• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tiên võ đế vương (2 Viewers)

  • Chương 564-566

Chương 564: Viêm Hoàng

Rầm! Bịch!

Trong lúc này, trận đại chiến trên hư không đã nổ ra.

Một bên, Ân Trụ đầu lơ lửng lư đồng, ra tay với từng chiêu mạnh mẽ, khí thế sục sôi.

Một bên, lão già mặc huyết bào tay cầm ột cái lò luyện yêu, chân bước trên biển máu, khí thế bá đạo.

So với bọn họ thì lão già tóc bạc lại thản nhiên hơn nhiều, trông ông ta như một lão nhân hết đỗi bình thường, cho dù là đại chiến nhưng ông ta cũng không hề thể hiện ra bất cứ sát khí nào. Ông ta ra tay hết sức nhẹ nhàng, ấy thế mà Diệp Thành lại có thể nhìn ra mỗi lần ông ta ra tay đều mang theo rất nhiều bí pháp.

Rầm! Rầm!

Hai bóng hình lần lười ngã nhào giữa hư không khiến cho hai ngọn núi cao sụp đổ.

Và hai người này chính là Ân Trụ và lão già mặc huyết bào của Thị Huyết Điện.

Cả hai lồm cồm bò dậy, mặt mày nghiêm trọng tới cực điểm, bọn họ nhìn lão già tóc bạc bằng ánh mắt không sao tin nổi: “Ông vẫn còn sống…?”

“Cũng chỉ là người sắp về với đất mà thôi”, lão già tóc bạc mỉm cười, nói.

Câu này của ông ta khiến Ân Trụ và lão già mặc huyết bào lập tức quay người bỏ chạy.

Người sắp về với đất.

Ông ta đang ám chỉ chúng ta sao?”

Lão già mặc huyết bào và Ân Trụ không thể không bỏ chạy, liều mạng chiến đấu với một người sắp chết chắc chắn là việc làm ngu ngốc, nếu như khiến ông ta nổi giận thì rất dễ khiến ông ta kéo bọn họ làm miếng lót đường trước khi đi xuống Hoàng Tuyền.

Sau khi cả hai người bỏ chạy, lão già tóc bạc mới từ từ đi về phía Diệp Thành.

Diệp Thành lảo đảo vội tiến lên trước, chắp tay cung kính hành lễ: “Vãn bối Tần Vũ đa tạ tiền bối cứu mạng”.

Lão già tóc bạc không nói gì, ông ta chỉ khẽ phất tay, Diệp Thành cảm thấy có luồng gió mát thổi qua, sau đó lớp mặt nạ quỷ của hắn liền biến mất.

Không còn mặt nạ Quỷ Minh che mặt, chân dung của Diệp Thành đương nhiên hiện ra trước mặt ông ta.

“Tiền bối, người…”, Diệp Thành vô thức lùi về sau.

Có điều lão già tóc bạc vẫn không lên tiếng, chỉ lặng lẽ nhìn khuôn mặt Diệp Thành, ông ta cứ thế chăm chú nhìn Diệp Thành cho tới khi đôi mắt nhoà nước, cơ thể bất giác run lên.

Trong rặng núi, bầu không khí tĩnh mịch đến lạ kì.

Diệp Thành và lão già tóc bạc cứ thế đứng im bất động.

Có lẽ ông ta đang chìm trong thứ tình cảm sâu đậm nên hồi lâu không nói nên lời, cứ thế lặng thinh nhìn Diệp Thành, bàn tay có vài lần run run giơ lên như muốn chạm vào khuôn mặt Diệp Thành.

Phía này, Diệp Thành thấy lão già nhìn mình như vậy thì mất tự nhiên, hắn hỏi dò: “Tiền bối?”

Lão già nghe xong thì sực tỉnh, ông ta vội lau đi giọt nước mắt, cười nói: “Gia gia đưa con về nhà”.

Nói rồi, lão già tóc bạc kéo tay Diệp Thành, cũng không quan tâm xem Diệp Thành có đồng ý hay không, ông ta cứ thế bước vào không gian hư vô.

Diệp Thành chỉ cảm thấy gió vù vù thổi bạt tới khiến đôi mắt hắn khó có thể mở ra.

“Ông ta rốt cục mạnh tới mức nào mà lại có thể có được sự lĩnh hội về không gian tới mức khủng khiếp thế này chứ?”, Diệp Thành kinh ngạc.

“Muốn đưa mình về nhà?”, sau hồi ngỡ ngàng, Diệp Thành bắt đầu lẩm bẩm: “Về Hằng Nhạc Tông?”

Mặc dù vẫn thắc mắc nhưng Diệp Thành không phản kháng, vì hắn cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay người này, ông ta giống một người ông hiền từ nhân hậu vậy.

Cứ vậy, lão già tóc bạc đưa Diệp Thành đi vào từng Truyền Tống Trận, đi vào không gian hư vô hết lần này tới lần khác.

Cũng không biết mất bao lâu ông ta mới đưa Diệp Thành vào trong một linh sơn bí hiểm, rồi lại từ linh sơn này đi tới một địa cung khổng lồ.

Diệp Thành vừa đáp đất đã trông thấy từng bóng người đứng sừng sững trong địa cung, bọn họ cung kính chắp tay hành lễ với lão già tóc bạc sau đó lại nhìn sang Diệp Thành lúc này đã đeo mặt nạ Quỷ Minh.

“Ba tu sĩ ở cảnh giới Không Minh đỉnh phong, mười tu sĩ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ chín, mười bảy tu sĩ cảnh giới Không Minh tầng thứ tám, hai mươi chín tu sĩ cảnh giới Không Minh tầng thứ bảy…”, Diệp Thành đảo mắt qua một lượt, hắn suýt chút nữa thì rớt cả mắt ra ngoài vì quá kinh ngạc, một trận dung thế này, lại thêm lão già tóc bạc đang đứng bên cạnh hắn, rõ ràng là mạnh đến mức khó tin.

“Mẹ kiếp, đây là thế lực phương nào vậy chứ? Có cần phải mạnh tới mức này không?”, Diệp Thành trầm trồ.

Trong khi Diệp Thành còn đang kinh ngạc thì hắn chợt cảm thấy cơ thể mình đã rời khỏi mặt đất, là hắn bị người ta khẽ đẩy từ phía sau, cả cơ thể đều bay về phía bảo toạ được đúc bằng đồng trên địa cung.

“Tiền bối, đây…”, Diệp Thành nào dám ngồi, hắn nhìn lão già tóc bạc bằng vẻ mặt khó hiểu.

“Ngồi xuống đi”, lão già tóc bạc mỉm cười ôn hoà.

Khụ!

Diệp Thành ho hắng, hắn ngồi trên bảo toạ được đúc bằng đồng xanh.

“Bái kiến Viêm Hoàng Thánh Chủ”, Diệp Thành vừa ngồi xuống, những người bên dưới xếp thành hai hàng ngay ngắn, đồng loạt quỳ gối.

Nghe vậy, Diệp Thành suýt chút nữa sợ hãi tè ra quần, hắn nhìn lão già tóc bạc bằng vẻ mặt hết sức bất ngờ: “Tiền bối, nơi…nơi này là Viêm Hoàng?”

Lão già tóc bạc không nói gì chỉ khẽ gật đầu mỉm cười.

Ực! Ực!

Diệp Thành bất giác nuốt nước bọt.

Cho tới bây giờ hắn mới biết nơi này là Viêm Hoàng, cho tới bây giờ hắn mới hiểu câu “về nhà” của ông ta, hiện giờ hắn là Thánh Chủ đời thứ chín mươi chín, nơi này chẳng phải là nhà của hắn sao?

Diệp Thành chỉ cảm thấy tim đập thình thịch, nhìn hai hàng người quỳ ngay ngắn trước mặt mình, người nào người nấy đều già cả vài trăm tuổi, cứ thế mà quỳ trước hắn, muốn hắn tổn thọ sao?

Diệp Thành ho hắng, hắn đưa nhẫn Huyền Thương Ngọc Giới cho lão già tóc bạc: “Tiền bối, chức thánh chủ này hay là người làm đi”.

Lão già tóc bạc không nhận lấy mà khẽ đẩy tay Diệp Thành, cười ôn hoà: “Huyền Thương Ngọc Giới chính là ngọc cốt của Viêm Hoàng Thánh Chủ đời đầu tiên hoá thành, nó mang theo linh tính và không nhận bừa người đâu, không phải ai cũng có thể đeo nó lên”.

“Thật hay không vậy? Con không tin”, một đạo lưu quang lướt qua, Tiểu Linh Oa trong Đại La Thần Đỉnh chạy ra ngoài, nó tóm lấy Huyền Thương Ngọc Giới.

Ngay lập tức, tên này đeo luôn nhẫn ngọc vào tay mình, ồ không đúng, nó đeo vào cổ mình vì nó chỉ to bằng nắm tay thôi mà.

“Hi hi, hay đấy”, Tiểu Linh Oa chẳng quan tâm tới thể diện, nó không quên nhìn sang lão già tóc bạc: “Này, chẳng phải ta cũng đeo được nó lên sao? Hắn không cần thì cho ta, không ai làm Thánh Chủ thì ta làm”.

Có điều, Tiểu Linh Oa vừa nói xong thì Huyền Thương Ngọc Giới liền phát ra thần mang, sau đó bên trên còn có những đạo phù văn nhỏ bé di chuyển và ngay lập tức bao quanh người tên này, cấm cố nó giữa không trung.

Ôi trời!

Tiểu Linh Oa rít lên, nó muốn cử động nhưng lại không thể.

“Không cần nữa, ta không cần nữa”, Tiểu Linh Oa hô hào, nó muốn tháo chiếc nhẫn ra nhưng lại không thể, cuối cùng chỉ đành nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt đau thương.

Diệp Thành tức tối trừng mắt nhìn nó, hắn phất tay lấy lại Huyền Thương Ngọc Giới.

Lần này, Huyền Thương Ngọc Giới bay về ngón tay Diệp Thành, từng triện văn nhỏ bé bên trên dần tiêu tán, nó lại lần nữa trở về trạng thái yên bình giống như chiếc nhẫn bình thường khác.

“Giờ con tin rồi”, Diệp Thành tặc lưỡi, hắn không ngờ chiếc nhẫn này lại có khả năng cấm cố như vậy.

“Chúng ta có thể đứng lên được chưa?”, bên dưới, một lão già với thân hình béo mập nheo mắt, tít mắt cười nhìn Diệp Thành.

“Đứng lên, đứng lên chứ, mọi người mau đứng lên cả đi”, Diệp Thành vội nói, trước đó hắn chỉ lo thoát thân mà quên đi việc này khiến cả toán người quỳ hồi lâu, làm tổn thọ người khác đúng là trời đất không dung!

“Lui cả đi”, biết Diệp Thành còn chưa quen, lão già tóc bạc khẽ phất tay lên tiếng.
Chương 565: Tình thế của Viêm Hoàng

Sau đó mọi người lần lượt rời đi, trước khi đi còn nhìn Diệp Thành một cách tò mò, thầm nói không ngờ Thánh chủ đời này của Viêm Hoàng lại trẻ như thế, tu vi cũng thấp quá mức.

Nhưng lại không có ai phản bác, vì Huyền Thương Ngọc Giới đã nằm trong tay Diệp Thành, đây là sự thật không thể chối cãi.

Mọi người lần lượt rời khỏi đây, Diệp Thành cũng đi theo sau.

“Thánh chủ, xin dừng bước”, lão già tóc bạc mỉm cười kéo Diệp Thành lại.

“Tiền bối có chuyện gì sao?”

“Có thể nói cho ta biết thánh chủ lấy Huyền Thương Ngọc Giới này từ đâu không?”, ông lão hiền từ nhìn Diệp Thành.

“Là do tiền bối Chung Viêm truyền lại cho ta”, Diệp Thành vội vàng nói, không hề che giấu.

“Thánh chủ từng gặp sư huynh của ta ư?”, nghe thấy hai chữ Chung Viêm, lão già tóc bạc rất kích động.

“Đúng thế!”

Diệp Thành gật đầu, nói đúng sự thật: “Ta đã gặp tiền bối Chung Viêm ở Thập Vạn Đại Sơn”.

“Thập Vạn Đại Sơn?”, nghe thấy địa danh này, ông lão nheo mắt, vẻ mặt cũng trở nên cực kỳ khó coi: “Chẳng trách ta tìm lâu như vậy cũng không thấy, thì ra là ở Thập Vạn Đại Sơn”.

“Tiền bối Chung Viêm hoá đá rồi”, Diệp Thành nhỏ giọng nói.

“Điều trong dự liệu”, lão già tóc bạc lắc đầu thở dài: “Năm đó để tìm sư tôn mà huynh ấy đã đi từng ngóc ngách của Đại Sở, cuối cùng huynh ấy cũng vào nơi đó”.

Nói đến đây, mặt ông ta đầy buồn bã và tự trách: “Xem ra ta phải xuống mồ xin lỗi sư huynh rồi, huynh ấy giao Viêm Hoàng cho ta, nhưng bây giờ Viêm Hoàng đã chia năm xẻ bảy”.

“Tiền bối, tình hình của Viêm Hoàng bây giờ thế nào?”, là Thánh chủ đời thứ chín mươi chín của Viêm Hoàng, Diệp Thành bất giác hỏi thăm tình hình.

Haiz!

Nói đến tình hình hiện tại của Viêm Hoàng, đầu tiên ông già tóc trắng thở dài, sau đó chậm rãi nói: “Năm đó sư huynh rời đi, giao Viêm Hoàng lại cho ta, nhưng ta lại quá kiêu căng ngạo mạn, tu luyện bí thuật cấm kỵ mà ngay cả sư tôn cũng không dám tu luyện, vì thế phải hứng chịu phản phệ dữ dội, bế quan tròn ba trăm năm. Ba trăm năm này, Viêm Hoàng như rắn mất đầu, lại bị Thị Huyết Điện và nhiều thế lực khác xâm lược nên cuối cùng Viêm Hoàng đã sụp đổ”.

“Tiền bối mạnh như vậy, không thống nhất Viêm Hoàng lại lần nữa sao?”, Diệp Thành thử hỏi.

“Ta luôn mong có ngày Viêm Hoàng được thống nhất một lần nữa, nhưng ta cũng lực bất tòng tâm. Mỗi lần ta ra tay là tu vi sẽ giảm một phần, muốn thống nhất Viêm Hoàng có lẽ sức chiến đấu của ta phải ở trạng thái đỉnh phong mới làm được. Bởi vì tình hình hiện tại của Viêm Hoàng thật sự quá phức tạp”.

“Mỗi lần ra tay tu vi sẽ giảm một phần”, Diệp Thành khẽ cau mày, lẩm bẩm tự nói: “Chẳng trách từ hố thần đi ra, khí tức của ông ấy không còn mạnh như trước nữa”.

Diệp Thành hiểu được sự bất lực của lão già tóc bạc.

Mỗi lần ra tay, tu vi sẽ giảm đi một phần, tuy ông ấy rất mạnh nhưng muốn thống nhất Viêm Hoàng chỉ trong một lần thì thực sự rất khó, nếu thống nhất được Viêm Hoàng, tu vi của ông ấy nhất định sẽ tụt dốc không phanh.

Khi đó, Viêm Hoàng vừa trải qua một trận đại chiến lớn, mà tu vi của ông ấy đã giảm mạnh, chắc chắn sẽ bị thế lực khác thâu tóm, ví dụ như con quái vật Thị Huyết Điện khổng lồ, bọn họ chỉ ước tu vi của ông ấy giảm xuống mà thôi!

“Tiểu tử, là thánh chủ đời thứ chín mươi chín của Viêm Hoàng, hy vọng ngươi mau chóng lớn mạnh”, lão già tóc bạc hiền hoà nhìn Diệp Thành.

Không hiểu sao tâm trạng của Diệp Thành lại nặng nề khi nghe những lời này.

Vốn dĩ hắn không định nhúng tay vào cuộc đấu đá nội bộ của Viêm Hoàng, nhưng hắn phải trả ơn cứu mạng của Chung Viêm và lão già tóc bạc trước mặt này, mặc dù hắn biết con đường này sẽ vô cùng gian nan.

Thánh chủ của Viêm Hoàng, tận hưởng vinh quang thì đồng thời cũng phải gánh vác sứ mệnh của mình.

“Nếu đã được chọn làm Thánh chủ của Viêm Hoàng thì vãn bối sẽ dốc hết sức lực”, mặc dù áp lực rất lớn nhưng Diệp Thành vẫn nở nụ cười thoải mái: “Ta vẫn còn trẻ, cho dù hy vọng nhỏ nhoi thế nào, khi đối mặt với sự tuyệt vọng vẫn có khả năng không giới hạn”.

“Ta tin vào mắt nhìn của sư huynh, tin vào mắt nhìn của Huyền Thương Ngọc Giới, ta cũng rất tin tưởng năng lực của ngươi”.

“Vậy thì chúng ta bắt đầu thôi!”, Diệp Thành hít sâu một hơi, nhìn lão già tóc bạc: “Tiền bối nói cho ta nghe tình hình cụ thể của Viêm Hoàng lúc này đi, để ta chuẩn bị trước”.

Lão già tóc bạc gật đầu, vuốt râu, trầm tư một lát rồi nói: “Nếu nói về tình hình hiện tại của Viêm Hoàng, trước hết ta sẽ kể cho thánh chủ nghe chuyện của đời trước”.

Diệp Thành không lên tiếng, chỉ yên lặng lắng nghe.

“Sư tôn của ta có bảy đồ nhi: Chung Huyền, Chung Viêm, Chung Quy, Chung Giang, Chung Ly, Chung Mộ, Chung Tiêu. Ta xếp thứ tư, mà hai vị sư huynh Chung Huyền và Chung Viêm đều đã qua đời. Khi Viêm Hoàng tan rã, Tam sư huynh Chung Quy bỏ đi đầu tiên, thành lập Thiên Hoàng. Ngũ sư đệ Chung Ly thành lập Địa Hoàng, lục sư đệ Chung Mộ thành lập Huyền Hoàng. Thất sư muội Chung Tiêu thành lập Nhân Hoàng, còn ta vẫn giữ vững Viêm Hoàng”.

“Viêm Hoàng được chia làm năm, thế lực mạnh nhất là Thiên Hoàng của Chung Quy sư huynh, tiếp theo là Địa Hoàng của ngũ sư đệ Chung Ly. Huyền Hoàng của lục sư đệ Chung Mộ tuy không bằng Viêm Hoàng, nhưng có qua lại với Thị Huyết Điện, vậy nên mạnh hơn Viêm Hoàng. Thế lực Nhân Hoàng của thất sư muội Chung Tiêu là yếu nhất, nhưng mạng lưới tình báo của muội ấy lại hơn hẳn chúng ta, bảng Phong Vân của Đại Sở chính là do Nhân Hoàng viết”.

“Năm thế lực lớn của Viêm Hoàng ngoại trừ Viêm Hoàng nơi chúng ta đang ở thì bốn thế lực khác ít nhiều đều được các gia tộc quy ẩn hỗ trợ, có mối quan hệ phức tạp với nhiều thế lực. Một thế lực nhỏ ảnh hưởng tới cả cục diện lớn, chính vì vậy Viêm Hoàng mới khó thống nhất”.

Nghe Chung Giang nói xong, Diệp Thành xoa cằm, cảm thán: “Đúng là phức tạp thật! Chẳng trách với thực lực của tiền bối mà cũng không dám bừa bãi thống nhất”.

“Mặc dù thực lực của ta mạnh nhất trong số các sư huynh muội, nhưng thống nhất Viêm Hoàng, chỉ dựa vào thực lực của mình ta thì thực sự quá mong manh”, Chung Giang lắc đầu bất lực: “Cộng thêm vấn đề về công pháp nên ta lại càng không dám hành động hấp tấp, nếu không thì sớm muộn gì Viêm Hoàng cũng bị thôn tính nếu không có ta kiểm soát và ngăn chặn”.

Diệp Thành nghe ra rất nhiều sự chua xót từ những lời này, thầm nhủ ông lão tốt bụng này kéo dài hơi tàn cho Viêm Hoàng trong những năm qua cũng phải chịu không ít áp lực.

“Vậy tiền bối nghĩ chúng ta nên bắt đầu ra tay từ đâu thì hợp lý?”, sau khi cân nhắc một chút, Diệp Thành hỏi Chung Giang.

Nói xong, Diệp Thành lại bổ sung thêm một câu, lời nói đầy ẩn ý sâu xa: “Không giấu gì tiền bối, ta có thực lực giết tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên”.

“Ngươi có thực lực giết tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên?”, hiển nhiên Chung Giang giật mình, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc.

“Tiền bối nhìn vào mắt trái của ta đi”, Diệp Thành vừa nói vừa nhắm mắt trái lại.

Giây tiếp theo, mắt trái của hắn chợt mở ra.

Ngay lập tức, một gợn sóng vô hình lấy mắt trái của hắn làm trung tâm rồi lan tràn ra vô tận, ngay cả không gian cũng bị bóp méo.

“Lục Đạo Tiên Luân Nhãn”, với hiểu biết của Chung Giang mà ông ta cũng không khỏi sửng sốt, ông nhìn vào mắt trái của Diệp Thành với vẻ mặt không thể tin được: “Không ngờ ngươi cũng có Lục Đạo Tiên Luân Nhãn”.
Chương 566: Mỹ nam kế?

Nghe thấy lời này, Diệp Thành không khỏi ngạc nhiên, hắn hỏi thử: “Ý tiền bối là còn người khác có Lục Đạo Tiên Luân Nhãn sao?”

“Tất nhiên rồi”, Chung Giang vội nói: “Sư tôn ta cũng có một con mắt như thế này, mắt hai người giống hệt nhau, điểm khác biệt là Tiên Luân Nhãn của ông ấy ở mắt phải, còn của ngươi thì ở bên trái”.

“Sư tôn của tiền bối là người tiên tộc sao?”

“Không phải”.

Nghe vậy, Diệp Thành không còn bình tĩnh được nữa.

Tia sáng xa xăm, bất định loé lên trong mắt, suy nghĩ trong lòng Diệp Thành nhanh chóng trỗi dậy: “Thật sự quá trùng hợp! Sư tôn của tiền bối Chung Giang không phải người của tiên tộc, ông ấy có một bên mắt là Tiên Luân Nhãn, mà mình không phải người của tiên tộc, cũng có một bên mắt là Tiên Luân Nhãn”.

“Ông ấy là mắt phải, mình là mắt trái, chẳng lẽ sư tôn của họ cũng được tiên tộc truyền Tiên Luân Nhãn cho sao?”

“Không đúng!”, Diệp Thành sờ cằm, trầm giọng lẩm bẩm: “Theo tiền bối Khương Thái Hư nói, Lục Đạo Tiên Luân Nhãn là tiên đồng nghịch thiên mười nghìn năm cũng khó có thể thức tỉnh một lần, trong vòng mười nghìn năm này, tiên tộc còn có người khác thức tỉnh được Tiên Luân Nhãn sao?”

“Hay là Tiên Luân Nhãn của sư tôn họ cũng là của tiền bối Khương Thái Hư?”

“Vậy cũng không đúng”, Diệp Thành nhanh chóng bác bỏ suy đoán này: “Tiền bối Khương Thái Hư từng nói Tiên Luân Nhãn của ông ấy bị cướp mất vào năm nghìn năm trước, ông ấy ở cấp bậc Đại Thánh, sao có thể do sư tôn của tiền bối Chung Giang cướp được?”

“Hơn nữa diện mạo của mình và sư tôn họ còn giống hệt nhau, thật sự quá trùng hợp!”

Diệp Thành lẩm bẩm một mình, suy nghĩ càng lúc càng rối loạn, không tìm ra nguyên nhân.

“Đây là ý trời, ý trời!”, Chung Giang ở bên cạnh lại vừa kích động vừa mừng rỡ nhìn Diệp Thành: “Tiểu hữu và sư tôn của ta có nhiều điểm giống nhau, ngay cả Lục Đạo Tiên Luân Nhãn tiên đồng nghịch thiên như vậy mà cũng giống, đây là sự sắp đặt của trời cao, đã định sẵn ngươi sẽ là Thánh chủ của Viêm Hoàng”.

“Tiền bối, người có thể nói cho ta nghe về sư tôn của mọi người không?”, hiện tại điều Diệp Thành hứng thú nhất là sư tôn của Chung Giang là người như thế nào.

Nói đến sư tôn, Chung Giang hít một hơi thật sâu, trong mắt có nhiều thêm vẻ tôn kính.

“Chúng ta cũng không rõ lai lịch của sư tôn, chỉ biết ông ấy rất bí ẩn, rất mạnh, mặc dù không phải tu sĩ cảnh giới Không Minh, nhưng ta tự tin rằng ngoài thuỷ tổ Huyền Hoàng của tam tông, ông ấy là người lợi hại nhất trong ba nghìn năm nay, bởi vì theo ta biết thì ông ấy chưa từng thất bại”.

Khi nói về sư tôn của mình, Diệp Thành có thể thấy ánh lên trong đôi mắt già nua của Chung Giang là niềm tự hào mãnh liệt.

“Ngay cả tiền bối cũng không rõ lắm, xem ra sư tôn của người đúng là rất bí ẩn”, Diệp Thành cười nhẹ.

Haiz!

Có lẽ vì quá kích động, nói xong, Chung Giang lại thở dài một hơi: “Nếu ông ấy còn sống thì Viêm Hoàng cũng không rơi vào tình cảnh như hôm nay, sư huynh muội trở mặt thành thù, nếu ông ấy còn tại thế không biết sẽ đau lòng nhường nào”.

“Sao tiền bối phải than trời trách đất như vậy?”, Diệp Thành mỉm cười an ủi: “Ta với sư tôn của người có nhiều điểm giống nhau như thế, ông ấy có thể khiến Viêm Hoàng trở nên huy hoàng, có lẽ ta cũng có thể!”

“Ta tin ngươi”.

“Trở về chủ đề chính, chúng ta hãy nói xem nên bắt đầu ra tay từ bên nào trước đi!”

“Nhân Hoàng”, Chung Giang không hề nghĩ ngợi mà nói ra Nhân Hoàng của thất sư muội Chung Tiêu.

Ồ?

Diệp Thành mỉm cười hỏi: “Sao tiền bối lại chọn Nhân Hoàng?”

Chung Giang khẽ vuốt râu, một lúc sau mới đáp: “Mặc dù thất sư muội kỳ quặc, nhưng kể từ khi Viêm Hoàng nội chiến, muội ấy luôn giữ thái độ trung lập, hơn nữa khi Viêm Hoàng gặp khó khăn, muội ấy cũng âm thầm giúp đỡ. Tuy muội ấy không nói nhưng trong lòng ta biết, muội ấy cũng muốn Viêm Hoàng lại được huy hoàng như trước đây một lần nữa”.

“Ý tiền bối là, chúng ta sẽ lôi kéo Nhân Hoàng của bà ấy?”, Diệp Thành dò hỏi.

“So với những sư huynh đệ kia, lôi kéo Nhân Hoàng của thất sư muội là đáng tin cậy nhất”, Chung Giang thở dài.

Nói xong ông ấy nhìn Diệp Thành, nói với vẻ đầy ẩn ý: “Hơn nữa nếu muội ấy gặp được ngươi, khả năng sẽ có hy vọng”.

“Ý tiền bối là sao?”, Diệp Thành hơi giật mình.

Haiz!

Nghe vậy, Chung Giang lại thở dài, suy nghĩ một lúc rồi vẫn nói: “Chung Tiêu sư muội còn có một cái tên khác là Hồng Trần Tuyết. Cái tên này được bắt nguồn từ sư tôn của ta, tên sư tôn là Hồng Trần, có lẽ ngươi không thể hiểu được đâu, người mà Chung Tiêu sư muội thích chính là sư tôn. Sau khi sư tôn biến mất, muội ấy mới tự đặt cho mình cái tên Hồng Trần Tuyết”.

Nghe Chung Giang nói xong, khoé miệng Diệp Thành giật giật.

Hắn đã nghe rất rõ, ý của Chung Giang là muốn hắn mạo danh Hồng Trần, sử dụng mỹ nam kế sao? Nhờ vào việc bà ấy còn niệm tình cũ, lôi kéo toàn bộ Nhân Hoàng về phía Viêm Hoàng!

Có lẽ nhìn thấy vẻ mặt thú vị của Diệp Thành, Chung Giang ho khan một tiếng rồi cười bảo: “Đi một chuyến cũng không sao, cho dù không vì Viêm Hoàng, chỉ vì những đau khổ suốt bao năm nay của sư muội, để cho muội ấy được nhìn lại khuôn mặt sư tôn lần nữa để dứt khoát mối nhân quả”.

“Ta cứ tới đó thế này liệu có bị bà ấy bóp chết không?”, Diệp Thành bất giác nuốt nước bọt.

“Có lẽ ngươi sẽ bị muội ấy kéo lên giường ha ha ha!”, câu nói bất ngờ của tên tí hon khiến Chung Giang cũng phải sặc nước bọt.

“Ngươi cút đi cho ta!”

Diệp Thành đánh bay tên tí hon,

Diệp Thành sờ chóp mũi, cười khan nói: “Tiền bối à, chúng ta đổi mục tiêu khác đi! Ta có thể hiểu được tình yêu giữa sư tôn và đồ đệ, sư tôn của người là độc nhất vô nhị trong lòng bà ấy, nếu ta đi thật sự có khả năng bị giết đấy”.

“Ngoại trừ Nhân Hoàng, với thực lực hiện nay của Viêm Hoàng thì không thể khiến ba thế lực mạnh khác lung lay”.

Nghe vậy, Diệp Thành vô thức day đầu mày, hắn cứ có cảm giác toàn thân ớn lạnh.

“Được rồi, mọi chuyện đều do con người”, Chung Giang bật cười vỗ vai Diệp Thành: “Nghỉ ngơi đi! Ngày mai ta đưa ngươi đến Nhân Hoàng”.

Ồ!

Diệp Thành đáp lại, nhún vai bước đi ra ngoài.

Nhìn bóng lưng rời đi của Diệp Thành, Chung Giang ở phía sau lại ngẩn người, tự lẩm bẩm: “Ngay cả bóng lưng cũng giống nhau như vậy, chẳng trách sư huynh lại truyền Huyền Thương Ngọc Giới cho hắn”.

Bên này, Diệp Thành vừa ra khỏi Địa Cung đã thấy một lão già mập mạp đi tới, nhìn kỹ lại thì chẳng phải chính là ông lão mập quỳ ở hàng cuối cùng trong Địa Cung sao?

Người ông lão này còn to hơn cả Bàng Đại Hải ở Vạn Bảo Các của Hằng Nhạc Tông, ngực núng nính, bụng bự như Phật Di Lặc, điểm khác biệt duy nhất là hai mắt to sáng ngời của ông ấy thật sự không thể so sánh với Bàng Đại Xuyên.

“Thánh chủ”, ông lão mập mạp cung kính hành lễ: “Chung lão dặn ta đưa Thánh chủ về chỗ ở, Thánh chủ cứ gọi ta là Hoàng Đại Sơn nhé”.

“Không cần khách sáo, gọi ta Tần Vũ là được”, Diệp Thành cười vui vẻ.

“Sao thế được?”

“Vậy ông cứ gọi là Thánh chủ đi!”

Hai người sóng vai nhau bước đi, dưới sự dẫn đường của Hoàng Đại Sơn, Diệp Thành đi tới một ngọn núi ở chính giữa linh sơn.

Dọc đường đi, Diệp Thành nhìn trái ngó phải, thầm nhủ toà linh sơn này thật phi phàm, còn to hơn cả linh sơn của Thiên Tông thế gia, hơn nữa cả ngọn núi đều được đại trận bao phủ, chỗ nào cũng có trận văn bí ẩn.

Ngoài ra, có thể nhìn thấy Ngưng Linh Trận ở khắp mọi nơi trong linh sơn, khiến cho linh khí ở nơi đây vô cùng dồi dào, mây mù trong không khí vô cùng tinh khiết, dưới làn sương mù mờ ảo càng làm tăng thêm cảm giác bí ẩn cho toà linh sơn này.

“Nghe nói gì chưa? Hố thần sụp đổ rồi”, đang đi, Diệp Thành nghe thấy lời bàn tán của mấy đệ tử phía đối diện.

“Sao lại chưa nghe nói được chứ! Nghe nói một người tên Tần Vũ đã một mình đấu với Thái Âm Chân Thể và Huyền Linh Chi Thể, hơn nữa rất nhiều người trong hố thần đều bị hắn đánh bay ra ngoài”.

“Đó vẫn chưa là gì, ta còn nghe nói rất nhiều cao thủ đuổi theo cũng không ngăn được hắn, bị hắn giết chết và đánh bị thương rất nhiều, thế mà vẫn để hắn chạy thoát”.

Có lẽ mấy người trò chuyện quá hăng say nên không phát hiện ra Hoàng Đại Sơn và Diệp Thành đang đi tới.

E hèm!

Hoàng Đại Sơn khẽ ho một tiếng.

Nghe thấy âm thanh, mấy đệ tử của Viêm Hoàng mới vội vàng hành lễ: “Bái kiến Hoàng trưởng lão”.

Bốp! Bốp!

Nhưng Hoàng Đại Sơn lại bước lên tát cho mỗi người một cái, còn mắng một câu: “Không có quy tắc, không biết lớn nhỏ lớn gì cả, chào Thánh chủ trước”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
Y Tiên
  • Một miếng ngói xanh
Đại tiên y
  • Vạn Kiếp
Chương 21-25

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom