Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 65
Nhân viên trong công ty quay lại vị trí làm việc, Tiền Minh Nghiêm tranh thủ hút điếu thuốc trong lúc chờ Lý Đông Phóng, không lâu sau anh đã trở lại, trong đôi mắt ẩn hiện ý cười khó mà nhận ra.
Tiền Minh Nghiêm dụi tắt điếu thuốc rồi ném vào thùng rác, tò mò quan sát anh, suýt nữa anh ta tưởng có người trúng số độc đắc.
Lý Đông Phóng đi như bay về phòng làm việc, công ty chi nhánh biết anh đến đây nên đã chuẩn bị phòng làm việc tạm thời cho anh.
Bên trái cửa sổ là bàn làm việc và tủ sách, bên phải được đặt một cái bàn trà và bộ sofa, và cả một bộ pha trà.
Tuy phòng không lớn, nhưng bố cục khá giống với văn phòng của anh ở Đông Đài, có thể nhận ra phó quản lý ở đây vô cùng có lòng.
Trên bàn trà đặt một hộp bánh ngọt, là bánh bông lan nhân bơ sữa, Lý Đông Phóng nhìn lướt qua, “Của ai mang tới?”
“Nhân viên đều có phần cả.” Tiền Minh Nghiêm nói, “Cơm nước bên đây không tệ lắm, sau bữa ăn còn có tráng miệng. Phần của tôi tôi đã ăn rồi, đây là phần để dành cho Lý tổng.”
“Ngon không?”
“Ngon ạ.”
Lý Đông Phóng lật xem văn kiện, “Tôi không thích đồ ngọt, cậu ăn đi.”
“Ôi.”
Tiền Minh Nghiêm là người thật thà, anh ta không hề khách khí, vì vừa hút thuốc nên trong miệng có mùi, anh ta cầm ly nước lên hớp một ngụm để súc miệng.
Lý Đông Phóng nhìn sang phía anh ta, bất ngờ nhìn thấy logo in trên hộp bánh, anh ngẩn người. Đây không phải là cửa hàng của Nghiêu Trăn ư?
Tiền Minh Nghiêm cầm muốn xắn một miếng, đang định cho vào miệng thì lại nghe thấy anh hắng giọng nói, “Bánh kem đều ngọt, ăn nhiều quá không tốt cho sức khỏe đâu, cậu đừng ăn thì hơn.”
Tiền Minh Nghiêm há hốc mồm cả nửa ngày mới lấy lại được tinh thần, bỏ miếng bánh đến miệng mà vẫn không được ăn xuống, anh ta lúng túng nói, “Không phải Lý tổng không ăn sao, nếu tôi cũng không ăn thì thật lãng phí.”
Đối phương không hề ngẩng đầu lên, “Cậu đặt đó đi, tôi sẽ ăn.”
“…”
Tiền Minh Nghiêm phát hiện ra mình càng ngày càng không hiểu anh, anh ta đưa tay sờ lên mép tóc mỗi năm mỗi giật ngược về phía sau trên trán.
Ngay lúc này, Lý Đông Phóng chợt đứng bật dậy, đi sang giật lấy phần bánh trên tay anh ta, ngắm trái ngắm phải một vòng, giống như miếng bánh trong tay là món đồ trân quý nào đó.
Dưới ánh nhìn chăm chú của Tiền Minh Nghiêm, anh xắn một miếng đưa vào miệng.
Tiền Minh Nghiêm hỏi thăm, “Lý tổng, không phải anh không thích ăn đồ ngọt ư? Bánh này ngọt lắm, dở lắm đúng không?”
Đối phương lại nhướng mày, cất giọng khen ngợi, “Cũng không đến nỗi, tay nghề rất khá.”
Anh vừa nói vừa ăn một miếng, nghiêm túc nói, “Tôi phát hiện ra một điều, trước đây không thích ăn là do không phải nó không ngon, mà là người làm bánh dở. Người mà biết làm thì sẽ ngon thôi.”
Tiền Minh Nghiêm nhếch môi.
Được rồi, anh là sếp, anh muốn nói gì thì nói.
…
Nghiêu Trăn rời khỏi khu văn phòng, bước chân vô cùng nhẹ nhàng.
Đầu bếp họ Ngô, bộ khẩu và bộ thiên ghép lại. Nghiêu Trăn hay gọi cậu ta là tiểu Ngô. Tiểu Ngô cũng đã hơn hai mươi, gia đình làm nông, xuất thân không mấy khá giả. Lúc trước cũng vì lý do này mà cô đã giữ cậu ấy lại không chút do dự, chứ ban đầu cửa hàng bánh ngọt chỉ cần nhân viên nữ khéo tay mà thôi.
*Bộ khẩu 口 ghép với bộ thiên 天, là ngô 吴
Tiểu Ngôn nhìn cô một cái, lúc về cửa lại lại quay đầu lại nhìn cô thêm một cái.
Nghiêu Trăn bị nhìn mà đầu tê rần, cô không vui hỏi, “Cậu cứ mãi nhìn tôi làm gì? Mặt tôi có hoa à?”
Cậu ta liếm khóe môi, lắc đầu nguầy nguậy, “Không, không có gì.”
Trong lòng cậu ta thì lại nghĩ, má ơi, đúng là lòng người khó đoán, chỉ có cậu ta bảo thủ, phong kiến mà thôi.
Nghiêu Thiện nấu cơm trưa mang đến, chờ cô về tới nơi thì đã nguội, cô ấy bỏ vào lò vi ba hâm lại, rồi kêu cô ra bếp sau ăn cơm.
Trong lòng Nghiêu Trăn đang có tâm sự nên không để ý lắm, ăn vài miếng rau thì nói với bọn họ, “Mọi người ơi, ban đầu tôi có nói tối nay sẽ mời mọi người ăn tối, nhưng hôm nay tôi có việc đột xuất, mình chuyển sang ngày mai nhé.”
Tiểu Ngô nghe xong thì có hơi không vui, lâu rồi cậu ta không ăn mặn, miệng cũng đã quên mất mùi thịt như thế nào.
Trong lòng một người còn lại cũng hơi thất vọng, nhưng Nghiêu Trăn là bà chủ, bình thường rất dễ nói chuyện, đối xử với bọn họ rất tốt, bánh ít đi qua bánh quy đi lại. Mọi người dù có hơi bất mãn vì Nghiêu Trăn có việc đột xuất không đi ăn được, nhưng cũng không tiện nói.
Nghiêu Thiện là người trong nhà, không nói gì, không nhịn được bèn hỏi, “Tối nay chị có chuyện gì hả?”
Nghiêu Trăn nói, “Xem mắt.”
Một câu chặn miệng em gái, cô nàng lập tức nở nụ cười đồng ý, gật đầu, “Đây là chuyện quan trọng, hôm khác ăn cũng được.”
Nghiêu Trăn cười nhẹ nhàng, lòng thầm thở dài, rõ ràng là không lớn tuổi, nhưng em gái cô cứ sốt ruột, có lẽ là do thấy cô cô đơn lẻ bóng, từ khi đến đây cũng chưa nhắc đến một chữ về Lý Đông Phóng nên đã đoán ra được gì đó. Vì thế, so với người khác, em gái cô luôn hi vọng cô giải quyết chuyện chung thân đại sự, dù chỉ tìm một người bạn trai thôi cũng tốt lắm rồi.
Nghiêu Thiện như nhớ ra điều gì đó, dặn dò cô, “À đúng rồi, anh Vu mà chồng em giới thiệu chẳng phải cũng hẹn chị ba giờ chiều nay đi uống cà phê đấy sao, chị đừng có quên nha.”
“Hả?”
Nghiêu Trăn nhíu mày, “Chuyện hồi nào thế?”
“Hẹn từ hôm thứ Tư tuần rồi.”
Được em gái nhắc nhở, cô bỗng dưng nhớ ra hình như có chuyện như thế, Nghiêu Trăn ăn thêm vài muỗng cơm, thử dò hỏi, “Chị không đi có được không?”
“Không đi cũng được, nhưng sao chị không nói sớm… Còn một tiếng nữa là đến ba giờ rồi, nói không chừng người ta đã thay đồ chỉn chu đang trên đường đi đấy.” Nghiêu Thiện tủi thân nhìn cô, “Đấy là khách hàng của chồng em, dù muốn dù không chị cũng phải đi gặp người ta một lần, nếu không được thì bái bai thôi.”
Nghiêu Trăn nghĩ ngợi rồi đáp, “Thôi được rồi.”
Cơm nước xong xuôi đã hai giờ rưỡi, cô không kịp trang điểm, đi xem mắt vào lúc này có hơi khác xưa, trong lòng không khỏi cảm thấy áy náy với anh Vu kia.
Đối phương đã đến từ sớm, hai giờ bốn mươi anh ta đã đến nơi hẹn.
Cô thấy có lỗi nên vội vàng bước qua.
Anh ta rất hài hước, tự giới thiệu bản thân rồi nói thẳng, “Nhà nông đời thứ ba, tốt nghiệm ba năm đã mua được hai căn nhà.”
Nghiêu Trăn giật mình, “Anh giỏi thật đấy.”
Không ngờ đối phương lại rất hào hứng, bắt đầu kể lể, kể từ lịch sử lập nghiệp của anh ta, đại ý chính là vay tiền lập một xưởng, năm ngoái bị đội bảo vệ môi trường kiểm tra, phá sản. Sau đó quay về chăn nuôi, nhưng gặp phải cúm gia cầm, bồi thường.
Cô choáng váng nhìn doanh nhân kiêm thương nhân trước mặt, “Thế hai căn nhà của anh?”
“Đó là tiền bồi thường quy hoạch nhà dưới quê.”
Hóa ra là đại gia “quy hoạch”* đời thứ hai.
Thật ra, nói như thế cũng có hơi phiến diện, người có tiền thì lại càng dễ đẻ ra tiền. Bây giờ anh ta đã chuyển sang nghề bán sắt thép, là một xí nghiệp tư nhân nhỏ, nhưng thu nhập tương đối khá. Song, đối phương khá hài hước, lấy bản thân ra để chọc cô cười. Cuối cùng mới bắt đầu nghiêm túc giới thiệu bản thân.
Tuy Nghiêu Trăn không có cảm tình với anh ta, nhưng cô phải thừa nhận rằng ấn tượng về anh ta khá sâu sắc.
Uống hết ly cà phê trong tay, Nghiêu Trăn nhìn đồng hồ, sắp đến năm giờ rồi.
Cô đứng dậy chào tạm biệt, đối phương cứ mời cô ăn cơm, nhưng Nghiêu Trăn không muốn tiếp tục với anh ta, không muốn để người ta có ý gì với mình, lại càng không muốn lợi dụng đối phương, cô đành từ chối, “Thật xin lỗi anh Vu, điều kiện của anh rất tốt, nhưng tôi cảm thấy chúng ta không hợp nhau.”
Vu Bằng Phi ngẩn người, bất ngờ vì sự thẳng thắng của cô, anh ta cười, “Cô không thể suy nghĩ lại ư?”
“Không.”
Cô mỉm cười lịch sự, lắc đầu đáp.
Nghiêu Trăn cầm túi xách đi thẳng ra ngoài mà không hề quay đầu lại, đón xe về nhà.
Lâm Lang và Tiểu Âu đều không có ở nhà, mấy bữa trước Lâm Lang có nói cô ấy ra ngoài hẹn hò, tuần này Tiểu Âu phải trực đêm, đến sáng mới về, cho nên ở nhà rất tiện.
Nhưng chỗ ở của ba cô gái có hơi lộn xộn, trên bàn trà bên cạnh TV toàn là đồ ăn vặt, trên sofa cũng có mảnh vụn.
Cô kéo cửa lên, lẳng lặng quan sát phòng khách.
Cô có cần quét dọn lại để chuẩn bị một chút không?
Nói là làm ngay!
Cô ném túi xách sang một bên không chờ đợi gì, không kịp thay áo ngủ, cô vén tay áo lên bắt tay vào dọn dẹp. Đầu tiên lau sạch bàn trà, sau đó lau bàn, quét rác, nửa tiếng sau đã kết thúc công cuộc dọn phòng khách.
Nghiêu Trăn mở cửa phòng ngủ dọn dẹp lại bàn trang điểm, nghĩ ngợi một lúc, cô đổi ga giường đã nhăn nhúm sang ga giường mới, vội vàng gom quần áo bẩn và ga giường cũ bỏ vào phòng của Lâm Lang.
Làm xong xuôi hết mọi chuyện thì lưng cô đã ướt đẫm mồ hôi. Cô bắt đầu cởi đồ, vừa cởi vì đi về phía phòng tắm, quần áo rơi vãi khắp nơi.
Trong lúc chờ nước đổ đầy bồn tắm, cô cắt móng chân cho gọn gàng.
Nước đầy, cô thả người ngâm mình trong bồn tắm, hôm nay cô còn lén dùng đồ của Lâm Lang đặt mua từ nước ngoài.
Tắm rửa xong nhìn lại đồng hồ, sắp tám giờ rồi.
Cô vội vàng sấy tóc, rồi lại bắt đầu đánh răng.
Tin tức bên phía Nghiêu Thiện vô cùng nhanh nhẹn, biết cô đã gặp người ta, còn từ chối đối phương, cô ấy khó hiểu, “Không thể nào, ông xã em bảo người ta rất hài hước. Hơn nữa tình sử cũng không phức tạp, là một người đáng tin.”
Nghiêu Trăn đổi tay cầm bàn chải, miệng ú ớ, “Thật hả, đúng là rất tốt, nhưng không hợp mắt chị.”
Nghiêu Thiện nghe cô lúng búng nói, không nhịn được mà hỏi, “Chị đang làm gì thế?”
“Đánh răng.” Cô nhổ bọt ra.
“Giờ này mà đi đánh răng cái gì, chưa tới tám giờ mà.”
Nghiêu Trăn im bặt, nhìn mình qua gương, bỗng nhiên cảm thây xấu hổ, cô khó chịu đáp, “Chị muốn đánh răng lúc nào thì đánh lúc đó, đâu có ai quy định thời gian.”
Không chờ Nghiêu Thiện cãi lại cô đã nói vào, “Chị không thèm nghe em nói nữa, chị vừa mới ngâm mình nên hơi mệt.”
Nghiêu Thiện cười hì hì, nhẹ giọng bâng quơ, “Ôi, đánh răng rồi còn tắm rửa, lát nữa đi xem mặt ai à?”
“Hả?” Cô ngớ người ra.
Chợt nhớ ra lúc trưa cô nói dối bảo tối này mình đi xem mắt, úp úp mở mở, “Không có, không có ai khác… thôi… không nói nữa.”
Cô cúp điện thoại, ngồi ngẩn người bên bồn tắm.
Được nhắc nhở như thế, cô mới chợt tỉnh ngộ.
Sao cô lại như… sói đói lâu năm thế này?
Tự mình tắm rửa sạch sẽ, còn thay ga giường mới… Chờ người ta tới thị tẩm hay gì?
Lý Đông Phóng còn chưa tỏ ý gì, còn cô thì cứ xông tới… Có lẽ người ta chỉ muốn đến nhà uống ly trà, ôn chuyện vài năm không gặp nhau, chứ chẳng nghĩ đến mấy chuyện khác.
Càng nghĩ càng thấy xấu hổ vì sự táo bạo của mình, vốn dĩ cô còn định uốn tóc, rồi trang điểm, nhưng bây giờ đã tỉnh táo hơn, thôi bỏ đi.
Chẳng may bị người ta nhìn nhìn ra rồi cười chê, đến lúc đó xấu hổ biết bao nhiêu.
Cô đặt bàn chải đánh răng đang vuốt ve trên tay xuống, mặc váy ngủ đi ra sofa ngoài phòng khách.
Từ lúc vào nhà đến bây giờ cô vẫn chưa nghỉ tay, xương cốt suýt nữa là tan ra.
Có lẽ là do quá mệt mỏi nên mí mắt cô ngày một nặng nề, ý thức dần trở nên mơ hồ, cô không nhịn được mà ngủ thiếp đi.
Nhưng cô ngủ cũng không sâu giấc, trong tiềm thức vẫn còn nhớ đến chuyện Lý Đông Phóng sẽ sang đây, mơ mơ màng màng một lúc, bỗng nhiên bị tiếng chuông điện thoại làm thức giấc.
Cô vội vàng ngồi thẳng người dậy, cầm điện thoại nhìn sang.
“A lô.”
“Mở cửa.”
“… Anh đang ở ngoài hả?”
“Ừ.”
Nghiêu Trăn đứng dậy, nhìn đồng hồ, mới có chín giờ thôi.
Anh thế mà lại đến sớm một tiếng!
“Anh chờ em một chút!”
Cô luống cuống tay chân, tiện tay buộc tóc lại, vì mới tỉnh ngủ nên vẫn còn mơ màng, quên mất mình đang mặc đồ ngủ, cứ thế mà đi thẳng ra mở cửa.
Anh đứng đưa lưng về cửa phòng, nghe thấy động tĩnh sau lưng liền quay đầu lại. Lý Đông Phóng vẫn mặc bộ đồ lúc sáng, quần tây bao lấy đôi chân dài, anh khẽ động chân, nhìn sang chỗ cô.
Trong lòng Nghiêu Trăn vô cùng phức tạp, tránh người sang một bên, nhưng mãi ngắm nhìn mà quên gọi anh bước vào, cô nhìn anh thật lâu mới nhớ ra, giọng nói dịu dàng nhưng lại hơi khàn, khó khăn thốt lên một tiếng, “Này.”
Người đàn ông nhìn sang đỉnh đầu của cô, khẽ đáp lại một tiếng.
Cô nói, “Không phải anh bảo mười giờ mới sang sao?”
Anh không muốn thừa nhận mình chuồn về sớm, giọng điệu mang theo chút kiêu ngạo, “Bàn chuyện thuận lợi nên bữa tiệc kết thúc sớm một tiếng.”
“À.” Cô gật đầu, nhẹ nhẹ cắn môi, có hơi ngại ngùng len lén nhìn anh.
“Không mời anh vào ngồi chút à?”
Anh đứng chờ một buổi mà vẫn không nghe thấy cô mời mình vào nhà, đành phải chủ động mở miệng nhắc cô.
“À, em quên mất.” Cô kéo cửa ra, đưa tay sờ trán ngại ngùng nói, “Em bất cẩn quá…”
Cô mời Lý Đông Phóng đến sofa phòng khách ngồi xuống.
Tầm mắt người đàn ông đảo sang váy ngủ của cô, ít vải, hiệu quả thị giác vô cùng tốt, từ những chỗ quan trọng trượt xuống, yết hầu anh khẽ nhấp nhô.
“Anh muốn uống gì không?”
Rõ ràng là đang ở nhà mình nhưng cô lại thấy căng thẳng, nắm chặt tay hỏi anh, “Có bia, trà, còn có cả cả phê, nhưng là cả phê hòa tan… Có lẽ anh không thích cà phê hòa tan.”
Anh không trả lời cô mà thản nhiên ngả người ra sau, dang tay quan sát căn phòng, ba phòng ngủ, hai phòng khách, trông không giống một mình cô ở.
“Bạn cùng phòng của em…”
“Là hai cô gái, hai người đều không ở nhà, buổi tối… không ở nhà.”
Cô nói tới đây thì ngớ người, ngước mặt nhìn Lý Đông Phóng như cười như không nhìn mình, mặt bỗng đỏ bừng bừng tới tận mang tai.
“Em đi lấy nước cho anh.”
Bước chân cô gấp gáp, vội vàng đi vào phòng bếp.
Cô giẫm lên tấm thảm lông màu đen, dưới tác dụng phụ trợ càng làm nổi bật mắt cá chân trắng nõn, tinh tế.
Lý Đông Phóng lẳng lặng nhìn cô, đưa tay nới cà vạt, sau đó đi theo cô.
Nghiêu Trăn vừa mở tủ lạnh, bóng người phía sau đổ ập tới, ngay sau đó cô liền ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt của anh.
Anh uống rượu.
Tiến lại gần ngửi thêm một chút, còn có hương nước hoa thoang thoảng.
“Nãy giờ chờ anh sang hả?”
Nghiêu Trăn rụt cổ, phủ nhận, “Không có.”
“Tại sao lại tắm rửa? Lại mặc đồ ngủ hả?”
“…”
Người đàn ông chợt khom người, cô bị anh áp vào cửa tủ lạnh, hai người mặt đối mặt với nhau.
Cô bối rối đảo mắt nhìn xung quanh, sau đó mới đáp, “Ngày nào em cũng tắm cả, do em thích sạch sẽ thôi.”
Anh không vạch trần cô, mỉm cười gật đầu, “Ờ.”
Ngữ khí này như mang theo ẩn ý, cô không biết mình có nghĩ nhiều hay không mà lại nghe ra ý khác, mặt cô càng nóng hơn. Cô hoàn toàn xác định mặt mình bây giờ đã đỏ rực.
Tiền Minh Nghiêm dụi tắt điếu thuốc rồi ném vào thùng rác, tò mò quan sát anh, suýt nữa anh ta tưởng có người trúng số độc đắc.
Lý Đông Phóng đi như bay về phòng làm việc, công ty chi nhánh biết anh đến đây nên đã chuẩn bị phòng làm việc tạm thời cho anh.
Bên trái cửa sổ là bàn làm việc và tủ sách, bên phải được đặt một cái bàn trà và bộ sofa, và cả một bộ pha trà.
Tuy phòng không lớn, nhưng bố cục khá giống với văn phòng của anh ở Đông Đài, có thể nhận ra phó quản lý ở đây vô cùng có lòng.
Trên bàn trà đặt một hộp bánh ngọt, là bánh bông lan nhân bơ sữa, Lý Đông Phóng nhìn lướt qua, “Của ai mang tới?”
“Nhân viên đều có phần cả.” Tiền Minh Nghiêm nói, “Cơm nước bên đây không tệ lắm, sau bữa ăn còn có tráng miệng. Phần của tôi tôi đã ăn rồi, đây là phần để dành cho Lý tổng.”
“Ngon không?”
“Ngon ạ.”
Lý Đông Phóng lật xem văn kiện, “Tôi không thích đồ ngọt, cậu ăn đi.”
“Ôi.”
Tiền Minh Nghiêm là người thật thà, anh ta không hề khách khí, vì vừa hút thuốc nên trong miệng có mùi, anh ta cầm ly nước lên hớp một ngụm để súc miệng.
Lý Đông Phóng nhìn sang phía anh ta, bất ngờ nhìn thấy logo in trên hộp bánh, anh ngẩn người. Đây không phải là cửa hàng của Nghiêu Trăn ư?
Tiền Minh Nghiêm cầm muốn xắn một miếng, đang định cho vào miệng thì lại nghe thấy anh hắng giọng nói, “Bánh kem đều ngọt, ăn nhiều quá không tốt cho sức khỏe đâu, cậu đừng ăn thì hơn.”
Tiền Minh Nghiêm há hốc mồm cả nửa ngày mới lấy lại được tinh thần, bỏ miếng bánh đến miệng mà vẫn không được ăn xuống, anh ta lúng túng nói, “Không phải Lý tổng không ăn sao, nếu tôi cũng không ăn thì thật lãng phí.”
Đối phương không hề ngẩng đầu lên, “Cậu đặt đó đi, tôi sẽ ăn.”
“…”
Tiền Minh Nghiêm phát hiện ra mình càng ngày càng không hiểu anh, anh ta đưa tay sờ lên mép tóc mỗi năm mỗi giật ngược về phía sau trên trán.
Ngay lúc này, Lý Đông Phóng chợt đứng bật dậy, đi sang giật lấy phần bánh trên tay anh ta, ngắm trái ngắm phải một vòng, giống như miếng bánh trong tay là món đồ trân quý nào đó.
Dưới ánh nhìn chăm chú của Tiền Minh Nghiêm, anh xắn một miếng đưa vào miệng.
Tiền Minh Nghiêm hỏi thăm, “Lý tổng, không phải anh không thích ăn đồ ngọt ư? Bánh này ngọt lắm, dở lắm đúng không?”
Đối phương lại nhướng mày, cất giọng khen ngợi, “Cũng không đến nỗi, tay nghề rất khá.”
Anh vừa nói vừa ăn một miếng, nghiêm túc nói, “Tôi phát hiện ra một điều, trước đây không thích ăn là do không phải nó không ngon, mà là người làm bánh dở. Người mà biết làm thì sẽ ngon thôi.”
Tiền Minh Nghiêm nhếch môi.
Được rồi, anh là sếp, anh muốn nói gì thì nói.
…
Nghiêu Trăn rời khỏi khu văn phòng, bước chân vô cùng nhẹ nhàng.
Đầu bếp họ Ngô, bộ khẩu và bộ thiên ghép lại. Nghiêu Trăn hay gọi cậu ta là tiểu Ngô. Tiểu Ngô cũng đã hơn hai mươi, gia đình làm nông, xuất thân không mấy khá giả. Lúc trước cũng vì lý do này mà cô đã giữ cậu ấy lại không chút do dự, chứ ban đầu cửa hàng bánh ngọt chỉ cần nhân viên nữ khéo tay mà thôi.
*Bộ khẩu 口 ghép với bộ thiên 天, là ngô 吴
Tiểu Ngôn nhìn cô một cái, lúc về cửa lại lại quay đầu lại nhìn cô thêm một cái.
Nghiêu Trăn bị nhìn mà đầu tê rần, cô không vui hỏi, “Cậu cứ mãi nhìn tôi làm gì? Mặt tôi có hoa à?”
Cậu ta liếm khóe môi, lắc đầu nguầy nguậy, “Không, không có gì.”
Trong lòng cậu ta thì lại nghĩ, má ơi, đúng là lòng người khó đoán, chỉ có cậu ta bảo thủ, phong kiến mà thôi.
Nghiêu Thiện nấu cơm trưa mang đến, chờ cô về tới nơi thì đã nguội, cô ấy bỏ vào lò vi ba hâm lại, rồi kêu cô ra bếp sau ăn cơm.
Trong lòng Nghiêu Trăn đang có tâm sự nên không để ý lắm, ăn vài miếng rau thì nói với bọn họ, “Mọi người ơi, ban đầu tôi có nói tối nay sẽ mời mọi người ăn tối, nhưng hôm nay tôi có việc đột xuất, mình chuyển sang ngày mai nhé.”
Tiểu Ngô nghe xong thì có hơi không vui, lâu rồi cậu ta không ăn mặn, miệng cũng đã quên mất mùi thịt như thế nào.
Trong lòng một người còn lại cũng hơi thất vọng, nhưng Nghiêu Trăn là bà chủ, bình thường rất dễ nói chuyện, đối xử với bọn họ rất tốt, bánh ít đi qua bánh quy đi lại. Mọi người dù có hơi bất mãn vì Nghiêu Trăn có việc đột xuất không đi ăn được, nhưng cũng không tiện nói.
Nghiêu Thiện là người trong nhà, không nói gì, không nhịn được bèn hỏi, “Tối nay chị có chuyện gì hả?”
Nghiêu Trăn nói, “Xem mắt.”
Một câu chặn miệng em gái, cô nàng lập tức nở nụ cười đồng ý, gật đầu, “Đây là chuyện quan trọng, hôm khác ăn cũng được.”
Nghiêu Trăn cười nhẹ nhàng, lòng thầm thở dài, rõ ràng là không lớn tuổi, nhưng em gái cô cứ sốt ruột, có lẽ là do thấy cô cô đơn lẻ bóng, từ khi đến đây cũng chưa nhắc đến một chữ về Lý Đông Phóng nên đã đoán ra được gì đó. Vì thế, so với người khác, em gái cô luôn hi vọng cô giải quyết chuyện chung thân đại sự, dù chỉ tìm một người bạn trai thôi cũng tốt lắm rồi.
Nghiêu Thiện như nhớ ra điều gì đó, dặn dò cô, “À đúng rồi, anh Vu mà chồng em giới thiệu chẳng phải cũng hẹn chị ba giờ chiều nay đi uống cà phê đấy sao, chị đừng có quên nha.”
“Hả?”
Nghiêu Trăn nhíu mày, “Chuyện hồi nào thế?”
“Hẹn từ hôm thứ Tư tuần rồi.”
Được em gái nhắc nhở, cô bỗng dưng nhớ ra hình như có chuyện như thế, Nghiêu Trăn ăn thêm vài muỗng cơm, thử dò hỏi, “Chị không đi có được không?”
“Không đi cũng được, nhưng sao chị không nói sớm… Còn một tiếng nữa là đến ba giờ rồi, nói không chừng người ta đã thay đồ chỉn chu đang trên đường đi đấy.” Nghiêu Thiện tủi thân nhìn cô, “Đấy là khách hàng của chồng em, dù muốn dù không chị cũng phải đi gặp người ta một lần, nếu không được thì bái bai thôi.”
Nghiêu Trăn nghĩ ngợi rồi đáp, “Thôi được rồi.”
Cơm nước xong xuôi đã hai giờ rưỡi, cô không kịp trang điểm, đi xem mắt vào lúc này có hơi khác xưa, trong lòng không khỏi cảm thấy áy náy với anh Vu kia.
Đối phương đã đến từ sớm, hai giờ bốn mươi anh ta đã đến nơi hẹn.
Cô thấy có lỗi nên vội vàng bước qua.
Anh ta rất hài hước, tự giới thiệu bản thân rồi nói thẳng, “Nhà nông đời thứ ba, tốt nghiệm ba năm đã mua được hai căn nhà.”
Nghiêu Trăn giật mình, “Anh giỏi thật đấy.”
Không ngờ đối phương lại rất hào hứng, bắt đầu kể lể, kể từ lịch sử lập nghiệp của anh ta, đại ý chính là vay tiền lập một xưởng, năm ngoái bị đội bảo vệ môi trường kiểm tra, phá sản. Sau đó quay về chăn nuôi, nhưng gặp phải cúm gia cầm, bồi thường.
Cô choáng váng nhìn doanh nhân kiêm thương nhân trước mặt, “Thế hai căn nhà của anh?”
“Đó là tiền bồi thường quy hoạch nhà dưới quê.”
Hóa ra là đại gia “quy hoạch”* đời thứ hai.
Thật ra, nói như thế cũng có hơi phiến diện, người có tiền thì lại càng dễ đẻ ra tiền. Bây giờ anh ta đã chuyển sang nghề bán sắt thép, là một xí nghiệp tư nhân nhỏ, nhưng thu nhập tương đối khá. Song, đối phương khá hài hước, lấy bản thân ra để chọc cô cười. Cuối cùng mới bắt đầu nghiêm túc giới thiệu bản thân.
Tuy Nghiêu Trăn không có cảm tình với anh ta, nhưng cô phải thừa nhận rằng ấn tượng về anh ta khá sâu sắc.
Uống hết ly cà phê trong tay, Nghiêu Trăn nhìn đồng hồ, sắp đến năm giờ rồi.
Cô đứng dậy chào tạm biệt, đối phương cứ mời cô ăn cơm, nhưng Nghiêu Trăn không muốn tiếp tục với anh ta, không muốn để người ta có ý gì với mình, lại càng không muốn lợi dụng đối phương, cô đành từ chối, “Thật xin lỗi anh Vu, điều kiện của anh rất tốt, nhưng tôi cảm thấy chúng ta không hợp nhau.”
Vu Bằng Phi ngẩn người, bất ngờ vì sự thẳng thắng của cô, anh ta cười, “Cô không thể suy nghĩ lại ư?”
“Không.”
Cô mỉm cười lịch sự, lắc đầu đáp.
Nghiêu Trăn cầm túi xách đi thẳng ra ngoài mà không hề quay đầu lại, đón xe về nhà.
Lâm Lang và Tiểu Âu đều không có ở nhà, mấy bữa trước Lâm Lang có nói cô ấy ra ngoài hẹn hò, tuần này Tiểu Âu phải trực đêm, đến sáng mới về, cho nên ở nhà rất tiện.
Nhưng chỗ ở của ba cô gái có hơi lộn xộn, trên bàn trà bên cạnh TV toàn là đồ ăn vặt, trên sofa cũng có mảnh vụn.
Cô kéo cửa lên, lẳng lặng quan sát phòng khách.
Cô có cần quét dọn lại để chuẩn bị một chút không?
Nói là làm ngay!
Cô ném túi xách sang một bên không chờ đợi gì, không kịp thay áo ngủ, cô vén tay áo lên bắt tay vào dọn dẹp. Đầu tiên lau sạch bàn trà, sau đó lau bàn, quét rác, nửa tiếng sau đã kết thúc công cuộc dọn phòng khách.
Nghiêu Trăn mở cửa phòng ngủ dọn dẹp lại bàn trang điểm, nghĩ ngợi một lúc, cô đổi ga giường đã nhăn nhúm sang ga giường mới, vội vàng gom quần áo bẩn và ga giường cũ bỏ vào phòng của Lâm Lang.
Làm xong xuôi hết mọi chuyện thì lưng cô đã ướt đẫm mồ hôi. Cô bắt đầu cởi đồ, vừa cởi vì đi về phía phòng tắm, quần áo rơi vãi khắp nơi.
Trong lúc chờ nước đổ đầy bồn tắm, cô cắt móng chân cho gọn gàng.
Nước đầy, cô thả người ngâm mình trong bồn tắm, hôm nay cô còn lén dùng đồ của Lâm Lang đặt mua từ nước ngoài.
Tắm rửa xong nhìn lại đồng hồ, sắp tám giờ rồi.
Cô vội vàng sấy tóc, rồi lại bắt đầu đánh răng.
Tin tức bên phía Nghiêu Thiện vô cùng nhanh nhẹn, biết cô đã gặp người ta, còn từ chối đối phương, cô ấy khó hiểu, “Không thể nào, ông xã em bảo người ta rất hài hước. Hơn nữa tình sử cũng không phức tạp, là một người đáng tin.”
Nghiêu Trăn đổi tay cầm bàn chải, miệng ú ớ, “Thật hả, đúng là rất tốt, nhưng không hợp mắt chị.”
Nghiêu Thiện nghe cô lúng búng nói, không nhịn được mà hỏi, “Chị đang làm gì thế?”
“Đánh răng.” Cô nhổ bọt ra.
“Giờ này mà đi đánh răng cái gì, chưa tới tám giờ mà.”
Nghiêu Trăn im bặt, nhìn mình qua gương, bỗng nhiên cảm thây xấu hổ, cô khó chịu đáp, “Chị muốn đánh răng lúc nào thì đánh lúc đó, đâu có ai quy định thời gian.”
Không chờ Nghiêu Thiện cãi lại cô đã nói vào, “Chị không thèm nghe em nói nữa, chị vừa mới ngâm mình nên hơi mệt.”
Nghiêu Thiện cười hì hì, nhẹ giọng bâng quơ, “Ôi, đánh răng rồi còn tắm rửa, lát nữa đi xem mặt ai à?”
“Hả?” Cô ngớ người ra.
Chợt nhớ ra lúc trưa cô nói dối bảo tối này mình đi xem mắt, úp úp mở mở, “Không có, không có ai khác… thôi… không nói nữa.”
Cô cúp điện thoại, ngồi ngẩn người bên bồn tắm.
Được nhắc nhở như thế, cô mới chợt tỉnh ngộ.
Sao cô lại như… sói đói lâu năm thế này?
Tự mình tắm rửa sạch sẽ, còn thay ga giường mới… Chờ người ta tới thị tẩm hay gì?
Lý Đông Phóng còn chưa tỏ ý gì, còn cô thì cứ xông tới… Có lẽ người ta chỉ muốn đến nhà uống ly trà, ôn chuyện vài năm không gặp nhau, chứ chẳng nghĩ đến mấy chuyện khác.
Càng nghĩ càng thấy xấu hổ vì sự táo bạo của mình, vốn dĩ cô còn định uốn tóc, rồi trang điểm, nhưng bây giờ đã tỉnh táo hơn, thôi bỏ đi.
Chẳng may bị người ta nhìn nhìn ra rồi cười chê, đến lúc đó xấu hổ biết bao nhiêu.
Cô đặt bàn chải đánh răng đang vuốt ve trên tay xuống, mặc váy ngủ đi ra sofa ngoài phòng khách.
Từ lúc vào nhà đến bây giờ cô vẫn chưa nghỉ tay, xương cốt suýt nữa là tan ra.
Có lẽ là do quá mệt mỏi nên mí mắt cô ngày một nặng nề, ý thức dần trở nên mơ hồ, cô không nhịn được mà ngủ thiếp đi.
Nhưng cô ngủ cũng không sâu giấc, trong tiềm thức vẫn còn nhớ đến chuyện Lý Đông Phóng sẽ sang đây, mơ mơ màng màng một lúc, bỗng nhiên bị tiếng chuông điện thoại làm thức giấc.
Cô vội vàng ngồi thẳng người dậy, cầm điện thoại nhìn sang.
“A lô.”
“Mở cửa.”
“… Anh đang ở ngoài hả?”
“Ừ.”
Nghiêu Trăn đứng dậy, nhìn đồng hồ, mới có chín giờ thôi.
Anh thế mà lại đến sớm một tiếng!
“Anh chờ em một chút!”
Cô luống cuống tay chân, tiện tay buộc tóc lại, vì mới tỉnh ngủ nên vẫn còn mơ màng, quên mất mình đang mặc đồ ngủ, cứ thế mà đi thẳng ra mở cửa.
Anh đứng đưa lưng về cửa phòng, nghe thấy động tĩnh sau lưng liền quay đầu lại. Lý Đông Phóng vẫn mặc bộ đồ lúc sáng, quần tây bao lấy đôi chân dài, anh khẽ động chân, nhìn sang chỗ cô.
Trong lòng Nghiêu Trăn vô cùng phức tạp, tránh người sang một bên, nhưng mãi ngắm nhìn mà quên gọi anh bước vào, cô nhìn anh thật lâu mới nhớ ra, giọng nói dịu dàng nhưng lại hơi khàn, khó khăn thốt lên một tiếng, “Này.”
Người đàn ông nhìn sang đỉnh đầu của cô, khẽ đáp lại một tiếng.
Cô nói, “Không phải anh bảo mười giờ mới sang sao?”
Anh không muốn thừa nhận mình chuồn về sớm, giọng điệu mang theo chút kiêu ngạo, “Bàn chuyện thuận lợi nên bữa tiệc kết thúc sớm một tiếng.”
“À.” Cô gật đầu, nhẹ nhẹ cắn môi, có hơi ngại ngùng len lén nhìn anh.
“Không mời anh vào ngồi chút à?”
Anh đứng chờ một buổi mà vẫn không nghe thấy cô mời mình vào nhà, đành phải chủ động mở miệng nhắc cô.
“À, em quên mất.” Cô kéo cửa ra, đưa tay sờ trán ngại ngùng nói, “Em bất cẩn quá…”
Cô mời Lý Đông Phóng đến sofa phòng khách ngồi xuống.
Tầm mắt người đàn ông đảo sang váy ngủ của cô, ít vải, hiệu quả thị giác vô cùng tốt, từ những chỗ quan trọng trượt xuống, yết hầu anh khẽ nhấp nhô.
“Anh muốn uống gì không?”
Rõ ràng là đang ở nhà mình nhưng cô lại thấy căng thẳng, nắm chặt tay hỏi anh, “Có bia, trà, còn có cả cả phê, nhưng là cả phê hòa tan… Có lẽ anh không thích cà phê hòa tan.”
Anh không trả lời cô mà thản nhiên ngả người ra sau, dang tay quan sát căn phòng, ba phòng ngủ, hai phòng khách, trông không giống một mình cô ở.
“Bạn cùng phòng của em…”
“Là hai cô gái, hai người đều không ở nhà, buổi tối… không ở nhà.”
Cô nói tới đây thì ngớ người, ngước mặt nhìn Lý Đông Phóng như cười như không nhìn mình, mặt bỗng đỏ bừng bừng tới tận mang tai.
“Em đi lấy nước cho anh.”
Bước chân cô gấp gáp, vội vàng đi vào phòng bếp.
Cô giẫm lên tấm thảm lông màu đen, dưới tác dụng phụ trợ càng làm nổi bật mắt cá chân trắng nõn, tinh tế.
Lý Đông Phóng lẳng lặng nhìn cô, đưa tay nới cà vạt, sau đó đi theo cô.
Nghiêu Trăn vừa mở tủ lạnh, bóng người phía sau đổ ập tới, ngay sau đó cô liền ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt của anh.
Anh uống rượu.
Tiến lại gần ngửi thêm một chút, còn có hương nước hoa thoang thoảng.
“Nãy giờ chờ anh sang hả?”
Nghiêu Trăn rụt cổ, phủ nhận, “Không có.”
“Tại sao lại tắm rửa? Lại mặc đồ ngủ hả?”
“…”
Người đàn ông chợt khom người, cô bị anh áp vào cửa tủ lạnh, hai người mặt đối mặt với nhau.
Cô bối rối đảo mắt nhìn xung quanh, sau đó mới đáp, “Ngày nào em cũng tắm cả, do em thích sạch sẽ thôi.”
Anh không vạch trần cô, mỉm cười gật đầu, “Ờ.”
Ngữ khí này như mang theo ẩn ý, cô không biết mình có nghĩ nhiều hay không mà lại nghe ra ý khác, mặt cô càng nóng hơn. Cô hoàn toàn xác định mặt mình bây giờ đã đỏ rực.
Bình luận facebook