòng nhìn chằm chằm khiến cô có cảm giác vô cùng áp lực, ngay lập tức cô vội vàng tắt chuông điện thoại, hướng về phía mọi người cười áy náy, phun ra một tràng tiếng Nhật:
“Thật xin lỗi đã làm phiền, mọi người không cần để ý đến tôi…tôi ra ngoài một chút.”
Nói xong liền liên tục cúi người 45 độ về phía xung quanh, sau đó rón rén hết sức nhẹ nhàng đi ra khỏi căn phòng giống như ma quỷ đó.
Vừa ra khỏi văn phòng, Lâm Tuyền lập tức thở phào một hơi, bàn tay vung lên lau qua chiếc trán no đủ đang lấm tấm mồ hôi.
Nơi này quả thực khiến người ta cảm thấy rất áp bách. Vốn đây là một công ty của Nhật, đòi hỏi trình độ và khả năng làm việc dưới áp lực cực kỳ cao, vì thế mà mỗi người trong công ty đều giống như một robot được lập trình một cách tỉ mỉ như vậy. Nhưng cũng không còn cách nào khác, con số mà Lâm Tuyền nhận được hàng tháng quả thật khiến cho cô có cảm giác cực kỳ thỏa mãn, so với những nơi cô từng làm trước đó thì quả thật không đáng nhắc đến. Cũng vì thế mà cô mới có thể chịu đựng được phong cách làm việc như người máy này mà ở lại. Tuy nhiên trong dự định của Lâm Tuyền, cô sẽ chỉ làm việc ở nơi này vài ba năm nữa, sau đó sẽ kiếm một công việc khác nhẹ nhàng hơn.
Vừa vào WC, Lâm Tuyền lập tức mở điện thoại ra, nhìn vào dãy số quen thuộc trên màn hình, không chút do dự bấm gọi lại.
“Alo, tiểu Tuyền hả? Không phiền chứ.” Từ trong điện thoại phát ra giọng nói từ tính, có cảm giác phảng phất như gió xuân, ôn nhu dịu nhẹ.
“Anh Kiệt, anh hại em suýt chết đó, anh có biết bị mọi người nhìn chằm chằm đáng sợ thế nào không hả?...” Vừa nghe thấy bên kia nói giống như không có chuyện gì sảy ra, Lâm Tuyền lập tức lải nhải, vô cùng oán hận nói với người đàn ông trong điện thoại.
Đáp lại mấy câu oán hận của cô, người đàn ông chỉ khẽ cười nhẹ, không cho là đúng nói:
“Anh thấy em nên xin nghỉ việc ở đấy đi, vào làm công ty của anh không phải được việc nhẹ lương cao hay sao? Nhìn lại em xem, mới làm được có một tháng mà người gầy đi một vòng rồi.”
Lâm Tuyền nghe vậy liền thở dài, có chút giận dỗi nói:
“Anh lại thế rồi, anh cũng biết công ty của anh toàn máy móc với kĩ thuật, em làm sao vào đó làm được. Em biết là với quan hệ của anh, xin cho em việc nhẹ nhàng không phải là không thể, nhưng em làm chỗ này cũng tốt lắm, lương ở đâycũng khiến em nằm mơ cũng có thể cười được, em không định xin nghỉ đâu. Anh quên ý định đó đi.”
Người đàn ông phía bên kia thấy mình không khuyên được Lâm Tuyền liền thở dài, oan uổng nói:
“Được rồi được rồi, tiểu Tuyền thật là giống mẹ, anh cũng là muốn tốt cho em thôi mà. Thôi, nói chuyện chính đi, em biết mai là ngày gì không hả?”
Lâm Tuyền nghe xong liền lập tức nghĩ ngợi. Mai không phải cuối tuần sao? Lâm Kiệt gọi điện hỏi cái này làm gì a?
“Lại không nhớ rồi đúng không. Hôm nay sinh nhật mẹ, còn không tính đi về nhà đi. Có biết nửa năm rồi em không về nhà, không gọi điện hỏi thăm cha mẹ một câu không hả? Em có biết cha mẹ lo lắng thế nào không hả…”
Từ bên kia liền truyền đến một hồi lải nhải không ngừng, Lâm Tuyền bất đắc dĩ chỉ có thể câm nín trân trân nhìn điện thoại, thầm nghĩ không biết là người nào mới giống mẹ đây.
Sau một hồi thấy bên kia có vẻ như đã nói đủ, Lâm Tuyền mới rụt rè lên tiếng:
“Anh trai của em, em biết lỗi rồi, còn không phải là công việc quá bận hay sao. Em thề sau khi nói chuyện với anh em sẽ gọi điện về cho mẹ, được không?”
“Được rồi, sau khi anh làm xong việc sẽ qua công ty đón em. Chúng ta cùng về nhà thăm cha mẹ, hơn nữa ngày mai với ngày kia cũng là cuối tuần, tiện thể em cũng nên nghỉ ngơi một chút.” Chốc lát sau, từ trong điện thoại mới cất lên giọng nói bất đắc dĩ. Lâm Kiệt biết rằng anh không thể giận Lâm Tuyền lâu, dù sao đều là anh em ruột thịt, hơn nữa Lâm Tuyền từ nhỏ tính tình tự lập, quật cường khiến người ta cảm thấy đau lòng, anh lo cho cô còn không kịp, nói gì đến tức giận.
Nghe Lâm Kiệt nói vậy, Lâm Tuyền lập tức biết anh đã không còn giận cô, lập tức cười vui vẻ lên, không chút do dự đồng ý. Sau khi hẹn thời gian tối nay gặp nhau, Lâm Tuyền liền gọi điện về cho mẹ. Và đương nhiên sau đó cô cũng nhận được một hồi lải nhải oán trách của mẹ, tuy nhiên cô không có gan cãi lại, chỉ có thể liên tục trấn an bà mà thôi.
Cuộc nói chuyện với mẹ và Lâm Kiệt cũng khiến cho Lâm Tuyền mất hơn mười phút đồng hồ, nhưng cũng đủ làm cho cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn. Sau một hồi hết sức cố gắng không gây ra tiếng động, Lâm Tuyền trở lại bàn làm việc của mình, ý định làm nốt toàn bộ công việc ngày hôm nay.
“Bạn có tin nhắn…”
Lâm Tuyền đang tập trung vào đống giấy tờ trước mặt, trên màn hình vi tính lập tức nhảy ra một cái thông báo tin nhắn hết sức bắt mắt. Lập tức Lâm Tuyền liền dừng lại công việc trong tay, mở tin nhắn trên máy tính ra.
“Bạn trai gọi điện phải không?” Kèm theo tin nhắn là một cái emo cười gian tà, người gửi là Trình Tú Anh.
Lâm Tuyền đọc xong liền ngước mắt lên, nhìn về phía trước mặt. Ngồi đối diện Lâm Tuyền là một người phụ nữ có khuôn mặt vô cùng kiều diễm, mặc dù là đang mặc bộ đồ công sở khô khan nhưng lại bó sát thân hình có lồi có lõm khiến cho người khác nhìn vào liền mặt đỏ tai hồng, trong đầu không kiềm chế được có chút suy nghĩ không được trong sáng lắm. Nếu nói người này là yêu tinh thì không ai có thể phủ nhận.
Trình Tú Anh thấy Lâm Tuyền nhìn mình, bàn tay liền chống cằm nhìn lại, đôi mắt hoa đào khẽ chớp chớp đưa tình.
Lập tức gương mặt nhỏ nhắn của Lâm Tuyền khẽ đỏ lên, lắc đầu dập tắt những ý nghĩ bậy bạ trong đầu đi, mười đầu ngón tay lạch cạch lướt trên bàn phím đáp lại:
“Không phải, là anh Kiệt gọi điện cho em. Nói tối nay anh ấy qua đón em về nhà.”
Chỉ vài giây sau, liền có một tin nhắn khác gửi đến:
“Thật may quá, chị còn tưởng bạn trai Tiểu Tuyền gọi đến, còn khiến chị thương tâm một hồi đâu.”
Nhìn dòng tin nhắn, Lâm Tuyền mặt lập tức đỏ như quả cà chua, không dám đáp lại ánh mắt như bắn vô số trái tim về phía mình của người đối diện, ngón tay trên bàn phím nhanh chóng đáp lại:
“Chị lại trêu em, anh Lâm mà biết anh xé xác em luôn.”
Trình Tú Anh ngồi nhìn màn hình máy tính, nhận được tin nhắn của Lâm Tuyền liền cười rộ lên, khiến cho mấy nam nhân ngồi gần đó khẽ hướng mắt nhìn đến, sau đó lại mặt đỏ cúi đầu không dám nhìn tiếp, bối rối làm tiếp việc của mình
“Đừng lo, chị thích thứ gì, cho hắn ta mười lá gan cũng không dám đụng đến. Hơn nữa, chị đối với tiểu Tuyền…không thể dùng chữ thích để hình dung. Em nói có đúng không?”
Gửi xong mấy dòng tin nhắn, Trình Tú Anh không nhịn được mà dùng ánh mắt quyến rũ nhìn Lâm Tuyền, bộ dáng thâm tình si mê,trong lòng vô cùng chờ mong biểu hiện tiếp theo trên gương mặt của cô bé.
Y như Trình Tú Anh dự đoán, Lâm Tuyền đối diện lập tức mặt đỏ tai hồng, bộ dáng cực kỳ quẫn bách, thẹn đến nỗi muốn chui luôn xuống gầm bàn để trốn.
Thấy đã trêu chọc cô bé này đủ rồi, Trình Tú Anh cũng không nhắc lại nữa, chuyển hướng cuộc trò chuyện sang phía khác:
“Được rồi, sao hôm nay đột nhiên Lâm Kiệt muốn đưa em về nhà vậy? Nếu chị nhớ không nhầm nhà hắn với nhà em hình như không thuận đường mà?”
Lâm Tuyền đọc xong, biết Trình Tú Anh không còn trêu cô nữa, gương mặt bớt đỏ dần, nhanh chóng nhắn tin đáp lại:
“Không phải vậy. Mai là sinh nhật mẹ em, bọn em tối nay sẽ về nhà ở thành phố C.”
“À, ra vậy. Vậy chuyển lời chúc sinh nhật của chị cho bác nhé.”
“Vâng ạ, thay mặt mẹ em cảm ơn.”
“Được rồi, không cần khách sáo, mau quay lại làm việc đi, đừng để sếp bắt đuợc làm việc riêng trong giờ, bắt được là xong đó nha.”
Nói rồi, cả hai người đồng thời nhìn nhau cười, sau đó lại cúi đầu làm việc của mình.
Lâm Tuyền, hai mươi bảy tuổi, chưa kết hôn, là nhân viên văn phòng thuộc công ty Z. Bộ dáng của cô thuộc loại khá bình thường, nếu vất cô vào trong một đám người thì tìm mỏi mắt cũng không nhận ra.
Trong nhà Lâm Tuyền chỉ có hai trai cô và cô. Anh trai cô là Lâm Kiệt, ba mươi năm tuổi, trái ngược với Lâm Tuyền, Lâm Kiệt là nam nhân có gương mặt rất cuốn hút, hơn nữa tính tình ôn hòa, khác hẳn với tính tình nóng nảy thiếu kiên nhẫn của Lâm Tuyền.
Gia đình của Lâm Tuyền cũng rất bình thường, không quá nghèo khó cũng không thuộc loại khá giả, chỉ có thể nói là đủ ăn đủ mặc. Cuộc sống của Lâm Tuyền trôi qua cũng giống như bao nhiêu người trên thế giới này, có cha mẹ thương yêu, có anh trai bao bọc, đối với cô cuộc sống yên bình như vậy đã là quá đủ.
Gần bảy giờ tối
Trước cổng công ty Z, một bóng dáng đứng dựa vào gốc cây, ánh sáng từ đèn đường phủ xuống khiến cho chiếc bóng người nọ kéo dài trên mặt đất, nhìn qua có vẻ cô linh linh. Dựa vào ánh sáng yếu ớt có thể thấy bộ dáng người này có chút thanh mảnh, nhìn quần áo có thể phán đoán đây là một cô gái. Cô gái này tóc ngắn, gương mặt nhỏ nhắn, vai đeo chiếc ba lô nhỏ, tai đeo tai nghe, miệng đang lẩm nhẩm theo điệu nhạc nào đó, ánh mắt nhìn về phía con đường thưa thớt người phía trước, giống như đang đợi chờ người khác.
Tất nhiên người này chính là Lâm Tuyền. Vì hôm nay là ngày cuối tuần, mọi người được cho phép về sớm, vì thế tòa nhà công ty Z lúc này đã sớm là một mảng tối om.
“Cô Lâm, cô đợi ai sao? Tan ca lâu rồi mà.” Một thanh niên tầm hai sáu hai bảy, vóc dáng cao to mặc bộ đồ bảo vệ, hai tay cầm hai cốc cà phê nóng, vừa đưa một cốc cà phê cho Lâm Tuyền vừa hỏi, bộ dạng vô cùng quen thuộc.
“Anh Lưu, hôm nay đến lượt anh trực à? Bác Vương có trực cùng anh không?” Lâm Tuyền nhìn người thanh niên này liền bỏ tai nghe ra, không khách khí nhận cốc cà phê, cười nhẹ nhàng hỏi.
Lưu Hàm nhìn cô gái trước mặt cười thân thiết với mình, mặc dù nhìn qua có vẻ bình thường nhưng lại có một đôi mắt rất sáng, nhưng mỗi lần như vậy lại khiến cho anh tim đập mạnh, mặt bất giác hơi đỏ. Tuy nhiên dưới trời tối đen như vậy cũng không dễ phát hiện ra. Lưu Hàm có chút lúng túng không dám nhìn thẳng vào Lâm Tuyền, nói:
“Bác Vương mấy ngày hôm nay ốm nên bác Vũ hôm nay trực thay.”
Lâm Tuyền nghe vậy liền sửng sốt, vài giây sau nhỏ giọng quan tâm:
“Bác Vương bị ốm sao? Có nặng lắm không? Anh ở cùng với bác nên nhắc bác uống thuốc đầy đủ. Để lúc khác tôi đến nhà thăm bác.”
Nghe được những lời này của Lâm Tuyền, Lưu Hàm liền cảm động. Phần lớn mọi người trong công ty đối xử với những người làm bảo vệ như hắn vô cùng lạnh nhạt, thậm chí là kinh thường, nhưng là Lâm Tuyền đối xử với bọn họ vô cùng gần gũi như là người nhà, khiến bọn họ cảm động không thôi.
“Cô Lâm yên tâm, bác Vương có đặc biệt dặn tôi là nói với cô bác ấy không bị làm sao, chỉ là chút bệnh của tuổi già mà thôi, cô không cần phải lo lắng. Bác ấy còn nhờ tôi nói với cô là đôi găng tay cô đan cho bác ấy rất ấm, dạo này thời tiết lạnh, da đầu cũng cảm thấy rét run.” Lưu Hàm vừa cười ha hả nói.
Lâm Tuyền nghe xong cũng bật cười, vẻ mặt dở khóc dở cười nói:
“Bác ấy lại muốn tôi đan cho chiếc mũ len đây mà, để mấy hôm nữa tôi đi mua len, đan xong sẽ đem tặng cho bác ấy. À, anh cũng nên giữ gìn sức khỏe, không nên ốm giống như bác Vương.”
Lưu Hàm nghe vậy lập tức đỏ mặt, tim đập thình thịch, bối rối gật đầu, cũng không biết nói gì tiếp theo. Hắn vốn mồ côi từ nhỏ, năm hắn mười tuổi được bác Vương, thấy đáng thương liền mang hắn về nhà, nuôi hắn đến bây giờ. Bác Vương cũng là góa vợ, không có con cái, luôn ở một mình, khi hắn ở cùng thì bác Vương luôn đối đãi hắn như con ruột, đối với người từ nhỏ không được ai yêu thương như hắn thì hắn vô cùng cảm động và trân trọng.
Hiện nay, Lâm Tuyền cũng đối xử với hắn như người thân, không có xa lánh khinh thường hắn, hắn cũng rất xúc động, muốn nói chuyện với cô nhiều hơn chút nữa, nhưng là hắn vốn lãnh đạm ít nói, nhất thời lại không biết nói gì cho phải, cứ đứng đó đi không được, ở cũng không xong.
Sau một hồi ngẫm nghĩ, cốc cà phê trong tay đã bị hắn bóp cho vặn vẹo nhăn nhó, hắn mới hít sâu một hơi, lấy hết sức cam đảm nói:
“Cô…cô Lâm, lúc nữa, nếu…tôi nói nếu như…cô…à…ừm…không có việc gì thì…có thể đi xem phim với tôi được không?”
Nói xong, mặt hắn cũng đã đỏ lừ, trên trán không ngờ lại xuất hiện lớp mồ hôi mỏng, có thể thấy hắn vô cùng khẩn trương. Lâm Tuyền nghe hắn nói vậy cũng ngẩn ra, rồi áy náy cười nói:
“Thật xin lỗi, thật không đúng dịp, lát nữa tôi phải đi thành phố C, mai là sinh nhật mẹ tôi, hay là để hôm khác nhé.”
Đối với Lưu Hàm, Lâm Tuyền ngoài tình bạn bè ra thì cũng không có thứ tình cảm nào khác. Cô vốn không quen làm người khác khó xử, vì vậy từ chối Lưu Hàm làm cô cảm thấy có phần áy náy.
“Không…không sao, tiện thể gửi lời chúc của tôi tới mẹ cô, chúc bác mạnh khỏe.”
Vừa nghe thấy Lâm Tuyền từ chối, cả người Lưu Hàm lập tức trùng xuống, trên mặt cố gắng không để lộ vẻ mất mát.
Lâm Tuyền chưa kịp nói gì thêm thì có một chiếc ô tô màu đen bóng loáng đã đỗ xịch một tiếng ngay bên cạnh, trong xe truyền ra hai tiếng “bíp bíp” rồi mới hạ của xe xuống. Bên trong, một thanh niên mặc vét xám có gương mặt chững chạc góc cạnh, vô cùng điển trai, nở nụ cười như gió xuân nhẹ nhàng nói:
“Lên xe thôi.”
Người này là Lâm Kiệt, anh trai Lâm Tuyền. Mỗi lần nhìn thấy Lâm Kiệt là Lâm Tuyền lại ghen tỵ đến ngứa răng. Lâm Kiệt sinh ra vố giống mẹ, được hưởng nhan sắc điển trai nam tính, tuy ba mấy tuổi nhưng nhìn qua vẫn còn rất trẻ, chỉ như hai sáu hai bảy, hơn nữa lại có khí chất từng trải, ong bướm xung quanh bay lượn không hề thiếu. Còn cô tuy không đến nỗi xấu nhưng lại rất bình thường, cô nhìn kiểu gì cũng không giống anh em ruột, cho nên cô mới ghẹn tỵ với Lâm Kiệt như vậy.
Lâm Tuyền trừng mắt nhìn Lâm Kiệt, sau khi thấy Lâm Kiệt cười khổ kéo cửa kính lên, cô mới quay sang Lưu Hàm bên cạnh vẫy vẫy tay cười nói:
“Anh trai tôi đến rồi, vậy tôi đi nhé. Cảm ơn vì cốc cà phê.” Nói rồi lập tức lên xe. Bóng dáng chiếc xe chở Lâm Tuyền cùng Lâm Kiệt nhanh chóng nhỏ nhầ dần rồi biến mất trong tầm mắt của Lưu Hàm
Lưu Hàm chưa kịp nói một tiếng tạm biệt, chỉ có thể ngẩn ngơ nhìn chiếc xe đi xa, trong lòng chỉ còn thất vọng cùng sự bất an khó hiểu.
Last edited:
Bình luận facebook