• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tiên võ đế vương (4 Viewers)

  • Chương 647-650

Chương 647: Thành cổ Thiên Thu

Bên trong rặng núi có một toà cổ thành với đại khí dồi dào: Thành cổ Thiên Thu.

Thành cổ này cũng đã lâu đời rồi, tương truyền thuỷ tổ tam tông Huyền Thần từng tu đạo ở đây, mới đó mà Đại Sở đã trải qua ba nghìn năm, hậu thế lập nên thành này, ca tụng bí pháp Thiên Thu.

Nếu như nhìn từ trong không trung có thể thấy thành cổ Thiên Thu toạ lạc trong một rặng núi giống như một bảo vật, có đỉnh núi toạ lạc trong đó, có ngưng linh trận pháp khiến thành cổ Thiên Thu bồng bềnh giữa mây và sương.

Có điều có lẽ rất nhiều người lại không thể nghĩ ra được thành cổ này đã phải đổi chủ từ vài trăm năm trước, chủ nhân đích thực của nó chính là Chung Quy – Địa Tôn của Viêm Hoàng.

Lúc này bên trong đại điện của thành cổ Thiên Thu có mười mấy bóng hình, người nào người nấy đều có tu vi ở cảnh giới Chuẩn Thiên, không cần nói cũng biết đó chính là Thiên Tông Lão Tổ, Chung Quy và nhóm người phía Chung Giang.

Sắc mặt của bọn họ hơi nhợt nhạt bởi vì mấy ngày nay bọn họ không hề được nghỉ ngơi, dốc sức đi cứu người, ngoài ra còn phải cứu giúp những người bị trọng thương nên dù ở cảnh giới Chuẩn Thiên thì cũng khó có thể trụ được.

Có điều tuy bỏ ra bao nhiêu công sức như vậy nhưng bọn họ cũng không hề uổng công vì mấy người phía Dương Đỉnh Thiên hiện giờ căn bản không nguy hiểm đến tính mạng nữa.

Chẹp, chẹp!

Tiếc tặc lưỡi vang lên từ bên ngoài, Chung Ly bước vào, ông ta tặc lưỡi nhìn Chung Quy: “Đệ nói này sư huynh, huynh che giấu giỏi thật đấy, đệ đi cả một vòng rồi, thành cổ Thiên Thu này đúng là còn khủng khiếp hơn trong tưởng tượng của đệ.

Chung Quy vuốt râu mỉm cười nhìn Hồng Trần Tuyết: “Sư muội, chẳng phải muội vẫn luôn tìm phân điện thứ chín thần bí nhất của Thiên Hoàng ta sao?”

Nghe vậy, Hồng Trần Tuyết chợt sững người, bà ta hỏi dò: “Thành cổ Thiên Thu này chính là phân điện thứ chín của Thiên Hoàng sao?”

Nghe vậy, Hồng Trần Tuyết mới sững người, bà ta hỏi thăm dò: “Thành cổ Thiên Thu chính là phân điện thứ chín của Thiên Hoàng?”

Không chỉ mình bà ta mà Chung Giang và mấy người phía Chung Ly cũng lần lượt nhìn sang Chung Quy.

Chung Quy mỉm cười: “Thiên Hoàng luôn để cho mình một con đường lùi, có điều hiện giờ thì không cần thiết nữa”.

Nghe vậy, Chung Giang, Chung Ly và Hồng Trần Tuyết trầm trồ: “Sư huynh được đấy, cả một phân điện của Thiên Hoàng đặt tại Nam Sở, lại giấu được lâu như vậy, đúng là có đánh vỡ đầu cũng không nghĩ ra”.

“Nếu không thì sao có thể là sư huynh của mọi người được chứ?”, Chung Quy mỉm cười đáp.

“Lần đầu chúng ta tới Nam Sở có một chỗ nghỉ ngơi thế này thật là tốt”, Thiên Tông Lão Tổ vuốt râu cười nói.

“Cho nên đây chính là đại bản doanh phản công của chúng ta”, tiếng cười vang lên từ bên ngoài đại điện, Diệp Thành bước vào, hắn còn dẫn theo Sở Linh đang ngơ ngác nhìn xung quanh.

“Ôi trời, ngươi cũng biết quay về cơ à?”, Vô Nhai Đạo Nhân đang lau linh châu ở bên liếc nhìn Diệp Thành.

“Ấy?”, chỉ có Cổ Tam Thông, sau khi nhìn thấy Sở Linh thì chợt tặc lưỡi, gãi đầu: “Không phải tóc ngươi bạc sao?”

“Tiền bối từng gặp ta sao?”, Sở Linh ngỡ ngàng nhìn Cổ Tam Thông.

“Ta từng gặp ngươi ở Bắc Sở, có điều lúc đó tóc ngươi màu trắng mà”, Cổ Tam Thông xoa cằm.

Nghe vậy, Diệp Thành chợt nắm chặt đôi tay. Người giống hệt với Sở Linh chẳng phải là Sở Huyên sao?

Tóc bạc!

Nghe hai từ này, Diệp Thành chợt cảm thấy đau nhói nơi con tim, hắn không thể ngờ rằng dù với hi vọng chỉ tìm được thân xác hắn mà Sở Huyên cũng không quản gian khổ đi khắp nơi tìm kiếm, cô gần như đã khắp Đại Sở, phiêu bạt giữa dòng đời.

“Bắc Sở?”, nắm tay Diệp Thành nắm càng chặt hơn, còn có máu bắn ra nơi lòng bàn tay. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía bắc của Đại Sở như thể có thể trông thấy một bóng hình yếu đuối dù cách trở núi non.

“Việc của sư phụ ngươi cứ giao cho Nhân Hoàng”, Hồng Trần Tuyết khẽ giọng lên tiếng: “Với mạng lưới tình báo của Nhân Hoàng, ta tin có thể nhanh chóng tìm được người”.

“Ta thật sự rất sốt ruột và không thể đợi thêm được nữa”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu.

“Cô nương ấy trông rất xinh đẹp, là ai chứ?’, Sở Linh Ngọc tiến lên, cô nhìn Hồng Trần Tuyết rồi lại nhìn sang Diệp Thành, mỉm cười nói: “Không phải là nương tử của ngươi đấy chứ”.

“Đương nhiên rồi”, Diệp Thành chỉnh lại cổ áo, hắn nhìn khuôn mặt đang đỏ lựng lên của Sở Linh.

“Vậy bao giờ ngươi rước ta?”, Sở Linh Ngọc chớp mắt nhìn Diệp Thành.

“Đừng ồn ào”.

“Ta không ồn ào, ngươi từng cầu hôn ta, còn có bao nhiêu người chứng kiến nữa.

“Ta…”, Diệp Thành vừa định nổi đoá nhưng rồi hắn cũng kiềm chế lại, nếu không phải có Thiên Tông Lão Tổ ở bên thì hắn nhất định sẽ kiếm một nơi nào khác nói chuyện tử tế với Sở Linh Ngọc.

“Ngươi bác ái thật đấy”, Sở Linh nhìn Diệp Thành cười trừ, một tay đưa ra sau lưng Diệp Thành véo vào người hắn thật đau.

“Chỉ là lỡ lầm thôi”, Diệp Thành đau đớt rít lên qua kẽ răng.
Chương 648: Đợi ngươi đưa chúng ta sát phạt quay về

“Được rồi”, Chung Giang tiến lại gần, ông ta nhìn Diệp Thành, nói: “Những người mà chúng ta cứu về đã không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa, tất cả đều đang bế quan trị thương, có điều Từ Phúc và tên tiểu tử tên Tạ Vân kia thì chúng ta đành bất lực”.

“Giao cho ta”, Diệp Thành mỉm cười, hắn lập tức đi vào trong còn Sở Linh cúi chào mấy người phía Chung Giang rồi cũng đi theo Diệp Thành.

“Còn to hơn cả ngực của ta nữa”, nhìn Sở Linh bước đi, Sở Linh Ngọc lại nhìn vào đôi gò bồng đào của mình, cô ta cứ thế mải miết nhìn mà không quên liếc liếc nhìn Hồng Trần Tuyết và mấy người phía Hồng Loan ở cách đó không xa.

Bị nhìn chằm chằm như vậy, Hồng Trần Tuyết và Hồng Loan đột nhiên cảm thấy có phần kì lạ, bọn họ quay người bước đi.

Phía này, Diệp Thành và Sở Linh đã đi vào một biệt uyển khác.

Ập vào mắt bọn họ chính là Hoắc Đằng đang chống gậy bước đi và Tạ Vân bị móc đi đôi mắt đang ngồi đó.

“Diệp Thành”, thấy Diệp Thành tới, Hoắc Đằng kích động, có lẽ vì quá kích động và đi quá nhanh nên hắn suýt chút nữa ngã nhào ra đất.

“Ngươi đi chậm thôi chứ” Diệp Thành vội tiến lên trước đỡ Hoắc Đằng sau đó còn không quên liếc nhìn Tạ Vân đang chuẩn bị đứng dậy: “Ngươi cũng ngoan ngoãn ngồi đấy cho ta đi”.

“Mẹ kiếp, lão tử đây kích động quá thôi mà”, Tạ Vân lên tiếng mắng chửi, mặc dù đôi mắt bị móc đi nhưng hắn vẫn có thể nghe ra giọng nói của Diệp Thành, hắn biết rằng người huynh đệ của mình vẫn còn sống, hắn đương nhiên kích động rồi.

“Cô đả thông kinh mạch cho tên này đi, lát nữa ta sẽ tạo mạch cho hắn”, Diệp Thành mỉm cười với Sở Linh.

“Còn cần ngươi nói sao?”, Sở Linh tỏ vẻ chẳng mấy dễ chịu trừng mắt với Diệp Thành như thể đang ghen với cảnh vừa xảy ra trong đại điện trước đó.

“Ta đã nói chỉ là hiểu nhầm thôi mà”, Diệp Thành ho hắng, hắn tới trước mặt Tạ Vân, tiếp tục ngưng tụ ra một mảng mây rồi đưa Tạ Vân lên trên đó.

“Ta tìm cho ngươi hai đôi mắt, một đôi mắt màu xanh, một đôi mắt màu tím, ngươi thích đôi nào?”, Diệp Thành nói rồi phất tay lấy ra hai đôi mắt, đây đều là hai đôi mắt hắn lấy được từ nhà họ Vũ Văn.

“Mỗi đôi một mắt, trông cho phong độ”, Tạ Vân toét miệng cười.

“Đều do ngươi chọn đấy nhé, đến lúc mắt này mắt kia có làm sao thì đừng có trách ta”, Diệp Thành phất tay lấy ra một con mắt xanh và một con mắt tím.

Ngay sau đó, hắn dùng tiên hoả bao quanh con mắt màu tím rồi đẩy nó vào bên hốc mắt trái của Tạ Vân, con mắt xanh đẩy vào bên hốc mắt bên phải, tiếp đó, hắn dùng tiên hoả bao quanh phần đầu của Tạ Vân.

Đây là là việc làm hết sức tỉ mỉ chi tiết, hắn cần nối liền kinh mạch bên trong mắt của Tạ Vân, không được xảy ra bất cứ sai sót nào, nếu không thì những việc rắc rối thật sự có thể xảy ra.

Hự…!

Tạ Vân cố gắng nén đau, không kêu rên.

Thấy vậy, Diệp Thành mỉm cười vội nói chuyện: “Mọi người đã ổn rồi, vậy tên béo Hùng Nhị và Tư Đồ Nam đâu rồi?”

“Trước khi chưởng môn sư bá rời khỏi Hằng Nhạc Tông, bọn chúng được gia tộc đón về rồi”, không đợi Tạ Vân lên tiếng, Hoắc Đằng ở bên đã nói trước, vì hắn đau đớn đến mức rít qua kẽ răng.

“Có gia tộc bảo vệ nên chắc không sao”, Diệp Thành thở phào.

“Mấy người bên Nhiếp Phong sư huynh cũng được cứu rồi nhưng không thấy Liễu Dật sư huynh và Nam Cung Nguyệt sư tỷ đâu cả”, Tạ Vân đau đớn, mồ hôi nhễ nhại, hắn vẫn cố gắng lên tiếng: “Chỉ sợ bọn họ lành ít dữ nhiều”.

Nghe vậy, Diệp Thành mới cau mày, hắn chợt có dự cảm chẳng lành.

Không lâu sau đó, Nhiếp Phong, Tề Nguyệt, Đoàn Ngự, Dạ Như Tuyết, Thạch Nham, Ngọc Lâm, Tiêu Cảnh, Lục Huyên Nhi đều tới, khi trông thấy Diệp Thành còn sống sờ sờ, bọn họ chợt trào nước mắt.

Từ khi bọn họ rời khỏi Hằng Nhạc Tông thì không một ngày nào không bị truy sát, so với những sư huynh đệ bị truy sát thì bọn họ đã may mắn hơn rất nhiều rồi, chí ít thì bọn họ vẫn còn được sống.

“Thật xin lỗi mọi người”, Diệp Thành nhìn nhóm người, hắn tự trách mình, nếu không phải vì hắn thì Doãn Chí Bình cũng sẽ không ra tay sát hại nhiều người như vậy.

“Ngươi nói gì thế chứ?”, mọi người cười đáp: “Chúng ta còn đang đợi ngươi đưa chúng ta sát phạt quay về đây”.

“Nhất định rồi”, Diệp Thành cười rạng rỡ, trong đôi mắt còn có tia sáng lướt qua: “Những nỗi đau mà mọi người phải chịu ta sẽ bắt chúng trả gấp trăm lần, dùng đầu của chúng tế bái những vong linh trên trời”.
Chương 649: Chiến lược tổng quát

Mãi tới chín canh giờ sau Diệp Thành mới thu lại tiên hoả.

Xong rồi sao?

Tạ Vân kích động nhảy lên, hắn xoa xoa đôi mắt rồi mới mấp máy hé mở mắt.

Hắn vừa mở mắt thì nhóm người phía Tề Nguyệt, hắn bất giác thẫn thờ: “Đôi mắt này…”

Cũng chẳng thể trách bọn họ như vậy thì đôi mắt này của Tạ Vân thật sự quá khác thường, một bên màu xanh, một bên màu tím, mỗi một ánh lên ánh sáng xanh, một bên ánh lên ánh sáng tím, trông thật dị thường.

“Đúng là cảm giác này rồi”, phía này, Tạ Vân lấy ra một cái gương nhỏ, hắn nhìn đôi mắt của mình rồi vuốt mái tóc: “Mẹ kiếp, đúng là phiền chết đi được, lại đẹp trai rồi”.

Mặc dù hắn đang nói lời bông đùa nhưng lại khiến tất cả mọi người phải bật cười vì bọn họ như thể tìm lại được cảm giác khi ở Hằng Nhạc Tông.

Không lâu sau đó, bên ngoài biệt uyển có một nhóm người đi vào: Nguyên chưởng giáo của Hằng Nhạc Tông – Dương Đỉnh Thiên, phong chủ Ngọc Linh Phong Đông Phương Ngọc Linh, phong chủ Ngọc Tâm Phong, phong chủ Liệt Diệm Phong Viêm Thương, phong chủ Thiên Sơn Phong Tiêu Đạo Sơn, linh đan các Từ Phúc, Thiên Dương Phong Chung Lão Đạo, Tàng Thư Các Hoàng Thạch, Binh Khí Các Chu Đại Phúc, Vạn Bảo Các Bàng Đại Xuyên, Càn Khôn Các Lý Đạo Thông…

“Diệp Thành bái kiến các vị sư bá”, thấy mọi người, Diệp Thành quỳ xuống đất hành lễ.

“Được, được rồi”, nhóm người phía Dương Đỉnh Thiên lần lượt tiến lên trước, bọn họ kích động đỡ Diệp Thành dậy, người nào người nấy nước mắt dàn dụa: “Đúng là ông trời có mắt, đúng là ông trời có mắt”.

Li biệt rồi lại trùng phùng, cảm khái, kinh ngạc, hoài nghi, mọi cảm xúc đan xen khiến nhóm người phía Dương Đỉnh Thiên và Diệp Thành thật sự không nói nên lời.

Không lâu sau đó, trên bàn rượu, mùi hương thơm của rượu phảng phất trong biệt uyển.

Những ngày này, nhóm người phía Dương Đỉnh Thiên liên tục bị truy sát, ngày ngày phải đương đầu với quỷ môn quan, bọn họ thực sự quá lao lực và mỏi mệt, niềm vui được sống và sự đau đớn khi nghĩ về những người đã khuất khiến ai nấy cảm khái, dòng nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Sự trở lại của Diệp Thành cho bọn họ nhìn thấy tia hi vọng.

Nửa năm trước hắn hãy còn là tên tiểu tử của tông môn, ấy vậy mà lúc này hắn đã trưởng thành, trở thành một kẻ mạnh mà ai nấy đều phải kinh ngạc.

Đêm tối, bên trong địa cung rộng lớn của thành cổ Thiên Thu, mấy chục bóng hình ngồi đó, những lão bối cốt cán của Viêm Hoàng và nhóm người phía Dương Đỉnh Thiên đều có mặt ở đây.

“Theo ta thấy thì cứ kéo cả đại quân của Viêm Hoàng tới đây, thấy ai không ưng thì cứ thế xử”, giọng nói sang sảng của Vô Nhai Đạo Nhân vang lên, ông ta là một người chỉ sợ trời đất chưa đủ loạn, câu nói của ông ta khiến cho bầu không khí trở nên náo nhiệt hơn hẳn.

Nghe vậy, Diệp Thành mỉm cười lắc đầu: “Dù sao Viêm Hoàng chúng ta cũng là thế lực bên ngoài, nếu quá ngông cuồng thì rất có thể sẽ khiến các thế lực khác bắt tay lại để đối đầu”.

“Về điểm này thì ta đồng tình”, Dương Đỉnh Thiên vuốt râu: “Các thế lực ở Nam Sở phức tạp, mặc dù giữa các thế lực cũng xảy ra chiến tranh nhưng bọn họ vẫn giữ thế cân bằng, một khi đại quân của Viêm Hoàng đối đầu với một thế lực nào đó của Nam Sở thì nhất địch sẽ phá vỡ thế cân bằng, tới lúc đó chúng ta sẽ gặp bất lợi”.

“Ta thấy vẫn nên im ắng một chút thì hay hơn”, Đạo Huyền Chân Nhân lên tiếng.

“Đương nhiên phải im ắng rồi”.

“Cứ vòng vòng vo vo, nói thẳng ra là phải làm gì đi cho nhanh”, Chung Tiêu vừa vùi đầu lau bình rượu hồ lô vừa lên tiếng.

“Chiến lược của chúng ta chính là chơi ngầm”.

“Chơi ngầm?”

“Đúng”, Diệp Thành mỉm cười, chậm rãi lên tiếng: “Thực lực của Viêm Hoàng thế nào ta rất rõ, bọn họ còn mạnh hơn cả các thế gia của Nam Sở, bất cứ bên nào cũng có thể đối đầu với Hằng Nhạc Tông, Thanh Vân Tông, thế nhưng lại yếu thế hơn Chính Dương Tông, nếu mạo hiểm khai chiến thì tổn thất nhất định sẽ rất trầm trọng, đã vậy thì chúng ta lùi một bước: Chơi ngầm, các thế lực ở Đại Sở không biết Viêm Hoàng chinh phạt về phía Nam cho nên bọn họ ở chỗ sáng, chúng ta ở chỗ tối, cái gọi là đánh ra từ chỗ tối chính là ưu thế của chúng ta”.

“Cái này hay, ta thích chơi ngầm như thế”, Chung Ly bật cười.

“Vậy thì mục tiêu đầu tiên của chúng ta chính là Hằng Nhạc Tông”, Diệp Thành cười nói: “Không phải tất cả các trưởng lão và đệ tử của Hằng Nhạc Tông đều là kẻ địch của chúng ta, nếu có thể lôi kéo thì cố gắng lôi kéo”.

Nói tới đây, Diệp Thành lại nhìn sang Dương Đỉnh Thiên: “Sư bá, điện chủ của phân điện thứ chín có phải là Tiêu Phong sư bá không ạ?”

“Đã thay từ lâu rồi”, Dương Đỉnh Thiên lắc đầu bất lực: “Ngày thứ hai sau khi ta từ chức chưởng giáo, Doãn Chí Bình đã lên chức chưởng giáo, vừa lên chức hắn đã lập tức ra lệnh tước đi chức điện chủ của Tiêu Phong vì người ở phân điện thứ chín chính là người có cùng huyết thống với ta, sao hắn có thể để cho Tiêu Phong sư đệ tiếp tục làm điện chủ được”.

“Vậy hiện giờ Tiêu Phong sư bá ở đâu ạ?”

“Có lẽ đã bị giam lỏng trong phân điện thứ chín rồi”.

“Vậy hiện giờ điện chủ của phân điện thứ chín là ai ạ?”, Diệp Thành hiếu kỳ hỏi.

“Là một người tên Thương Hình”.

“Thương Hình?”, Diệp Thành xoa cằm nhưng lại khẽ lắc đầu: “Chưa nghe qua bao giờ”.

“Không biết tên Doãn Chí Bình tìm đâu ra người này”, Dương Đỉnh Thiên chậm rãi lên tiếng: “Hắn ta là tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên thực thụ, với tính cách tàn độc, sau khi làm điện chủ, hắn không hề kiêng dè bất cứ điều gì”.

“Không chỉ mình Thương Hình”, Đạo Huyền Chân Nhân hít vào một hơi thật sâu, “điện chủ phân điện thứ chín của Hằng Nhạc Tông là người của Doãn Chí Bình”.

“Vậy thì phải thay thôi”, Diệp Thành mỉm cười nhìn sang mọi người: “Con nghĩ rằng phải âm thầm tiêu diệt điện chủ của phân điện thứ chín, việc này sẽ do chúng ta làm, và đương nhiên cần phải hành sự bí mật. chín phân điện lớn liên hoàn với nhau lấy Hằng Nhạc làm trung tâm, đợi tới khi nắm chắc chín phân điện rồi thì sẽ tạo nên thế quanh Hằng Nhạc”.

“Làm vậy thì vẫn được nhưng muốn diệt điện chủ của một phân điện thì không dễ như vậy đâu”, Dương Đỉnh Thiên trầm ngâm: “Huống hồ một sự tồn tại như điện chủ ở Hằng Nhạc Tông sẽ luôn có vương bài linh hồn, nếu như hắn ta chết thì linh bài vương hồn đó nhất định sẽ vỡ tan, làm như vậy há chẳng phải đánh rắn động cỏ sao?”

“Chuyện này lại dễ”, Diệp Thành cười nói: “Không giết bọn họ mà chỉ phế đi tu vi của bọn họ, đợi tới khi nắm được Hằng Nhạc rồi giết cũng chưa muộn”.

“Ừm, như vậy cũng được”, Cổ Tam Thông vuốt râu.

“Nếu thế thì việc về phân điện thứ chín giao cho con”, Diệp Thành xoa cằm sau đó nhìn sang mấy người phía Dương Đỉnh Thiên: “Các vị sư bá, mấy ngày nay mọi người cứ bế quan trị thương đi”.

Nói xong, Diệp Thành lại nhìn sang phía Chung Quy: “Các vị tiền bối, mọi người chịu khó vất vả một chút, hiện giờ thành cổ Thiên Thu chính là đại bản doanh của chúng ta, để phòng chuyện bất trắc, chúng ta nên lập kết giới phòng ngự kiên cố, tăng trận pháp công kích, tạo nên trận văn”.

“Trận pháp phòng ngự và kết giới hộ sơn giao cho ta”, Vô Nhai Đạo Nhân lập tức vỗ ngực, “cứ nhìn mà xem, ta đảm bảo kiên cố vững vàng”.

“Ra vẻ cũng được đấy”, Cổ Tam Thông liếc nhìn Vô Nhai Đạo Nhân.

“Nói gì thế chứ, đây gọi là thực lực”.

Cổ Tam Thông lại thản nhiên lên tiếng: “Ông được điểm này thôi, những điểm khác thì không ra làm sao cả, trận pháp công kích ông làm được không? Không được phải không? Không được thì ta được, ta được nhất là làm loạn đấy”.

“Ngươi cũng ra vẻ được đấy”.

“Đi thôi, đi thôi”, thấy cả hai người vô vị như vậy, Sở Linh Ngọc vươn vai đứng dậy.

Cũng giống như cô ta, mấy người phía Chung Giang cũng đứng dậy, mọi việc đã được sắp xếp ổn thoả thì bọn họ cũng không rảnh xem hai người này đùa cỡn qua lại.

Không lâu sau đó, tất cả mọi người đều đứng dậy rời đi. Nhóm người phía Dương Đỉnh Thiên như có thêm sức sống, sự trở lại của Diệp Thành cho bọn họ thêm hi vọng mới.
Chương 650: Tối muộn còn tới

Ra khỏi địa cung, Diệp Thành bèn đi tới một biệt uyển.

Vừa đi vào trong, Diệp Thành đã trông thấy Từ Phúc đang ngồi dưới gốc cây khắc tượng gỗ.

Từ Phúc bị phế đi tu vi, càng ngày trông càng già nua, đầu đã bạc trắng, cơ thể gầy còm giống như một lão nhân tuổi đã xế chiều, không thể chống chọi lại với phong ba bão táp, Diệp Thành nhìn mà cảm thấy xót xa.

Việc nghị sự trong địa cung diễn ra vào tối nay căn bản không có sự có mặt của Từ Phúc vì ông ta không còn tu vi, cũng chẳng khác gì một phế nhân.

“Trưởng lão”, Diệp Thành mỉm cười đi tới, hắn ngồi bên cạnh Từ Phúc.

“Có thể gặp lại ngươi thật là tốt”, Từ Phúc mỉm cười ôn hoà giống như một người ông đang nhìn đứa cháu thơ ngây của mình vậy.

“Con cũng vậy”, Diệp Thành vừa nói rồi âm thầm mở Tiên Luân Nhãn, hắn quan sát cơ thể Từ Phúc.

Tu vi của Từ Phúc bị phế và không đơn giản chỉ là vùng đan hải bị huỷ hoại mà quan trọng hơn cả là tu vi căn cơ gần như đã bị huỷ hoại, một người như vậy cho dù có thể tu luyện lại thì thành tựu cũng không thể đột phá qua cảnh giới Chân Dương.

“Hơi khó xử lý”, Diệp Thành xoa cằm, hắn có thể giúp Từ Phúc tu phục vùng đan hải nhưng tu vi và căn cơ thì thực sự là điều nan giải.

“Long gia”, nghĩ rồi Diệp Thành lại lần nữa gọi Thái Hư Cổ Long ở lòng đất của Chính Dương Tông.

“Có việc gì ngươi nói đi”, Thái Hư Cổ Long vươn mình, nói rồi không quên chớp chớp mắt, liếc nhìn chín phần phân thân của Diệp Thành: “Nửa đêm nửa hôm, ngươi cũng được đấy nhỉ?”

“Chuyện đặc biệt”, Diệp Thành cười, hỏi: “Có cách nào có thể lấy lại tu vi căn cơ không?”

“Niết bàn thoát biến dưới thiên kiếp”, Thái Hư Cổ Long đáp lời.

“Ngoài cách này ra?”, Diệp Thành vội hỏi: “Một trưởng lão ở Hằng Nhạc của ta bị phế đi tu vi, vùng đan hải của trưởng lão ta có thể giúp ông ấy tu sửa và khôi phục nhưng tu vi và căn cơ thì ta không có cách nào giúp cả, có điều cũng không thể để ông ấy độ kiếp với ta chứ nhỉ? Hiện giờ ông ấy không phải là tu sĩ nữa, chỉ một đạo thiên lôi giáng xuống cũng đủ khiến ông ấy tan thành mây khói”.

“Vậy thì giúp ông ta tu sửa vùng đan hải, đẩy tinh nguyên đại địa cho ông ta”, Thái Hư Cổ Long chậm rãi nói: “Tốt nhất đẩy vào cơ thể ông ta thánh thể tinh huyết của ngươi, có điều cách này cũng không thể lấy lại toàn bộ tu vi và căn cơ của ông ta, muốn lấy lại toàn bộ tu vi và căn cơ thì phải dựa vào bản thân ông ấy”.

“Ta hiểu rồi”, Diệp Thành mỉm cười sau đó nhìn sang Từ Phúc: “Trưởng lão, nào, con giúp người quay lại con đường tu tiên”.

“Được sao?”, trong đôi mắt vẩn đục của Từ Phúc chợt loé lên ánh sáng.

“Đương nhiên là được rồi ạ”, Diệp Thành mỉm cười, hắn dùng một tay ấn vào vai Từ Phúc, tiếp đó tiên hoả cuộn trào được hắn đẩy vào trong cơ thể Từ Phúc, ngưng tụ trong phần bụng dưới của ông ta, bao quanh vùng đan điền đã bị phế bỏ.

Hự…!

Từ Phúc cố gắng nhẫn nhịn không lên tiếng.

Đây là một quá trình không quá dài, chỉ mất một tiếng đồng hồ mà vùng đan điền của Từ Phúc đã được tu sửa.

Không lâu sau đó, linh khí của đại địa lần lượt được ngưng tụ, thâm nhập vào trong cơ thể Từ Phúc thông qua từng lỗ chân lông.

Linh khí!

Cảm nhận được cơ thể nóng ran lên, Từ Phúc run người, ông ta kích động vì biết được mình lại có thể tu luyện.

Lúc này, tiên hoả đã len lỏi vào trong vùng đan hải của Từ Phúc, cùng giống như Diệp Thành tu phục vùng đan hải, nó hoá thành biển lửa khiến vùng đan điền của Từ Phúc to hẳn lên, “bùng” một tiếng, vùng đan điền của Từ Phúc bị phá vỡ, mở ra vùng đan hải rộng lớn.

Lúc này, linh khí của trời đất lại lần nữa xoay vần xung quanh Từ Phúc, hình thành nên một vòng xoáy linh khí.

“Như vậy cũng được sao?”, Từ Phúc kinh ngạc, ông ta không ngờ hiện giờ tu vi của mình mới chỉ ở cảnh giới Ngưng Khí tầng thứ nhất mà lại có đan hải.

“Chẳng trách…”, thấy vậy, Từ Phúc mới kinh ngạc lên tiếng: “Chẳng trách mà khí huyết của ngươi lại dồi dào hơn các đệ tử cùng cấp nhiều lần, chẳng trách mà ngươi có thể đối chiến vượt cấp, xem ra căn bản là dựa vào vùng đan hải”.

Nói tới đây, Từ Phúc lại nhìn Diệp Thành bằng vẻ mặt khó hiểu: “Có phải chân hoả cũng có khả năng này không?”

“Đương nhiên không phải rồi ạ”, Diệp Thành cười đáp: “Trưởng lão, đây không phải là chân hoả mà là tiên hoả”.

“Tiên…tiên hoả?”, Từ Phúc kinh ngạc, nếu như Diệp Thành không nói thì ông ta vẫn luôn tưởng rằng hoả diệm mà Diệp Thành có là chân hoả.

Đều là hoả diệm, nếu như là tiên hoả thì vượt xa phạm trù của chân hoả, cũng chẳng trách mà ông ta lật tung bảo điển cũng không tìm thấy hoả diệm tiên hoả, chẳng trách mà hoả diệm của Diệp Thành lại có linh tính.

“Tiểu tử nhà ngươi sao lại có nhiều bí mật thế chứ?”, Từ Phúc bất giác cau mày.

“Con người ai mà chẳng có bí mật chứ?”, Diệp Thành bắt đầu ngưng tụ ra tinh huyết thánh thể và đẩy vào trong cơ thể Từ Phúc.

Cảm nhận được luồng sức mạnh dị thường trong cơ thể mình, tinh thần của Từ Phúc phấn chấn hơn hẳn, máu của Diệp Thành mang theo sinh mệnh dồi dào khiến ông ta cảm thấy dị thường, đặc biệt là huyết mạch của Diệp Thành cho ông ta cảm giác áp lực, đó không phải là áp lực về tu vi mà là áp lực về huyết mạch.

Hự! Hự! Hự!

Sau một loạt những âm thanh này vang lên từ trong cơ thể Từ Phúc, tu vi của Từ Phúc cũng tăng vọt, từ tầng thứ nhất cảnh giới Ngưng Khí đột phá lên cảnh giới Nhân Nguyên rồi lại từ cảnh giới Nhân Nguyên đột phá lên cảnh giới Chân Dương, tốc độ tiến giới thế này khiến Từ Phúc nhất thời không kịp phản ứng lại.

Không lâu sau đó, Diệp Thành đã đẩy tinh nguyên đại địa từ phân thân vào trong cơ thể Từ Phúc.

Hự! Hự! Hự!

Vẫn là một loạt những âm thanh này vang lên, tu vi của Từ Phúc đã từ tầng thứ nhất cảnh giới Chân Dương đột phá lên cảnh giới Chân Dương đỉnh phong, sau đó lại tiến nhanh tới cảnh giới Linh Hư.

Lúc này Diệp Thành mới thu lại tiên hoả.

Tiếp đó, hắn không thể tiếp tục giúp Từ Phúc được nữa, nếu còn tiếp tục thì không những không thể giúp Từ Phúc mà ngược lại còn hại bản thân. Tu vi của Từ Phúc căn bản đã bị huỷ nhưng không thể vì vậy mà lại lần nữa bị huỷ.

Phù!

Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, hắn thấy Từ Phúc khoanh chân nhắm mắt thì liền lui ra khỏi biệt uyển.

Ra khỏi biệt uyển, Diệp Thành liền đi theo con đường nhỏ, hắn tới một tiểu viên khác và tìm tới một lầu các nhỏ.

Đây là lầu các nơi mà Sở Linh ở, nơi này hết sức yên bình rất phù hợp để tu luyện, là địa điểm mà Diệp Thành lựa chọn riêng cho cô, cũng chính vì nơi này yên tĩnh nên mới có thể phù hợp để làm chuyện đó mà!

Không lâu sau đó, Diệp Thành liền trèo vào lầu các, hắn đẩy cửa đi vào. Ập vào mắt hắn chính là hình ảnh Sở Linh đang khoanh chân ngồi trên giường tu luyện, trông cô hết sức xinh đẹp, như vị tiên nữ giáng trần vậy.

“Tối muộn như vậy rồi, ngươi không nghỉ ngơi đi, chạy tới đây làm gì?”, Sở Linh mở mắt hiếu kì nhìn Diệp Thành.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
Y Tiên
  • Một miếng ngói xanh
Đại tiên y
  • Vạn Kiếp
Chương 21-25

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom