-
Chương 776-780
Chương 776: Bãi chiến bỏ chạy
Rầm! Bịch!
Giữa đất trời, tiếng nổ ầm vang không những không ngừng lại mà ngược lại còn vang dội hơn, mỗi một âm thanh vang lên như sấm rền.
“Đại chiến hơn năm trăm hiệp mà không phân thắng bại, ba người này đúng là giỏi đánh đấm”, đã có người trầm trồ không ngớt.
“Trận đại diến kinh thiên động địa sao có thể kết thúc nhanh như vậy được?”, có người nói xong còn thẫn thờ nhìn trận chiến, cũng có người lấy ra kí ức thuỷ tinh lạc ấn cảnh tượng này vào trong có vẻ như định mang về để bán, thứ này có lẽ rất đáng tiền, mang ra chắc chắn là binh khí mạnh tuyệt đối.
“Tên tiểu tử này, có phải ngươi rảnh quá rồi không?”, trong tiếng bàn tán xôn xao, Thái Hư Cổ Long lên tiếng mắng chửi vang vọng trong thần hải của Diệp Thành, “mất thời gian, cứ thế thể hiện khả năng chiến đấu đỉnh phong diệt Doãn Chí Bình là xong”.
“Ngươi đúng là chẳng hiểu gì cả”, Diệp Thành mắng lại, “đây không phải là chuyện thường, nếu ta sử dụng toàn bộ sức mạnh thì đương nhiên mạnh hơn hắn nhưng hắn sẽ đứng yên cho ta đánh sao? Nếu hắn muốn chạy thì lão tử đây cũng không ngăn được, còn ta lại bị lộ thân phận, làm không tốt sẽ bị đám đông vây đánh”.
“Hắn mạnh vậy sao?”, Thái Hư Cổ Long kinh ngạc.
“Thừa lời”, Diệp Thành vừa tấn công vừa bĩu môi: “Hôm nay lão tử đây coi như được chứng kiến sự bá đạo của Thái Hư Cổ Long rồi, mặc dù ta không dùng hết toàn lực nhưng ta lại liên thủ với Cơ Tuyết Băng ở trạng thái đỉnh phong nên đánh thế này mà không thể khiến hắn bại thì cũng đủ chứng minh sức mạnh của hắn thế nào rồi”.
“Nếu ngươi không dùng hết sức thì không thể diệt hắn được”.
“Cho nên ta cần một chiến đài chỉ có hai chúng ta”.
“Ta hiểu rồi”, Thái Hư Cổ Long hít sâu, ánh mắt nó nhìn Diệp Thành đã thay đổi, nó có thể nghe ra được sự tự tin trong lời nói của Diệp Thành, tự tin một mình có thể tiêu diệt được Doãn Chí Bình, đó không phải là sự ngông cuồng mà là một loại tín niệm, tự tin dũng mãnh vô địch.
Rầm! Đùng!
Khi cả hai đang trò chuyện thì ở một bên hư không vang lên tiếng nổ rầm trời.
Nơi đó, sương khói cuộn trào, sát khí lạnh băng, thần quang vạn đạo, khí thế sục sôi, mặc dù chỉ là mấy chục bóng hình nhưng lại như nghìn quân vạn mã đang phi nước đại.
Nếu nhìn kĩ thì đó chính là kẻ mạnh của Thanh Vân Tông, đi đầu chính là một trong những lão tổ của Thanh Vân Tông: Thanh Vân Lão Tổ.
“Giết, không để sót một tên”, Thanh Vân Lão Tổ gằn lên lạnh lùng đầy uy nghiêm.
Ngay lập tức, những kẻ mạnh của Thanh Vân Tông với sát khí ngút trời lao đến, chín tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên, mấy chục tu sĩ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ chín với uy lực mạnh mẽ sát phạt đến.
Mẹ kiếp!
Thấy những kẻ mạnh của Thanh Vân Tông sát phạt đến, Diệp Thành lên tiếng mắng chửi, hắn không nói thêm lời nào mà quay người toan bỏ chạy.
Nên biết rằng chín tu sĩ cảnh giới Chuẩn Thiên của Thanh Vân Tông đều mạnh như lão tổ, còn mấy chục tu sĩ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ chín nếu cùng đánh về phía này thì sẽ khủng khiếp đến mức nào.
Phía này, Cơ Tuyết Băng cau mày, hít vào một hơi thật sâu, cô không thể không quay người lướt đi như một đạo thần mang.
Lại nhìn sang Doãn Chí Bình, sắc mặt của hắn vô cùng tôi độc, khả năng chiến đấu cũng ngút trời, nhưng hắn cũng không thể không dè chừng, trước đó hắn tính kế hại Thanh Vân Tông khiến Thanh Vân Tông tổn thất nghiêm trọng, người của Thanh Vân Tông chỉ muốn tìm hắn tính sổ, hiện giờ thấy trận thế khổng lồ đó của Thanh Vân Tông, nếu bọn họ tha cho hắn mới là lạ.
Chạy đi đâu?
Thanh Vân Lão Tổ di chuyển với tốc độ nhanh nhất, tốc độ của những kẻ mạnh khác ở Thanh Vân Tông cũng không hề chậm, người nào người nấy đầu lơ lửng binh khí bản mệnh, tay cầm sát kiếm, khí thế sục sôi.
Kẻ mạnh của Thanh Vân Tông với mục đích rất rõ ràng đó là nhân lúc phía Chính Dương Tông và Hằng Nhạc Tông chưa kịp tới thì diệt Diệp Thành, Cơ Tuyết Băng và Doãn Chí Bình, thực lực của cả ba người này vô cùng khủng khiếp, sớm muộn gì cũng là đại địch của Thanh Vân Tông.
Hiện giờ bọn họ chiếm ưu thế tuyệt đối, sao có thể bỏ qua cơ hội nghìn năm có một như vậy được?
Rầm! Bịch!
Thế rồi trời đất rung chuyển, từng ngọn núi sừng sững sụp đổ, sự truy sát của phía Thanh Vân Tông với trận thế khổng lồ khiến ba người phía Diệp Thành không dám khinh suất đối kháng, nếu như bị bao vây thì kết cục sẽ không ra sao cả.
“Lần này náo nhiệt thật đấy”, những người quan sát trận chiến ở tứ phương sững người, bọn họ cũng lần lượt chạy theo.
“Huyền đạo vô thương, địa pháp thiên la”, Thanh Vân Lão Tổ không từ bất cứ cái giá nào, ông ta lại một lần nữa thi triển hai loại thần thông cấm kị, thần mang mạnh mẽ đó cứ thế đâm xuyên vào hư không bay về phía cả ba người.
“Đáng chết”, Doãn Chí Bình mặt mày tôi độc, hắn như thể từng nghe tới hai loại mật pháp cấm kị này nên lập tức né tránh qua thần mang kia.
“Lại là chiêu này”, Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng từng chịu trận vì hai loại cấm pháp này, cũng đã hiểu rõ sự khủng khiếp của chúng nên đương nhiên sẽ không muốn chịu thiệt lần thứ hai, bọn họ lập tức né qua thần mang.
Huyền đạo vô thương và địa pháp thiên la mặc dù bá đạo nhưng cũng không phải không thể phá, chỉ cần không bị đánh trúng thì không sao, nhưng nếu như đen đủi trúng chiêu thì kết cục sẽ rất thảm.
Thấy hai loại thần thông cấm kị của mình không đánh trúng ai trong ba người, Thanh Vân Lão Tổ mặt mày tối sầm, ông ta lại lần nữa truy sát lên, kẻ mạnh của Thanh Vân Tông ở phía sau cũng theo đó mà lao lên, sát khí ngút trời.
Roẹt! Roẹt! Roẹt!
Nhìn vào hư không, đó là ba đạo thần thông di chuyển với tốc độ cực nhanh, còn Diệp Thành là tên chạy nhanh nhất trong cả ba khiến người ở tứ phương phải ngỡ ngàng, chẳng trách mà bao nhiêu người như vậy cũng không đuổi kịp hắn, công phu tẩu thoát của tên này đúng là cái thế.
“Một người nhanh trí như ta may mà học được Thái Hư Thần Hành Thuật”, Diệp Thành vừa chạy vừa vuốt tóc, chỉ trong thời gian không tới ba mươi giây, hắn đã kéo xa khoảng cách với Cơ Tuyết Băng và Doãn Chí Bình tới vài nghìn trượng.
Thế rồi tên này chạy mất tăm mất tích, chuồn nhanh hơn cả thỏ.
Rầm! Bịch!
Rất nhanh, từ phương hướng mà Diệp Thành tẩu thoát vang lên những âm tiếng động mạnh, tất cả mọi người thấy từng ngọn núi sụp đổ.
Tiếp đó, kẻ mạnh từ tứ phương thấy Diệp Thành lồm cồm bò ra khỏi đống đá vỡ vụn rồi bỏ chạy.
Giết cho ta!
Giọng nói lạnh băng mang theo sự phẫn nộ vang lên kéo theo ánh mắt chú ý của tất cả mọi người.
Nhìn từ xa, hư không như vỡ vụn, tiếng sấm nổ rền vang, khói sương bay mờ mịt, sát khí ngút trời, mấy chục bóng hình với khí thế nối tiếp nhau trấn áp cả đất trời.
Nếu nhìn kĩ thì đây há chẳng phải là kẻ mạnh của Chính Dương Tông sao? Đi đầu chính là một trong những lão tổ của Chính Dương Tông: Chính Dương Lão Tổ.
Lúc này, những kẻ quan sát mới vỡ lẽ.
Diệp Thành chạy thật sự rất nhanh nhưng những người mà hắn đụng phải là lại kẻ mạnh của Chính Dương Tông sát phạt đến, không cần nói cũng biết hắn đã bị đánh. Tên khốn dám trói Thánh Nữ của người ta, còn bắt người ta đưa tiền chuộc mà không thả người, người ta tha cho ngươi sao?
Mẹ kiếp!
Thân hình Diệp Thành nhếch nhác thảm hại, hắn quay người về một hướng, sau khi bị đánh một trận, không những không ngoan ngoãn hơn mà ngược lại còn chạy nhanh hơn khiến người ta phải tặc lưỡi.
“Băng Nhi”, Chính Dương Lão Tổ dùng đại thần thông đưa Cơ Tuyết Băng về bên mình sau đó không quên ném ánh mắt phẫn nộ về phía nhóm người của Thanh Vân Lão Tổ đang truy sát phía sau.
Hừ!
Nhóm người phía Thanh Vân Lão Tổ hắng giọng, biết không thể giết Cơ Tuyết Băng nên chuyển mục tiêu sang Doãn Chí Bình và Diệp Thành.
Phía này, Doãn Chí Bình đã chuyển hướng ngay khi kẻ mạnh của Chính Dương Tông xuất hiện, hắn cũng sát phạt theo hướng mà Diệp Thành bỏ chạy.
Thấy vậy, cho dù là kẻ mạnh của Chính Dương Tông hay Thanh Vân Tông thì đều sát phạt về phía Diệp Thành và Doãn Chí Bình.
Doãn Chí Bình là chưởng giáo của Hằng Nhạc Tông, thực lực mạnh mẽ, giết hắn không những có thể tái tạo lại Hằng Nhạc Tông mà còn có thể trừ khử đi đại địch trong tương lai.
Chỉ có Tần Vũ mà Diệp Thành đang vào vai, bọn họ hận tới tận xương tuỷ, bọn họ đã muốn giết tên này từ lâu rồi, cho dù là Doãn Chí Bình hay Diệp Thành thì bọn họ cũng sẽ không bỏ qua cho bất cứ tên nào, đối với bọn họ mà nói giết đi hai tên này chỉ có tốt chứ không có xấu.
Chương 777: Giết cho ta
Chạy!
Trong bầu hư không náo nhiệt là tiếng thét gào của Diệp Thành. Hắn chạy phía trước, Doãn Chí Bình đuổi sát theo sau.
Sau bọn chúng chính là kẻ mạnh của Chính Dương Tông và Thanh Vân Tông đuổi theo, cả mười tám người ở cảnh giới Chuẩn Thiên, gần trăm người ở cảnh giới Không Minh đỉnh phong, người nào người nấy sát khí ngút trời.
Còn phía sau Chính Dương Tông và Thanh Vân Tông là những người tới xem trận chiến vây lại từng đám đen kịt.
Cảnh tượng thật náo nhiệt, đúng là thật náo nhiệt.
Có điều màn náo nhiệt hơn hãy còn ở phía sau.
Rầm! Rầm!
Không lâu sau đó, ở phía mà Diệp Thành bỏ trốn vang lên từng tiếng động kinh thiên động địa, có thần quang che trời, có mây mù che lối, có từng ngọn núi sụp đổ.
Ôi trời!
Sau tiếng thét kinh ngạc, Diệp Thành lại lồm cồm vừa bò vừa chạy quay lại, cơ thể nhếch nhác thảm hại.
“Ấy? Sao lại quay lại rồi” những kẻ xung quanh bất ngờ lần lượt nhìn về phía sau Diệp Thành.
Ập vào mắt bọn họ chính là sương khói che lấp, mấy chục kẻ mạnh sát phạt đến, có kẻ ngự giá trên phi kiếm, có kẻ ngự trên sương, khí thế sục sôi, những nơi bọn họ đi qua thì không gian nứt lìa bằng tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.
Khí thế bên này mạnh mẽ quá, nếu nhìn kĩ thì há chẳng phải là kẻ mạnh của Hằng Nhạc Tông sao? Người dẫn đầu chính là Thông Huyền Chân Nhân.
Phía này, Doãn Chí Bình thấy phía Thông Huyền Chân Nhân sát phạt đến thì mừng ra mặt, hắn được Thông Huyền Chân Nhân đưa về bên mình.
Có điều Diệp Thành lại chẳng ra sao, hắn bị kẻ mạnh của Hằng Nhạc Tông chặn đầu quay lại, định chuồn đi tiếp nhưng kẻ mạnh của Chính Dương Tông và Thanh Vân Tông đã sát phạt tới từ hai hướng.
Mẹ kiếp!
Diệp Thành lên tiếng mắng chửi, hắn quay đầu ngay lập tức, nhân khoảng vài giây ngắn ngủi khi kẻ mạnh của tam tông chưa bao vây lại hắn phải chuồn đi cho nhanh gọn.
Giết cho ta!
Kẻ mạnh của Chính Dương Tông gằn lên phẫn nộ, cứ thế sát phạt về phía Diệp Thành.
Lần này, bọn họ phải dốc hết sức truy sát Diệp Thành, không nói tới chuyện trong hố thần, chỉ nói tới chuyện trước đó không lâu Diệp Thành bắt Thánh Nữ của Chính Dương Tông và lừa bọn họ không biết bao nhiêu tiền chuộc mà không thả người khiến Chính Dương Tông mất hết thể diện, sát khí của bọn họ đối với Diệp Thành đã tới mức không thể nào kiềm chế nữa.
“Sư tổ…”, Cơ Tuyết Băng định nói gì đó nhưng đã muộn vì nhóm lão tổ của Chính Dương Tông đã sát phạt lên phía trước.
Thấy vậy, Cơ Tuyết Băng cũng vội đuổi theo, mặc dù cô cũng nhiều lần muốn giết chết Diệp Thành nhưng lại không muốn nhìn thấy hắn chết thảm, chỉ vì tên tiện nhân đó đã từng giúp cô lúc cô gặp nguy hiểm.
Giết cho ta!
Kẻ mạnh của Thanh Vân Tông hô hào sát phạt về phía trước.
Đối với Diệp Thành, bọn họ đã hận tới tận xương tuỷ, nếu không phải là hắn thì Thánh Nữ của bọn họ cũng sẽ không mất tích, nếu không vì hắn gây rối thì trong trận hỗn chiến của tam tông bọn họ đã bắt sống được Cơ Tuyết Băng và tới giờ cũng không tới mức bị động như vậy.
Giết cho ta!
Kẻ mạnh của Hằng Nhạc Tông cũng lao lên.
Mặc dù bọn họ và Diệp Thành không có thù oán quá lớn nhưng bọn họ đều là những kẻ cay nghiệt, uy lực mạnh mẽ của Diệp Thành là mối uy hiếp lớn đối với Hằng Nhạc Tông.
Giết cho ta!
Sau Hằng Nhạc Tông lại là những người không biết của thế lực nào sát phạt đến, về cơ bản bọn họ đều muốn bắt sống được Diệp Thành để dành về tiền thưởng.
Những ngày này, vì số tiền thưởng hậu hĩnh của Chính Dương Tông mà bọn họ lập thành đội đi bắt Diệp Thành, ấy thế mà không những không bắt được người mà còn mệt thân, nghĩ tới cơ hội tốt ngay trước mặt như vậy, bọn họ sao có thể bỏ qua cho tên tiện nhân Diệp Thành được.
Thế rồi cả hư không như náo loạn.
Bóng hình mỏng manh đơn độc của Diệp Thành tháo chạy ở phía trước, phía sau hắn chính là kẻ mạnh của tam tông, sau nữa là những kẻ mạnh muốn bắt Diệp Thành để đổi tiền, rồi tiếp đến là những kẻ đến xem nhàn rỗi.
Rầm! Rầm!
Giữa đất trời vang lên từng tiếng động dữ dội.
Từng bóng hình đen kịt nối tiếp nhau, người nào người nấy bắn ra thần quang, khí thế mạnh mẽ, sát khí ngút trời, chưởng ảnh, thần hồng, kiếm mang, chưởng ấn, binh khí, trận đồ đều được tung ra.
“Mẹ kiếp, có gan thì đánh một mình với ta”, phía trước, Diệp Thành đang tháo chạy thục mạng chốc chốc lại quay đầu lại mắng chửi.
Cảnh tượng hiện giờ hắn đã từng nghĩ tới nhưng hắn không thể ngờ kẻ mạnh của tam tông lại sát phạt tới nhanh như vậy khiến cục diện đang tốt đẹp trở nên hỗn loạn.
Lúc này, số lượng người đuổi theo hắn không phải một hay hai người mà cả đám đông.
Lúc này, những kẻ đuổi theo hắn không phải những kẻ vô dụng, hơn ba mươi người ở cảnh giới Chuẩn thiên, gần ba trăm người ở cảnh giới Không Minh đỉnh phong, gần nghìn người ở cảnh giới Không Minh, đây là trận thế lớn thế nào chứ.
Trước đó không lâu, hắn còn đang mắng chửi phía Chung Giang không phái vài người tới nhưng giờ xem ra bọn họ không tới là đúng vì có bao nhiêu người đến cũng không đủ đối đầu với đám súc sinh đằng sau.
“Cái gì? Hơn ba mươi tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên, hơn một nghìn tu sĩ ở cảnh giới Không Minh, tất cả chỉ vì đuổi theo một người ở cảnh giới Không Minh?”
“Có cần phải tạo ra động tĩnh lớn như vậy không?”, tin tức này lập tức được đồn khắp Bắc Sở sau đó được truyền khắp Đại Sở, khi nghe thấy tin này, kể cả là tu sĩ mạnh ở cảnh giới Chuẩn Thiên thì cũng bất giác tặc lưỡi.
“Động tĩnh nhỏ thì không phải là sát thần Tần Vũ nữa”, có người thở dài.
“Cũng đúng, tên tiện nhân mặt dày đó, mỗi nơi hắn đi qua đều để lại động tĩnh lớn”.
“Lần này nếu mà hắn còn trốn được thì ta mang họ theo hắn luôn”, có rất nhiều người vuốt râu, mặt mày tỏ vẻ thú vị.
Rầm! Rầm!
Diệp Thành chạy ở phía trước đã lẻn vào một rặng núi, phía sau hắn là từng đám người đông như kiến truy sát vào trong.
Phía sau nữa là từng ngọn núi sừng sững sụp đổ, đợi tới khi Diệp Thành chạy được ra ngoài thì cả rặng núi đã không còn, tất cả đều bị đám súc sinh đằng sau dẹp bằng.
Phía trước, Diệp Thành nhảy vào một dòng sông.
Phía sau, từng bóng người như lũ sát phạt đến.
Sau nữa, chỉ thấy từng ngọn sóng cuộn trào, đợi tới khi Diệp Thành chuồn ra ngoài thì dòng sông không còn nguyên dạng như trước mà đã hoá khô cạn.
Phía trước, Diệp Thành bay vào trong thương nguyên.
Phía sau, từng bóng hình choán đầy trời đất sát phạt vào, thế nhưng chỉ thấy thương nguyên vụn vỡ, đợi tới khi nhóm súc sinh kia sát phạt qua thì thương nguyên đã trở thành vực sâu thăm thẳm.
“Dùng thiên kiếp ép đám chó chết này mới được”, bên trong địa giới của Chính Dương Tông, Thái Hư Cổ Long cũng nhảy dựng lên, nó gào thét.
Thiên kiếp!
Diệp Thành nhướng mày, hắn không quên liếc nhìn vào hư không, hơn ba mươi tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên, hơn một nghìn tu sĩ ở cảnh giới Không Minh, thiên kiếp này nếu như giáng xuống thì…
“Chém, chém chết bọn chúng, nghe theo ta không sai đâu”, Thái Hư Cổ Long gằn lên thúc giục.
“Chém chết đám khốn khiếp này đi”, Diệp Thành lập tức xắn tay áo, hắn lớn giọng.
“Đúng….đúng là phải chém”.
“Chém”.
Chương 778: Thiên lôi giáng
Trời đã gần sáng, ánh dương ấm áp bắt đầu chiếu rọi khắp mặt đất nhưng Nam Sở sau một đêm náo nhiệt thì đến giờ vẫn náo nhiệt.
Đưa mắt nhìn ra xa là từng đám người đen kịt choán cả bầu trời mặt đất giống như hải triều, có kẻ truy sát Diệp Thành, cũng có kẻ chạy tới xem kịch hay, vả lại cả đoạn đường truy sát khiến người ở tứ phương vây lại càng lúc càng đông.
Có điều, điều khiến người ta phải giơ tay tán thưởng đó là bao nhiêu người như vậy nhưng lại không có kẻ nào đuổi kịp tên súc sinh Diệp Thành.
Lúc này, đám người truy sát Diệp Thành mặt mày đều tối sầm cả lại, những khuôn mặt đen như than, bao nhiêu người như vậy, hơn ba mươi tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên, hàng nghìn tu sĩ ở cảnh giới Không Minh, trận dung như vậy mà lại không thể truy sát được một tu sĩ ở cảnh giới Không Minh, như vậy còn đâu là mặt mũi nữa.
Roẹt!
Diệp Thành lại chuồn vào trong một rặng núi.
Rầm! Rầm!
Giây phút sau đó, từng đòn công kích rợp trời giáng xuống, một rặng núi đang yên bình thì lập tức sụp đổ hơn một nửa.
Chết chưa?
Đợi tới khi khói và mây tản đi, những kẻ quan sát mới khẽ giọng lên tiếng.
Ấy?
Trời đất vỗn dĩ nên sáng lạn thì dần dần tối đen khiến rất nhiều người phải kinh ngạc, bọn họ lần lượt nhìn vào hư không.
Đùng đoàng!
Trên hư không vang lên từng tiếng sấm rền khiến người ta bất giác giật mình.
Tiếp đó, mây đen kéo đến rất dày, cả bầu trời bị che lấp, cứ thế đè nén khiến mặt đất nứt lìa, trong đám mây đen, từng đạo lôi điện như từng con rắn vờn qua, một sự uy nghiêm và ý chí không cho phép xâm phạm hiển hiện.
“Đây…là vì sao chứ?”, tất cả mọi người đều nhìn về hư không, đặc biệt là khi cảm nhận được uy lực khủng khiếp kia, bọn họ buộc phải tạm thời ngừng chiến.
“Sấm sét mạnh…mạnh quá”, là những kẻ mạnh mà đến lời nói cũng trở nên run rẩy.
“Là thiên kiếp”, sắc mặt của những tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên của tam tông đều thay đổi.
“Thiên…thiên kiếp?”
“Là ai đang độ kiếp?”, trong tiếng trầm trồ kinh ngạc, đây là câu hỏi duy nhất hiện lên trong đầu tất cả mọi người, lúc này ai còn quan tâm Diệp Thành sống hay chết, từng cặp mắt đều đổ dồn vào hư không.
“Là ông đây”, sau tiếng gằn giọng, Diệp Thành bị đánh trận bên trong từng tảng đá vỡ vụn nhảy ra, hắn bay lên trời, đạp vào hư không, có lẽ vì sắp độ kiếp nên trong tiếng hét của hắn còn có cả tiếng sấm sét khiến kẻ mạnh từ tứ phương đều run rẩy.
Thiên kiếp! Thiên kiếp của Tần Vũ!
Lúc này, tất cả mọi người đều nghĩ tới việc liên quan đến Bắc Chấn Thương Nguyên, cảnh tượng lúc đó với lúc này không khác gì nhau.
Rầm!
Tiếng nổ rầm trời vang lên ngắt đi mạch suy nghĩ của hắn, bên trong hư không đã có từng đạo sấm sét giáng xuống.
Phá!
Diệp Thành bay lên trời, vung ra một đấm đánh tan đạo lôi điện kia.
Rầm! Rầm!
Hành động của Diệp Thành như khiến trời xanh phẫn nộ, sấm sét mạnh mẽ giáng xuống.
“Lui, mau rút lui”, lão tổ của tam tông lần lượt gằn lên, bọn họ là những người có tầm quan sát thế nào, sao có thể không nhìn ra được ngụ ý của Diệp Thành, lúc này hắn dẫn thiên kiếp đến thì đương nhiên là muốn kéo bọn họ độ kiếp cùng.
Chạy? Chạy đi đâu?
Diệp Thành không nói lời nào, hắn cứ thế sát phạt về phía đông người nhất.
Sau sự di chuyển của hắn, biển thiên lôi được hình thành bởi sấm sét cũng di chuyển theo, hắn đi tới đâu, biển thiên lôi đi tới đó, đương nhiên, tất cả những người bên trong phạm vi của biển thiên lôi đều bị kéo đi ứng kiếp.
Ôi trời!
Thấy Diệp Thành sát phạt tới, tất cả mọi người đều lên tiếng mắng chửi, bọn họ không nói thêm lời nào, cứ thế quay người bỏ chạy.
Có điều, không phải tất cả mọi người đều may mắn trốn thoát trong phút chốc, hơn một nửa số người về cơ bản đều bị thiên lôi giáng xuống.
Rầm! Rầm! Roẹt! Roẹt!
Vì có quá nhiều người bị kéo đi ứng kiếp nên uy lực của thiên kiếp trong chốc lát mạnh lên rất nhiều, phạm vi của biển thiên lôi cũng nhanh chóng được mở rộng, bao trùm lấy cả trời đất trong bán kính hàng trăm nghìn trượng.
Phụt! Phụt! Phụt!
Ngay lập tức, từng bóng người trúng thiên lôi, máu me xương cốt bay tứ tung, rất nhiều người ngay lập tức bị thiên kiếp xẻ thành cả đám huyết vụ.
A…!
A…!
Tiếp đó, tiếng kêu gào thảm thiết vang lên, trời đất vốn dĩ đang yên bình thì trong chốc lát biến thành cảnh tượng như giết lợn, thiên kiếp liên tiếp giáng xuống, nơi nào có thiên kiếp đi qua thì núi non sụp đổ, mặt đất nứt lìa, cảnh tượng hoang tàn đổ nát.
“Vừa rồi ông kêu to nhất”, Diệp Thành nói ròi tung một nắm đấm phá tan một đạo thiên lôi trừ trên trời giáng xuống sau đó cứ thế sát phạt về phía Chính Dương Lão Tổ.
“Ngươi đúng là đáng chết”, thấy Diệp Thành xông tới, Chính Dương Lão Tổ gằn lên phẫn nộ, nhưng cho dù mắng chửi vậy nhưng ông ta cũng phải lập tức quay người tháo chạy.
“Chạy cái gì?”, thấy Chính Dương Lão Tổ nhanh chóng lùi về sau, Diệp Thành bật cười lạnh lùng, hắn sát phạt đến như một đạo thần mang, Chính Dương Lão Tổ chạy đến đâu hắn đuổi theo đến đấy, biển thiên lôi khổng lồ cũng theo đó mà kéo Chính Dương Lão Tổ vào trong phạm vi.
Phụt!
Sau một đạo lôi kiếp giáng xuống, cơ thể của Chính Dương Lão Tổ lập tức bị thiên lôi giáng cho tới mức tan hoang tàn tạ, ông ta còn chưa kịp đứng vững thì đạo thiên lôi thứ hai cứ thế giáng xuống, cả cơ thể ông ta bị thiên lôi giáng tới mức máu me be bét.
A…!
Chính Dương Lão Tổ cơ thể thảm hại, ông ta toàn thân đều nội thương, muốn sát phạt lên nhưng lại kiêng dè biển thiên lôi nên chỉ có thể nhanh chóng lùi về phía sau, bị Diệp Thành đuổi chạy khắp nơi.
“Uy lực của thiên kiếp này mạnh thật”, chỉ cần là người nhìn thấy Chính Dương Lão Tổ thì đều tái mặt, đâu ai dám dừng chân, người nào người nấy bỏ chạy thục mạng ra khỏi phạm vi thiên kiếp.
Lúc này, không ai dám sát phạt đi bắt Diệp Thành nữa, không phải bọn họ sợ Diệp Thành mà sợ thiên kiếp mà Diệp Thành dẫn ra, thiên kiếp của tên này không phân biệt ai với ai, chỉ cần kẻ nào vào trong phạm vi của thiên kiếp thì đều bị lôi đi ứng kiếp.
A…..!
Trên hư không, tiếng gào thét của Diệp Thành vang lên không ngớt.
Tên này đúng là mạnh mẽ bất thường, có thiên kiếp lôi hải trợ uy nên hắn chẳng có gì phải kiêng dè, hơn ba mươi tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên, hơn một nghìn tu sĩ ở cảnh giới Không Minh bị hắn đuổi từ nam tới bắc, từ tây sang đông, cảnh tượng này đúng là vô thiên vô pháp.
“Ra vẻ được đấy”, Thái Hư Cổ Long dưới lòng đất nhàn nhã lên tiếng.
“Ôi trời”, khi nghe tin tức này, chư vị ở thành cổ Thiên Thu lập tức nhảy dựng lên.
“Hơn ba mươi tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên, hơn một nghìn tu sĩ ở cảnh giới Không Minh, có cần súc sinh tới mức vậy không?”
“Thời khắc chuẩn bị dịch chuyển rồi”, lúc này, lão tổ của các thế lực ở Đại Sở đều hạ mệnh lệnh này, tất cả đều biết Diệp Thành là tên mặt dày, nếu như chỉ cần không để ý mà sát phạt đến thì đúng là náo nhiệt.
“Cái gì? Tần Vũ độ kiếp? Còn kéo theo cả đám người độ kiếp?”, tin tức này nhanh chóng được truyền khắp Bắc Sở.
“Lại…lại độ kiếp?”, chỉ cần là người nghe tin này thì khoé miệng đều giật giật.
Đặc biệt là những người ở Bắc Chấn Thương Nguyên, người nhà họ Viên, sau khi nghe tin bọn họ chỉ cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, đều đã từng trải qua thiên kiếp nên cho dù không tận mắt chứng kiến mà chỉ nghe nói thì bọn họ cũng cảm thấy đồng cảm.
“Chẹp, chẹp…”, bên trong đại điện của Thiên Huyền Môn, khi nhìn thấy cảnh tượng vô thiên vô pháp này, Phục Nhai tặc lưỡi, “ta đã bao năm rồi chưa chứng kiến cảnh tượng hoành tráng thế này rồi”.
“Lấy thiên kiếp phá địch là một cách làm không tồi”, ở bên, Đông Hoàng Thái Tâm đang nhàn nhã sửa móng tay cũng lên tiếng, “chỉ là không biết sau thiên kiếp này hắn có làm loạn thế này được nữa không?”
Chương 779: Thần phạt từ ngàn xưa
Bùm! Đùng! Đoàng!
Trên bầu trời là những tiếng sấm rền nổ vang.
Dưới bầu trời là những bóng người chạy tán loạn.
Giờ phút này chẳng còn ai quan tâm cảnh giới Chuẩn Thiên, cảnh giới Không Minh nữa, Diệp Thành đi tới đâu là chém tới đó.
Khung cảnh rất hào hùng, tràn ngập tiếng la hét gào khóc, rất nhiều người đã bỏ mạng dưới thiên kiếp, rất nhiều người cửu tử nhất sinh mới chạy ra được, đầu không ngoảnh lại chạy đi một mạch.
Bùm! Đùng! Đoàng!
Diệp Thành ra tay liên tiếp, đánh bay bốn đạo thiên kiếp từ trên trời giáng xuống, sau đó hắn xoay người chuẩn bị đuổi theo Chính Dương Lão Tổ lần nữa.
Tuy nhiên hắn phát hiện Chính Dương Lão Tổ đã nhân lúc hắn đối phó với thiên kiếp mà chạy đi rất xa, tốc độ bỏ chạy của ông ta cũng cực kỳ bá đạo.
“Coi như ông chạy nhanh”, Diệp Thành chửi một tiếng, liếc mắt nhìn xung quanh, lao thẳng đến nơi tập trung đông người nhất.
Thấy Diệp Thành đến, những kẻ mạnh vốn đã chật vật suýt thì tức hộc máu, không nhiều lời lập tức quay đầu bỏ chạy, chỉ sợ chạy chậm một chút là sẽ bị tên súc sinh Diệp Thành này đuổi theo.
“Chạy? Chạy đi đâu?”
“Không phải vừa nãy các ngươi rất lợi hại sao?”
“Lão tử không ra oai lại tưởng ta đây là chuột!”
Dưới bầu trời truyền đến tiếng gào thét của Diệp Thành.
Hắn vẫn giữ vững tinh thần vô liêm sỉ của mình, nơi nào đông người thì hắn chạy tới, hơn nữa còn không chơi theo lối thông thường, đuổi một lúc rồi đột ngột xoay người chạy về hướng khác.
Phụt! Phụt! Phụt!
Vẫn là cảnh tượng đẫm máu, từng người từng người bị lôi kiếp từ trên trời đánh trúng, vô cùng đau đớn, người cả đời chưa từng thấy thiên kiếp, lần này nhìn thấy lại có cảm giác vô cùng sung sướng.
Gầm!
Ngay khi Diệp Thành đang thể hiện sức mạnh thì một tiếng rồng gầm kinh thế vang lên từ hư không phía Đông.
Tiếng rồng gầm này mang theo khí phách và sức mạnh của sấm sét, uy nghiêm không gì sánh được, giống như ý chí của đất trời khiến người ta không dám có ý chống lại.
Vào lúc này, những người đã thoát ra được đều ngẩng đầu nhìn lên nơi đó.
Đập vào mắt bọn họ là một con cự long chừng nghìn trượng, toàn thân được bao phủ bởi sấm sét, hoặc có thể nói rằng nó được hình thành từ sấm sét, gầm một tiếng chấn động bầu trời, gầm hai tiếng hư không sụp đổ, gầm ba tiếng thiên địa nứt ra.
“Đó… Đó là cái gì?”, nhìn con cự long sấm sét, vẻ mặt mọi người đều thay đổi.
“Long… Long gia, đó là cái gì?”, Diệp Thành ngơ ngác nhìn lên bầu trời, lần trước độ kiếp hắn cũng chưa thấy rồng sấm sét bao giờ.
“Đây chính là điều thú vị mà ta nói”, giọng Thái Hư Cổ Long lập tức vang lên: “Khi Huyền Linh Chi Thể độ thiên kiếp đã dẫn ra phi hoàng sấm sét, quả không ngoài dự đoán của ta, ngươi đã dẫn ra được thần long sấm sét”.
“Sau đó thì sao?”, Diệp Thành vội hỏi.
“Đánh thôi!”, Thái Hư Cổ Long ngoáy tai: “Giết thần long sấm sét đó đi, nếu không ngươi sẽ không bao giờ thoát được thiên kiếp”.
“Thì ra là vậy!”, ánh mắt Diệp Thành đột nhiên trở nên sắc bén, tràn đầy ý chí chiến đấu.
Nhưng khi hắn đang định xông lên hư không để chiến đấu với thần long sấm sét thì tiếng gầm thứ hai vang lên.
Lập tức có hàng tỷ tia sấm sét tụ lại, phía trên hư không phía Tây hình thành một thứ khổng lồ khác.
Nhìn kỹ lại thì đó là một con bạch hổ với thân hình nghìn trượng, tiếng gầm gừ rung trời lở đất, mang theo sức mạnh và uy nghiêm kinh hoàng.
“Mẹ kiếp, vẫn còn à?”, lúc này ngay cả Thái Hư Cổ Long cũng phải giật mình ngẩng đầu lên.
Gầm!
Lời nó vừa dứt, tiếng gầm kinh thiên động địa thứ ba vang lên, trên hư không phía Bắc lại có sấm sét ngưng tụ, hình thành một con huyền vũ sấm sét khổng lồ, nó cực kỳ to và nặng, toàn thân tản ra sấm sét với uy lực cực mạnh.
“Có… Có cần ghê gớm vậy không?”, Thái Hư Cổ Long há hốc miệng, dường như có thể nhìn thấy huyền vũ khổng lồ qua nghìn sông vạn núi.
Gầm!
Lại một tiếng gầm thét kinh thiên động địa vang vọng cả bầu trời rộng lớn vang lên ngay khi lời nó vừa dứt, trên bầu trời phía Nam, dưới sự chú ý của mọi người, một con phượng hoàng sấm sét to lớn đã được hình thành.
“Không… Không cần phải thế chứ”, nhìn hư không xa xa, Diệp Thành nuốt nước bọt ừng ực.
“Trời đất, ta…”
“Ngươi câm miệng cho ta”, Diệp Thành lập tức ngắt lời Thái Hư Cổ Long: “Ngươi cứ nói một câu là lại thêm một con, ngươi có thể ngậm cái miệng thối của ngươi lại được rồi đấy!”
“Có thể trách ta được sao?”, Thái Hư Cổ Long bực bội: “Lão tử vẫn đang nói này, sao nó không ra nữa?”
Gầm!
Thái Hư Cổ Long vừa dứt lời, tiếng gầm thứ năm liền vang lên, chính giữa hư không lại hình thành một con kỳ lân sấm sét cực lớn.
Ồ!
Nhìn thấy cảnh này, khoé miệng Thái Hư Cổ Long đột nhiên giật giật.
Lần này nó thật sự ngậm miệng, không dám hé răng nửa lời, nếu lại thêm một con nữa xuất hiện, có lẽ Diệp Thành sẽ bóp chết nó.
Sắc mặt Diệp Thành đã tối sầm từ lâu, không đợi Thái Hư Cổ Long lên tiếng, lúc này hắn đã có ý muốn bóp chết nó, sau đó lột da xâu nó thành xiên.
Gầm! Gầm! Gầm! Gầm! Gầm!
Tiếng gầm rú không ngớt, kèm theo đó là sấm sét và uy áp đáng sợ.
Cảnh tượng tráng lệ trên bầu trời lúc này:
Phía Đông có thần long sấm sét bay lượn, phía Tây có bạch hổ sấm sét gầm gừ, phía Nam có phượng hoàng sấm sét cất tiếng hí, phía Bắc có huyền vũ sấm sét mở đường, chính giữa là kỳ lân sấm sét gào thét.
Lúc này, sắc mặt mọi người đều thay đổi.
“Ta đã thấy rất… rất nhiều người độ kiếp, nhưng đây là lần… lần đầu tiên thấy cảnh tượng thiên kiếp thế này”, lão tu sĩ già mấp máy môi, nhìn lên trời cao với vẻ mặt khó tin.
“Phía Đông có thần long, phía Tây có bạch hổ, phía Nam có phượng hoàng, phía Bắc có huyền vũ, chính giữa có kỳ lân, rốt cuộc đây là thiên kiếp gì?”
“Sống mấy trăm năm, hôm nay đúng là được mở mang tầm mắt”.
“Dẫn ra được thiên kiếp thế này, thiên phú của Tần Vũ phải cao nhường nào chứ?”, vẻ mặt cao thủ của tam tông đầy vẻ kinh ngạc, khiếp sợ.
“Người có thiên phú như vậy, nếu không giúp gì được cho tam tông thì nhất định phải chết”, Chính Dương Lão Tổ đã bết bát lắm rồi nhưng vẫn hừ lạnh một tiếng.
Cũng như ông ta, trong mắt cao thủ của Hằng Nhạc và Thanh Vân đều loé lên tia sáng lạnh lẽo, hiếm khi cao thủ ba tông có thể đồng lòng như vậy, bất kể là cái giá nào cũng phải giết được Diệp Thành.
“Thần long sấm sét, bạch hổ sấm sét, phượng hoàng sấm sét, huyền vũ sấm sét, kỳ lân sấm sét, bốn thần thú, một thần linh thú, rốt cuộc Tần Vũ là người thế nào?”, Cơ Tuyết Băng nhìn lên trời cao, vẻ mặt cũng cực kỳ khiếp sợ.
Với thiên phú của cô ta cũng chỉ dẫn ra một con phượng hoàng sấm sét, nhưng Diệp Thành lại dẫn ra những bốn thần thú sấm sét, một thần linh thú sấm sét, thiên phú của cô ta đã hoàn toàn bị đè bẹp.
“Giết, giết, giết”, Doãn Chí Bình chật vật, khuôn mặt gớm ghiếc đã hơi vặn vẹo, trông như ác ma, từ Thái Hư Cổ Long trong cơ thể, hắn ta biết được người có thể dẫn ra thiên kiếp thế này thì thiên phú phải gọi là nghịch thiên.
Bởi vậy hắn ta không chấp nhận được, không chấp nhận được việc thiên phú bị đè bẹp, bởi vì đến giờ hắn ta mới chỉ độ thiên kiếp một lần, hơn nữa trong lần ấy đừng nói là bốn thần thú, một con châu chấu cũng không có.
“Thánh chủ, thần phạt này của hắn…”, trong đại điện Thiên Huyền Môn, Phục Nhai nhìn cảnh tượng trong màn nước rồi lại nhìn Đông Hoàng Thái Tâm.
“Thần phạt từ ngàn xưa chỉ Hoang Cổ Thánh Thể mới có”, Đông Hoàng Thái Tâm mỉm cười: “Hắn chỉ có căn nguyên của Hoang Cổ Thánh Thể chứ không có thần tàng của Hoang Cổ Thánh Thể, nếu là Hoang Cổ Thánh Thể hoàn chỉnh thì không chỉ có nhiêu đây thôi đâu”.
“Hắn chỉ là một nửa Hoang Cổ Thánh Thể, không biết có chống lại được thần phạt từ ngàn xưa này không”.
“Ta có niềm tin vào hắn”.
Chương 780: Tàn sát
Gầm! Gầm! Gầm!
Giữa đất trời, ngoài tiếng sấm rền vang thì là tiếng gầm thét của thần thú.
Nhìn lên hư không, năm con thần thú to lớn ở năm hướng, con nào cũng được sấm sét bao quanh, con nào cũng mang uy lực đáng sợ, vì sự tồn tại của chúng mà cả đất trời đều run rẩy.
“Lão… Lão tử chỉ độ kiếp thôi, các… các ngươi có cần làm vậy không?”, Diệp Thành giật giật khoé miệng, nhìn lên hư không.
“Giết, giết hết chúng nó đi”, Thái Hư Cổ Long hét lớn.
“Giết hết!”, Diệp Thành lập tức xắn tay áo, sau đó vung Bá Long Đao bay thẳng lên trời.
Lúc này, toàn thân màu vàng chói của hắn rất bắt mắt.
Giờ phút này, tất cả mọi người đều muốn xem Diệp Thành sẽ độ thiên kiếp như thế nào.
Nhưng dưới con mắt của bao người, giây trước Diệp Thành còn nói năng hùng hồn, xông lên được nửa đường, hắn chợt quay đầu… bỏ chạy.
Đúng, hắn đã bỏ chạy, chạy còn nhanh hơn cả thỏ, có lẽ vì chạy nhanh quá nên trong lúc bất cẩn hắn đã ngã lộn nhào, sau khi bò dậy lại tiếp tục chạy, không hề nghĩ ngợi.
Ặc!
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều há hốc mồm, hắn bày ra dáng vẻ rất hùng hồn, oai phong, thế mà lại bỏ chạy?
Bùm! Đùng! Đoàng!
Khi Diệp Thành bỏ chạy thì biển sấm sét và năm con thần thú sấm sét cũng di chuyển, Diệp Thành chạy nhanh thế nào chúng cũng đuổi theo nhanh thế đó, từng tia sấm sét không có tình người.
Gầm! Gầm! Gầm!
Ngay sau đó, tiếng gầm của năm con thần thú sấm sét rung chuyển đất trời, năm tia thần mang vừa to vừa nặng bắn về phía Diệp Thành.
Phụt! Phụt! Phụt!
Diệp Thành lập tức bị năm tia sấm sét ấy đánh vào bay ngược ra ngoài, thánh thể cường đại cũng bị đánh trầy da sứt thịt.
Hắn lập tức bò dậy, chạy về một hướng, vừa chạy vừa gào thét: “Không độ nữa, ta không độ kiếp nữa”.
Hắn bỏ chạy khiến những người theo dõi trận chiến đều phải khiếp sợ, bởi vì sấm sét mà năm con thần thú dẫn tới còn đáng sợ hơn trước rất nhiều, nếu bị đánh trúng rất có thể sẽ hồn bay phách tán.
Khốn kiếp! Không biết xấu hổ!
Những người xem chiến lại chạy tán loạn, hơn nữa ai cũng không nhịn được chửi bới, ngươi có còn cần thể diện không hả? Đây là thiên kiếp của ngươi, cứ đuổi theo chúng ta là thế nào?
Phụt! Rầm!
Giữa những tiếng chửi thề, Diệp Thành lại bị sét đánh bay ra ngoài, một ngọn núi lớn lập tức sụp đổ.
“Tên điên, trốn đi thì có ích gì? Đây là thiên kiếp của ngươi, cho dù ngươi chạy tới chân trời góc bể chúng cũng vẫn theo ngươi”, Thái Hư Cổ Long không nhịn được nữa lại bắt đầu chửi mắng.
“Mẹ kiếp! Một đấu năm, chơi lớn vậy, ngươi đến đây thử mà xem”, Diệp Thành vừa bò khỏi đống sỏi đá đã lại bị đánh trúng.
“Vậy cũng hết cách”, Thái Hư Cổ Long ngoáy mũi: “Ai bảo ngươi độ thiên kiếp chứ! Nhưng ta cũng phải nhắc nhở ngươi, thiên kiếp sẽ càng lúc càng mạnh, ngươi vẫn nên kết thúc sớm thì hơn”.
“Chết tiệt, liều thôi”, Diệp Thành cắn răng, lần này hắn không lùi bước nữa mà xông thẳng lên trời.
Ngay lập tức, hắn bước lên trời, một quyền phá tan sấm sét sau đó nghịch thiên xông lên.
Bùm! Đùng! Đoàng!
Hắn không ngừng nghịch thiên bay lên bầu trời, mỗi khi có sấm sét đánh xuống, hắn lại đập vỡ nó với tư thái mạnh nhất.
Từ xa nhìn lên hư không, bóng dáng của hắn chói lọi như vì sao, toàn thân được bao phủ bởi thần mang màu vàng, tản ra thần huy màu vàng, toàn thân nhuốm máu màu vàng, trông hắn như người được đúc từ hoàng kim, hắn như một vị chiến thần hoàng kim, bất khả chiến bại, không có sức mạnh nào địch nổi.
Gầm!
Có lẽ là đòn tấn công của hắn đã khiến thần long sấm sét nổi giận, nó lượn quanh thân rồng khổng lồ rồi bay xuống, há miệng phun ra thần mang to lớn, hất văng Diệp Thành.
Gầm!
Thần long sấm sét gầm lên, lại phun ra tia sấm sét nữa, dường như không muốn cho Diệp Thành bất kỳ cơ hội nào.
Phá!
Ở bên dưới, Diệp Thành ổn định thân thể, Bát Hoang Quyền hội tụ nhiều bí pháp đánh thẳng lên trời cao.
Rầm!
Một quyền đỉnh phong của hắn mang theo sức mạnh bá bạo, gần như đã tiêu diệt được thần long sấm sét.
Nhưng không bao lâu, thần long sấm sét lại ngưng tụ, toàn thân bắn ra lôi mang từ trên trời xuống.
“Kiếm chuyện với ta này!”, Diệp Thành lấy Bá Long Đao và chiến mâu Vu Hoàng ra, nhất mâu gạt phăng sấm sét mà thần long bắn xuống, sau đó hắn mạnh mẽ lao lên hư vô, không nhiều lời, một đao lăng thiên, gọn gàng dứt khoát chém bay đầu thần long sấm sét.
Cảnh tượng này, ai nhìn thấy cũng phải bàng hoàng.
Giết rồng sao?
Đó là thần long sấm sét khổng lồ với thân hình nghìn trượng đó! Không ngờ đầu rồng lại bị hắn chém rụng như thế.
Gầm!
Đầu rồng rơi xuống vẫn ầm ầm gào thét, nhưng trong tiếng gầm gừ ấy lại hoá thành từng tia sấm sét, lần này sấm sét rất bá đạo, đến mức những người đang ngơ ngác nhìn cũng gặp nạn.
Phụt! Phụt! Phụt!
Trên hư không, Diệp Thành vừa giết được rồng đã lại liên tiếp bị thương nặng.
Mặc dù thần long sấm sét đã bị chém đầu, nhưng mấy con thần thú sấm sét khác vẫn bay đầy trời, cơ thể Hoang Cổ Thánh Thể bá đạo của hắn cũng bị sét đánh thủng lỗ chỗ.
Tiếp chiêu!
Diệp Thành thiêu đốt tinh nguyên, trút toàn bộ linh lực vào Bá Long Đao, ngưng tụ thành một tia đao mang trăm trượng.
Rầm!
Một đao chém xuống, bạch hổ sấm sét bị hắn chém làm đôi.
Mà đúng lúc này, hắn bị phượng hoàng sấm sét, huyền vũ sấm sét và kỳ lân sấm sét lần lượt đánh trọng thương, cơ thể màu vàng suýt nữa đã nổ tung.
Rầm! Bịch!
Giữa đất trời, tiếng nổ ầm vang không những không ngừng lại mà ngược lại còn vang dội hơn, mỗi một âm thanh vang lên như sấm rền.
“Đại chiến hơn năm trăm hiệp mà không phân thắng bại, ba người này đúng là giỏi đánh đấm”, đã có người trầm trồ không ngớt.
“Trận đại diến kinh thiên động địa sao có thể kết thúc nhanh như vậy được?”, có người nói xong còn thẫn thờ nhìn trận chiến, cũng có người lấy ra kí ức thuỷ tinh lạc ấn cảnh tượng này vào trong có vẻ như định mang về để bán, thứ này có lẽ rất đáng tiền, mang ra chắc chắn là binh khí mạnh tuyệt đối.
“Tên tiểu tử này, có phải ngươi rảnh quá rồi không?”, trong tiếng bàn tán xôn xao, Thái Hư Cổ Long lên tiếng mắng chửi vang vọng trong thần hải của Diệp Thành, “mất thời gian, cứ thế thể hiện khả năng chiến đấu đỉnh phong diệt Doãn Chí Bình là xong”.
“Ngươi đúng là chẳng hiểu gì cả”, Diệp Thành mắng lại, “đây không phải là chuyện thường, nếu ta sử dụng toàn bộ sức mạnh thì đương nhiên mạnh hơn hắn nhưng hắn sẽ đứng yên cho ta đánh sao? Nếu hắn muốn chạy thì lão tử đây cũng không ngăn được, còn ta lại bị lộ thân phận, làm không tốt sẽ bị đám đông vây đánh”.
“Hắn mạnh vậy sao?”, Thái Hư Cổ Long kinh ngạc.
“Thừa lời”, Diệp Thành vừa tấn công vừa bĩu môi: “Hôm nay lão tử đây coi như được chứng kiến sự bá đạo của Thái Hư Cổ Long rồi, mặc dù ta không dùng hết toàn lực nhưng ta lại liên thủ với Cơ Tuyết Băng ở trạng thái đỉnh phong nên đánh thế này mà không thể khiến hắn bại thì cũng đủ chứng minh sức mạnh của hắn thế nào rồi”.
“Nếu ngươi không dùng hết sức thì không thể diệt hắn được”.
“Cho nên ta cần một chiến đài chỉ có hai chúng ta”.
“Ta hiểu rồi”, Thái Hư Cổ Long hít sâu, ánh mắt nó nhìn Diệp Thành đã thay đổi, nó có thể nghe ra được sự tự tin trong lời nói của Diệp Thành, tự tin một mình có thể tiêu diệt được Doãn Chí Bình, đó không phải là sự ngông cuồng mà là một loại tín niệm, tự tin dũng mãnh vô địch.
Rầm! Đùng!
Khi cả hai đang trò chuyện thì ở một bên hư không vang lên tiếng nổ rầm trời.
Nơi đó, sương khói cuộn trào, sát khí lạnh băng, thần quang vạn đạo, khí thế sục sôi, mặc dù chỉ là mấy chục bóng hình nhưng lại như nghìn quân vạn mã đang phi nước đại.
Nếu nhìn kĩ thì đó chính là kẻ mạnh của Thanh Vân Tông, đi đầu chính là một trong những lão tổ của Thanh Vân Tông: Thanh Vân Lão Tổ.
“Giết, không để sót một tên”, Thanh Vân Lão Tổ gằn lên lạnh lùng đầy uy nghiêm.
Ngay lập tức, những kẻ mạnh của Thanh Vân Tông với sát khí ngút trời lao đến, chín tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên, mấy chục tu sĩ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ chín với uy lực mạnh mẽ sát phạt đến.
Mẹ kiếp!
Thấy những kẻ mạnh của Thanh Vân Tông sát phạt đến, Diệp Thành lên tiếng mắng chửi, hắn không nói thêm lời nào mà quay người toan bỏ chạy.
Nên biết rằng chín tu sĩ cảnh giới Chuẩn Thiên của Thanh Vân Tông đều mạnh như lão tổ, còn mấy chục tu sĩ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ chín nếu cùng đánh về phía này thì sẽ khủng khiếp đến mức nào.
Phía này, Cơ Tuyết Băng cau mày, hít vào một hơi thật sâu, cô không thể không quay người lướt đi như một đạo thần mang.
Lại nhìn sang Doãn Chí Bình, sắc mặt của hắn vô cùng tôi độc, khả năng chiến đấu cũng ngút trời, nhưng hắn cũng không thể không dè chừng, trước đó hắn tính kế hại Thanh Vân Tông khiến Thanh Vân Tông tổn thất nghiêm trọng, người của Thanh Vân Tông chỉ muốn tìm hắn tính sổ, hiện giờ thấy trận thế khổng lồ đó của Thanh Vân Tông, nếu bọn họ tha cho hắn mới là lạ.
Chạy đi đâu?
Thanh Vân Lão Tổ di chuyển với tốc độ nhanh nhất, tốc độ của những kẻ mạnh khác ở Thanh Vân Tông cũng không hề chậm, người nào người nấy đầu lơ lửng binh khí bản mệnh, tay cầm sát kiếm, khí thế sục sôi.
Kẻ mạnh của Thanh Vân Tông với mục đích rất rõ ràng đó là nhân lúc phía Chính Dương Tông và Hằng Nhạc Tông chưa kịp tới thì diệt Diệp Thành, Cơ Tuyết Băng và Doãn Chí Bình, thực lực của cả ba người này vô cùng khủng khiếp, sớm muộn gì cũng là đại địch của Thanh Vân Tông.
Hiện giờ bọn họ chiếm ưu thế tuyệt đối, sao có thể bỏ qua cơ hội nghìn năm có một như vậy được?
Rầm! Bịch!
Thế rồi trời đất rung chuyển, từng ngọn núi sừng sững sụp đổ, sự truy sát của phía Thanh Vân Tông với trận thế khổng lồ khiến ba người phía Diệp Thành không dám khinh suất đối kháng, nếu như bị bao vây thì kết cục sẽ không ra sao cả.
“Lần này náo nhiệt thật đấy”, những người quan sát trận chiến ở tứ phương sững người, bọn họ cũng lần lượt chạy theo.
“Huyền đạo vô thương, địa pháp thiên la”, Thanh Vân Lão Tổ không từ bất cứ cái giá nào, ông ta lại một lần nữa thi triển hai loại thần thông cấm kị, thần mang mạnh mẽ đó cứ thế đâm xuyên vào hư không bay về phía cả ba người.
“Đáng chết”, Doãn Chí Bình mặt mày tôi độc, hắn như thể từng nghe tới hai loại mật pháp cấm kị này nên lập tức né tránh qua thần mang kia.
“Lại là chiêu này”, Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng từng chịu trận vì hai loại cấm pháp này, cũng đã hiểu rõ sự khủng khiếp của chúng nên đương nhiên sẽ không muốn chịu thiệt lần thứ hai, bọn họ lập tức né qua thần mang.
Huyền đạo vô thương và địa pháp thiên la mặc dù bá đạo nhưng cũng không phải không thể phá, chỉ cần không bị đánh trúng thì không sao, nhưng nếu như đen đủi trúng chiêu thì kết cục sẽ rất thảm.
Thấy hai loại thần thông cấm kị của mình không đánh trúng ai trong ba người, Thanh Vân Lão Tổ mặt mày tối sầm, ông ta lại lần nữa truy sát lên, kẻ mạnh của Thanh Vân Tông ở phía sau cũng theo đó mà lao lên, sát khí ngút trời.
Roẹt! Roẹt! Roẹt!
Nhìn vào hư không, đó là ba đạo thần thông di chuyển với tốc độ cực nhanh, còn Diệp Thành là tên chạy nhanh nhất trong cả ba khiến người ở tứ phương phải ngỡ ngàng, chẳng trách mà bao nhiêu người như vậy cũng không đuổi kịp hắn, công phu tẩu thoát của tên này đúng là cái thế.
“Một người nhanh trí như ta may mà học được Thái Hư Thần Hành Thuật”, Diệp Thành vừa chạy vừa vuốt tóc, chỉ trong thời gian không tới ba mươi giây, hắn đã kéo xa khoảng cách với Cơ Tuyết Băng và Doãn Chí Bình tới vài nghìn trượng.
Thế rồi tên này chạy mất tăm mất tích, chuồn nhanh hơn cả thỏ.
Rầm! Bịch!
Rất nhanh, từ phương hướng mà Diệp Thành tẩu thoát vang lên những âm tiếng động mạnh, tất cả mọi người thấy từng ngọn núi sụp đổ.
Tiếp đó, kẻ mạnh từ tứ phương thấy Diệp Thành lồm cồm bò ra khỏi đống đá vỡ vụn rồi bỏ chạy.
Giết cho ta!
Giọng nói lạnh băng mang theo sự phẫn nộ vang lên kéo theo ánh mắt chú ý của tất cả mọi người.
Nhìn từ xa, hư không như vỡ vụn, tiếng sấm nổ rền vang, khói sương bay mờ mịt, sát khí ngút trời, mấy chục bóng hình với khí thế nối tiếp nhau trấn áp cả đất trời.
Nếu nhìn kĩ thì đây há chẳng phải là kẻ mạnh của Chính Dương Tông sao? Đi đầu chính là một trong những lão tổ của Chính Dương Tông: Chính Dương Lão Tổ.
Lúc này, những kẻ quan sát mới vỡ lẽ.
Diệp Thành chạy thật sự rất nhanh nhưng những người mà hắn đụng phải là lại kẻ mạnh của Chính Dương Tông sát phạt đến, không cần nói cũng biết hắn đã bị đánh. Tên khốn dám trói Thánh Nữ của người ta, còn bắt người ta đưa tiền chuộc mà không thả người, người ta tha cho ngươi sao?
Mẹ kiếp!
Thân hình Diệp Thành nhếch nhác thảm hại, hắn quay người về một hướng, sau khi bị đánh một trận, không những không ngoan ngoãn hơn mà ngược lại còn chạy nhanh hơn khiến người ta phải tặc lưỡi.
“Băng Nhi”, Chính Dương Lão Tổ dùng đại thần thông đưa Cơ Tuyết Băng về bên mình sau đó không quên ném ánh mắt phẫn nộ về phía nhóm người của Thanh Vân Lão Tổ đang truy sát phía sau.
Hừ!
Nhóm người phía Thanh Vân Lão Tổ hắng giọng, biết không thể giết Cơ Tuyết Băng nên chuyển mục tiêu sang Doãn Chí Bình và Diệp Thành.
Phía này, Doãn Chí Bình đã chuyển hướng ngay khi kẻ mạnh của Chính Dương Tông xuất hiện, hắn cũng sát phạt theo hướng mà Diệp Thành bỏ chạy.
Thấy vậy, cho dù là kẻ mạnh của Chính Dương Tông hay Thanh Vân Tông thì đều sát phạt về phía Diệp Thành và Doãn Chí Bình.
Doãn Chí Bình là chưởng giáo của Hằng Nhạc Tông, thực lực mạnh mẽ, giết hắn không những có thể tái tạo lại Hằng Nhạc Tông mà còn có thể trừ khử đi đại địch trong tương lai.
Chỉ có Tần Vũ mà Diệp Thành đang vào vai, bọn họ hận tới tận xương tuỷ, bọn họ đã muốn giết tên này từ lâu rồi, cho dù là Doãn Chí Bình hay Diệp Thành thì bọn họ cũng sẽ không bỏ qua cho bất cứ tên nào, đối với bọn họ mà nói giết đi hai tên này chỉ có tốt chứ không có xấu.
Chương 777: Giết cho ta
Chạy!
Trong bầu hư không náo nhiệt là tiếng thét gào của Diệp Thành. Hắn chạy phía trước, Doãn Chí Bình đuổi sát theo sau.
Sau bọn chúng chính là kẻ mạnh của Chính Dương Tông và Thanh Vân Tông đuổi theo, cả mười tám người ở cảnh giới Chuẩn Thiên, gần trăm người ở cảnh giới Không Minh đỉnh phong, người nào người nấy sát khí ngút trời.
Còn phía sau Chính Dương Tông và Thanh Vân Tông là những người tới xem trận chiến vây lại từng đám đen kịt.
Cảnh tượng thật náo nhiệt, đúng là thật náo nhiệt.
Có điều màn náo nhiệt hơn hãy còn ở phía sau.
Rầm! Rầm!
Không lâu sau đó, ở phía mà Diệp Thành bỏ trốn vang lên từng tiếng động kinh thiên động địa, có thần quang che trời, có mây mù che lối, có từng ngọn núi sụp đổ.
Ôi trời!
Sau tiếng thét kinh ngạc, Diệp Thành lại lồm cồm vừa bò vừa chạy quay lại, cơ thể nhếch nhác thảm hại.
“Ấy? Sao lại quay lại rồi” những kẻ xung quanh bất ngờ lần lượt nhìn về phía sau Diệp Thành.
Ập vào mắt bọn họ chính là sương khói che lấp, mấy chục kẻ mạnh sát phạt đến, có kẻ ngự giá trên phi kiếm, có kẻ ngự trên sương, khí thế sục sôi, những nơi bọn họ đi qua thì không gian nứt lìa bằng tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.
Khí thế bên này mạnh mẽ quá, nếu nhìn kĩ thì há chẳng phải là kẻ mạnh của Hằng Nhạc Tông sao? Người dẫn đầu chính là Thông Huyền Chân Nhân.
Phía này, Doãn Chí Bình thấy phía Thông Huyền Chân Nhân sát phạt đến thì mừng ra mặt, hắn được Thông Huyền Chân Nhân đưa về bên mình.
Có điều Diệp Thành lại chẳng ra sao, hắn bị kẻ mạnh của Hằng Nhạc Tông chặn đầu quay lại, định chuồn đi tiếp nhưng kẻ mạnh của Chính Dương Tông và Thanh Vân Tông đã sát phạt tới từ hai hướng.
Mẹ kiếp!
Diệp Thành lên tiếng mắng chửi, hắn quay đầu ngay lập tức, nhân khoảng vài giây ngắn ngủi khi kẻ mạnh của tam tông chưa bao vây lại hắn phải chuồn đi cho nhanh gọn.
Giết cho ta!
Kẻ mạnh của Chính Dương Tông gằn lên phẫn nộ, cứ thế sát phạt về phía Diệp Thành.
Lần này, bọn họ phải dốc hết sức truy sát Diệp Thành, không nói tới chuyện trong hố thần, chỉ nói tới chuyện trước đó không lâu Diệp Thành bắt Thánh Nữ của Chính Dương Tông và lừa bọn họ không biết bao nhiêu tiền chuộc mà không thả người khiến Chính Dương Tông mất hết thể diện, sát khí của bọn họ đối với Diệp Thành đã tới mức không thể nào kiềm chế nữa.
“Sư tổ…”, Cơ Tuyết Băng định nói gì đó nhưng đã muộn vì nhóm lão tổ của Chính Dương Tông đã sát phạt lên phía trước.
Thấy vậy, Cơ Tuyết Băng cũng vội đuổi theo, mặc dù cô cũng nhiều lần muốn giết chết Diệp Thành nhưng lại không muốn nhìn thấy hắn chết thảm, chỉ vì tên tiện nhân đó đã từng giúp cô lúc cô gặp nguy hiểm.
Giết cho ta!
Kẻ mạnh của Thanh Vân Tông hô hào sát phạt về phía trước.
Đối với Diệp Thành, bọn họ đã hận tới tận xương tuỷ, nếu không phải là hắn thì Thánh Nữ của bọn họ cũng sẽ không mất tích, nếu không vì hắn gây rối thì trong trận hỗn chiến của tam tông bọn họ đã bắt sống được Cơ Tuyết Băng và tới giờ cũng không tới mức bị động như vậy.
Giết cho ta!
Kẻ mạnh của Hằng Nhạc Tông cũng lao lên.
Mặc dù bọn họ và Diệp Thành không có thù oán quá lớn nhưng bọn họ đều là những kẻ cay nghiệt, uy lực mạnh mẽ của Diệp Thành là mối uy hiếp lớn đối với Hằng Nhạc Tông.
Giết cho ta!
Sau Hằng Nhạc Tông lại là những người không biết của thế lực nào sát phạt đến, về cơ bản bọn họ đều muốn bắt sống được Diệp Thành để dành về tiền thưởng.
Những ngày này, vì số tiền thưởng hậu hĩnh của Chính Dương Tông mà bọn họ lập thành đội đi bắt Diệp Thành, ấy thế mà không những không bắt được người mà còn mệt thân, nghĩ tới cơ hội tốt ngay trước mặt như vậy, bọn họ sao có thể bỏ qua cho tên tiện nhân Diệp Thành được.
Thế rồi cả hư không như náo loạn.
Bóng hình mỏng manh đơn độc của Diệp Thành tháo chạy ở phía trước, phía sau hắn chính là kẻ mạnh của tam tông, sau nữa là những kẻ mạnh muốn bắt Diệp Thành để đổi tiền, rồi tiếp đến là những kẻ đến xem nhàn rỗi.
Rầm! Rầm!
Giữa đất trời vang lên từng tiếng động dữ dội.
Từng bóng hình đen kịt nối tiếp nhau, người nào người nấy bắn ra thần quang, khí thế mạnh mẽ, sát khí ngút trời, chưởng ảnh, thần hồng, kiếm mang, chưởng ấn, binh khí, trận đồ đều được tung ra.
“Mẹ kiếp, có gan thì đánh một mình với ta”, phía trước, Diệp Thành đang tháo chạy thục mạng chốc chốc lại quay đầu lại mắng chửi.
Cảnh tượng hiện giờ hắn đã từng nghĩ tới nhưng hắn không thể ngờ kẻ mạnh của tam tông lại sát phạt tới nhanh như vậy khiến cục diện đang tốt đẹp trở nên hỗn loạn.
Lúc này, số lượng người đuổi theo hắn không phải một hay hai người mà cả đám đông.
Lúc này, những kẻ đuổi theo hắn không phải những kẻ vô dụng, hơn ba mươi người ở cảnh giới Chuẩn thiên, gần ba trăm người ở cảnh giới Không Minh đỉnh phong, gần nghìn người ở cảnh giới Không Minh, đây là trận thế lớn thế nào chứ.
Trước đó không lâu, hắn còn đang mắng chửi phía Chung Giang không phái vài người tới nhưng giờ xem ra bọn họ không tới là đúng vì có bao nhiêu người đến cũng không đủ đối đầu với đám súc sinh đằng sau.
“Cái gì? Hơn ba mươi tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên, hơn một nghìn tu sĩ ở cảnh giới Không Minh, tất cả chỉ vì đuổi theo một người ở cảnh giới Không Minh?”
“Có cần phải tạo ra động tĩnh lớn như vậy không?”, tin tức này lập tức được đồn khắp Bắc Sở sau đó được truyền khắp Đại Sở, khi nghe thấy tin này, kể cả là tu sĩ mạnh ở cảnh giới Chuẩn Thiên thì cũng bất giác tặc lưỡi.
“Động tĩnh nhỏ thì không phải là sát thần Tần Vũ nữa”, có người thở dài.
“Cũng đúng, tên tiện nhân mặt dày đó, mỗi nơi hắn đi qua đều để lại động tĩnh lớn”.
“Lần này nếu mà hắn còn trốn được thì ta mang họ theo hắn luôn”, có rất nhiều người vuốt râu, mặt mày tỏ vẻ thú vị.
Rầm! Rầm!
Diệp Thành chạy ở phía trước đã lẻn vào một rặng núi, phía sau hắn là từng đám người đông như kiến truy sát vào trong.
Phía sau nữa là từng ngọn núi sừng sững sụp đổ, đợi tới khi Diệp Thành chạy được ra ngoài thì cả rặng núi đã không còn, tất cả đều bị đám súc sinh đằng sau dẹp bằng.
Phía trước, Diệp Thành nhảy vào một dòng sông.
Phía sau, từng bóng người như lũ sát phạt đến.
Sau nữa, chỉ thấy từng ngọn sóng cuộn trào, đợi tới khi Diệp Thành chuồn ra ngoài thì dòng sông không còn nguyên dạng như trước mà đã hoá khô cạn.
Phía trước, Diệp Thành bay vào trong thương nguyên.
Phía sau, từng bóng hình choán đầy trời đất sát phạt vào, thế nhưng chỉ thấy thương nguyên vụn vỡ, đợi tới khi nhóm súc sinh kia sát phạt qua thì thương nguyên đã trở thành vực sâu thăm thẳm.
“Dùng thiên kiếp ép đám chó chết này mới được”, bên trong địa giới của Chính Dương Tông, Thái Hư Cổ Long cũng nhảy dựng lên, nó gào thét.
Thiên kiếp!
Diệp Thành nhướng mày, hắn không quên liếc nhìn vào hư không, hơn ba mươi tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên, hơn một nghìn tu sĩ ở cảnh giới Không Minh, thiên kiếp này nếu như giáng xuống thì…
“Chém, chém chết bọn chúng, nghe theo ta không sai đâu”, Thái Hư Cổ Long gằn lên thúc giục.
“Chém chết đám khốn khiếp này đi”, Diệp Thành lập tức xắn tay áo, hắn lớn giọng.
“Đúng….đúng là phải chém”.
“Chém”.
Chương 778: Thiên lôi giáng
Trời đã gần sáng, ánh dương ấm áp bắt đầu chiếu rọi khắp mặt đất nhưng Nam Sở sau một đêm náo nhiệt thì đến giờ vẫn náo nhiệt.
Đưa mắt nhìn ra xa là từng đám người đen kịt choán cả bầu trời mặt đất giống như hải triều, có kẻ truy sát Diệp Thành, cũng có kẻ chạy tới xem kịch hay, vả lại cả đoạn đường truy sát khiến người ở tứ phương vây lại càng lúc càng đông.
Có điều, điều khiến người ta phải giơ tay tán thưởng đó là bao nhiêu người như vậy nhưng lại không có kẻ nào đuổi kịp tên súc sinh Diệp Thành.
Lúc này, đám người truy sát Diệp Thành mặt mày đều tối sầm cả lại, những khuôn mặt đen như than, bao nhiêu người như vậy, hơn ba mươi tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên, hàng nghìn tu sĩ ở cảnh giới Không Minh, trận dung như vậy mà lại không thể truy sát được một tu sĩ ở cảnh giới Không Minh, như vậy còn đâu là mặt mũi nữa.
Roẹt!
Diệp Thành lại chuồn vào trong một rặng núi.
Rầm! Rầm!
Giây phút sau đó, từng đòn công kích rợp trời giáng xuống, một rặng núi đang yên bình thì lập tức sụp đổ hơn một nửa.
Chết chưa?
Đợi tới khi khói và mây tản đi, những kẻ quan sát mới khẽ giọng lên tiếng.
Ấy?
Trời đất vỗn dĩ nên sáng lạn thì dần dần tối đen khiến rất nhiều người phải kinh ngạc, bọn họ lần lượt nhìn vào hư không.
Đùng đoàng!
Trên hư không vang lên từng tiếng sấm rền khiến người ta bất giác giật mình.
Tiếp đó, mây đen kéo đến rất dày, cả bầu trời bị che lấp, cứ thế đè nén khiến mặt đất nứt lìa, trong đám mây đen, từng đạo lôi điện như từng con rắn vờn qua, một sự uy nghiêm và ý chí không cho phép xâm phạm hiển hiện.
“Đây…là vì sao chứ?”, tất cả mọi người đều nhìn về hư không, đặc biệt là khi cảm nhận được uy lực khủng khiếp kia, bọn họ buộc phải tạm thời ngừng chiến.
“Sấm sét mạnh…mạnh quá”, là những kẻ mạnh mà đến lời nói cũng trở nên run rẩy.
“Là thiên kiếp”, sắc mặt của những tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên của tam tông đều thay đổi.
“Thiên…thiên kiếp?”
“Là ai đang độ kiếp?”, trong tiếng trầm trồ kinh ngạc, đây là câu hỏi duy nhất hiện lên trong đầu tất cả mọi người, lúc này ai còn quan tâm Diệp Thành sống hay chết, từng cặp mắt đều đổ dồn vào hư không.
“Là ông đây”, sau tiếng gằn giọng, Diệp Thành bị đánh trận bên trong từng tảng đá vỡ vụn nhảy ra, hắn bay lên trời, đạp vào hư không, có lẽ vì sắp độ kiếp nên trong tiếng hét của hắn còn có cả tiếng sấm sét khiến kẻ mạnh từ tứ phương đều run rẩy.
Thiên kiếp! Thiên kiếp của Tần Vũ!
Lúc này, tất cả mọi người đều nghĩ tới việc liên quan đến Bắc Chấn Thương Nguyên, cảnh tượng lúc đó với lúc này không khác gì nhau.
Rầm!
Tiếng nổ rầm trời vang lên ngắt đi mạch suy nghĩ của hắn, bên trong hư không đã có từng đạo sấm sét giáng xuống.
Phá!
Diệp Thành bay lên trời, vung ra một đấm đánh tan đạo lôi điện kia.
Rầm! Rầm!
Hành động của Diệp Thành như khiến trời xanh phẫn nộ, sấm sét mạnh mẽ giáng xuống.
“Lui, mau rút lui”, lão tổ của tam tông lần lượt gằn lên, bọn họ là những người có tầm quan sát thế nào, sao có thể không nhìn ra được ngụ ý của Diệp Thành, lúc này hắn dẫn thiên kiếp đến thì đương nhiên là muốn kéo bọn họ độ kiếp cùng.
Chạy? Chạy đi đâu?
Diệp Thành không nói lời nào, hắn cứ thế sát phạt về phía đông người nhất.
Sau sự di chuyển của hắn, biển thiên lôi được hình thành bởi sấm sét cũng di chuyển theo, hắn đi tới đâu, biển thiên lôi đi tới đó, đương nhiên, tất cả những người bên trong phạm vi của biển thiên lôi đều bị kéo đi ứng kiếp.
Ôi trời!
Thấy Diệp Thành sát phạt tới, tất cả mọi người đều lên tiếng mắng chửi, bọn họ không nói thêm lời nào, cứ thế quay người bỏ chạy.
Có điều, không phải tất cả mọi người đều may mắn trốn thoát trong phút chốc, hơn một nửa số người về cơ bản đều bị thiên lôi giáng xuống.
Rầm! Rầm! Roẹt! Roẹt!
Vì có quá nhiều người bị kéo đi ứng kiếp nên uy lực của thiên kiếp trong chốc lát mạnh lên rất nhiều, phạm vi của biển thiên lôi cũng nhanh chóng được mở rộng, bao trùm lấy cả trời đất trong bán kính hàng trăm nghìn trượng.
Phụt! Phụt! Phụt!
Ngay lập tức, từng bóng người trúng thiên lôi, máu me xương cốt bay tứ tung, rất nhiều người ngay lập tức bị thiên kiếp xẻ thành cả đám huyết vụ.
A…!
A…!
Tiếp đó, tiếng kêu gào thảm thiết vang lên, trời đất vốn dĩ đang yên bình thì trong chốc lát biến thành cảnh tượng như giết lợn, thiên kiếp liên tiếp giáng xuống, nơi nào có thiên kiếp đi qua thì núi non sụp đổ, mặt đất nứt lìa, cảnh tượng hoang tàn đổ nát.
“Vừa rồi ông kêu to nhất”, Diệp Thành nói ròi tung một nắm đấm phá tan một đạo thiên lôi trừ trên trời giáng xuống sau đó cứ thế sát phạt về phía Chính Dương Lão Tổ.
“Ngươi đúng là đáng chết”, thấy Diệp Thành xông tới, Chính Dương Lão Tổ gằn lên phẫn nộ, nhưng cho dù mắng chửi vậy nhưng ông ta cũng phải lập tức quay người tháo chạy.
“Chạy cái gì?”, thấy Chính Dương Lão Tổ nhanh chóng lùi về sau, Diệp Thành bật cười lạnh lùng, hắn sát phạt đến như một đạo thần mang, Chính Dương Lão Tổ chạy đến đâu hắn đuổi theo đến đấy, biển thiên lôi khổng lồ cũng theo đó mà kéo Chính Dương Lão Tổ vào trong phạm vi.
Phụt!
Sau một đạo lôi kiếp giáng xuống, cơ thể của Chính Dương Lão Tổ lập tức bị thiên lôi giáng cho tới mức tan hoang tàn tạ, ông ta còn chưa kịp đứng vững thì đạo thiên lôi thứ hai cứ thế giáng xuống, cả cơ thể ông ta bị thiên lôi giáng tới mức máu me be bét.
A…!
Chính Dương Lão Tổ cơ thể thảm hại, ông ta toàn thân đều nội thương, muốn sát phạt lên nhưng lại kiêng dè biển thiên lôi nên chỉ có thể nhanh chóng lùi về phía sau, bị Diệp Thành đuổi chạy khắp nơi.
“Uy lực của thiên kiếp này mạnh thật”, chỉ cần là người nhìn thấy Chính Dương Lão Tổ thì đều tái mặt, đâu ai dám dừng chân, người nào người nấy bỏ chạy thục mạng ra khỏi phạm vi thiên kiếp.
Lúc này, không ai dám sát phạt đi bắt Diệp Thành nữa, không phải bọn họ sợ Diệp Thành mà sợ thiên kiếp mà Diệp Thành dẫn ra, thiên kiếp của tên này không phân biệt ai với ai, chỉ cần kẻ nào vào trong phạm vi của thiên kiếp thì đều bị lôi đi ứng kiếp.
A…..!
Trên hư không, tiếng gào thét của Diệp Thành vang lên không ngớt.
Tên này đúng là mạnh mẽ bất thường, có thiên kiếp lôi hải trợ uy nên hắn chẳng có gì phải kiêng dè, hơn ba mươi tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên, hơn một nghìn tu sĩ ở cảnh giới Không Minh bị hắn đuổi từ nam tới bắc, từ tây sang đông, cảnh tượng này đúng là vô thiên vô pháp.
“Ra vẻ được đấy”, Thái Hư Cổ Long dưới lòng đất nhàn nhã lên tiếng.
“Ôi trời”, khi nghe tin tức này, chư vị ở thành cổ Thiên Thu lập tức nhảy dựng lên.
“Hơn ba mươi tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên, hơn một nghìn tu sĩ ở cảnh giới Không Minh, có cần súc sinh tới mức vậy không?”
“Thời khắc chuẩn bị dịch chuyển rồi”, lúc này, lão tổ của các thế lực ở Đại Sở đều hạ mệnh lệnh này, tất cả đều biết Diệp Thành là tên mặt dày, nếu như chỉ cần không để ý mà sát phạt đến thì đúng là náo nhiệt.
“Cái gì? Tần Vũ độ kiếp? Còn kéo theo cả đám người độ kiếp?”, tin tức này nhanh chóng được truyền khắp Bắc Sở.
“Lại…lại độ kiếp?”, chỉ cần là người nghe tin này thì khoé miệng đều giật giật.
Đặc biệt là những người ở Bắc Chấn Thương Nguyên, người nhà họ Viên, sau khi nghe tin bọn họ chỉ cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, đều đã từng trải qua thiên kiếp nên cho dù không tận mắt chứng kiến mà chỉ nghe nói thì bọn họ cũng cảm thấy đồng cảm.
“Chẹp, chẹp…”, bên trong đại điện của Thiên Huyền Môn, khi nhìn thấy cảnh tượng vô thiên vô pháp này, Phục Nhai tặc lưỡi, “ta đã bao năm rồi chưa chứng kiến cảnh tượng hoành tráng thế này rồi”.
“Lấy thiên kiếp phá địch là một cách làm không tồi”, ở bên, Đông Hoàng Thái Tâm đang nhàn nhã sửa móng tay cũng lên tiếng, “chỉ là không biết sau thiên kiếp này hắn có làm loạn thế này được nữa không?”
Chương 779: Thần phạt từ ngàn xưa
Bùm! Đùng! Đoàng!
Trên bầu trời là những tiếng sấm rền nổ vang.
Dưới bầu trời là những bóng người chạy tán loạn.
Giờ phút này chẳng còn ai quan tâm cảnh giới Chuẩn Thiên, cảnh giới Không Minh nữa, Diệp Thành đi tới đâu là chém tới đó.
Khung cảnh rất hào hùng, tràn ngập tiếng la hét gào khóc, rất nhiều người đã bỏ mạng dưới thiên kiếp, rất nhiều người cửu tử nhất sinh mới chạy ra được, đầu không ngoảnh lại chạy đi một mạch.
Bùm! Đùng! Đoàng!
Diệp Thành ra tay liên tiếp, đánh bay bốn đạo thiên kiếp từ trên trời giáng xuống, sau đó hắn xoay người chuẩn bị đuổi theo Chính Dương Lão Tổ lần nữa.
Tuy nhiên hắn phát hiện Chính Dương Lão Tổ đã nhân lúc hắn đối phó với thiên kiếp mà chạy đi rất xa, tốc độ bỏ chạy của ông ta cũng cực kỳ bá đạo.
“Coi như ông chạy nhanh”, Diệp Thành chửi một tiếng, liếc mắt nhìn xung quanh, lao thẳng đến nơi tập trung đông người nhất.
Thấy Diệp Thành đến, những kẻ mạnh vốn đã chật vật suýt thì tức hộc máu, không nhiều lời lập tức quay đầu bỏ chạy, chỉ sợ chạy chậm một chút là sẽ bị tên súc sinh Diệp Thành này đuổi theo.
“Chạy? Chạy đi đâu?”
“Không phải vừa nãy các ngươi rất lợi hại sao?”
“Lão tử không ra oai lại tưởng ta đây là chuột!”
Dưới bầu trời truyền đến tiếng gào thét của Diệp Thành.
Hắn vẫn giữ vững tinh thần vô liêm sỉ của mình, nơi nào đông người thì hắn chạy tới, hơn nữa còn không chơi theo lối thông thường, đuổi một lúc rồi đột ngột xoay người chạy về hướng khác.
Phụt! Phụt! Phụt!
Vẫn là cảnh tượng đẫm máu, từng người từng người bị lôi kiếp từ trên trời đánh trúng, vô cùng đau đớn, người cả đời chưa từng thấy thiên kiếp, lần này nhìn thấy lại có cảm giác vô cùng sung sướng.
Gầm!
Ngay khi Diệp Thành đang thể hiện sức mạnh thì một tiếng rồng gầm kinh thế vang lên từ hư không phía Đông.
Tiếng rồng gầm này mang theo khí phách và sức mạnh của sấm sét, uy nghiêm không gì sánh được, giống như ý chí của đất trời khiến người ta không dám có ý chống lại.
Vào lúc này, những người đã thoát ra được đều ngẩng đầu nhìn lên nơi đó.
Đập vào mắt bọn họ là một con cự long chừng nghìn trượng, toàn thân được bao phủ bởi sấm sét, hoặc có thể nói rằng nó được hình thành từ sấm sét, gầm một tiếng chấn động bầu trời, gầm hai tiếng hư không sụp đổ, gầm ba tiếng thiên địa nứt ra.
“Đó… Đó là cái gì?”, nhìn con cự long sấm sét, vẻ mặt mọi người đều thay đổi.
“Long… Long gia, đó là cái gì?”, Diệp Thành ngơ ngác nhìn lên bầu trời, lần trước độ kiếp hắn cũng chưa thấy rồng sấm sét bao giờ.
“Đây chính là điều thú vị mà ta nói”, giọng Thái Hư Cổ Long lập tức vang lên: “Khi Huyền Linh Chi Thể độ thiên kiếp đã dẫn ra phi hoàng sấm sét, quả không ngoài dự đoán của ta, ngươi đã dẫn ra được thần long sấm sét”.
“Sau đó thì sao?”, Diệp Thành vội hỏi.
“Đánh thôi!”, Thái Hư Cổ Long ngoáy tai: “Giết thần long sấm sét đó đi, nếu không ngươi sẽ không bao giờ thoát được thiên kiếp”.
“Thì ra là vậy!”, ánh mắt Diệp Thành đột nhiên trở nên sắc bén, tràn đầy ý chí chiến đấu.
Nhưng khi hắn đang định xông lên hư không để chiến đấu với thần long sấm sét thì tiếng gầm thứ hai vang lên.
Lập tức có hàng tỷ tia sấm sét tụ lại, phía trên hư không phía Tây hình thành một thứ khổng lồ khác.
Nhìn kỹ lại thì đó là một con bạch hổ với thân hình nghìn trượng, tiếng gầm gừ rung trời lở đất, mang theo sức mạnh và uy nghiêm kinh hoàng.
“Mẹ kiếp, vẫn còn à?”, lúc này ngay cả Thái Hư Cổ Long cũng phải giật mình ngẩng đầu lên.
Gầm!
Lời nó vừa dứt, tiếng gầm kinh thiên động địa thứ ba vang lên, trên hư không phía Bắc lại có sấm sét ngưng tụ, hình thành một con huyền vũ sấm sét khổng lồ, nó cực kỳ to và nặng, toàn thân tản ra sấm sét với uy lực cực mạnh.
“Có… Có cần ghê gớm vậy không?”, Thái Hư Cổ Long há hốc miệng, dường như có thể nhìn thấy huyền vũ khổng lồ qua nghìn sông vạn núi.
Gầm!
Lại một tiếng gầm thét kinh thiên động địa vang vọng cả bầu trời rộng lớn vang lên ngay khi lời nó vừa dứt, trên bầu trời phía Nam, dưới sự chú ý của mọi người, một con phượng hoàng sấm sét to lớn đã được hình thành.
“Không… Không cần phải thế chứ”, nhìn hư không xa xa, Diệp Thành nuốt nước bọt ừng ực.
“Trời đất, ta…”
“Ngươi câm miệng cho ta”, Diệp Thành lập tức ngắt lời Thái Hư Cổ Long: “Ngươi cứ nói một câu là lại thêm một con, ngươi có thể ngậm cái miệng thối của ngươi lại được rồi đấy!”
“Có thể trách ta được sao?”, Thái Hư Cổ Long bực bội: “Lão tử vẫn đang nói này, sao nó không ra nữa?”
Gầm!
Thái Hư Cổ Long vừa dứt lời, tiếng gầm thứ năm liền vang lên, chính giữa hư không lại hình thành một con kỳ lân sấm sét cực lớn.
Ồ!
Nhìn thấy cảnh này, khoé miệng Thái Hư Cổ Long đột nhiên giật giật.
Lần này nó thật sự ngậm miệng, không dám hé răng nửa lời, nếu lại thêm một con nữa xuất hiện, có lẽ Diệp Thành sẽ bóp chết nó.
Sắc mặt Diệp Thành đã tối sầm từ lâu, không đợi Thái Hư Cổ Long lên tiếng, lúc này hắn đã có ý muốn bóp chết nó, sau đó lột da xâu nó thành xiên.
Gầm! Gầm! Gầm! Gầm! Gầm!
Tiếng gầm rú không ngớt, kèm theo đó là sấm sét và uy áp đáng sợ.
Cảnh tượng tráng lệ trên bầu trời lúc này:
Phía Đông có thần long sấm sét bay lượn, phía Tây có bạch hổ sấm sét gầm gừ, phía Nam có phượng hoàng sấm sét cất tiếng hí, phía Bắc có huyền vũ sấm sét mở đường, chính giữa là kỳ lân sấm sét gào thét.
Lúc này, sắc mặt mọi người đều thay đổi.
“Ta đã thấy rất… rất nhiều người độ kiếp, nhưng đây là lần… lần đầu tiên thấy cảnh tượng thiên kiếp thế này”, lão tu sĩ già mấp máy môi, nhìn lên trời cao với vẻ mặt khó tin.
“Phía Đông có thần long, phía Tây có bạch hổ, phía Nam có phượng hoàng, phía Bắc có huyền vũ, chính giữa có kỳ lân, rốt cuộc đây là thiên kiếp gì?”
“Sống mấy trăm năm, hôm nay đúng là được mở mang tầm mắt”.
“Dẫn ra được thiên kiếp thế này, thiên phú của Tần Vũ phải cao nhường nào chứ?”, vẻ mặt cao thủ của tam tông đầy vẻ kinh ngạc, khiếp sợ.
“Người có thiên phú như vậy, nếu không giúp gì được cho tam tông thì nhất định phải chết”, Chính Dương Lão Tổ đã bết bát lắm rồi nhưng vẫn hừ lạnh một tiếng.
Cũng như ông ta, trong mắt cao thủ của Hằng Nhạc và Thanh Vân đều loé lên tia sáng lạnh lẽo, hiếm khi cao thủ ba tông có thể đồng lòng như vậy, bất kể là cái giá nào cũng phải giết được Diệp Thành.
“Thần long sấm sét, bạch hổ sấm sét, phượng hoàng sấm sét, huyền vũ sấm sét, kỳ lân sấm sét, bốn thần thú, một thần linh thú, rốt cuộc Tần Vũ là người thế nào?”, Cơ Tuyết Băng nhìn lên trời cao, vẻ mặt cũng cực kỳ khiếp sợ.
Với thiên phú của cô ta cũng chỉ dẫn ra một con phượng hoàng sấm sét, nhưng Diệp Thành lại dẫn ra những bốn thần thú sấm sét, một thần linh thú sấm sét, thiên phú của cô ta đã hoàn toàn bị đè bẹp.
“Giết, giết, giết”, Doãn Chí Bình chật vật, khuôn mặt gớm ghiếc đã hơi vặn vẹo, trông như ác ma, từ Thái Hư Cổ Long trong cơ thể, hắn ta biết được người có thể dẫn ra thiên kiếp thế này thì thiên phú phải gọi là nghịch thiên.
Bởi vậy hắn ta không chấp nhận được, không chấp nhận được việc thiên phú bị đè bẹp, bởi vì đến giờ hắn ta mới chỉ độ thiên kiếp một lần, hơn nữa trong lần ấy đừng nói là bốn thần thú, một con châu chấu cũng không có.
“Thánh chủ, thần phạt này của hắn…”, trong đại điện Thiên Huyền Môn, Phục Nhai nhìn cảnh tượng trong màn nước rồi lại nhìn Đông Hoàng Thái Tâm.
“Thần phạt từ ngàn xưa chỉ Hoang Cổ Thánh Thể mới có”, Đông Hoàng Thái Tâm mỉm cười: “Hắn chỉ có căn nguyên của Hoang Cổ Thánh Thể chứ không có thần tàng của Hoang Cổ Thánh Thể, nếu là Hoang Cổ Thánh Thể hoàn chỉnh thì không chỉ có nhiêu đây thôi đâu”.
“Hắn chỉ là một nửa Hoang Cổ Thánh Thể, không biết có chống lại được thần phạt từ ngàn xưa này không”.
“Ta có niềm tin vào hắn”.
Chương 780: Tàn sát
Gầm! Gầm! Gầm!
Giữa đất trời, ngoài tiếng sấm rền vang thì là tiếng gầm thét của thần thú.
Nhìn lên hư không, năm con thần thú to lớn ở năm hướng, con nào cũng được sấm sét bao quanh, con nào cũng mang uy lực đáng sợ, vì sự tồn tại của chúng mà cả đất trời đều run rẩy.
“Lão… Lão tử chỉ độ kiếp thôi, các… các ngươi có cần làm vậy không?”, Diệp Thành giật giật khoé miệng, nhìn lên hư không.
“Giết, giết hết chúng nó đi”, Thái Hư Cổ Long hét lớn.
“Giết hết!”, Diệp Thành lập tức xắn tay áo, sau đó vung Bá Long Đao bay thẳng lên trời.
Lúc này, toàn thân màu vàng chói của hắn rất bắt mắt.
Giờ phút này, tất cả mọi người đều muốn xem Diệp Thành sẽ độ thiên kiếp như thế nào.
Nhưng dưới con mắt của bao người, giây trước Diệp Thành còn nói năng hùng hồn, xông lên được nửa đường, hắn chợt quay đầu… bỏ chạy.
Đúng, hắn đã bỏ chạy, chạy còn nhanh hơn cả thỏ, có lẽ vì chạy nhanh quá nên trong lúc bất cẩn hắn đã ngã lộn nhào, sau khi bò dậy lại tiếp tục chạy, không hề nghĩ ngợi.
Ặc!
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều há hốc mồm, hắn bày ra dáng vẻ rất hùng hồn, oai phong, thế mà lại bỏ chạy?
Bùm! Đùng! Đoàng!
Khi Diệp Thành bỏ chạy thì biển sấm sét và năm con thần thú sấm sét cũng di chuyển, Diệp Thành chạy nhanh thế nào chúng cũng đuổi theo nhanh thế đó, từng tia sấm sét không có tình người.
Gầm! Gầm! Gầm!
Ngay sau đó, tiếng gầm của năm con thần thú sấm sét rung chuyển đất trời, năm tia thần mang vừa to vừa nặng bắn về phía Diệp Thành.
Phụt! Phụt! Phụt!
Diệp Thành lập tức bị năm tia sấm sét ấy đánh vào bay ngược ra ngoài, thánh thể cường đại cũng bị đánh trầy da sứt thịt.
Hắn lập tức bò dậy, chạy về một hướng, vừa chạy vừa gào thét: “Không độ nữa, ta không độ kiếp nữa”.
Hắn bỏ chạy khiến những người theo dõi trận chiến đều phải khiếp sợ, bởi vì sấm sét mà năm con thần thú dẫn tới còn đáng sợ hơn trước rất nhiều, nếu bị đánh trúng rất có thể sẽ hồn bay phách tán.
Khốn kiếp! Không biết xấu hổ!
Những người xem chiến lại chạy tán loạn, hơn nữa ai cũng không nhịn được chửi bới, ngươi có còn cần thể diện không hả? Đây là thiên kiếp của ngươi, cứ đuổi theo chúng ta là thế nào?
Phụt! Rầm!
Giữa những tiếng chửi thề, Diệp Thành lại bị sét đánh bay ra ngoài, một ngọn núi lớn lập tức sụp đổ.
“Tên điên, trốn đi thì có ích gì? Đây là thiên kiếp của ngươi, cho dù ngươi chạy tới chân trời góc bể chúng cũng vẫn theo ngươi”, Thái Hư Cổ Long không nhịn được nữa lại bắt đầu chửi mắng.
“Mẹ kiếp! Một đấu năm, chơi lớn vậy, ngươi đến đây thử mà xem”, Diệp Thành vừa bò khỏi đống sỏi đá đã lại bị đánh trúng.
“Vậy cũng hết cách”, Thái Hư Cổ Long ngoáy mũi: “Ai bảo ngươi độ thiên kiếp chứ! Nhưng ta cũng phải nhắc nhở ngươi, thiên kiếp sẽ càng lúc càng mạnh, ngươi vẫn nên kết thúc sớm thì hơn”.
“Chết tiệt, liều thôi”, Diệp Thành cắn răng, lần này hắn không lùi bước nữa mà xông thẳng lên trời.
Ngay lập tức, hắn bước lên trời, một quyền phá tan sấm sét sau đó nghịch thiên xông lên.
Bùm! Đùng! Đoàng!
Hắn không ngừng nghịch thiên bay lên bầu trời, mỗi khi có sấm sét đánh xuống, hắn lại đập vỡ nó với tư thái mạnh nhất.
Từ xa nhìn lên hư không, bóng dáng của hắn chói lọi như vì sao, toàn thân được bao phủ bởi thần mang màu vàng, tản ra thần huy màu vàng, toàn thân nhuốm máu màu vàng, trông hắn như người được đúc từ hoàng kim, hắn như một vị chiến thần hoàng kim, bất khả chiến bại, không có sức mạnh nào địch nổi.
Gầm!
Có lẽ là đòn tấn công của hắn đã khiến thần long sấm sét nổi giận, nó lượn quanh thân rồng khổng lồ rồi bay xuống, há miệng phun ra thần mang to lớn, hất văng Diệp Thành.
Gầm!
Thần long sấm sét gầm lên, lại phun ra tia sấm sét nữa, dường như không muốn cho Diệp Thành bất kỳ cơ hội nào.
Phá!
Ở bên dưới, Diệp Thành ổn định thân thể, Bát Hoang Quyền hội tụ nhiều bí pháp đánh thẳng lên trời cao.
Rầm!
Một quyền đỉnh phong của hắn mang theo sức mạnh bá bạo, gần như đã tiêu diệt được thần long sấm sét.
Nhưng không bao lâu, thần long sấm sét lại ngưng tụ, toàn thân bắn ra lôi mang từ trên trời xuống.
“Kiếm chuyện với ta này!”, Diệp Thành lấy Bá Long Đao và chiến mâu Vu Hoàng ra, nhất mâu gạt phăng sấm sét mà thần long bắn xuống, sau đó hắn mạnh mẽ lao lên hư vô, không nhiều lời, một đao lăng thiên, gọn gàng dứt khoát chém bay đầu thần long sấm sét.
Cảnh tượng này, ai nhìn thấy cũng phải bàng hoàng.
Giết rồng sao?
Đó là thần long sấm sét khổng lồ với thân hình nghìn trượng đó! Không ngờ đầu rồng lại bị hắn chém rụng như thế.
Gầm!
Đầu rồng rơi xuống vẫn ầm ầm gào thét, nhưng trong tiếng gầm gừ ấy lại hoá thành từng tia sấm sét, lần này sấm sét rất bá đạo, đến mức những người đang ngơ ngác nhìn cũng gặp nạn.
Phụt! Phụt! Phụt!
Trên hư không, Diệp Thành vừa giết được rồng đã lại liên tiếp bị thương nặng.
Mặc dù thần long sấm sét đã bị chém đầu, nhưng mấy con thần thú sấm sét khác vẫn bay đầy trời, cơ thể Hoang Cổ Thánh Thể bá đạo của hắn cũng bị sét đánh thủng lỗ chỗ.
Tiếp chiêu!
Diệp Thành thiêu đốt tinh nguyên, trút toàn bộ linh lực vào Bá Long Đao, ngưng tụ thành một tia đao mang trăm trượng.
Rầm!
Một đao chém xuống, bạch hổ sấm sét bị hắn chém làm đôi.
Mà đúng lúc này, hắn bị phượng hoàng sấm sét, huyền vũ sấm sét và kỳ lân sấm sét lần lượt đánh trọng thương, cơ thể màu vàng suýt nữa đã nổ tung.
Bình luận facebook