-
Chương 3: Xích Huyết Giới Chỉ
Lâm Tuyền nửa tỉnh nửa mê, không rõ chuyện gì xảy ra, chỉ có thể thấy cả người nhẹ như lông hồng, trôi nổi trong không gian. Đột nhiên, một cỗ hấp lực không rõ nguồn gốc từ đâu phát ra, Lâm Tuyền lập tức bị hút vào bên trong. Lần này Lâm Tuyền thấy bản thân nặng nề hơn một chút, nhưng vẫn không cách nào thanh tỉnh, chỉ có thể lại chìm vào trong mê man.
Thời gian không rõ trải qua bao lâu, một trận rung động mạnh mẽ kéo ý thức Lâm Tuyền trở lại.
Lâm Tuyền chậm rãi mở mắt, đập vào mắt là hồng quang nhu hòa, chỉ là hồng quang có chút yêu dị, giống như rượu vang đỏ, lại giống như máu.
Lúc Lâm Tuyền tỉnh táo hẳn lại thì cô đã thấy mình đứng ở trong một không gian đỏ như máu, không rõ xung quanh được cấu tạo từ thứ gì, nhưng nhìn kĩ lại có thể nhìn thấy từng sợi huyết ti đan xen lẫn nhau, giống như mạch máu chằng chịt trong cơ thể.
Nhìn thấy tình cảnh tà dị như vậy, Lâm Tuyền lập tức hét lên sợ hãi, ngã phịch xuống đất. Vừa tiếp xúc với mặt đất liền cảm nhận được nền đất mềm nhũn dưới thân đang động đậy. Lâm Tuyền kinh hoảng nhìn xuống đất, không, thứ này nhất định không phải là mặt đất, chắc chắn không phải, nhìn kĩ lại giống như cốt nhục có sức sống đang hoạt động.
Cảm giác buồn nôn nhanh chóng dâng lên cổ họng, tuy nhiên Lâm Tuyền ôm bụng một hồi vẫn không thể nôn ra thứ gì. Rót cuộc đây là đâu? Tại sao cô lại ở chỗ kinh khủng này? Cô chỉ nhớ rằng đang nói chuyện với Lâm Kiệt liền nghe thấy một tiếng rầm, sau đó liền mất ý thức, lức tỉnh lại đã ở nơi quỷ quái này. Đúng rồi, Lâm Kiệt, Lâm Kiệt đâu?
“Anh Kiệt, anh Kiệt…”
Lâm Tuyền kinh hoảng tìm kiếm xung quanh, sợ hãi gọi tên Lâm Kiệt. Tuy nhiên đáp lại cô là sự im lặng đáng sợ, ngoài tiếng cốt nhục nhôn nhạo di chuyển dưới chân thì không có thanh âm nào khác.
Đột nhiên, đầu Lâm Tuyền đau dữ dội, như có ngàn vạn kim châm xuyên vào trong đại não, từng hình ảnh liên tục hiện lên trước võng mạc cô như thước phim tua nhanh. Lâm Tuyền khẽ kêu lên một tiếng liền ôm đầu lăn lộn trên mặt đất, hàm răng nghiến chặt, gương mặt vặn vẹo một cách đáng sợ, trong mắt cô lúc này không ngờ lại hóa thành màu đỏ, vằn lên từng tia bạo ngược.
Từ những hình ảnh đó, cô nhìn thấy một nơi linh địa. Đất đai trù phú, không khí trong lành, kì hoa dị thảo quái thụ mọc rậm rạp, kì trân dị bảo không ngừng xuất hiện ở trước mặt. Đài các, cung điện không rõ làm bằng chất liệu gì dưới ánh mặt trời phản chiếu từng tia sáng lung linh huyền ảo, giống như mơ mà không phải mơ, nửa thật nửa giả.
Cảnh tượng lúc này liền thay đổi, nháy mắt Lâm Tuyền lại đứng ở một nơi thâm sơn cùng cốc, phía trước là một thôn nhỏ. Số người trong thôn không nhiều lắm, bọn họ ăn mặc quần áo kì lạ, có chút thô ráp, gương mặt đậm chất thuần phác của nông dân. Ngôn ngữ bọn họ nói cũng kì lạ, Lâm Tuyền nghe giống như hiểu bọn họ đangnói với nhau cái gì, nhưng lúc định thần lại thì lại không thể diễn đạt lại bằng từ ngữ thông thường. Càm giác này vô cùng quái dị.
Ở nơi này, Lâm Tuyền giống như một đoàn ý thức, đóng vai như một người chứng kiến, nhìn bọn họ sinh hoạt, nhìn bọn họ cười nói, trao đổi, nhưng bọn họ lại không hề nhìn thấy cô.
Từ những trao đổi của những người này, cô phát hiện ra bọn họ liên tục nhắc tới chữ “tu tiên giả” với vẻ mặt vô cùng thành kính và sợ hãi. Lâm Tuyền không hiểu rõ tu tiên giả là ai, là cái gì, nhưng nhìn vẻ mặt của bọn họ mỗi lần nhắc đến, Lâm Tuyền biết người hoặc thứ này không hề đơn giản.
Không rõ bao lâu, rốt cuộc đến một ngày cô có thể nhìn thấy thứ gọi là tu tiên giả. Không, phải nói là một vị tu tiên giả. Người này mặc hoàng bào, đầu đội kim quang, chân đạp phi kiếm, gương mặt như có một tấm màn che khiến Lâm Tuyền không thể nhìn thấy diện mục người này, vô cùng thần bí. Vị tu tiên giả này bay lượn trên bầu trời, giống như một đạo lưu tinh đáp xuống thôn trấn nọ, khiến cho cả thôn trấn dấy lên một trận kinh động.
Vị trưởng thôn là một lão già bảy tám mươi tuổi, tuy vậy nhưng thân thể vẫn vô cùng nhanh nhẹn. Khi vị tu tiên giả này đáp xuống, chưa tới một khắc, vị trưởng thôn này đã tập hợp hết toàn bộ dân trong thôn, già trẻ, trai gái, tất cả đều có mặt.
Lâm Tuyền thấp thoáng nghe thấy bọn họ vô cùng cung kính hướng vị tu tiên giả này quỳ xuống hành đại lễ. Sau đó vị tu tiên giả dường như phân phó gì đó, tộc trưởng liền lập tức kích động, vui mừng kêu mười mấy đứa trẻ con trong thôn đứng ra phía trước. Đứa nhỏ nhất là một hai tuổi, lớn nhất là mười mười một tuổi, vẻ mặt đứa nào cũng thấp thỏm không yên.
Vị tu tiên giả này sau khi nhìn thấy đám trẻ con xếp thành hàng ngay ngắn liền tiến đến phía đứa nhỏ nhất, bàn tay đặt trên đầu đứa nhỏ. Lập tức, Lâm Tuyền nhìn thấy đạo hoàng quang phủ lên bàn tay đặt trên đầu đứa nhỏ kia, nháy mắt sau liền biến mất.
Sau đó vị hoàng bào sắc mặt như thường, lắc lắc đầu, lại chuyển sang đứa nhỏ tiếp theo. Đứa nhỏ vừa rồi được vị kia kiểm tra mặc dù không hiểu cái gì nhưng cũng biết được đó là không tốt, liền oa oa khóc to. Mấy đứa nhỏ còn lại vẻ mặt cũng sợ hãi run rẩy.
Liên tục như vậy mười mấy lần, rốt cuộc vị tu tiên giả dừng lại ở đứa nhỏ tầm sáu bảy tuổi, vui mừng gật gật đầu, hướng về phía lão trưởng thôn nói cái gì đó.
Lập tức lão trưởng thôn vui mừng nhìn về phía đứa nhỏ kia, liên tục dập đầu với vị tu tiên giả.
Đứa nhỏ này Lâm Tuyền biết, cô nhớ rằng trong thôn gọi đứa nhỏ này là Tiểu Ngưu, có một người huynh tên Đại Ngưu.
Chuyện tiếp theo sau đó là Lâm Tuyền chứng kiến cảnh li biệt của gia đình Tiểu Ngưu. Mẫu thân Tiểu Ngưu liên tục lau nước mắt dặn dò hắn, phụ thân Tiểu Ngưu cùng huynh trưởng Đại Ngưu mắt đỏ hồng đứng sau. Xung quanh là bà con hàng xóm đứng vây quanh, gương mặt tỏ vẻ ngưỡng mộ cùng vui mừng.
Sau đó Tiểu Ngưu đi cùng với vị hoàng bào kia. Vị kia biến thanh phi kiếm dưới chân thành một thanh cự kiếm dài mấy trượng, rồi nhấc bổng Tiểu Ngưu lên trên, cuối cùng mới phi thân lên phi kiếm, hóa thành một đạo hoàng quang xé gió bay đi.
Từ lúc Tiểu Ngưu lên trên phi kiếm, Lâm Tuyền liền khẽ động, ý thức của cô lập tức bám lên trên người Tiểu Ngưu, cùng hắn đi cùng với vị tu tiên giả kia.
Từ bên cạnh Tiểu Ngưu, cô có thể thấy vị tu tiên giả liên tục đáp xuống những nơi khác, làm việc như với thôn nọ. Có lúc nơi bọn họ hạ xuống là thôn nhỏ như thôn của Tiểu Ngưu, có lúc lại là những thành lớn. Quy mô lúc đó khiến cho Lâm Tuyền thổn thức không thôi.
Tuy nhiên, số người giống như Tiểu Ngưu được vị hoàng bào này chọn vô cùng ít, đến cuối cùng tổng cộng trên thanh cự kiếm cũng chỉ có năm người.
Sau một hồi như vậy, nam nhân mặc hoàng bào rốt cuộc không đưa đám người bọn họ đi tới thôn trấn hay thành thị nào đó nữa. Lần này vị hoàng bào đưa mấy người họ về nơi gọi là “Hóa Nguyên Tông”.
Mất thời gian hai ngày sau, Lâm Tuyền cuối cùng mới có thể tận mắt chứng kiến nơi gọi là Hóa Nguyên Tông có hình dáng ra sao.
Hóa Nguyên Tông ngự trên dãy núi lớn,phạm vi ngàn dặm. Đối với mắt người thì quanh năm mây mù che phủ, thực chất mâu mù chỉ là do huyễn hóa, thực chất phía sau là nơi Hóa Nguyên Tông ngự. Hóa Nguyên Tông bao gồm năm tòa cung điện được xây trên năm đỉnh núi lớn nhỏ khác nhau, cảnh tượng huy vĩ khó có thể tin nổi. Ở nơi này Lâm Tuyền có thể thấy vô số vị tu tiên giả chân dẫm phi kiếm phi hành giống như hoàng bào nam tử, bay lượn trên bầu trời.
Lâm Tuyền từ trên người Tiểu Ngưu cũng có thể cảm nhận được từng đợt run rẩy vì sợ hãi lẫn kích động. Cô cũng có thể hiểu được, vì ngay cả cô nhìn thấy cảnh này cũng thổn thức không ngừng, chứ chưa nói đến đứa nhỏ năm tuổi như hắn.
Tiếp đó, Lâm Tuyền được tận mắt chứng kiến cảnh tượng hơn một trăm đứa trẻ như Tiểu Ngưu được phân vào năm ngọn sơn phong. Tiểu Ngưu cũng được phân vào một trong năm ngọn sơn phong đó.
Trong vài trăm năm tiếp theo trôi qua như một cái nháy mắt, Lâm Tuyền đồng hành cùng Tiểu Ngưu, nhìn hắn hắn tu luyện, nhìn hắn từ một đứa nhỏ năm tuổi trưởng thành thành một thanh niên, rồi thành một lão quái vài trăm năm. Lâm Tuyền cùng hắn trải qua vô số chuyện, vui buồn, thương ly, yêu hận, bị phản bội. Những trận chiến cướp bóc, sinh tử, tất cả đều trải qua…. Tất cả những thứ ngay cả một đời người cũng chưa thể trải qua, Lâm Tuyền lại ở cạnh hắn chứng kiến toàn bộ. Chỉ là tuổi thọ của người tu tiên so với người thường dài hơn nhiều lắm,với một người tư chất kém, sống đến hai trăm năm không phải là vấn đề khó. Huống chi thiên phú của Tiểu Ngưu cũng không phải là kém, vì thế Lâm Tuyền cùng hắn trải qua đến vài trăm năm.
Bên cạnh hắn, tầm mắt của Lâm Tuyền liên tục được mở rộng, những thứ tưởng chừng chỉ có trong tiểu thuyết tất cả lần lượt hiện lên trước mắt. Thần thông quỷ dị, pháp bảo cường đại, phù chú quý hiếm, dị thú hung hãn… Lâm Tuyền đều nhìn thấy. Càng chứng kiến, Lâm Tuyền càng hiểu rõ được sự khủng bố của đám người tu tiên này.
Mọi chuyện cứ thế diễn ra, cho đến một trăm năm cuối cùng của Tiểu Ngưu.
Trong giới tu tiên lúc đó, liên tục nghe đồn về một người được gọi là long chi kiêu phích, sủng nhi của trời, tên của hắn là Long Hàm. Hắn sinh ra với thiên phú tuyệt đỉnh, công pháp thần thông vào trong tay hắn, chỉ không bao lâu hắn liền có thể học hết toàn bộ. Với cảnh giới mà người thường muốn vượt qua cũng phải mất đến vài trăm năm, hắn chỉ cần chưa đến mười năm. Thực lực của hắn liên tục tăng lên như diều gặp gió, người đến khiêu chiến hắn không phải là ít, nhưng toàn bộ đều trở thành đá đặt chân cho hắn.
Nhanh chóng, cảnh giới của hắn so với Tiểu Ngưu lúc đó đã vượt xa, thậm chí toàn bộ tu tiên giới, không còn ai có thể là đối thủ của người này nữa.
Người này nổi tiếng như vậy, nhưng Tiểu Ngưu cũng chưa từng một lần gặp mặt, chỉ có thể biết đến hắn qua những tin đồn mọi người bàn tán.
Trong lúc đó thọ mệnh Tiểu Ngưu sắp hết, hắn vô tình tìm được thông tin về một di tích của tu sĩ thượng cổ vô cùng cường đại, nghe nói trong đó có một loại đan dược khiến cho cảnh giới của hắn có thể tăng lên một tầng nữa, thọ mệnh sẽ được kéo vài thêm mấy trăm năm nữa. Vì thế hắn mạo hiểm dốc toàn bộ vốn liếng tiến vào nơi đó.
Lâm Tuyền ở bên cạnh hắn nhìn hắn hung hiểm thập tử nhất sinh chiến đấu ở trong khu di tích đó, cuối cùng may mắn mới có thể mang được cái mạng ra ngoài. Tuy nhiên, trong đống thu hoạch của hắn thì không có viên đan dược mà hắn muốn. Bởi vì người được gọi là sủng nhi của trời, Long Hàm kia cũng tham gia vào trong cuộc chiến trong di tích đó, cho nên Lâm Tuyền đoán rằng viên đan dược kia có lẽ rơi vào tay hắn.
Tuy nhiên, khiến cho Lâm Tuyền chú ý nhất chính là một chiếc nhẫn huyết ngọc mà Tiểu Ngưu lấy ra được từ trong di tích. Chiếc Xích Huyết Giới Chỉ mặt trên khắc hoa văn vô cùng cổ xưa, mang theo khí tức tang thương mà thần bí. Chỉ có điều Xích Huyết Giới Chỉ này rất giống với chiếc nhẫn huyết ngọc mà Lâm Tuyền đeo trên tay, khiến cho Lâm Tuyền không khỏi chú ý vài phần.
Thông qua Tiểu Ngưu, Lâm Tuyền biết được Xích Huyết Giới Chỉ này là một loại không gian giới chỉ, bên trong có chứa không gian có thể chứa đựng đồ vật ở bên trong. Tuy nhiên, Xích Huyết Giới Chỉ được đặt ở nơi vô cùng bí mật trong di tích, xung quanh lại có vô số chú văn cùng trận pháo bảo vệ, Tiểu Ngưu gần như dốc cả tính mạng của hắn mới có thể lấy được đến tay. Theo lý mà nói, chiếc nhẫn này hẳn không chỉ đơn giả chỉ là một không gian giới chỉ như vậy.
Tuy nhiên, chưa kịp để cho Tiểu Ngưu hồi phục thương thế cũng như nghiên cứu bí mật của Xích Huyết Giới Chỉ thì đã xảy ra một chuyện khác. Chuyện này liên quan đến việc Long Hàm cũng từ trong khu di tích kia tìm được một bí mật nào đó. Sau khi rời khỏi nơi đó năm sáu chục năm, Long Hàm lại một lần nữa là rung động tu tiên giới.
Trong khu di tích kia, nghe đồn Long Hàm tìm được phương pháp chế tạo một thứ có thể coi là thần khí, có thể vượt qua khỏi đại đạo, chém giết cả thần trên Tiên giới. Vì thế mấy chục năm qua hắn không rõ làm cách nào có thể tìm được đầu đủ tài liệu, sau đó tiến hành chế tạo thần khí.
Long Hàm quả nhiên không hổ là sủng nhi của trời, thiên phú nghịch thiên, ngay cả vận khí cũng nghịch thiên không kém. Thần khí kia, không ngờ hắn có thể chế tạo ra.
Chỉ có điều, thần khí này vừa chế tạo xong liền được thiên đạo liệt vào danh sách nghịch thiên, đó chính là trái với trời, trái với quy tắc thiên địa, cần phải loại bỏ. Vì thế, thiên địa đại đạo lập tức phủ xuống thiên kiếp.
Vì thứ thần khí này dường như siêu việt khỏi thiên địa, vì thế mà thiên kiếp buông xuống cũng đặc biệt kinh khủng. Toàn bộ thiên địa chìm trong huyết sắc, huyết vân vần vũ trên bầu trời, bên trong còn truyền ra những tiếng gầm rú như nộ long.
Tiểu Ngưu lúc đó thương thế chưa hoàn toàn hồi phục, nhìn thấy thiên địa chuyển biến liền không chút do dự nhanh chóng chạy thoát khỏi nơi thiên kiếp bao phủ, tránh cho vô tình bị thiên kiếp đánh xuống.
May mắn vốn dĩ Lâm Tuyền đi cùng với Tiểu Ngưu ban đầu đã cách nơi thiên kiếp giáng xuống cả vạn dặm, hai người phi độn một hồi liền tránh khỏi phạm vi bao phủ của thiên kiếp. Từ xa, hai người thế nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng gầm rú ở trong huyết vân, từng đợt từng đợt lôi kiếp thô to như bắp đùi người trưởng thành không ngừng giáng xuống, tạo thành những tiếng nổ “rầm rầm” rung chuyển thiên địa.
Về sau không rõ Long Hàm cùng với thần khí của hắn như thế nào, bởi những người chậm chạp chưa rời khỏi vùng thiên kiếp bao phủ toàn bộ bị thiên kiếp đánh chết, không một ai sống sót. Tu tiên giới liền giảm xuống một phần năm. Thiên địa linh khí trong lục địa, hoàn toàn biến mất.
Tu tiên chi địa sau trận thiên kiếp đó hoàn toàn trở thành một vùng đất không có linh khí, thành phế địa. Tiểu Ngưu bởi vì không còn linh khí để dưỡng thương, chỉ sau hơn chục năm cũng ngã xuống.
Biết trước rằng lần đại nạn này hắn không thể qua khỏi, trước khi chết, Tiểu Ngưu đã tìm kiếm, ghi chép lại toàn bộ những thần thông, những điển tịch,…tất cả những thứ hắn biết vào ngọc giản, đặt trong Xích Huyết Giới Chỉ. Thậm chí hắn còn xây dựng một tòa cung điện trong Xích Huyết Giới Chỉ để lưu trữ toàn bộ tài vật, lưu lại cho hậu thế sau này.
Sau khi Tiểu Ngưu tạ thế, ấn ký của hắn trên Xích Huyết Giới Chỉ liền mất đi, nhưng linh hồn của hắn lại đuợc Xích Huyết Giới Chỉ lưu giữ lại. Tuy nhiên linh hồn của Tiểu Ngưu ở trong Xích Huyết Giới Chỉ chỉ được vài chục năm, sau đó tan biến hết.
Ngay khi linh hồn Tiểu Ngưu biến mất, ý thức Lâm Tuyền lâm vào mảng tối đen. Sau đó là một giọng nói già nua đầy tang thương vang lên trong ý thức Lâm Tuyền:
“Ta là Hoàng Phủ, thứ ngươi vừa tiếp nhận chính là những chuyện cả đời ta đã trải qua. Hậu nhân đến sau tiếp nhận được những thứ này, chính là người có duyên với Hoàng Phủ ta. Mọi đồ vật trong này đều là của ngươi, mong rằng ngươi hãy sử dụng chúng cho tốt. Bí mật của Xích Huyết Giới Chỉ, đến nay ta vẫn chưa thể tìm ra, đó là điều tiếc nuối duy nhất của ta. Hậu nhân đến sau, có thể tìm được bí mật của Xích Huyết Giới Chỉ còn tùy vào cơ duyên của ngươi mà thôi. Đây là lời dặn dò cuối cùng lưu lại. Hậu nhân hãy bảo trọng.”
Nói xong giọng nói đó liền biến mất. Đôi mắt Lâm Tuyền vốn nhắm chặt đột nhiên mở ra, đôi mắt mang theo sự u tối khó tả, tang thương lạnh nhạt, không chút cảm xúc. Lâm Tuyền chớp mắt một cái, đôi mắt lại trở về trạng thái trong thuần như cũ.
Lâm Tuyền khẽ thở hắt ra một hơi. Hoàng Phủ, Hoàng Phủ…. Tiểu Ngưu tên thật là Hoàng Phủ. Nói như vậy chuyện vừa rồi hoàn toàn là sự thật.
Lâm Tuyền cúi gằm mặt trầm ngâm một hồi, dường như vẫn chưa thể tin được mọi chuyện vừa sảy ra. Tám trăm năm trôi qua chỉ trong một cái chớp mắt. Những thứ Lâm Tuyền chứng kiến, trải nghiệm, dường như hoàn toàn không có thật. Nhưng trong đầu cô lại mách bảo rằng, mọi chuyện kia, đều là chuyện đã từng diễn ra, đều là thực sự.
Sự cường đại của tu tiên giả, một tay che trời, nhấc tay làm mưa làm gió. Sự khủng bố của thiên kiếp, hủy diệt linh khí, trừng phạt kẻ nghịch thiên….quả thực quá khủng bố, khủng bố đến nỗi để lại nỗi ám ảnh khắc sâu trong nhận thức của Lâm Tuyền.
Thời gian không rõ trải qua bao lâu, một trận rung động mạnh mẽ kéo ý thức Lâm Tuyền trở lại.
Lâm Tuyền chậm rãi mở mắt, đập vào mắt là hồng quang nhu hòa, chỉ là hồng quang có chút yêu dị, giống như rượu vang đỏ, lại giống như máu.
Lúc Lâm Tuyền tỉnh táo hẳn lại thì cô đã thấy mình đứng ở trong một không gian đỏ như máu, không rõ xung quanh được cấu tạo từ thứ gì, nhưng nhìn kĩ lại có thể nhìn thấy từng sợi huyết ti đan xen lẫn nhau, giống như mạch máu chằng chịt trong cơ thể.
Nhìn thấy tình cảnh tà dị như vậy, Lâm Tuyền lập tức hét lên sợ hãi, ngã phịch xuống đất. Vừa tiếp xúc với mặt đất liền cảm nhận được nền đất mềm nhũn dưới thân đang động đậy. Lâm Tuyền kinh hoảng nhìn xuống đất, không, thứ này nhất định không phải là mặt đất, chắc chắn không phải, nhìn kĩ lại giống như cốt nhục có sức sống đang hoạt động.
Cảm giác buồn nôn nhanh chóng dâng lên cổ họng, tuy nhiên Lâm Tuyền ôm bụng một hồi vẫn không thể nôn ra thứ gì. Rót cuộc đây là đâu? Tại sao cô lại ở chỗ kinh khủng này? Cô chỉ nhớ rằng đang nói chuyện với Lâm Kiệt liền nghe thấy một tiếng rầm, sau đó liền mất ý thức, lức tỉnh lại đã ở nơi quỷ quái này. Đúng rồi, Lâm Kiệt, Lâm Kiệt đâu?
“Anh Kiệt, anh Kiệt…”
Lâm Tuyền kinh hoảng tìm kiếm xung quanh, sợ hãi gọi tên Lâm Kiệt. Tuy nhiên đáp lại cô là sự im lặng đáng sợ, ngoài tiếng cốt nhục nhôn nhạo di chuyển dưới chân thì không có thanh âm nào khác.
Đột nhiên, đầu Lâm Tuyền đau dữ dội, như có ngàn vạn kim châm xuyên vào trong đại não, từng hình ảnh liên tục hiện lên trước võng mạc cô như thước phim tua nhanh. Lâm Tuyền khẽ kêu lên một tiếng liền ôm đầu lăn lộn trên mặt đất, hàm răng nghiến chặt, gương mặt vặn vẹo một cách đáng sợ, trong mắt cô lúc này không ngờ lại hóa thành màu đỏ, vằn lên từng tia bạo ngược.
Từ những hình ảnh đó, cô nhìn thấy một nơi linh địa. Đất đai trù phú, không khí trong lành, kì hoa dị thảo quái thụ mọc rậm rạp, kì trân dị bảo không ngừng xuất hiện ở trước mặt. Đài các, cung điện không rõ làm bằng chất liệu gì dưới ánh mặt trời phản chiếu từng tia sáng lung linh huyền ảo, giống như mơ mà không phải mơ, nửa thật nửa giả.
Cảnh tượng lúc này liền thay đổi, nháy mắt Lâm Tuyền lại đứng ở một nơi thâm sơn cùng cốc, phía trước là một thôn nhỏ. Số người trong thôn không nhiều lắm, bọn họ ăn mặc quần áo kì lạ, có chút thô ráp, gương mặt đậm chất thuần phác của nông dân. Ngôn ngữ bọn họ nói cũng kì lạ, Lâm Tuyền nghe giống như hiểu bọn họ đangnói với nhau cái gì, nhưng lúc định thần lại thì lại không thể diễn đạt lại bằng từ ngữ thông thường. Càm giác này vô cùng quái dị.
Ở nơi này, Lâm Tuyền giống như một đoàn ý thức, đóng vai như một người chứng kiến, nhìn bọn họ sinh hoạt, nhìn bọn họ cười nói, trao đổi, nhưng bọn họ lại không hề nhìn thấy cô.
Từ những trao đổi của những người này, cô phát hiện ra bọn họ liên tục nhắc tới chữ “tu tiên giả” với vẻ mặt vô cùng thành kính và sợ hãi. Lâm Tuyền không hiểu rõ tu tiên giả là ai, là cái gì, nhưng nhìn vẻ mặt của bọn họ mỗi lần nhắc đến, Lâm Tuyền biết người hoặc thứ này không hề đơn giản.
Không rõ bao lâu, rốt cuộc đến một ngày cô có thể nhìn thấy thứ gọi là tu tiên giả. Không, phải nói là một vị tu tiên giả. Người này mặc hoàng bào, đầu đội kim quang, chân đạp phi kiếm, gương mặt như có một tấm màn che khiến Lâm Tuyền không thể nhìn thấy diện mục người này, vô cùng thần bí. Vị tu tiên giả này bay lượn trên bầu trời, giống như một đạo lưu tinh đáp xuống thôn trấn nọ, khiến cho cả thôn trấn dấy lên một trận kinh động.
Vị trưởng thôn là một lão già bảy tám mươi tuổi, tuy vậy nhưng thân thể vẫn vô cùng nhanh nhẹn. Khi vị tu tiên giả này đáp xuống, chưa tới một khắc, vị trưởng thôn này đã tập hợp hết toàn bộ dân trong thôn, già trẻ, trai gái, tất cả đều có mặt.
Lâm Tuyền thấp thoáng nghe thấy bọn họ vô cùng cung kính hướng vị tu tiên giả này quỳ xuống hành đại lễ. Sau đó vị tu tiên giả dường như phân phó gì đó, tộc trưởng liền lập tức kích động, vui mừng kêu mười mấy đứa trẻ con trong thôn đứng ra phía trước. Đứa nhỏ nhất là một hai tuổi, lớn nhất là mười mười một tuổi, vẻ mặt đứa nào cũng thấp thỏm không yên.
Vị tu tiên giả này sau khi nhìn thấy đám trẻ con xếp thành hàng ngay ngắn liền tiến đến phía đứa nhỏ nhất, bàn tay đặt trên đầu đứa nhỏ. Lập tức, Lâm Tuyền nhìn thấy đạo hoàng quang phủ lên bàn tay đặt trên đầu đứa nhỏ kia, nháy mắt sau liền biến mất.
Sau đó vị hoàng bào sắc mặt như thường, lắc lắc đầu, lại chuyển sang đứa nhỏ tiếp theo. Đứa nhỏ vừa rồi được vị kia kiểm tra mặc dù không hiểu cái gì nhưng cũng biết được đó là không tốt, liền oa oa khóc to. Mấy đứa nhỏ còn lại vẻ mặt cũng sợ hãi run rẩy.
Liên tục như vậy mười mấy lần, rốt cuộc vị tu tiên giả dừng lại ở đứa nhỏ tầm sáu bảy tuổi, vui mừng gật gật đầu, hướng về phía lão trưởng thôn nói cái gì đó.
Lập tức lão trưởng thôn vui mừng nhìn về phía đứa nhỏ kia, liên tục dập đầu với vị tu tiên giả.
Đứa nhỏ này Lâm Tuyền biết, cô nhớ rằng trong thôn gọi đứa nhỏ này là Tiểu Ngưu, có một người huynh tên Đại Ngưu.
Chuyện tiếp theo sau đó là Lâm Tuyền chứng kiến cảnh li biệt của gia đình Tiểu Ngưu. Mẫu thân Tiểu Ngưu liên tục lau nước mắt dặn dò hắn, phụ thân Tiểu Ngưu cùng huynh trưởng Đại Ngưu mắt đỏ hồng đứng sau. Xung quanh là bà con hàng xóm đứng vây quanh, gương mặt tỏ vẻ ngưỡng mộ cùng vui mừng.
Sau đó Tiểu Ngưu đi cùng với vị hoàng bào kia. Vị kia biến thanh phi kiếm dưới chân thành một thanh cự kiếm dài mấy trượng, rồi nhấc bổng Tiểu Ngưu lên trên, cuối cùng mới phi thân lên phi kiếm, hóa thành một đạo hoàng quang xé gió bay đi.
Từ lúc Tiểu Ngưu lên trên phi kiếm, Lâm Tuyền liền khẽ động, ý thức của cô lập tức bám lên trên người Tiểu Ngưu, cùng hắn đi cùng với vị tu tiên giả kia.
Từ bên cạnh Tiểu Ngưu, cô có thể thấy vị tu tiên giả liên tục đáp xuống những nơi khác, làm việc như với thôn nọ. Có lúc nơi bọn họ hạ xuống là thôn nhỏ như thôn của Tiểu Ngưu, có lúc lại là những thành lớn. Quy mô lúc đó khiến cho Lâm Tuyền thổn thức không thôi.
Tuy nhiên, số người giống như Tiểu Ngưu được vị hoàng bào này chọn vô cùng ít, đến cuối cùng tổng cộng trên thanh cự kiếm cũng chỉ có năm người.
Sau một hồi như vậy, nam nhân mặc hoàng bào rốt cuộc không đưa đám người bọn họ đi tới thôn trấn hay thành thị nào đó nữa. Lần này vị hoàng bào đưa mấy người họ về nơi gọi là “Hóa Nguyên Tông”.
Mất thời gian hai ngày sau, Lâm Tuyền cuối cùng mới có thể tận mắt chứng kiến nơi gọi là Hóa Nguyên Tông có hình dáng ra sao.
Hóa Nguyên Tông ngự trên dãy núi lớn,phạm vi ngàn dặm. Đối với mắt người thì quanh năm mây mù che phủ, thực chất mâu mù chỉ là do huyễn hóa, thực chất phía sau là nơi Hóa Nguyên Tông ngự. Hóa Nguyên Tông bao gồm năm tòa cung điện được xây trên năm đỉnh núi lớn nhỏ khác nhau, cảnh tượng huy vĩ khó có thể tin nổi. Ở nơi này Lâm Tuyền có thể thấy vô số vị tu tiên giả chân dẫm phi kiếm phi hành giống như hoàng bào nam tử, bay lượn trên bầu trời.
Lâm Tuyền từ trên người Tiểu Ngưu cũng có thể cảm nhận được từng đợt run rẩy vì sợ hãi lẫn kích động. Cô cũng có thể hiểu được, vì ngay cả cô nhìn thấy cảnh này cũng thổn thức không ngừng, chứ chưa nói đến đứa nhỏ năm tuổi như hắn.
Tiếp đó, Lâm Tuyền được tận mắt chứng kiến cảnh tượng hơn một trăm đứa trẻ như Tiểu Ngưu được phân vào năm ngọn sơn phong. Tiểu Ngưu cũng được phân vào một trong năm ngọn sơn phong đó.
Trong vài trăm năm tiếp theo trôi qua như một cái nháy mắt, Lâm Tuyền đồng hành cùng Tiểu Ngưu, nhìn hắn hắn tu luyện, nhìn hắn từ một đứa nhỏ năm tuổi trưởng thành thành một thanh niên, rồi thành một lão quái vài trăm năm. Lâm Tuyền cùng hắn trải qua vô số chuyện, vui buồn, thương ly, yêu hận, bị phản bội. Những trận chiến cướp bóc, sinh tử, tất cả đều trải qua…. Tất cả những thứ ngay cả một đời người cũng chưa thể trải qua, Lâm Tuyền lại ở cạnh hắn chứng kiến toàn bộ. Chỉ là tuổi thọ của người tu tiên so với người thường dài hơn nhiều lắm,với một người tư chất kém, sống đến hai trăm năm không phải là vấn đề khó. Huống chi thiên phú của Tiểu Ngưu cũng không phải là kém, vì thế Lâm Tuyền cùng hắn trải qua đến vài trăm năm.
Bên cạnh hắn, tầm mắt của Lâm Tuyền liên tục được mở rộng, những thứ tưởng chừng chỉ có trong tiểu thuyết tất cả lần lượt hiện lên trước mắt. Thần thông quỷ dị, pháp bảo cường đại, phù chú quý hiếm, dị thú hung hãn… Lâm Tuyền đều nhìn thấy. Càng chứng kiến, Lâm Tuyền càng hiểu rõ được sự khủng bố của đám người tu tiên này.
Mọi chuyện cứ thế diễn ra, cho đến một trăm năm cuối cùng của Tiểu Ngưu.
Trong giới tu tiên lúc đó, liên tục nghe đồn về một người được gọi là long chi kiêu phích, sủng nhi của trời, tên của hắn là Long Hàm. Hắn sinh ra với thiên phú tuyệt đỉnh, công pháp thần thông vào trong tay hắn, chỉ không bao lâu hắn liền có thể học hết toàn bộ. Với cảnh giới mà người thường muốn vượt qua cũng phải mất đến vài trăm năm, hắn chỉ cần chưa đến mười năm. Thực lực của hắn liên tục tăng lên như diều gặp gió, người đến khiêu chiến hắn không phải là ít, nhưng toàn bộ đều trở thành đá đặt chân cho hắn.
Nhanh chóng, cảnh giới của hắn so với Tiểu Ngưu lúc đó đã vượt xa, thậm chí toàn bộ tu tiên giới, không còn ai có thể là đối thủ của người này nữa.
Người này nổi tiếng như vậy, nhưng Tiểu Ngưu cũng chưa từng một lần gặp mặt, chỉ có thể biết đến hắn qua những tin đồn mọi người bàn tán.
Trong lúc đó thọ mệnh Tiểu Ngưu sắp hết, hắn vô tình tìm được thông tin về một di tích của tu sĩ thượng cổ vô cùng cường đại, nghe nói trong đó có một loại đan dược khiến cho cảnh giới của hắn có thể tăng lên một tầng nữa, thọ mệnh sẽ được kéo vài thêm mấy trăm năm nữa. Vì thế hắn mạo hiểm dốc toàn bộ vốn liếng tiến vào nơi đó.
Lâm Tuyền ở bên cạnh hắn nhìn hắn hung hiểm thập tử nhất sinh chiến đấu ở trong khu di tích đó, cuối cùng may mắn mới có thể mang được cái mạng ra ngoài. Tuy nhiên, trong đống thu hoạch của hắn thì không có viên đan dược mà hắn muốn. Bởi vì người được gọi là sủng nhi của trời, Long Hàm kia cũng tham gia vào trong cuộc chiến trong di tích đó, cho nên Lâm Tuyền đoán rằng viên đan dược kia có lẽ rơi vào tay hắn.
Tuy nhiên, khiến cho Lâm Tuyền chú ý nhất chính là một chiếc nhẫn huyết ngọc mà Tiểu Ngưu lấy ra được từ trong di tích. Chiếc Xích Huyết Giới Chỉ mặt trên khắc hoa văn vô cùng cổ xưa, mang theo khí tức tang thương mà thần bí. Chỉ có điều Xích Huyết Giới Chỉ này rất giống với chiếc nhẫn huyết ngọc mà Lâm Tuyền đeo trên tay, khiến cho Lâm Tuyền không khỏi chú ý vài phần.
Thông qua Tiểu Ngưu, Lâm Tuyền biết được Xích Huyết Giới Chỉ này là một loại không gian giới chỉ, bên trong có chứa không gian có thể chứa đựng đồ vật ở bên trong. Tuy nhiên, Xích Huyết Giới Chỉ được đặt ở nơi vô cùng bí mật trong di tích, xung quanh lại có vô số chú văn cùng trận pháo bảo vệ, Tiểu Ngưu gần như dốc cả tính mạng của hắn mới có thể lấy được đến tay. Theo lý mà nói, chiếc nhẫn này hẳn không chỉ đơn giả chỉ là một không gian giới chỉ như vậy.
Tuy nhiên, chưa kịp để cho Tiểu Ngưu hồi phục thương thế cũng như nghiên cứu bí mật của Xích Huyết Giới Chỉ thì đã xảy ra một chuyện khác. Chuyện này liên quan đến việc Long Hàm cũng từ trong khu di tích kia tìm được một bí mật nào đó. Sau khi rời khỏi nơi đó năm sáu chục năm, Long Hàm lại một lần nữa là rung động tu tiên giới.
Trong khu di tích kia, nghe đồn Long Hàm tìm được phương pháp chế tạo một thứ có thể coi là thần khí, có thể vượt qua khỏi đại đạo, chém giết cả thần trên Tiên giới. Vì thế mấy chục năm qua hắn không rõ làm cách nào có thể tìm được đầu đủ tài liệu, sau đó tiến hành chế tạo thần khí.
Long Hàm quả nhiên không hổ là sủng nhi của trời, thiên phú nghịch thiên, ngay cả vận khí cũng nghịch thiên không kém. Thần khí kia, không ngờ hắn có thể chế tạo ra.
Chỉ có điều, thần khí này vừa chế tạo xong liền được thiên đạo liệt vào danh sách nghịch thiên, đó chính là trái với trời, trái với quy tắc thiên địa, cần phải loại bỏ. Vì thế, thiên địa đại đạo lập tức phủ xuống thiên kiếp.
Vì thứ thần khí này dường như siêu việt khỏi thiên địa, vì thế mà thiên kiếp buông xuống cũng đặc biệt kinh khủng. Toàn bộ thiên địa chìm trong huyết sắc, huyết vân vần vũ trên bầu trời, bên trong còn truyền ra những tiếng gầm rú như nộ long.
Tiểu Ngưu lúc đó thương thế chưa hoàn toàn hồi phục, nhìn thấy thiên địa chuyển biến liền không chút do dự nhanh chóng chạy thoát khỏi nơi thiên kiếp bao phủ, tránh cho vô tình bị thiên kiếp đánh xuống.
May mắn vốn dĩ Lâm Tuyền đi cùng với Tiểu Ngưu ban đầu đã cách nơi thiên kiếp giáng xuống cả vạn dặm, hai người phi độn một hồi liền tránh khỏi phạm vi bao phủ của thiên kiếp. Từ xa, hai người thế nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng gầm rú ở trong huyết vân, từng đợt từng đợt lôi kiếp thô to như bắp đùi người trưởng thành không ngừng giáng xuống, tạo thành những tiếng nổ “rầm rầm” rung chuyển thiên địa.
Về sau không rõ Long Hàm cùng với thần khí của hắn như thế nào, bởi những người chậm chạp chưa rời khỏi vùng thiên kiếp bao phủ toàn bộ bị thiên kiếp đánh chết, không một ai sống sót. Tu tiên giới liền giảm xuống một phần năm. Thiên địa linh khí trong lục địa, hoàn toàn biến mất.
Tu tiên chi địa sau trận thiên kiếp đó hoàn toàn trở thành một vùng đất không có linh khí, thành phế địa. Tiểu Ngưu bởi vì không còn linh khí để dưỡng thương, chỉ sau hơn chục năm cũng ngã xuống.
Biết trước rằng lần đại nạn này hắn không thể qua khỏi, trước khi chết, Tiểu Ngưu đã tìm kiếm, ghi chép lại toàn bộ những thần thông, những điển tịch,…tất cả những thứ hắn biết vào ngọc giản, đặt trong Xích Huyết Giới Chỉ. Thậm chí hắn còn xây dựng một tòa cung điện trong Xích Huyết Giới Chỉ để lưu trữ toàn bộ tài vật, lưu lại cho hậu thế sau này.
Sau khi Tiểu Ngưu tạ thế, ấn ký của hắn trên Xích Huyết Giới Chỉ liền mất đi, nhưng linh hồn của hắn lại đuợc Xích Huyết Giới Chỉ lưu giữ lại. Tuy nhiên linh hồn của Tiểu Ngưu ở trong Xích Huyết Giới Chỉ chỉ được vài chục năm, sau đó tan biến hết.
Ngay khi linh hồn Tiểu Ngưu biến mất, ý thức Lâm Tuyền lâm vào mảng tối đen. Sau đó là một giọng nói già nua đầy tang thương vang lên trong ý thức Lâm Tuyền:
“Ta là Hoàng Phủ, thứ ngươi vừa tiếp nhận chính là những chuyện cả đời ta đã trải qua. Hậu nhân đến sau tiếp nhận được những thứ này, chính là người có duyên với Hoàng Phủ ta. Mọi đồ vật trong này đều là của ngươi, mong rằng ngươi hãy sử dụng chúng cho tốt. Bí mật của Xích Huyết Giới Chỉ, đến nay ta vẫn chưa thể tìm ra, đó là điều tiếc nuối duy nhất của ta. Hậu nhân đến sau, có thể tìm được bí mật của Xích Huyết Giới Chỉ còn tùy vào cơ duyên của ngươi mà thôi. Đây là lời dặn dò cuối cùng lưu lại. Hậu nhân hãy bảo trọng.”
Nói xong giọng nói đó liền biến mất. Đôi mắt Lâm Tuyền vốn nhắm chặt đột nhiên mở ra, đôi mắt mang theo sự u tối khó tả, tang thương lạnh nhạt, không chút cảm xúc. Lâm Tuyền chớp mắt một cái, đôi mắt lại trở về trạng thái trong thuần như cũ.
Lâm Tuyền khẽ thở hắt ra một hơi. Hoàng Phủ, Hoàng Phủ…. Tiểu Ngưu tên thật là Hoàng Phủ. Nói như vậy chuyện vừa rồi hoàn toàn là sự thật.
Lâm Tuyền cúi gằm mặt trầm ngâm một hồi, dường như vẫn chưa thể tin được mọi chuyện vừa sảy ra. Tám trăm năm trôi qua chỉ trong một cái chớp mắt. Những thứ Lâm Tuyền chứng kiến, trải nghiệm, dường như hoàn toàn không có thật. Nhưng trong đầu cô lại mách bảo rằng, mọi chuyện kia, đều là chuyện đã từng diễn ra, đều là thực sự.
Sự cường đại của tu tiên giả, một tay che trời, nhấc tay làm mưa làm gió. Sự khủng bố của thiên kiếp, hủy diệt linh khí, trừng phạt kẻ nghịch thiên….quả thực quá khủng bố, khủng bố đến nỗi để lại nỗi ám ảnh khắc sâu trong nhận thức của Lâm Tuyền.
Bình luận facebook