-
Chương 846-850
Chương 846: Ngươi rốt cục có thân phận gì
Rầm! Đoàng! Đoàng!
Đại quân sát phạt tới từ tứ phương tám hướng, đó là biển người khủng khiếp choán lấp cả mặt đất, khí thế nối liền với nhau quá mạnh mẽ, trấn áp cả hư không khiến trời đất rung chuyển.
“Đây…”, thấy biển người khổng lồ kéo tới, kể cả là Doãn Thương và Bàng Thống cũng không khỏi trố mắt, đôi đồng tử co lại chỉ bằng đầu mũi kim, sắc mặt bọn họ tái nhợt trong phút chốc.
Không chỉ bọn họ mà đại quân của hai điện đều run rẩy, nhìn thiên binh thiên tướng xông đến, mặt mày kẻ nào cũng rõ vẻ sợ hãi.
Giết! Không để sót một tên!
Sau từng âm thanh vang lên, đại quân từ tứ phương tám hướng trong phút chốc nhấn chìm đại quân của hai điện.
Phụt! Phụt!
Không lâu sau đó, bóng người nhiều vô tận hoá thành huyết vụ, đến cả tiếng gào thét cũng không có, trời đất ảm đạm, trong phút chốc nhuốm màu đỏ máu.
“Đây…đây”, nhìn cảnh tượng này, bên trong Đông Nhạc Thiên Thành, sắc mặt người nhà Thượng Quan đều tái nhợt.
“Đây…đây…”, không chỉ bọn họ mà Thượng Quan Huyền Tông và Thượng Quan Huyền Cương đứng trước đại điện nhà Thượng Quan lần lượt há hốc miệng, nhìn ra bên ngoài với vẻ mặt không sao tin nổi, cảm giác như bọn họ đang nằm mơ vậy.
Đại quân hai điện của Chính Dương Tông với trận thế khủng khiếp nhưng thấy đại quân từ tứ phương sát phạt đến thì mới nhận ra trận thế của mình không bằng một phần tư.
Đây chưa phải là điểm quan trọng nhất, điều khiến phía Thượng Quan Huyền Tông kinh ngạc đó là tu vi của những tu sĩ trong đại quân sát phạt từ tứ phía tới về cơ bản đều ở cảnh giới Không Minh tầng thứ nhất, bên trong đó còn có tu sĩ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ tám, trận dung như vậy rõ ràng là quá khủng khiếp, đừng nói là bọn họ mà cho dù tam tông tới đây cũng phải tái mặt.
“Các vị tiền bối, các vị có hài lòng với cảnh tượng này không?”, khi mọi người còn đang kinh ngạc thì Diệp Thành đã mỉm cười lên tiếng.
Nghe vậy, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía Diệp Thành, “ngươi….ngươi mời đâu ra nhiều tu sĩ mạnh như vậy?”
“Cái gì mà mời tới cơ? Đây đều là người của ta”, Diệp Thành nhướng vai trả lời rất tuỳ hứng.
Shhh!
Nghe vậy, tất cả mọi người đều hít vào một hơi khí lạnh. Ai cũng biết sát thần Tần Vũ có khả năng chiến đấu vô song, đều biết Đan Thánh Diệp Thành với đan thuật thông thiên nhưng không ai biết rằng một người thanh niên với khả năng chiến đấu vô song và đan thuật thông thiên lại nắm trong tay cả một đội quân tu sĩ mạnh mẽ như vậy.
Hiện giờ bọn họ tin rồi, tin thật rồi.
Lời nói trước đó của Diệp Thành không phải nói chơi mà hặn có thực lực như vậy. Số người của đại quân mà hắn có nhiều gấp bốn đại quân của Chính Dương Tông, tu vi của các tu sĩ cũng ở cảnh giới Không Minh, thực lực tuyệt đối có thể trấn áp.
Lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người nhìn Diệp Thành đều đã thay đổi. Người thanh niên đứng trước mặt bọn họ không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.
“Ta không lừa mọi người phải không?”, dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, Diệp Thành nghiêng đầu nhìn Thượng Quan Ngọc Nhi ở bên.
“Vì sao ngươi không nói sớm, hại chúng ta lo lắng chứ?”, Thượng Quan Ngọc Nhi véo Diệp Thành một cái.
“Ta nói rồi mà mọi người có tin đâu”, Diệp Thành đau đớn rít lên.
“Ngươi có thể nói cho chúng ta biết rốt cục ngươi có thân phận thế nào không?”, phía này, Thượng Quan Hàn Nguyệt quay sang nhìn Diệp Thành.
Không chỉ cô ta mà đến cả Thượng Quan Ngọc Nhi, Thượng Quan Bác và Thượng Quan Huyền Tông, Thượng Quan Huyền Cương đều lần lượt đưa mắt nhìn, có thể nắm trong tay cả đội quân tu sĩ mạnh mẽ hùng tráng thế này thì đến một kẻ ngốc cũng biết rằng thân phận của Diệp Thành không hề đơn giản.
“Thánh chủ của Viêm Hoàng, chưởng giáo của Hằng Nhạc Tông”, Diệp Thành mỉm cười.
“Viêm…Viêm Hoàng Thánh Chủ?”, Thượng Quan Huyền Tông thẫn thờ.
“Chưởng…chưởng giáo của Hằng Nhạc Tông?”, Thượng Quan Huyền Cương kinh ngạc.
Đến cả lão tổ của nhà Thượng Quan còn như vậy chứ đừng nói những người khác. Đó là những khuôn mặt vô cùng đặc sắc, đó là từng ánh mắt không sao tin nổi.
Ôi trời!
Không biết từ bao giờ, Thượng Quan Bác mới không kiềm chế nổi mà thốt lên.
Tin tức này thật khiến người ta phải chấn động.
Hằng Nhạc là thế lực như thế nào, đó là một nhánh của Đại Sở Huyền Tông xưa kia, là một trong ba tông của Nam Sở, khả năng chiến đấu của chín điện trong một tông mạnh tới mức nào.
Viêm Hoàng là thế lực thế nào, đó là sự tồn tại vượt trội chưa bao giờ biết lụi tàn.
Hiện giờ Diệp Thành nói với bọn họ hắn là chưởng giáo của Hằng Nhạc Tông và là Viêm Hoàng Thánh Chủ, đừng nói là bọn họ mà bất cứ một ai khác nghe câu nói này cũng phải kinh ngạc.
Sát thần Tần Vũ, đan thánh Diệp Thành, chưởng giáo Hằng Nhạc, Viêm Hoàng Thánh Chủ, bốn danh hiệu này khiến người ta nghe mà phải choáng váng.
Đợi đã!
Trong sự kinh ngạc có vẻ như người ta nghĩ ra được gì đó rồi lần lượt nhìn Diệp Thành, vẻ mặt kinh ngạc còn mang theo cái nhìn thắc mắc, thế rồi bọn họ lên tiếng hỏi: “Chưởng giáo của Hằng Nhạc Tông không phải là Doãn Chí Bình sao?”
“Hắn đã là quá khứ rồi”, Diệp Thành nhướng vai, hắn biết mọi người sẽ truy hỏi tiếp nên kể lại mọi chuyện đã xảy ra.
Sau một lúc, vẻ mặt ai nấy đều hết sức thú vị. Cho tới bây giờ người ta mới biết hôm đó mục đích thật sự mà Diệp Thành khiêu chiến Doãn Chí Bình là gì, và cho tới bây giờ người ta mới biết chuyện xảy ra hôm đó ở Hằng Nhạc Tông. Hằng Nhạc Tông đã đổi chủ, người của Nam Sở hãy còn mông lung. Nếu không phải Diệp Thành nói thì có trời mới biết tới bao giờ bọn họ biết được sự thật.
Một năm trôi qua, mới chỉ trong một năm thôi!
Tất cả mọi người đều tặc lưỡi, một tên đệ tử từng rất yếu ớt vậy mà mới chỉ trong vòng một năm hắn đã trưởng thành như vậy khiến bọn họ không khỏi cảm thấy có phần không chân thực.
Lúc này, ánh mắt ai nấy đều nhìn về trán Diệp Thành. Nơi đó có khắc một chữ “thù”, lúc này còn đang rớm máu, trông hết sức choán mắt.
“Chư vị tiền bối, liên kết với chúng ta nhé?”, cuối cùng Diệp Thành cũng nói ra mục đích lần này hắn tới Đông nhạc, “Đại Sở hiện giờ cần chúng ta bắt tay để thống nhất thiên hạ hỗn loạn này”.
“Được”, Thượng Quan Huyền Tông không nghĩ nhiều cứ thế lên tiếng, vẻ mặt ông ta kích động hơn so với tưởng tượng nhiều.
Những người cũng giống như phía Thượng Quan Huyền Cương, về cơ bản đều có ý này.
Muốn tồn tại trong sự hỗn loạn thì bọn họ cần phải là những minh quân mạnh mẽ.
Nhìn tổng quát Đại thì Diệp Thành thống soái cả Hằng Nhạc Tông và Viêm Hoàng là lựa chọn tốt nhất, không bàn về mối quan hệ giữa hắn và phía Thượng Quan Ngọc Nhi, chỉ bàn về tính cách, sức mạnh, tầm nhìn và thực lực thì hắn đủ yếu tố có thể khiến bọn họ bắt tay liên thủ mà không cần phải suy nghĩ nhiều.
Nhà Thượng Quan dứt khoát như vậy cũng đã nằm trong dự đoán của Diệp Thành từ trước. Nếu như hắn thì cũng sẽ quyết định như vậy thôi.
“Vậy thì thôn tính đại quân của hai điện chính là trận chiến đầu tiên mà hai bên chúng ta cùng bắt tay”, Diệp Thành nói rồi sát phạt lên trời, sức mạnh mạnh mẽ bộc bát, hắn sát phạt ra khỏi kết giới hộ sơn của nhà Thượng Quan.
Được lắm!
Sau Diệp Thành, phía Thượng Quan Huyền Tông và Thượng Quan Huyền Cương cũng sát phạt ra ngoài.
Giết!
Không chỉ bọn họ mà đến cả đại quân của nhà Thượng Quan cũng xông ra, bị bao vây lâu như vậy, máu bọn họ đã sục sôi từ lâu, hiện giờ chính là lúc đại sát tứ phương, không ai hối hận cả.
Chương 847: Nhấn chìm đại quân
Rầm! Đoàng! Rầm!
Trời đất vang lên tiếng động dữ dội.
Trận đại chiến vẫn đang tiếp diễn, còn khốc liệt hơn trong tưởng tượng, cứ cách một lúc lại có bóng người hoá thành huyết vụ, mỗi lúc lại có người ngã từ hư không xuống. Trời đất nhuốm màu đỏ máu, thây xác chất thành núi, máu chảy thành sông.
Có thể thấy Viêm Hoàng, Hằng Nhạc và nhà Thượng Quan đang nắm ưu thế, đại quân của hai điện căn bản không có sức phản kháng.
“Các người rốt cục là thế lực phương nào?”, trong trận đại chiến, tiếng gằn phẫn nộ của Doãn Thương chấn động đất trời.
Hình thái của ông ta rất thảm hại, đầu tóc rối xù, toàn thân nhơ nhuốc máu, trông không còn ra hình dạng con người. Ông ta bị Bạch Dịch, Cảnh Giang, Hắc Bào bao vây, bị đánh tới tấp không thể phản kháng.
Cảnh tượng này nằm ngoài sức tưởng tượng của ông ta. Đội quân tu sĩ mạnh mẽ như vậy sao có thể nói xuất hiện là xuất hiện được. Cục diện vốn dĩ theo chiều hướng tốt nhưng vì sự xuất hiện của bọn họ mà chiều hướng thay đổi tồi tệ.
Khoảng cách một trời một vực khiến ông ta không thể nào chấp nhận nổi.
“Rốt cục các người là thế lực phương nào?”, ở một bên, tiếng gào thét vang vọng khắp đất trời.
Ông ta cũng không khá hơn Doãn Chí Bình là bao, bị Chung Ly, Chung Quy, Cổ Tam Thông vây đánh, từ khi giao chiến đến giờ về cơ bản đều bị chèn ép, cả cơ thể trông không khác gì lệ quỷ khiến người ta phải sợ hãi.
“Ngươi không cần phải biết”, Chung Ly giáng nhát kiếm tuyệt thế, một kiếm đâm xuyên vùng đan hải khổng lồ khiến tu vi của ông ta hoàn toàn bị phế.
A…!
Ở một bên khác, Doãn Thương cũng gào lên thảm thiết, lần lượt bị Bạch Dịch và Cảnh Giang chèn ép, cuối cùng bị một kiếm đâm xuyên vùng đan hải, bị ném ra khỏi chiến trường sau đó rơi vào cảnh bị phong ấn cùng với Bàng Thống.
Chủ soái của hai đại quân lần lượt bị phế, đại quân vốn dĩ đã mất đi tinh thần chiến đấu lúc này đều run rẩy.
Tốc chiến tốc thắng!
Một kiếm của Diệp Thành chém một tu sĩ ở cảnh giới Không Minh, sau đó hắn lại lần tay vung ra một kiếm, trông Diệp Thành không khác gì vị chiến thần, nơi nào hắn đi qua đều để lại vệt máu, phía sau hắn là cả một con đường nhuốm đầy máu và thây.
Giết!
Đại quân của Hằng Nhạc, Viêm Hoàng và nhà Thượng Quan giống như làn nước lũ, nhấn chìm kẻ mạnh của Chính Dương Tông.
Lúc này không còn ai thương xót bọn họ cả. Đây là chiến tranh không cho phép người ta thương hại bất cứ ai.
Đương nhiên cũng có những người có chút năng lực sát phạt ra khỏi vòng vây nhưng lại bị Huyền Hoàng ẩn náu trong không gian hư vô ra tay trảm sát.
Cái mà Diệp Thành cần chính là hiệu quả như thế này. Mặc dù đại quân của Viêm Hoàng và Hằng Nhạc đã tới đây nhưng vì không để lọt bất cứ tên nào nên bọn họ bỏ thêm chút thời gian bố trí. Trong phạm vi một trăm nghìn trượng bên ngoài nhà Thượng Quan, từng lớp đều được bố trí sát thủ, kẻ nào cũng ở cảnh giới Không Minh, chỉ cần có người muốn bỏ trốn thì sẽ bị tiêu diệt ngay lập tức.
“Đã như thế rồi mà ngươi vẫn có thể chạy ra ngoài, cũng giỏi đấy”, lão tổ nhà họ Tô ở bên ngoài phụ trách chặn đường tặc lưỡi nhìn một tên ở phía cách đó không xa.
“Cảnh…cảnh giới Chuẩn Thiên”, nhìn lão tổ nhà họ Tô, kẻ mạnh kia của Chính Dương Tông đột nhiên tái mặt, vô thức lùi về sau, cứ thế lùi mãi lùi mãi rồi quay người bỏ chạy về hướng khác.
Có điều rất nhanh sau đó, cơ thể đẫm máu của hắn đã ngã nhào giữa hư không, bị Si Hồn ẩn náu trong không gian hư vô chém một kiếm tuyệt sát.
Một trận chiến không tương đương về thực lực thì kết quả thế nào không khó để đoán. Dưới sự chèn ép tuyệt đối, đại quân của hai điện cuối cùng cũng bị thôn tính, không một ai sống sót, không một ai có thể trốn thoát.
Đây là cảnh tượng đẫm máu, khắp nơi đều bốc lên mùi máu tanh, đâu đâu cũng thấy thi thể choán đầy mặt đất cả hàng trăm nghìn trượng. Trên mặt đất máu chảy thành sông, trên bầu trời huyết vụ ngưng tụ thành một lớp mạng che, cảnh tượng khiến người ta không khỏi kinh hãi.
Dọn chiến trường.
Sau tiếng hô của Diệp Thành, bóng người rợp trời bắt đầu đi thu dọn chiến lợi phẩm chỉ cần là những món đồ có thể lấy đi thì bọn họ không để sót dù chỉ một món.
“Nếu như Chính Dương Tông biết được đại quân hai điện đều đã bỏ mạng ở đây thì sẽ rất xót xa”, Thượng Quan Huyền Tông đứng giữa hư không nhìn bầu trời và mặt đất nhuốm máu, ông ta bất giác tặc lưỡi.
“Vấn đề là chúng ta sẽ không cho bọn họ biết dễ dàng như vậy”, Diệp Thành bật cười lạnh lùng, “chúng ta dùng binh lực này diệt sạch đại quân mục đích chính là không để lọt bất cứ ai báo tin về, cho bọn họ tự điều tra đi”.
“Nếu như nói vậy thì nhà Thượng Quan ta cũng nên làm chút việc khác rồi”, Thượng Quan Huyền Tông vuốt râu.
“Mọi người nhất định phải làm rồi”, Diệp Thành mỉm cười giống như thể biết được ý của Thượng Quan Huyền Tông nói là gì , “những thế lực khác cài cằm làm nội gián trong gia tộc nhà Thượng Quan cũng nên xử lý thôi”.
“Việc này ta có tính toán rồi”, Thượng Quan Huyền Tông mỉm cười ôn hoà, trong ánh mắt còn hiện lên cái nhìn lạnh lẽo.
Không lâu sau đó, chiến trường ẫm máu đã được dọn dẹp sạch sẽ, những thi thể kia cũng bị Diệp Thành dùng biển tiên hoả thiêu thành hư vô.
Tiếp đó, đại quân của chín phân điện ở Hằng Nhạc Tông bắt đầu tản đi từ các hướng, chẳng còn cách nào khác, người đến thực sự quá nhiều, nhà Thượng Quan không đủ chỗ cho tất cả mọi người.
Sau khi đại quân rời đi, nhà Thượng Quan cũng phong bế.
A, a…!
Không lâu sau đó, từ khắp nơi trong gia tộc này đều vang lên tiếng kêu gào thảm thiết, những nội gián được cài cắm ở đây đều bị phế bỏ tu vi và bị kiểm soát chặt chẽ, tránh để lộ tin tức.
Còn Diệp Thành và phía Chung Quy lúc này đều đang quy tụ trong đại điện của nhà Thượng Quan, hai bóng người đẫm máu được đưa vào trong, và đây chính là Bàng Thống và Doãn Thương.
“Hai vị ổn chứ?”, Diệp Thành hao hứng nhìn hai người.
“Diệp Thành, ngươi đáng chết”, cả hai gào thét như hai con chó điên, lúc này bọn họ trông vô cùng thảm hại, không phải bọn họ không có khả năng chiến đấu mà vì đại quân của địch thực sự quá mạnh.
“Ta không doạ người đâu”, Diệp Thành lạnh lùng, tay trái đặt lên đầu Bàng Thống, tay phải đặt lên đầu Doãn Thương.
Tiếp đó, hắn thi triển sưu hồn thuật.
A….!
Tiếng gào thét vang vọng khắp đại điện, Doãn Thương và Bàng Thống khuôn mặt nhơ nhuốc máu, lúc này đều đã bị phế đi tu vi, mặt mày méo xệch trông không khác gì ác quỷ.
Thế nhưng chẳng ai thương hại cho hai kẻ này.
Đặc biệt là người nhà Thượng Quan, không lâu trước đó, Bàng Thống và Doãn Thương ác độc muốn diệt cả nhà họ Thượng Quan, người như vậy mà không lăng trì đến chết đã là nhân từ rồi.
Không biết từ bao giờ tiếng kêu gào mới chấm dứt. Doãn Thương và Bàng Thống sau khi bị sưu hồn thì chìm vào hôn mê.
Không lâu sau đó, Diệp Thành mới thờ phào một hơi và mở mắt, sắc mặt hắn trông có phần khó coi vì từ trong kí ức của hai kẻ này, hắn đã thu thập được một sô tin tức tình báo có ích, đó chính là Chính Dương Tông còn mạnh hơn rất nhiều so với tưởng tượng của bọn họ.
“Tiễn các ngươi xuống Hoàng Tuyền”, Thượng Quan Huyền Cương giơ tay định tiêu diệt Doãn Thương và Bàng Thống.
“Bọn họ không được chết”, Diệp Thành lập tức ngăn lại, “chí ít thì hiện giờ không thể chết, giữ lại cái mạng của hai lão già này vẫn có ích”.
“Không phải ngươi muốn lôi bọn chúng đi đòi tiền chuộc từ Chính Dương Tông chứ?”, Thượng Quan Huyền Cương liếc nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân.
Chương 848: Âm mưu mới
Nghe câu này, những lão bối bên trong đại điện đều vuốt râu thở dài. Bọn họ cũng nhìn Diệp Thành từ đầu đến chân vì việc này hắn đã làm quá thuần thục rồi.
“Đúng như mọi người nói”, bị người khác nhìn chằm chằm như vậy, mặc dù vẻ mặt của Diệp Thành có phần kì lạ nhưng hắn không phủ nhận, “có điều để cho bọn họ sống thì có nghĩa rằng tiền chuộc chúng ta thu về sẽ được nhiều. Bọn họ chính là điện chủ của hai điện ở Chính Dương Tông, thân phận đặc thù, ở điện chính của Chính Dương Tông nhất định có ngọc bài linh hồn của bọn họ, một khi giết bọn họ thì Chính Dương Tông nhất định sẽ biết, đây khác gì đánh rắn động cỏ?”
“Câu này của ngươi lại rất khó có sức thuyết phục”, Thượng Quan Huyền Cương khẽ vuốt râu: “Đại quân của hai điện hùng mạnh, trận thế khổng lồ, trong đó không thiếu thống lĩnh và phó điện chủ, thân phận của bọn họ mặc dù không bằng điện chủ nhưng ở tông môn chắc chắn cũng có ngọc bài linh hồn của bọn họ, bọn họ đều đã bị trảm, Chính Dương Tông không thể không biết chứ?”
“Đó lại khác”, Diệp Thành mỉm cười, “Chúng ta đều biết tạo ra huyền linh ngọc của ngọc bài lịnh hồn đắt giá thế nào, bình thường cũng chỉ có điện chủ, phó điện chủ, thống lĩnh, các trưởng lão và đệ tử có thân phận cao quý mới có tư cách sở hữu cho nên Chính Dương Tông chỉ biết phó điện chủ, thống soái của phân điện thứ ba và thứ tám, nhưng lại không biết sự sống chết của những người khác trong hai điện này, nói thẳng ra thì bọn họ chỉ biết một phần trong số đại quân của hai điện đã chết chứ không biết thương vong cụ thể của đại quân hai điện thế nào. Chỉ cần ngọc bài linh hồn của Doãn Thương và Bàng Thống không vỡ thì bọn họ về cơ bản sẽ cho rằng đại quân của hai điện vẫn còn tồn tại”.
“Vậy ngươi cứ nói xem rốt cục ngươi định làm gì?”, tất cả mọi người đều nhìn sang Diệp Thành.
“Đương nhiên là chúng ta có thể làm được rất nhiều việc rồi”, Diệp Thành mỉm cười nham hiểm, “ví dụ như đem bọn họ ra để uy hiếp Chính Dương Tông, hoặc dùng bọn họ để khơi dậy trận đại chiến giữa Chính Dương Tông và Thanh Vân Tông, hoặc lấy thân phận của bọn họ trà trộn vào phân điện thứ ba và thứ tám của Chính Dương Tông, đây là điện chủ của một điện, quyền lực đâu thiếu?”
“Việc này cứ giao cho con là được”, Diệp Thành vỗ ngực.
Các lão bối nghe xong thì vuốt râu, bọn họ nhìn Diệp Thành đầy ý tứ, đã bị tên tiểu tử này nhằm vào thì Chính Dương Tông và Thanh Vân Tông có thể ngủ ngon được mới lạ.
“Đừng nhìn con như vậy chứ?”, thấy ánh mắt không bình thường của tất cả mọi người, Diệp Thành chép miệng: “Đây gọi là chiến lược, chiến lược đó, mọi người hiểu không? Chuyển hướng sự chú ý của bọn họ thì chúng ta mới có thể âm thầm làm được nhiều việc khác nữa. Và quan trọng hơn cả là bọn họ không biết tình hình của Hằng Nhạc và Viêm Hoàng, đây chính là ưu thế của chúng ta”.
“Nói vậy thì việc trước mắt là quan trọng nhất rồi”, vẫn là Thượng Quan Huyền Cương: “Chính Dương Tông nhất định sẽ phái người tới điều tra, khi thấy nhà Thượng Quan chúng ta vẫn bình an thì bọn họ sao có thể không nghi ngờ được?”
“Cho nên để cho Doãn Thương và Bàng Thống sống chính là che mắt người ngoài”, Diệp Thành nhướng vai, “chỉ cần Chính Dương Tông biết bọn họ vẫn còn sống thì mọi thứ sẽ trở nên mơ hồ, cái chúng ta cần chính là hiệu quả như vậy, còn về việc Chính Dương Tông phái người tới điều tra thì nhất định sẽ liên hệ với nội gián trong nhà Thượng Quan, nên làm thế nào chắc không cần vãn bối phải nói nữa nhỉ?”
“Đây là lần đầu tiên ta thấy cái đầu này của ngươi có ích đấy”, Thượng Quan Bác tặc lưỡi nhìn Diệp Thành.
“Có gì đâu ạ”.
“Hằng Nhạc và Viêm Hoàng tạo nên trận thế lớn như vậy, mạng lưới tình báo của Chính Dương Tông sẽ không phát hiện ra gì chứ?”, Thượng Quan Huyền Tông nhìn Diệp Thành.
“Chúng ta nhận được mệnh lệnh trong vòng một ngày tới Đông Nhạc, trong lúc này chúng ta không phải chỉ đi ngắm cảnh du ngoạn”, lão tổ nhà họ Tô mỉm cười , “vì để tránh mạng lưới tình báo của Chính Dương Tông phát hiện ra nên đại quân của chúng ta đã đi theo một trăm nghìn nghìn cung đường, không nói những người khác, mà chính bản thân ta cũng phải đi mất cả một vòng lớn quanh Nam Sở mới tới được đây”.
“Hơn một trăm nghìn cung đường, mọi người cũng thật…”, Thượng Quan Huyền Cương tặc lưỡi.
“Chẳng còn cách nào khác, sự việc xảy ra đột xuất mà”, Diệp Thành xua tay, “nếu như là hai ngày trước mà chúng ta biết được Chính Dương Tông muốn tấn công nhà Thượng Quan thì chúng ta sẽ không do dự mà đánh vào mạng lưới tình báo của Chính Dương Tông trước, nhưng vì thời gian cấp bách nên chỉ có thể đến đây như vậy, không vì mục đích gì khác mà vì tránh đánh rắn động cỏ”.
Chương 849: Tỷ ta thích ngươi rồi
“Thật là đã làm khó cho mọi người rồi”.
“Cho nên có một số chuyện chúng ta cố gắng làm càng sớm càng tốt”, Diệp Thành lên tiếng, “mạng lưới tình báo chính là tai mắt của Chính Dương Tông, đã đến lúc xử lý bọn họ rồi. Khi tam tông nổ ra hỗn chiến, mạng lưới tình báo của Thanh Vân Tông bị đánh cho tê liệt, giờ đến lượt Chính Dương Tông rồi, bọn họ cũng giống như những kẻ mù, không có sự giám sát của mạng lười tình báo thì chúng ta dễ dàng hành động hơn nhiều”.
“Việc này ngươi phải gọi ta theo, ta thích nhất là đột kích như vậy”, Thượng Quan Huyền Cương lập tức xoa xoa tay.
“Đương nhiên rồi ạ”, Diệp Thành toét miệng cười, “sự thực chứng minh dưới sự áp chế thực lực tuyệt đối sẽ có hiệu quả không ngờ, cũng giống như trận chiến lần này, chúng ta phải đánh cho thật đẹp, khi tiêu diệt được mạng lưới tình báo của Chính Dương Tông thì chúng ta cũng sẽ làm như thế, cái chúng ta cần chính là nhanh chóng và dứt khoát”.
“Đêm nay cứ làm vậy đi”, Thượng Quan Huyền Cương với bộ dạng nóng lòng muốn thử. Đừng thấy ông ta tỏ thái độ mà nghĩ ngay thẳng, thực ra từ trong cốt cách, ông ta là một kẻ tiện nhân không hơn không kém.
“Từ đã”, Diệp Thành xua tay, “Mạng lưới tình báo của Nhân Hoàng và Hằng Nhạc đang âm thầm điều tra cứ điểm tình báo của Chính Dương Tông ở Nam Sở, đợi tới khi điều tra ra được toàn bộ rồi thì ra tay cũng không muộn, đã không đánh thì thôi, đã đánh là phải đánh triệt tận gốc”.
“Ta nói, chúng ta có thể ăn chút gì đó được không?”, khi mọi người đang bàn tán xôn xao, Cổ Tam Thông ngồi một bên lên tiếng phàn nàn, “các người rõ ràng là định nói đến sáng mai mà”.
Ngay lập tức, Thượng Quan Huyền Tông bật cười, dặn dò xuống dưới, thế rồi tiệc rượu được bày biện chu đáo.
Khung cảnh lúc này rất náo nhiệt, người nhà Thượng Quan tâm trạng hào hứng. Hôm nay bọn họ dành được hiến thắng và còn có chỗ dựa vững chắc, đây đúng là song hỉ lâm môn.
“Ta thấy cô cứ nhìn ta như vậy khiến ta rất ái ngại”, Diệp Thành ngồi trước một cái bàn, hắn rót cho mình một chén rượu rồi quay sang nhìn phía Thượng Quan Ngọc Nhi, từ khi ngồi xuống tới bây giờ, Thượng Quan Ngọc Nhi nhìn hắn cả nửa canh giờ rồi.
“Ta thích nhìn ngươi như vậy”, Thượng Quan Ngọc Nhi lấy một tay xoa má, cười tươi rói trông thật mê người.
So với cô ta thì Thượng Quan Hàn Nguyệt ở bên cạnh Diệp Thành vẫn khép nép hơn. Mặc dù cô ta cũng nhìn nhưng chốc chốc mới lén nhìn Diệp Thành, không thể hiện ra như Thượng Quan Ngọc Nhi.
“Có thời gian ta giúp cô mở thần hải”, bị nhìn tới mức phát ngại, Diệp Thành bất giác đổi chủ đề.
“Được thôi”, Thượng Quan Ngọc Nhi đáp lời nhưng ánh mắt vẫn nhìn Diệp Thành, cô ta tươi cười, “ngươi không có gì muốn nói với ta à?”
“Nói gì cơ?”, Diệp Thành chép miệng đáp lại một câu.
“Sao ta lại nghe nói đêm đó ngươi cũng cướp của tỷ tỷ ta nhỉ?”, Thượng Quan Ngọc Nhi vẫn mỉm cười nhìn Diệp Thành.
Nghe vậy, ánh mắt của các lão bối đều đổ dồn về phía Diệp Thành.
Có thể thấy người nào người nấy mặt mày tối sầm, nếu không phải Thượng Quan Ngọc Nhi nói ra thì bọn họ cũng không biết có chuyện này, mẹ kiếp, tên này đúng là cướp nhiều thành nghiện rồi.
“Chỉ là ngoài ý muốn, ngoài ý muốn thôi”, Diệp Thành ái ngại cười trừ, nói rồi không quên liếc sang Thượng Quan Hàn Nguyệt ở bên, “hôm đó trời tối mà, có trời mới biết đó là tỷ tỷ của cô, vả lại ta cũng chưa từng gặp cô ta, phải không nào? Huống hồ sau khi ta biết là tỷ tỷ của cô thì ta đã trả lại luôn rồi mà”.
“Vậy còn được”, Thượng Quan Ngọc Nhi mỉm cười.
“Ta làm việc cũng đáng tin lắm”.
“Này, tỷ ta thích Tần Vũ rồi, ta thích Diệp Thành, ngươi nói phải làm sao đây?”, Thượng Quan Ngọc Nhi chớp mắt nhìn Diệp Thành.
“Ngọc Nhi”, Thượng Quan Hàn Nguyệt ở bên trừng mắt với cô ta, khuôn mặt ửng đỏ, bị muội muội tiết lộ bí mật khiến cô nóng ran mặt mày.
“Tỷ, sớm muộn gì hắn cũng biết mà”, thấy ánh mắt muốn ăn thịt người của tỷ tỷ, Thượng Quan Ngọc Nhi toét miệng cười.
“Muội còn nói nữa”.
“Ta đi tiểu một tí”, Diệp Thành bị kẹp ở giữa lập tức đứng dậy.
“Vừa hay ta cũng muốn đi”, Thượng Quan Ngọc Nhi cũng đứng dậy khiến Diệp Thành và cả nhóm lão bối đều bất giác giật giật khoé miệng.
Chương 850: Cởi sạch
Tiệc đến sáng sớm mới tàn, các trưởng lão mặt đỏ phừng phừng nhưng không ai dùng linh lực để giải rượu, hầu hết đều bước đi loạng choạng, lảo đảo.
Phía này, Diệp Thành đã theo Thượng Quan Ngọc Nhi đến một biệt uyển nhỏ, biệt uyển này ở sâu trong rừng hoa, rất yên tĩnh, còn được khắc Tụ Linh Trận, là một nơi rất tốt để tu luyện.
Bắt đầu đi!
Vừa bước vào, Diệp Thành đã lên tiếng, nói xong còn phất tay đóng cửa biệt uyển lại.
Được!
Thượng Quan Ngọc Nhi không hề ra vẻ, lập tức khoanh chân ngồi trên vân đoàn, hít sâu một hơi, điều chỉnh trạng thái đến mức tốt nhất.
Mà bên kia, Diệp Thành đã gọi Đan Tổ Long Hồn ra, nó như một đạo kim quang bay vút vào giữa đầu mày của Thượng Quan Ngọc Nhi.
Hự!
Ngay sau đó, khuôn mặt Thượng Quan Ngọc Nhi hiện lên vẻ đau đớn, mồ hôi chảy dài trên má cô.
Cưỡng ép mở thần hải là hành động nghịch thiên, tạo hoá như vậy đương nhiên phải trả cái giá tương xứng, đó chính là đau đớn, nhưng so với cơ duyên nhận được sau khi mở thần hải thì những điều này chẳng đáng là gì.
…
Đêm khuya, trên đại điện uy nghiêm của Chính Dương Tông có mấy chục bóng người đang đứng nghiêm chỉnh, Thành Côn ngồi trên ngai vàng với khuôn mặt u ám, bầu không khí rất ngột ngạt, dường như sắp đóng băng.
“Sáu phó điện chủ của hai điện, mười tám ngọc bài linh hồn của thống linh đều bị vỡ, Thượng Quan thế gia mạnh vậy sao?”, ngay sau đó, giọng nói của một trưởng lão vang lên phá tan sự im lặng trong đại điện.
“Nếu Thượng Quan Huyền Cương và Thượng Quan Huyền Tông liều mạng chiến đấu, giết hết tất cả bọn họ cũng không phải điều không thể”, Ân Trụ trầm ngâm: “Xem ra trận chiến với Đông Nhạc lần này rất khốc liệt”.
“Rốt cuộc trận này đánh thế nào sẽ được biết nhanh thôi”, Chính Dương Lão Tổ ngồi xếp bằng trên vân đoàn chợp mắt.
Chẳng bao lâu, một ông lão mặc đồ đen từ bên ngoài điện bước vào, quỳ một chân trên đất.
“Thế nào rồi?”, Thành Côn nhìn ông ta với vẻ mặt âm trầm, những người khác như phía Chính Dương Lão Tổ và Ân Trụ cũng đều mở to mắt nhìn ông ta.
“Tin tức vừa đến, Thượng Quan thế gia vẫn chưa bị tiêu diệt”, ông lão áo đen vội đáp.
“Chưa bị tiêu diệt”, Thành Côn đứng bật dậy, nổi trận lôi đình: “Làm ăn kiểu gì vậy hả? Quân lực của hai điện mà cũng không tiêu diệt được Thượng Quan thế gia, Doãn Thương đâu? Bàng Thống đâu? Đại quân hai điện đâu?”
“Không… Không rõ tung tích ạ”.
“Không rõ tung tích?”, Thành Côn đột nhiên cau mày, nhìn chằm chằm vào người nọ.
“Chưởng giáo, mọi chuyện có vẻ phức tạp hơn chúng ta tưởng”, người áo đen vội vàng nói tiếp: “Theo nội gián từ nhà Thượng Quan báo cáo thì trận chiến này có Thanh Vân Tông tham gia, hơn nữa quân lực còn rất đông, cộng thêm cao thủ của nhà Thượng Quan, đại quân hai điện bị bao vây tứ phía, thảm bại rút lui”.
“Thanh Vân Tông”, vẻ mặt u ám của Thành Côn đột nhiên chuyển sang dữ tợn, tia sánh lạnh buốt, sắc bén bắn ra từ mắt ông ta.
“Sau đó thì sao?”, Ân Trụ nhìn ông lão áo đen với vẻ mặt âm u: “Đại quân hai điện đâu?”
“Nội gián từ nhà Thượng Quan báo rằng đại quân hai điện tổn thất nặng nề, đã… đã tan rã rồi ạ, họ cũng không biết hai vị điện chủ dẫn đại quân rút lui đi đâu”.
“Thảo nào”, Ân Trụ lạnh lùng lên tiếng, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo: “Thảo nào sáu phó điện chủ của hai điện và mười tám thống lĩnh đều tử trận. Thanh Vân Tông, không ngờ các ngươi lại dám gài bẫy Chính Dương Tông của ta”.
…
Trong biệt uyển nhỏ của nhà Thượng Quan, Đan Tổ Long Hồn đã bay ra khỏi đầu mày của Thượng Quan Ngọc Nhi, trở về thần hải của Diệp Thành.
Tuy nhiên Thượng Quan Ngọc Nhi vẫn đang ngồi xếp bằng trên vân đoàn, nhắm mắt cảm ngộ ý cảnh huyền diệu mà thần hải mang lại.
Cô đã trở nên rất phi thường, thần hà lộng lẫy bao quanh thân thể, tản ra những ánh mây rạng rỡ, ngay cả mỗi sợ tóc cũng phát ra thần hoa lấp lánh, cô tựa như tiên nữ từ cửu thiên hạ phàm, thánh khiết hoàn mỹ.
Bụp!
Không biết đến lúc nào, trong cơ thể cô phát ra âm thanh thế này.
Sau đó, linh khí trong biệt uyển nhỏ bắt đầu xao động, mấy Tụ Linh Trận đều rung lên rồi nhanh chóng chuyển động, thu thập linh khí của đất trời trút vào người cô qua các huyền quan lớn trên cơ thể.
Tiến cấp rồi!
Diệp Thành ở bên cạnh hơi sửng sốt, nhưng cũng không quá ngạc nhiên, thần hải và đan hải đều mở sẽ mang lại tạo hoá phi thường.
Phù!
Tại một thời điểm nào đó, Thượng Quan Ngọc Nhi đang ngồi xếp bằng mới thở ra một hơi khí đục thật dài, từ từ mở đôi mắt đẹp ra.
Điều đáng nói là mắt cô đã trở nên trong hơn, còn có tia sáng không rõ le lói, sau khi mở thần hải, cả người cô đều đã khác trước.
Woa!
Thượng Quan Ngọc Nhi vươn vai, cười hì hì: “Cảm giác này thật tuyệt”.
Bên này, Diệp Thành đã thu hồi Đan Tổ Long Hồn, chuẩn bị quay người rời đi thì bị Thượng Quan Ngọc Nhi bước lên giữ lại.
“Có chuyện gì sao?”, Diệp Thành khó hiểu nhìn Thượng Quan Ngọc Nhi.
“Ngươi vội vàng rời đi vậy à?”, Thượng Quan Ngọc Nhi chớp chớp đôi mắt to nhìn Diệp Thành, đôi mắt như nước lúc này còn có gợn sóng, đó là một đôi mắt to xinh đẹp động lòng người.
“Thần hải của cô đã mở xong rồi, ta không đi còn ở lại làm gì?”, Diệp Thành ngạc nhiên.
“Ở lại với ta đi”, Thượng Quan Ngọc Nhi tựa vào vòng tay Diệp Thành, gò má cọ tới cọ lui trước ngực hắn, giọng nói nỉ non: “Diệp Thành, ta muốn làm tân nương của ngươi”.
“Chuyện… Chuyện này, ưm…”, Diệp Thành vừa định nói thì miệng đã bị hai cánh môi nhẹ nhàng chặn lại, đôi môi mềm mại mang theo hương thơm của nữ nhân khiến người hắn mềm nhũn.
Diệp Thành sững sờ tại chỗ.
Mà ở đây, Thượng Quan Ngọc Nhi đã nhẹ nhàng lùi lại một bước, cắn răng, cụp mắt, qua làn tóc còn có thể nhìn thấy gò má ửng hồng của cô: “Để ta làm nữ nhân của ngươi có được không?”
“Được thì cũng được, nhưng chuyện này cô nói với ta cũng vô dụng, cô phải tìm bản… này này này, cô làm gì vậy?”
Diệp Thành còn chưa nói xong, Thượng Quan Ngọc Nhi trước mặt đã kéo vạt áo, cởi bộ nghê thường lộng lẫy ra, để lộ bờ vai mịn màng và đôi gò bông cao ngất, từng lớp áo được cởi xuống, cơ thể gần như hoàn mỹ xuất hiện trước mắt Diệp Thành, mỗi tấc da đều trắng nõn non mềm mại.
Nhìn Thượng Quan Ngọc Nhi cởi sạch đồ, mắt Diệp Thành trợn tròn, có cảm giác toàn thân khô nóng khó hiểu, cậu nhỏ giữa hai chân cũng đồng thời dựng lên.
“Diệp Thành, ta… ta không quan tâm ngươi có bao nhiêu nữ nhân”, Thượng Quan Ngọc Nhi hơi căng thẳng, giọng nói cũng run rẩy, hai má đỏ bừng, cuối cùng cô ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp như nước nhìn Diệp Thành với vẻ dịu dàng.
“Không, thật ra ta chỉ là đạo…”
“Vẫn chưa xong hả?”, Diệp Thành còn chưa nói xong đã bị một giọng nói từ bên ngoài ngắt lời.
Lời còn chưa dứt, cửa biệt uyển đã mở ra.
Ngay sau đó, một thanh niên ngậm tăm đi vào, nhìn kỹ hơn thì đó chẳng phải Diệp Thành sao? Ồ không, chính xác hơn là bản thể Diệp Thành.
Hả… Gì thế này?
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Diệp Thành trợn mắt há mồm, chiếc tăm trong miệng cũng rơi ra.
Rầm! Đoàng! Đoàng!
Đại quân sát phạt tới từ tứ phương tám hướng, đó là biển người khủng khiếp choán lấp cả mặt đất, khí thế nối liền với nhau quá mạnh mẽ, trấn áp cả hư không khiến trời đất rung chuyển.
“Đây…”, thấy biển người khổng lồ kéo tới, kể cả là Doãn Thương và Bàng Thống cũng không khỏi trố mắt, đôi đồng tử co lại chỉ bằng đầu mũi kim, sắc mặt bọn họ tái nhợt trong phút chốc.
Không chỉ bọn họ mà đại quân của hai điện đều run rẩy, nhìn thiên binh thiên tướng xông đến, mặt mày kẻ nào cũng rõ vẻ sợ hãi.
Giết! Không để sót một tên!
Sau từng âm thanh vang lên, đại quân từ tứ phương tám hướng trong phút chốc nhấn chìm đại quân của hai điện.
Phụt! Phụt!
Không lâu sau đó, bóng người nhiều vô tận hoá thành huyết vụ, đến cả tiếng gào thét cũng không có, trời đất ảm đạm, trong phút chốc nhuốm màu đỏ máu.
“Đây…đây”, nhìn cảnh tượng này, bên trong Đông Nhạc Thiên Thành, sắc mặt người nhà Thượng Quan đều tái nhợt.
“Đây…đây…”, không chỉ bọn họ mà Thượng Quan Huyền Tông và Thượng Quan Huyền Cương đứng trước đại điện nhà Thượng Quan lần lượt há hốc miệng, nhìn ra bên ngoài với vẻ mặt không sao tin nổi, cảm giác như bọn họ đang nằm mơ vậy.
Đại quân hai điện của Chính Dương Tông với trận thế khủng khiếp nhưng thấy đại quân từ tứ phương sát phạt đến thì mới nhận ra trận thế của mình không bằng một phần tư.
Đây chưa phải là điểm quan trọng nhất, điều khiến phía Thượng Quan Huyền Tông kinh ngạc đó là tu vi của những tu sĩ trong đại quân sát phạt từ tứ phía tới về cơ bản đều ở cảnh giới Không Minh tầng thứ nhất, bên trong đó còn có tu sĩ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ tám, trận dung như vậy rõ ràng là quá khủng khiếp, đừng nói là bọn họ mà cho dù tam tông tới đây cũng phải tái mặt.
“Các vị tiền bối, các vị có hài lòng với cảnh tượng này không?”, khi mọi người còn đang kinh ngạc thì Diệp Thành đã mỉm cười lên tiếng.
Nghe vậy, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía Diệp Thành, “ngươi….ngươi mời đâu ra nhiều tu sĩ mạnh như vậy?”
“Cái gì mà mời tới cơ? Đây đều là người của ta”, Diệp Thành nhướng vai trả lời rất tuỳ hứng.
Shhh!
Nghe vậy, tất cả mọi người đều hít vào một hơi khí lạnh. Ai cũng biết sát thần Tần Vũ có khả năng chiến đấu vô song, đều biết Đan Thánh Diệp Thành với đan thuật thông thiên nhưng không ai biết rằng một người thanh niên với khả năng chiến đấu vô song và đan thuật thông thiên lại nắm trong tay cả một đội quân tu sĩ mạnh mẽ như vậy.
Hiện giờ bọn họ tin rồi, tin thật rồi.
Lời nói trước đó của Diệp Thành không phải nói chơi mà hặn có thực lực như vậy. Số người của đại quân mà hắn có nhiều gấp bốn đại quân của Chính Dương Tông, tu vi của các tu sĩ cũng ở cảnh giới Không Minh, thực lực tuyệt đối có thể trấn áp.
Lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người nhìn Diệp Thành đều đã thay đổi. Người thanh niên đứng trước mặt bọn họ không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.
“Ta không lừa mọi người phải không?”, dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, Diệp Thành nghiêng đầu nhìn Thượng Quan Ngọc Nhi ở bên.
“Vì sao ngươi không nói sớm, hại chúng ta lo lắng chứ?”, Thượng Quan Ngọc Nhi véo Diệp Thành một cái.
“Ta nói rồi mà mọi người có tin đâu”, Diệp Thành đau đớn rít lên.
“Ngươi có thể nói cho chúng ta biết rốt cục ngươi có thân phận thế nào không?”, phía này, Thượng Quan Hàn Nguyệt quay sang nhìn Diệp Thành.
Không chỉ cô ta mà đến cả Thượng Quan Ngọc Nhi, Thượng Quan Bác và Thượng Quan Huyền Tông, Thượng Quan Huyền Cương đều lần lượt đưa mắt nhìn, có thể nắm trong tay cả đội quân tu sĩ mạnh mẽ hùng tráng thế này thì đến một kẻ ngốc cũng biết rằng thân phận của Diệp Thành không hề đơn giản.
“Thánh chủ của Viêm Hoàng, chưởng giáo của Hằng Nhạc Tông”, Diệp Thành mỉm cười.
“Viêm…Viêm Hoàng Thánh Chủ?”, Thượng Quan Huyền Tông thẫn thờ.
“Chưởng…chưởng giáo của Hằng Nhạc Tông?”, Thượng Quan Huyền Cương kinh ngạc.
Đến cả lão tổ của nhà Thượng Quan còn như vậy chứ đừng nói những người khác. Đó là những khuôn mặt vô cùng đặc sắc, đó là từng ánh mắt không sao tin nổi.
Ôi trời!
Không biết từ bao giờ, Thượng Quan Bác mới không kiềm chế nổi mà thốt lên.
Tin tức này thật khiến người ta phải chấn động.
Hằng Nhạc là thế lực như thế nào, đó là một nhánh của Đại Sở Huyền Tông xưa kia, là một trong ba tông của Nam Sở, khả năng chiến đấu của chín điện trong một tông mạnh tới mức nào.
Viêm Hoàng là thế lực thế nào, đó là sự tồn tại vượt trội chưa bao giờ biết lụi tàn.
Hiện giờ Diệp Thành nói với bọn họ hắn là chưởng giáo của Hằng Nhạc Tông và là Viêm Hoàng Thánh Chủ, đừng nói là bọn họ mà bất cứ một ai khác nghe câu nói này cũng phải kinh ngạc.
Sát thần Tần Vũ, đan thánh Diệp Thành, chưởng giáo Hằng Nhạc, Viêm Hoàng Thánh Chủ, bốn danh hiệu này khiến người ta nghe mà phải choáng váng.
Đợi đã!
Trong sự kinh ngạc có vẻ như người ta nghĩ ra được gì đó rồi lần lượt nhìn Diệp Thành, vẻ mặt kinh ngạc còn mang theo cái nhìn thắc mắc, thế rồi bọn họ lên tiếng hỏi: “Chưởng giáo của Hằng Nhạc Tông không phải là Doãn Chí Bình sao?”
“Hắn đã là quá khứ rồi”, Diệp Thành nhướng vai, hắn biết mọi người sẽ truy hỏi tiếp nên kể lại mọi chuyện đã xảy ra.
Sau một lúc, vẻ mặt ai nấy đều hết sức thú vị. Cho tới bây giờ người ta mới biết hôm đó mục đích thật sự mà Diệp Thành khiêu chiến Doãn Chí Bình là gì, và cho tới bây giờ người ta mới biết chuyện xảy ra hôm đó ở Hằng Nhạc Tông. Hằng Nhạc Tông đã đổi chủ, người của Nam Sở hãy còn mông lung. Nếu không phải Diệp Thành nói thì có trời mới biết tới bao giờ bọn họ biết được sự thật.
Một năm trôi qua, mới chỉ trong một năm thôi!
Tất cả mọi người đều tặc lưỡi, một tên đệ tử từng rất yếu ớt vậy mà mới chỉ trong vòng một năm hắn đã trưởng thành như vậy khiến bọn họ không khỏi cảm thấy có phần không chân thực.
Lúc này, ánh mắt ai nấy đều nhìn về trán Diệp Thành. Nơi đó có khắc một chữ “thù”, lúc này còn đang rớm máu, trông hết sức choán mắt.
“Chư vị tiền bối, liên kết với chúng ta nhé?”, cuối cùng Diệp Thành cũng nói ra mục đích lần này hắn tới Đông nhạc, “Đại Sở hiện giờ cần chúng ta bắt tay để thống nhất thiên hạ hỗn loạn này”.
“Được”, Thượng Quan Huyền Tông không nghĩ nhiều cứ thế lên tiếng, vẻ mặt ông ta kích động hơn so với tưởng tượng nhiều.
Những người cũng giống như phía Thượng Quan Huyền Cương, về cơ bản đều có ý này.
Muốn tồn tại trong sự hỗn loạn thì bọn họ cần phải là những minh quân mạnh mẽ.
Nhìn tổng quát Đại thì Diệp Thành thống soái cả Hằng Nhạc Tông và Viêm Hoàng là lựa chọn tốt nhất, không bàn về mối quan hệ giữa hắn và phía Thượng Quan Ngọc Nhi, chỉ bàn về tính cách, sức mạnh, tầm nhìn và thực lực thì hắn đủ yếu tố có thể khiến bọn họ bắt tay liên thủ mà không cần phải suy nghĩ nhiều.
Nhà Thượng Quan dứt khoát như vậy cũng đã nằm trong dự đoán của Diệp Thành từ trước. Nếu như hắn thì cũng sẽ quyết định như vậy thôi.
“Vậy thì thôn tính đại quân của hai điện chính là trận chiến đầu tiên mà hai bên chúng ta cùng bắt tay”, Diệp Thành nói rồi sát phạt lên trời, sức mạnh mạnh mẽ bộc bát, hắn sát phạt ra khỏi kết giới hộ sơn của nhà Thượng Quan.
Được lắm!
Sau Diệp Thành, phía Thượng Quan Huyền Tông và Thượng Quan Huyền Cương cũng sát phạt ra ngoài.
Giết!
Không chỉ bọn họ mà đến cả đại quân của nhà Thượng Quan cũng xông ra, bị bao vây lâu như vậy, máu bọn họ đã sục sôi từ lâu, hiện giờ chính là lúc đại sát tứ phương, không ai hối hận cả.
Chương 847: Nhấn chìm đại quân
Rầm! Đoàng! Rầm!
Trời đất vang lên tiếng động dữ dội.
Trận đại chiến vẫn đang tiếp diễn, còn khốc liệt hơn trong tưởng tượng, cứ cách một lúc lại có bóng người hoá thành huyết vụ, mỗi lúc lại có người ngã từ hư không xuống. Trời đất nhuốm màu đỏ máu, thây xác chất thành núi, máu chảy thành sông.
Có thể thấy Viêm Hoàng, Hằng Nhạc và nhà Thượng Quan đang nắm ưu thế, đại quân của hai điện căn bản không có sức phản kháng.
“Các người rốt cục là thế lực phương nào?”, trong trận đại chiến, tiếng gằn phẫn nộ của Doãn Thương chấn động đất trời.
Hình thái của ông ta rất thảm hại, đầu tóc rối xù, toàn thân nhơ nhuốc máu, trông không còn ra hình dạng con người. Ông ta bị Bạch Dịch, Cảnh Giang, Hắc Bào bao vây, bị đánh tới tấp không thể phản kháng.
Cảnh tượng này nằm ngoài sức tưởng tượng của ông ta. Đội quân tu sĩ mạnh mẽ như vậy sao có thể nói xuất hiện là xuất hiện được. Cục diện vốn dĩ theo chiều hướng tốt nhưng vì sự xuất hiện của bọn họ mà chiều hướng thay đổi tồi tệ.
Khoảng cách một trời một vực khiến ông ta không thể nào chấp nhận nổi.
“Rốt cục các người là thế lực phương nào?”, ở một bên, tiếng gào thét vang vọng khắp đất trời.
Ông ta cũng không khá hơn Doãn Chí Bình là bao, bị Chung Ly, Chung Quy, Cổ Tam Thông vây đánh, từ khi giao chiến đến giờ về cơ bản đều bị chèn ép, cả cơ thể trông không khác gì lệ quỷ khiến người ta phải sợ hãi.
“Ngươi không cần phải biết”, Chung Ly giáng nhát kiếm tuyệt thế, một kiếm đâm xuyên vùng đan hải khổng lồ khiến tu vi của ông ta hoàn toàn bị phế.
A…!
Ở một bên khác, Doãn Thương cũng gào lên thảm thiết, lần lượt bị Bạch Dịch và Cảnh Giang chèn ép, cuối cùng bị một kiếm đâm xuyên vùng đan hải, bị ném ra khỏi chiến trường sau đó rơi vào cảnh bị phong ấn cùng với Bàng Thống.
Chủ soái của hai đại quân lần lượt bị phế, đại quân vốn dĩ đã mất đi tinh thần chiến đấu lúc này đều run rẩy.
Tốc chiến tốc thắng!
Một kiếm của Diệp Thành chém một tu sĩ ở cảnh giới Không Minh, sau đó hắn lại lần tay vung ra một kiếm, trông Diệp Thành không khác gì vị chiến thần, nơi nào hắn đi qua đều để lại vệt máu, phía sau hắn là cả một con đường nhuốm đầy máu và thây.
Giết!
Đại quân của Hằng Nhạc, Viêm Hoàng và nhà Thượng Quan giống như làn nước lũ, nhấn chìm kẻ mạnh của Chính Dương Tông.
Lúc này không còn ai thương xót bọn họ cả. Đây là chiến tranh không cho phép người ta thương hại bất cứ ai.
Đương nhiên cũng có những người có chút năng lực sát phạt ra khỏi vòng vây nhưng lại bị Huyền Hoàng ẩn náu trong không gian hư vô ra tay trảm sát.
Cái mà Diệp Thành cần chính là hiệu quả như thế này. Mặc dù đại quân của Viêm Hoàng và Hằng Nhạc đã tới đây nhưng vì không để lọt bất cứ tên nào nên bọn họ bỏ thêm chút thời gian bố trí. Trong phạm vi một trăm nghìn trượng bên ngoài nhà Thượng Quan, từng lớp đều được bố trí sát thủ, kẻ nào cũng ở cảnh giới Không Minh, chỉ cần có người muốn bỏ trốn thì sẽ bị tiêu diệt ngay lập tức.
“Đã như thế rồi mà ngươi vẫn có thể chạy ra ngoài, cũng giỏi đấy”, lão tổ nhà họ Tô ở bên ngoài phụ trách chặn đường tặc lưỡi nhìn một tên ở phía cách đó không xa.
“Cảnh…cảnh giới Chuẩn Thiên”, nhìn lão tổ nhà họ Tô, kẻ mạnh kia của Chính Dương Tông đột nhiên tái mặt, vô thức lùi về sau, cứ thế lùi mãi lùi mãi rồi quay người bỏ chạy về hướng khác.
Có điều rất nhanh sau đó, cơ thể đẫm máu của hắn đã ngã nhào giữa hư không, bị Si Hồn ẩn náu trong không gian hư vô chém một kiếm tuyệt sát.
Một trận chiến không tương đương về thực lực thì kết quả thế nào không khó để đoán. Dưới sự chèn ép tuyệt đối, đại quân của hai điện cuối cùng cũng bị thôn tính, không một ai sống sót, không một ai có thể trốn thoát.
Đây là cảnh tượng đẫm máu, khắp nơi đều bốc lên mùi máu tanh, đâu đâu cũng thấy thi thể choán đầy mặt đất cả hàng trăm nghìn trượng. Trên mặt đất máu chảy thành sông, trên bầu trời huyết vụ ngưng tụ thành một lớp mạng che, cảnh tượng khiến người ta không khỏi kinh hãi.
Dọn chiến trường.
Sau tiếng hô của Diệp Thành, bóng người rợp trời bắt đầu đi thu dọn chiến lợi phẩm chỉ cần là những món đồ có thể lấy đi thì bọn họ không để sót dù chỉ một món.
“Nếu như Chính Dương Tông biết được đại quân hai điện đều đã bỏ mạng ở đây thì sẽ rất xót xa”, Thượng Quan Huyền Tông đứng giữa hư không nhìn bầu trời và mặt đất nhuốm máu, ông ta bất giác tặc lưỡi.
“Vấn đề là chúng ta sẽ không cho bọn họ biết dễ dàng như vậy”, Diệp Thành bật cười lạnh lùng, “chúng ta dùng binh lực này diệt sạch đại quân mục đích chính là không để lọt bất cứ ai báo tin về, cho bọn họ tự điều tra đi”.
“Nếu như nói vậy thì nhà Thượng Quan ta cũng nên làm chút việc khác rồi”, Thượng Quan Huyền Tông vuốt râu.
“Mọi người nhất định phải làm rồi”, Diệp Thành mỉm cười giống như thể biết được ý của Thượng Quan Huyền Tông nói là gì , “những thế lực khác cài cằm làm nội gián trong gia tộc nhà Thượng Quan cũng nên xử lý thôi”.
“Việc này ta có tính toán rồi”, Thượng Quan Huyền Tông mỉm cười ôn hoà, trong ánh mắt còn hiện lên cái nhìn lạnh lẽo.
Không lâu sau đó, chiến trường ẫm máu đã được dọn dẹp sạch sẽ, những thi thể kia cũng bị Diệp Thành dùng biển tiên hoả thiêu thành hư vô.
Tiếp đó, đại quân của chín phân điện ở Hằng Nhạc Tông bắt đầu tản đi từ các hướng, chẳng còn cách nào khác, người đến thực sự quá nhiều, nhà Thượng Quan không đủ chỗ cho tất cả mọi người.
Sau khi đại quân rời đi, nhà Thượng Quan cũng phong bế.
A, a…!
Không lâu sau đó, từ khắp nơi trong gia tộc này đều vang lên tiếng kêu gào thảm thiết, những nội gián được cài cắm ở đây đều bị phế bỏ tu vi và bị kiểm soát chặt chẽ, tránh để lộ tin tức.
Còn Diệp Thành và phía Chung Quy lúc này đều đang quy tụ trong đại điện của nhà Thượng Quan, hai bóng người đẫm máu được đưa vào trong, và đây chính là Bàng Thống và Doãn Thương.
“Hai vị ổn chứ?”, Diệp Thành hao hứng nhìn hai người.
“Diệp Thành, ngươi đáng chết”, cả hai gào thét như hai con chó điên, lúc này bọn họ trông vô cùng thảm hại, không phải bọn họ không có khả năng chiến đấu mà vì đại quân của địch thực sự quá mạnh.
“Ta không doạ người đâu”, Diệp Thành lạnh lùng, tay trái đặt lên đầu Bàng Thống, tay phải đặt lên đầu Doãn Thương.
Tiếp đó, hắn thi triển sưu hồn thuật.
A….!
Tiếng gào thét vang vọng khắp đại điện, Doãn Thương và Bàng Thống khuôn mặt nhơ nhuốc máu, lúc này đều đã bị phế đi tu vi, mặt mày méo xệch trông không khác gì ác quỷ.
Thế nhưng chẳng ai thương hại cho hai kẻ này.
Đặc biệt là người nhà Thượng Quan, không lâu trước đó, Bàng Thống và Doãn Thương ác độc muốn diệt cả nhà họ Thượng Quan, người như vậy mà không lăng trì đến chết đã là nhân từ rồi.
Không biết từ bao giờ tiếng kêu gào mới chấm dứt. Doãn Thương và Bàng Thống sau khi bị sưu hồn thì chìm vào hôn mê.
Không lâu sau đó, Diệp Thành mới thờ phào một hơi và mở mắt, sắc mặt hắn trông có phần khó coi vì từ trong kí ức của hai kẻ này, hắn đã thu thập được một sô tin tức tình báo có ích, đó chính là Chính Dương Tông còn mạnh hơn rất nhiều so với tưởng tượng của bọn họ.
“Tiễn các ngươi xuống Hoàng Tuyền”, Thượng Quan Huyền Cương giơ tay định tiêu diệt Doãn Thương và Bàng Thống.
“Bọn họ không được chết”, Diệp Thành lập tức ngăn lại, “chí ít thì hiện giờ không thể chết, giữ lại cái mạng của hai lão già này vẫn có ích”.
“Không phải ngươi muốn lôi bọn chúng đi đòi tiền chuộc từ Chính Dương Tông chứ?”, Thượng Quan Huyền Cương liếc nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân.
Chương 848: Âm mưu mới
Nghe câu này, những lão bối bên trong đại điện đều vuốt râu thở dài. Bọn họ cũng nhìn Diệp Thành từ đầu đến chân vì việc này hắn đã làm quá thuần thục rồi.
“Đúng như mọi người nói”, bị người khác nhìn chằm chằm như vậy, mặc dù vẻ mặt của Diệp Thành có phần kì lạ nhưng hắn không phủ nhận, “có điều để cho bọn họ sống thì có nghĩa rằng tiền chuộc chúng ta thu về sẽ được nhiều. Bọn họ chính là điện chủ của hai điện ở Chính Dương Tông, thân phận đặc thù, ở điện chính của Chính Dương Tông nhất định có ngọc bài linh hồn của bọn họ, một khi giết bọn họ thì Chính Dương Tông nhất định sẽ biết, đây khác gì đánh rắn động cỏ?”
“Câu này của ngươi lại rất khó có sức thuyết phục”, Thượng Quan Huyền Cương khẽ vuốt râu: “Đại quân của hai điện hùng mạnh, trận thế khổng lồ, trong đó không thiếu thống lĩnh và phó điện chủ, thân phận của bọn họ mặc dù không bằng điện chủ nhưng ở tông môn chắc chắn cũng có ngọc bài linh hồn của bọn họ, bọn họ đều đã bị trảm, Chính Dương Tông không thể không biết chứ?”
“Đó lại khác”, Diệp Thành mỉm cười, “Chúng ta đều biết tạo ra huyền linh ngọc của ngọc bài lịnh hồn đắt giá thế nào, bình thường cũng chỉ có điện chủ, phó điện chủ, thống lĩnh, các trưởng lão và đệ tử có thân phận cao quý mới có tư cách sở hữu cho nên Chính Dương Tông chỉ biết phó điện chủ, thống soái của phân điện thứ ba và thứ tám, nhưng lại không biết sự sống chết của những người khác trong hai điện này, nói thẳng ra thì bọn họ chỉ biết một phần trong số đại quân của hai điện đã chết chứ không biết thương vong cụ thể của đại quân hai điện thế nào. Chỉ cần ngọc bài linh hồn của Doãn Thương và Bàng Thống không vỡ thì bọn họ về cơ bản sẽ cho rằng đại quân của hai điện vẫn còn tồn tại”.
“Vậy ngươi cứ nói xem rốt cục ngươi định làm gì?”, tất cả mọi người đều nhìn sang Diệp Thành.
“Đương nhiên là chúng ta có thể làm được rất nhiều việc rồi”, Diệp Thành mỉm cười nham hiểm, “ví dụ như đem bọn họ ra để uy hiếp Chính Dương Tông, hoặc dùng bọn họ để khơi dậy trận đại chiến giữa Chính Dương Tông và Thanh Vân Tông, hoặc lấy thân phận của bọn họ trà trộn vào phân điện thứ ba và thứ tám của Chính Dương Tông, đây là điện chủ của một điện, quyền lực đâu thiếu?”
“Việc này cứ giao cho con là được”, Diệp Thành vỗ ngực.
Các lão bối nghe xong thì vuốt râu, bọn họ nhìn Diệp Thành đầy ý tứ, đã bị tên tiểu tử này nhằm vào thì Chính Dương Tông và Thanh Vân Tông có thể ngủ ngon được mới lạ.
“Đừng nhìn con như vậy chứ?”, thấy ánh mắt không bình thường của tất cả mọi người, Diệp Thành chép miệng: “Đây gọi là chiến lược, chiến lược đó, mọi người hiểu không? Chuyển hướng sự chú ý của bọn họ thì chúng ta mới có thể âm thầm làm được nhiều việc khác nữa. Và quan trọng hơn cả là bọn họ không biết tình hình của Hằng Nhạc và Viêm Hoàng, đây chính là ưu thế của chúng ta”.
“Nói vậy thì việc trước mắt là quan trọng nhất rồi”, vẫn là Thượng Quan Huyền Cương: “Chính Dương Tông nhất định sẽ phái người tới điều tra, khi thấy nhà Thượng Quan chúng ta vẫn bình an thì bọn họ sao có thể không nghi ngờ được?”
“Cho nên để cho Doãn Thương và Bàng Thống sống chính là che mắt người ngoài”, Diệp Thành nhướng vai, “chỉ cần Chính Dương Tông biết bọn họ vẫn còn sống thì mọi thứ sẽ trở nên mơ hồ, cái chúng ta cần chính là hiệu quả như vậy, còn về việc Chính Dương Tông phái người tới điều tra thì nhất định sẽ liên hệ với nội gián trong nhà Thượng Quan, nên làm thế nào chắc không cần vãn bối phải nói nữa nhỉ?”
“Đây là lần đầu tiên ta thấy cái đầu này của ngươi có ích đấy”, Thượng Quan Bác tặc lưỡi nhìn Diệp Thành.
“Có gì đâu ạ”.
“Hằng Nhạc và Viêm Hoàng tạo nên trận thế lớn như vậy, mạng lưới tình báo của Chính Dương Tông sẽ không phát hiện ra gì chứ?”, Thượng Quan Huyền Tông nhìn Diệp Thành.
“Chúng ta nhận được mệnh lệnh trong vòng một ngày tới Đông Nhạc, trong lúc này chúng ta không phải chỉ đi ngắm cảnh du ngoạn”, lão tổ nhà họ Tô mỉm cười , “vì để tránh mạng lưới tình báo của Chính Dương Tông phát hiện ra nên đại quân của chúng ta đã đi theo một trăm nghìn nghìn cung đường, không nói những người khác, mà chính bản thân ta cũng phải đi mất cả một vòng lớn quanh Nam Sở mới tới được đây”.
“Hơn một trăm nghìn cung đường, mọi người cũng thật…”, Thượng Quan Huyền Cương tặc lưỡi.
“Chẳng còn cách nào khác, sự việc xảy ra đột xuất mà”, Diệp Thành xua tay, “nếu như là hai ngày trước mà chúng ta biết được Chính Dương Tông muốn tấn công nhà Thượng Quan thì chúng ta sẽ không do dự mà đánh vào mạng lưới tình báo của Chính Dương Tông trước, nhưng vì thời gian cấp bách nên chỉ có thể đến đây như vậy, không vì mục đích gì khác mà vì tránh đánh rắn động cỏ”.
Chương 849: Tỷ ta thích ngươi rồi
“Thật là đã làm khó cho mọi người rồi”.
“Cho nên có một số chuyện chúng ta cố gắng làm càng sớm càng tốt”, Diệp Thành lên tiếng, “mạng lưới tình báo chính là tai mắt của Chính Dương Tông, đã đến lúc xử lý bọn họ rồi. Khi tam tông nổ ra hỗn chiến, mạng lưới tình báo của Thanh Vân Tông bị đánh cho tê liệt, giờ đến lượt Chính Dương Tông rồi, bọn họ cũng giống như những kẻ mù, không có sự giám sát của mạng lười tình báo thì chúng ta dễ dàng hành động hơn nhiều”.
“Việc này ngươi phải gọi ta theo, ta thích nhất là đột kích như vậy”, Thượng Quan Huyền Cương lập tức xoa xoa tay.
“Đương nhiên rồi ạ”, Diệp Thành toét miệng cười, “sự thực chứng minh dưới sự áp chế thực lực tuyệt đối sẽ có hiệu quả không ngờ, cũng giống như trận chiến lần này, chúng ta phải đánh cho thật đẹp, khi tiêu diệt được mạng lưới tình báo của Chính Dương Tông thì chúng ta cũng sẽ làm như thế, cái chúng ta cần chính là nhanh chóng và dứt khoát”.
“Đêm nay cứ làm vậy đi”, Thượng Quan Huyền Cương với bộ dạng nóng lòng muốn thử. Đừng thấy ông ta tỏ thái độ mà nghĩ ngay thẳng, thực ra từ trong cốt cách, ông ta là một kẻ tiện nhân không hơn không kém.
“Từ đã”, Diệp Thành xua tay, “Mạng lưới tình báo của Nhân Hoàng và Hằng Nhạc đang âm thầm điều tra cứ điểm tình báo của Chính Dương Tông ở Nam Sở, đợi tới khi điều tra ra được toàn bộ rồi thì ra tay cũng không muộn, đã không đánh thì thôi, đã đánh là phải đánh triệt tận gốc”.
“Ta nói, chúng ta có thể ăn chút gì đó được không?”, khi mọi người đang bàn tán xôn xao, Cổ Tam Thông ngồi một bên lên tiếng phàn nàn, “các người rõ ràng là định nói đến sáng mai mà”.
Ngay lập tức, Thượng Quan Huyền Tông bật cười, dặn dò xuống dưới, thế rồi tiệc rượu được bày biện chu đáo.
Khung cảnh lúc này rất náo nhiệt, người nhà Thượng Quan tâm trạng hào hứng. Hôm nay bọn họ dành được hiến thắng và còn có chỗ dựa vững chắc, đây đúng là song hỉ lâm môn.
“Ta thấy cô cứ nhìn ta như vậy khiến ta rất ái ngại”, Diệp Thành ngồi trước một cái bàn, hắn rót cho mình một chén rượu rồi quay sang nhìn phía Thượng Quan Ngọc Nhi, từ khi ngồi xuống tới bây giờ, Thượng Quan Ngọc Nhi nhìn hắn cả nửa canh giờ rồi.
“Ta thích nhìn ngươi như vậy”, Thượng Quan Ngọc Nhi lấy một tay xoa má, cười tươi rói trông thật mê người.
So với cô ta thì Thượng Quan Hàn Nguyệt ở bên cạnh Diệp Thành vẫn khép nép hơn. Mặc dù cô ta cũng nhìn nhưng chốc chốc mới lén nhìn Diệp Thành, không thể hiện ra như Thượng Quan Ngọc Nhi.
“Có thời gian ta giúp cô mở thần hải”, bị nhìn tới mức phát ngại, Diệp Thành bất giác đổi chủ đề.
“Được thôi”, Thượng Quan Ngọc Nhi đáp lời nhưng ánh mắt vẫn nhìn Diệp Thành, cô ta tươi cười, “ngươi không có gì muốn nói với ta à?”
“Nói gì cơ?”, Diệp Thành chép miệng đáp lại một câu.
“Sao ta lại nghe nói đêm đó ngươi cũng cướp của tỷ tỷ ta nhỉ?”, Thượng Quan Ngọc Nhi vẫn mỉm cười nhìn Diệp Thành.
Nghe vậy, ánh mắt của các lão bối đều đổ dồn về phía Diệp Thành.
Có thể thấy người nào người nấy mặt mày tối sầm, nếu không phải Thượng Quan Ngọc Nhi nói ra thì bọn họ cũng không biết có chuyện này, mẹ kiếp, tên này đúng là cướp nhiều thành nghiện rồi.
“Chỉ là ngoài ý muốn, ngoài ý muốn thôi”, Diệp Thành ái ngại cười trừ, nói rồi không quên liếc sang Thượng Quan Hàn Nguyệt ở bên, “hôm đó trời tối mà, có trời mới biết đó là tỷ tỷ của cô, vả lại ta cũng chưa từng gặp cô ta, phải không nào? Huống hồ sau khi ta biết là tỷ tỷ của cô thì ta đã trả lại luôn rồi mà”.
“Vậy còn được”, Thượng Quan Ngọc Nhi mỉm cười.
“Ta làm việc cũng đáng tin lắm”.
“Này, tỷ ta thích Tần Vũ rồi, ta thích Diệp Thành, ngươi nói phải làm sao đây?”, Thượng Quan Ngọc Nhi chớp mắt nhìn Diệp Thành.
“Ngọc Nhi”, Thượng Quan Hàn Nguyệt ở bên trừng mắt với cô ta, khuôn mặt ửng đỏ, bị muội muội tiết lộ bí mật khiến cô nóng ran mặt mày.
“Tỷ, sớm muộn gì hắn cũng biết mà”, thấy ánh mắt muốn ăn thịt người của tỷ tỷ, Thượng Quan Ngọc Nhi toét miệng cười.
“Muội còn nói nữa”.
“Ta đi tiểu một tí”, Diệp Thành bị kẹp ở giữa lập tức đứng dậy.
“Vừa hay ta cũng muốn đi”, Thượng Quan Ngọc Nhi cũng đứng dậy khiến Diệp Thành và cả nhóm lão bối đều bất giác giật giật khoé miệng.
Chương 850: Cởi sạch
Tiệc đến sáng sớm mới tàn, các trưởng lão mặt đỏ phừng phừng nhưng không ai dùng linh lực để giải rượu, hầu hết đều bước đi loạng choạng, lảo đảo.
Phía này, Diệp Thành đã theo Thượng Quan Ngọc Nhi đến một biệt uyển nhỏ, biệt uyển này ở sâu trong rừng hoa, rất yên tĩnh, còn được khắc Tụ Linh Trận, là một nơi rất tốt để tu luyện.
Bắt đầu đi!
Vừa bước vào, Diệp Thành đã lên tiếng, nói xong còn phất tay đóng cửa biệt uyển lại.
Được!
Thượng Quan Ngọc Nhi không hề ra vẻ, lập tức khoanh chân ngồi trên vân đoàn, hít sâu một hơi, điều chỉnh trạng thái đến mức tốt nhất.
Mà bên kia, Diệp Thành đã gọi Đan Tổ Long Hồn ra, nó như một đạo kim quang bay vút vào giữa đầu mày của Thượng Quan Ngọc Nhi.
Hự!
Ngay sau đó, khuôn mặt Thượng Quan Ngọc Nhi hiện lên vẻ đau đớn, mồ hôi chảy dài trên má cô.
Cưỡng ép mở thần hải là hành động nghịch thiên, tạo hoá như vậy đương nhiên phải trả cái giá tương xứng, đó chính là đau đớn, nhưng so với cơ duyên nhận được sau khi mở thần hải thì những điều này chẳng đáng là gì.
…
Đêm khuya, trên đại điện uy nghiêm của Chính Dương Tông có mấy chục bóng người đang đứng nghiêm chỉnh, Thành Côn ngồi trên ngai vàng với khuôn mặt u ám, bầu không khí rất ngột ngạt, dường như sắp đóng băng.
“Sáu phó điện chủ của hai điện, mười tám ngọc bài linh hồn của thống linh đều bị vỡ, Thượng Quan thế gia mạnh vậy sao?”, ngay sau đó, giọng nói của một trưởng lão vang lên phá tan sự im lặng trong đại điện.
“Nếu Thượng Quan Huyền Cương và Thượng Quan Huyền Tông liều mạng chiến đấu, giết hết tất cả bọn họ cũng không phải điều không thể”, Ân Trụ trầm ngâm: “Xem ra trận chiến với Đông Nhạc lần này rất khốc liệt”.
“Rốt cuộc trận này đánh thế nào sẽ được biết nhanh thôi”, Chính Dương Lão Tổ ngồi xếp bằng trên vân đoàn chợp mắt.
Chẳng bao lâu, một ông lão mặc đồ đen từ bên ngoài điện bước vào, quỳ một chân trên đất.
“Thế nào rồi?”, Thành Côn nhìn ông ta với vẻ mặt âm trầm, những người khác như phía Chính Dương Lão Tổ và Ân Trụ cũng đều mở to mắt nhìn ông ta.
“Tin tức vừa đến, Thượng Quan thế gia vẫn chưa bị tiêu diệt”, ông lão áo đen vội đáp.
“Chưa bị tiêu diệt”, Thành Côn đứng bật dậy, nổi trận lôi đình: “Làm ăn kiểu gì vậy hả? Quân lực của hai điện mà cũng không tiêu diệt được Thượng Quan thế gia, Doãn Thương đâu? Bàng Thống đâu? Đại quân hai điện đâu?”
“Không… Không rõ tung tích ạ”.
“Không rõ tung tích?”, Thành Côn đột nhiên cau mày, nhìn chằm chằm vào người nọ.
“Chưởng giáo, mọi chuyện có vẻ phức tạp hơn chúng ta tưởng”, người áo đen vội vàng nói tiếp: “Theo nội gián từ nhà Thượng Quan báo cáo thì trận chiến này có Thanh Vân Tông tham gia, hơn nữa quân lực còn rất đông, cộng thêm cao thủ của nhà Thượng Quan, đại quân hai điện bị bao vây tứ phía, thảm bại rút lui”.
“Thanh Vân Tông”, vẻ mặt u ám của Thành Côn đột nhiên chuyển sang dữ tợn, tia sánh lạnh buốt, sắc bén bắn ra từ mắt ông ta.
“Sau đó thì sao?”, Ân Trụ nhìn ông lão áo đen với vẻ mặt âm u: “Đại quân hai điện đâu?”
“Nội gián từ nhà Thượng Quan báo rằng đại quân hai điện tổn thất nặng nề, đã… đã tan rã rồi ạ, họ cũng không biết hai vị điện chủ dẫn đại quân rút lui đi đâu”.
“Thảo nào”, Ân Trụ lạnh lùng lên tiếng, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo: “Thảo nào sáu phó điện chủ của hai điện và mười tám thống lĩnh đều tử trận. Thanh Vân Tông, không ngờ các ngươi lại dám gài bẫy Chính Dương Tông của ta”.
…
Trong biệt uyển nhỏ của nhà Thượng Quan, Đan Tổ Long Hồn đã bay ra khỏi đầu mày của Thượng Quan Ngọc Nhi, trở về thần hải của Diệp Thành.
Tuy nhiên Thượng Quan Ngọc Nhi vẫn đang ngồi xếp bằng trên vân đoàn, nhắm mắt cảm ngộ ý cảnh huyền diệu mà thần hải mang lại.
Cô đã trở nên rất phi thường, thần hà lộng lẫy bao quanh thân thể, tản ra những ánh mây rạng rỡ, ngay cả mỗi sợ tóc cũng phát ra thần hoa lấp lánh, cô tựa như tiên nữ từ cửu thiên hạ phàm, thánh khiết hoàn mỹ.
Bụp!
Không biết đến lúc nào, trong cơ thể cô phát ra âm thanh thế này.
Sau đó, linh khí trong biệt uyển nhỏ bắt đầu xao động, mấy Tụ Linh Trận đều rung lên rồi nhanh chóng chuyển động, thu thập linh khí của đất trời trút vào người cô qua các huyền quan lớn trên cơ thể.
Tiến cấp rồi!
Diệp Thành ở bên cạnh hơi sửng sốt, nhưng cũng không quá ngạc nhiên, thần hải và đan hải đều mở sẽ mang lại tạo hoá phi thường.
Phù!
Tại một thời điểm nào đó, Thượng Quan Ngọc Nhi đang ngồi xếp bằng mới thở ra một hơi khí đục thật dài, từ từ mở đôi mắt đẹp ra.
Điều đáng nói là mắt cô đã trở nên trong hơn, còn có tia sáng không rõ le lói, sau khi mở thần hải, cả người cô đều đã khác trước.
Woa!
Thượng Quan Ngọc Nhi vươn vai, cười hì hì: “Cảm giác này thật tuyệt”.
Bên này, Diệp Thành đã thu hồi Đan Tổ Long Hồn, chuẩn bị quay người rời đi thì bị Thượng Quan Ngọc Nhi bước lên giữ lại.
“Có chuyện gì sao?”, Diệp Thành khó hiểu nhìn Thượng Quan Ngọc Nhi.
“Ngươi vội vàng rời đi vậy à?”, Thượng Quan Ngọc Nhi chớp chớp đôi mắt to nhìn Diệp Thành, đôi mắt như nước lúc này còn có gợn sóng, đó là một đôi mắt to xinh đẹp động lòng người.
“Thần hải của cô đã mở xong rồi, ta không đi còn ở lại làm gì?”, Diệp Thành ngạc nhiên.
“Ở lại với ta đi”, Thượng Quan Ngọc Nhi tựa vào vòng tay Diệp Thành, gò má cọ tới cọ lui trước ngực hắn, giọng nói nỉ non: “Diệp Thành, ta muốn làm tân nương của ngươi”.
“Chuyện… Chuyện này, ưm…”, Diệp Thành vừa định nói thì miệng đã bị hai cánh môi nhẹ nhàng chặn lại, đôi môi mềm mại mang theo hương thơm của nữ nhân khiến người hắn mềm nhũn.
Diệp Thành sững sờ tại chỗ.
Mà ở đây, Thượng Quan Ngọc Nhi đã nhẹ nhàng lùi lại một bước, cắn răng, cụp mắt, qua làn tóc còn có thể nhìn thấy gò má ửng hồng của cô: “Để ta làm nữ nhân của ngươi có được không?”
“Được thì cũng được, nhưng chuyện này cô nói với ta cũng vô dụng, cô phải tìm bản… này này này, cô làm gì vậy?”
Diệp Thành còn chưa nói xong, Thượng Quan Ngọc Nhi trước mặt đã kéo vạt áo, cởi bộ nghê thường lộng lẫy ra, để lộ bờ vai mịn màng và đôi gò bông cao ngất, từng lớp áo được cởi xuống, cơ thể gần như hoàn mỹ xuất hiện trước mắt Diệp Thành, mỗi tấc da đều trắng nõn non mềm mại.
Nhìn Thượng Quan Ngọc Nhi cởi sạch đồ, mắt Diệp Thành trợn tròn, có cảm giác toàn thân khô nóng khó hiểu, cậu nhỏ giữa hai chân cũng đồng thời dựng lên.
“Diệp Thành, ta… ta không quan tâm ngươi có bao nhiêu nữ nhân”, Thượng Quan Ngọc Nhi hơi căng thẳng, giọng nói cũng run rẩy, hai má đỏ bừng, cuối cùng cô ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp như nước nhìn Diệp Thành với vẻ dịu dàng.
“Không, thật ra ta chỉ là đạo…”
“Vẫn chưa xong hả?”, Diệp Thành còn chưa nói xong đã bị một giọng nói từ bên ngoài ngắt lời.
Lời còn chưa dứt, cửa biệt uyển đã mở ra.
Ngay sau đó, một thanh niên ngậm tăm đi vào, nhìn kỹ hơn thì đó chẳng phải Diệp Thành sao? Ồ không, chính xác hơn là bản thể Diệp Thành.
Hả… Gì thế này?
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Diệp Thành trợn mắt há mồm, chiếc tăm trong miệng cũng rơi ra.