• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tiên võ đế vương (3 Viewers)

  • Chương 491-495

Chương 491: Đại La Thần Đỉnh

“Đại hội đấu thạch tạm ngừng ba ngày, sau ba ngày tiếp tục”.

Vào ban đêm, một giọng nói trầm trầm vang lên ở Thiên Long Cổ Thành, kéo theo những tiếng mắng chửi liên tiếp.

“Đổi địa điểm, buộc phải đổi địa điểm, có vào trong không gian đấy lần nữa thì đến cả lòng mề ta cũng nôn ra mất”.

“Mất thời gian của ta, vô vị”.

“Chỉ ba ngày mà thôi, chớp mắt là qua ấy mà, vội cái gì”.

Trong tiếng mắng chửi liên hồi, Diệp Thành như không hề bị ảnh hưởng, hắn đứng trong tiểu viên không hề động đậy.

Lại nhìn về phía trước mặt hắn, Đại La Thần Thiết bước đầu mang hình dáng của một cái vạc.

Đại La Thần Thiết không ngừng được tôi luyện, từng luồng khí huyền ảo trên đó bay khắp tiểu viên, chuyện dị thường xuất hiện. Những cây linh thảo khắp tiểu viên lần lượt đua nở, hết sức rực rỡ.

Cứ vậy, hay ngày trôi qua.

Diệp Thành từ từ mở mắt, hắn hà ra một hơi mang theo khí đục. Đột nhiên, trong hai con mắt có luồng sáng phát ra. Mặc dù hết sức sắc bén nhưng lại nhanh chóng tiêu tan, đôi mắt hắn như có thêm đạo uẩn không thể diễn tả và đạo uẩn đó cũng hết sức thâm sâu.

Còn lúc này, Đại La Thần Thiết trước mặt hắn đã được luyện thành một cái vạc to. Thay vì nói là một cái vạc to thì chi bằng nói rằng nó có hình dáng như cái vạc vì nó vẫn chưa có bốn chân và hai tai, đến cả trên thân vạc cũng gồ ghề.

Chẳng còn cách nào vì hình ảnh cái vạc xuất hiện trong đầu Diệp Thành quá phức tạp còn vạc lại là loại khó luyện nhất trong tất cả các loại binh khí, khiến mỗi lần tôi luyện, Diệp Thành đều mất rất nhiều sức.

“Hình ảnh này trông có phần gượng gạo”, Diệp Thành ho hắng nhìn kiệt tác của mình.

“Nghĩ thì cũng phải, đó là Đại La Thần Thiết, là tiên khí nghịch thiên trong tương lai, đâu thể dễ dàng mà luyện ra được”.

“Xem ra luyện vạc không phải là việc một sớm một chiều, cần có sự tôi luyện dần dần”.

Thế nhưng dù là vậy thì cái vạc này cũng hết sức bất phàm.

Nó lơ lửng trong không trung, giản dị tự nhiên, xung quanh còn có khí tức bao quanh. Sức nặng và độ dày của cái vạc khiến không gian trở nên méo mó, thân vạc còn có từng đường vân dị thường như ẩn như hiện.

“Ta phải đặt cho mày cái tên mới được”, nhìn cái vạc, Diệp Thành lại xoa cằm trầm trồ hồi lâu, mắt hắn mới sáng lên.

“Đại La Thần Đỉnh, chính là mày”, Diệp Thành cười khúc khích: “Cái tên này nghe rất hay”.

Nói rồi, Diệp Thành lại rạch vào ngón tay để từng giọt máu nhỏ vào Đại La Thần Đỉnh, ngay sau đó, máu tươi cứ thế được Đại La Thần Đỉnh hấp thụ.

Tiếp đó, Đại La Thần Đỉnh rung lên mạnh mẽ, trong chốc lát, Diệp Thành có cảm giác thân thiết với nó bội phần.

Diệp Thành không quên đem linh hồn lạc ấn của mình khắc lên trên đó rồi mới lùi về sau một bước.

Lên!

Sau tiếng hô khẽ của Diệp Thành, hắn bắt đầu ngự động Đại La Thần Đỉnh.

Vù!

Có điều, Đại La Thần Đỉnh rung lên một tiếng nhưng lại không bay lên, nó vẫn lơ lửng trong không trung với khoảng cách cách mắt đất nửa trượng.

“Đây…ít nhất cũng phải một trăm nghìn cân”, Diệp Thành chép miệng. Đại La Thần Thiết trước đó chỉ lơ lửng trong không trung nên hắn không ước tính được sức nặng của thần thiết, hiện giờ xem ra hết sức kinh người.

“Một trăm nghìn cân, bảo bối của ta”.

“Có điều trọng lượng của ngươi khiến ca đây rất thích”, Diệp Thành cười khúc khích, lần này hắn có đủ tự tin có thể ngự động được Đại La Thần Đỉnh.

Vù!

Đại La Thần Đỉnh rung lên sau đó bay vào không trung, từng luồng khí huyền diệu cứ thế phát ra ngoài cái vạc giống như bùng phát.

Vù!

Diệp Thành lại trầm trồ. Đại La Thần Đỉnh kêu vù một tiếng, nó rơi từ trên không trung xuống, nó thật sự rất nặng. Diệp Thành có thể nhìn thấy phần mặt đất dưới chân mình nứt lìa.

“Nếu như bất thình lình tế gọi ra và để nó giáng từ trên trời xuống thì tám phần sẽ đè bẹp người ta mất”.

“Được lắm”, Diệp Thành càng nhìn càng thích thú.

Rầm! Đinh!

Đương lúc Diệp Thành vui mừng thì quang môn truyền lên âm thanh đinh đang.

“Nha đầu nhà ngươi, mở cửa”, bên ngoài, Ngô Tam Pháo đang dùng một cái búa sắt đen kịt rất to gõ vào quang môn.

“Sao không mở, lão tử dùng lôi chú đấy”, ở bên, Thái Ất Chân Nhân cũng rút ra một đạo linh phù từ trong ngực áo vả lại nghe ý của ông ta có vẻ như muốn dùng uy lực của lôi chú.

Vù!

Đương lúc cả hai gào thét thì quang môn mở ra.

Ngay sau đó, cả hai người bổ nhào vào, mặt mày tối sầm lại nhìn Diệp Thành giống như thể bọn họ vẫn còn tức giận vì hai ngày trước Diệp Thành quẳng mình ra khỏi đây.

Ấy?

Khi cả hai định nổi đoá thì lại thấy Đại La Thần Đỉnh đang lơ lửng bên cạnh Diệp Thành, bọn họ lập tức ghé lại gần.

Bang! Bang!

Ngô Tam Pháo dùng ngón tay gõ vào Đại La Thần Đỉnh sau đó nhìn sang Diệp Thành hỏi thăm dò: “Đây là dùng một miếng sắt để luyện thành sao?”

“Đương nhiên rồi, được không?”, Diệp Thành nói rồi hất tóc tự hào.

“Được cái gì chứ?”, Thái Ất Chân Nhân liếc nhìn Diệp Thành, “một viên vẫn thạch tử tế mà bị ngươi luyện thành ra thế này”.

“Đúng, đúng, ngươi luyện gì không luyện lại đi luyện ra cả cái nồi bằng sắt to đùng”.

“Nồi… nồi sắt to đùng?”, khoé miệng Diệp Thành giật lên, “đây là đại đỉnh được chưa nào?”

“Được, được rồi, ngươi nói gì thì nó là cái ấy”, Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân cũng không tranh luận với Diệp Thành nữa mà tiến lên trước kéo một bên cánh tay của Diệp Thành đi ra ngoài: “Dẫn ngươi tới xem một nơi hay ho”.

“Nơi gì mà thần bí vậy?”, Diệp Thành bị kéo xệch ra ngoài, trước khi đi còn không quên cất Đại La Thần Đỉnh.

“Tới thì biết”, Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân đưa Diệp Thành đi, lúc rẽ trái, lúc rẽ phải, cuối cùng dừng lại bên một cửa tiệm nhỏ.

“Này, chính là nơi này”.

“Thạch phường?”, Diệp Thành ngẩng đầu nhìn tấm hoành, bên trên có hàng chữ viết hoa như rồng bay phượng múa.

“Thạch phường là nơi nào?”, Diệp Thành nhìn Thái Ất Chân Nhân và Ngô Tam Pháo bằng ánh mắt khó hiểu.

“Thạch phường chính là nơi bán đá, vả lại những viên đá ở đây giống với đá trong buổi đấu giá hai ngày trước, đều được lấy ra từ Thập Vạn Đại Sơn, điểm khác biệt duy nhất chính là đá ở đây có giá niêm yết, vả lại, mẹ kiếp, giá cũng đắt cắt cổ”.

“Đi, vào trong rồi nói”, nói rồi, Thái Ất Chân Nhân và Ngô Tam Pháo liền kéo Diệp Thành đi vào Thạch Phường.

Vừa vào cửa, Diệp Thành đã sáng mắt lên.

Được đấy, lại là một không gian nhỏ hẹp, diện tích cũng chỉ chừng năm mươi nghìn trượng.

“Thiên Long Cổ Thành đúng là giàu có”, thấy những bóng người đi tới đi lui trong Thạch Phường, Diệp Thành bất giác tặc lưỡi.

Sau khi đảo mắt nhìn đám người, Diệp Thành mới nhìn lên tảng đá trên vân đài, số lượng cũng không hề ít, hình dáng dị thường, trông có viên dễ nhìn, có viên chẳng ra sao.”

“Nơi này có bao nhiêu đá như vậy thì tới đây mua là được, sao lại phải tổ chức đại hội đấu thạch?”, Diệp Thành thắc mắc nhìn Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân hỏi.

“Ngươi thì hiểu cái gì?”, Ngô Tam Pháo giải thích: “Đá ở đây về cơ bản đều được cho rằng là loại hạ đẳng, không có bảo bối, mặc dù có một vài viên có bảo bối nhưng số lượng rất ít”.

“Vả lại quan trọng nhất là nó lại đắt dị thường”, Thái Ất Chân Nhân tặc lưỡi, nói rồi không quên chỉ vào tảng đá bên cạnh: “Nhìn thấy không, tảng đá khó coi này mà cũng có giá hai mươi nghìn linh thạch, có thừa tiền chi bằng thêm năm trăm nghìn tới đấu giá những tảng đá ở buổi đấu giá có phải hơn không?”

“Nói vậy ta hiểu rồi”.

“Vậy ngươi có biết bọn ta gọi ngươi tới đây làm gì không?”, Thái Ất Chân Nhân và Ngô Tam Pháo chau mày nhìn Diệp Thành.

“Ta đương nhiên hiểu chứ”, Diệp Thành cười gian manh: “Mua những viên đá có bảo bối ở đây, lấy ra bảo bối thì lại bán đi, như vậy là có tiền tới buổi đấu giá rồi, đúng không?”

“Tiểu tử, ngươi càng ngày càng khôn ra đấy”.

“Nhưng ta không có tiền”.

“Gom lại là có”, Thái Ất Chân Nhân và Ngô Tam Pháo nói ý tứ.
Chương 492: Mua giá thấp, bán giá cao

Vì thế ba người đứng yên tại chỗ.

Ngô Tam Pháo lấy viên linh châu có ánh sáng huyết sắc ra, Thái Ất Chân Nhân lấy ra một chưởng đạo phù màu vàng, còn Diệp Thành thì lấy ra vài viên đan dược.

“Ít nhất cũng phải năm trăm nghìn”, ba người ước lượng một lúc rồi cầm đồ đi tìm chủ nhân thạch phường.

“Bán… Bán đồ?”, chủ nhân thạch phường là một ông lão mặc hạc bào, người ở đây đều gọi lão là lão Hạc, khi nghe mục đích đến đây của ba người, lão hơi giật mình.

“Đây là thạch phường, muốn bán gì thì tới tiệm cầm đồ”, lão Hạc lãnh đạm nói.

“Chạy tới chạy lui phiền lắm”, Thái Ất Chân Nhân vuốt râu: “Chúng ta tới mua đá nhưng không mang đủ tiền, chỉ có thể dùng binh khí, linh phù và linh đan để đổi lấy linh thạch, ông hiểu ý ta chứ?”

“Cũng được”.

“Chúng ta không cần nhiều, năm trăm nghìn”, Ngô Tam Pháo đưa túi đựng đồ có chứa binh khí, linh phù và linh đan cho lão ta.

Lão Hạc cầm lấy, nhìn lướt qua rồi vuốt râu ra giá: “Bốn trăm nghìn”.

“Chết tiệt”, Ngô Tam Pháo không kìm được chửi bậy một tiếng: “Chỉ riêng mấy viên đan dược và lá linh phù kia thôi cũng đã hơn bốn trăm nghìn rồi! Ông ăn cướp à?”

“Đồng ý thì bán, không thì thôi”.

“Bán, bán, tất nhiên là bán”, Thái Ất Chân Nhân vội đồng ý.

“Nói sớm có phải xong lâu rồi không? Lãng phí thời gian!”, lão Hạc lấy một túi đựng đồ ra đưa cho Thái Ất Chân Nhân.

“Bóc lột”, Ngô Tam Pháo thầm mắng một câu.

“Đi thôi, đi thôi, đi mua đá nào”, Diệp Thành xoay người đi đầu tiên, Thái Ất Chân Nhân cũng kéo Ngô Tam Pháo theo.

Sau khi ba người đi, lão Hạc lấy viên đan dược và lá bùa chú ra, nở nụ cười gian xảo: “Chỗ này ít nhất cũng phải sáu trăm nghìn, mình lời rồi”.

Mặc dù Ngô Tam Pháo bị Thái Ất Chân Nhân kéo đi nhưng vẫn luôn miệng chửi bới: “Nếu ở đảo Hắc Long thì ông đây đã tung một chưởng đánh chết lão ta rồi”.

“Nếu đây là Tây Lăng thì lão tử sẽ đá chết ông ta”.

“Vì lão ấy lừa chúng ta nên ta quyết định sẽ mua hết toàn bộ số đá có bảo bối của thạch phường”, Diệp Thành ở bên cạnh nở nụ cười xấu xa.

Hắn nói lời này xong, Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân mới vui vẻ trở lại, xoa xoa tay: “Vậy mau lên thôi! Đừng lề mề nữa”.

“Được rồi”, Diệp Thành chớp mắt, sau đó mở Tiên Luân Nhãn nhìn lướt qua từng hòn đá lơ lửng trên vân đoàn.

“Chỉ ba phần mười số đá có bảo bối thôi”, Diệp Thành cảm thán suốt chặng đường: “Chẳng trách bao nhiêu người thà bỏ ra nhiều tiền để đấu giá trong Đại hội đấu thạch chứ cũng không muốn đến thạch phường mất tiền oan, xác suất chưa tới một phần ba thế này, muốn tìm được bảo bối thì phải tốn bao nhiêu tiền chứ?”

Vừa đi vừa cảm thán, Diệp Thành đã dừng lại trước một hòn đá xấu xí, mặt ngoài gồ ghề.

Đừng thấy hòn đá này xấu xí, thực ra bên trong thực sự có đồ, hơn nữa còn là một bảo bối rất tốt.

“Bên trong có gì?”, Thái Ất Chân Nhân và Ngô Tam Pháo nhỏ giọng hỏi.

“Một đoá bích hải thanh liên còn nguyên vẹn”.

“Bích hải thanh liên”, có lẽ là quá kích động, suýt nữa Ngô Tam Pháo đã hét lên, may mà Thái Ất Chân Nhân đã dự đoán được, bịt mồm tên miệng rộng này trước, nếu không nơi này sẽ lập tức trở nên náo nhiệt.

“Ít nhất cũng phải tám trăm nghìn”, Diệp Thành cười hì hì rồi nghiêng đầu nhìn giá hòn đá này, giá ghi trên đó là ba trăm nghìn.

“Kiếm được năm trăm nghìn đấy”, Diệp Thành nháy mắt với Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân.

“Hiểu rồi”, Ngô Tam Pháo cười hiểu ý, sau đó quay người quát lên với lão Hạc cách đó không xa: “Này ông kia, ông đấy, còn nhìn ai nữa, gọi ông đấy, lại đây”.

Bị Ngô Tam Pháo quát lên như vậy, tuy lão Hạc không vui nhưng vẫn bước tới, việc kinh doanh thì vẫn phải làm thôi, không phải sao?

“Có chuyện gì?”, giọng điệu lão Hạc đều đều.

“Còn có chuyện gì nữa, chúng ta muốn mua hòn đá này”, cái miệng rộng của Ngô Tam Pháo phát ra âm thanh cực kỳ lớn, lại vang dội, nước bọt của hắn bắn hết vào mặt lão Hạc khiến mặt lão ta tối sầm lại.

“Ba trăm nghìn”, lão Hạc đưa tay ra.

“Chúng ta có tiền, ông đừng trưng cái bản mặt thối đó ra, làm như bọn ta nợ ông tám trăm linh thạch không bằng”, Thái Ất Chân Nhân khó chịu mắng lại, sau đó nhét túi đựng đồ chứa ba trăm nghìn linh thạch cho lão Hạc.

“Hòn đá kia đã thuộc về các ngươi”, lão Hạc nhận lấy túi đựng đồ, giải trừ cấm chế xung quanh hòn đá kia rồi hỏi ba người: “Có muốn công khai xẻ hòn đá này không?”

“Nếu không xẻ công khai, có phải cũng phải trả gấp ba lần không?”

“Không cần, ở đây ghi giá rõ ràng rồi”, lão Hạc vẫn nói với giọng điệu bình thản.

“Được”, Diệp Thành lập tức vung tay đập xuống hòn đá, động tác nhanh gọn dứt khoát.

Rắc!

Hòn đá lập tức nứt ra, đá vụn bay khắp nơi.

Ngay sau đó, một đạo thần hoa màu xanh bay lên trời lao thẳng vào màn đêm, không ngờ còn tạo thành ảo ảnh một đoá hoa sen trên hư không.
Chương 493: Quả linh sâm khô

“Bích hải thanh liên”, lão Hạc ngạc nhiên thốt lên.

“Là bích hải thanh liên”, không chỉ lão ta mà những người tới đây xem đá đều tụ tập lại, chẳng mấy chốc nơi này đã đông nghịt, mọi người nhìn hoa sen xanh trong tay Diệp Thành với đôi mắt sáng ngời.

Cũng không trách bọn họ kích động như vậy, bởi vì tác dụng của bích hải thanh liên này rất phi thường.

Hoa sen xanh này chỉ mọc ở vùng biển Bích hải, quanh năm hấp thụ tinh hoa của nhật nguyệt và sức mạnh của nước biển, chứa đựng tinh nguyên dồi dào, nếu cho tu sĩ sử dụng thì có thể bồi dưỡng khiến công thể trở nên ấm áp, có công hiệu tôi luyện linh hồn, giá trị không rẻ.

Lúc này vẻ mặt lão Hạc đã trở nên cực kỳ đặc sắc.

Ai mà ngờ trong hòn đá xấu xí ấy lại có bích hải thanh liên, tính toán sai lầm, sai lầm nghiêm trọng rồi.

“Tiểu hữu, có thể bán bích hải thanh liên này cho lão phu không?”, một ông lão mặc áo bào đen mỉm cười nhìn Diệp Thành: “Giá cả có thể thương lượng”.

“Không đắt, chín trăm nghìn thôi”, Ngô Tam Pháo duỗi một ngón tay ra rồi cong xuống tạo thành hình số ‘chín’.

“Được”, ông lão đó cũng rất nhanh chóng, có vẻ là sợ ba người không bán nữa, vì bích hải thanh liên hoàn toàn xứng đáng với giá này, hơn nữa tính lại có lẽ ông ta còn lời ấy chứ!

Tiền trao cháo múc, giao dịch cực kỳ suôn sẻ.

“Đi thôi, tiếp tục xem đá nào”, Ngô Tam Pháo liếc nhìn vẻ mặt tái xanh của lão Hạc, sau đó kéo Diệp Thành đến nơi khác.

“Đúng là gặp ma”, lão Hạc thầm mắng một câu.

Đám đông xung quanh cũng giải tán, tiếng bàn tán nối tiếp nhau vang lên.

“Không ngờ trong hòn đá xấu xí ấy lại có bích hải thanh liên, xem ra đá ở thạch phường này thật sự có không ít bảo bối”.

“Chúng ta phải nhìn thật kỹ, biết đâu lại kiếm được bảo bối tốt!”

“Ta cũng phải nhìn thật kỹ mới được”.

“Ông già kia, lại đây”, khi mọi người còn đang thảo luận thì Ngô Tam Pháo đã lại bắt đầu hô hét, lão Hạc còn chưa đi đã lại nghe thấy tiếng quát của tên này.

Lúc này, ba người bọn họ đang đứng trước phiến đá to bằng vại rượu, vẻ ngoài trông rất bình thường nhưng bảo bối bên trong lại không đơn giản, quan trọng nhất là phiến đá này giá rẻ!

“Lại sao nữa?”, có lẽ vì chuyện bích hải thanh liên lúc trước nên lão Hạc vẫn xụ mặt.

“Còn có thể làm gì? Mua đá chứ sao! Chúng ta lấy phiến đá này”, Thái Ất Chân Nhân phụ trách giữ tiền nhét túi đựng đồ chứa bốn trăm nghìn linh thạch vào ngực lão Hạc: “Mau dỡ bỏ cấm chế đi”.

“Vội cái gì!”, lão Hạc cất túi đựng đồ, mặc dù vẻ mặt không mấy vui vẻ nhưng vẫn phất tay giải trừ cấm chế quanh phiến đá.

Diệp Thành phụ trách xẻ đá, hắn vung tay lên, một chưởng đập nát.

Sau đó, quang hoa ba màu rực rỡ phóng ra, còn có tinh nguyên dồi dào, Diệp Thành lập tức há miệng hút vào.

Nhìn thấy bảo bối trong phiến đá, lão Hạc ngẩn ra: “Ngọc… Ngọc linh sâm ba màu”.

Thấy bên này có ánh sáng ba màu, những người tới mua đá và xem đá lại ùn ùn kéo đến, khi nhìn thấy linh thảo phát ra ánh sáng ba màu ấy, mắt ai cũng sáng lên.

“Hả? Lại là ba người bọn họ”.

“Không ngờ lại là ngọc linh sâm ba màu”.

“Vậy mà cũng tìm ra được, ra đường giẫm phải phân chó đúng không?”

“Ít nhất cũng một triệu đó! Linh thảo này cực kỳ quý giá, có thể tẩy kinh luyện mạch, rèn luyện gân cốt!”

“Ai mua không? Ta bán giá rẻ cho! Một triệu linh thạch là có thể mang về nhà rồi”, nhìn ánh mắt mọi người xung quanh, cái miệng rộng của Ngô Tam Pháo lại bắt đầu hoạt động: “Qua thôn này là không còn cửa hàng nào nữa đâu”.

“Ta mua”, ngay lập tức liền có thanh niên mặc áo trắng đeo mặt nạ nhét túi đựng đồ cho Ngô Tam Pháo.

Động tác tên này vô cùng nhanh, đến nỗi không ít người vừa lấy túi đựng đồ ra thì hắn đã cầm chặt ngọc linh sâm ba màu trong tay, sắc mặt những người xung quanh thoáng chốc tái mét!

“Haiz, ghét ghê, lại kiếm được thêm sáu trăm nghìn nữa”, Thái Ất Chân Nhân cất túi đựng đồ đi, sau đó còn nhìn đểu lão Hạc đã tái mặt đứng bên cạnh.

“Ta nói này, hay là ông đi theo chúng ta luôn đi, nếu không cứ một lát lại gọi ông, phiền phức lắm”, Ngô Tam Pháo nhìn lão Hạc rồi nở nụ cười cực kỳ ngứa mắt: “Quyết định vậy nhé, đi theo chúng ta luôn đi”.

Hừ!

Lão Hạc hừ lạnh một tiếng, lão ta không nghe theo Ngô Tam Pháo mà quay người rời đi.

“Đi à? Lát nữa còn gọi ông lại đó”, Ngô Tam Pháo chửi mắng.

“Đi thôi”, Diệp Thành đã đi trước một bước.

Lần này mất thời gian lâu hơn một chút, Diệp Thành nhìn hết một lượt, tuy hắn cũng thấy bảo bối trong đá nhưng đều là thứ không đáng tiền, sẽ không kiếm được nhiều.

“Tìm được chưa?”, Ngô Tam Pháo bắt đầu mất kiên nhẫn.

“Gấp cái gì? Chẳng phải vẫn đang tìm sao?”, Diệp Thành tức giận đáp lại, mắt đảo qua đảo lại liên tục, tuy rằng ở đây nhiều đá nhưng phần lớn đều là đá bỏ đi, không nhiều đá có bảo bối lắm.

“Ta thấy hòn này được đó”, Thái Ất Chân Nhân cũng đã mất kiên nhẫn, chỉ vào hòn đá phát sáng bên cạnh.

“Một quả linh sâm khô”, Diệp Thành liếc nhìn rồi bỏ qua, sau đó hắn nhìn hòn đá bên cạnh, sờ cằm: “Hòn này đáng tin cậy hơn”.

“Ông kia, lại đây đi”, Ngô Tam Pháo đã bắt đầu gọi lão Hạc cách đó không xa.

“Nhận tiền, nhận tiền”, Thái Ất Chân Nhân cũng đã lấy túi đựng đồ ra.
Chương 494: Lời to

Trong tiếng la hét của Ngô Tam Pháo, lão Hạc sầm mặt bước tới.

“Chúng ta mua hòn đá này”, Thái Ất Chân Nhân vừa chỉ vào hòn đá đó vừa đưa túi đựng đồ cho lão Hạc.

“Ta không tin lại có nữa”, lão Hạc nhận lấy linh thạch, phất tay giải trừ cấm chế trên hòn đá.

Hây ya!

Cấm chế vừa được giải trừ, Diệp Thành đã giáng ngay một chưởng xuống.

Rắc!

Hòn đá vỡ tan, đá vụn bay tứ tung.

Lập tức có một đạo thần quang huyết sắc bay lên, khí nguyên dồi dào cũng xuất hiện.

Mẹ kiếp!

Nhìn thấy thứ được xẻ ra trong hòn đá, lão Hạc bỗng thốt ra một câu chửi thề, hai mắt nhìn chằm chằm phía trước, đó là viên linh châu huyết sắc, vân khí đỏ tươi bao quanh, cực kỳ lộng lẫy.

“Xích huyết linh vân châu”, chẳng mấy chốc mọi người lại vây quanh, nhìn linh châu huyết sắc mà hai mắt sáng ngời.

“Ba người này làm sao thế? Xẻ liên tiếp ba hòn đá đều có bảo bối”.

“Không phải họ có thể nhìn xuyên qua đá đó chứ?”

“Khả năng là thế rồi”.

“Tiểu hữu, có thể bán viên linh châu này cho ta không?”, lập tức có ông lão áo bào tím lên tiếng.

“Một triệu”, Ngô Tam Pháo nhanh chóng giơ một ngón tay lên.

“Được”, người kia cũng đồng ý ngay, lập tức đưa tiền, sau đó nhận đồ rồi vui sướng cầm linh châu rời đi, trong nháy mắt đã biến mất không thấy bóng dáng.

Xích huyết linh vân châu đã được ông ta cầm đi, nhưng những người xung quanh vẫn chưa giải tán, họ nhìn ba người phía Diệp Thành bằng ánh mắt kỳ lạ, bao nhiêu đá như vậy mà xẻ hòn nào cũng có bảo bối, làm gì có chuyện trùng hợp như thế!

Bị mọi người nhìn chằm chằm, Diệp Thành cũng nhận ra sự khác thường, hắn nháy mắt với Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân.

Rút!

Chỉ một ánh mắt đã hiểu ý, ba người lập tức rút lui khỏi hiện trường.

Liên tiếp ba hòn đá đều có bảo bối, đương nhiên đã thu hút sự chú ý của mọi người.

Sau khi ra khỏi thạch phường, cả ba người đều biến mất không thấy tăm hơi.

Nhưng ngay sau đó, ba người đã xuất hiện ở cổng thạch phường.

Hơn nữa cách ăn mặc của họ cũng thay đổi rất khác. Diệp Thành dùng áo bào đen che kín người, Thái Ất Chân Nhân dùng bí pháp biến thân, hoá thành một công tử nho nhã.

Ngô Tam Pháo là tên đáng sợ nhất, hắn biến thành một cô nương với thân hình cao lớn thô kệch, điều đáng nói là bên mép có rất nhiều râu!

“Hành động”, Diệp Thành phất tay rồi bước vào thạch phường đầu tiên, Thái Ất Chân Nhân và Ngô Tam Pháo cũng theo sau.

Lần này ba người khiêm tốn hơn rất nhiều, hơn nữa còn tách ra đi riêng.

Mặc dù Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân nhìn đá trông có vẻ rất ra dáng, nhưng trên thực tế mấu chốt vẫn nằm ở Diệp Thành.

Trên đường đi, Diệp Thành nhìn tới nhìn lui, hòn đá nào có bảo bối, hắn đều âm thầm ghi nhớ rồi truyền âm cho Thái Ất Chân Nhân để lão ta mua lại, sau đó giao nhiệm vụ bán bảo bối cho Ngô Tam Pháo.

Ba người phân công rất rõ ràng. Diệp Thành chịu trách nhiệm xem đá, Thái Ất Chân Nhân phụ trách mua lại, mà Ngô Tam Pháo thường xuyên qua lại ở chợ đen chịu trách nhiệm bán bảo bối, tiền bán bảo bối hắn sẽ đưa lại cho Thái Ất Chân Nhân.

Cứ như vậy, ba người hành động cực kỳ kín kẽ, không để lộ một sơ hở.

Thạch phường đáng thương, toàn bộ đá có bảo bối đều bị mua hết, số còn lại hầu hết đều là đá bỏ đi, cho dù có bảo bối thì cũng là những thứ tầm thường.

“Được rồi, rút thôi”, Diệp Thành truyền âm cho Thái Ất Chân Nhân và Ngô Tam Pháo.

“Về chia tiền nào!”, Thái Ất Chân Nhân lắc lư sung sướng, vẻ mặt cực kỳ đắc ý.

“Lần này làm tốt lắm”, Ngô Tam Pháo cũng cười toe toét, khi đi ngang qua lão Hạc còn nháy mắt với lão ta, suýt nữa khiến lão nôn mửa tại chỗ.

“Nữ nhân này thật xấu”, lão Hạc uống một ngụm trà, súc miệng một lúc rồi nhổ ra.

“Ông cũng chẳng hơn người ta đâu”, Diệp Thành thầm mắng rồi thong dong bước tới.

Nhưng khi sắp ra khỏi thạch phường, hắn liếc thấy một phiến đá cách mình một trượng.

Phiến đá đặt ngay ngắn, giống như bia đá, cao hơn ba trượng cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Nhìn nó như một phiến đá bình thường, nhưng điểm kỳ lạ là chính giữa phiến đá này có một lỗ nhỏ chừng bằng ngón tay.

“Bên trong…”, Diệp Thành bất giác nheo mắt, nhìn chằm chằm phiến đá.
Chương 495: Thành chủ muốn gặp ngươi

Cái nhìn này khiến mắt hắn càng sâu xa hơn, hắn nhìn thấy khí tức kỳ lạ đang lưu chuyển bên trong, nói chính xác hơn là từng luồng khí tức như du long, cách một trượng nhưng dường như hắn vẫn nghe thấy tiếng rồng gầm khe khẽ.

Mắt Diệp Thành chợt loé lên, hơi thở cũng trở nên gấp gáp: “Là long huyết”.

“Ta muốn mua hòn đá này”, Diệp Thành lập tức giải trừ cấm chế xung quanh hòn đá, ném túi đựng đồ chứa một trăm nghìn cho lão Hạc đứng cách đó không xa.

Đúng thế, là một trăm nghìn.

Có lẽ đây là hòn đá có giá rẻ nhất trong thạch phường, chỉ trách ở giữa nó có một lỗ nhỏ, ai nhìn vào cũng nghĩ bên trong sẽ không có bảo bối, vì thế hòn đá này bị coi thành bia đá, đặt ở trong góc.

Phía trước, Diệp Thành bước ra ngoài.

Phía sau, nhìn Diệp Thành rời đi, lão Hạc nở nụ cười vui vẻ: “Không ngờ hòn đá thải đó mà cũng bán được, đúng là đám người ngu dốt”.

Không biết khi lão Hạc biết bên trong hòn đá ấy có long huyết thì lão có đau lòng nôn ra máu không!

Ở đây, Diệp Thành, Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân đã về tới khu vườn nhỏ.

Woa ha ha ha!

Vừa cởi bỏ lớp nguỵ trang, Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân đã không nhịn được bật cười ra tiếng.

Ngay sau đó, Thái Ất Chân Nhân lấy từng túi đựng đồ ra, linh thạch bên trong đều được đổ ra ngoài.

Đột nhiên khu vườn nhỏ trở nên sáng sủa, lộng lẫy, từng viên linh thạch xếp chồng lên nhau, thần hoa bao quanh cực kỳ chói mắt, nhìn tổng thể thì những viên linh thạch này chất đống như một sườn đồi nhỏ, khi đếm thì được những hơn mười hai triệu linh thạch.

Đây là tổng tiền họ có được ngày hôm nay, mua giá thấp, bán giá cao, chênh lệch mỗi giá cộng lại cũng là con số đáng kể.

“Mỗi người bốn triệu, đừng lấy nhiều hơn”, nói xong Ngô Tam Pháo đã bắt đầu hành động trước, hắn nhét khoảng bốn triệu linh thạch vào túi đựng đồ.

Tốc độ của Thái Ất Chân Nhân ở bên cạnh cũng không chậm.

Điều đáng nói là, số linh thạch hai người họ lấy đều nhiều hơn bốn triệu.

“Mẹ kiếp, lại chậm rồi”, Diệp Thành tức tối thở hổn hển, số linh thạch còn lại chỉ còn khoảng bảy triệu ba trăm nghìn.

“Thạch phường nho nhỏ mà cũng kiếm được nhiều thế này, hay là hôm nào chúng ta tới Thập Vạn Đại Sơn đi?”, Ngô Tam Pháo vừa xoa cằm vừa nhìn Thái Ất Chân Nhân và Diệp Thành.

“Ngươi thích thì đi, ta không đi”, Thái Ất Chân Nhân lập tức lắc đầu.

“Thập Vạn Đại Sơn này có lai lịch gì mà sao trong đá ở đó lại có bảo bối nhỉ?”, Diệp Thành khó hiểu nhìn Thái Ất Chân Nhân, hy vọng lão già không gì không biết này có thể cho mình câu trả lời chính xác.

Chỉ là, lần này Thái Ất Chân Nhân lại lắc đầu: “Ta chỉ biết nơi đó rất quái dị, hung danh của nó không kém bất kỳ nơi nào trong năm cấm địa lớn của Đại Sở, ai vào đó hầu như đều không ra được”.

“Thế sao người của thành cổ Thiên Long có thể ra vào tự do như vậy?”, Diệp Thành lại hỏi.

“Vậy ngươi chỉ có thể hỏi người ở thành cổ Thiên Long thôi”.

“Là vậy à!”, Diệp Thành lẩm bẩm, nhưng trong lòng cũng đã có dự định, sau này nếu rảnh rỗi chắc chắn hắn sẽ đến Thập Vạn Đại Sơn, cho dù không vào cũng phải đứng bên ngoài xem.

“Tiểu hữu có đó không?”, khi ba người đang nói chuyện thì một giọng nói truyền đến từ bên ngoài.

“Ai vậy?”, Diệp Thành bất giác nhìn về phía đó, qua quang môn, hắn có thể nhìn thấy bên ngoài có một người đang đứng.

Hế?

Diệp Thành hơi ngạc nhiên, người đứng bên ngoài không phải là ông lão họ Dạ người chủ trì thịnh đội đổ thạch lần này sao?

Trong lòng cảm thấy ngạc nhiên, Diệp Thành phất tay giải trừ cấm chế trên quang môn.

“Mạo muội tới làm phiền, mong tiểu hữu lượng thứ”, ông lão họ Dạ chậm rãi đi vào, mỉm cười nhìn Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân, sau đó nhìn vào Diệp Thành: “Tiểu hữu, thành chủ của chúng ta muốn gặp ngươi”.

“Gặp… Gặp ta?”, Diệp Thành sửng sốt.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
Y Tiên
  • Một miếng ngói xanh
Đại tiên y
  • Vạn Kiếp
Chương 21-25

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom