-
Chương 856-860
Chương 856: Kế hoạch mạo hiểm
Rầm! Đoàng!
Giữa đất trời toàn vang lên những tiếng nổ rầm trời, vai Thanh Vân Lão Tổ mà Diệp Thành vào vai và Bàng Thống mà đạo thân vào vai vẫn đang đại chiến.
Lúc này, những người tới xem trận chiến càng ngày càng nhiều, Thanh Vân Lão Tổ truy sát điện chủ của Chính Dương Tông, đây là một trận đại chiến vô cùng đặc sắc, nếu như làm không tốt thì nói không chừng cả hai tông sẽ khai chiến.
Cũng hòm hòm rồi!
Thấy những người tới tụ tập ngày càng đông, Diệp Thành lập tức di chuyển.
Đạo thân hiểu ý, chém ra một đao mang cái thế, tiếp đó nó xoay người chạy đi như một đạo thần mang.
Đi đâu?
Diệp Thành tung một chưởng phá tan đao mang kia sau đó bước ra cả trăm trượng truy sát theo.
Phía sau bọn họ, những kẻ tới xem trận chiến cũng đuổi theo, bóng người như lũ cuốn. Phía trước, đạo thân và Diệp Thành một trước một sau sát phạt vào trong rặng núi.
Ngay sau đó, từng ngọn núi sừng sững sụp đổ, vì để tạo hiện trường như thật, Diệp Thành và đạo thân đánh hùng hồn khiến cảnh tượng hiện ra vô cùng hoành tráng, hai tên diễn rất nhập vai.
Không biết từ bao giờ, những tiếng động ầm vang bên trong rặng núi mới dứt, trời đất chìm vào yên tĩnh.
Dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, Diệp Thành bước ra, trong tay còn cầm theo thủ cấp của Bàng Thống, mọi thứ đều thể hiện tính chân thực của trận đại chiến.
“Chết…chết rồi sao?”, nhìn phần đầu rỉ máu trong tay Diệp Thành, tất cả mọi người đều hít vào một hơi khí lạnh, “đường đường là điện chủ của một phân điện ở Chính Dương Tông mà lại bị diệt nhanh như vậy sao?”
“Vậy còn có thể thế nào nữa?”, có người lên tiếng, “Thanh Vân Lão Tổ là lão tổ của Thanh Vân Tông, mặc dù ở cảnh giới Chuẩn Thiên nhưng Bàng Thống còn kém xa so với Thanh Vân Lão Tổ”.
“Chính Dương Tông, đây là sự đáp lại của ta”, trong tiếng bàn tán, Diệp Thành để thủ cấp của Bàng Thống lơ lửng giữa hư không sau đó quay người rời khỏi đây với tốc độ nhanh nhất.
Diễn tới đây cũng coi như ổn, hắn cần nhanh chóng rời khỏi đây, nếu không một khi đám lão bối của Chính Dương Tông và Thanh Vân Tông chặn lại thì chỉ có chuốc thêm rắc rối.
Khốn khiếp!
Không lâu sau đó, phía Chính Dương Lão Tổ đã sát phạt tới, thấy thủ cấp của Bàng Thống lơ lửng giữa hư không, tất cả mọi người đều phẫn nộ.
Phía này, nhóm Thanh Vân Lão Tổ đang chạy tới đây sau khi nghe nói Bàng Thống bị trảm thì liền ngừng lại.
Bàng Thống đã chết, bọn họ còn tới đó làm gì, đi giải thích sao? Giải thích nổi không? Nếu như gặp phải kẻ mạnh của Chính Dương Tông thì không tránh khỏi một cuộc khai chiến mới. Sắc mặt của Thanh Vân Lão Tổ vô cùng khó coi. Mặc dù bọn họ biết đây là kế ly gián nhưng từ chuyện hôm nay có thể thấy bọn họ phải gánh cái tội này rồi.
Đi!
Thanh Vân Lão Tổ là người đầu tiên quay người đi. Nếu như Chính Dương Tông nhận định do ông ta làm thì nói không chừng sẽ phát động chiến tranh. Bọn họ cần nhanh chóng trở về tông môn và ứng phó với những biến cố có thể xảy ra bất cứ lúc nào.
Lúc này, Diệp Thành đã tới một cứ điểm trong mạng lưới tình báo của Nhân Hoàng.
Trong địa cung, Diệp Thành nhanh chóng mở ra bức màn Hoan Thiên Thuỷ Mặc. Bên trong bức thuỷ mặc hiện lên cảnh tượng đại điện của Hằng Nhạc Tông, Thiên Tông Lão Tổ, Chung Giang, Dương Đỉnh Thiên và nhóm Hằng Thiên Thượng Nhân.
“Tiểu tử, ngươi diễn cũng được đấy”, bức màn Hoan Thiên Thuỷ Mặc vừa được mở ra, Hằng Thiên Thượng Nhân tấm tắc, “chúng ta nhận được tin báo Chính Dương Tông đang tập kết đại quân, trông có vẻ như muốn công kích Thanh Vân Tông”.
“Tạm thời trận chiến này không thể diễn ra được”, Diệp Thành khẽ lắc đầu.
“Ồ?”, Hằng Nhạc Chân Nhân nhướng mày, “ngươi chắc chứ?”
“Mặc dù Chính Dương Tông mạnh nhưng nếu muốn công phá kết giới hộ sơn của Thanh Vân Tông thì ít nhất cũng cần phải điều động trên bảy phần binh lực”, Diệp Thành từ từ lên tiếng, “bọn họ có thực lực tuyệt đối có thể đánh bại Thanh Vân Tông nhưng vấn đề là thế cục của Nam Sở là thế chân vạc, không phải chỉ có Chính Dương Tông và Thanh Vân Tông. Chính Dương Tông không phải ngu ngốc, bọn họ hiểu rất rõ thực lực của mình, một tông đấu với hai tông, bọn họ sẽ không thể trụ nổi đâu, huống hồ đại quân của phân điện thứ bà và thứ tám của Chính Dương Tông còn chưa có tin tức gì, cho dù bọn họ muốn đánh thì cũng phải đợi thông tin về đại quân của hai điện truyền về”.
“Ngươi tạo ra màn kịch này để làm gì?”, Hằng Thiên Thượng Nhân nhìn Diệp Thành với vẻ mặt ngỡ ngàng: “E rằng lúc này Thanh Vân Tông đã bắt đầu hoài nghi Hằng Nhạc Tông ta rồi”.
“Mặc dù diễn vở kịch này rất lộ liễu nhưng vẫn rất cần thiết”, Diệp Thành nói: “Chí ít chúng ta đã thành công chuyển hướng sự chú ý của Chính Dương Tông, còn nữa, con tạo ra màn kịch này mục đích quan trọng nhất chính là đánh lạc hướng sự chú ý của Chính Dương Tông, còn hành động lớn nhằm vào Chính Dương Tông thì cần có màn kịch này làm bước đệm”.
“Hành động nhằm vào Thanh Vân Tông, ý ngươi là gì?”
“Phế chín lão tổ của Chính Dương Tông”.
Nghe vậy, không chỉ phía Dương Đỉnh Thiên mà đến cả Thiên Tông Lão Tổ và mấy người phía Chung Giang đều cau mày.
Cũng không thể trách bọn họ như vậy chỉ vì kế hoạch này của Diệp Thành quá mạo hiểm.
Chín lão tổ của Thanh Vân Tông là chín tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên thực thụ, vả lại bọn họ đã thành danh từ lâu, không phải là tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên bình thương, trước nay bọn họ đều cùng tiến cùng lùi, muốn phế đi bọn họ đâu dễ dàng.
Chương 857: Không dám tính kế với con
“Ta cho rằng việc này cần tính kế lâu dài”, Chung Giang vuốt râu trầm ngâm: “Chưa nói tới chuyện làm thế nào để dụ bọn họ ra ngoài, cho dù dụ được bọn họ ra ngoài nhưng muốn giam giữ chín tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên không phải là việc dễ dàng. Nếu như bọn họ muốn bỏ trốn thì rất khó có thể ngăn lại”.
“Con có thể dụ bọn họ ra lần đầu thì cũng có thể dụ bọn họ ra ngoài lần thứ hai”, Diệp Thành cười nói: “Bày ra màn kịch như thế này lần nữa, vẫn dùng thân phận Thanh Vân Lão Tổ truy sát điện chủ phân điện của Diệp Thành, điểm khác biệt nằm ở lần này người chúng ta truy sát là Bàng Thống còn lần tới chúng ta truy sát Doãn Thương”.
“Vậy hà tất con phải vậy?”, Hằng Nhạc Chân Nhân bất giác gãi đầu: “Khi con tạo ra màn kịch truy sát Bàng Thống sao không thông báo trước để chúng ta bố trí, sao phải đợi tới lần tới mới ra tay?”
“Vì con không chắc chắn”, Diệp Thành lắc đầu cười nói, “Khi con tạo ra màn kịch giết Bàng Thống con không chắc có thể dụ được phía Thanh Vân Lão Tổ ra ngoài không cho nên con chỉ có thể tạo ra màn kịch thế này để thăm dò, có điều sự thực chứng minh lần thăm dò này cũng rất cần thiết. Phía Thanh Vân Lão Tổ đã ra khỏi tông, chứng tỏ bọn họ rất quan tâm tới việc này. Đây là lần đầu tiên bọn họ ra ngoài, vậy thì lần thứ hai bọn họ cũng sẽ ra ngoài vả lại còn còn gấp gáp ra ngoài hơn lần đầu vì bọn họ rất nóng lòng muốn biết kẻ gây ra mọi chuyện, có thể xác nhận bọn họ sẽ ra ngoài thì chúng ta mới có thể triển khai hành động”.
“Ngươi thận trọng khiến chúng ta bất ngờ đấy”, một nhóm lão bối tầm tắc.
“Cẩn thận chút vẫn hơn”, Diệp Thành mỉm cười: “Chín tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên rất mạnh nhưng nếu chúng ta tính toán kĩ thì cũng không hẳn không xử lý được”.
“Như vậy có mạo hiểm quá không?”, Thiên Tông Lão Tổ lên tiếng.
“Cũng chẳng còn cách nào khác”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, “mặc dù thực lực của chúng ta mạnh nhưng khi đánh trực diện với Thanh Vân Tông thì cái giá phải trả quá lớn, huống hồ còn có Chính Dương Tông lăm le như hổ đói, muốn trả cái giá nhỏ nhất để có được Thanh Vân Tông thì chúng ta chỉ có thể tính kế hiểm. Đại quân tu sĩ của Thanh Vân Tông nếu vào tay chúng ta thì sức mạnh của chúng ta sẽ tăng lên đáng kể, đủ để có thể địch lại mấy chục gia tộc”.
“Diệp Thành à, con phải hiểu rằng phế đi chín lão tổ của bọn họ không có nghĩa là có được Thanh Vân Tông”, Hằng Nhạc Chân Nhân vuốt râu: “Con có thể đoạt được Hằng Nhạc Tông là vì có được thiên thời địa lợi nhân hoà nhưng Thanh Vân Tông và Hằng Nhạc Tông lại không giống nhau. Tình hình của Thanh Vân Tông rất phức tạp”.
“Sư tổ, cái này con đương nhiên biết”, Diệp Thành chậm rãi lên tiếng, “nhưng chiến lược bắt lính bắt vua dùng cho Hằng Nhạc Tông cũng có thể dùng cho Thanh Vân Tông, phế đi chín lão tổ của Thanh Vân Tông thì chúng ta dùng thân phận của bọn họ trở về Thanh Vân Tông. Trong mắt Thanh Vân Tông, chúng ta chính là lão tổ của bọn họ, với thân phận ở mức này, chúng ta có thể làm bất cứ việc gì, thậm chí có thể đổi cả chưởng giáo cuả Thanh Vân Tông”.
“Đổi chưởng giáo của Thanh Vân Tông?”, mọi người cau mày hỏi dò: “Con muốn đưa Chu Ngạo lên sao?”
“Không sai”, Diệp Thành gật đầu: “Chu Ngạo từng là đệ tử chân truyền đứng đầu, thực lực của hắn mặc dù không bằng kí chủ Lã Hậu nhưng triển vọng của hắn lại không vừa. Nên biết rằng hắn chính là hậu nhân của Thanh Vân Khai Sơn Tị Vân Khâu, trước kia hắn ta bị hại phải rời khỏi Thanh Vân Tông khiến rất nhiều trưởng lão của Thanh Vân Tông không vui. Với thân phận đặc thù của hắn ta, lại thêm sự trợ giúp của chúng ta thì có thể khiến Cổ Tam Thông thoái vị, đương nhiên mọi thứ phải tiến hành thật kín kẽ”.
“Trước đó con thu nhận phía Chu Ngạo có phải là đã nghĩ tới bước này không?”, một nhóm lão bối nhìn Diệp Thành.
“Đúng vậy ạ”, Diệp Thành không phủ nhận.
Nghe vậy, tất cả mọi người đều thầm chấn động trong lòng.
Lúc đó Viêm Hoàng mới tới Nam Sở vài ngày, đến cả Hằng Nhạc Tông còn chưa đoạt được về tay ấy vậy mà Diệp Thành đã nghĩ tới nước cờ này rồi, kể cả là bọn họ cũng không khỏi khâm phục con mắt nhìn xa trông rộng của Diệp Thành.
“Mặc dù mưu sự tại nhân thành sự tại thiên nhưng cái mà con quan trọng hơn cả là nhân hoà”, khi mọi người còn đang kinh ngạc thì Diệp Thành đã tiếp tục lên tiếng, “chỉ cần phế được chín lão tổ của Thanh Vân Tông thì chúng ta đã thành công một nửa rồi. Dùng thân phận của bọn họ quay về Thanh Vân Tông phế đi Cổ Tam Thông, nâng đỡ Chu Ngạo lên thế vị, như vậy là thành công một nửa. Tiếp đó chính là trừ khử, chỉ cần cdn có thể bồi dưỡng ra nhóm người có thể chống đỡ cục diện của Thanh Vân Tông trong thời gian ngắn nhất chì chúng ta có thể hoàn toàn dành được Thanh Vân Tông. So với chiến đấu trực diện thì con hướng về cách này hơn”.
“Nói thì như vậy, một khi không thận trọng sẽ dấy lên binh biến ở Thanh Vân Tông, cục diện sẽ nằm ngoài sự kiểm soát của chúng ta”, Chung Giang hít vào một hơi thật sâu.
“Cho nên việc này chúng ta cần tính toán kĩ lưỡng”, Diệp Thành xoa cằm: “Mấy ngày nay con sẽ đích thân đi kiểm tra, tìm địa điểm phục kích. Còn các sư tổ thì tốt nhất nên nghỉ ngơi dưỡng sức. Còn nữa, Viêm Hoàng, Hằng Nhạc, lão tổ nhà Thượng Quan, nhà Tư Đồ, nhà họ Hùng cũng phải tham chiến, đưa những tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên mà chúng ta có ra, dốc hết sức để trấn áp bọn họ”.
“Vậy tiểu bối có nghĩ tới chuyện khác không?”, Thiên Tông Lão Tổ nhìn Diệp Thành, lời nói ý tứ: “Nâng đỡ Chu Ngạo lên giúp hắn kiểm soát Thanh Vân Tông, tiểu bối không sợ tới lúc đó hắn sẽ phản lại mình sao? Khi có trong tay cả đội quân tu sĩ, lòng tham con người sẽ nổi lên”.
Nghe vậy, Diệp Thành mỉm cười, trong đôi mắt loé lên ánh sáng: “Khi thu nhận hắn, con đã nghĩ tới điểm này rồi, chỉ sợ rằng hắn sẽ không phản lại thôi, nếu dám tính kế với con thì hắn sẽ chết rất thảm”.
Chương 858: Pháp Lão
Đêm đến, Diệp Thành gạt lớp Hoan Thiên Thuỷ Mặc đi.
Địa Cung lúc này rất im ắng, một tay hắn cầm bầu rượu, một tay nhịp nhàng gõ lên mặt bàn.
Hành động lớn nhắm vào Thanh Vân Tông tiếp theo đây mới chỉ bắt đầu hình thành, muốn hoàn toàn thực hiện vẫn còn rất nhiều chi tiết cần phải xem xét kỹ lưỡng, suy cho cùng hành động lần này quả thực không hề nhỏ.
“Thánh chủ!”
Không biết từ khi nào, ngoài Địa Cung vọng lại một giọng nói già nua.
“Vào đi rồi nói!”
Diệp Thành tạm thời ngừng suy nghĩ, nhàn nhã nhấp một ngụm rượu.
Chẳng mấy chốc, một ông lão mặc áo xám đi vào, tu vi không cao lắm, chỉ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ sáu, nhưng lại rất cung kính với hắn.
“Tình hình phía Chính Dương Tông thế nào rồi?”, Diệp Thành hỏi.
“Cả ngày nay Chính Dương Tông đều đang điều động binh tướng, thế trận không vừa”, ông lão kính cẩn thưa: “Nhưng đúng như Thánh chủ dự đoán, bọn chúng thùng rỗng kêu to, không hề có ý phát binh”.
“Không tìm thấy đại quân phân điện thứ ba với thứ tám, bọn họ phát binh được mới lạ”, Diệp Thành mỉm cười ung dung.
“Vậy tiếp theo…”
“Tiếp tục theo dõi”, Diệp Thành đứng dậy, vươn vai duỗi eo, bước ra khỏi Địa Cung, sau đó nhẹ nhàng dặn dò: “Có chuyện gì báo cáo thẳng với điện chính”.
Sau khi ra khỏi phủ đệ cứ điểm của Nhân Hoàng, Diệp Thành đến một con phố lớn náo nhiệt.
Thành cổ cứ điểm của mạng lưới tình báo Nhân Hoàng này không nhỏ, ngay cả ban đêm cũng vô cùng sôi động.
“Nghe nói chưa? Chính Dương Tông sắp có động tĩnh lớn đấy”, vừa ra đường lớn, Diệp Thành đã nghe thấy câu này.
“Nếu ta là Thành Côn thì ta cũng liều chết với họ”, người này mặt đỏ tía tai, gào thét ầm ĩ: “Tiêu diệt điện chủ một phân điện của Chính Dương trắng trợn như vậy, rõ ràng là đang kiếm chuyện còn gì!”
“Dạo gần đây Nam Sở náo nhiệt ghê!”, có người tặc lưỡi: “Hỗn chiến tam tông, nhà họ Tề ở Nam Cương bị diệt, nhà họ Vương ở Bắc Xuyên bị diệt... Còn có Diệp Thành kia nữa, làm loạn long trời lở đất!”
“Nhắc tới Diệp Thành, không biết tên này chạy đi đâu rồi, còn cả Doãn Chí Bình nữa, không phải vẫn đang trong tay hắn sao? Sao vẫn chưa thấy Hằng Nhạc Tông có động tĩnh gì nhỉ?”
“Đúng đấy, mấy ngày nay chẳng thấy tin tức gì về Diệp Thành, ta thật sự cảm thấy không quen”, người nào đó vuốt râu, nói một câu rất nghiêm túc.
“Liên gì vậy trời!”, Diệp Thành đen mặt nhìn quanh một vòng, các ngươi đã quen với việc lão tử gây chuyện hàng ngày rồi sao?
Đương nhiên Diệp Thành sẽ không mở mang kiến thức cho bọn họ, hắn không có tâm tư nhàn rỗi đó.
Bắt tay vào việc thôi!
Diệp Thành lắc đầu, đi về phía truyền tống trận ở trung tâm thành cổ giữa những tiếng bàn tán xôn xao.
…
Dưới ánh trăng đêm, đại điện Chính Dương Tông u ám, hàng trăm người tập trung ở đó với vẻ mặt cực kỳ khó coi, bầu không khí ngột ngạt như muốn đóng băng.
Khai chiến với Thanh Vân!
Sự yên tĩnh trong điện cuối cùng cũng bị tiếng hét của Thành Côn phá vỡ.
Vớ vẩn!
Chính Dương Lão Tổ lạnh giọng quát: “Bây giờ vẫn chưa có tin tức gì từ đại quân của phân điện thứ ba và phân điện thứ tám, sức chiến đấu của chúng ta đã giảm đi rất nhiều, nếu bây giờ khai chiến thì ngươi có biết điều chờ đón chúng ta sẽ là gì không?”
“Vậy thì điều động lực lượng đi”, Thành Côn trầm giọng, lời nói đầy ẩn ý: “Không chỉ Thanh Vân, còn phải diệt cả Hằng Nhạc nữa”.
“Không thể điều động lực lượng đó”, phía Chính Dương Lão Tổ còn chưa lên tiếng, một giọng nói nhẹ nhàng mà u ám đã vang lên từ bên ngoài đại điện.
Lời còn chưa dứt, một người mặc áo bào màu tử kim bước vào, toàn thân người này bị áo choàng che phủ, không nhìn rõ mặt, chỉ thấy một đôi mắt u tịch chết chóc, đôi mắt đó lặng yên hiu quạnh, nhìn kỹ còn có thể thấy núi thây biển máu từ sâu trong đôi mắt người nọ.
“Pháp Lão”, người này vừa đi vào, mọi người trong điện đều cung kính hành lễ.
“Một điện chủ mà thôi”, người được gọi là Pháp Lão lên tiếng, giọng nói vẫn u ám, nặng nề như cũ.
“Nhưng… Nhưng đó là đại quân hai điện của Chính Dương chúng ta đó!”, Thành Côn hít một hơi thật sâu, cố gắng nén giọng xuống càng thấp càng tốt, sợ cao giọng sẽ xúc phạm đến uy nghiêm của Pháp Lão.
“Nghiệp lớn của ta không thiếu đại quân của hai điện đó”, Pháp Lão trầm giọng, trong mắt còn có u mang chết chóc le lói.
“Tuân… Tuân lệnh Pháp Lão”.
“Cứ chờ đó đừng nóng vội, không bao lâu nữa, Đại Sở này sẽ là của chúng ta”, Pháp Lão nói xong xoay người biến mất, giọng nói u ám chết chóc vang vọng: “Gọi Huyền Linh Chi Thể về cho ta”.
…
“Tiểu tử, tên đó xuất hiện rồi”, dưới bầu trời đêm, Diệp Thành đang bay trên trời đột nhiên nghe thấy giọng nói của Thái Hư Cổ Long vang lên trong thần hải.
“Tên đó?”, Diệp Thành giật mình: “Ai cơ?”
“Người bí ẩn của Chính Dương Tông đó!”, Thái Hư Cổ Long đáp lại: “Ta nhớ đã từng nói với ngươi, tên đó là người bí ẩn nhất ở Chính Dương Tông, ông ta mạnh lắm luôn! Hầu hết Âm Minh Tử Tướng đều do ông ta luyện chế”.
“Ngươi có biết lai lịch của ông ta không?”, Diệp Thành nhíu mày.
“Không biết”, Thái Hư Cổ Long lắc đầu: “Trên người ông ta có một sức mạnh bí ẩn bao phủ, đến ta cũng không nhìn thấu, chỉ biết là khí tức của ông ta rất kỳ lạ. Điều đáng nói là thân phận của ông ta ở Chính Dương Tông không hề thấp, sau khi vào đại điện, ngay cả phía Chính Dương Lão Tổ cũng phải hành lễ với ông ta”.
“Ngay cả phía Chính Dương Lão Tổ cũng phải hành lễ với ông ta?”, Diệp Thành không khỏi ngạc nhiên, phía Chính Dương Lão Tổ đều là cấp lão tổ của Chính Dương Tông, người mà ngay cả bọn họ cũng phải hành lễ, vậy bối phận của người bí ẩn kia phải cao nhường nào!
“Ngươi có nghe thấy họ nói gì không?”, Diệp Thành hỏi Thái Hư Cổ Long.
“Ta thực sự không nghe thấy gì”, Thái Hư Cổ Long nhún vai bất lực: “Sau khi ông ta vào liền lập kết giới, với trạng thái hiện tại của ta thì không thể nghe được”.
“Không ngờ Chính Dương Tông lại có một người bí ẩn đến vậy”, vẻ mặt Diệp Thành trở nên khó coi.
“Tiểu tử, ta nghiêm túc cảnh cáo ngươi, sau này nếu gặp kẻ đó thì đừng suy nghĩ gì, lập tức bỏ chạy, tên đó thực sự rất mạnh”.
“Ngươi đừng hù doạ ta”, Diệp Thành bĩu môi: “Động đến lão tử, lão tử ném Thiên Chiếu ra thiêu chết ông ta”.
“Ngươi không ra vẻ thì chết à!”, Thái Hư Cổ Long tức giận lườm Diệp Thành: “Ngươi nên nhớ, tiếp tục sử dụng Thiên Chiếu thì ít nhất sẽ hao tổn mấy chục năm tuổi thọ, có đáng không?”
“Đây đúng là sự thật”, Diệp Thành ho khan, uy lực bá đạo của Thiên Chiếu khiến hắn rất vui nhưng cái giá phải trả lại khiến hắn thấy đau lòng, mấy chục năm tuổi thọ không phải chuyện đùa.
Hế?
Khi Diệp Thành đang cảm thán thì Thái Hư Cổ Long đã khẽ hô lên, nó thông qua mối liên hệ giữa phân thân và bản thể của Diệp Thành nhìn thấy vị trí Diệp Thành đang đứng, đây chẳng phải Loạn Cổ Thương Nguyên sao?
“Tiểu tử, ngươi đến tìm khí hỗn độn đúng không?”, hai mắt Thái Hư Cổ Long sáng quắc nhìn chằm chằm Diệp Thành.
“Vậy ngươi nghĩ nửa đêm ta chạy tới đây để du sơn ngoạn thuỷ à?”
“Nhanh lên, nhanh lên”, Thái Hư Cổ Long xoa tay, nóng lòng muốn chết: “Nếu thật sự là khí hỗn độn thì ngươi phát tài rồi, nếu lấy được thì chia cho ta một ít nhé”.
“Được! Lấy bảo bối ra đổi”, Diệp Thành cười toe toét, xoa xoa hai tay cười xấu xa, trong mắt ánh lên tia sáng nóng rực: “Không có bảo bối thì truyền cho ta bí pháp bất thế cũng được!”
“Ngươi đang tống tiền đấy à?”, mặt Thái Hư Cổ Long lập tức đen lại.
“Thích đổi thì đổi”, Diệp Thành ra vẻ heo chết không sợ nước sôi.
“Đừng nói mấy lời vô nghĩa này với ta”, Thái Hư Cổ Long mắng: “Có phải khí hỗn độn không còn chưa biết đâu”.
“Nếu là thật thì sao?”, Diệp Thành nhìn Thái Hư Cổ Long với vẻ đầy hứng thú.
“Vậy hai ta sẽ thương lượng lại”, Thái Hư Cổ Long ngoáy tai, ho khan một tiếng: “Có câu ai thấy đều có phần, tốt xấu gì ngươi cũng nên chia cho ta một ít”.
Xuỳ!
Nhìn dáng vẻ đáng ghét ấy của Thái Hư Cổ Long, mặt Diệp Thành tỏ vẻ xem thường.
Chương 859: Khí hỗn độn
Hu hu hu…
Ban đêm, Loạn Cổ Thương Nguyên cuồng phong thét gào như tiếng lệ quỷ khóc than.
Diệp Thành đứng trên mặt đất màu máu mà không khỏi rùng mình.
Thương nguyên này là nơi năm xưa Thần Hoàng dẫn liên quân quyết chiến với Huyết tộc, không biết đã chết bao nhiêu người, nếu không cũng không nhuộm vùng thương nguyên vô tận này thành một màu đỏ máu như thế.
Nghĩ đến Thần Hoàng, Diệp Thành không khỏi nảy sinh lòng kính phục.
Vị Hoàng đế thứ chín của Đại Sở, thuỷ tổ của tam tông, tu sĩ cảnh giới Thiên thực thụ, truyền thuyết về ông vô cùng ly kỳ, thần bí.
Mở!
Diệp Thành ngừng suy nghĩ, hít sâu một hơi, đi tới nơi trốn vào hố đen không gian lần trước.
Tiếp theo, hắn vẫn đứng tại chỗ cân nhắc, nhẩm tính diện tích của biển hỗn độn, lấy nơi dưới chân làm mốc, không ngừng mở rộng ra xung quanh, cho đến khi vượt quá phạm vi của biển hỗn độn.
Vài phút sau hắn mới chuyển động, bay chừng ba mươi nghìn trượng về hướng Đông Nam.
“Vào hố đen không gian từ đây có lẽ sẽ nằm ngoài phạm vi bao phủ của biển hỗn độn”, Diệp Thành lẩm bẩm.
“Ngươi còn lề mề cái gì vậy? Nhanh lên đi”, giọng nói thiếu kiên nhẫn của Thái Hư Cổ Long lại vang lên.
“Đừng có ở đó nói nhảm với ta”, Diệp Thành chửi to: “Đây không phải trò đùa đâu, nếu không lên kế hoạch thì lão tử sẽ bị nghiền nát thành tro bụi chỉ trong một giây”.
“Điều này thì ta tin”, Thái Hư Cổ Long ho khan.
“Cho nên an toàn vẫn hơn”, Diệp Thành lắc đầu, lại lùi thêm mười nghìn trượng nữa, tới nơi cách phạm vi biển hỗn độn đủ xa mới từ từ đến gần.
“Chính là chỗ này”, Diệp Thành giậm chân xuống đất, sau đó thở mạnh một hơi, nhắm mắt trái lại.
Tiên Luân Thiên Đạo, mở!
Sau tiếng hô của hắn, mắt trái đột nhiên mở ra, lấy mắt trái làm trung tâm, không gian bắt đầu biến dạng rồi hình thành một vòng xoáy, trung tâm vòng xoáy là một hố đen, mà Diệp Thành đã lập tức bị cuốn vào trong.
Vút!
Trong hố đen không gian tối mịt, Diệp Thành lập tức xuất hiện.
Tuy nhiên hắn còn chưa kịp đứng vững đã bị một luồng áp lực từ trên cao giáng xuống đè ngã, chỉ trong phút chốc, huyết cốt thánh thể của hắn đã bị nghiền nát từng khúc.
Mẹ kiếp!
Diệp Thành không chút nghĩ ngợi, lập tức ra khỏi hố đen không gian.
Hả?
Thấy chưa đến một phần ba giây mà Diệp Thành đã đi ra, hơn nữa toàn thân máu chảy đầm đìa, Thái Hư Cổ Long giật mình: “Khoảng… Khoảng cách bốn mươi nghìn trượng mà vẫn trong phạm vi bao phủ của biển hỗn độn? Rốt cuộc phạm vi của nó rộng nhường nào chứ?”
Phụt!
Diệp Thành phun ra một ngụm máu, trong máu còn có mảnh vụn nội tạng của hắn, lúc này hắn đã cực kỳ thê thảm.
“Chỉ một tích tắc thôi đã khiến ngươi thảm hại thế này rồi, lão tử khẳng định nó chính là khí hỗn độn”, hơi thở của Thái Hư Cổ Long dồn dập, mắt rồng vốn đã sáng, trong nháy mắt còn ánh lên tia lửa hừng hực.
“Ít nhất cũng phải một trăm nghìn trượng”, Diệp Thành lảo đảo đứng lên, toàn thân run rẩy, trong mắt đầy vẻ kiêng kỵ.
“Tiếp tục lùi lại đi! Lùi ra ngoài phạm vi một trăm nghìn trượng”.
“Để an toàn, lùi mấy trăm nghìn trượng thì hơn”, Diệp Thành nhét một viên đan dược vào miệng, Man Hoang Luyện Thể lại bắt đầu hoạt động, vừa khôi phục thương thế vừa tiếp tục lùi về phía Đông Nam.
Mãi đến khi cách mốc chừng một trăm năm mươi nghìn trượng hắn mới dừng lại, khả năng hồi phục bá đạo của Hoang Cổ Thánh Thể khiến cơ thể hắn gần như khôi phục hoàn toàn.
Vút!
Sau đó hắn lại biến mất, sử dụng Tiên Luân Thiên Đạo đi vào hố đen không gian.
Lần này không gặp áp lực lăng thiên đó nữa, hắn thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Sau khi đứng vững, hắn vội nhìn về hướng Đông Bắc, nhưng vì hố đen không gian quá tối nên với thị lực của hắn cũng không thể nhìn thấy tình hình bên đó.
Bất lực, hắn chỉ đành từng bước từng bước tới gần, cảnh giác nhìn xung quanh, Tiên Luân Nhãn luôn trong trạng thái mở, nếu có điều gì bất thường, hắn sẽ lập tức ra khỏi hố đen không gian.
Không biết đi bao lâu hắn mới dừng lại, nheo mắt nhìn về một hướng.
Ở đó có vân hải màu xám, rất rộng lớn và cổ xưa, cực kỳ nặng và loạn, mang theo sức mạnh huỷ diệt, trong đó còn có những luồng lôi điện xì xèo, hệt như con rắn đang .
“Hai lần trước lão tử đã suýt bị ngươi nghiền thành tro bụi, rốt cuộc ngươi có phải khí hỗn độn không?”, Diệp Thành lẩm bẩm một mình, nhấc chân chậm rãi tới gần.
Càng đến gần biển hỗn độn, hắn càng cảm nhận được áp lực nhân lên, cứ bước một bước, áp lực sẽ tăng lên vài lần, với sức chiến đấu của hắn cũng cảm thấy hơi khó khăn.
Cuối cùng khi cách biển hỗn độn chừng trăm trượng hắn mới vững vàng dừng lại, mồ hôi đầm đìa, thở hổn hển.
“Bảo bối, thật sự là bảo bối”, hai mắt Diệp Thành rực lửa nhìn chằm chằm biển hỗn độn trước mặt.
Ổn định một lúc, hắn gọi Đại La Thần Đỉnh ra, sau một tiếng rung, Đại La Thần Đỉnh mau chóng trở nên to hơn, đến khi to chừng trăm trượng mới dừng lại.
Hút!
Sau đó hắn khẽ hô, Đại La Thần Đỉnh vừa to vừa nặng đột nhiên rung lên, phát ra âm thanh vù vù dữ dội, độn giáp thiên tự trên đó cũng xuất hiện, bao quanh Đại La Thần Đỉnh rồi tự xếp thành hàng, trong đó còn có thiên âm đại đạo đan xen vang vọng.
Ngay tức khắc, biển hỗn độn cuồn cuộn bị Đại La Thần Đỉnh hút vào.
Nặng thật!
Diệp Thành cắn chặt răng, tiếng rít gào phát ra từ giữa những kẽ răng, cho dù ở ngoài phạm vi biển hỗn độn, cho dù có sức mạnh của Đại La Thần Đỉnh nhưng hắn vẫn rất vất vả, bởi vì biển hỗn độn này thật sự quá nặng, từng làn từng làn đè ép khiến hắn không thở nổi.
Đạo thân, hiện!
Chẳng mấy chốc hắn đã gọi nhất khí hoá tam thanh đạo thân ra, thậm chí tiên hoả và thiên lôi cũng ra khỏi đan hải, hoá thành tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân.
Bốn người kề vai sát cánh, hợp lực điều khiển Đại La Thần Đỉnh.
Vì có ba người trợ giúp nên áp lực của Diệp Thành giảm đi rất nhiều, mà tốc độ hút khí hỗn độn của Đại La Thần Đỉnh cũng đột ngột tăng lên, tựa như con sông lớn đổ vào Đại La Thần Đỉnh.
Diệp Thành không vội, cũng không dám vượt qua giới hạn, biển hỗn độn khổng lồ bị hắn từng chút từng chút hút vào Đại La Thần Đỉnh.
Mà biển hỗn độn liên tục bị hút vào Đại La Thần Đỉnh nên Đại La Thần Đỉnh cũng trở nên phi thường, điều Diệp Thành cảm nhận rõ ràng nhất là trọng lượng của nó tăng lên khiến hắn điều khiển cũng khó khăn hơn nhiều.
Nhưng hắn đã dự đoán trước được điều này.
Khí hỗn độn quá nặng, với thân xác cường đại của thánh thể mà hắn cũng không chống đỡ nổi một giây, vì có Đại La Thần Đỉnh nên trọng lượng của chúng đã bị áp chế, nhưng áp lực thì vẫn rất kinh người.
Suy cho cùng, khí hỗn độn là vật vô chủ, không phải cứ thế lấy đi là xong, cần phải luyện hoá nó, nếu luyện thành thứ thuộc về mình mới không phải chịu áp chế về trọng lượng.
Cứ từ từ, không vội!
Diệp Thành vừa đón nhận khí hỗn độn, vừa nhắc nhở ba đạo thân, nhưng thấy từng luồng từng luồng khí hỗn độn bị hút vào Đại La Thần Đỉnh, trong lòng hắn vẫn không tránh khỏi kích động.
Lúc này, Thái Hư Cổ Long trong Chính Dương Tông vẫn đang háo hức nhìn chín phân thân của Diệp Thành.
“Đi vào lâu như vậy chắc không sao rồi”, Thái Hư Cổ Long đã lẩm bẩm không chỉ một lần, nó còn kích động hơn cả Diệp Thành, nó biết nhiều hơn nên đương nhiên biết khí hỗn độn tượng trưng cho điều gì, giá trị của nó ở một khía cạnh nào đó còn quý hơn cả Đại La Thần Thiết.
Chương 860: Hỗn Độn Thần Đỉnh
Ù! Ù! Ù!
Hố đen không gian tối tăm rất yên tĩnh, nhưng âm thanh ù ù lại vang lên không ngớt.
Biển hỗn độn hội tụ khí hỗn độn vẫn đang không ngừng cuộn trào, sức mạnh mạnh mẽ và cổ xưa, mang theo sức mạnh huỷ diệt và lôi điện chớp loé như du xà, rất hỗn loạn, từng làn đều cực kỳ nặng nề. May mà đây là hố đen không gian, nếu ở bên ngoài thì những nơi biển hỗn độn này đi qua, không gian sẽ bị nghiền nát thành từng mảnh.
Không biết đến khi nào Đại La Thần Đỉnh mới không rung lên nữa, yên lặng lơ lửng ở đó.
Mà Diệp Thành và ba đạo thân của hắn đã mệt lử, nửa quỳ ở đó thở hổn hển, ai nấy đều đổ mồ hôi đầm đìa, kiệt sức.
Khí hỗn độn quá nặng, muốn thu thập sẽ mất rất nhiều sức lực.
“Nhanh lên, nhanh lên, ăn vào đi”, Diệp Thành đập nát một túi đựng đồ, lượng lớn đan dược linh dịch bay ra, dù Hoang Cổ Thánh Thể có khí huyết dồi dào nhưng cũng phải dùng đan dược để bổ sung khí nguyên.
Nhất khí hoá tam thanh đạo thân, tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân không chút chậm trễ, điên cuồng ăn đan dược để đổi lấy khí nguyên dồi dào.
Không tới nửa canh giờ, bốn người lại mạnh mẽ đứng dậy, cả người tràn đầy khí lực, cùng nhau hợp sức điều khiển Đại La Thần Đỉnh, tiếp tục điên cuồng hút biển hỗn độn hội tụ khí hỗn độn.
Đây là cả một quá trình dài.
Hố đen không gian không phân biệt ngày đêm, nhưng thế giới bên ngoài đã là ba ngày ba đêm.
“Lão tử chờ đến hoa cũng tàn rồi”, trong thế giới dưới lòng đất ở Chính Dương Tông, Thái Hư Cổ Long uể oải, đôi mắt đầy t máu nhìn chằm chằm chín phân thân của Diệp Thành, nó đã mong chờ ba ngày rồi.
Chín phân thân của Diệp Thành nghe câu này của nó liền nhún vai rất có nhân tính, như đang nói: Chúng ta cũng không có cách nào, mất liên lạc rồi.
“Ta phải ngủ một giấc đã, khi nào bản thể các ngươi về nhớ gọi ta dậy”, Thái Hư Cổ Long ngáp dài, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, cả người nằm bò ra đó ngủ thiếp đi, điều đáng nói là tiếng ngáy của nó thật sự như tiếng sấm.
Ba ngày nay, Đại Sở yên bình hơn rất nhiều.
Chính Dương Tông ra vẻ điều động binh tướng nhưng chỉ là thùng rỗng kêu to, cuối cùng vẫn ngừng công kích.
Nhưng càng như vậy, phía Thanh Vân Tông lại càng không dám lơi là cảnh giác, bình yên trước giông bão khiến bọn họ cảm thấy lo lắng, nếu Chính Dương Tông điều động toàn bộ lược lượng thì bọn họ không trụ nổi.
Điều tra, tiếp tục điều tra cho ta!
Trong đại điện của Thanh Vân Tông, vẻ mặt Thanh Vân Lão Tổ vẫn u ám đáng sợ như vậy.
Đã ba ngày trôi qua, đến giờ bọn họ vẫn chưa biết kẻ nào đã hãm hại mình, mặc dù rất nhiều dấu hiệu đều đang hướng vào Hằng Nhạc Tông nhưng lại không có chứng cứ xác thực.
Lại nhìn Hằng Nhạc Tông, tuy rằng bên ngoài sóng yên biển lặng, nhưng thực ra bên trong lại đang gióng trống khua chiêng chuẩn bị cho động thái lớn.
Trong ba ngày qua, họ đã không chỉ một lần suy luận nghĩ tới cảnh tiêu diệt chín đại lão tổ của Thanh Vân, không bỏ qua bất kỳ chi tiết nhỏ nào, cũng đã chọn hơn mười địa điểm phục kích có lợi.
Họ rất chú trọng bước đi táo bạo này.
Trong ba ngày, rất nhiều lão tổ của Hằng Nhạc Tông, Viêm Hoàng, nhà họ Hùng, nhà Tư Đồ, nhà Thượng Quan đã được gọi đến đại điện Hằng Nhạc Tông, ai cũng có tu vi cảnh giới Chuẩn Thiên, chuẩn bị sẵn sàng bất cứ lúc nào.
Phịch! Phịch!
Trong hố đen không gian, Diệp Thành và ba đạo thân lại lần nữa kiệt sức.
Lần này, nhất khí hoá tam thanh đạo thân biến mất, tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân cũng mệt mỏi trở lại nguyên hình, bay về đan hải của Diệp Thành.
Tuy nhiên nỗ lực của họ cũng không vô ích, sau ba ngày chăm chỉ làm việc, biển hỗn độn đã hoàn toàn bị hút vào trong Đại La Thần Đỉnh.
Nào!
Sau tiếng hô hân hoan vui mừng của Diệp Thành, Đại La Thần Đỉnh rung lên, lơ lửng trước mặt hắn.
Đại La Thần Đỉnh hôm nay mới thực sự phi thường, nó vẫn vừa to vừa nặng, mộc mạc tự nhiên như trước, độn giáp thiên tự phía trên tự xếp thành hàng bao quanh, đan xen với thiên âm đại đạo, từng làn khí hỗn độn tràn ra từ bên trong, hoà quyện vào nhau tạo thành thác hỗn độn, liên tục lạc ấn trên Đại La Thần Đỉnh.
Không tệ!
Diệp Thành xoa cằm, đi vòng quanh Đại La Thần Đỉnh, khoé miệng vẫn nở nụ cười vui vẻ.
Sau khi đi quanh vài vòng hắn mới dừng lại, nhìn vào bên trong Đại La Thần Đỉnh.
Đập vào mắt hắn là cả một vùng hỗn độn, đó là biển hỗn độn với sức mạnh thần bí bao la mà cổ xưa, trong đó còn có lôi điện chớp loé như du xà bay qua, ẩn chứa sức mạnh huỷ diệt khiến lòng người sợ hãi.
Ngoài ra hắn còn thấy thấp thoáng một số dị tượng trong đỉnh, đó là thiên địa do hỗn độn hoá thành, có bốn dị tượng thần thú đan xen: thần long bay lượn, phượng hoàng hí gào, bạch hổ gầm thét, huyền vũ thác lộ…
“Hỗn độn thật kỳ diệu!”, Diệp Thành không khỏi cảm thán, dị tượng như ẩn như hiện dù là Tiên Luân Nhãn của hắn cũng không thể nhìn thấu: “Nhặt được bảo bối rồi”.
“Bây giờ ta sẽ luyện hoá các ngươi”.
“Để chào đón các ngươi, ta quyết định đổi tên cho Đại La Thần Đỉnh thành Hỗn Độn Thần Đỉnh”, Diệp Thành sờ cằm cười khà khà: “Ừm, cái tên này rất lợi hại, ta thích”.
“Đi thôi!”, Diệp Thành tâm trạng rất tốt, phất tay cất Hỗn Độn Thần Đỉnh đi.
Trước khi đi, hắn còn liếc nhìn thế giới đen như mực mà yên tĩnh hiu quạnh này một lượt.
Nơi đây là một nơi đầy rẫy những nguy hiểm và cơ hội, ma huyết lần trước và biển hỗn độn lần này, có cái nào không phải đại bảo bối.
Chỉ là sự yên tĩnh chết chóc ở đây khiến Diệp Thành cảm thấy rất không an toàn, dù hắn biết ở một góc nào đó trong đây còn có nhiều bảo bối hơn nữa, nhưng hắn không dám chen vào, bởi vì nơi đây có quá nhiều nguy hiểm chưa biết.
Lòng nghĩ vậy, hắn đã mở Tiên Luân Nhãn ra.
Nhưng khi hắn định sử dụng Tiên Luân Thiên Đạo để ra khỏi hố đen không gian thì một giọng nói cực kỳ yếu ớt vang lên từ nơi sâu trong bóng tối: “Tiểu hữu, cứu ta với”.
Nghe vậy, Diệp Thành nhướng mày, lập tức dỏng tai lên, hắn chắc chắn mình không nghe nhầm, bởi vì giọng nói này ẩn chứa bí pháp, vang vọng bên tai hắn không ngừng chứ không phải hư ảo, rất chân thực.
“Trong hố đen không gian này còn có sinh vật sống ư?”, Diệp Thành đột nhiên nhìn chung quanh tối đen như mực.
“Tiểu hữu, cứu… cứu ta”, ngay sau đó giọng nói yếu ớt ấy lại vang lên, để Diệp Thành tìm ra phương hướng phát ra âm thanh chuẩn xác.
Diệp Thành bất giác nheo mắt, mở Tiên Luân Nhãn nhìn về phía đó, dường như có thể xuyên qua bóng tối vô tận nhìn thấy một người gầy như que củi đang khoanh chân ngồi đó.
Khi Diệp Thành nhìn về phía đó, ông ta không lên tiếng nữa, có vẻ hai tiếng truyền âm khi nãy đã rút hết chút sức lực cuối cùng của ông ta.
Ánh mắt Diệp Thành loé lên, hắn trở tay lấy kiếm Xích Tiêu ra, từ từ lại gần, đi được ba nghìn trượng hắn mới dừng lại, bởi vì hắn chỉ còn cách người đó mười trượng.
Từ khoảng cách gần thế này, Diệp Thành đã thấy rõ hơn, quanh thân người này đầy tử khí, ông ta rất già, gầy gò da bọc xương, tóc bạc trắng, da nhăn nheo, toàn thân phủ đầy bụi, không nhúc nhích, thoạt nhìn ai không biết còn tưởng là tượng đá ấy chứ!
Không phải nói nhiều, người này thảm thương cũng có phần giống với Khương Thái Hư năm đó.
“Đây là người từ thời đại nào không biết!”, Diệp Thành thầm nói trong lòng, hắn có thể khẳng định ông ta đã mắc kẹt trong hố đen không gian này rất lâu rồi, vì nơi đây không có linh khí để bổ sung năng lượng nên mới bị rút cạn thành bộ dạng này.
“Coi như làm việc thiện đi”, Diệp Thành hít một hơi thật sâu, giơ tay phóng thần quang màu vàng vào cơ thể người đó, giúp ông ta bảo vệ tâm mạch đã cực kỳ yếu ớt.
Sau đó hắn vươn bàn tay to, đặt người đó vào Hỗn Độn Thần Đỉnh.
“Cứu một mạng người hơn xây bảy toà tháp, đúng không?”, Diệp Thành nói xong liếc nhìn niệm thân của Đại Nhật Như Lai trong thần đỉnh, nhưng niệm thân ấy chẳng hề nhúc nhích, cũng chẳng quan tâm.
Rầm! Đoàng!
Giữa đất trời toàn vang lên những tiếng nổ rầm trời, vai Thanh Vân Lão Tổ mà Diệp Thành vào vai và Bàng Thống mà đạo thân vào vai vẫn đang đại chiến.
Lúc này, những người tới xem trận chiến càng ngày càng nhiều, Thanh Vân Lão Tổ truy sát điện chủ của Chính Dương Tông, đây là một trận đại chiến vô cùng đặc sắc, nếu như làm không tốt thì nói không chừng cả hai tông sẽ khai chiến.
Cũng hòm hòm rồi!
Thấy những người tới tụ tập ngày càng đông, Diệp Thành lập tức di chuyển.
Đạo thân hiểu ý, chém ra một đao mang cái thế, tiếp đó nó xoay người chạy đi như một đạo thần mang.
Đi đâu?
Diệp Thành tung một chưởng phá tan đao mang kia sau đó bước ra cả trăm trượng truy sát theo.
Phía sau bọn họ, những kẻ tới xem trận chiến cũng đuổi theo, bóng người như lũ cuốn. Phía trước, đạo thân và Diệp Thành một trước một sau sát phạt vào trong rặng núi.
Ngay sau đó, từng ngọn núi sừng sững sụp đổ, vì để tạo hiện trường như thật, Diệp Thành và đạo thân đánh hùng hồn khiến cảnh tượng hiện ra vô cùng hoành tráng, hai tên diễn rất nhập vai.
Không biết từ bao giờ, những tiếng động ầm vang bên trong rặng núi mới dứt, trời đất chìm vào yên tĩnh.
Dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, Diệp Thành bước ra, trong tay còn cầm theo thủ cấp của Bàng Thống, mọi thứ đều thể hiện tính chân thực của trận đại chiến.
“Chết…chết rồi sao?”, nhìn phần đầu rỉ máu trong tay Diệp Thành, tất cả mọi người đều hít vào một hơi khí lạnh, “đường đường là điện chủ của một phân điện ở Chính Dương Tông mà lại bị diệt nhanh như vậy sao?”
“Vậy còn có thể thế nào nữa?”, có người lên tiếng, “Thanh Vân Lão Tổ là lão tổ của Thanh Vân Tông, mặc dù ở cảnh giới Chuẩn Thiên nhưng Bàng Thống còn kém xa so với Thanh Vân Lão Tổ”.
“Chính Dương Tông, đây là sự đáp lại của ta”, trong tiếng bàn tán, Diệp Thành để thủ cấp của Bàng Thống lơ lửng giữa hư không sau đó quay người rời khỏi đây với tốc độ nhanh nhất.
Diễn tới đây cũng coi như ổn, hắn cần nhanh chóng rời khỏi đây, nếu không một khi đám lão bối của Chính Dương Tông và Thanh Vân Tông chặn lại thì chỉ có chuốc thêm rắc rối.
Khốn khiếp!
Không lâu sau đó, phía Chính Dương Lão Tổ đã sát phạt tới, thấy thủ cấp của Bàng Thống lơ lửng giữa hư không, tất cả mọi người đều phẫn nộ.
Phía này, nhóm Thanh Vân Lão Tổ đang chạy tới đây sau khi nghe nói Bàng Thống bị trảm thì liền ngừng lại.
Bàng Thống đã chết, bọn họ còn tới đó làm gì, đi giải thích sao? Giải thích nổi không? Nếu như gặp phải kẻ mạnh của Chính Dương Tông thì không tránh khỏi một cuộc khai chiến mới. Sắc mặt của Thanh Vân Lão Tổ vô cùng khó coi. Mặc dù bọn họ biết đây là kế ly gián nhưng từ chuyện hôm nay có thể thấy bọn họ phải gánh cái tội này rồi.
Đi!
Thanh Vân Lão Tổ là người đầu tiên quay người đi. Nếu như Chính Dương Tông nhận định do ông ta làm thì nói không chừng sẽ phát động chiến tranh. Bọn họ cần nhanh chóng trở về tông môn và ứng phó với những biến cố có thể xảy ra bất cứ lúc nào.
Lúc này, Diệp Thành đã tới một cứ điểm trong mạng lưới tình báo của Nhân Hoàng.
Trong địa cung, Diệp Thành nhanh chóng mở ra bức màn Hoan Thiên Thuỷ Mặc. Bên trong bức thuỷ mặc hiện lên cảnh tượng đại điện của Hằng Nhạc Tông, Thiên Tông Lão Tổ, Chung Giang, Dương Đỉnh Thiên và nhóm Hằng Thiên Thượng Nhân.
“Tiểu tử, ngươi diễn cũng được đấy”, bức màn Hoan Thiên Thuỷ Mặc vừa được mở ra, Hằng Thiên Thượng Nhân tấm tắc, “chúng ta nhận được tin báo Chính Dương Tông đang tập kết đại quân, trông có vẻ như muốn công kích Thanh Vân Tông”.
“Tạm thời trận chiến này không thể diễn ra được”, Diệp Thành khẽ lắc đầu.
“Ồ?”, Hằng Nhạc Chân Nhân nhướng mày, “ngươi chắc chứ?”
“Mặc dù Chính Dương Tông mạnh nhưng nếu muốn công phá kết giới hộ sơn của Thanh Vân Tông thì ít nhất cũng cần phải điều động trên bảy phần binh lực”, Diệp Thành từ từ lên tiếng, “bọn họ có thực lực tuyệt đối có thể đánh bại Thanh Vân Tông nhưng vấn đề là thế cục của Nam Sở là thế chân vạc, không phải chỉ có Chính Dương Tông và Thanh Vân Tông. Chính Dương Tông không phải ngu ngốc, bọn họ hiểu rất rõ thực lực của mình, một tông đấu với hai tông, bọn họ sẽ không thể trụ nổi đâu, huống hồ đại quân của phân điện thứ bà và thứ tám của Chính Dương Tông còn chưa có tin tức gì, cho dù bọn họ muốn đánh thì cũng phải đợi thông tin về đại quân của hai điện truyền về”.
“Ngươi tạo ra màn kịch này để làm gì?”, Hằng Thiên Thượng Nhân nhìn Diệp Thành với vẻ mặt ngỡ ngàng: “E rằng lúc này Thanh Vân Tông đã bắt đầu hoài nghi Hằng Nhạc Tông ta rồi”.
“Mặc dù diễn vở kịch này rất lộ liễu nhưng vẫn rất cần thiết”, Diệp Thành nói: “Chí ít chúng ta đã thành công chuyển hướng sự chú ý của Chính Dương Tông, còn nữa, con tạo ra màn kịch này mục đích quan trọng nhất chính là đánh lạc hướng sự chú ý của Chính Dương Tông, còn hành động lớn nhằm vào Chính Dương Tông thì cần có màn kịch này làm bước đệm”.
“Hành động nhằm vào Thanh Vân Tông, ý ngươi là gì?”
“Phế chín lão tổ của Chính Dương Tông”.
Nghe vậy, không chỉ phía Dương Đỉnh Thiên mà đến cả Thiên Tông Lão Tổ và mấy người phía Chung Giang đều cau mày.
Cũng không thể trách bọn họ như vậy chỉ vì kế hoạch này của Diệp Thành quá mạo hiểm.
Chín lão tổ của Thanh Vân Tông là chín tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên thực thụ, vả lại bọn họ đã thành danh từ lâu, không phải là tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên bình thương, trước nay bọn họ đều cùng tiến cùng lùi, muốn phế đi bọn họ đâu dễ dàng.
Chương 857: Không dám tính kế với con
“Ta cho rằng việc này cần tính kế lâu dài”, Chung Giang vuốt râu trầm ngâm: “Chưa nói tới chuyện làm thế nào để dụ bọn họ ra ngoài, cho dù dụ được bọn họ ra ngoài nhưng muốn giam giữ chín tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên không phải là việc dễ dàng. Nếu như bọn họ muốn bỏ trốn thì rất khó có thể ngăn lại”.
“Con có thể dụ bọn họ ra lần đầu thì cũng có thể dụ bọn họ ra ngoài lần thứ hai”, Diệp Thành cười nói: “Bày ra màn kịch như thế này lần nữa, vẫn dùng thân phận Thanh Vân Lão Tổ truy sát điện chủ phân điện của Diệp Thành, điểm khác biệt nằm ở lần này người chúng ta truy sát là Bàng Thống còn lần tới chúng ta truy sát Doãn Thương”.
“Vậy hà tất con phải vậy?”, Hằng Nhạc Chân Nhân bất giác gãi đầu: “Khi con tạo ra màn kịch truy sát Bàng Thống sao không thông báo trước để chúng ta bố trí, sao phải đợi tới lần tới mới ra tay?”
“Vì con không chắc chắn”, Diệp Thành lắc đầu cười nói, “Khi con tạo ra màn kịch giết Bàng Thống con không chắc có thể dụ được phía Thanh Vân Lão Tổ ra ngoài không cho nên con chỉ có thể tạo ra màn kịch thế này để thăm dò, có điều sự thực chứng minh lần thăm dò này cũng rất cần thiết. Phía Thanh Vân Lão Tổ đã ra khỏi tông, chứng tỏ bọn họ rất quan tâm tới việc này. Đây là lần đầu tiên bọn họ ra ngoài, vậy thì lần thứ hai bọn họ cũng sẽ ra ngoài vả lại còn còn gấp gáp ra ngoài hơn lần đầu vì bọn họ rất nóng lòng muốn biết kẻ gây ra mọi chuyện, có thể xác nhận bọn họ sẽ ra ngoài thì chúng ta mới có thể triển khai hành động”.
“Ngươi thận trọng khiến chúng ta bất ngờ đấy”, một nhóm lão bối tầm tắc.
“Cẩn thận chút vẫn hơn”, Diệp Thành mỉm cười: “Chín tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên rất mạnh nhưng nếu chúng ta tính toán kĩ thì cũng không hẳn không xử lý được”.
“Như vậy có mạo hiểm quá không?”, Thiên Tông Lão Tổ lên tiếng.
“Cũng chẳng còn cách nào khác”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, “mặc dù thực lực của chúng ta mạnh nhưng khi đánh trực diện với Thanh Vân Tông thì cái giá phải trả quá lớn, huống hồ còn có Chính Dương Tông lăm le như hổ đói, muốn trả cái giá nhỏ nhất để có được Thanh Vân Tông thì chúng ta chỉ có thể tính kế hiểm. Đại quân tu sĩ của Thanh Vân Tông nếu vào tay chúng ta thì sức mạnh của chúng ta sẽ tăng lên đáng kể, đủ để có thể địch lại mấy chục gia tộc”.
“Diệp Thành à, con phải hiểu rằng phế đi chín lão tổ của bọn họ không có nghĩa là có được Thanh Vân Tông”, Hằng Nhạc Chân Nhân vuốt râu: “Con có thể đoạt được Hằng Nhạc Tông là vì có được thiên thời địa lợi nhân hoà nhưng Thanh Vân Tông và Hằng Nhạc Tông lại không giống nhau. Tình hình của Thanh Vân Tông rất phức tạp”.
“Sư tổ, cái này con đương nhiên biết”, Diệp Thành chậm rãi lên tiếng, “nhưng chiến lược bắt lính bắt vua dùng cho Hằng Nhạc Tông cũng có thể dùng cho Thanh Vân Tông, phế đi chín lão tổ của Thanh Vân Tông thì chúng ta dùng thân phận của bọn họ trở về Thanh Vân Tông. Trong mắt Thanh Vân Tông, chúng ta chính là lão tổ của bọn họ, với thân phận ở mức này, chúng ta có thể làm bất cứ việc gì, thậm chí có thể đổi cả chưởng giáo cuả Thanh Vân Tông”.
“Đổi chưởng giáo của Thanh Vân Tông?”, mọi người cau mày hỏi dò: “Con muốn đưa Chu Ngạo lên sao?”
“Không sai”, Diệp Thành gật đầu: “Chu Ngạo từng là đệ tử chân truyền đứng đầu, thực lực của hắn mặc dù không bằng kí chủ Lã Hậu nhưng triển vọng của hắn lại không vừa. Nên biết rằng hắn chính là hậu nhân của Thanh Vân Khai Sơn Tị Vân Khâu, trước kia hắn ta bị hại phải rời khỏi Thanh Vân Tông khiến rất nhiều trưởng lão của Thanh Vân Tông không vui. Với thân phận đặc thù của hắn ta, lại thêm sự trợ giúp của chúng ta thì có thể khiến Cổ Tam Thông thoái vị, đương nhiên mọi thứ phải tiến hành thật kín kẽ”.
“Trước đó con thu nhận phía Chu Ngạo có phải là đã nghĩ tới bước này không?”, một nhóm lão bối nhìn Diệp Thành.
“Đúng vậy ạ”, Diệp Thành không phủ nhận.
Nghe vậy, tất cả mọi người đều thầm chấn động trong lòng.
Lúc đó Viêm Hoàng mới tới Nam Sở vài ngày, đến cả Hằng Nhạc Tông còn chưa đoạt được về tay ấy vậy mà Diệp Thành đã nghĩ tới nước cờ này rồi, kể cả là bọn họ cũng không khỏi khâm phục con mắt nhìn xa trông rộng của Diệp Thành.
“Mặc dù mưu sự tại nhân thành sự tại thiên nhưng cái mà con quan trọng hơn cả là nhân hoà”, khi mọi người còn đang kinh ngạc thì Diệp Thành đã tiếp tục lên tiếng, “chỉ cần phế được chín lão tổ của Thanh Vân Tông thì chúng ta đã thành công một nửa rồi. Dùng thân phận của bọn họ quay về Thanh Vân Tông phế đi Cổ Tam Thông, nâng đỡ Chu Ngạo lên thế vị, như vậy là thành công một nửa. Tiếp đó chính là trừ khử, chỉ cần cdn có thể bồi dưỡng ra nhóm người có thể chống đỡ cục diện của Thanh Vân Tông trong thời gian ngắn nhất chì chúng ta có thể hoàn toàn dành được Thanh Vân Tông. So với chiến đấu trực diện thì con hướng về cách này hơn”.
“Nói thì như vậy, một khi không thận trọng sẽ dấy lên binh biến ở Thanh Vân Tông, cục diện sẽ nằm ngoài sự kiểm soát của chúng ta”, Chung Giang hít vào một hơi thật sâu.
“Cho nên việc này chúng ta cần tính toán kĩ lưỡng”, Diệp Thành xoa cằm: “Mấy ngày nay con sẽ đích thân đi kiểm tra, tìm địa điểm phục kích. Còn các sư tổ thì tốt nhất nên nghỉ ngơi dưỡng sức. Còn nữa, Viêm Hoàng, Hằng Nhạc, lão tổ nhà Thượng Quan, nhà Tư Đồ, nhà họ Hùng cũng phải tham chiến, đưa những tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên mà chúng ta có ra, dốc hết sức để trấn áp bọn họ”.
“Vậy tiểu bối có nghĩ tới chuyện khác không?”, Thiên Tông Lão Tổ nhìn Diệp Thành, lời nói ý tứ: “Nâng đỡ Chu Ngạo lên giúp hắn kiểm soát Thanh Vân Tông, tiểu bối không sợ tới lúc đó hắn sẽ phản lại mình sao? Khi có trong tay cả đội quân tu sĩ, lòng tham con người sẽ nổi lên”.
Nghe vậy, Diệp Thành mỉm cười, trong đôi mắt loé lên ánh sáng: “Khi thu nhận hắn, con đã nghĩ tới điểm này rồi, chỉ sợ rằng hắn sẽ không phản lại thôi, nếu dám tính kế với con thì hắn sẽ chết rất thảm”.
Chương 858: Pháp Lão
Đêm đến, Diệp Thành gạt lớp Hoan Thiên Thuỷ Mặc đi.
Địa Cung lúc này rất im ắng, một tay hắn cầm bầu rượu, một tay nhịp nhàng gõ lên mặt bàn.
Hành động lớn nhắm vào Thanh Vân Tông tiếp theo đây mới chỉ bắt đầu hình thành, muốn hoàn toàn thực hiện vẫn còn rất nhiều chi tiết cần phải xem xét kỹ lưỡng, suy cho cùng hành động lần này quả thực không hề nhỏ.
“Thánh chủ!”
Không biết từ khi nào, ngoài Địa Cung vọng lại một giọng nói già nua.
“Vào đi rồi nói!”
Diệp Thành tạm thời ngừng suy nghĩ, nhàn nhã nhấp một ngụm rượu.
Chẳng mấy chốc, một ông lão mặc áo xám đi vào, tu vi không cao lắm, chỉ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ sáu, nhưng lại rất cung kính với hắn.
“Tình hình phía Chính Dương Tông thế nào rồi?”, Diệp Thành hỏi.
“Cả ngày nay Chính Dương Tông đều đang điều động binh tướng, thế trận không vừa”, ông lão kính cẩn thưa: “Nhưng đúng như Thánh chủ dự đoán, bọn chúng thùng rỗng kêu to, không hề có ý phát binh”.
“Không tìm thấy đại quân phân điện thứ ba với thứ tám, bọn họ phát binh được mới lạ”, Diệp Thành mỉm cười ung dung.
“Vậy tiếp theo…”
“Tiếp tục theo dõi”, Diệp Thành đứng dậy, vươn vai duỗi eo, bước ra khỏi Địa Cung, sau đó nhẹ nhàng dặn dò: “Có chuyện gì báo cáo thẳng với điện chính”.
Sau khi ra khỏi phủ đệ cứ điểm của Nhân Hoàng, Diệp Thành đến một con phố lớn náo nhiệt.
Thành cổ cứ điểm của mạng lưới tình báo Nhân Hoàng này không nhỏ, ngay cả ban đêm cũng vô cùng sôi động.
“Nghe nói chưa? Chính Dương Tông sắp có động tĩnh lớn đấy”, vừa ra đường lớn, Diệp Thành đã nghe thấy câu này.
“Nếu ta là Thành Côn thì ta cũng liều chết với họ”, người này mặt đỏ tía tai, gào thét ầm ĩ: “Tiêu diệt điện chủ một phân điện của Chính Dương trắng trợn như vậy, rõ ràng là đang kiếm chuyện còn gì!”
“Dạo gần đây Nam Sở náo nhiệt ghê!”, có người tặc lưỡi: “Hỗn chiến tam tông, nhà họ Tề ở Nam Cương bị diệt, nhà họ Vương ở Bắc Xuyên bị diệt... Còn có Diệp Thành kia nữa, làm loạn long trời lở đất!”
“Nhắc tới Diệp Thành, không biết tên này chạy đi đâu rồi, còn cả Doãn Chí Bình nữa, không phải vẫn đang trong tay hắn sao? Sao vẫn chưa thấy Hằng Nhạc Tông có động tĩnh gì nhỉ?”
“Đúng đấy, mấy ngày nay chẳng thấy tin tức gì về Diệp Thành, ta thật sự cảm thấy không quen”, người nào đó vuốt râu, nói một câu rất nghiêm túc.
“Liên gì vậy trời!”, Diệp Thành đen mặt nhìn quanh một vòng, các ngươi đã quen với việc lão tử gây chuyện hàng ngày rồi sao?
Đương nhiên Diệp Thành sẽ không mở mang kiến thức cho bọn họ, hắn không có tâm tư nhàn rỗi đó.
Bắt tay vào việc thôi!
Diệp Thành lắc đầu, đi về phía truyền tống trận ở trung tâm thành cổ giữa những tiếng bàn tán xôn xao.
…
Dưới ánh trăng đêm, đại điện Chính Dương Tông u ám, hàng trăm người tập trung ở đó với vẻ mặt cực kỳ khó coi, bầu không khí ngột ngạt như muốn đóng băng.
Khai chiến với Thanh Vân!
Sự yên tĩnh trong điện cuối cùng cũng bị tiếng hét của Thành Côn phá vỡ.
Vớ vẩn!
Chính Dương Lão Tổ lạnh giọng quát: “Bây giờ vẫn chưa có tin tức gì từ đại quân của phân điện thứ ba và phân điện thứ tám, sức chiến đấu của chúng ta đã giảm đi rất nhiều, nếu bây giờ khai chiến thì ngươi có biết điều chờ đón chúng ta sẽ là gì không?”
“Vậy thì điều động lực lượng đi”, Thành Côn trầm giọng, lời nói đầy ẩn ý: “Không chỉ Thanh Vân, còn phải diệt cả Hằng Nhạc nữa”.
“Không thể điều động lực lượng đó”, phía Chính Dương Lão Tổ còn chưa lên tiếng, một giọng nói nhẹ nhàng mà u ám đã vang lên từ bên ngoài đại điện.
Lời còn chưa dứt, một người mặc áo bào màu tử kim bước vào, toàn thân người này bị áo choàng che phủ, không nhìn rõ mặt, chỉ thấy một đôi mắt u tịch chết chóc, đôi mắt đó lặng yên hiu quạnh, nhìn kỹ còn có thể thấy núi thây biển máu từ sâu trong đôi mắt người nọ.
“Pháp Lão”, người này vừa đi vào, mọi người trong điện đều cung kính hành lễ.
“Một điện chủ mà thôi”, người được gọi là Pháp Lão lên tiếng, giọng nói vẫn u ám, nặng nề như cũ.
“Nhưng… Nhưng đó là đại quân hai điện của Chính Dương chúng ta đó!”, Thành Côn hít một hơi thật sâu, cố gắng nén giọng xuống càng thấp càng tốt, sợ cao giọng sẽ xúc phạm đến uy nghiêm của Pháp Lão.
“Nghiệp lớn của ta không thiếu đại quân của hai điện đó”, Pháp Lão trầm giọng, trong mắt còn có u mang chết chóc le lói.
“Tuân… Tuân lệnh Pháp Lão”.
“Cứ chờ đó đừng nóng vội, không bao lâu nữa, Đại Sở này sẽ là của chúng ta”, Pháp Lão nói xong xoay người biến mất, giọng nói u ám chết chóc vang vọng: “Gọi Huyền Linh Chi Thể về cho ta”.
…
“Tiểu tử, tên đó xuất hiện rồi”, dưới bầu trời đêm, Diệp Thành đang bay trên trời đột nhiên nghe thấy giọng nói của Thái Hư Cổ Long vang lên trong thần hải.
“Tên đó?”, Diệp Thành giật mình: “Ai cơ?”
“Người bí ẩn của Chính Dương Tông đó!”, Thái Hư Cổ Long đáp lại: “Ta nhớ đã từng nói với ngươi, tên đó là người bí ẩn nhất ở Chính Dương Tông, ông ta mạnh lắm luôn! Hầu hết Âm Minh Tử Tướng đều do ông ta luyện chế”.
“Ngươi có biết lai lịch của ông ta không?”, Diệp Thành nhíu mày.
“Không biết”, Thái Hư Cổ Long lắc đầu: “Trên người ông ta có một sức mạnh bí ẩn bao phủ, đến ta cũng không nhìn thấu, chỉ biết là khí tức của ông ta rất kỳ lạ. Điều đáng nói là thân phận của ông ta ở Chính Dương Tông không hề thấp, sau khi vào đại điện, ngay cả phía Chính Dương Lão Tổ cũng phải hành lễ với ông ta”.
“Ngay cả phía Chính Dương Lão Tổ cũng phải hành lễ với ông ta?”, Diệp Thành không khỏi ngạc nhiên, phía Chính Dương Lão Tổ đều là cấp lão tổ của Chính Dương Tông, người mà ngay cả bọn họ cũng phải hành lễ, vậy bối phận của người bí ẩn kia phải cao nhường nào!
“Ngươi có nghe thấy họ nói gì không?”, Diệp Thành hỏi Thái Hư Cổ Long.
“Ta thực sự không nghe thấy gì”, Thái Hư Cổ Long nhún vai bất lực: “Sau khi ông ta vào liền lập kết giới, với trạng thái hiện tại của ta thì không thể nghe được”.
“Không ngờ Chính Dương Tông lại có một người bí ẩn đến vậy”, vẻ mặt Diệp Thành trở nên khó coi.
“Tiểu tử, ta nghiêm túc cảnh cáo ngươi, sau này nếu gặp kẻ đó thì đừng suy nghĩ gì, lập tức bỏ chạy, tên đó thực sự rất mạnh”.
“Ngươi đừng hù doạ ta”, Diệp Thành bĩu môi: “Động đến lão tử, lão tử ném Thiên Chiếu ra thiêu chết ông ta”.
“Ngươi không ra vẻ thì chết à!”, Thái Hư Cổ Long tức giận lườm Diệp Thành: “Ngươi nên nhớ, tiếp tục sử dụng Thiên Chiếu thì ít nhất sẽ hao tổn mấy chục năm tuổi thọ, có đáng không?”
“Đây đúng là sự thật”, Diệp Thành ho khan, uy lực bá đạo của Thiên Chiếu khiến hắn rất vui nhưng cái giá phải trả lại khiến hắn thấy đau lòng, mấy chục năm tuổi thọ không phải chuyện đùa.
Hế?
Khi Diệp Thành đang cảm thán thì Thái Hư Cổ Long đã khẽ hô lên, nó thông qua mối liên hệ giữa phân thân và bản thể của Diệp Thành nhìn thấy vị trí Diệp Thành đang đứng, đây chẳng phải Loạn Cổ Thương Nguyên sao?
“Tiểu tử, ngươi đến tìm khí hỗn độn đúng không?”, hai mắt Thái Hư Cổ Long sáng quắc nhìn chằm chằm Diệp Thành.
“Vậy ngươi nghĩ nửa đêm ta chạy tới đây để du sơn ngoạn thuỷ à?”
“Nhanh lên, nhanh lên”, Thái Hư Cổ Long xoa tay, nóng lòng muốn chết: “Nếu thật sự là khí hỗn độn thì ngươi phát tài rồi, nếu lấy được thì chia cho ta một ít nhé”.
“Được! Lấy bảo bối ra đổi”, Diệp Thành cười toe toét, xoa xoa hai tay cười xấu xa, trong mắt ánh lên tia sáng nóng rực: “Không có bảo bối thì truyền cho ta bí pháp bất thế cũng được!”
“Ngươi đang tống tiền đấy à?”, mặt Thái Hư Cổ Long lập tức đen lại.
“Thích đổi thì đổi”, Diệp Thành ra vẻ heo chết không sợ nước sôi.
“Đừng nói mấy lời vô nghĩa này với ta”, Thái Hư Cổ Long mắng: “Có phải khí hỗn độn không còn chưa biết đâu”.
“Nếu là thật thì sao?”, Diệp Thành nhìn Thái Hư Cổ Long với vẻ đầy hứng thú.
“Vậy hai ta sẽ thương lượng lại”, Thái Hư Cổ Long ngoáy tai, ho khan một tiếng: “Có câu ai thấy đều có phần, tốt xấu gì ngươi cũng nên chia cho ta một ít”.
Xuỳ!
Nhìn dáng vẻ đáng ghét ấy của Thái Hư Cổ Long, mặt Diệp Thành tỏ vẻ xem thường.
Chương 859: Khí hỗn độn
Hu hu hu…
Ban đêm, Loạn Cổ Thương Nguyên cuồng phong thét gào như tiếng lệ quỷ khóc than.
Diệp Thành đứng trên mặt đất màu máu mà không khỏi rùng mình.
Thương nguyên này là nơi năm xưa Thần Hoàng dẫn liên quân quyết chiến với Huyết tộc, không biết đã chết bao nhiêu người, nếu không cũng không nhuộm vùng thương nguyên vô tận này thành một màu đỏ máu như thế.
Nghĩ đến Thần Hoàng, Diệp Thành không khỏi nảy sinh lòng kính phục.
Vị Hoàng đế thứ chín của Đại Sở, thuỷ tổ của tam tông, tu sĩ cảnh giới Thiên thực thụ, truyền thuyết về ông vô cùng ly kỳ, thần bí.
Mở!
Diệp Thành ngừng suy nghĩ, hít sâu một hơi, đi tới nơi trốn vào hố đen không gian lần trước.
Tiếp theo, hắn vẫn đứng tại chỗ cân nhắc, nhẩm tính diện tích của biển hỗn độn, lấy nơi dưới chân làm mốc, không ngừng mở rộng ra xung quanh, cho đến khi vượt quá phạm vi của biển hỗn độn.
Vài phút sau hắn mới chuyển động, bay chừng ba mươi nghìn trượng về hướng Đông Nam.
“Vào hố đen không gian từ đây có lẽ sẽ nằm ngoài phạm vi bao phủ của biển hỗn độn”, Diệp Thành lẩm bẩm.
“Ngươi còn lề mề cái gì vậy? Nhanh lên đi”, giọng nói thiếu kiên nhẫn của Thái Hư Cổ Long lại vang lên.
“Đừng có ở đó nói nhảm với ta”, Diệp Thành chửi to: “Đây không phải trò đùa đâu, nếu không lên kế hoạch thì lão tử sẽ bị nghiền nát thành tro bụi chỉ trong một giây”.
“Điều này thì ta tin”, Thái Hư Cổ Long ho khan.
“Cho nên an toàn vẫn hơn”, Diệp Thành lắc đầu, lại lùi thêm mười nghìn trượng nữa, tới nơi cách phạm vi biển hỗn độn đủ xa mới từ từ đến gần.
“Chính là chỗ này”, Diệp Thành giậm chân xuống đất, sau đó thở mạnh một hơi, nhắm mắt trái lại.
Tiên Luân Thiên Đạo, mở!
Sau tiếng hô của hắn, mắt trái đột nhiên mở ra, lấy mắt trái làm trung tâm, không gian bắt đầu biến dạng rồi hình thành một vòng xoáy, trung tâm vòng xoáy là một hố đen, mà Diệp Thành đã lập tức bị cuốn vào trong.
Vút!
Trong hố đen không gian tối mịt, Diệp Thành lập tức xuất hiện.
Tuy nhiên hắn còn chưa kịp đứng vững đã bị một luồng áp lực từ trên cao giáng xuống đè ngã, chỉ trong phút chốc, huyết cốt thánh thể của hắn đã bị nghiền nát từng khúc.
Mẹ kiếp!
Diệp Thành không chút nghĩ ngợi, lập tức ra khỏi hố đen không gian.
Hả?
Thấy chưa đến một phần ba giây mà Diệp Thành đã đi ra, hơn nữa toàn thân máu chảy đầm đìa, Thái Hư Cổ Long giật mình: “Khoảng… Khoảng cách bốn mươi nghìn trượng mà vẫn trong phạm vi bao phủ của biển hỗn độn? Rốt cuộc phạm vi của nó rộng nhường nào chứ?”
Phụt!
Diệp Thành phun ra một ngụm máu, trong máu còn có mảnh vụn nội tạng của hắn, lúc này hắn đã cực kỳ thê thảm.
“Chỉ một tích tắc thôi đã khiến ngươi thảm hại thế này rồi, lão tử khẳng định nó chính là khí hỗn độn”, hơi thở của Thái Hư Cổ Long dồn dập, mắt rồng vốn đã sáng, trong nháy mắt còn ánh lên tia lửa hừng hực.
“Ít nhất cũng phải một trăm nghìn trượng”, Diệp Thành lảo đảo đứng lên, toàn thân run rẩy, trong mắt đầy vẻ kiêng kỵ.
“Tiếp tục lùi lại đi! Lùi ra ngoài phạm vi một trăm nghìn trượng”.
“Để an toàn, lùi mấy trăm nghìn trượng thì hơn”, Diệp Thành nhét một viên đan dược vào miệng, Man Hoang Luyện Thể lại bắt đầu hoạt động, vừa khôi phục thương thế vừa tiếp tục lùi về phía Đông Nam.
Mãi đến khi cách mốc chừng một trăm năm mươi nghìn trượng hắn mới dừng lại, khả năng hồi phục bá đạo của Hoang Cổ Thánh Thể khiến cơ thể hắn gần như khôi phục hoàn toàn.
Vút!
Sau đó hắn lại biến mất, sử dụng Tiên Luân Thiên Đạo đi vào hố đen không gian.
Lần này không gặp áp lực lăng thiên đó nữa, hắn thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Sau khi đứng vững, hắn vội nhìn về hướng Đông Bắc, nhưng vì hố đen không gian quá tối nên với thị lực của hắn cũng không thể nhìn thấy tình hình bên đó.
Bất lực, hắn chỉ đành từng bước từng bước tới gần, cảnh giác nhìn xung quanh, Tiên Luân Nhãn luôn trong trạng thái mở, nếu có điều gì bất thường, hắn sẽ lập tức ra khỏi hố đen không gian.
Không biết đi bao lâu hắn mới dừng lại, nheo mắt nhìn về một hướng.
Ở đó có vân hải màu xám, rất rộng lớn và cổ xưa, cực kỳ nặng và loạn, mang theo sức mạnh huỷ diệt, trong đó còn có những luồng lôi điện xì xèo, hệt như con rắn đang .
“Hai lần trước lão tử đã suýt bị ngươi nghiền thành tro bụi, rốt cuộc ngươi có phải khí hỗn độn không?”, Diệp Thành lẩm bẩm một mình, nhấc chân chậm rãi tới gần.
Càng đến gần biển hỗn độn, hắn càng cảm nhận được áp lực nhân lên, cứ bước một bước, áp lực sẽ tăng lên vài lần, với sức chiến đấu của hắn cũng cảm thấy hơi khó khăn.
Cuối cùng khi cách biển hỗn độn chừng trăm trượng hắn mới vững vàng dừng lại, mồ hôi đầm đìa, thở hổn hển.
“Bảo bối, thật sự là bảo bối”, hai mắt Diệp Thành rực lửa nhìn chằm chằm biển hỗn độn trước mặt.
Ổn định một lúc, hắn gọi Đại La Thần Đỉnh ra, sau một tiếng rung, Đại La Thần Đỉnh mau chóng trở nên to hơn, đến khi to chừng trăm trượng mới dừng lại.
Hút!
Sau đó hắn khẽ hô, Đại La Thần Đỉnh vừa to vừa nặng đột nhiên rung lên, phát ra âm thanh vù vù dữ dội, độn giáp thiên tự trên đó cũng xuất hiện, bao quanh Đại La Thần Đỉnh rồi tự xếp thành hàng, trong đó còn có thiên âm đại đạo đan xen vang vọng.
Ngay tức khắc, biển hỗn độn cuồn cuộn bị Đại La Thần Đỉnh hút vào.
Nặng thật!
Diệp Thành cắn chặt răng, tiếng rít gào phát ra từ giữa những kẽ răng, cho dù ở ngoài phạm vi biển hỗn độn, cho dù có sức mạnh của Đại La Thần Đỉnh nhưng hắn vẫn rất vất vả, bởi vì biển hỗn độn này thật sự quá nặng, từng làn từng làn đè ép khiến hắn không thở nổi.
Đạo thân, hiện!
Chẳng mấy chốc hắn đã gọi nhất khí hoá tam thanh đạo thân ra, thậm chí tiên hoả và thiên lôi cũng ra khỏi đan hải, hoá thành tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân.
Bốn người kề vai sát cánh, hợp lực điều khiển Đại La Thần Đỉnh.
Vì có ba người trợ giúp nên áp lực của Diệp Thành giảm đi rất nhiều, mà tốc độ hút khí hỗn độn của Đại La Thần Đỉnh cũng đột ngột tăng lên, tựa như con sông lớn đổ vào Đại La Thần Đỉnh.
Diệp Thành không vội, cũng không dám vượt qua giới hạn, biển hỗn độn khổng lồ bị hắn từng chút từng chút hút vào Đại La Thần Đỉnh.
Mà biển hỗn độn liên tục bị hút vào Đại La Thần Đỉnh nên Đại La Thần Đỉnh cũng trở nên phi thường, điều Diệp Thành cảm nhận rõ ràng nhất là trọng lượng của nó tăng lên khiến hắn điều khiển cũng khó khăn hơn nhiều.
Nhưng hắn đã dự đoán trước được điều này.
Khí hỗn độn quá nặng, với thân xác cường đại của thánh thể mà hắn cũng không chống đỡ nổi một giây, vì có Đại La Thần Đỉnh nên trọng lượng của chúng đã bị áp chế, nhưng áp lực thì vẫn rất kinh người.
Suy cho cùng, khí hỗn độn là vật vô chủ, không phải cứ thế lấy đi là xong, cần phải luyện hoá nó, nếu luyện thành thứ thuộc về mình mới không phải chịu áp chế về trọng lượng.
Cứ từ từ, không vội!
Diệp Thành vừa đón nhận khí hỗn độn, vừa nhắc nhở ba đạo thân, nhưng thấy từng luồng từng luồng khí hỗn độn bị hút vào Đại La Thần Đỉnh, trong lòng hắn vẫn không tránh khỏi kích động.
Lúc này, Thái Hư Cổ Long trong Chính Dương Tông vẫn đang háo hức nhìn chín phân thân của Diệp Thành.
“Đi vào lâu như vậy chắc không sao rồi”, Thái Hư Cổ Long đã lẩm bẩm không chỉ một lần, nó còn kích động hơn cả Diệp Thành, nó biết nhiều hơn nên đương nhiên biết khí hỗn độn tượng trưng cho điều gì, giá trị của nó ở một khía cạnh nào đó còn quý hơn cả Đại La Thần Thiết.
Chương 860: Hỗn Độn Thần Đỉnh
Ù! Ù! Ù!
Hố đen không gian tối tăm rất yên tĩnh, nhưng âm thanh ù ù lại vang lên không ngớt.
Biển hỗn độn hội tụ khí hỗn độn vẫn đang không ngừng cuộn trào, sức mạnh mạnh mẽ và cổ xưa, mang theo sức mạnh huỷ diệt và lôi điện chớp loé như du xà, rất hỗn loạn, từng làn đều cực kỳ nặng nề. May mà đây là hố đen không gian, nếu ở bên ngoài thì những nơi biển hỗn độn này đi qua, không gian sẽ bị nghiền nát thành từng mảnh.
Không biết đến khi nào Đại La Thần Đỉnh mới không rung lên nữa, yên lặng lơ lửng ở đó.
Mà Diệp Thành và ba đạo thân của hắn đã mệt lử, nửa quỳ ở đó thở hổn hển, ai nấy đều đổ mồ hôi đầm đìa, kiệt sức.
Khí hỗn độn quá nặng, muốn thu thập sẽ mất rất nhiều sức lực.
“Nhanh lên, nhanh lên, ăn vào đi”, Diệp Thành đập nát một túi đựng đồ, lượng lớn đan dược linh dịch bay ra, dù Hoang Cổ Thánh Thể có khí huyết dồi dào nhưng cũng phải dùng đan dược để bổ sung khí nguyên.
Nhất khí hoá tam thanh đạo thân, tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân không chút chậm trễ, điên cuồng ăn đan dược để đổi lấy khí nguyên dồi dào.
Không tới nửa canh giờ, bốn người lại mạnh mẽ đứng dậy, cả người tràn đầy khí lực, cùng nhau hợp sức điều khiển Đại La Thần Đỉnh, tiếp tục điên cuồng hút biển hỗn độn hội tụ khí hỗn độn.
Đây là cả một quá trình dài.
Hố đen không gian không phân biệt ngày đêm, nhưng thế giới bên ngoài đã là ba ngày ba đêm.
“Lão tử chờ đến hoa cũng tàn rồi”, trong thế giới dưới lòng đất ở Chính Dương Tông, Thái Hư Cổ Long uể oải, đôi mắt đầy t máu nhìn chằm chằm chín phân thân của Diệp Thành, nó đã mong chờ ba ngày rồi.
Chín phân thân của Diệp Thành nghe câu này của nó liền nhún vai rất có nhân tính, như đang nói: Chúng ta cũng không có cách nào, mất liên lạc rồi.
“Ta phải ngủ một giấc đã, khi nào bản thể các ngươi về nhớ gọi ta dậy”, Thái Hư Cổ Long ngáp dài, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, cả người nằm bò ra đó ngủ thiếp đi, điều đáng nói là tiếng ngáy của nó thật sự như tiếng sấm.
Ba ngày nay, Đại Sở yên bình hơn rất nhiều.
Chính Dương Tông ra vẻ điều động binh tướng nhưng chỉ là thùng rỗng kêu to, cuối cùng vẫn ngừng công kích.
Nhưng càng như vậy, phía Thanh Vân Tông lại càng không dám lơi là cảnh giác, bình yên trước giông bão khiến bọn họ cảm thấy lo lắng, nếu Chính Dương Tông điều động toàn bộ lược lượng thì bọn họ không trụ nổi.
Điều tra, tiếp tục điều tra cho ta!
Trong đại điện của Thanh Vân Tông, vẻ mặt Thanh Vân Lão Tổ vẫn u ám đáng sợ như vậy.
Đã ba ngày trôi qua, đến giờ bọn họ vẫn chưa biết kẻ nào đã hãm hại mình, mặc dù rất nhiều dấu hiệu đều đang hướng vào Hằng Nhạc Tông nhưng lại không có chứng cứ xác thực.
Lại nhìn Hằng Nhạc Tông, tuy rằng bên ngoài sóng yên biển lặng, nhưng thực ra bên trong lại đang gióng trống khua chiêng chuẩn bị cho động thái lớn.
Trong ba ngày qua, họ đã không chỉ một lần suy luận nghĩ tới cảnh tiêu diệt chín đại lão tổ của Thanh Vân, không bỏ qua bất kỳ chi tiết nhỏ nào, cũng đã chọn hơn mười địa điểm phục kích có lợi.
Họ rất chú trọng bước đi táo bạo này.
Trong ba ngày, rất nhiều lão tổ của Hằng Nhạc Tông, Viêm Hoàng, nhà họ Hùng, nhà Tư Đồ, nhà Thượng Quan đã được gọi đến đại điện Hằng Nhạc Tông, ai cũng có tu vi cảnh giới Chuẩn Thiên, chuẩn bị sẵn sàng bất cứ lúc nào.
Phịch! Phịch!
Trong hố đen không gian, Diệp Thành và ba đạo thân lại lần nữa kiệt sức.
Lần này, nhất khí hoá tam thanh đạo thân biến mất, tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân cũng mệt mỏi trở lại nguyên hình, bay về đan hải của Diệp Thành.
Tuy nhiên nỗ lực của họ cũng không vô ích, sau ba ngày chăm chỉ làm việc, biển hỗn độn đã hoàn toàn bị hút vào trong Đại La Thần Đỉnh.
Nào!
Sau tiếng hô hân hoan vui mừng của Diệp Thành, Đại La Thần Đỉnh rung lên, lơ lửng trước mặt hắn.
Đại La Thần Đỉnh hôm nay mới thực sự phi thường, nó vẫn vừa to vừa nặng, mộc mạc tự nhiên như trước, độn giáp thiên tự phía trên tự xếp thành hàng bao quanh, đan xen với thiên âm đại đạo, từng làn khí hỗn độn tràn ra từ bên trong, hoà quyện vào nhau tạo thành thác hỗn độn, liên tục lạc ấn trên Đại La Thần Đỉnh.
Không tệ!
Diệp Thành xoa cằm, đi vòng quanh Đại La Thần Đỉnh, khoé miệng vẫn nở nụ cười vui vẻ.
Sau khi đi quanh vài vòng hắn mới dừng lại, nhìn vào bên trong Đại La Thần Đỉnh.
Đập vào mắt hắn là cả một vùng hỗn độn, đó là biển hỗn độn với sức mạnh thần bí bao la mà cổ xưa, trong đó còn có lôi điện chớp loé như du xà bay qua, ẩn chứa sức mạnh huỷ diệt khiến lòng người sợ hãi.
Ngoài ra hắn còn thấy thấp thoáng một số dị tượng trong đỉnh, đó là thiên địa do hỗn độn hoá thành, có bốn dị tượng thần thú đan xen: thần long bay lượn, phượng hoàng hí gào, bạch hổ gầm thét, huyền vũ thác lộ…
“Hỗn độn thật kỳ diệu!”, Diệp Thành không khỏi cảm thán, dị tượng như ẩn như hiện dù là Tiên Luân Nhãn của hắn cũng không thể nhìn thấu: “Nhặt được bảo bối rồi”.
“Bây giờ ta sẽ luyện hoá các ngươi”.
“Để chào đón các ngươi, ta quyết định đổi tên cho Đại La Thần Đỉnh thành Hỗn Độn Thần Đỉnh”, Diệp Thành sờ cằm cười khà khà: “Ừm, cái tên này rất lợi hại, ta thích”.
“Đi thôi!”, Diệp Thành tâm trạng rất tốt, phất tay cất Hỗn Độn Thần Đỉnh đi.
Trước khi đi, hắn còn liếc nhìn thế giới đen như mực mà yên tĩnh hiu quạnh này một lượt.
Nơi đây là một nơi đầy rẫy những nguy hiểm và cơ hội, ma huyết lần trước và biển hỗn độn lần này, có cái nào không phải đại bảo bối.
Chỉ là sự yên tĩnh chết chóc ở đây khiến Diệp Thành cảm thấy rất không an toàn, dù hắn biết ở một góc nào đó trong đây còn có nhiều bảo bối hơn nữa, nhưng hắn không dám chen vào, bởi vì nơi đây có quá nhiều nguy hiểm chưa biết.
Lòng nghĩ vậy, hắn đã mở Tiên Luân Nhãn ra.
Nhưng khi hắn định sử dụng Tiên Luân Thiên Đạo để ra khỏi hố đen không gian thì một giọng nói cực kỳ yếu ớt vang lên từ nơi sâu trong bóng tối: “Tiểu hữu, cứu ta với”.
Nghe vậy, Diệp Thành nhướng mày, lập tức dỏng tai lên, hắn chắc chắn mình không nghe nhầm, bởi vì giọng nói này ẩn chứa bí pháp, vang vọng bên tai hắn không ngừng chứ không phải hư ảo, rất chân thực.
“Trong hố đen không gian này còn có sinh vật sống ư?”, Diệp Thành đột nhiên nhìn chung quanh tối đen như mực.
“Tiểu hữu, cứu… cứu ta”, ngay sau đó giọng nói yếu ớt ấy lại vang lên, để Diệp Thành tìm ra phương hướng phát ra âm thanh chuẩn xác.
Diệp Thành bất giác nheo mắt, mở Tiên Luân Nhãn nhìn về phía đó, dường như có thể xuyên qua bóng tối vô tận nhìn thấy một người gầy như que củi đang khoanh chân ngồi đó.
Khi Diệp Thành nhìn về phía đó, ông ta không lên tiếng nữa, có vẻ hai tiếng truyền âm khi nãy đã rút hết chút sức lực cuối cùng của ông ta.
Ánh mắt Diệp Thành loé lên, hắn trở tay lấy kiếm Xích Tiêu ra, từ từ lại gần, đi được ba nghìn trượng hắn mới dừng lại, bởi vì hắn chỉ còn cách người đó mười trượng.
Từ khoảng cách gần thế này, Diệp Thành đã thấy rõ hơn, quanh thân người này đầy tử khí, ông ta rất già, gầy gò da bọc xương, tóc bạc trắng, da nhăn nheo, toàn thân phủ đầy bụi, không nhúc nhích, thoạt nhìn ai không biết còn tưởng là tượng đá ấy chứ!
Không phải nói nhiều, người này thảm thương cũng có phần giống với Khương Thái Hư năm đó.
“Đây là người từ thời đại nào không biết!”, Diệp Thành thầm nói trong lòng, hắn có thể khẳng định ông ta đã mắc kẹt trong hố đen không gian này rất lâu rồi, vì nơi đây không có linh khí để bổ sung năng lượng nên mới bị rút cạn thành bộ dạng này.
“Coi như làm việc thiện đi”, Diệp Thành hít một hơi thật sâu, giơ tay phóng thần quang màu vàng vào cơ thể người đó, giúp ông ta bảo vệ tâm mạch đã cực kỳ yếu ớt.
Sau đó hắn vươn bàn tay to, đặt người đó vào Hỗn Độn Thần Đỉnh.
“Cứu một mạng người hơn xây bảy toà tháp, đúng không?”, Diệp Thành nói xong liếc nhìn niệm thân của Đại Nhật Như Lai trong thần đỉnh, nhưng niệm thân ấy chẳng hề nhúc nhích, cũng chẳng quan tâm.
Bình luận facebook