• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tiên võ đế vương (3 Viewers)

  • Chương 610-612

Chương 610: Hang ổ của Chính Dương Tông

Trong màn đêm đen, Cổ Tam Thông điều khiển thiết kiếm màu đen khổng lồ, chở Diệp Thành đi thẳng về phía Nam.

“Kiếm của người không tệ nha!”, Diệp Thành đã dùng ngón tay gõ lên thiết kiếm không chỉ một lần, tuy nó rỉ lỗ chỗ nhưng lại rất kỳ lạ, sau mỗi lần hắn gõ tay vào, lại có tiếng đại đạo thiên âm vang vọng.

“Đương nhiên”, Cổ Tam Thông vuốt râu ra vẻ tự hào: “Đây là pháp khí mà, đừng nhìn vẻ bề ngoài của nó xấu xí, thực ra uy lực của nó bá đạo lắm”.

“Pháp khí?”, nghe thấy hai chữ này, mắt Diệp Thành càng sáng hơn.

Pháp khí cao hơn binh khí một bậc, là binh khí mà chỉ cảnh giới Thiên mới luyện ra được, uy lực của mỗi pháp khí đều kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp sợ.

“Con đã đánh giá thấp người rồi”, Diệp Thành tặc lưỡi cảm thán.

“Nói đến binh khí, ta nghe nói ngươi có một cây roi sắt chuyên đánh vào linh hồn người”, Cổ Tam Thông quay đầu lại, đôi mắt già nua phát ra ánh sáng quỷ dị, ông ta cười xấu xa: “Lấy ra cho ta xem đi!”

“Không”, Diệp Thành lắc đầu như trống bỏi: “Lỡ người lấy mất của con thì con tìm ai đòi lại đây?”

“Cái tên tiểu tử này”, Cổ Tam Thông lập tức xắn tay áo lên, nhào tới.

Diệp Thành đã đoán trước được ông ta sẽ nhào tới nên tránh sang một bên, sau đó vung tay lấy roi Đả Thần Tiên ra, quất mạnh lên thiết kiếm của Cổ Tam Thông.

Woa!

Đau đấy!

Với thực lực tu vi của Cổ Tam Thông mà cũng lảo đảo, bởi vì thiết kiếm gắn liền với linh hồn nên linh hồn của ông ta cũng phải chịu đau đớn.

Vút! Vút! Vút!

Sau roi đầu tiên, Diệp Thành lại quất thêm vài roi nữa vào thiết kiếm.

Lúc này Cổ Tam Thông đã yên lặng rồi, hai tay ôm đầu, ngồi xổm trên thiết kiếm, hai mắt đầy sao!

“Người muốn xem nữa không?’, Diệp Thành ngoáy lỗ tai.

Xem? Còn xem cái con khỉ!

Cổ Tam Thông sợ rồi, thầm chửi trong lòng, ông ta chắc chắn nếu mình ép nữa sẽ bị Diệp Thành đánh thành kẻ ngây dại luôn.

“Đây là do người bảo không xem nữa nhé, đừng trách con đấy”, Diệp Thành xoè hai tay bất đắc dĩ, vung tay cất roi Đả Thần Tiên vào tay áo.

Sau đó hai người yên lặng hơn rất nhiều.

Dọc đường đi, Diệp Thành chỉ chăm chú lau linh châu sáng bóng, mà Cổ Tam Thông ở bên cạnh thì đỏ mắt, đen mặt nhìn Diệp Thành, đã rất nhiều lần ông ta chỉ muốn bóp chết hắn.

Không biết khi nào hai người mới từ trên hư không đi xuống.

Một toà thành cổ với những bức tường đen kịt hiện ra trước mắt hai người.

“Thành cổ đó kỳ lạ ghê! Sao nó lại có màu đen vậy ạ?”, Diệp Thành ngạc nhiên nhìn toà thành cổ đen kịt.

“Đó là thành cổ Hỗn Long”, Cổ Tam Thông giải thích: “Tương truyền nơi đây từng có hỗn hải giao long rơi xuống, toà thành bị máu đen của nó nhuộm thành màu đen kịt này”.

“Ồ! Tà vật mà người nói ở trong thành cổ Hỗn Long này sao?”

“Không”, Cổ Tam Thông lắc đầu, đi về phía thành cổ Hỗn Long trước: “Chúng ta cần sử dụng truyền tống trận trong thành cổ này”.

Ồ!

Diệp Thành lắc đầu rồi cũng đi theo.

Đi vào thành cổ Hỗn Long, Diệp Thành mới nhận ra nơi này rất phi phàm, không ngờ còn có tiếng rồng gầm như có như không.

Hơn nữa toà thành cổ này cực kỳ hỗn loạn.

Vừa đi vào, Diệp Thành đã ngửi thấy mùi máu tanh, đất ở đây cũng có màu đen, những người hắn gặp được bên trong thành này đều có đôi mắt đỏ, trong mắt hiện lên thần sắc hung tợn, vừa nhìn là biết kẻ ác liếm máu trên lưỡi dao hàng ngày.

Bùm! Ầm!

Ngoài những thứ này ra còn có âm thanh của đại chiến, cực kỳ hỗn loạn.

“Đừng gây chuyện ở đây”, vừa đi Cổ Tam Thông vừa truyền âm cho Diệp Thành: “Mặc dù nơi này hỗn loạn nhưng không phải không có quy tắc, có rất nhiều cao thủ ẩn náu”.

“Không phải còn có tiền bối sao?”, Diệp Thành ngoáy tai.
Chương 611: Cứ tìm đi

“Đừng nói những lời vô nghĩa nữa”, Cổ Tam Thông mắng: “Dù là ta cũng không dám lỗ mãng ở đây, ngươi phải biết rằng người giỏi còn có người giỏi hơn, số người tàng long ngoạ hổ ở Đại Sở đếm không hết, người có thể giết được ta cũng nhiều vô kể.”

Diệp Thành chẳng nghe lọt một câu Cổ Tam Thông nói.

Lúc này hắn đang nheo mắt nhìn chằm chằm một người mặc áo choàng đen, đó là một lão già tóc bạc vẻ ngoài khá chính trực, nhưng sắc mặt lại cực kỳ lạnh lùng, đôi mắt như rắn rết thi thoảng loé lên tia sáng mờ tối.

“Nam Cung Thương”, Diệp Thành lại nheo mắt, có vẻ đã nhận ra người đó.

“Sao thế, người quen à?”, Cổ Tam Thông hỏi.

“Đương nhiên là người quen”, khoé miệng Diệp Thành lướt qua nụ cười lạnh lẽo, lão già tóc bạc mặc áo choàng đen kia chẳng phải là người của Chính Dương Tông sao? Lão ta là thủ toạ của một trong chín ngọn núi ngoại môn của Chính Dương Tông.

Những năm trước khi ở Chính Dương Tông, Diệp Thành biết rất rõ người này, ông ta cực kỳ nham hiểm, độc ác.

Nơi này xuất hiện người của Chính Dương Tông khiến hai mắt Diệp Thành bắt đầu loé lên ánh sáng bất định, cũng khẳng định suy đoán của hắn, đó là người của Chính Dương Tông đang tìm linh hồn ti ngọc ở Hỗn Linh Cổ Địa, mục đích là để luyện ra chú ấn, điều khiển Âm Minh tử tướng.

“Người có thể cho con chút thời gian không?”, Diệp Thành nghiêng đầu nhìn Cổ Tam Thông.

“Nhanh lên một chút”, Cổ Tam Thông không hỏi lý do, nhấc chân đi về phía trung tâm thành cổ, sau đó truyền âm cho Diệp Thành: “Nhớ lời ta nói, đừng chơi quá đà”.

“Con biết rồi”, Diệp Thành gật đầu, xoay người đi theo Nam Cung Thương.

Với tu vi hiện tại của hắn, lại thêm xuất thân là thành viên tình báo, khả năng theo dõi của hắn rất lợi hại, đi theo cả đoạn đường mà Nam Cung Thương ở phía trước không hề phát hiện.

Hai người một trước một sau, Nam Cung Thương vừa đi vừa dừng, Diệp Thành cũng vừa đi vừa dừng.

Cuối cùng Nam Cung Thương dừng chân ở một căn lầu các, trước khi vào còn không quên quan sát xung quanh một lượt, thấy không có người khả nghi theo dõi mới xoay người bước vào trong.

Diệp Thành dừng lại, không tiếp tục đi theo mà ngước lên nhìn tẩm biển trên lầu các trước, trên đó có khắc bốn chữ viết hoa: Thương Long Cổ Các.

Diệp Thành thu lại tầm mắt từ tấm hoành, hắn nhấc chân bước vào.

Thương Long Cổ Các này có lẽ là một cửa tiệm, đồ vật bày bán cũng kỳ quái lạ thường, có linh thảo, linh đan, binh khí, linh ngọc, đâu đâu cũng thấy bí thuật thần thông cấp thấp.

Quan trọng nhất không phải những thứ này, mà là Diệp Thành không thấy bóng dáng Nam Cung Thương đâu nữa, ngược lại nhìn thấy một người quen.

“Dương Viêm”, liếc nhìn chủ nhân của Thương Long Cổ Các một cách kín đáo, Diệp Thành phát hiện cũng là người của Chính Dương Tông, tuy ông ta đã dùng bí pháp che đi khuôn mặt nhưng Diệp Thành vẫn nhìn một lần là nhận ra Dương Viêm – thủ toạ của một trong chín ngọn núi ngoại môn của Chính Dương Tông.

“Đây không phải hang ổ của Chính Dương Tông đấy chứ?”, Diệp Thành thầm nói trong lòng.

“Mua gì?”, khi Diệp Thành đang quan sát thì giọng nói hờ hững của Dương Viêm vọng lại.

Thái độ này hiển nhiên không phải thái độ mà một người chủ quầy kinh doanh nên có, Dương Viêm không quan tâm đến việc có bán được đồ hay không, bởi vì mục đích của bọn chúng không phải là kiếm tiền, cửa hàng này nói thẳng ra chỉ là một vỏ bọc nguỵ trang.

“Ta xem đã”, Diệp Thành thản nhiên đáp lại, sau đó bắt đầu lựa đồ trong cửa hàng.

Trong cửa hàng này ngoài Dương Viêm thì không còn ai nữa, Nam Cung Thương mà Diệp Thành theo dõi cũng không thấy xuất hiện lại.

“Chắc chắn trong này còn có huyền cơ”, Diệp Thành thầm nghĩ: “Khả năng cao là còn có thế giới nhỏ trong không gian bí mật”.

Diệp Thành không nghiên cứu tiếp nữa, hắn vừa nhìn vừa ra khỏi Thương Long Cổ Các.

Hắn cũng không định ra tay ở đây, nếu đã chắc chắn đây là hang ổ của Chính Dương Tông, vậy chờ đến khi tiêu diệt tà vật giúp Cổ Tam Thông xong, hắn quay về xử lý bọn chúng cũng chưa muộn.

Hơn nữa Diệp Thành chắc chắn trong tay Nam Cung Thương và Dương Viêm có linh hồn tơ ngọc, nhưng hắn cũng rất chắc chắn rằng linh hồn ti ngọc mà bọn họ thu thập được cuối cùng sẽ vào túi đựng đồ của hắn.

“Tìm đi! Tìm nhiều thêm một chút, đến khi lão tử ra tay sẽ cướp hết của các ngươi”, Diệp Thành cười khẩy, đi về phía trung tâm thành cổ.
Chương 612: Thất sách

Khi Diệp Thành đến trung tâm thành cổ thì thấy Cổ Tam Thông đã vắt chân ngồi đó chờ.

Hơn nữa ông ta còn đang giẫm lên một người, người đó nằm dang chân dạng tay trên đất như lợn chết, có vẻ vừa bị Cổ Tam Thông đánh cho một trận.

Diệp Thành bước về phía trước, tặc lưỡi nhìn ông ta: “Không phải người nói khiêm tốn một chút sao? Con vừa mới đi một lát mà người đã đánh rồi”.

“Có thể trách ta sao? Lão tử đang đi đường bình thường, tự nhiên tên này nhảy ra muốn đánh ta, đúng là tạo phản mà”, Cổ Tam Thông mở miệng là chửi mắng.

Diệp Thành nghe xong thì thấy hơi đồng tình với tên đang bị Cổ Tam Thông giẫm lên, ở đây đông người như thế mà lại chọn Cổ Tam Thông để ra tay, không bị đánh mới là lạ.

“Đi thôi!”

Cổ Tam Thông bước vào truyền tống trận.

Diệp Thành cũng bước vào theo.

“Cần khoảng một khắc đấy”, sau khi vào truyền tống trận, Cát Thanh lập tức khoanh chân ngồi xuống, dáng vẻ xoa tay hằm hè như muốn tìm người nào để đánh nhau, có vẻ ông ta đã không kìm được lòng muốn tự tay tiêu diệt tà vật lắm rồi.

Diệp Thành buồn chán nên cũng ngồi xuống, hắn lại lấy linh châu sáng bóng của mình ra lau để giết thời gian.

Không biết tới lúc nào Cổ Tam Thông mới nhích lại gần Diệp Thành, dùng ngón tay chọc vào người hắn rồi nháy mắt bảo: “Tiểu tử, nếu ta kéo thêm một cảnh giới Chuẩn Thiên về Viêm Hoàng cho ngươi, có thể cho ta mượn thiên lôi của ngươi chơi thêm vài ngày không?”

Lời ông ta vừa dứt, hai mắt Diệp Thành chợt sáng lên: “Thật ạ?”

“Đương nhiên là thật rồi”, Cổ Tam Thông cười toe toét, để lộ hàm răng vàng khè: “Mặc dù thực lực của người đó không bằng ta nhưng cũng là cảnh giới Chuẩn Thiên thực thụ, ít nhất cũng mạnh hơn lão nhà họ Tô nhiều lần”.

“Nếu người thật sự kéo về được cho Viêm Hoàng thì con cho người mượn thiên lôi thêm vài ngày cũng không sao”.

“Vậy quyết định thế nhé”.

Hai người mỗi người một câu, bất giác đã tới điểm cuối của thông đạo không gian.

Hu hu…!

Vừa bước ra ngoài, Diệp Thành đã nghe thấy tiếng gió lạnh rít gào, lắng nghe kỹ dường như còn thấy có tiếng lệ quỷ gào khóc, chỉ nghe thôi cũng khiến toàn thân sởn gai ốc.

“Sao nơi này âm u, lạnh lẽo thế ạ?”, Diệp Thành không khỏi rùng mình trong cơn gió lạnh gào thét.

Cổ Tam Thông không trả lời, cũng không biết trong tay ông ta đã có thêm chiếc la bàn từ lúc nào.

Cầm chiếc la bàn trong tay, ông ta bắt đầu xác định vị trí, chính xác hơn là tìm kiếm nơi ẩn thân của tà vật. Trên la bàn có một dấu chấm đỏ, đó chính là nơi tà vật đang ở, ông ta cần dùng la bàn để tìm ra tà vật đó.

“Ở phía trước”, Cổ Tam Thông nói xong thì sải bước, một bước trải dài vài trăm trượng.

Diệp Thành lại rùng mình một cái, vội vàng đi theo.

Hai người vừa đi vừa dừng, cuối cùng dừng lại trước một đại liệt cốc.

Thay vì nói là đại liệt cốc, thà nói rằng đó là vực sâu không đáy, bởi vì khi Diệp Thành nhìn xuống, với tâm trí của hắn mà cũng có cảm giác tâm thần bị nuốt chửng.

“Không phải tà vật đó đang ở trong vực sâu này chứ ạ?”, Diệp Thành hỏi Cổ Tam Thông.

“La bàn chỉ tà vật đang ở dưới vực sâu này”, Cổ Tam Thông cất la bàn đi, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, dường như đã không còn nén được lửa giận hàng trăm năm.

“Tiểu tử, đưa thiên lôi cho ta”, Cổ Tam Thông đưa tay ra.

Diệp Thành hiểu ý, thầm nhẩm niệm gọi thiên lôi ra, đưa cho Cổ Tam Thông, thiên lôi như có linh tính, không phản lại Cổ Tam Thông mà lơ lửng trong lòng bàn tay ông ta.

“Ở đây chờ ta”, Cổ Tam Thông cất thiên lôi, không nói nhiều lời đã lao thẳng xuống vực sâu.

Diệp Thành muốn đi theo nhưng cuối cùng vẫn dừng lại.

Ầm!

Chẳng mấy chốc, trong vực sâu vang lên tiếng gầm rú, có vẻ Cổ Tam Thông đã tìm được tà vật và bắt đầu đánh nhau, hơn nữa động tĩnh còn không nhỏ, toàn bộ vực sâu và vùng đất rộng lớn này đều rung lên.

Bùm! Ầm! Cheng!

Sau đó những âm thanh thế này nối tiếp nhau, trận đại chiến quá ác liệt, Diệp Thành không thể không tạm thời lui ra ngoài.

“Có thiên lôi trợ chiến, còn có pháp khí thiết kiếm, vậy mà với sức chiến đấu của Cổ Tam Thông cũng không hạ được tà vật đó ngay”, Diệp Thành tặc lưỡi: “Tà vật đó mạnh nhường nào chứ?”

“Ít nhất cũng phải ngang với Độc Cô Ngạo”.

“Không ngờ ở vực sâu này còn có cao thủ mạnh đến vậy!”

Diệp Thành liên tục lẩm bẩm một mình, mở Tiên Luân Nhãn để quan sát.

Nhưng vực này thật sự quá sâu, hơn nữa còn có một luồng sức mạnh thần bí che khuất tầm nhìn của hắn, khiến hắn chỉ nhìn thấy bóng tối.

Đoàng!

Sau tiếng nổ như sấm, Diệp Thành nhìn thấy một bóng người mơ hồ bay ngược ra ngoài.

“Là tà vật đó sao?”, Diệp Thành vội bước lên trước.

Tuy nhiên khi lại gần, hắn phát hiện bóng dáng mơ hồ ấy không phải tà vật, mà là Cổ Tam Thông toàn thân đẫm máu, xem ra là bị một chưởng của kẻ kia đánh bật ra ngoài.

Thấy thế, Diệp Thành chợt biến sắc, hắn không ngờ Cổ Tam Thông lại thất bại.

Phụt!

Khi Cổ Tam Thông bay ra khỏi vực sâu còn phun ra một ngụm máu.

Diệp Thành vội nhẹ nhàng kéo Cổ Tam Thông đang sắp rơi xuống đất ra.

Phụt!

Cổ Tam Thông lại phụt ra một ngụm máu nữa.

“Đi!”

Sau đó Cổ Tam Thông túm lấy Diệp Thành, điên cuồng bay về một hướng, trên khuôn mặt không đứng đắn còn mang theo vẻ nghiêm nghị chưa từng thấy.

“Đi? Có đi nổi không?”

Ngay sau đó, một giọng nói cực kỳ lạnh lùng vang vọng khắp không gian.

Lập tức, chín trụ sáng đỏ như máu đột ngột lao ra khỏi mặt đất, xuyên thẳng vào màn đêm, trên mỗi chùm sáng đều có phù văn dày đặc đang lưu chuyển, chúng đan xen nối liền với nhau, tụ lại thành kết giới cực lớn, nhốt Cổ Tam Thông và Diệp Thành bên trong.

Sau đó ba người mặc áo huyết bào từ từ bay ra khỏi vực sâu, một thanh niên tóc đỏ, một nữ tử yêu dị và một thiếu niên ba mắt.

Ba người này thật sự rất kỳ quái, toàn thân tanh mùi máu, thi thoảng còn nghe thấy tiếng lệ quỷ gào khóc trong người bọn họ, họ giẫm trên biển máu cuồn cuộn tựa như quỷ vương.

“Chẳng trách”, nhìn ba người này, Diệp Thành lập tức hiểu ra vài điều: “Ba cảnh giới Chuẩn Thiên thế này, chẳng trách không phải đối thủ của người”.

“Tiểu tử, là ta hại ngươi”, Cổ Tam Thông cố gắng đứng vững, máu không ngừng trào ra khỏi khoé miệng, vẻ mặt khó coi đến cực điểm.

Ông ta tính sai rồi, quá sơ ý, cứ tưởng nhờ sức mạnh của thiên lôi là có thể dễ dàng tiêu diệt được tà vật, ai ngờ dưới đáy vực thẳm lại có đến ba tên ở cảnh giới Chuẩn Thiên, mặc dù hai tên còn lại có sức chiến đấu không bằng ông ta, nhưng đội hình ba đấu một thì ông ta cũng phải nhận thua.

“Người đừng nhiều lời vô dụng nữa”, Diệp Thành mắng để đáp lại câu xin lỗi của Cổ Tam Thông, hắn nhìn kết giới đang nhốt hai người rồi hỏi: “Người có cách phá giải kết giới không? Phải thoát thân đã rồi sau này tập hợp cao thủ tới giết sau”.

“Đây là kết giới Vạn Lệ Quỷ Minh, với sức của một mình ta mà muốn phá giải từ bên trong thì rất khó”, Cổ Tam Thông lắc đầu bất lực.

“Vậy chúng ta hai đấu ba đi!”, Diệp Thành xoay khớp cổ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
Y Tiên
  • Một miếng ngói xanh
Đại tiên y
  • Vạn Kiếp
Chương 21-25

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom