Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 64
Trong hai năm nay, Tiền Minh Nghiêm liên tục được tăng lương, thoắt cái đã trở thành cánh tay đắc lực của Lý Đông Phóng.
Dạo gần đây hạng mục ở Sơn Nam gặp trục trặc, Lý Đông Phóng dẫn anh ta sang đó công tác.
Vừa lên máy bay, Lý Đông Phóng đã kéo bịt mắt xuống chợp mắt. Tiền Minh Nghiêm chán chường ngồi bên cạnh, bên ngoài đối diện với bầu trời cao, trời xanh mây trắng, ánh nắng vô cùng chói chang, nhìn một hồi mắt lại thấy cay cay.
Người ngồi bên cạnh kéo bịt mắt lên, gọi một ly cà phê.
Tiền Minh Nghiêm chậc lưỡi một tiếng, hai năm qua Lý Đông Phóng làm việc càng ngày càng lão luyện. Nghe nói đàn ông không có phụ nữ bên cạnh, không có chỗ phát tiết nên dồn hết sức vào công việc. Anh ta không biết Lý Đông Phóng có bạn gái hay không, nhưng mấy quản lý cấp cao của mấy chi nhánh nếu không nhờ thư ký mua hoa, mua khăn quàng cổ thì sẽ mua dây chuyền, mua túi xách, tặng cho người khác mà không thèm chớp mắt.
Mấy năm nay, Lý Đông Phóng chưa bao giờ kêu anh ta làm mấy chuyện như thế.
Nhưng anh uống cà phê rất nhiều, giống như nghiện vậy, mỗi ngày phải uống vài ly để nâng cao tinh thần.
Xuống máy bay, vừa ra khỏi cửa đã có người ở chi nhánh ở bên này chờ sẵn, đưa bọn họ đến khách sạn, sửa soạn chút đỉnh rồi đi thẳng đến công ty.
Tổng giám đốc muốn đến thị sát, công ty chi nhánh nhận được tin tức khá trễ, tối qua vừa nghe được tin phong thanh suýt nữa đã vỡ tổ. Công ty tăng ca để dọn dẹp vệ sinh, sáng sớm vội vàng lau bàn ghế, lau cửa sổ, ngay cả cái thùng rác ở một góc nhỏ cửa ra vào chỉ hận sao không thể lau cho sạch.
Phó quản lý xuống tiệm bán hoa tươi dưới lầu định mua vài chậu hoa, chuẩn bị trang trí ở đại sảnh công ty cho có không khí, nâng cao đẳng cấp của công ty.
Nhưng thư ký bên cạnh tổng giám đốc bỗng nhiên gọi điện báo buổi trưa không cần bọn họ tốn kém, chỉ cần ăn ở nhà ăn nhân viên là được. Phó quản lý nghe xong mà chấn động.
Ông ta thầm nghĩ, tổng giám đốc quá thâm sâu, muốn kiểm tra chất lượng ăn uống của nhân viên mà không cần phải đề cập đến, im ỉm mà ra chiêu này.
Nếu thế thì phải cải thiện chất lượng cơm nước rồi, để ông chủ cảm thấy tuy công ty mới có quy mô đơn giản, chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đầy đủ, phòng ăn của nhân viên tuân thủ nghiêm ngặc quy cách dựa theo tổng công ty, sau khi anh ta được điều đến cũng không hề lười biếng.
Bước ra khỏi tiệm hoa, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một cửa hàng bánh ngọt, tuy nhỏ nhưng trang trí khá sạch sẽ. Ông thầm tính toán, bước vào cửa hàng xin danh thiếp, quay về bảo thư ký nhắn với đầu bếp và nhân viên nhà bếp cung cấp bánh ngọt sau bữa ăn. Không đủ nhân viên thì không cần phải làm, cứ đến thẳng cửa hàng bánh ngọt đặt trước, vừa tiện vừa nhanh.
Kết thúc bữa cơm trưa, mấy quản lý cấp cao rời khỏi nhà ăn, Lý Đông Phóng đi đằng trước, bên phải anh là trợ lý Tiền, sau lưng là mấy quản lý mặc âu phục đi giày da.
Anh quay đầu nhìn thoáng qua, cất giọng bình bình, “Mọi người ai làm gì thì cứ làm đi. Quản lý Trần, chiều nay anh dẫn mấy người đi theo tôi bàn chuyện hợp tác, bữa tối thì đặt món ở nhà hàng, tốt nhất là…”
Anh đang nói chuyện thì bỗng nhiên, có một nam một nữ đi ra từ phía nhà ăn. Cô gái đeo tạp dề màu xanh nhạt, bịt khẩu trang trắng, mái tóc được búi gọn ra sau, cô cúi đầu từ từ bước đi, mặt mày dịu dàng sạch sẽ, vai gầy, eo thon, trông dáng vẻ vô cùng gầy yếu.
Anh ngây người ra một lúc lâu.
Người bên cạnh hỏi, “Tốt nhất cái gì, thưa Lý tổng?”
Lý Đông Phóng như không nghe thấy,
Nghiêu Trăn đang đứng trong đám người chờ thang máy, cô đứng trong góc nên không nhìn thấy trước mặt có ai.
Nhưng cô lại khá nhạy cảm với chữ Lý này, dù người ta đang hỏi cô có muốn ăn mận* hay không, chỉ cần nghe thấy là trái tim cô như bị siết chặt, không thoải mái nổi.
*Từ mận phát âm là [lǐ·zi], đồng âm với Lý.
Chưa đầy vài giây, cửa thang máy mở ra, cô thuận theo đám đông đi vào, bên cạnh cô là đầu bếp trong cửa hàng. Sáng sớm hôm nay văn phòng bên cao ốc bỗng nhiên gọi đến đặt một đơn hàng lớn, khiến cô vừa mừng vừa lo, vì địa chỉ ở ngay trên tầng cho nên cô tự mình đi giao hàng.
Không biết hôm nay có khách quý gì mà trước cửa thang máy có một nhóm lãnh đạp đứng đó, che chắn rất kỹ, giống như là sợ cô nhìn thấy vậy.
Thang máy khá lớn, nhóm lãnh đạo đi vào mà vẫn chưa đầy, Nghiêu Trăn túm lấy áo của chàng đầu bếp trong tiệm, nhấc chân bước vào.
Nhưng vừa ngước mắt lên, cả người cô đờ ra, tựa như bị sét đánh.
Đôi giày cao gót của cô suýt chút nữa đã kẹt luôn trong khe cửa thang máy.
Người đàn ông bị một đám người cẩn thận vây quanh trong thang máy nhìn cô chăm chú không chớp mắt.
Giờ phút này, trái tim cô như muốn nổ tung, nhịp tim khẽ loạn, đôi chân như muốn nhũn ra. Cô nhìn chằm chằm lên cửa thang máy, không dám nhìn anh dù chỉ là một giây.
Nghiêu Trăn gục đầu, luống cuống tay chân, cô quay lưng lại, ôm chặt cái hộp nhỏ trong tay, bóng lưng cứng ngắc đứng trước mặt anh.
Bề mặt kim loại của vách thang máy được đánh bóng màu vàng nhạt, tựa như một tấm gương phản chiếu gương mặt của từng người dưới ánh đèn từ trên trần chiếu xuống.
Tầng hai mươi không cao cũng không thấp, thang máy ổn định đi xuống chỉ mất một đến hai phút.
Nghiêu Trăn ngắm nhìn mình qua cửa thang máy, nhìn thấy bộ đồ giá rẻ của mình, gương mặt không chút phấn son, mái tóc có hơi rối vì bận rộn suốt một buổi, phía sau còn có vài sợi tóc rơi ra. Lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Trong thang máy vô cùng yên tĩnh, không ai chủ động nói chuyện với ai, Lý Đông Phóng không nói chuyện, mấy người đứng sau lưng cô càng không có ai dám lên tiếng, chỉ nghe tiếng hít thở của mọi người.
Cậu đầu bếp đứng bến cạnh cô không thức thời, cứ hỏi liên tục, “Bà chủ, không phải chị nói mấy người trong văn phòng trên tầng đều không đáng tin, vốn sẽ không bao giờ bước vào tiệm của chúng ta. Đám bọn họ chỉ biết ra ngoài uống rượu tìm vui, chứ không có tiền hưởng thụ cuộc sống, ăn mấy món bánh ngọt này. Sao hôm nay họ lại đặt bánh của cửa hàng chúng ta mấy ngày liên tục luôn thế?”
“…”
Cô nhìn bóng người phản chiếu trên tấm kiếng thang máy, lặng lẽ quan sát người đàn ông sau lưng mình, giày đen sạch sẽ sáng bóng, quần tây phẳng phiu ngay ngắn, lướt lên trên một tí, thắt lưng màu đen, áo sơ mi sẫm màu bao lấy cơ thể rắn rỏi.
Hốc mắt cô đỏ hoe, kìm lòng không đặng mà lướt lên gương mặt anh.
Ánh mắt hai người khẽ chạm vào nhau.
Đôi mắt người đàn ông sâu thẳm, anh chớp mắt, nhìn cô đầy chăm chú.
Cô có thể nhìn thấy hàng lông mi của anh qua mặt tường kim loại, theo động tác chớp mắt vừa khép lại rồi lại mở ra. Tim cô loạn lên, không dám nhìn vào đôi mắt sâu không thấy đáy của anh nữa.
Có nên chào một tiếng hay không… Cô có hơi do dự.
Nhưng anh đang làm việc, không có ý muốn trò chuyện.
Nếu vừa nãy vừa gặp nhau liền thoải mái mà chào nhau thì còn đỡ, nói không chừng còn có thể trò chuyện dăm ba câu, còn bây giờ, thời gian im lặng càng lâu thì cô lại càng thấy lúng túng,
Cô cảm thấy vô cùng khó chịu, người đã từng cùng giường chung gối, bây giờ tình cờ gặp nhau trong thang máy, mà lại hờ hững như người xa lạ.
“Ting.”
Có người phía sau lên tiếng đấnh vỡ bầu không khí im lặng, “Lý tổng, đến nơi rồi.”
Cô hoàn hồn, người phía sau dần dần tiến lên, cô bất đắc dĩ lách mình sang một bên để nhường đường, tranh thủ nhân cô hội này lén nhìn anh, lần này rõ ràng hơn vừa nãy, hoàn toàn trùng khớp với ký ức mơ hồ của cô.
Người đàn ông cúi đầu bước ra khỏi thang máy, góc áo lướt sát qua mu bàn tay của cô, vờ như tình cờ lướt qua cái hộp có dán tên cửa hàng, địa chỉ và số điện thoại trên cái hộp.
Cô cứ nghĩ tốt xấu gì anh cũng sẽ mở miệng, nhưng không ngờ anh lại đi thẳng không thèm ngoái đầu… Anh không định nói chuyện với cô ư?
Trái tim Nghiêu Trăn khẽ siết lại, ánh mắt đuổi theo bóng lưng của anh.
Cô biết, với tính cách kiêu ngạo của Lý Đông Phóng, nếu bây giờ cô mà không nói gì thì anh sẽ không chủ động nói chuyện với cô, cô cố gắng gom hết dũng khí mở miệng nói với anh, “Này…”
Giọng cô rất nhỏ, còn mang theo sự chần chờ.
Người đàn ông dừng lại, mấy người đi theo sau cũng dừng bước, ánh mắt mọi người đồng loại nhìn sang đây. Mặt cô đỏ bừng lên trong thoáng chốc, vô cùng xấu hổ.
Cô mà căng thẳng thì lại khó mở miệng, quan trọng là cô vẫn không biết thái độ của Lý Đông Phóng, sợ nói nhiều anh sẽ khiến cô mất mặt trước đám đông.
Anh chờ một lúc, thấy cô không nói lời nào, thản nhiên hỏi mấy người đi theo, “Mấy người có ai gọi tôi không?”
“Không có.”
“Tôi không có gọi.”
“Đâu có ai gọi đâu…”
Mọi người đều lắc đầu, có mấy người đứng phía sau khẽ cười thành tiếng. Ngoại trừ Lý Đông Phóng và trợ lý Tiền ra, không ai biết Nghiêu Trăn, không biết cô gái làm công ăn mặc rẻ tiền này có chuyện gì đây.
Cô muốn tỏ ra nhẹ nhàng hỏi anh một câu sao anh lại ở đây, hai năm không gặp anh vẫn khỏe chứ? Anh đi công tác ư? Ở lại đây mấy ngày? Không ngờ lại gặp được nhau, nếu rảnh chúng ta cùng nhau đi ăn nhé? Dù sao anh cũng giúp đỡ em rất nhiều, nếu anh đã đến Nam Sơn thì để em có cơ hội làm chủ nhà…
Nhưng với tình hình bây giờ, cô thấy mình đã quá tự tin. Mấy lời trong đầu bỗng chốc nghẹn lại, Lý Đông Phóng vốn dĩ sẽ không để ý đến cô. Cũng đúng thôi, hai năm không gặp, có lẽ anh đã quên cô mất rồi, khi xưa lời anh hay nói chính là anh không thiếu phụ nữ.
Khi cửa thang máy đóng lại, lòng cô cũng đã nguội lạnh một nửa. Sống mũi cay cay, cổ họng đắng chát, khóe mắt đỏ hoe.
Bỗng dưng cô có cảm giác, gặp được anh chẳng thà không gặp, lúc không gặp nhau thì trong lòng vấn vương, nhưng khi gặp lại nhau lại cư xử như người xa lạ, lòng cô lại quặn đau, vô cùng khó chịu.
Cậu đầu bếp đứng đằng sau chợt nhận ra, nhích lên trên hỏi cô, “Bà chủ, chị sao thế?”
Cô cúi đầu không đáp.
“Hôm nay không phải chị vẫn còn đang vui ư, nhận được một vụ làm ăn lớn, chị còn bảo từ lúc mở cửa hàng đến nay chưa từng nhận được đơn đặt hàng nào lớn như thế mà.”
“Tâm trạng không tốt thì thôi… À, bữa tiệc tối nay chị nói chị mời bọn em ấy, còn không chị?” Cậu ta gãi đầu ngại ngùng hỏi.
“… Cậu có thể ngậm miệng lại không.”
Vì để chuẩn bị bánh ngọt đúng hạn cho công ty này, tất cả nhân viên trong cửa hàng bọn họ không ăn trưa. Lúc Nghiêu Trăn giao bánh đến phòng ăn của công ty còn thấy đói, nhưng bây giờ cô chẳng còn muốn ăn gì hết.
Nhóm người trong thang máy đã đi theo người đàn ông kia, bây giờ chỉ còn lại hai người bọn họ. Cửa thang máy từ từ đóng lại, dừng lại mấy giây chuẩn bị tiếp tục đi xuống.
Ngay lúc này.
Vù một tiếng —
Cửa thang máy bỗng nhiên bị mở ra.
Cô giật nảy mình.
Lý Đông Phóng đứng ngoài thang máy, anh đang cúi đầu nhìn cô.
Nghiêu Trăn trừng mắt nhìn anh, vô cùng bất ngờ.
Người đàn ông không bước vào, anh chỉ đưa tay ngăn cửa thang máy lại, im lặng nhìn cô một lúc, “Em ở đâu?”
“Hả?”
Chuyện này… có khiến người ta vừa mừng vừa lo, cô sợ mình nghĩ nhiều, nên chỉ cắn môi nhìn anh.
Lý Đông Phóng đưa tay sờ sờ phần gốc râu dưới cằm, có lẽ hơi khó chịu, trầm ngâm nói, “Tối nay anh có tiệc xã giao, khoảng… mười giờ hơn thì qua được.”
Anh nói xong, cụp mắt nhìn bờ môi cô, đôi môi căng mọng, rất quyến rũ, rất thích hợp để hôn.
Nghiêu Trăn phản ứng không kịp, cậu chàng đầu bếp lại càng bất ngờ hơn, chỉ mới gặp nhau trong thang máy, mà tối nay đã muốn dắt nhau về nhà rồi?
Người đàn ông nói xong, chờ thêm mấy giây nhưng lại không nhận được đáp án, anh liếm môi, rút bàn tay đang chặn cửa thang máy lại.
“Xem ra là anh nghĩ nhiều rồi.” Anh tự giễu.
“Chung cư Kim Tinh, phòng 303 tầng 13.”
Thấy anh định rời đi, cô vội vàng trả lời mà không cần suy nghĩ.
Cậu đầu bếp trong tiệm, “…”
Nghiêu Trăn đỏ mặt nhìn cậu ta.
Ánh mắt người đàn ông dần dịu dàng, khóe môi cong lên, “Có tiện không?”
“Tiện.”
Cậu đầu bếp, “!!!!!”
Ai bảo bà chủ của cậu kén chọn hả?!
Dạo gần đây hạng mục ở Sơn Nam gặp trục trặc, Lý Đông Phóng dẫn anh ta sang đó công tác.
Vừa lên máy bay, Lý Đông Phóng đã kéo bịt mắt xuống chợp mắt. Tiền Minh Nghiêm chán chường ngồi bên cạnh, bên ngoài đối diện với bầu trời cao, trời xanh mây trắng, ánh nắng vô cùng chói chang, nhìn một hồi mắt lại thấy cay cay.
Người ngồi bên cạnh kéo bịt mắt lên, gọi một ly cà phê.
Tiền Minh Nghiêm chậc lưỡi một tiếng, hai năm qua Lý Đông Phóng làm việc càng ngày càng lão luyện. Nghe nói đàn ông không có phụ nữ bên cạnh, không có chỗ phát tiết nên dồn hết sức vào công việc. Anh ta không biết Lý Đông Phóng có bạn gái hay không, nhưng mấy quản lý cấp cao của mấy chi nhánh nếu không nhờ thư ký mua hoa, mua khăn quàng cổ thì sẽ mua dây chuyền, mua túi xách, tặng cho người khác mà không thèm chớp mắt.
Mấy năm nay, Lý Đông Phóng chưa bao giờ kêu anh ta làm mấy chuyện như thế.
Nhưng anh uống cà phê rất nhiều, giống như nghiện vậy, mỗi ngày phải uống vài ly để nâng cao tinh thần.
Xuống máy bay, vừa ra khỏi cửa đã có người ở chi nhánh ở bên này chờ sẵn, đưa bọn họ đến khách sạn, sửa soạn chút đỉnh rồi đi thẳng đến công ty.
Tổng giám đốc muốn đến thị sát, công ty chi nhánh nhận được tin tức khá trễ, tối qua vừa nghe được tin phong thanh suýt nữa đã vỡ tổ. Công ty tăng ca để dọn dẹp vệ sinh, sáng sớm vội vàng lau bàn ghế, lau cửa sổ, ngay cả cái thùng rác ở một góc nhỏ cửa ra vào chỉ hận sao không thể lau cho sạch.
Phó quản lý xuống tiệm bán hoa tươi dưới lầu định mua vài chậu hoa, chuẩn bị trang trí ở đại sảnh công ty cho có không khí, nâng cao đẳng cấp của công ty.
Nhưng thư ký bên cạnh tổng giám đốc bỗng nhiên gọi điện báo buổi trưa không cần bọn họ tốn kém, chỉ cần ăn ở nhà ăn nhân viên là được. Phó quản lý nghe xong mà chấn động.
Ông ta thầm nghĩ, tổng giám đốc quá thâm sâu, muốn kiểm tra chất lượng ăn uống của nhân viên mà không cần phải đề cập đến, im ỉm mà ra chiêu này.
Nếu thế thì phải cải thiện chất lượng cơm nước rồi, để ông chủ cảm thấy tuy công ty mới có quy mô đơn giản, chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đầy đủ, phòng ăn của nhân viên tuân thủ nghiêm ngặc quy cách dựa theo tổng công ty, sau khi anh ta được điều đến cũng không hề lười biếng.
Bước ra khỏi tiệm hoa, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một cửa hàng bánh ngọt, tuy nhỏ nhưng trang trí khá sạch sẽ. Ông thầm tính toán, bước vào cửa hàng xin danh thiếp, quay về bảo thư ký nhắn với đầu bếp và nhân viên nhà bếp cung cấp bánh ngọt sau bữa ăn. Không đủ nhân viên thì không cần phải làm, cứ đến thẳng cửa hàng bánh ngọt đặt trước, vừa tiện vừa nhanh.
Kết thúc bữa cơm trưa, mấy quản lý cấp cao rời khỏi nhà ăn, Lý Đông Phóng đi đằng trước, bên phải anh là trợ lý Tiền, sau lưng là mấy quản lý mặc âu phục đi giày da.
Anh quay đầu nhìn thoáng qua, cất giọng bình bình, “Mọi người ai làm gì thì cứ làm đi. Quản lý Trần, chiều nay anh dẫn mấy người đi theo tôi bàn chuyện hợp tác, bữa tối thì đặt món ở nhà hàng, tốt nhất là…”
Anh đang nói chuyện thì bỗng nhiên, có một nam một nữ đi ra từ phía nhà ăn. Cô gái đeo tạp dề màu xanh nhạt, bịt khẩu trang trắng, mái tóc được búi gọn ra sau, cô cúi đầu từ từ bước đi, mặt mày dịu dàng sạch sẽ, vai gầy, eo thon, trông dáng vẻ vô cùng gầy yếu.
Anh ngây người ra một lúc lâu.
Người bên cạnh hỏi, “Tốt nhất cái gì, thưa Lý tổng?”
Lý Đông Phóng như không nghe thấy,
Nghiêu Trăn đang đứng trong đám người chờ thang máy, cô đứng trong góc nên không nhìn thấy trước mặt có ai.
Nhưng cô lại khá nhạy cảm với chữ Lý này, dù người ta đang hỏi cô có muốn ăn mận* hay không, chỉ cần nghe thấy là trái tim cô như bị siết chặt, không thoải mái nổi.
*Từ mận phát âm là [lǐ·zi], đồng âm với Lý.
Chưa đầy vài giây, cửa thang máy mở ra, cô thuận theo đám đông đi vào, bên cạnh cô là đầu bếp trong cửa hàng. Sáng sớm hôm nay văn phòng bên cao ốc bỗng nhiên gọi đến đặt một đơn hàng lớn, khiến cô vừa mừng vừa lo, vì địa chỉ ở ngay trên tầng cho nên cô tự mình đi giao hàng.
Không biết hôm nay có khách quý gì mà trước cửa thang máy có một nhóm lãnh đạp đứng đó, che chắn rất kỹ, giống như là sợ cô nhìn thấy vậy.
Thang máy khá lớn, nhóm lãnh đạo đi vào mà vẫn chưa đầy, Nghiêu Trăn túm lấy áo của chàng đầu bếp trong tiệm, nhấc chân bước vào.
Nhưng vừa ngước mắt lên, cả người cô đờ ra, tựa như bị sét đánh.
Đôi giày cao gót của cô suýt chút nữa đã kẹt luôn trong khe cửa thang máy.
Người đàn ông bị một đám người cẩn thận vây quanh trong thang máy nhìn cô chăm chú không chớp mắt.
Giờ phút này, trái tim cô như muốn nổ tung, nhịp tim khẽ loạn, đôi chân như muốn nhũn ra. Cô nhìn chằm chằm lên cửa thang máy, không dám nhìn anh dù chỉ là một giây.
Nghiêu Trăn gục đầu, luống cuống tay chân, cô quay lưng lại, ôm chặt cái hộp nhỏ trong tay, bóng lưng cứng ngắc đứng trước mặt anh.
Bề mặt kim loại của vách thang máy được đánh bóng màu vàng nhạt, tựa như một tấm gương phản chiếu gương mặt của từng người dưới ánh đèn từ trên trần chiếu xuống.
Tầng hai mươi không cao cũng không thấp, thang máy ổn định đi xuống chỉ mất một đến hai phút.
Nghiêu Trăn ngắm nhìn mình qua cửa thang máy, nhìn thấy bộ đồ giá rẻ của mình, gương mặt không chút phấn son, mái tóc có hơi rối vì bận rộn suốt một buổi, phía sau còn có vài sợi tóc rơi ra. Lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Trong thang máy vô cùng yên tĩnh, không ai chủ động nói chuyện với ai, Lý Đông Phóng không nói chuyện, mấy người đứng sau lưng cô càng không có ai dám lên tiếng, chỉ nghe tiếng hít thở của mọi người.
Cậu đầu bếp đứng bến cạnh cô không thức thời, cứ hỏi liên tục, “Bà chủ, không phải chị nói mấy người trong văn phòng trên tầng đều không đáng tin, vốn sẽ không bao giờ bước vào tiệm của chúng ta. Đám bọn họ chỉ biết ra ngoài uống rượu tìm vui, chứ không có tiền hưởng thụ cuộc sống, ăn mấy món bánh ngọt này. Sao hôm nay họ lại đặt bánh của cửa hàng chúng ta mấy ngày liên tục luôn thế?”
“…”
Cô nhìn bóng người phản chiếu trên tấm kiếng thang máy, lặng lẽ quan sát người đàn ông sau lưng mình, giày đen sạch sẽ sáng bóng, quần tây phẳng phiu ngay ngắn, lướt lên trên một tí, thắt lưng màu đen, áo sơ mi sẫm màu bao lấy cơ thể rắn rỏi.
Hốc mắt cô đỏ hoe, kìm lòng không đặng mà lướt lên gương mặt anh.
Ánh mắt hai người khẽ chạm vào nhau.
Đôi mắt người đàn ông sâu thẳm, anh chớp mắt, nhìn cô đầy chăm chú.
Cô có thể nhìn thấy hàng lông mi của anh qua mặt tường kim loại, theo động tác chớp mắt vừa khép lại rồi lại mở ra. Tim cô loạn lên, không dám nhìn vào đôi mắt sâu không thấy đáy của anh nữa.
Có nên chào một tiếng hay không… Cô có hơi do dự.
Nhưng anh đang làm việc, không có ý muốn trò chuyện.
Nếu vừa nãy vừa gặp nhau liền thoải mái mà chào nhau thì còn đỡ, nói không chừng còn có thể trò chuyện dăm ba câu, còn bây giờ, thời gian im lặng càng lâu thì cô lại càng thấy lúng túng,
Cô cảm thấy vô cùng khó chịu, người đã từng cùng giường chung gối, bây giờ tình cờ gặp nhau trong thang máy, mà lại hờ hững như người xa lạ.
“Ting.”
Có người phía sau lên tiếng đấnh vỡ bầu không khí im lặng, “Lý tổng, đến nơi rồi.”
Cô hoàn hồn, người phía sau dần dần tiến lên, cô bất đắc dĩ lách mình sang một bên để nhường đường, tranh thủ nhân cô hội này lén nhìn anh, lần này rõ ràng hơn vừa nãy, hoàn toàn trùng khớp với ký ức mơ hồ của cô.
Người đàn ông cúi đầu bước ra khỏi thang máy, góc áo lướt sát qua mu bàn tay của cô, vờ như tình cờ lướt qua cái hộp có dán tên cửa hàng, địa chỉ và số điện thoại trên cái hộp.
Cô cứ nghĩ tốt xấu gì anh cũng sẽ mở miệng, nhưng không ngờ anh lại đi thẳng không thèm ngoái đầu… Anh không định nói chuyện với cô ư?
Trái tim Nghiêu Trăn khẽ siết lại, ánh mắt đuổi theo bóng lưng của anh.
Cô biết, với tính cách kiêu ngạo của Lý Đông Phóng, nếu bây giờ cô mà không nói gì thì anh sẽ không chủ động nói chuyện với cô, cô cố gắng gom hết dũng khí mở miệng nói với anh, “Này…”
Giọng cô rất nhỏ, còn mang theo sự chần chờ.
Người đàn ông dừng lại, mấy người đi theo sau cũng dừng bước, ánh mắt mọi người đồng loại nhìn sang đây. Mặt cô đỏ bừng lên trong thoáng chốc, vô cùng xấu hổ.
Cô mà căng thẳng thì lại khó mở miệng, quan trọng là cô vẫn không biết thái độ của Lý Đông Phóng, sợ nói nhiều anh sẽ khiến cô mất mặt trước đám đông.
Anh chờ một lúc, thấy cô không nói lời nào, thản nhiên hỏi mấy người đi theo, “Mấy người có ai gọi tôi không?”
“Không có.”
“Tôi không có gọi.”
“Đâu có ai gọi đâu…”
Mọi người đều lắc đầu, có mấy người đứng phía sau khẽ cười thành tiếng. Ngoại trừ Lý Đông Phóng và trợ lý Tiền ra, không ai biết Nghiêu Trăn, không biết cô gái làm công ăn mặc rẻ tiền này có chuyện gì đây.
Cô muốn tỏ ra nhẹ nhàng hỏi anh một câu sao anh lại ở đây, hai năm không gặp anh vẫn khỏe chứ? Anh đi công tác ư? Ở lại đây mấy ngày? Không ngờ lại gặp được nhau, nếu rảnh chúng ta cùng nhau đi ăn nhé? Dù sao anh cũng giúp đỡ em rất nhiều, nếu anh đã đến Nam Sơn thì để em có cơ hội làm chủ nhà…
Nhưng với tình hình bây giờ, cô thấy mình đã quá tự tin. Mấy lời trong đầu bỗng chốc nghẹn lại, Lý Đông Phóng vốn dĩ sẽ không để ý đến cô. Cũng đúng thôi, hai năm không gặp, có lẽ anh đã quên cô mất rồi, khi xưa lời anh hay nói chính là anh không thiếu phụ nữ.
Khi cửa thang máy đóng lại, lòng cô cũng đã nguội lạnh một nửa. Sống mũi cay cay, cổ họng đắng chát, khóe mắt đỏ hoe.
Bỗng dưng cô có cảm giác, gặp được anh chẳng thà không gặp, lúc không gặp nhau thì trong lòng vấn vương, nhưng khi gặp lại nhau lại cư xử như người xa lạ, lòng cô lại quặn đau, vô cùng khó chịu.
Cậu đầu bếp đứng đằng sau chợt nhận ra, nhích lên trên hỏi cô, “Bà chủ, chị sao thế?”
Cô cúi đầu không đáp.
“Hôm nay không phải chị vẫn còn đang vui ư, nhận được một vụ làm ăn lớn, chị còn bảo từ lúc mở cửa hàng đến nay chưa từng nhận được đơn đặt hàng nào lớn như thế mà.”
“Tâm trạng không tốt thì thôi… À, bữa tiệc tối nay chị nói chị mời bọn em ấy, còn không chị?” Cậu ta gãi đầu ngại ngùng hỏi.
“… Cậu có thể ngậm miệng lại không.”
Vì để chuẩn bị bánh ngọt đúng hạn cho công ty này, tất cả nhân viên trong cửa hàng bọn họ không ăn trưa. Lúc Nghiêu Trăn giao bánh đến phòng ăn của công ty còn thấy đói, nhưng bây giờ cô chẳng còn muốn ăn gì hết.
Nhóm người trong thang máy đã đi theo người đàn ông kia, bây giờ chỉ còn lại hai người bọn họ. Cửa thang máy từ từ đóng lại, dừng lại mấy giây chuẩn bị tiếp tục đi xuống.
Ngay lúc này.
Vù một tiếng —
Cửa thang máy bỗng nhiên bị mở ra.
Cô giật nảy mình.
Lý Đông Phóng đứng ngoài thang máy, anh đang cúi đầu nhìn cô.
Nghiêu Trăn trừng mắt nhìn anh, vô cùng bất ngờ.
Người đàn ông không bước vào, anh chỉ đưa tay ngăn cửa thang máy lại, im lặng nhìn cô một lúc, “Em ở đâu?”
“Hả?”
Chuyện này… có khiến người ta vừa mừng vừa lo, cô sợ mình nghĩ nhiều, nên chỉ cắn môi nhìn anh.
Lý Đông Phóng đưa tay sờ sờ phần gốc râu dưới cằm, có lẽ hơi khó chịu, trầm ngâm nói, “Tối nay anh có tiệc xã giao, khoảng… mười giờ hơn thì qua được.”
Anh nói xong, cụp mắt nhìn bờ môi cô, đôi môi căng mọng, rất quyến rũ, rất thích hợp để hôn.
Nghiêu Trăn phản ứng không kịp, cậu chàng đầu bếp lại càng bất ngờ hơn, chỉ mới gặp nhau trong thang máy, mà tối nay đã muốn dắt nhau về nhà rồi?
Người đàn ông nói xong, chờ thêm mấy giây nhưng lại không nhận được đáp án, anh liếm môi, rút bàn tay đang chặn cửa thang máy lại.
“Xem ra là anh nghĩ nhiều rồi.” Anh tự giễu.
“Chung cư Kim Tinh, phòng 303 tầng 13.”
Thấy anh định rời đi, cô vội vàng trả lời mà không cần suy nghĩ.
Cậu đầu bếp trong tiệm, “…”
Nghiêu Trăn đỏ mặt nhìn cậu ta.
Ánh mắt người đàn ông dần dịu dàng, khóe môi cong lên, “Có tiện không?”
“Tiện.”
Cậu đầu bếp, “!!!!!”
Ai bảo bà chủ của cậu kén chọn hả?!
Bình luận facebook