-
Chương 36-40
Chương 36: Lên linh sơn
Quay về Tiểu Linh Viên đã là đêm khuya nhưng Diệp Thành vừa vào tới nơi liền phát hiện Hổ Oa vẫn còn chưa ngủ, đang khoanh chân trên chiếc đệm hương bồ hấp thu linh khí của đất trời.
Nhìn kỹ, hắn nhận ra tu vi của Hổ Oa đã ở tầng ngưng khí thứ nhất.
“Quả là cậu bé chăm chỉ”, Diệp Thành khẽ mỉm cười.
Nghe vậy, Hổ Oa liền mở mắt, thấy Diệp Thành thì vội vàng đứng dậy: “Đại ca, huynh về rồi sao?”
“Đệ thấy thế nào?”, Diệp Thành vỗ vai Hổ Oa,
“Đệ thấy rất tốt, hi hi”, Hổ Oa tươi cười để lộ hàm răng trắng tinh, một người chất phác đôn hậu như Hổ Oa không biết cách che giấu cảm xúc nên những gì cậu ta thể hiện đều là tình cảm thật của mình.
“Đệ thấy toàn thân đều sung mãn sức mạnh, vả lại lượng ăn của đệ còn thay đổi hơn trước rất nhiều”.
“Sau này đệ sẽ mạnh hơn bây giờ nữa”, Diệp Thành cười động viên, sau đó hắn rút ra ba bình Ngọc Linh Dịch từ trong túi đựng đồ đưa cho Hổ Oa: “Cứ cách một canh giờ lại uống ba giọt, ba giọt là nhiều nhất, không được uống thêm nhé”.
“Đa tạ đại ca”, Hổ Oa rất hào hứng, còn không quên dùng vạt áo lau lau cái bình.
“Dùng xong thì tìm huynh để lấy thêm”.
“Vâng, thưa sư huynh”, Hổ Oa gật đầu sau đó lại ngẩng đầu, ánh mắt lấp lánh nhìn Diệp Thành: “Đại ca, đệ có thể tới linh sơn tu luyện giống huynh được không?”
Diệp Thành trầm ngâm. Là đệ tử môn phái, hắn biết rõ sự hiểm ác bên trong môn phái thế nào, thực lực yếu sẽ bị bắt nạt, thực lực mạnh sẽ bị đố kỵ, âm mưu quỷ kế càng khiến người ta khó mà đề phòng.
Hổ Oa là một đứa trẻ thật thà đôn hậu, hắn thật sự không muốn để Hổ Oa tiếp xúc với những điều xấu này từ sớm.
“Đệ chỉ muốn nhìn ngắm thế giới bên trên ấy thôi”, thấy Diệp Thành không nói gì, Hổ Oa lại cúi đầu.
Trông bộ dạng đó của Hổ Oa, mặc dù trong lòng Diệp Thành khúc mắc nhưng trên mặt hắn vẫn mang theo nụ cười, hắn xoa đầu Hổ Oa, cười nói: “Đệ chuẩn bị đi, sáng mai ta đưa đệ lên núi”.
“Thật sao ạ?”, Hổ Oa lại lần nữa ngẩng đầu.
“Đi đi”.
“Vâng, vâng”, Hổ Oa nhanh nhẹn, chạy tuột vào phòng mình.
Haiz!
Hổ Oa vừa đi, Diệp Thành không khỏi thở dài, “không biết giúp đệ trở thành một tu sĩ rốt cục là đúng hay sai nữa”.
Cuối cùng, hắn đảo mắt nhìn vào căn phòng của Hổ Oa và chữa trị vết thương cho linh thú Tiểu Ưng. Nhân lúc trời tối, hắn vào phòng Trương Phong Niên, đem một bình Ngọc Linh Dịch trút vào cơ thể ông ta giúp ông ta được bồi bổ.
Làm xong xuôi, Diệp Thành quay lại phòng mình, đặt bình hồ lô Tử Kim lên đầu giường rồi từ từ nuốt trọn linh khí, cuối cùng hắn mới nhắm mắt, vận chuyển Man Hoang Luyện Thể.
Ngày hôm sau, khi trời còn chưa sáng hắn đã đi ra khỏi phòng. Trong Tiểu Linh Viên, Hổ Oa đã dậy từ lâu, còn thay một bộ quần áo sạch sẽ.
“Lên trên kia nhớ tu luyện nghiêm túc, đừng gây chuyện, nhớ là về sớm nhé cháu”, Trương Phong Niên cầm cây gậy dặn đi dặn lại, chỉ sợ Hổ Oa lên kia bị bắt nạt.
Diệp Thành chậm rãi đi tới, cười nói: “Tiền bối yên tâm, cháu sẽ chăm sóc cho đệ ấy”.
Diệp Thành ăn chút gì đó rồi cùng Hổ Oa ra khỏi Tiểu Linh Viên.
Lần đầu tiên lên núi linh Hằng Nhạc Tông, đôi mắt Hổ Oa không ngừng liếc khắp mọi nơi. Núi cao sừng sững, cung điện dồi dào đại khí, linh thụ rực rỡ sắc màu, tất cả mọi thứ trong mắt cậu ta đều trở nên hết sức mới mẻ.
Trên núi linh Hằng Nhạc Tông hôm nay có nhiều người hấp thu linh khí. Có lẽ cuộc hỗn chiến trên Phong Vân Đài của các đệ tử không còn gì thú vị nên bọn họ mới quay về tu luyện, cũng có thể là một tháng sau sẽ diễn ra cuộc so tài của ngoại môn nên bọn họ cảm thấy áp lực, do vậy mới tập trung tu luyện.
Có điều sự xuất hiện của Diệp Thành vẫn khiến nhiều người chú ý.
Tên đệ tử thự tập này từ khi tới Hằng Nhạc Tông đã gây ra không ít chuyện khiến người ta kinh ngạc, đấu với Triệu Long trên Phong Vân Đài, công khai khiêu khích Địa Dương Phong, đánh Vệ Dương thảm bại, chịu phạt từ Giới Luật Đường…
“Sao hắn lại dẫn Hổ Oa lên đây? Dám to gan coi thường môn quy vậy sao?”
“Ngươi mù sao? Bên trong cơ thể tên thiếu niên Hổ Oa kia có chân khí kìa”.
“Có thể tu luyện rồi sao?”
“Quả là một chuyện bất ngờ”.
Nghe những lời bàn tán xung quanh, Diệp Thành cứ thế ngó lơ, hắn kéo tay Hổ Oa chậm rãi đi qua.
Chỉ có Hổ Oa khi nghe thấy những lời xì xào và trông thấy người khác chỉ trỏ thì nép sau lưng Diệp Thành, không dám có thêm bất cứ hành động nào thừa thãi.
“Đừng sợ”, Diệp Thành mỉm cười.
“Đệ…đệ không sợ”.
Đi một vòng, Diệp Thành dẫn Hổ Oa tới Cửu Thanh Các, định lấy một tấm bài thân phận cho Hổ Oa.
Bên trong đại điện vẫn là Thanh Y Chân Nhân với dáng vẻ chẳng ra sao đó. Thấy Diệp Thành đi tới, Thanh Y Chân Nhân bật cười: “Tiểu tử, cậu nghĩ ta trí nhớ tồi thế sao?”
Thanh Y Chân Nhân còn nhớ hôm đó, khi Diệp Thành lần đầu tiên tới đây, thủ toạ của tam đại chủ phong cũng có mặt, nhưng vì Diệp Thành với tu vi thấp kém nên không ai nhận hắn.
Chỉ là việc sau đó xảy ra khiến ông ta ngạc nhiên. Một tên đệ tử thực tập mà tam đại chủ phong không thu nhận lại có khả năng đáng kinh ngạc như vậy, điều đó không khỏi khiến người ta cảm thấy tiếc nuối.
“Tiền bối chê cười rồi ạ”, Diệp Thành cười nói.
Nói rồi, hắn dẫn Hổ Oa tới phía trước: “Tiền bối, cậu nhóc này tên Hổ Oa, đến để nhận thẻ bài thân phận ạ”.
Ồ.
Nghe vậy, Thanh Y trưởng lão lập tức nhìn Hổ Oa. Ông ta vừa nhìn vừa bóp bóp cánh tay và bờ vai nhỏ nhắn của Hổ Oa. Ông ta đã nhìn nhầm một lần và không muốn nhìn nhầm lần thứ hai.
Có điều lần này ông ta quan sát tỉ mỉ nhưng xét về tư cách và khả năng thiên bẩm của Hổ Oa thì quả thực là quá bình thường, so với Diệp Thành còn kém xa.
“Tiểu Oa, ngươi chỉ có thể làm một đệ tử thực tập”, cuối cùng, Thanh Y trưởng lão nhìn Hổ Oa, hỏi: “Ngươi có đồng ý không?”
“Có ạ”, Hổ Oa vội gật đầu: “Thưa ông, chỉ cần có thể tu luyện trên núi thì con đều đồng ý ạ”.
Thanh Y Trưởng Lão bật cười rồi đi vào trong. Chẳng mấy chốc, ông ta đã lấy ra một cái túi đựng đồ.
Diệp Thành nhận lấy túi đựng đồ, sau đó chắp tay cung kính với Thanh Y Trưởng Lão: “Tiền bối, phiền người rồi”.
Nói rồi, Diệp Thành quay người rời đi, nhưng lại bị Thanh Y Trưởng Lão gọi lại.
“Câu nhóc, nếu thời gian thực tập hết rồi thì cậu có đồng ý làm đệ tử của ta không?”, Thanh Y Trưởng Lão hỏi.
Quy định từ trước tới nay ở Hằng Nhạc Tông cho dù là tam đại chủ phong hay là trưởng lão của các Đại Các thì đều có thể thu nhận đệ tử, còn lời này của Thanh Y Trưởng Lão có nghĩa là muốn thu nhận môn hạ về Cửu Thanh Các của mình.
“Đa tạ trưởng lão khen ngợi, khi hết thời gian thực tập con sẽ suy nghĩ ạ”, Diệp Thành mỉm cười, nói với giọng rất hoà nhã. Hắn không đồng ý cũng không từ chối.
“Ta đợi câu trả lời của cậu”.
Diệp Thành gật đầu, dẫn Hổ Oa ra khỏi Cửu Thanh Các.
Đối diện với hắn là một người quen mặt, nói chính xác hơn là kẻ thù. Người này thong dong tự tại, mặc bộ y phục màu trắng, khoé miệng lúc nào cũng mang theo vẻ cợt nhả, nếu nhìn kỹ thì đây há chẳng phải là tên Tề Hạo của Nhân Dương Phong đánh lén Diệp Thành ở sau núi sao?
Ồ!
Thấy Diệp Thành, Tề Hạo bật cười: “Trái đất tròn thật đấy, tới đâu cũng gặp tên phế vật nhà ngươi”.
Diệp Thành nhìn hắn với ánh mắt lạnh lùng, vốn dĩ hắn định đấu với Tề Hạo trên Phong Vân Đài nhưng cân nhắc suy đi tính lại thì hắn vẫn tạm thời bỏ đi suy nghĩ này, vì Hổ Oa đi theo hắn, hắn không muốn cậu ta thấy cảnh mưa máu như vậy.
“Sao? Roi lửa không đánh chết được ngươi à?”, Tề Hạo cười gian giảo.
Hắn không tới một mình, đằng sau còn có một thiếu niên tên Tề Vân, tên này cũng trạc tuổi với Hổ Oa nhưng bộ dạng lại cao ngạo vô cùng. Tên này liếc nhìn Hổ Oa và tỏ ra khinh khi: “Thật là yếu”.
Bị Tề Vân nhìn như vậy, Hổ Oa cúi đầu tự ti, cho dù là luận về thân thế, tu vi cảnh giới, khí chất hay tư cách thì cậu ta vẫn còn kém xa Tề Vân.
Diệp Thành kéo Hổ Oa rời đi nhưng một âm thanh lạnh lùng vang lên: “Tề Hạo, ngày mai trên Phong Vân Đài, ta đợi ngươi”.
Chương 37: Ô Thiết Côn
Ra khỏi Cửu Thanh Các, Diệp Thành kéo Hổ Oa đi về phía Linh Khí Các, định chọn cho Hổ Oa một binh khí.
“Đại ca, đệ làm huynh mất mặt rồi”, đang đi, Hổ Oa đột nhiên cúi đầu nói.
Nghe vậy Diệp Thành chợt sững người nhưng hắn nhanh chóng nghĩ tới nguyên do. Hổ Oa thật thà, có vẻ như vẫn đang để tâm tới việc vừa xảy ra. Cùng độ tuổi nhưng Tề Vân lại mạnh hơn Hổ Oa rất nhiều.
Hắn đã nghe qua lai lịch của Tề Hạo từ lâu, Tề Hạo là một công tử thế gia tu luyện, từ nhỏ được đưa tới Hằng Nhạc Tông.
Còn thiếu niên tên Tề Vân kia đương nhiên cũng là người nhà họ Tề, cũng được đưa tới Hằng Nhạc Tông để tu hành.
Đại Sở không thiếu các gia tộc danh giá tu luyện, giống như Thượng Quan Gia của Đông Nhạc, Tư Đồ Gia của Tây Thục, Tề Gia của Nam Cương và Vương Gia của Bắc Xuyên, còn Tề Hạo và thiếu niên Tề Vân kia đều là con cháu của nhà họ Tề ở Nam Cương.
Các gia tộc tu luyện mặc dù không thâm hậu như tông môn nhưng cũng không hề đơn giản, con cháu trong gia tộc từ nhỏ đều được ngâm mình trong linh dược, chỉ cần điểm này thì không chỉ Hổ Oa mà ngay cả Diệp Thành hắn cũng không thể sánh kịp.
“Đệ vừa trở thành tu sĩ, con đường sau này còn dài”, Diệp Thành vỗ vai Hổ Oa, cười khích lệ.
“Có phải đệ không nên lên núi không?”
“Đã tới rồi thì phải chấp nhận. Trên đời này vẫn luôn tồn tại kẻ mạnh, kẻ yếu, nhưng ông trời rất công bằng, khi huynh mới tới đây, không phải cũng bị người khác coi thường đấy sao?”
“Ừm, đệ sẽ cố gắng hơn nữa, nhất định không để huynh mất mặt”.
Nói rồi, cả hai cùng tới Linh Khí Các.
Vừa đi vào trong đã thấy trưởng lão Chu Đại Phúc của Linh Khí Các đang say giấc chợt bừng tỉnh.
“Vào đi, chỉ được lấy một thứ”, Chu Đại Phúc khoát tay.
“Đi thôi”, Diệp Thành đẩy Hổ Oa về phía trước: “lấy một món thuận với tay mình, sau này ta sẽ kiếm cho đệ binh khí tốt hơn”.
Sự xuất hiện của Diệp Thành có vẻ như khiến Chu Đại Phúc tỉnh táo hơn. Ông ta ngồi dậy vươn vai, sau đó lại ngáp dài.
Thấy Chu Đại Phúc tỉnh dậy mà Hổ Oa còn chưa ra ngoài, Diệp Thành bèn tiến lên trước một bước, cười hỏi: “Trưởng lão, nơi này của người có huyền thiết và huyền cương không ạ?”
Huyền thiết và Huyền cương chính là thứ quý giá để luyện binh khí, trước nay chỉ có thể mơ mà không thể có được.
Còn Diệp Thành hỏi tới hai thứ này mục đích rất rõ ràng, hắn muốn dùng Huyền thiết và Huyền cương để tôi luyện vào thanh kiếm Xích Tiêu của mình. Huyền thiết rắn chắc, Huyền cương dẻo dai, hai thứ này kết hợp với nhau chắc chắn là sự lựa chọn tuyệt vời.
Chí ít thì trong Luyện Khí Quyết có nói như vậy.
“Huyền thiết và Huyền cương rất quý giá, chỗ ta mặc dù có nhưng chỉ sợ ngươi không mua nổi thôi”, Chu Đại Phúc dụi dụi đôi mắt nhập nhèm của mình, ông ta không nói gì mà chỉ giơ ra một ngón tay.
“Mười nghìn?”
“Mười nghìn? Ngươi nghĩ gì vậy? Là một trăm nghìn”.
Ực! Diệp Thành nuốt nước bọt cái ực.
“Một trăm nghìn đã là rẻ lắm rồi, Vạn Bảo Các của Bàng Đại Hải bán còn đắt hơn”, Chu Đại Phúc liếc nhìn biểu cảm thú vị của Diệp Thành rồi nói tiếp: “Vả lại, một trăm nghìn linh thạch cũng chỉ đủ mua Huyền thiết và Huyền cương cỡ to bằng quả trứng thôi”.
Nghe vậy, Diệp Thành lại một lần nữa nuốt nước miếng. Hắn biết sự quý giá của Huyền thiết và Huyền cương nhưng dù sao thì hắn cũng đã đánh giá thấp giá trị của chúng.
Một trăm nghìn linh thạch.
Đây là khái niệm gì, đệ tử ngoại môn cho dù sống cả đời trong tông môn cũng không thể nhận được nhiều như vậy, cho dù hắn có thể luyện chế Ngọc Linh Dịch thì cũng cần một khoảng thời gian rất dài mới có thể gom đủ một trăm nghìn linh thạch.
“Đương nhiên, có một nơi sẽ rất rẻ”, Chu Đại Phúc nói tiếp.
“Nơi nào ạ?”
“Chợ đen U Minh”.
Nghe vậy, Diệp Thành xoa xoa cằm, hắn thầm nhủ: “Suýt thì quên nơi này”.
Chợ đen U Minh nằm nằm ở con đường giao với ba tông môn Hằng Nhạc Tông, Chính Dương Tông và Thanh Vân Tông, là nơi giao dịch buôn bán, và là một nơi rất tốt để bán vật ăn cắp được, cũng chính vì vậy mà nơi này không được thái bình cho lắm, xuất hiện nhiều kẻ gian trá, tội ác tày trời
Diệp Thành mặc dù chưa từng tới chợ đen U Minh nhưng hắn đương nhiên đã từng nghe tới những mặt xấu của nó.
Đương nhiên chợ đen U Huyền cũng không phải chỉ nổi tiếng về mặt này, nơi này mặc dù hỗn loạn nhưng những thứ đồ buôn bán ở đây lại không thiếu bảo vật dị thường, vả lại giá cả còn thấp hơn nhiều chợ chính thống, có không ít tu sĩ tới đây để tìm bảo bối.
“Huyền thiết và huyền cương ở chợ đen U Huyền sẽ rẻ hơn nơi này bao nhiêu”, Diệp Thành thầm nghĩ rồi nhìn Chu Đại Phúc.
“Huyền thiết và huyền cương ở nơi đó lai lịch không rõ ràng, chủ nhân của nó đều là những kẻ ăn cắp cho nên có lẽ sẽ rẻ hơn bốn, năm mươi nghìn”.
“Bốn, năm mươi nghìn”, Diệp Thành lại lần nữa xoa cằm. Đối với hắn mà nói thì bốn, năm mươi nghìn linh thạch không phải là con số nhỏ, nếu thật sự mua được huyền cương và huyền thiết ở chợ đen U Huyền thì hắn cũng không ngại tới đó một chuyến.
“Chợ đen U Huyền không phải là nơi đất lành, bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng, ngươi nghĩ cho kỹ”, Chu Đại Phúc liếc nhìn Diệp Thành.
“Cũng chẳng còn cách nào khác ạ, ai bảo chỗ của người bán đắt quá”.
“Bốn, năm mươi nghìn thôi mà, tiết kiệm là mua được”, Chu Đại Phúc ho hắng, “huyền cương và huyền thiết chỗ ta cũng không phải tự nhiên mà có, là ta tốn bao nhiêu công sức mới kiếm được một chút”.
Nghe vậy, Diệp Thành nhếch miệng, thầm nhủ Chu Đại Phúc và Bàng Đại Hải giống nhau, đều là những lão già xảo quyệt.
Cả hai đang nói chuyện thì Hổ Oa cầm binh khí của mình đi ra. Thứ mà cậu ta chọn không phải là linh kiếm mà là một cây gậy sắt. Mặc dù độ dài không tương xứng so với chiều cao của cậu ta nhưng miễn cưỡng có thể dùng được.
“Ô Thiết Côn”, Chu Đại Phúc trông thấy thì lên tiếng: “Tiểu tử, bao nhiêu binh khí như vậy, sao ngươi lại chọn nó?”
“Hổ Oa, đệ có thể đi đổi món đồ khác”, Diệp Thành cũng cười nói.
Trong bao nhiêu binh khí như vậy, binh khí khó luyện nhất chính là thương, còn cây gậy Ô Thiết Côn này chỉ kém trường thương một tí mà thôi. Độ khó khi luyện tập không cần nói cũng biết, và đây chính là lý do mà Diệp Thành và Chu Đại Phúc không khuyên Hổ Oa lựa chọn cây gậy này.
“Không cần đâu ạ, đệ rất thích cây gậy Ô Thiết Côn này”, Hổ Oa cười khúc khích.
“Vậy thì chọn nó đi”, biết tính Hổ Oa một khi đã xác định điều gì thì sẽ không thay đổi, Diệp Thành cũng không tiện nói gì thêm.
“Kiếm có sự lợi hại của kiếm, côn có sự kỳ diệu của côn, chọn rồi thì cứ lấy thôi”, Chu Đại Phúc cũng không phản đối.
“Trưởng lão, người có huyền thuật côn pháp không ạ?”, Diệp Thành nhìn Chu Đại Phúc.
Hổ Oa vừa bước vào hàng tu sĩ, có rất nhiều thứ chưa hiểu, lại chọn binh khí là Ô Thiết Côn, kể cả là Diệp Thành còn không hiểu gì về côn pháp chứ đừng nói là Hổ Oa.
“Côn pháp thuộc Thiên Môn, chỗ ta không có”, Chu Đại Phúc lắc đầu, “ngươi có thể tới Vạn Bảo Các xem, có lẽ nơi đó có”.
Nghe vậy, Diệp Thành có phần thất vọng.
“Đã vậy thì chúng con xin cáo từ”, Diệp Thành chắp tay hành lễ, dẫn Hổ Oa rời khỏi Linh Khí Các.
Cả hai lại tới Vạn Bảo Các nhưng cũng phải ôm nỗi thất vọng quay về.
Diệp Thành dẫn Hổ Oa tới ngọn núi mà hắn vẫn thường tu luyện và chỉ dẫn cho Hổ Oa một vài điều.
“Hổ Oa, cần cù bù khả năng, đệ phải cố gắng nhé”.
“Vâng, đệ sẽ cố gắng hơn nữa, sẽ không làm huynh phải mất mặt”.
Chương 38: Cuộc cá cược bên ngoài Phong Vân Đài
Một đêm yên tĩnh, chớp mắt đã tới sáng hôm sau.
Sáng sớm, khi trời vừa sáng liền có tin tức giật gân truyền khắp ngoại môn Hằng Nhạc Tông.
“Nghe tin gì chưa? Diệp Thành muốn khiêu chiến với Tề Hạo”.
“Thật không vậy?”
“Tề Hạo hiện giờ đang ở cảnh giới Nhân Nguyên tầng thứ hai đấy”.
“Diệp Thành ăn no rửng mỡ sao?”
Thông tin vừa lan đi liền kéo theo làn sóng mới. Đệ tử của tam đại chủ phong vừa mới chấm dứt chiến tranh sau cuộc hỗn chiến trên Phong Vân Đài, Phong Vân Đài yên bình chưa lâu đã lại lần nữa trở thành nơi mưa gió bão bùng, điều quan trọng hơn cả chính là Diệp Thành đã gây nên làn sóng vô cùng mạnh mẽ khiến các đệ tử giỏi hóng chuyện chạy tới Phong Vân Đài từ trước.
“Coi thưng Nhân Dương Phong, trừng trị hắn cũng tốt thôi”, thủ toạ Nhân Dương Phong là Thanh Dương Chân Nhân toạ trên thạch đài cao, lên tiếng với giọng điệu tự tin về Tề Hạo.
“Tuân mệnh”, bên dưới, Tề Hạo phất vạt áo, phong độ ngời ngời, khoé miệng nở nụ cười tự tin tuyệt đối.
“Chúng con cũng đi cùng”, Tô Tâm Nguyệt và một đám đệ tử đi theo.
Ở một nơi khác, phía dưới Phong Vân Đài, các đệ tử đến từ sớm để xem náo nhiệt đã âm thầm nhường đường cho Diệp Thành, kẻ đang vác theo thanh trọng kiếm Thiên Khuyết đi vào.
“Lần trước hắn đánh bại đệ tử của hai đỉnh khác, không biết lần này có đánh lại được Tề Hạo không?”
“Vệ Dương và Triệu Long có thể so với Tề Hạo sao?”
“Cảnh giới ngưng khí và cảnh giới nhân nguyên căn bản là hai đẳng cấp khác biệt”.
Trong tiếng xôn xao bàn tán, Diệp Thành vừa bước lên chiến đài thì nghiêng đầu nhìn xuống dưới và trông thấy một bóng người xông ra kéo hắn lại.
Diệp Thành trông vậy thì hơi ngỡ ngàng, và người kéo hắn không ai khác chính là Hùng Nhị, tên này trông bộ dạng hết sức thê thảm. Khuôn mặt vốn đã béo phệ núng nính thì lúc này còn sưng vêu lên, mặt mũi tím tái, trông bộ dạng cái ngữ này quay về đã bị tẩn cho một trận không nhẹ.
“Tiểu tử, ngươi nói thật cho đại ca đây biết, ngươi nắm chắc vài phần thắng?”, Hùng Nhị trợn trừng đôi mắt ti hí của mình và nhìn Diệp Thành.
“Mười phần”.
“Được đấy”, Hùng Nhị đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh khiến Diệp Thành không khỏi cảm thấy kỳ lạ.
Thu lại ánh mắt, Diệp Thành đi lên Phong Vân Đài.
“Nào, nào, nào, cược đi, cược càng nhiều thì thắng càng nhiều, không cược thì đừng có tiếc”.
Diệp Thành vừa lên chiến đài, bên dưới liền vang lên lời nói này. Nếu nhìn kỹ thì người nói chính là Hùng Nhị.
Cái ngữ này không biết lấy từ đâu ra một cái bàn, trên mặt bàn còn treo hai tấm thẻ bài, trên một tấm viết tên Diệp Thành, tấm còn lại viết tên Tề Hạo.
Cá cược bên ngoài.
Diệp Thành đã nhìn thấu ý định của Hùng Nhị. Ngày thường những người đánh nhau trên Phong Vân Đài đều sẽ cược gì đó khiến những đệ tử không hiểu tu đạo bên dưới Phong Vân Đài vì nhàn rỗi mà cũng lấy linh thạch ra cược. Đây gọi là cá cược bên ngoài. Người nào may thì có thể phát tài chỉ trong một đêm, còn nếu vận may kém thì cũng có thể táng gia bại sản.
“Nào, đến đây, đến đây, cược nhiều thắng nhiều, cược ít thắng ít”.
Đúng là biết ăn nói thật đấy. Nghe thấy lời hô hào của Hùng Nhị, các đệ tử xung quanh lập tức xông lại như ong vỡ tổ.
“Ta đặt Tề Hạo”.
“Ta cũng đặt Tề Hạo”.
“Tề Hạo thắng”.
Phần đặt cược chẳng có gì ngoài tưởng tượng, tất cả đều cược Tề Hạo thắng khiến phần có tên Tề Hạo chất đầy linh thạch, còn phía Diệp Thành lại chẳng có lấy viên linh thạch nào.
“Ta kém vậy sao?”, trên Phong Vân Đài, Diệp Thành liếc xuống dưới mà không khỏi ngỡ ngàng.
Nhưng khoé miệng hắn lại mang theo nụ cười.
“Được rồi, bỏ tay xa ra nào, không trả lại đâu nhé”.
Tiếng hô hào của Hùng Nhị vang khắp Phong Vân Đài. Tên này không những có đầu óc buôn bán mà trong lúc bận rộn trên bàn cược vẫn không quên nháy mắt với Diệp Thành đang đứng trên chiến đài.
“Có tiền rồi”, Diệp Thành như nhìn thấy đống linh thạch lấp lánh trước mặt.
Đang đau đầu vì kiếm tiền mua huyền cương và huyền thiết thì Hùng Nhị bày ra cách này, hắn nhất định phải lấy một ít.
Chẳng mấy chốc, trên bàn cược chất đầy linh thạch, còn cao hơn cả đầu người, ước chừng cũng phải đến hơn năm, sáu mươi nghìn.
Các đệ tử đặt cược cũng đã về vị trí của mình, người nào người nấy xoa xoa tay chỉ đợi lấy tiền về.
“Tề Hạo đến rồi”, rất nhanh sau đó, đệ tử tinh mắt trong đám người liền lên tiếng reo hò.
Các đệ tử bên dưới chiến đài lần lượt đưa mắt qua nhìn, Tề Hạo vận y phục trắng, tay cầm quạt trắng từ từ đi tới, phía sau còn có cả toán đệ tử của Nhân Dương Phong đi cùng, trông bộ dạng như đến để ứng cứu.
Dưới con mắt của hàng chục nghìn người, Tề Hạo nhếch miệng, phong độ ngời ngời đáp lên chiến đài.
“Woa, đẹp trai quá”, đột nhiên, tiếng các đệ tử nữ xung quanh vang lên.
Tề Hạo hình như rất thích cảm giác này, hắn khẽ xoay cây quạt xếp trong tay, bày ra bộ dạng nho nhã thanh tao.
“Tề sư huynh, xử hắn đi”, trận chiến còn chưa bắt đầu, các đệ tử của Nhân Dương Phong với sĩ khí ngút trời cổ vũ cho Tề Hạo.
“Sát niệm quá lớn, ngươi khó có thể thành chính quả”, Tô Tâm Nguyệt đứng trong đám người liếc nhìn Diệp Thành.
Trên chiến đài, Tề Hạo nhìn Diệp Thành với vẻ mặt đầy ý tứ, hắn mỉa mai: “Diệp Thành, là ai cho ngươi dũng khí mà khiêu chiến với ta?”
“Có phải ngươi tự đánh giá mình cao quá không?”, Diệp Thành nói thản nhiên.
“Thế người, người tên là Tề Hạo kia có đặt cược không, nếu không đặt thì ta chốt tại đây”, bên dưới, Hùng Nhị lên tiếng.
“Đặt, đương nhiên đặt”, Tề Hạo khẽ phất quạt, rút ra một túi đựng đồ: “Đặt cược ta thắng, mười nghìn linh thạch”.
Woa!
Hắn vừa dứt lời, bên dưới xôn xao bàn tán, đặc biệt là những đệ tử nữ không ngừng ngưỡng mộ, thầm nhủ Tề Hạo không những gia thế giàu có, tu vi cao, trông đẹp trai mà vung tay cũng thật hào phóng, phù hợp với hình tượng bạch mã hoàng tử trong lòng bọn họ.
“Ta không có nhiều tiền như Tề Hạo huynh đây, ta đặt một trăm thôi”.
Diệp Thành cũng ra tay nhưng đặt một trăm linh thạch trên bàn về phía mình, thể hiện mình thắng. Một trăm linh thạch của hắn cũng chính là một trăm linh thạch duy nhất cược cho hắn.
Đóng cược!
Tiếng Hùng Nhị vang lên, hắn đập cái búa lên trên bàn cược.
“Bên dưới có vụ cược ngoài, ngươi và ta không cược gì sao?”, Tề Hạo nhìn Diệp Thành cười nói, mặt nghếch lên cao cao tại thượng, hắn còn nghếch cao hơn nữa thì có lẽ hắn bay lên trời luôn được mất.
“Ta không có tiền, không cược”.
“Lẽ nào ngươi sợ rồi?”
“Không phải ta sợ”, Diệp Thành gãi tai, “đợi lát nữa ta đánh ngươi ngất đi thì mọi thứ trên người ngươi chính là của ta thôi”.
“Khẩu khí lớn lắm”, mắt Tề Hạo hiện lên ánh nhìn lạnh lùng, hắn lập tức di chuyển, mũi chân dúi xuống đất, sau vài lần thoắt ẩn thoắt hiện, hắn đã sát phạt tới trước mặt Diệp Thành, thân pháp dị thường, phía sau hắn còn để lại tàn ảnh.
“Tốc độ nhanh quá”.
“Thân pháp này thật huyền diệu”, đến cả Diệp Thành, đối thủ của hắn thấy vậy cũng không khỏi ngạc nhiên.
Nói rồi, Tề Hạo đã tới trước mặt Diệp Thành, giơ tay tung ra một đạo chưởng ấn.
Thấy vậy, Diệp Thành lập tức giơ thanh Thiên Khuyết lên.
Bang!
Diệp Thành bị một chưởng kia của Tề Hạo đánh cho lùi về sau, hắn không hề dốc toàn lực, cũng sẽ không dốc toàn lực, hắn đánh một chiêu bình thường ra để thăm dò thực lực của Tề Hạo.
Chương 39: Trắng đen lẫn lộn
“Không chịu nổi một chiêu”.
Một chiêu đạt được mục đích, Tề Hạo bật cười lạnh lùng, hắn càng trở nên phóng khoáng hơn, tiếp tục sát phạt tới trước mặt Diệp Thành, trong lòng bàn tay chân khí lưu chuyển, ngưng tụ lại thành chưởng ấn hình sao năm cánh.
Vút!
Diệp Thành lập tức vung thanh Thiên Khuyết. Tề Hạo thấy vậy thì lập tức né người tránh qua thanh kiếm, chưởng ấn hình sao lập tức bạt về phía ngực Diệp Thành khiến Diệp Thành nhoài người về phía trước”.
“Ngươi đang coi thường khả năng chiến đấu thực tế của ta sao?”, Diệp Thành cười lạnh lùng, khi chưởng ấn hình sao sắp va vào người hắn, hắn nhanh chóng lùi về sau.
“Chậm quá”, Tề Hạo di chuyển lên phía trước, tốc độ nhanh vô cùng.
“Chậm sao? Vậy thì nhanh hơn một chút”, Diệp Thành bật cười, khi hắn nhanh chóng lùi về sau thì thanh Thiên Khuyết đã vung về phía Tề Hạo, còn hắn cũng đạp chân xuống đất, cơ thể đang lùi về sau đột nhiên xông tới trước.
Một chưởng của Tề Hạo đánh bay thanh thanh Thiên Khuyết, có điều, ngay sau đó, Diệp Thành đã nhân cơ hội mà tấn công về phía trước.
Bôn lôi chưởng!
Sau âm thanh như sấm sét, Diệp Thành tung ra bôn lôi chưởng.
Tề Hạo cứng đơ người, đánh ra một đòn trong không gian.
Rầm!
Chưởng lực khủng khiếp của hai bên giao nhau trong không gian phát ra âm thanh như sấm rền. Có vẻ lực đạo của Tề Hạo không đủ mạnh nên hắn đã bị một chưởng của Diệp Thành đánh lùi nửa bước.
“Đối kháng trực diện khiến Tề Hạo yếu thế”, bên dưới bàn tán xôn xao.
“Ngươi thì hiểu cái quái gì, cũng vì trước đó Tề Hạo đánh bay thanh Thiên Khuyết, còn chưa kịp vận chân khí, lực đạo không đủ nên mới thua nửa chiêu”.
“Có điều dù là vậy thì Diệp Thành cũng không hề đơn giản”.
“Đúng là đã đánh giá ngươi quá thấp rồi”, bị đánh lùi nửa bước, Tề Hạo cười gian giảo nhưng không hề vì thua chiêu này mà phẫn nộ, vì tất cả mới chỉ là khởi đầu mà thôi.
“Đánh giá thấp ta, ngươi sẽ thua rất thảm”.
“Vậy thì phải xem ngươi có thể tiếp chiêu này hay không”, ánh mắt Tề Hạo lạnh lùng, hắn lập tức xoay chuyển bàn tay, trên đỉnh đầu hắn trong chốc lát mấy gió biến hoá khôn lường, từng đường kiếm khí hư ảo xuất hiện nhiều vô kể.
“Lăng Không Kiếm Vũ”, theo tiếng hô khẽ của Tề Hạo, bàn tay hắn vung mạnh, kiếm khí khắp trời như cơn mưa trút xuống, đẹp đẽ vô cùng.
Thấy vậy, Diệp Thành đã có sự chuẩn bị từ trước, hắn rút thanh Thiên Khuyết đang cắm trên chiến đài lên, sau đó đẩy chân khí vào bên trong thanh kiếm.
Thanh Thiên Khuyết dày dặn được Diệp Thành giơ cao, chĩa thẳng lên trời, sau đó hắn điên cuồng xoay thanh kiếm. Diệp Thành trở thành trung tâm, xung quanh hắn hình thành nên vòng xoáy chân khí, còn kiếm khí khắp trời kia đều bị vòng xoáy chân khí phá bỏ.
Lệnh Thiên Kiếm Vũ bị phá, Tề Hạo không hề tức giận, khoé miệng hắn ngược lại còn nở nụ cười tôi độc.
Thấy thế, Diệp Thành chợt run người, hắn cảm nhận được một luồng chính khí lạnh toát từ dưới đất đang lan tới mình với tốc độ nhanh chóng.
“Địa Long Thuật”, Tề Hạo đan hai tay vào nhau hô lên.
Giây phút sau đó, luồng khí hình thuồng luồng hư ảo xung phá mặt đất, hướng về phía Diệp Thành.
“Mật thuật huyền diệu quá”, trước có Lệnh Thiên Kiếm Vũ, sau có Địa Long Thuật khiến bên dưới chiến đài không khỏi kinh ngạc.
“Cho dù ngươi là rồng hay là gì đi nữa thì ta cũng phải giết ngươi”.
Trên chiến đài vang lên tiếng hét của Diệp Thành, hắn nắm tay thật chặt, máu trong cơ thể cũng chảy nhanh hơn, chân khí cuồn cuộn hiện lên giữa những đầu ngón tay, sau đó hắn giáng một đòn thật mạnh vào luồng khí thuồng luồng hư ảo kia.
Một chưởng với lực đạo khủng khiếp khiến luồng khí kia tản đi, những người bên dưới chiến đài thảng thốt mãi không thôi.
“Diệp Thành có thực lực mạnh thế này sao?”
“Đúng là đã đánh giá hắn thấp rồi”.
“Tiểu tử, không ngờ ngươi còn có khả năng chiến đấu bá đạo như vậy”, bên dưới, Hùng Nhị thấy đòn đánh vừa rồi của Diệp Thành thì lên giọng tán thưởng.
Luồng khí kia tản đi, mặt Tề Hạo lạnh hơn vài phần, hắn lập tức xoay chuyển hình bàn tay.
“Ngươi cho rằng ta còn cho ngươi cơ hội sao?”, giọng nói lạnh lùng vang lên từ xa tới gần, Diệp Thành giống như một con sư tử, tung ra bôn lôi chưởng đánh bay ấn quyết mà Tề Hạo kết thành.
Ấn quyết bị phá bỏ, Tề Hạo mặt mày tối sầm cả lại, hắn lập tức lùi về sau.
Lúc này Diệp Thành đuổi tới, bỏ lại thanh Thiên Khuyết. Vì không bị ảnh hưởng bởi thanh trọng kiếm, hắn di chuyển nhanh như một cơn gió, phía sau thậm chí còn có tàn ảnh.
“Tốc độ nhanh quá”, không chỉ những người bên dưới Phong Vân Đài mà đến cả Tề Hạo cũng không khỏi ngạc nhiên.
Bôn lôi chưởng! Diệp Thành đạp vỡ một tảng đá xanh trên chiến đài sau đó ra tay. Chưởng này khiến hắn dùng mất sáu phần lực đạo.
Phía đối diện, Tề Hạo nheo mắt nhìn, vì trong lực đạo mà Diệp Thành tung ra, hắn có thể cảm nhận được sức mạnh bá đạo khủng khiếp, chưởng này và chưởng trước đó rõ ràng không hề giống nhau.
“Hắn ta giấu thực lực”, Tề Hạo thoáng qua ánh nhìn lạnh như hàn băng, hắn dừng lại, tiến lên trước một bước, tung chưởng với chưởng ấn hình đầu hổ.
Rầm!
Lại là một đòn mới nhưng Tề Hạo lại bị đẩy ngược về sau.
“Sao có thể có sức mạnh như vậy?”, mặt Tề Hạo tối sầm cả lại.
Có điều hắn vừa dừng lại, chưa kịp cử động gì thì Diệp Thành ở phía đối diện đã như con sư tử đực lao tới, ra tay mang theo bôn lôi chưởng với khí thế bá đạo.
“Huyền quang thuẫn giáp”, Tề Hạo cắn vào đầu lưỡi, hắn nói ra một câu, và rồi phía trước hắn hoá thành thuẫn giáp màu máu.
Bịch!
Một chưởng của Diệp Thành trúng vào thuẫn giáp phát ra từng âm thanh bịch bịch.
“Phá cho ta”, sau tiếng hét lớn, Diệp Thành lao tới, vung mạnh cánh tay tung chưởng vào thuẫn giáp kia.
Rắc!
Âm thanh chói tai vang lên, thuẫn giáp mà Tề Hạo ngưng tụ lập tức nứt lìa, đến cả hắn cũng bị bật ngược về sau.
“Tiểu tử này là loại quái thai gì vậy chứ?”, Tề Hạo lùi về sau liên tục, sắc mặt hắn rõ vẻ kinh ngạc.
“Chưa hết đâu”, Diệp Thành ở phía đối diện rõ ràng không định cho Tề Hạo cơ hội để thở, hắn bước tới trước mặt Tề Hạo.
“Phá thuẫn trảm”, Tề Hạo vừa định kết ấn thì lại một lần nữa bị Diệp Thành phá tan.
“Bị ta đánh ở cự li gần, ngươi tự cậu phúc cho chính mình đi”, giọng nói lạnh lùng của Diệp Thành vang lên, các loại chiêu thức của Thú Tâm Nộ lập tức được triển khai.
Hắn giống như mãnh thú hạ sơn, ra tay dị thường quyết đoán, lúc như mãnh hổ, lúc như vượn dữ, lúc lại như sư tử, lúc như sói hoang, các ngón đòn vồ, đập kết hợp giữa chân tay, đầu gối, bả vai được hắn vận dụng linh hoạt, mỗi bộ phận trên cơ thể đều trở thành binh khí hung hãn.
“Lại…lại là cách đánh này”, phía dưới tất cả đều ngỡ ngàng.
Nhưng phàm là những người từng thấy Diệp Thành đánh với Triệu Long thì đều biết cách đánh dị thường của Diệp Thành, chiêu thức không phức tạp rắc rối mà dứt khoát nhanh nhẹn, bá đạo mạnh mẽ.
Nghĩ tới Triệu Long ngày hôm đó, chẳng phải cũng bị đánh tới mức không ngẩng được đầu lên sao?
“Đây chẳng phải là những thuật pháp chiến đấu cơ bản nhất sao? Sao lại được Diệp Thành sử dụng khác thường như vậy?”
“Sao ta lại thấy Diệp Thành không giống người mà giống hung thú nhỉ?”
“Dị thường, quá dị thường”.
“Tiểu tử, ngươi giỏi lắm”, Hùng Nhị trên bàn cược nhìn mà hoa mắt chóng mặt.
A….!
Trên chiến đài vang lên tiếng kêu thất thanh của Tề Hạo. Mặc dù hắn mạnh hơn Triệu Long rất nhiều, trên người lại có rất nhiều mật thuật nhưng mỗi lần thi triển đều bị Diệp Thành phá tan, càng không thể đấu chọi lại với Diệp Thành khi đánh ở cự ly gần, toàn thân chỉ toàn dấu chân dấu tay.
Lúc này, trên mặt hắn không còn mang theo nét cười nữa, hắn bị Diệp Thành đánh cho tới mức không ngẩng nổi đầu lên.
“Đây…”, các đệ tử của Nhân Dương Phong thấy vậy thì thẫn thờ.
Tề Hạo là ai, hắn là sư huynh được bọn họ kính nể, không ai có thể ngờ nổi Tề Hạo lại bị một tên đệ tử thực tập ở tầng ngưng khí thứ nhất đánh cho liên tục lùi về sau như vậy.
“Ta…đây là lần đầu tiên ta thấy Tề Hạo sư huynh thảm bại như vậy”.
“Tề sư huynh ở cảnh giới Nhân Nguyên đấy”.
“Tên Diệp Thành kia rõ ràng chỉ ở cảnh giới ngưng khí, tại sao lại có khả năng chiến đấu mạnh như vậy?”
“Hắn rõ ràng dùng yêu thuật”, Tô Tâm Nguyệt lên tiếng, giọng nói lạnh lùng khiến người ta phải sợ, đặc biệt là khi trông thấy Diệp Thành tấn công Tề Hạo, cô ta càng hận hơn bao giờ hết, cứ thế nghiến răng mãi không thôi.
“Yêu thuật. Đúng! Chính là yêu thuật”, lời của cô ta được các đệ tử của Nhân Dương Phong đồng loạt hưởng ứng.
“Diệp Thành, ngươi dùng yêu thuật, đúng là vô liêm sỉ”, sau lời nói của đệ tử đầu tiên trong Nhân Dương Phong, các đệ tử còn lại cũng lập tức lên tiếng mắng chửi tạo ra phản ứng dây chuyền bên dưới chiến đài.
Những đệ tử có mối quan hệ tốt với Tề Hạo lần lượt hửng ứng, người nào người nấy lên tiếng với lời nói xúc phạm, mắng chửi, tạo thành một làn sóng.
“Cút xuống đây, ngươi không xứng quyết đấu với Tề Hạo sư huynh”.
Trong đám người, không biết là ai đã ném một quả trứng vào người Diệp Thành.
Sau đó rất nhiều đệ tử làm theo, nào trứng gà, nào rau củ, tất cả đều được người ta ném lên chiến đài, rồi từng tiếng hò hét bắt Diệp Thành xuống chiến đài vang lên khiến Diệp Thành đang đại chiến không khỏi dừng lại.
“Hằng Nhạc Tông là chính phái, không chứa chấp yêu thuật”.
“Đưa hắn tới Giới Luật Đường”.
“Dùng yêu thuật, đúng là ti tiện”.
Chương 40: Phản công
Bên dưới chiến đài sôi sục, người lên tiếng mắng chửi Diệp Thành nhiều vô kể.
Vì bên dưới hỗn loạn như vậy nên cuộc đại chiến trên chiến đài cũng tạm thời ngưng lại. Tề Hạo bị đánh thảm bại lúc này mới có cơ hội để thở.
“Dùng yêu thuật, ti tiện bỉ ổi”, đệ tử của Nhân Dương Phong bám lấy lý do này, càng chửi càng hăng, không kiêng dè gì.
Nghe vậy, Diệp Thành lạnh mặt, nhìn đám đệ tử của Nhân Dương Phong: “Chửi câu nữa ta xem”.
“Sao, dùng yêu thuật còn không cho người ta nói à?”, một đệ tử mặc đồ trắng của Nhân Dương Phong lên tiếng nạt.
“Ngươi có thể bịt miệng một mình ta nhưng ngươi có thể bịt miệng bao nhiêu người ở đây sao?”
“Không đi theo con đường tu luyện chính thống, lại chọn tu luyện tà đào”.
Đối diện với những lời vu oan đó, mặc dù phẫn nộ nhưng một mình Diệp Thành cũng không thể cản lại đám đông.
Toàn những lời vô căn cứ. Điều này Diệp Thành đương nhiên ý thức được.
Đương lúc Diệp Thành bị phân tán sự tập trung thì Tề Hạo ở phía đối diện đột nhiên tấn công, một đường kiếm hình bán nguyệt chém tới.
Phụt!
Máu tươi bắn ra ngoài. Diệp Thành bị thương, phần trước ngực bị chém tạo thành vết thương sâu.
“Chết đi”, Tề Hạo với vẻ mặt tôi độc hét lên, trông hắn giống hệt con chó điên, trên đầu ngón tay còn có ánh sáng bao quanh được hắn chỉ về phía trước.
Roẹt!
Trên vai phải Diệp Thành lập tức xuất hiện vết rách sâu ứa máu.
Lại bị đánh lén!
Diệp Thành lảo đảo lùi về sau, khuôn mặt hắn lạnh tới cực điểm. Hôm đó ở ngọn núi đằng sau Hằng Nhạc Tông, hắn cũng bị Tề Hạo đánh lén nên bị thương, còn cảnh tượng hôm nay và ngày hôm đó lại quá giống nhau.
Vì đánh lén và bị thương liên tiếp nên trạng thái của Diệp Thành lúc này hết sức thảm hại. Tề Hạo như kẻ điên, không hề cho Diệp Thành cơ hội để thở, nào chưởng ấn, nào chưởng ảnh, kiếm mang liên tiếp được tung ra.
“Mẹ kiếp, có cần thể diện nữa không chứ”, Hùng Nhị phía dưới thực sự không thể đứng nhìn lâu hơn nữa, hắn vỗ bàn nhảy lên rồi hét lớn.
Lúc này, không ai quan tâm tới hắn cả.
“Đánh bại hắn”, thấy Tề Hạo phản công dữ dội, các đệ tử của Nhân Dương Phong càng hăng hái hơn.
“Tề sư huynh sao có thể thua được chứ?”, thấy Diệp Thành bị đánh lùi liên tiếp, Tô Tâm Nguyệt thở phào.
“Ôi chao, có lý không vậy”, Hùng Nhị cứ thế nhảy lên bàn hắng giọng.
Nên biết rằng hắn chính là nhà cái trong vụ cá cược này. Số linh thạch cược Tề Hạo thắng lên tới hơn bảy, tám mươi nghìn, còn phần đặt cược cho Diệp Thành chỉ có một trăm linh thạch, điều đó có nghĩa rằng nếu Diệp Thành thua thì đồng nghĩa hắn phải đền cho người ta bảy, tám mươi nghìn linh thạch tiền cược.
Đương nhiên tất cả cũng không hẳn là vì chuyện linh thạch. Mặc dù hắn quen Diệp Thành chưa lâu nhưng hắn có thể nhìn ra được tính cách chất phác của Diệp Thành, chắc chắn là một người đáng để kết bạn lâu dài. Hắn coi Diệp Thành là người bạn thực thụ của mình, thấy Diệp Thành trước là bị người ta vu oan, sau lại bị đánh lén, điều này khiến hắn không khỏi phẫn nộ.
Phụt!
Phụt!
Trên chiến đài, máu tươi cứ thế bắn ra ngoài. Từ lúc bị Tề Hạo đánh lén, Diệp Thành không hề có thời gian phản ứng lại, cứ thế bị Tề Hạo đánh tới tấp về phía phần rìa của chiến đài.
Chết đi.
Sau tiếng rít, Tề Hạo vung một nhát kiếm rẽ ngang trời.
Phụt!
Lại là đường máu bắn vọt ra ngoài, chỉ là lần này Diệp Thành không hề né tránh mà nhẫn nhịn chịu cảnh bị đâm, và hắn không hề ngã khỏi chiến đài.
“Hôm nay, thù mới hận cũ tính cả”.
Giọng nói Diệp Thành lạnh vô cùng, tay trái hắn nắm chặt lấy thanh trường kiếm của Tề Hạo, tung một chưởng vào trúng mặt Tề Hạo.
Tề Hạo trúng đòn, lảo đảo xiêu vẹo.
Diệp Thành không đợi hắn ta đứng vững, cứ thế tung chưởng khiến Tề Hạo lùi liên tục về sau.
Chiến!
Sau tiếng hét, Diệp Thành không màng máu chảy, hắn như con sư tử hung hãn lao vào Tề Hạo.
Hắn thật sự đã bị chọc cho phát điên lên. Đối diện với đám người tỏ vẻ đạo mạo nhưng lại nham hiểm vô cùng, Diệp Thành không hề nương tay, sát phạt tới trước mặt Tề Hạo. Các ngón đòn của Thú Tâm Nộ được hắn thi triển linh hoạt, quyết tâm phản công.
Gừ!
Gừ!
Mỗi một lần Diệp Thành ra tay đều mang theo tiếng gầm như của muông thú.
A….
Tề Hạo rống giận, đầu tóc hắn rối xù, cho dù hắn có bao nhiêu mật thuật trên người nhưng khi Diệp Thành thi triển thuật chiến đấu gần thì hắn lại một lần nữa bị chèn ép, không vận nổi sức mạnh toàn thân và bao nhiêu mật thuật cũng chẳng thể dùng tới được.
“Yêu thuật, hắn lại thi triển yêu thuật”.
Thấy Tề Hạo lại một lần nữa yếu thế, các đệ tử của Nhân Dương Phong lại bắt đầu hô lên. Chẳng mấy chốc, các đệ tử quan sát trận đấu lần lượt thêm lời, khí thế không kém gì ban nãy.
Không phải tất cả bọn họ đều là đệ tử giao hảo với Tề Hạo, kỳ thực thì bọn họ tiếc số linh thạch mình bỏ ra hơn.
Nên biết rằng phía dưới Phong Vân Đài còn có vụ cá cược nữa.
Tất cả mọi người có mặt ngoài Hùng Nhị và Diệp Thành ra thì còn lại đều đặt cược Tề Hạo thắng. Nếu như Tề Hạo thất bại thì há chẳng phải linh thạch của bọn họ một đi không trở lại sao?
“Dùng yêu thuật, thật là bỉ ổi”.
“Cút xuống dưới, ngươi không xứng quyết đầu với Tề sư huynh”.
“Kéo hắn tới Giới Luật Đường”.
Tiếng mắng chửi, tiếng nạt nộ lại một lần nữa vang vọng. Người ta quy chụp cho Diệp Thành dùng yêu thuật, nếu còn dùng đến phương pháp này một lần nữa thì sẽ ngừng cuộc đấu trên chiến đài lại, và đó cũng là cách làm tranh thủ thời gian cho Tề Hạo được thở.
Thế nhưng đã bị mắc bẫy một lần, Diệp Thành sao có thể tái phạm sai lầm lần thứ hai. Hắn không ngừng tấn công, giống như con mãnh thú, cứ thế ra tay hung hãn tới mức bá đạo. Từng nắm đấm giáng xuống, Tề Hạo máu me be bét, không có nổi sức mà phản kháng.
A…!
Sắc mặt Tề Hạo trông giữ dằn nhưng hắn vẫn không hề bất tỉnh nhân sự.
“Tiểu tử, được lắm”, Hùng Nhị đứng trên bàn cược, không biết hắn lấy đâu ra một miếng vải trắng, cứ thế vẫy thật lực.
“Sư…sư tỷ, giờ phải làm sao?”, bên dưới chiến đài, đệ tử của Nhân Dương Phong lần lượt nhìn sang Tô Tâm Nguyệt.
Tô Tâm Nguyệt cũng hoang mang. Dù thế nào thì cô ta cũng không ngờ Diệp Thành lại có khả năng chiến đấu như vậy, cho dù liên tiếp bị thương, thậm chí bị ép đến mức không còn đường lui, vậy mà mọi thứ lại xảy ra ngoài dự liệu của cô ta.
Bịch!
Trên chiến đài, Tề Hạo bị Diệp Thành đánh bay ra ngoài, sau đó, tiếng động mạnh vang lên và cơ thể Tề Hạo ngã dụi xuống đất làm chiến đài nứt lìa.
Có điều khi hắn đứng dậy thì khoé miệng lại mang theo nụ cười tàn nhẫn: “Diệp Thành, ngươi cuối cùng cũng không thể đánh bại ta”.
Nghe vậy, Diệp Thành đang định sát phạt tới trước thì cau mày. Hắn nhận ra chân khí chảy trong cơ thể mình đều bị một sức mảnh khủng khiếp trói buộc, đến cả vùng đan hải cũng bị cấm cố.
“Thiên Linh Chú”, Diệp Thành nhìn vào cánh tay và nhận ra trên cánh tay hắn bị dính một đạo hoàng phù màu vàng, và từ từ thâm nhập vào cơ thể hắn. Nếu nhìn kỹ thì đây há chẳng phải là Thiên Linh Chú sao?
“Là Thiên Linh Chú”, các đệ tử bên dưới đều ngỡ ngàng. Thiên Linh Chú quý giá như vậy, không ngờ Tề Hạo lại có phù chú này.
“Chân khí bị cấm cố, Diệp Thành không còn khả năng phản kháng”.
“Lần này không bị thua tiền rồi”.
“Hoá ra Tề sư huynh đã có kế hoạch từ trước”, người của Nhân Dương Phong thở phào nhẹ nhõm, cuộc đại chiến tiếp theo không phải lo nữa rồi.
“Tề Hạo, mẹ kiếp, đúng là loại mặt dày”, tại hiện trường, cũng chỉ có mình Hùng Nhị là lớn tiếng mắng chửi: “Đấu với một tên ở cảnh giới ngưng khí mà còn dùng tới Thiên Linh Chú, ngươi còn có thể hèn hạ hơn được nữa không?”
Có điều Tề Hạo lúc này sao có thể nghe nổi những lời Hùng Nhị nói. Cơn phẫn nộ lấp đầy tâm trí hắn. Trong đầu hắn lúc này chỉ có một suy nghĩ duy nhất đó chính là đánh bại Diệp Thành bằng mọi giá.
Phía đối diện, Diệp Thành mặt lạnh như hàn băng.
Đây cũng là lần đầu tiên hắn trúng Thiên Linh Chú, và là lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự khủng khiếp của Thiên Linh Chú. Dựa vào thực lực lúc này của hắn thì tuyệt đối không thể phá được phù chú này.
“Chân khí bị cấm cố, Diệp Thành không thể đánh bại được Tề Hạo”.
Ánh mắt Diệp Thành tối sầm cả lại, vùng đan hải bị cấm cố có nghĩa là chân hoả cũng bị chặn lại, cho dù cơ thể hắn có khoẻ mạnh rắn rỏi, cho dù khả năng chiến đấu thực tế của hắn có vượt trội thế nào đi nữa thì trong tình cảnh không có chân khí, hắn tuyệt đối không có khả năng chiến thắng.
Ha ha ha…
Phía đối diện vang lên điệu cười tôi độc không chút kiêng dè của Tề Hạo.
“Ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết”, Tề Hạo rút thanh kiếm sắc lẹm ra, từ từ đi tới. Hắn không vội ra tay mà muốn từ từ tận hưởng cái cảm giác sung sướng khi trông thấy Diệp Thành tức tối mà chẳng thể làm được gì.
“Ai sống ai chế còn chưa biết được”, Diệp Thành nhếch miệng cười lạnh lùng, hắn lại một lần nữa có sự chuẩn bị cho cuộc đại chiến.
Quay về Tiểu Linh Viên đã là đêm khuya nhưng Diệp Thành vừa vào tới nơi liền phát hiện Hổ Oa vẫn còn chưa ngủ, đang khoanh chân trên chiếc đệm hương bồ hấp thu linh khí của đất trời.
Nhìn kỹ, hắn nhận ra tu vi của Hổ Oa đã ở tầng ngưng khí thứ nhất.
“Quả là cậu bé chăm chỉ”, Diệp Thành khẽ mỉm cười.
Nghe vậy, Hổ Oa liền mở mắt, thấy Diệp Thành thì vội vàng đứng dậy: “Đại ca, huynh về rồi sao?”
“Đệ thấy thế nào?”, Diệp Thành vỗ vai Hổ Oa,
“Đệ thấy rất tốt, hi hi”, Hổ Oa tươi cười để lộ hàm răng trắng tinh, một người chất phác đôn hậu như Hổ Oa không biết cách che giấu cảm xúc nên những gì cậu ta thể hiện đều là tình cảm thật của mình.
“Đệ thấy toàn thân đều sung mãn sức mạnh, vả lại lượng ăn của đệ còn thay đổi hơn trước rất nhiều”.
“Sau này đệ sẽ mạnh hơn bây giờ nữa”, Diệp Thành cười động viên, sau đó hắn rút ra ba bình Ngọc Linh Dịch từ trong túi đựng đồ đưa cho Hổ Oa: “Cứ cách một canh giờ lại uống ba giọt, ba giọt là nhiều nhất, không được uống thêm nhé”.
“Đa tạ đại ca”, Hổ Oa rất hào hứng, còn không quên dùng vạt áo lau lau cái bình.
“Dùng xong thì tìm huynh để lấy thêm”.
“Vâng, thưa sư huynh”, Hổ Oa gật đầu sau đó lại ngẩng đầu, ánh mắt lấp lánh nhìn Diệp Thành: “Đại ca, đệ có thể tới linh sơn tu luyện giống huynh được không?”
Diệp Thành trầm ngâm. Là đệ tử môn phái, hắn biết rõ sự hiểm ác bên trong môn phái thế nào, thực lực yếu sẽ bị bắt nạt, thực lực mạnh sẽ bị đố kỵ, âm mưu quỷ kế càng khiến người ta khó mà đề phòng.
Hổ Oa là một đứa trẻ thật thà đôn hậu, hắn thật sự không muốn để Hổ Oa tiếp xúc với những điều xấu này từ sớm.
“Đệ chỉ muốn nhìn ngắm thế giới bên trên ấy thôi”, thấy Diệp Thành không nói gì, Hổ Oa lại cúi đầu.
Trông bộ dạng đó của Hổ Oa, mặc dù trong lòng Diệp Thành khúc mắc nhưng trên mặt hắn vẫn mang theo nụ cười, hắn xoa đầu Hổ Oa, cười nói: “Đệ chuẩn bị đi, sáng mai ta đưa đệ lên núi”.
“Thật sao ạ?”, Hổ Oa lại lần nữa ngẩng đầu.
“Đi đi”.
“Vâng, vâng”, Hổ Oa nhanh nhẹn, chạy tuột vào phòng mình.
Haiz!
Hổ Oa vừa đi, Diệp Thành không khỏi thở dài, “không biết giúp đệ trở thành một tu sĩ rốt cục là đúng hay sai nữa”.
Cuối cùng, hắn đảo mắt nhìn vào căn phòng của Hổ Oa và chữa trị vết thương cho linh thú Tiểu Ưng. Nhân lúc trời tối, hắn vào phòng Trương Phong Niên, đem một bình Ngọc Linh Dịch trút vào cơ thể ông ta giúp ông ta được bồi bổ.
Làm xong xuôi, Diệp Thành quay lại phòng mình, đặt bình hồ lô Tử Kim lên đầu giường rồi từ từ nuốt trọn linh khí, cuối cùng hắn mới nhắm mắt, vận chuyển Man Hoang Luyện Thể.
Ngày hôm sau, khi trời còn chưa sáng hắn đã đi ra khỏi phòng. Trong Tiểu Linh Viên, Hổ Oa đã dậy từ lâu, còn thay một bộ quần áo sạch sẽ.
“Lên trên kia nhớ tu luyện nghiêm túc, đừng gây chuyện, nhớ là về sớm nhé cháu”, Trương Phong Niên cầm cây gậy dặn đi dặn lại, chỉ sợ Hổ Oa lên kia bị bắt nạt.
Diệp Thành chậm rãi đi tới, cười nói: “Tiền bối yên tâm, cháu sẽ chăm sóc cho đệ ấy”.
Diệp Thành ăn chút gì đó rồi cùng Hổ Oa ra khỏi Tiểu Linh Viên.
Lần đầu tiên lên núi linh Hằng Nhạc Tông, đôi mắt Hổ Oa không ngừng liếc khắp mọi nơi. Núi cao sừng sững, cung điện dồi dào đại khí, linh thụ rực rỡ sắc màu, tất cả mọi thứ trong mắt cậu ta đều trở nên hết sức mới mẻ.
Trên núi linh Hằng Nhạc Tông hôm nay có nhiều người hấp thu linh khí. Có lẽ cuộc hỗn chiến trên Phong Vân Đài của các đệ tử không còn gì thú vị nên bọn họ mới quay về tu luyện, cũng có thể là một tháng sau sẽ diễn ra cuộc so tài của ngoại môn nên bọn họ cảm thấy áp lực, do vậy mới tập trung tu luyện.
Có điều sự xuất hiện của Diệp Thành vẫn khiến nhiều người chú ý.
Tên đệ tử thự tập này từ khi tới Hằng Nhạc Tông đã gây ra không ít chuyện khiến người ta kinh ngạc, đấu với Triệu Long trên Phong Vân Đài, công khai khiêu khích Địa Dương Phong, đánh Vệ Dương thảm bại, chịu phạt từ Giới Luật Đường…
“Sao hắn lại dẫn Hổ Oa lên đây? Dám to gan coi thường môn quy vậy sao?”
“Ngươi mù sao? Bên trong cơ thể tên thiếu niên Hổ Oa kia có chân khí kìa”.
“Có thể tu luyện rồi sao?”
“Quả là một chuyện bất ngờ”.
Nghe những lời bàn tán xung quanh, Diệp Thành cứ thế ngó lơ, hắn kéo tay Hổ Oa chậm rãi đi qua.
Chỉ có Hổ Oa khi nghe thấy những lời xì xào và trông thấy người khác chỉ trỏ thì nép sau lưng Diệp Thành, không dám có thêm bất cứ hành động nào thừa thãi.
“Đừng sợ”, Diệp Thành mỉm cười.
“Đệ…đệ không sợ”.
Đi một vòng, Diệp Thành dẫn Hổ Oa tới Cửu Thanh Các, định lấy một tấm bài thân phận cho Hổ Oa.
Bên trong đại điện vẫn là Thanh Y Chân Nhân với dáng vẻ chẳng ra sao đó. Thấy Diệp Thành đi tới, Thanh Y Chân Nhân bật cười: “Tiểu tử, cậu nghĩ ta trí nhớ tồi thế sao?”
Thanh Y Chân Nhân còn nhớ hôm đó, khi Diệp Thành lần đầu tiên tới đây, thủ toạ của tam đại chủ phong cũng có mặt, nhưng vì Diệp Thành với tu vi thấp kém nên không ai nhận hắn.
Chỉ là việc sau đó xảy ra khiến ông ta ngạc nhiên. Một tên đệ tử thực tập mà tam đại chủ phong không thu nhận lại có khả năng đáng kinh ngạc như vậy, điều đó không khỏi khiến người ta cảm thấy tiếc nuối.
“Tiền bối chê cười rồi ạ”, Diệp Thành cười nói.
Nói rồi, hắn dẫn Hổ Oa tới phía trước: “Tiền bối, cậu nhóc này tên Hổ Oa, đến để nhận thẻ bài thân phận ạ”.
Ồ.
Nghe vậy, Thanh Y trưởng lão lập tức nhìn Hổ Oa. Ông ta vừa nhìn vừa bóp bóp cánh tay và bờ vai nhỏ nhắn của Hổ Oa. Ông ta đã nhìn nhầm một lần và không muốn nhìn nhầm lần thứ hai.
Có điều lần này ông ta quan sát tỉ mỉ nhưng xét về tư cách và khả năng thiên bẩm của Hổ Oa thì quả thực là quá bình thường, so với Diệp Thành còn kém xa.
“Tiểu Oa, ngươi chỉ có thể làm một đệ tử thực tập”, cuối cùng, Thanh Y trưởng lão nhìn Hổ Oa, hỏi: “Ngươi có đồng ý không?”
“Có ạ”, Hổ Oa vội gật đầu: “Thưa ông, chỉ cần có thể tu luyện trên núi thì con đều đồng ý ạ”.
Thanh Y Trưởng Lão bật cười rồi đi vào trong. Chẳng mấy chốc, ông ta đã lấy ra một cái túi đựng đồ.
Diệp Thành nhận lấy túi đựng đồ, sau đó chắp tay cung kính với Thanh Y Trưởng Lão: “Tiền bối, phiền người rồi”.
Nói rồi, Diệp Thành quay người rời đi, nhưng lại bị Thanh Y Trưởng Lão gọi lại.
“Câu nhóc, nếu thời gian thực tập hết rồi thì cậu có đồng ý làm đệ tử của ta không?”, Thanh Y Trưởng Lão hỏi.
Quy định từ trước tới nay ở Hằng Nhạc Tông cho dù là tam đại chủ phong hay là trưởng lão của các Đại Các thì đều có thể thu nhận đệ tử, còn lời này của Thanh Y Trưởng Lão có nghĩa là muốn thu nhận môn hạ về Cửu Thanh Các của mình.
“Đa tạ trưởng lão khen ngợi, khi hết thời gian thực tập con sẽ suy nghĩ ạ”, Diệp Thành mỉm cười, nói với giọng rất hoà nhã. Hắn không đồng ý cũng không từ chối.
“Ta đợi câu trả lời của cậu”.
Diệp Thành gật đầu, dẫn Hổ Oa ra khỏi Cửu Thanh Các.
Đối diện với hắn là một người quen mặt, nói chính xác hơn là kẻ thù. Người này thong dong tự tại, mặc bộ y phục màu trắng, khoé miệng lúc nào cũng mang theo vẻ cợt nhả, nếu nhìn kỹ thì đây há chẳng phải là tên Tề Hạo của Nhân Dương Phong đánh lén Diệp Thành ở sau núi sao?
Ồ!
Thấy Diệp Thành, Tề Hạo bật cười: “Trái đất tròn thật đấy, tới đâu cũng gặp tên phế vật nhà ngươi”.
Diệp Thành nhìn hắn với ánh mắt lạnh lùng, vốn dĩ hắn định đấu với Tề Hạo trên Phong Vân Đài nhưng cân nhắc suy đi tính lại thì hắn vẫn tạm thời bỏ đi suy nghĩ này, vì Hổ Oa đi theo hắn, hắn không muốn cậu ta thấy cảnh mưa máu như vậy.
“Sao? Roi lửa không đánh chết được ngươi à?”, Tề Hạo cười gian giảo.
Hắn không tới một mình, đằng sau còn có một thiếu niên tên Tề Vân, tên này cũng trạc tuổi với Hổ Oa nhưng bộ dạng lại cao ngạo vô cùng. Tên này liếc nhìn Hổ Oa và tỏ ra khinh khi: “Thật là yếu”.
Bị Tề Vân nhìn như vậy, Hổ Oa cúi đầu tự ti, cho dù là luận về thân thế, tu vi cảnh giới, khí chất hay tư cách thì cậu ta vẫn còn kém xa Tề Vân.
Diệp Thành kéo Hổ Oa rời đi nhưng một âm thanh lạnh lùng vang lên: “Tề Hạo, ngày mai trên Phong Vân Đài, ta đợi ngươi”.
Chương 37: Ô Thiết Côn
Ra khỏi Cửu Thanh Các, Diệp Thành kéo Hổ Oa đi về phía Linh Khí Các, định chọn cho Hổ Oa một binh khí.
“Đại ca, đệ làm huynh mất mặt rồi”, đang đi, Hổ Oa đột nhiên cúi đầu nói.
Nghe vậy Diệp Thành chợt sững người nhưng hắn nhanh chóng nghĩ tới nguyên do. Hổ Oa thật thà, có vẻ như vẫn đang để tâm tới việc vừa xảy ra. Cùng độ tuổi nhưng Tề Vân lại mạnh hơn Hổ Oa rất nhiều.
Hắn đã nghe qua lai lịch của Tề Hạo từ lâu, Tề Hạo là một công tử thế gia tu luyện, từ nhỏ được đưa tới Hằng Nhạc Tông.
Còn thiếu niên tên Tề Vân kia đương nhiên cũng là người nhà họ Tề, cũng được đưa tới Hằng Nhạc Tông để tu hành.
Đại Sở không thiếu các gia tộc danh giá tu luyện, giống như Thượng Quan Gia của Đông Nhạc, Tư Đồ Gia của Tây Thục, Tề Gia của Nam Cương và Vương Gia của Bắc Xuyên, còn Tề Hạo và thiếu niên Tề Vân kia đều là con cháu của nhà họ Tề ở Nam Cương.
Các gia tộc tu luyện mặc dù không thâm hậu như tông môn nhưng cũng không hề đơn giản, con cháu trong gia tộc từ nhỏ đều được ngâm mình trong linh dược, chỉ cần điểm này thì không chỉ Hổ Oa mà ngay cả Diệp Thành hắn cũng không thể sánh kịp.
“Đệ vừa trở thành tu sĩ, con đường sau này còn dài”, Diệp Thành vỗ vai Hổ Oa, cười khích lệ.
“Có phải đệ không nên lên núi không?”
“Đã tới rồi thì phải chấp nhận. Trên đời này vẫn luôn tồn tại kẻ mạnh, kẻ yếu, nhưng ông trời rất công bằng, khi huynh mới tới đây, không phải cũng bị người khác coi thường đấy sao?”
“Ừm, đệ sẽ cố gắng hơn nữa, nhất định không để huynh mất mặt”.
Nói rồi, cả hai cùng tới Linh Khí Các.
Vừa đi vào trong đã thấy trưởng lão Chu Đại Phúc của Linh Khí Các đang say giấc chợt bừng tỉnh.
“Vào đi, chỉ được lấy một thứ”, Chu Đại Phúc khoát tay.
“Đi thôi”, Diệp Thành đẩy Hổ Oa về phía trước: “lấy một món thuận với tay mình, sau này ta sẽ kiếm cho đệ binh khí tốt hơn”.
Sự xuất hiện của Diệp Thành có vẻ như khiến Chu Đại Phúc tỉnh táo hơn. Ông ta ngồi dậy vươn vai, sau đó lại ngáp dài.
Thấy Chu Đại Phúc tỉnh dậy mà Hổ Oa còn chưa ra ngoài, Diệp Thành bèn tiến lên trước một bước, cười hỏi: “Trưởng lão, nơi này của người có huyền thiết và huyền cương không ạ?”
Huyền thiết và Huyền cương chính là thứ quý giá để luyện binh khí, trước nay chỉ có thể mơ mà không thể có được.
Còn Diệp Thành hỏi tới hai thứ này mục đích rất rõ ràng, hắn muốn dùng Huyền thiết và Huyền cương để tôi luyện vào thanh kiếm Xích Tiêu của mình. Huyền thiết rắn chắc, Huyền cương dẻo dai, hai thứ này kết hợp với nhau chắc chắn là sự lựa chọn tuyệt vời.
Chí ít thì trong Luyện Khí Quyết có nói như vậy.
“Huyền thiết và Huyền cương rất quý giá, chỗ ta mặc dù có nhưng chỉ sợ ngươi không mua nổi thôi”, Chu Đại Phúc dụi dụi đôi mắt nhập nhèm của mình, ông ta không nói gì mà chỉ giơ ra một ngón tay.
“Mười nghìn?”
“Mười nghìn? Ngươi nghĩ gì vậy? Là một trăm nghìn”.
Ực! Diệp Thành nuốt nước bọt cái ực.
“Một trăm nghìn đã là rẻ lắm rồi, Vạn Bảo Các của Bàng Đại Hải bán còn đắt hơn”, Chu Đại Phúc liếc nhìn biểu cảm thú vị của Diệp Thành rồi nói tiếp: “Vả lại, một trăm nghìn linh thạch cũng chỉ đủ mua Huyền thiết và Huyền cương cỡ to bằng quả trứng thôi”.
Nghe vậy, Diệp Thành lại một lần nữa nuốt nước miếng. Hắn biết sự quý giá của Huyền thiết và Huyền cương nhưng dù sao thì hắn cũng đã đánh giá thấp giá trị của chúng.
Một trăm nghìn linh thạch.
Đây là khái niệm gì, đệ tử ngoại môn cho dù sống cả đời trong tông môn cũng không thể nhận được nhiều như vậy, cho dù hắn có thể luyện chế Ngọc Linh Dịch thì cũng cần một khoảng thời gian rất dài mới có thể gom đủ một trăm nghìn linh thạch.
“Đương nhiên, có một nơi sẽ rất rẻ”, Chu Đại Phúc nói tiếp.
“Nơi nào ạ?”
“Chợ đen U Minh”.
Nghe vậy, Diệp Thành xoa xoa cằm, hắn thầm nhủ: “Suýt thì quên nơi này”.
Chợ đen U Minh nằm nằm ở con đường giao với ba tông môn Hằng Nhạc Tông, Chính Dương Tông và Thanh Vân Tông, là nơi giao dịch buôn bán, và là một nơi rất tốt để bán vật ăn cắp được, cũng chính vì vậy mà nơi này không được thái bình cho lắm, xuất hiện nhiều kẻ gian trá, tội ác tày trời
Diệp Thành mặc dù chưa từng tới chợ đen U Minh nhưng hắn đương nhiên đã từng nghe tới những mặt xấu của nó.
Đương nhiên chợ đen U Huyền cũng không phải chỉ nổi tiếng về mặt này, nơi này mặc dù hỗn loạn nhưng những thứ đồ buôn bán ở đây lại không thiếu bảo vật dị thường, vả lại giá cả còn thấp hơn nhiều chợ chính thống, có không ít tu sĩ tới đây để tìm bảo bối.
“Huyền thiết và huyền cương ở chợ đen U Huyền sẽ rẻ hơn nơi này bao nhiêu”, Diệp Thành thầm nghĩ rồi nhìn Chu Đại Phúc.
“Huyền thiết và huyền cương ở nơi đó lai lịch không rõ ràng, chủ nhân của nó đều là những kẻ ăn cắp cho nên có lẽ sẽ rẻ hơn bốn, năm mươi nghìn”.
“Bốn, năm mươi nghìn”, Diệp Thành lại lần nữa xoa cằm. Đối với hắn mà nói thì bốn, năm mươi nghìn linh thạch không phải là con số nhỏ, nếu thật sự mua được huyền cương và huyền thiết ở chợ đen U Huyền thì hắn cũng không ngại tới đó một chuyến.
“Chợ đen U Huyền không phải là nơi đất lành, bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng, ngươi nghĩ cho kỹ”, Chu Đại Phúc liếc nhìn Diệp Thành.
“Cũng chẳng còn cách nào khác ạ, ai bảo chỗ của người bán đắt quá”.
“Bốn, năm mươi nghìn thôi mà, tiết kiệm là mua được”, Chu Đại Phúc ho hắng, “huyền cương và huyền thiết chỗ ta cũng không phải tự nhiên mà có, là ta tốn bao nhiêu công sức mới kiếm được một chút”.
Nghe vậy, Diệp Thành nhếch miệng, thầm nhủ Chu Đại Phúc và Bàng Đại Hải giống nhau, đều là những lão già xảo quyệt.
Cả hai đang nói chuyện thì Hổ Oa cầm binh khí của mình đi ra. Thứ mà cậu ta chọn không phải là linh kiếm mà là một cây gậy sắt. Mặc dù độ dài không tương xứng so với chiều cao của cậu ta nhưng miễn cưỡng có thể dùng được.
“Ô Thiết Côn”, Chu Đại Phúc trông thấy thì lên tiếng: “Tiểu tử, bao nhiêu binh khí như vậy, sao ngươi lại chọn nó?”
“Hổ Oa, đệ có thể đi đổi món đồ khác”, Diệp Thành cũng cười nói.
Trong bao nhiêu binh khí như vậy, binh khí khó luyện nhất chính là thương, còn cây gậy Ô Thiết Côn này chỉ kém trường thương một tí mà thôi. Độ khó khi luyện tập không cần nói cũng biết, và đây chính là lý do mà Diệp Thành và Chu Đại Phúc không khuyên Hổ Oa lựa chọn cây gậy này.
“Không cần đâu ạ, đệ rất thích cây gậy Ô Thiết Côn này”, Hổ Oa cười khúc khích.
“Vậy thì chọn nó đi”, biết tính Hổ Oa một khi đã xác định điều gì thì sẽ không thay đổi, Diệp Thành cũng không tiện nói gì thêm.
“Kiếm có sự lợi hại của kiếm, côn có sự kỳ diệu của côn, chọn rồi thì cứ lấy thôi”, Chu Đại Phúc cũng không phản đối.
“Trưởng lão, người có huyền thuật côn pháp không ạ?”, Diệp Thành nhìn Chu Đại Phúc.
Hổ Oa vừa bước vào hàng tu sĩ, có rất nhiều thứ chưa hiểu, lại chọn binh khí là Ô Thiết Côn, kể cả là Diệp Thành còn không hiểu gì về côn pháp chứ đừng nói là Hổ Oa.
“Côn pháp thuộc Thiên Môn, chỗ ta không có”, Chu Đại Phúc lắc đầu, “ngươi có thể tới Vạn Bảo Các xem, có lẽ nơi đó có”.
Nghe vậy, Diệp Thành có phần thất vọng.
“Đã vậy thì chúng con xin cáo từ”, Diệp Thành chắp tay hành lễ, dẫn Hổ Oa rời khỏi Linh Khí Các.
Cả hai lại tới Vạn Bảo Các nhưng cũng phải ôm nỗi thất vọng quay về.
Diệp Thành dẫn Hổ Oa tới ngọn núi mà hắn vẫn thường tu luyện và chỉ dẫn cho Hổ Oa một vài điều.
“Hổ Oa, cần cù bù khả năng, đệ phải cố gắng nhé”.
“Vâng, đệ sẽ cố gắng hơn nữa, sẽ không làm huynh phải mất mặt”.
Chương 38: Cuộc cá cược bên ngoài Phong Vân Đài
Một đêm yên tĩnh, chớp mắt đã tới sáng hôm sau.
Sáng sớm, khi trời vừa sáng liền có tin tức giật gân truyền khắp ngoại môn Hằng Nhạc Tông.
“Nghe tin gì chưa? Diệp Thành muốn khiêu chiến với Tề Hạo”.
“Thật không vậy?”
“Tề Hạo hiện giờ đang ở cảnh giới Nhân Nguyên tầng thứ hai đấy”.
“Diệp Thành ăn no rửng mỡ sao?”
Thông tin vừa lan đi liền kéo theo làn sóng mới. Đệ tử của tam đại chủ phong vừa mới chấm dứt chiến tranh sau cuộc hỗn chiến trên Phong Vân Đài, Phong Vân Đài yên bình chưa lâu đã lại lần nữa trở thành nơi mưa gió bão bùng, điều quan trọng hơn cả chính là Diệp Thành đã gây nên làn sóng vô cùng mạnh mẽ khiến các đệ tử giỏi hóng chuyện chạy tới Phong Vân Đài từ trước.
“Coi thưng Nhân Dương Phong, trừng trị hắn cũng tốt thôi”, thủ toạ Nhân Dương Phong là Thanh Dương Chân Nhân toạ trên thạch đài cao, lên tiếng với giọng điệu tự tin về Tề Hạo.
“Tuân mệnh”, bên dưới, Tề Hạo phất vạt áo, phong độ ngời ngời, khoé miệng nở nụ cười tự tin tuyệt đối.
“Chúng con cũng đi cùng”, Tô Tâm Nguyệt và một đám đệ tử đi theo.
Ở một nơi khác, phía dưới Phong Vân Đài, các đệ tử đến từ sớm để xem náo nhiệt đã âm thầm nhường đường cho Diệp Thành, kẻ đang vác theo thanh trọng kiếm Thiên Khuyết đi vào.
“Lần trước hắn đánh bại đệ tử của hai đỉnh khác, không biết lần này có đánh lại được Tề Hạo không?”
“Vệ Dương và Triệu Long có thể so với Tề Hạo sao?”
“Cảnh giới ngưng khí và cảnh giới nhân nguyên căn bản là hai đẳng cấp khác biệt”.
Trong tiếng xôn xao bàn tán, Diệp Thành vừa bước lên chiến đài thì nghiêng đầu nhìn xuống dưới và trông thấy một bóng người xông ra kéo hắn lại.
Diệp Thành trông vậy thì hơi ngỡ ngàng, và người kéo hắn không ai khác chính là Hùng Nhị, tên này trông bộ dạng hết sức thê thảm. Khuôn mặt vốn đã béo phệ núng nính thì lúc này còn sưng vêu lên, mặt mũi tím tái, trông bộ dạng cái ngữ này quay về đã bị tẩn cho một trận không nhẹ.
“Tiểu tử, ngươi nói thật cho đại ca đây biết, ngươi nắm chắc vài phần thắng?”, Hùng Nhị trợn trừng đôi mắt ti hí của mình và nhìn Diệp Thành.
“Mười phần”.
“Được đấy”, Hùng Nhị đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh khiến Diệp Thành không khỏi cảm thấy kỳ lạ.
Thu lại ánh mắt, Diệp Thành đi lên Phong Vân Đài.
“Nào, nào, nào, cược đi, cược càng nhiều thì thắng càng nhiều, không cược thì đừng có tiếc”.
Diệp Thành vừa lên chiến đài, bên dưới liền vang lên lời nói này. Nếu nhìn kỹ thì người nói chính là Hùng Nhị.
Cái ngữ này không biết lấy từ đâu ra một cái bàn, trên mặt bàn còn treo hai tấm thẻ bài, trên một tấm viết tên Diệp Thành, tấm còn lại viết tên Tề Hạo.
Cá cược bên ngoài.
Diệp Thành đã nhìn thấu ý định của Hùng Nhị. Ngày thường những người đánh nhau trên Phong Vân Đài đều sẽ cược gì đó khiến những đệ tử không hiểu tu đạo bên dưới Phong Vân Đài vì nhàn rỗi mà cũng lấy linh thạch ra cược. Đây gọi là cá cược bên ngoài. Người nào may thì có thể phát tài chỉ trong một đêm, còn nếu vận may kém thì cũng có thể táng gia bại sản.
“Nào, đến đây, đến đây, cược nhiều thắng nhiều, cược ít thắng ít”.
Đúng là biết ăn nói thật đấy. Nghe thấy lời hô hào của Hùng Nhị, các đệ tử xung quanh lập tức xông lại như ong vỡ tổ.
“Ta đặt Tề Hạo”.
“Ta cũng đặt Tề Hạo”.
“Tề Hạo thắng”.
Phần đặt cược chẳng có gì ngoài tưởng tượng, tất cả đều cược Tề Hạo thắng khiến phần có tên Tề Hạo chất đầy linh thạch, còn phía Diệp Thành lại chẳng có lấy viên linh thạch nào.
“Ta kém vậy sao?”, trên Phong Vân Đài, Diệp Thành liếc xuống dưới mà không khỏi ngỡ ngàng.
Nhưng khoé miệng hắn lại mang theo nụ cười.
“Được rồi, bỏ tay xa ra nào, không trả lại đâu nhé”.
Tiếng hô hào của Hùng Nhị vang khắp Phong Vân Đài. Tên này không những có đầu óc buôn bán mà trong lúc bận rộn trên bàn cược vẫn không quên nháy mắt với Diệp Thành đang đứng trên chiến đài.
“Có tiền rồi”, Diệp Thành như nhìn thấy đống linh thạch lấp lánh trước mặt.
Đang đau đầu vì kiếm tiền mua huyền cương và huyền thiết thì Hùng Nhị bày ra cách này, hắn nhất định phải lấy một ít.
Chẳng mấy chốc, trên bàn cược chất đầy linh thạch, còn cao hơn cả đầu người, ước chừng cũng phải đến hơn năm, sáu mươi nghìn.
Các đệ tử đặt cược cũng đã về vị trí của mình, người nào người nấy xoa xoa tay chỉ đợi lấy tiền về.
“Tề Hạo đến rồi”, rất nhanh sau đó, đệ tử tinh mắt trong đám người liền lên tiếng reo hò.
Các đệ tử bên dưới chiến đài lần lượt đưa mắt qua nhìn, Tề Hạo vận y phục trắng, tay cầm quạt trắng từ từ đi tới, phía sau còn có cả toán đệ tử của Nhân Dương Phong đi cùng, trông bộ dạng như đến để ứng cứu.
Dưới con mắt của hàng chục nghìn người, Tề Hạo nhếch miệng, phong độ ngời ngời đáp lên chiến đài.
“Woa, đẹp trai quá”, đột nhiên, tiếng các đệ tử nữ xung quanh vang lên.
Tề Hạo hình như rất thích cảm giác này, hắn khẽ xoay cây quạt xếp trong tay, bày ra bộ dạng nho nhã thanh tao.
“Tề sư huynh, xử hắn đi”, trận chiến còn chưa bắt đầu, các đệ tử của Nhân Dương Phong với sĩ khí ngút trời cổ vũ cho Tề Hạo.
“Sát niệm quá lớn, ngươi khó có thể thành chính quả”, Tô Tâm Nguyệt đứng trong đám người liếc nhìn Diệp Thành.
Trên chiến đài, Tề Hạo nhìn Diệp Thành với vẻ mặt đầy ý tứ, hắn mỉa mai: “Diệp Thành, là ai cho ngươi dũng khí mà khiêu chiến với ta?”
“Có phải ngươi tự đánh giá mình cao quá không?”, Diệp Thành nói thản nhiên.
“Thế người, người tên là Tề Hạo kia có đặt cược không, nếu không đặt thì ta chốt tại đây”, bên dưới, Hùng Nhị lên tiếng.
“Đặt, đương nhiên đặt”, Tề Hạo khẽ phất quạt, rút ra một túi đựng đồ: “Đặt cược ta thắng, mười nghìn linh thạch”.
Woa!
Hắn vừa dứt lời, bên dưới xôn xao bàn tán, đặc biệt là những đệ tử nữ không ngừng ngưỡng mộ, thầm nhủ Tề Hạo không những gia thế giàu có, tu vi cao, trông đẹp trai mà vung tay cũng thật hào phóng, phù hợp với hình tượng bạch mã hoàng tử trong lòng bọn họ.
“Ta không có nhiều tiền như Tề Hạo huynh đây, ta đặt một trăm thôi”.
Diệp Thành cũng ra tay nhưng đặt một trăm linh thạch trên bàn về phía mình, thể hiện mình thắng. Một trăm linh thạch của hắn cũng chính là một trăm linh thạch duy nhất cược cho hắn.
Đóng cược!
Tiếng Hùng Nhị vang lên, hắn đập cái búa lên trên bàn cược.
“Bên dưới có vụ cược ngoài, ngươi và ta không cược gì sao?”, Tề Hạo nhìn Diệp Thành cười nói, mặt nghếch lên cao cao tại thượng, hắn còn nghếch cao hơn nữa thì có lẽ hắn bay lên trời luôn được mất.
“Ta không có tiền, không cược”.
“Lẽ nào ngươi sợ rồi?”
“Không phải ta sợ”, Diệp Thành gãi tai, “đợi lát nữa ta đánh ngươi ngất đi thì mọi thứ trên người ngươi chính là của ta thôi”.
“Khẩu khí lớn lắm”, mắt Tề Hạo hiện lên ánh nhìn lạnh lùng, hắn lập tức di chuyển, mũi chân dúi xuống đất, sau vài lần thoắt ẩn thoắt hiện, hắn đã sát phạt tới trước mặt Diệp Thành, thân pháp dị thường, phía sau hắn còn để lại tàn ảnh.
“Tốc độ nhanh quá”.
“Thân pháp này thật huyền diệu”, đến cả Diệp Thành, đối thủ của hắn thấy vậy cũng không khỏi ngạc nhiên.
Nói rồi, Tề Hạo đã tới trước mặt Diệp Thành, giơ tay tung ra một đạo chưởng ấn.
Thấy vậy, Diệp Thành lập tức giơ thanh Thiên Khuyết lên.
Bang!
Diệp Thành bị một chưởng kia của Tề Hạo đánh cho lùi về sau, hắn không hề dốc toàn lực, cũng sẽ không dốc toàn lực, hắn đánh một chiêu bình thường ra để thăm dò thực lực của Tề Hạo.
Chương 39: Trắng đen lẫn lộn
“Không chịu nổi một chiêu”.
Một chiêu đạt được mục đích, Tề Hạo bật cười lạnh lùng, hắn càng trở nên phóng khoáng hơn, tiếp tục sát phạt tới trước mặt Diệp Thành, trong lòng bàn tay chân khí lưu chuyển, ngưng tụ lại thành chưởng ấn hình sao năm cánh.
Vút!
Diệp Thành lập tức vung thanh Thiên Khuyết. Tề Hạo thấy vậy thì lập tức né người tránh qua thanh kiếm, chưởng ấn hình sao lập tức bạt về phía ngực Diệp Thành khiến Diệp Thành nhoài người về phía trước”.
“Ngươi đang coi thường khả năng chiến đấu thực tế của ta sao?”, Diệp Thành cười lạnh lùng, khi chưởng ấn hình sao sắp va vào người hắn, hắn nhanh chóng lùi về sau.
“Chậm quá”, Tề Hạo di chuyển lên phía trước, tốc độ nhanh vô cùng.
“Chậm sao? Vậy thì nhanh hơn một chút”, Diệp Thành bật cười, khi hắn nhanh chóng lùi về sau thì thanh Thiên Khuyết đã vung về phía Tề Hạo, còn hắn cũng đạp chân xuống đất, cơ thể đang lùi về sau đột nhiên xông tới trước.
Một chưởng của Tề Hạo đánh bay thanh thanh Thiên Khuyết, có điều, ngay sau đó, Diệp Thành đã nhân cơ hội mà tấn công về phía trước.
Bôn lôi chưởng!
Sau âm thanh như sấm sét, Diệp Thành tung ra bôn lôi chưởng.
Tề Hạo cứng đơ người, đánh ra một đòn trong không gian.
Rầm!
Chưởng lực khủng khiếp của hai bên giao nhau trong không gian phát ra âm thanh như sấm rền. Có vẻ lực đạo của Tề Hạo không đủ mạnh nên hắn đã bị một chưởng của Diệp Thành đánh lùi nửa bước.
“Đối kháng trực diện khiến Tề Hạo yếu thế”, bên dưới bàn tán xôn xao.
“Ngươi thì hiểu cái quái gì, cũng vì trước đó Tề Hạo đánh bay thanh Thiên Khuyết, còn chưa kịp vận chân khí, lực đạo không đủ nên mới thua nửa chiêu”.
“Có điều dù là vậy thì Diệp Thành cũng không hề đơn giản”.
“Đúng là đã đánh giá ngươi quá thấp rồi”, bị đánh lùi nửa bước, Tề Hạo cười gian giảo nhưng không hề vì thua chiêu này mà phẫn nộ, vì tất cả mới chỉ là khởi đầu mà thôi.
“Đánh giá thấp ta, ngươi sẽ thua rất thảm”.
“Vậy thì phải xem ngươi có thể tiếp chiêu này hay không”, ánh mắt Tề Hạo lạnh lùng, hắn lập tức xoay chuyển bàn tay, trên đỉnh đầu hắn trong chốc lát mấy gió biến hoá khôn lường, từng đường kiếm khí hư ảo xuất hiện nhiều vô kể.
“Lăng Không Kiếm Vũ”, theo tiếng hô khẽ của Tề Hạo, bàn tay hắn vung mạnh, kiếm khí khắp trời như cơn mưa trút xuống, đẹp đẽ vô cùng.
Thấy vậy, Diệp Thành đã có sự chuẩn bị từ trước, hắn rút thanh Thiên Khuyết đang cắm trên chiến đài lên, sau đó đẩy chân khí vào bên trong thanh kiếm.
Thanh Thiên Khuyết dày dặn được Diệp Thành giơ cao, chĩa thẳng lên trời, sau đó hắn điên cuồng xoay thanh kiếm. Diệp Thành trở thành trung tâm, xung quanh hắn hình thành nên vòng xoáy chân khí, còn kiếm khí khắp trời kia đều bị vòng xoáy chân khí phá bỏ.
Lệnh Thiên Kiếm Vũ bị phá, Tề Hạo không hề tức giận, khoé miệng hắn ngược lại còn nở nụ cười tôi độc.
Thấy thế, Diệp Thành chợt run người, hắn cảm nhận được một luồng chính khí lạnh toát từ dưới đất đang lan tới mình với tốc độ nhanh chóng.
“Địa Long Thuật”, Tề Hạo đan hai tay vào nhau hô lên.
Giây phút sau đó, luồng khí hình thuồng luồng hư ảo xung phá mặt đất, hướng về phía Diệp Thành.
“Mật thuật huyền diệu quá”, trước có Lệnh Thiên Kiếm Vũ, sau có Địa Long Thuật khiến bên dưới chiến đài không khỏi kinh ngạc.
“Cho dù ngươi là rồng hay là gì đi nữa thì ta cũng phải giết ngươi”.
Trên chiến đài vang lên tiếng hét của Diệp Thành, hắn nắm tay thật chặt, máu trong cơ thể cũng chảy nhanh hơn, chân khí cuồn cuộn hiện lên giữa những đầu ngón tay, sau đó hắn giáng một đòn thật mạnh vào luồng khí thuồng luồng hư ảo kia.
Một chưởng với lực đạo khủng khiếp khiến luồng khí kia tản đi, những người bên dưới chiến đài thảng thốt mãi không thôi.
“Diệp Thành có thực lực mạnh thế này sao?”
“Đúng là đã đánh giá hắn thấp rồi”.
“Tiểu tử, không ngờ ngươi còn có khả năng chiến đấu bá đạo như vậy”, bên dưới, Hùng Nhị thấy đòn đánh vừa rồi của Diệp Thành thì lên giọng tán thưởng.
Luồng khí kia tản đi, mặt Tề Hạo lạnh hơn vài phần, hắn lập tức xoay chuyển hình bàn tay.
“Ngươi cho rằng ta còn cho ngươi cơ hội sao?”, giọng nói lạnh lùng vang lên từ xa tới gần, Diệp Thành giống như một con sư tử, tung ra bôn lôi chưởng đánh bay ấn quyết mà Tề Hạo kết thành.
Ấn quyết bị phá bỏ, Tề Hạo mặt mày tối sầm cả lại, hắn lập tức lùi về sau.
Lúc này Diệp Thành đuổi tới, bỏ lại thanh Thiên Khuyết. Vì không bị ảnh hưởng bởi thanh trọng kiếm, hắn di chuyển nhanh như một cơn gió, phía sau thậm chí còn có tàn ảnh.
“Tốc độ nhanh quá”, không chỉ những người bên dưới Phong Vân Đài mà đến cả Tề Hạo cũng không khỏi ngạc nhiên.
Bôn lôi chưởng! Diệp Thành đạp vỡ một tảng đá xanh trên chiến đài sau đó ra tay. Chưởng này khiến hắn dùng mất sáu phần lực đạo.
Phía đối diện, Tề Hạo nheo mắt nhìn, vì trong lực đạo mà Diệp Thành tung ra, hắn có thể cảm nhận được sức mạnh bá đạo khủng khiếp, chưởng này và chưởng trước đó rõ ràng không hề giống nhau.
“Hắn ta giấu thực lực”, Tề Hạo thoáng qua ánh nhìn lạnh như hàn băng, hắn dừng lại, tiến lên trước một bước, tung chưởng với chưởng ấn hình đầu hổ.
Rầm!
Lại là một đòn mới nhưng Tề Hạo lại bị đẩy ngược về sau.
“Sao có thể có sức mạnh như vậy?”, mặt Tề Hạo tối sầm cả lại.
Có điều hắn vừa dừng lại, chưa kịp cử động gì thì Diệp Thành ở phía đối diện đã như con sư tử đực lao tới, ra tay mang theo bôn lôi chưởng với khí thế bá đạo.
“Huyền quang thuẫn giáp”, Tề Hạo cắn vào đầu lưỡi, hắn nói ra một câu, và rồi phía trước hắn hoá thành thuẫn giáp màu máu.
Bịch!
Một chưởng của Diệp Thành trúng vào thuẫn giáp phát ra từng âm thanh bịch bịch.
“Phá cho ta”, sau tiếng hét lớn, Diệp Thành lao tới, vung mạnh cánh tay tung chưởng vào thuẫn giáp kia.
Rắc!
Âm thanh chói tai vang lên, thuẫn giáp mà Tề Hạo ngưng tụ lập tức nứt lìa, đến cả hắn cũng bị bật ngược về sau.
“Tiểu tử này là loại quái thai gì vậy chứ?”, Tề Hạo lùi về sau liên tục, sắc mặt hắn rõ vẻ kinh ngạc.
“Chưa hết đâu”, Diệp Thành ở phía đối diện rõ ràng không định cho Tề Hạo cơ hội để thở, hắn bước tới trước mặt Tề Hạo.
“Phá thuẫn trảm”, Tề Hạo vừa định kết ấn thì lại một lần nữa bị Diệp Thành phá tan.
“Bị ta đánh ở cự li gần, ngươi tự cậu phúc cho chính mình đi”, giọng nói lạnh lùng của Diệp Thành vang lên, các loại chiêu thức của Thú Tâm Nộ lập tức được triển khai.
Hắn giống như mãnh thú hạ sơn, ra tay dị thường quyết đoán, lúc như mãnh hổ, lúc như vượn dữ, lúc lại như sư tử, lúc như sói hoang, các ngón đòn vồ, đập kết hợp giữa chân tay, đầu gối, bả vai được hắn vận dụng linh hoạt, mỗi bộ phận trên cơ thể đều trở thành binh khí hung hãn.
“Lại…lại là cách đánh này”, phía dưới tất cả đều ngỡ ngàng.
Nhưng phàm là những người từng thấy Diệp Thành đánh với Triệu Long thì đều biết cách đánh dị thường của Diệp Thành, chiêu thức không phức tạp rắc rối mà dứt khoát nhanh nhẹn, bá đạo mạnh mẽ.
Nghĩ tới Triệu Long ngày hôm đó, chẳng phải cũng bị đánh tới mức không ngẩng được đầu lên sao?
“Đây chẳng phải là những thuật pháp chiến đấu cơ bản nhất sao? Sao lại được Diệp Thành sử dụng khác thường như vậy?”
“Sao ta lại thấy Diệp Thành không giống người mà giống hung thú nhỉ?”
“Dị thường, quá dị thường”.
“Tiểu tử, ngươi giỏi lắm”, Hùng Nhị trên bàn cược nhìn mà hoa mắt chóng mặt.
A….!
Trên chiến đài vang lên tiếng kêu thất thanh của Tề Hạo. Mặc dù hắn mạnh hơn Triệu Long rất nhiều, trên người lại có rất nhiều mật thuật nhưng mỗi lần thi triển đều bị Diệp Thành phá tan, càng không thể đấu chọi lại với Diệp Thành khi đánh ở cự ly gần, toàn thân chỉ toàn dấu chân dấu tay.
Lúc này, trên mặt hắn không còn mang theo nét cười nữa, hắn bị Diệp Thành đánh cho tới mức không ngẩng nổi đầu lên.
“Đây…”, các đệ tử của Nhân Dương Phong thấy vậy thì thẫn thờ.
Tề Hạo là ai, hắn là sư huynh được bọn họ kính nể, không ai có thể ngờ nổi Tề Hạo lại bị một tên đệ tử thực tập ở tầng ngưng khí thứ nhất đánh cho liên tục lùi về sau như vậy.
“Ta…đây là lần đầu tiên ta thấy Tề Hạo sư huynh thảm bại như vậy”.
“Tề sư huynh ở cảnh giới Nhân Nguyên đấy”.
“Tên Diệp Thành kia rõ ràng chỉ ở cảnh giới ngưng khí, tại sao lại có khả năng chiến đấu mạnh như vậy?”
“Hắn rõ ràng dùng yêu thuật”, Tô Tâm Nguyệt lên tiếng, giọng nói lạnh lùng khiến người ta phải sợ, đặc biệt là khi trông thấy Diệp Thành tấn công Tề Hạo, cô ta càng hận hơn bao giờ hết, cứ thế nghiến răng mãi không thôi.
“Yêu thuật. Đúng! Chính là yêu thuật”, lời của cô ta được các đệ tử của Nhân Dương Phong đồng loạt hưởng ứng.
“Diệp Thành, ngươi dùng yêu thuật, đúng là vô liêm sỉ”, sau lời nói của đệ tử đầu tiên trong Nhân Dương Phong, các đệ tử còn lại cũng lập tức lên tiếng mắng chửi tạo ra phản ứng dây chuyền bên dưới chiến đài.
Những đệ tử có mối quan hệ tốt với Tề Hạo lần lượt hửng ứng, người nào người nấy lên tiếng với lời nói xúc phạm, mắng chửi, tạo thành một làn sóng.
“Cút xuống đây, ngươi không xứng quyết đấu với Tề Hạo sư huynh”.
Trong đám người, không biết là ai đã ném một quả trứng vào người Diệp Thành.
Sau đó rất nhiều đệ tử làm theo, nào trứng gà, nào rau củ, tất cả đều được người ta ném lên chiến đài, rồi từng tiếng hò hét bắt Diệp Thành xuống chiến đài vang lên khiến Diệp Thành đang đại chiến không khỏi dừng lại.
“Hằng Nhạc Tông là chính phái, không chứa chấp yêu thuật”.
“Đưa hắn tới Giới Luật Đường”.
“Dùng yêu thuật, đúng là ti tiện”.
Chương 40: Phản công
Bên dưới chiến đài sôi sục, người lên tiếng mắng chửi Diệp Thành nhiều vô kể.
Vì bên dưới hỗn loạn như vậy nên cuộc đại chiến trên chiến đài cũng tạm thời ngưng lại. Tề Hạo bị đánh thảm bại lúc này mới có cơ hội để thở.
“Dùng yêu thuật, ti tiện bỉ ổi”, đệ tử của Nhân Dương Phong bám lấy lý do này, càng chửi càng hăng, không kiêng dè gì.
Nghe vậy, Diệp Thành lạnh mặt, nhìn đám đệ tử của Nhân Dương Phong: “Chửi câu nữa ta xem”.
“Sao, dùng yêu thuật còn không cho người ta nói à?”, một đệ tử mặc đồ trắng của Nhân Dương Phong lên tiếng nạt.
“Ngươi có thể bịt miệng một mình ta nhưng ngươi có thể bịt miệng bao nhiêu người ở đây sao?”
“Không đi theo con đường tu luyện chính thống, lại chọn tu luyện tà đào”.
Đối diện với những lời vu oan đó, mặc dù phẫn nộ nhưng một mình Diệp Thành cũng không thể cản lại đám đông.
Toàn những lời vô căn cứ. Điều này Diệp Thành đương nhiên ý thức được.
Đương lúc Diệp Thành bị phân tán sự tập trung thì Tề Hạo ở phía đối diện đột nhiên tấn công, một đường kiếm hình bán nguyệt chém tới.
Phụt!
Máu tươi bắn ra ngoài. Diệp Thành bị thương, phần trước ngực bị chém tạo thành vết thương sâu.
“Chết đi”, Tề Hạo với vẻ mặt tôi độc hét lên, trông hắn giống hệt con chó điên, trên đầu ngón tay còn có ánh sáng bao quanh được hắn chỉ về phía trước.
Roẹt!
Trên vai phải Diệp Thành lập tức xuất hiện vết rách sâu ứa máu.
Lại bị đánh lén!
Diệp Thành lảo đảo lùi về sau, khuôn mặt hắn lạnh tới cực điểm. Hôm đó ở ngọn núi đằng sau Hằng Nhạc Tông, hắn cũng bị Tề Hạo đánh lén nên bị thương, còn cảnh tượng hôm nay và ngày hôm đó lại quá giống nhau.
Vì đánh lén và bị thương liên tiếp nên trạng thái của Diệp Thành lúc này hết sức thảm hại. Tề Hạo như kẻ điên, không hề cho Diệp Thành cơ hội để thở, nào chưởng ấn, nào chưởng ảnh, kiếm mang liên tiếp được tung ra.
“Mẹ kiếp, có cần thể diện nữa không chứ”, Hùng Nhị phía dưới thực sự không thể đứng nhìn lâu hơn nữa, hắn vỗ bàn nhảy lên rồi hét lớn.
Lúc này, không ai quan tâm tới hắn cả.
“Đánh bại hắn”, thấy Tề Hạo phản công dữ dội, các đệ tử của Nhân Dương Phong càng hăng hái hơn.
“Tề sư huynh sao có thể thua được chứ?”, thấy Diệp Thành bị đánh lùi liên tiếp, Tô Tâm Nguyệt thở phào.
“Ôi chao, có lý không vậy”, Hùng Nhị cứ thế nhảy lên bàn hắng giọng.
Nên biết rằng hắn chính là nhà cái trong vụ cá cược này. Số linh thạch cược Tề Hạo thắng lên tới hơn bảy, tám mươi nghìn, còn phần đặt cược cho Diệp Thành chỉ có một trăm linh thạch, điều đó có nghĩa rằng nếu Diệp Thành thua thì đồng nghĩa hắn phải đền cho người ta bảy, tám mươi nghìn linh thạch tiền cược.
Đương nhiên tất cả cũng không hẳn là vì chuyện linh thạch. Mặc dù hắn quen Diệp Thành chưa lâu nhưng hắn có thể nhìn ra được tính cách chất phác của Diệp Thành, chắc chắn là một người đáng để kết bạn lâu dài. Hắn coi Diệp Thành là người bạn thực thụ của mình, thấy Diệp Thành trước là bị người ta vu oan, sau lại bị đánh lén, điều này khiến hắn không khỏi phẫn nộ.
Phụt!
Phụt!
Trên chiến đài, máu tươi cứ thế bắn ra ngoài. Từ lúc bị Tề Hạo đánh lén, Diệp Thành không hề có thời gian phản ứng lại, cứ thế bị Tề Hạo đánh tới tấp về phía phần rìa của chiến đài.
Chết đi.
Sau tiếng rít, Tề Hạo vung một nhát kiếm rẽ ngang trời.
Phụt!
Lại là đường máu bắn vọt ra ngoài, chỉ là lần này Diệp Thành không hề né tránh mà nhẫn nhịn chịu cảnh bị đâm, và hắn không hề ngã khỏi chiến đài.
“Hôm nay, thù mới hận cũ tính cả”.
Giọng nói Diệp Thành lạnh vô cùng, tay trái hắn nắm chặt lấy thanh trường kiếm của Tề Hạo, tung một chưởng vào trúng mặt Tề Hạo.
Tề Hạo trúng đòn, lảo đảo xiêu vẹo.
Diệp Thành không đợi hắn ta đứng vững, cứ thế tung chưởng khiến Tề Hạo lùi liên tục về sau.
Chiến!
Sau tiếng hét, Diệp Thành không màng máu chảy, hắn như con sư tử hung hãn lao vào Tề Hạo.
Hắn thật sự đã bị chọc cho phát điên lên. Đối diện với đám người tỏ vẻ đạo mạo nhưng lại nham hiểm vô cùng, Diệp Thành không hề nương tay, sát phạt tới trước mặt Tề Hạo. Các ngón đòn của Thú Tâm Nộ được hắn thi triển linh hoạt, quyết tâm phản công.
Gừ!
Gừ!
Mỗi một lần Diệp Thành ra tay đều mang theo tiếng gầm như của muông thú.
A….
Tề Hạo rống giận, đầu tóc hắn rối xù, cho dù hắn có bao nhiêu mật thuật trên người nhưng khi Diệp Thành thi triển thuật chiến đấu gần thì hắn lại một lần nữa bị chèn ép, không vận nổi sức mạnh toàn thân và bao nhiêu mật thuật cũng chẳng thể dùng tới được.
“Yêu thuật, hắn lại thi triển yêu thuật”.
Thấy Tề Hạo lại một lần nữa yếu thế, các đệ tử của Nhân Dương Phong lại bắt đầu hô lên. Chẳng mấy chốc, các đệ tử quan sát trận đấu lần lượt thêm lời, khí thế không kém gì ban nãy.
Không phải tất cả bọn họ đều là đệ tử giao hảo với Tề Hạo, kỳ thực thì bọn họ tiếc số linh thạch mình bỏ ra hơn.
Nên biết rằng phía dưới Phong Vân Đài còn có vụ cá cược nữa.
Tất cả mọi người có mặt ngoài Hùng Nhị và Diệp Thành ra thì còn lại đều đặt cược Tề Hạo thắng. Nếu như Tề Hạo thất bại thì há chẳng phải linh thạch của bọn họ một đi không trở lại sao?
“Dùng yêu thuật, thật là bỉ ổi”.
“Cút xuống dưới, ngươi không xứng quyết đầu với Tề sư huynh”.
“Kéo hắn tới Giới Luật Đường”.
Tiếng mắng chửi, tiếng nạt nộ lại một lần nữa vang vọng. Người ta quy chụp cho Diệp Thành dùng yêu thuật, nếu còn dùng đến phương pháp này một lần nữa thì sẽ ngừng cuộc đấu trên chiến đài lại, và đó cũng là cách làm tranh thủ thời gian cho Tề Hạo được thở.
Thế nhưng đã bị mắc bẫy một lần, Diệp Thành sao có thể tái phạm sai lầm lần thứ hai. Hắn không ngừng tấn công, giống như con mãnh thú, cứ thế ra tay hung hãn tới mức bá đạo. Từng nắm đấm giáng xuống, Tề Hạo máu me be bét, không có nổi sức mà phản kháng.
A…!
Sắc mặt Tề Hạo trông giữ dằn nhưng hắn vẫn không hề bất tỉnh nhân sự.
“Tiểu tử, được lắm”, Hùng Nhị đứng trên bàn cược, không biết hắn lấy đâu ra một miếng vải trắng, cứ thế vẫy thật lực.
“Sư…sư tỷ, giờ phải làm sao?”, bên dưới chiến đài, đệ tử của Nhân Dương Phong lần lượt nhìn sang Tô Tâm Nguyệt.
Tô Tâm Nguyệt cũng hoang mang. Dù thế nào thì cô ta cũng không ngờ Diệp Thành lại có khả năng chiến đấu như vậy, cho dù liên tiếp bị thương, thậm chí bị ép đến mức không còn đường lui, vậy mà mọi thứ lại xảy ra ngoài dự liệu của cô ta.
Bịch!
Trên chiến đài, Tề Hạo bị Diệp Thành đánh bay ra ngoài, sau đó, tiếng động mạnh vang lên và cơ thể Tề Hạo ngã dụi xuống đất làm chiến đài nứt lìa.
Có điều khi hắn đứng dậy thì khoé miệng lại mang theo nụ cười tàn nhẫn: “Diệp Thành, ngươi cuối cùng cũng không thể đánh bại ta”.
Nghe vậy, Diệp Thành đang định sát phạt tới trước thì cau mày. Hắn nhận ra chân khí chảy trong cơ thể mình đều bị một sức mảnh khủng khiếp trói buộc, đến cả vùng đan hải cũng bị cấm cố.
“Thiên Linh Chú”, Diệp Thành nhìn vào cánh tay và nhận ra trên cánh tay hắn bị dính một đạo hoàng phù màu vàng, và từ từ thâm nhập vào cơ thể hắn. Nếu nhìn kỹ thì đây há chẳng phải là Thiên Linh Chú sao?
“Là Thiên Linh Chú”, các đệ tử bên dưới đều ngỡ ngàng. Thiên Linh Chú quý giá như vậy, không ngờ Tề Hạo lại có phù chú này.
“Chân khí bị cấm cố, Diệp Thành không còn khả năng phản kháng”.
“Lần này không bị thua tiền rồi”.
“Hoá ra Tề sư huynh đã có kế hoạch từ trước”, người của Nhân Dương Phong thở phào nhẹ nhõm, cuộc đại chiến tiếp theo không phải lo nữa rồi.
“Tề Hạo, mẹ kiếp, đúng là loại mặt dày”, tại hiện trường, cũng chỉ có mình Hùng Nhị là lớn tiếng mắng chửi: “Đấu với một tên ở cảnh giới ngưng khí mà còn dùng tới Thiên Linh Chú, ngươi còn có thể hèn hạ hơn được nữa không?”
Có điều Tề Hạo lúc này sao có thể nghe nổi những lời Hùng Nhị nói. Cơn phẫn nộ lấp đầy tâm trí hắn. Trong đầu hắn lúc này chỉ có một suy nghĩ duy nhất đó chính là đánh bại Diệp Thành bằng mọi giá.
Phía đối diện, Diệp Thành mặt lạnh như hàn băng.
Đây cũng là lần đầu tiên hắn trúng Thiên Linh Chú, và là lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự khủng khiếp của Thiên Linh Chú. Dựa vào thực lực lúc này của hắn thì tuyệt đối không thể phá được phù chú này.
“Chân khí bị cấm cố, Diệp Thành không thể đánh bại được Tề Hạo”.
Ánh mắt Diệp Thành tối sầm cả lại, vùng đan hải bị cấm cố có nghĩa là chân hoả cũng bị chặn lại, cho dù cơ thể hắn có khoẻ mạnh rắn rỏi, cho dù khả năng chiến đấu thực tế của hắn có vượt trội thế nào đi nữa thì trong tình cảnh không có chân khí, hắn tuyệt đối không có khả năng chiến thắng.
Ha ha ha…
Phía đối diện vang lên điệu cười tôi độc không chút kiêng dè của Tề Hạo.
“Ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết”, Tề Hạo rút thanh kiếm sắc lẹm ra, từ từ đi tới. Hắn không vội ra tay mà muốn từ từ tận hưởng cái cảm giác sung sướng khi trông thấy Diệp Thành tức tối mà chẳng thể làm được gì.
“Ai sống ai chế còn chưa biết được”, Diệp Thành nhếch miệng cười lạnh lùng, hắn lại một lần nữa có sự chuẩn bị cho cuộc đại chiến.
Bình luận facebook