-
Chương 926-930
Chương 926: Thành chủ kế tiếp của Đan Thành
“Việc của Đan Thành ngươi tạm thời không cần quan tâm”, Quỳ Vũ Cương lại lần nữa lên tiếng, “còn nữa, những ngày gần đây đừng có động thái lớn, thời đại này đã không còn như xưa nữa, ta cảm thấy rất nhiều đại địch cái thế đã giải trừ phong ấn rồi”.
“Đại…đại địch cái thế?”
“Đại Sở Huyền Hoàng, Mặc Uyên, Thần Vương, U Minh Diêm La, Pháp Luân Vương, Hồn Vương…”
……..
Phù!
Bên trong địa cung, Diệp Thành sau một đêm tu dưỡng thì từ từ thở ra một hơi mang theo tàn khí, sức mạnh dị thường trong cơ thể hắn đã hoàn toàn được loại bỏ nhưng muốn khôi phục về tiên luân đồng lực ban đầu vẫn cần thêm thời gian.
“Tiểu tử, ta nghe nói tối qua ngươi rất mạnh nhưng sao ta lại nghe nói ngươi bị người ta đánh cho vài trận nhỉ?”, không lâu sau đó, Thái Hư Cổ Long ở trong lòng đất của Chính Dương Tông lên tiếng vang vọng khắp thần hải của Diệp Thành, giọng điệu có phần cảm thấy trong cái rủi có cái may.
“Lão tử vừa tỉnh lại thì nghe thấy giọng của tên tiện nhân nhà ngươi, đúng là vui mà”, Diệp Thành sầm mặt mắng chửi.
Thái Hư Cổ Long vẫn tỏ vẻ thản nhiên, “có phải cảm thấy thực lực của mình chẳng ra sao không?”
“Không thể phủ nhận đúng là vậy”, Diệp Thành ho hắng, nghĩ lại đêm qua hắn thật sự đúng như Thái Hư Cổ Long nói, liên tục bị đánh tới tấp.
“Cảnh giới Chuẩn Thiên cũng phân mạnh yếu”, Thái Hư Cổ Long lên tiếng, “đặc biệt là tu sĩ từ cảnh giới Chuẩn Hoàng quay về cảnh giới Chuẩn Thiên, tu vi của bọn họ mặc dù bị áp chế về cảnh giới Chuẩn Thiên nhưng khả năng cảm ngộ về đạo vẫn không thay đổi”.
“Ta hiểu, ta hiểu, núi cao còn có núi cao hơn, là ý này chứ gì”, Diệp Thành vừa nói vừa không quên trút ít linh dịch vào bên trong Hỗn Độn Thần Đỉnh giúp Âu Dương Vương bù đắp lại những hao tổn sau trận chiến.
Vả lại linh dịch của hắn đều là những loại sử dụng nguyên liệu được tuyển chọn kĩ lưỡng, về cơ bản đều có thể kéo dài tuổi thọ, mặc dù hắn biết những linh dược này không có mấy tác dụng với Âu Dương Vương nhưng có còn hơn không.
Quan trọng nhất là hắn vẫn luôn rất kính nể Âu Dương Vương bên trong đại đỉnh, một tu sĩ cái thế với số mệnh sắp tận mà chết quá sớm thì tực sự mà một sự mất mát quá to lớn đối với giới tu luyện.
“Diệp Thành”, khi Diệp Thành còn đang bận rộn thì phía Đan Thần và Đan Nhất lần lượt đi vào trong địa cung, sau một đêm hồi phục, lúc này bọn họ đều rất tỉnh táo, mặt mày nhuận sắc.
Thấy Diệp Thành đang giúp Âu Dương Vương, bọn họ lần lượt tới trước Hỗn Độn Thần Đỉnh cung kính hành lễ, chỉ cần luận về thời đại của Âu Dương Vương và Đan Vương thôi cũng đủ khiến bọn họ phải làm vậy rồi.
Có điều nghĩ tới đêm qua bọn họ vẫn cảm thấy ái ngại, chín tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên mà không bằng một mình Diệp Thành ở cảnh giới Không Minh. Nếu không phải có Diệp Thành và lão tiền bối bên trong đại đỉnh thì e rằng bọn họ đã bị giết hại từ lâu rồi.
“Các vị trưởng lão, việc mà tối qua Diệp Thành nói không biết các vị đã có đáp án chưa?”, Diệp Thành mỉm cười nhìn mọi người.
“Kết minh”, phía Đan Thần lần lượt hít vào một hơi thật sâu, trải qua sự việc tối hôm qua bọn họ cũng đã hiểu ra Đan Thành hiện giờ trong mắt thế lực tứ phương giống như một miếng mồi béo bở, việc tối qua là một tín hiệu, sau này nhất định sẽ có thêm nhiều thế lực mạnh nhòm ngó bọn họ.
Cho nên muốn sinh tồn trong thế cục hỗn loạn này thì bọn họ cần phải có đồng minh vững mạnh, và đồng minh này không ai khác chính là Diệp Thành, người nắm trong tay cả đội quân tu sĩ.
“Thật sảng khoái”, phía Đan Thần dứt khoát như vậy khiến Diệp Thành không khỏi mừng vui, có một đồng minh như Đan Thành, khả năng chiến đấu của bọn họ nhất định tăng lên nhiều, lần này quay về có thể tuyên chiến với Chính Dương Tông rồi, điều đó cũng có nghĩa rằng việc thống nhất Nam Sở cũng sẽ chỉ trong những ngày này thôi.
“Không vội, chúng ta còn có một điều kiện”, Đan Thần mỉm cười ôn hoà.
“Đừng nói là một điều kiện mà trăm điều kiện cũng không thành vấn đề”, Diệp Thành mỉm cười, “tiền bối cứ nói”.
“Tiểu hữu lấy thân phận là Đan Thánh làm thành chủ tiếp theo của Đan Thành chúng ta”.
“Cái này…cái này…”, Diệp Thành ho hắng, “tiền bối, nói thực lòng con không thích cảm giác bị ràng buộc”.
“Ta sẽ không ràng buộc tiểu hữu”, Đan Thần lại lần nữa mỉm cười: “Chỉ cần tiểu hữu đồng ý làm thành chủ tiếp theo của Đan Thành thì tiểu bối có thể tự do, chỉ hi vọng tiểu bối có thể bảo vệ tốt cơ nghiệp mà liệt đại tiên tổ của Đan Thành dày công xây đắp”.
“Đương nhiên rồi ạ”, Diệp Thành vỗ ngực cười tự tin.
Chương 927: Gộp của cả hai
Chẳng bao lâu sau, Đan Thành trở nên bận rộn, cổng thành rộng mở cả trăm nghìn năm lần đầu tiên đóng lại, kết giới hộ thành chín lớp bắt đầu được giăng lên.
Trên phố, trước mỗi cửa tiệm đều có một trưởng lão của Đan Thành đứng gác, mà trên đường có từng đoàn người mặc áo giáp, tay cầm chiến mâu đi qua đi lại, ngay cả những chủ sạp ở hai bên đường cũng bị kiểm soát.
Hành động này tạo nên bầu không khí căng thẳng cho Đan Thành vốn yên ả, thanh bình.
Tuy nhiên tất cả đều có lý do của nó.
Tuy Đan Thành đã liên minh với phía Diệp Thành nhưng sự việc vẫn chưa kết thúc.
Đan Thành không phải thế lực bình thường, nó khác với các thế lực tu luyện khác. Bởi vì thế lực trong Đan Thành rất phức tạp, có thể thấy sạp quán và cửa tiệm ở khắp mọi nơi hai bên đường, nhưng hơn phân nửa là người của thế lực khác, họ chỉ mượn vùng đất trù phú là Đan Thành để kinh doanh mà thôi. Tuy Đan Thành đã liên minh với Diệp Thành nhưng không có nghĩa là những thế lực này cũng liên minh với hắn.
Vì vậy, nhìn thì có vẻ là liên minh gọn gàng dứt khoát, nhưng lại liên quan đến lợi ích của rất nhiều thế lực.
“Đan Thành định làm gì vậy?”, các chủ cửa hàng đứng trước cửa, hơi nhíu mày nhìn những thị vệ của Đan Thành đang đi qua đi lại.
“Yên tâm đi, đừng lo lắng, có người trà trộn vào nên chúng ta đang kiểm tra theo thông lệ thôi”, trưởng lão của Đan Thành đứng gác trước cửa tiệm khẽ mỉm cười.
“Gián điệp?”
“Các ngươi đừng hành động hấp tấp, tránh gây ra những rắc rối không đáng có”.
“Tiền bối làm vậy có phải động tĩnh hơi lớn không?”, trước toà cung điện cao nhất ở Đan phủ, Diệp Thành đứng đó nhìn về phía Đan Thành đông đúc, sau đó lại chuyển tầm mắt sang Đan Thần đang đứng bên cạnh.
“Vì an toàn, tất cả những điều này đều cần thiết”, Đan Thần hít sâu một hơi: “Mấy năm nay có quá nhiều thế lực thâm nhập vào Đan Thành bằng nhiều cách khác nhau, đủ để uy hiếp chúng ta, nếu đã liên minh với các con rồi thì cũng nên lọc bớt những thế lực này”.
“Cũng không cần phải lọc hết”, Diệp Thành mỉm cười: “Với khả năng triệu tập của Đan Thành, nếu ném cho họ hi vọng liên minh, có lẽ sẽ rất ít thế lực từ chối!”
“Yên tâm, ta tự có chừng mực”, Đan Thần vuốt râu, mỉm cười: “Chuyện này các sư đệ sẽ đi đàm phán với từng người, ta tin sẽ không có vấn đề gì lớn, còn những thế lực có âm mưu làm việc xấu, đương nhiên ta sẽ không nương tay”.
“Xem ra thu hoạch lần này chắc chắn không nhỏ”, Diệp Thành cười vui vẻ: “Liên minh với Đan Thành, còn có thể liên minh với nhiều thế lực khác, lần này về chúng ta sẽ chuẩn bị khai chiến với Chính Dương, thống nhất Nam Sở”.
“Phán đoán của con rất đúng”, Đan Thần lại hít sâu một hơi: “Đại Sở thời nay quả thực không bằng những thời đại trước, mạng lưới tình báo của Đan Thành tra ra rất nhiều thế lực bí ẩn và đáng sợ, hiện tại chúng đang rục rịch ở mọi ngóc ngách của Đại Sở, tất cả đều là kẻ thù lớn của Đại Sở từ thời cửu Hoàng, sau bao năm tháng, dù suy tàn nhưng nền tảng của chúng vẫn còn đó”.
“Xu thế chung của thiên hạ, cứ tan lâu rồi lại hợp, hợp lâu rồi lại tan. Cái gọi là thái bình hưng thịnh không chỉ cần lòng nhiệt huyết mà còn là một chặng đường trải đầy xương máu”.
“Ở độ tuổi này mà đã có giác ngộ như vậy, con lợi hại hơn ta nghĩ nhiều đấy”, Đan Thần nở nụ cười hài lòng.
“Tiền bối quá khen”.
“Chúng ta nói về chuyện luyện đan đi”, Đan Thần mỉm cười chuyển chủ đề, nhã nhặn nhìn Diệp Thành: “Một năm trước con đã luyện được linh đan bốn vân, bây giờ chắc đã có thể dễ dàng luyện được linh đan năm vân rồi đúng không!”
“Chuyện nhỏ ạ”, Diệp Thành để lộ hai hàm răng trắng tinh.
“Linh đan sáu vân thì sao?”, Đan Thần lại hỏi.
“Chậc…”, Diệp Thành ho khan: “Nói thật thì con vẫn chưa thử bao giờ”.
“Ta thử rồi”, Đan Thần vẫn cười, chỉ là nụ cười ấy lại có vẻ tự giễu: “Nhưng lần nào cũng thất bại”.
“Tiền bối có đan phương của linh đan sáu vân ạ?”, hai mắt Diệp Thành sáng ngời nhìn Đan Thần.
“Có”, Đan Thần nhẹ gật đầu, không hề che giấu: “Nhưng chỉ có một nửa đan phương thôi, lại là đan phương do ta tỉ mỉ tìm tòi mấy trăm năm nay, muốn luận ra nửa còn lại cần một thời gian dài nữa, mà nguyên liệu để luyện đan lại quá khó tìm”.
“Thật trùng hợp”, Diệp Thành bảo: “Gần đây con cũng đang nghiên cứu một loại linh đan sáu vân, mà nguyên liệu luyện chế ra nó cũng cực kỳ khó tìm”.
“Con cũng đang nghiên cứu linh đan sáu vân à?”
“Rảnh rỗi nên nghiên cứu chơi thôi ạ!”, Diệp Thành trả lời, lấy một cuộn giấy cổ đưa cho Đan Thần, trên đó viết cả mấy trăm loại nguyên liệu luyện đan: “Tiền bối nhìn thử xem Đan Thành có nguyên liệu nào trong số này không? Nếu có thì hy vọng người có thể bán cho con, đây cũng là mục đích khác trong chuyến đi lần này của con, bởi vì những nguyên liệu này thật sự quá khó tìm, nếu ngay cả Đan Thành cũng không có thì những nơi khác lại càng không cần nhắc đến”.
Diệp Thành nói một tràng mà Đan Thần cũng không đáp lại, lúc này ông đang tập trung xem từng loại nguyên liệu luyện đan, hơn nữa càng nhìn mắt ông càng trở nên sâu hơn.
Chừng năm giây sau, Đan Thần mới gập cuộn giấy cổ lại, nhìn Diệp Thành: “Con đang nghiên cứu Thiên Tịch Đan?”
Nghe vậy, Diệp Thành khẽ ồ lên: “Tiền bối biết ạ?”
“Đương nhiên ta biết rồi”, Đan Thần cười nhẹ: “Vì chúng ta đang cùng nghiên cứu một loại đan dược, nguyên liệu luyện đan của con giống đến chín phần những loại nguyên liệu mà ta suy luận ra”.
“Loại đan dược mà tiền bối suy ra một nửa đan phương chính là Thiên Tịch Đan ạ?”
“Đúng như con đoán”, Đan Thần gật đầu: “Không ngờ chúng ta đều nghiên cứu Thiên Tịch Đan”.
“Vậy tiền bối đã thu thập đủ hết nguyên liệu luyện chế chưa ạ?”, Diệp Thành vội hỏi, đây mới là điều hắn thật sự quan tâm.
“Đã thu thập được tám phần, có mấy chục loại đến giờ vẫn chưa tìm ra”.
“Vậy thêm của con nữa thì sao?”, Diệp Thành lật đật lấy một chiếc túi đựng đồ ra đưa cho Đan Thần: “Con cũng thu thập được gần trăm loại, không biết của hai chúng ta gộp lại đã đủ chưa”.
Đan Thần không nói gì, nhanh tay nhận lấy túi đựng đồ, sau khi mở ra, vừa nhìn vào trong hai mắt ông đã sáng lên, với định lực của ông mà hơi thở cũng trở nên dồn dập.
“Thế nào rồi ạ? Có đủ không tiền bối?”, Diệp Thành nhìn chằm chằm Đan Thần.
“Có một số nguyên liệu con có ta cũng có, nhưng có một số nguyên liệu con có ta không có”, Đan Thần mừng rỡ bảo: “Gom cả hai lại, còn thiếu ba loại”.
“Ba loại nào nữa ạ?”, Diệp Thành hỏi ngay, hắn đã không nén được nỗi kích động trong lòng nữa.
“Tuỷ phượng hoàng, máu rồng, sừng kỳ lân”.
“Đều là thần thú”, Diệp Thành tặc lưỡi, hai giây sau hắn xoa cằm, suy tư: “Con từng uống một giọt máu rồng của Bá Vương Long, không biết máu tinh nguyên của con có thay được máu rồng không?”
“Con từng uống máu rồng?”, Đan Thần ngạc nhiên.
“Con từng uống khi ở thành cổ Thiên Long”.
“Nếu vậy trong huyết mạch của con đã có sức mạnh của máu rồng, có lẽ sẽ thay thế được”.
“Vậy chỉ còn thiếu tuỷ phượng hoàng và sừng kỳ lân thôi”, Diệp Thành cười tươi, có phần kích động.
“Hai loại nguyên liệu này tuy đến giờ vẫn chưa có thông tin, nhưng hy vọng có thể tìm thấy”, Đan Thần hít sâu một hơi: “Đan Thành sẽ cố gắng hết sức để tìm ra hai nguyên liệu này, đến khi thu thập đủ, chúng ta có thể thử luyện chế”.
“Tiền bối, có phải người có Thiên Tịch Đan hoàn chỉnh không ạ?”, Diệp Thành mỉm cười nhìn Đan Thần.
“Đã từng có”, Đan Thần đáp: “Hàng nghìn năm nay, Đan Thành ta đã không chỉ một lần lấy được Thiên Tịch Đan từ Thiên Huyền Môn, chúng ta cũng từng bế quan nghiên cứu nhưng đến cuối cùng hầu như đều đã uống hết. Ví dụ như ta, ta đã uống không chỉ một viên Thiên Tịch Đan, nhưng tu vi cảnh giới Chuẩn Thiên đỉnh phong vẫn không có chút tiến triển nào, chứ đừng nói là tiến cấp đến cảnh giới Thiên”.
“Thật đáng tiếc”, Diệp Thành thở dài, hắn vốn định mượn Thiên Tịch Đan hoàn chỉnh xem thử, bây giờ xem ra là hắn nghĩ nhiều rồi.
“Đây là nửa đầu đan phương của Thiên Tịch Đan mà ta suy luận ra”, Đan Thần đưa một tập giấy cho Diệp Thành: “Trong đây có rất nhiều chỗ không chính xác, cần phải kiểm tra nhiều lần”.
Chương 928: Sự trùng hợp
Diệp Thành nhận lấy, chậm rãi mở ra, nội dung bên trong được hắn lạc ấn toàn bộ trong thần hải.
“Sai khá nhiều”, vừa nhìn hắn vừa thầm nói, nhưng Đan Thần có thể suy luận ra một nửa đan phương phức tạp thế này vẫn khiến hắn rất ngạc nhiên. Phải biết rằng Đan Thần không có Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, có thể làm đến mức này đã là rất đáng quý rồi.
“Thế nào, có phải có vài chỗ sai lệch với con nghiên cứu không?”, Đan Thần cười hỏi.
“Đại khái cũng như nhau ạ”, Diệp Thành trả tập đan phương lại cho Đan Thần, nói tiếp: “Nhưng quả thực cũng có một số chi tiết sai lệch”.
Nói xong hắn cũng lạc ấn phương pháp luyện đan mình tìm được vào một cuộn giấy rồi đưa cho Đan Thần: “Của con cũng chưa hoàn chỉnh, nhưng kết hợp của hai chúng ta lại có lẽ cũng được bảy phần”.
Đúng là của hắn cũng không hoàn chỉnh, vì trong tay hắn chỉ có nửa viên Thiên Tịch Đan, Thiên Tịch Đan không hoàn chỉnh, linh hồn lạc ấn đương nhiên cũng có thiếu sót.
Nhưng điều khiến hắn ngạc nhiên vui mừng là một nửa đan phương mà Đan Thần suy luận ra có rất nhiều chỗ có thể bù đắp những thiếu sót của hắn, mặc dù đan phương của hai người gộp lại mới chỉ là bảy phần đan phương hoàn chỉnh, nhưng cũng đã là một việc đáng mừng.
“Tuyệt vời, thật tuyệt vời!”, Đan Thần vừa nhìn cuộn giấy Diệp Thành đưa vừa cảm thán: “Sao ta lại không nghĩ ra chứ! Thì ra là vậy, thì ra là vậy”.
Một lúc sau ông mới đưa cuộn giấy lại cho Diệp Thành, ánh mắt nhìn Diệp Thành cũng thay đổi.
Ông dùng mấy trăm năm mới có thể suy luận ra nửa đan phương của Thiên Tịch Đan, trong đó còn có rất nhiều sai sót, thế nhưng Diệp Thành lại chỉ dùng một năm để suy luận ra đan phương phức tạp thế này. Tuy đan phương của hắn cũng không hoàn chỉnh, nhưng so sánh hai người với nhau thì người làm chủ Đan Thành là ông đã hoàn toàn bị hắn đánh bại!
“Hậu sinh khả uý, đúng là hậu sinh khả uý!”, Đan Thần nở nụ cười cảm thán và hài lòng: “Đan Thành của ta thật sự có người thừa kế rồi”.
“Tiền bối lại chê cười con rồi”, Diệp Thành mỉm cười: “Con đang nghĩ đến phiên hội đấu giá của chợ đen U Minh ba năm một lần”.
“Con muốn đấu giá nửa viên Thiên Tịch Đan về nguyên cứu đúng không?”, Đan Thần hỏi.
“Đúng vậy”, Diệp Thành hít sâu một hơi, không phủ nhận: “Con cần một viên Thiên Tịch Đan hoàn chỉnh, có Thiên Tịch Đan hoàn chỉnh là con có thể suy được ra toàn bộ đan phương”.
“Vậy có lẽ con phải thất vọng rồi”, Đan Thần thở dài.
“Là… Là sao ạ?”
“Đúng là cứ ba năm chợ đen U Minh sẽ mở một cuộc đấu giá, nhưng không phải lần nào cũng đấu giá Thiên Tịch Đan, cũng không có quy luật cho mỗi lần đấu giá Thiên Tịch Đan cả, ví dụ như trước kia, hai lần đấu giá Thiên Tịch Đan cách nhau cả trăm năm”.
“Đáng chết, lại còn thế nữa”, nghe Đan Thần nói vậy, khoé miệng Diệp Thành bất giác co giật.
“Thiên Huyền Môn trước nay đều không theo lẽ thường”, Đan Thần lắc đầu bất lực: “Phiên đấu giá ở chợ đen U Minh lần sau có thể có, cũng có thể không, trước khi tin tức được công bố, không ai dám đảm bảo cả, tất cả đều là ẩn sổ”.
“Haiz!”, Diệp Thành day mạnh đầu mày: “Nếu cả trăm năm mới đấu giá Thiên Tịch Đan một lần thì con đúng là đen đủi”.
“Phải xem vận may rồi”, Đan Thần cũng rất bất đắc dĩ: “Nếu biết trước có hậu bối xuất sắc như con thì khi xưa chúng ta đã giữ một viên Thiên Tịch Đan lại để nghiên cứu, đúng là lãng phí!”
Rất lãng phí! Diệp Thành cúi đầu bĩu môi, uống hết mấy viên Thiên Tịch Đan, có thể không lãng phí sao?
Đương nhiên hắn sẽ không nói ra những lời này, phần nhiều là hắn cảm thấy tiếc nuối. Bao nhiêu người đều đã uống Thiên Tịch Đan, mà trong tay hắn chỉ có nửa viên, khiến hắn có cảm giác khó nói thành lời.
“Con về Hằng Nhạc trước đây”, cuối cùng Diệp Thành lắc đầu chuẩn bị đi.
“Không đợi Lạc Hi xuất quan à?’, Đan Thần cười ôn hoà: “Sau khi con chết, cô nhóc đó buồn lắm”.
“Khi nào tiêu diệt được Chính Dương Tông, con sẽ trở lại”, Diệp Thành cười tươi rồi bước vào hư thiên, lao vút qua bầu trời như một đạo thần hồng.
“Ta thật sự già rồi!”, nhìn bóng lưng rời đi của Diệp Thành, Đan Thần buồn bã nói.
“Sư tôn”, chẳng mấy chốc, Huyền Nữ mặc đồ trắng bước tới, miệng gọi sư tôn nhưng mắt lại nhìn theo bóng lưng Diệp Thành, cho đến khi Diệp Thành biến mất khỏi tầm mắt, cô ta vẫn ngơ ngác nhìn theo.
Thấy Huyền Nữ như vậy, Đan Thần không khỏi nở nụ cười: “Xem ra sức hấp dẫn của tiểu tử kia quả thật không nhỏ!”
Nghe vậy Huyền Nữ mới như bừng tỉnh, vội vàng dời tầm mắt, gò má thoáng ửng hồng, nhưng vẻ ngưỡng mộ trong mắt cô ta còn xen lẫn sự tự giễu.
“Vi sư đã quyết định để hắn làm thành chủ của Đan Thành đời tiếp theo rồi”, Đan Thần khẽ vuốt râu: “Huyền Nữ à, đừng trách sư tôn nhé”.
“Huynh ấy là Đan Thánh, không ai thích hợp làm thành chủ Đan Thành hơn huynh ấy cả”, Huyền Nữ mỉm cười thoải mái, không chút để bụng: “Sư tôn yên tâm, Huyền Nữ sẽ dốc hết sức giúp đỡ huynh ấy, để Đan Thành lại được vinh quang như trước đây…”
“Con có thể nghĩ vậy, vi sư rất mừng”.
Bên này, Diệp Thành đã ra khỏi Đan phủ, hắn lại đeo mặt nạ lên.
Chương 929: Lời mời từ Phượng Hoàng Các
Trên đường lớn vẫn người đông tấp nập, vì Đan Thành gây ra động tĩnh lớn nên mọi người đều lo lắng. Đây là Đan Thành, nếu Đan Thành muốn đối phó với họ thì họ cũng không có khả năng phản kháng.
“Sao lại bắt ta, dựa vào đâu mà bắt ta chứ?”, dọc đường đi, Diệp Thành liên tục nghe thấy những âm thanh như này.
Như Đan Thần nói, Đan Thành đang thanh trừng các thế lực khác, mà người của những thế lực như Thị Huyết Điện chính là đối tượng bị nhắm đến hàng đầu, những thế lực khác đương nhiên không nằm trong phạm vi này.
“Đan Thành, tốt lắm”, thu hồi tầm mắt, Diệp Thành hít sâu một hơi, bất giác đẩy nhanh tốc độ.
“Tiểu hữu, xin dừng bước, có thể vào lầu các nói chuyện không?”, ngay sau đó, một giọng nói được truyền âm đến thần hải của Diệp Thành.
Nghe vậy, Diệp Thành khẽ cau mày, vô thức nhìn sang một bên, cuối cùng ánh mắt hắn dừng lại ở một cửa hàng, trên tấm bảng của cửa hàng có khắc ba chữ lớn rất đẹp: Phượng Hoàng Các.
Nhìn ba chữ này, Diệp Thành nhướng mày.
Hắn rất quen thuộc với nơi này, đây chẳng phải nơi hắn mua Tiên Nghê Thường bảy màu và Phượng Nghê Thường bảy màu cho Sở Huyên và Sở Linh sao? Chủ cửa hàng cũng rất tốt, còn tặng hắn hai cây trâm Phượng Ngọc Châu, nhưng hai bộ nghê thường ấy quả thực đã khiến hắn tốn mấy trăm nghìn linh thạch.
Trong lòng thầm nghĩ như vậy, Diệp Thành vô thức cất bước, đi lên bậc thang đá của Phượng Hoàng Các.
Có lẽ trưởng lão của Đan Thành đang canh giữ lối vào Phượng Hoàng Các biết là Diệp Thành nên không ngăn cản, để cho hắn đi vào.
Diệp Thành vừa vào Phượng Hoàng Các đã thấy một nữ tử áo trắng đang đứng ở đó, lúc này cô ta đang nở nụ cười nhìn hắn.
“Tiền bối tìm ta có chuyện gì sao?”, Diệp Thành thử dò hỏi.
“Tiểu hữu, mời vào trong”, nữ tử áo trắng khẽ cười, đưa tay ra: “Chủ nhân của ta chờ ngươi đã lâu”.
“Đã hiểu”, Diệp Thành gật đầu cười, đi vào trong các.
Vừa đi qua cánh cổng lớn bên trong, mắt Diệp Thành sáng lên, không ngờ phía sau của Phượng Hoàng Các lại là một thế giới khác, đó là một rừng trúc, trúc xanh biếc đan xen, lá trúc còn lấp lánh ánh sáng của những giọt sương.
“Nơi này thật tuyệt”, Diệp Thành nhìn trái ngó phải suốt dọc đường, hai mắt hắn sáng lên, bởi vì hai bên đường đi trong rừng trúc nhỏ này mọc đầy linh thảo, một số loại còn rất quý, là nguyên liệu không thể thiếu cho việc luyện đan.
“Chủ nhân nơi này không đơn giản”, Diệp Thành thầm nói, bước chân không giảm tốc độ.
Ở nơi sâu thẳm khuất sau rặng trúc, hắn nhìn thấy một bóng người xinh đẹp, cô ta mặc bộ quần áo màu trắng tinh khôi, toàn thân được thần hà bao quanh, mái tóc bồng bềnh như sóng nước cũng được nhuộm thần hoa. Nhìn từ xa, trông cô ta như mộng ảo, giống như tiên nữ cung Quảng Hàn, không bị ảnh hưởng bởi bụi trần thế gian.
“Thật mạnh”, Diệp Thành khẽ cau mày, tuy nữ tử này thánh khiết hoàn mỹ nhưng lại khiến hắn có cảm giác vô cùng áp lực.
“Không ngờ trong Đan Thành lại có một nữ tu sĩ cường đại thế này”, Diệp Thành lẩm bẩm, vẻ mặt trở lại bình thường, hắn chậm rãi đi tới.
Đến khi tới gần, hắn mới phát hiện trước mặt nữ tử ấy còn có một bức chân dung, hay nói cách khác lúc này cô ta đang vẽ tranh, mỗi nét vẽ đều có sức mê hoặc khó tả, giống như hoạ sĩ, điềm tĩnh mà tươi đẹp.
“Vãn bối Diệp Thành xin chào tiền bối”, Diệp Thành dừng bước sau lưng nữ tử áo trắng, lẽ phép chắp tay cúi đầu.
“Xem ta vẽ thế nào”, nữ tử áo trắng lên tiếng, giọng nói dễ nghe quyến rũ như âm thanh của tự nhiên.
Lời nói của cô ta khiến Diệp Thành vô cùng ngạc nhiên, không ngờ nữ tử áo trắng lại nói với hắn như vậy.
Nhưng dù thế hắn vẫn đưa mắt nhìn bức chân dung.
Vừa nhìn hắn đã giật mình, bởi vì người nữ tử áo trắng vẽ chẳng phải chính là hắn sao? Từng đường nét trên khuôn mặt đều đẹp đến bất ngờ, chỉ khác là người trong tranh có một vết kiếm chừng hai tấc trên trán mà thôi.
“Tiền bối, người…”, Diệp Thành ho khan một tiếng rồi lại nhìn nữ tử áo trắng.
Nữ tử áo trắng không trả lời mà chỉ cười nhẹ, bút lông trong tay vẽ nốt nét cuối cùng, sau đó cô ta tự thưởng thức kiệt tác của mình, cuối cùng cuộn bức chân dung lại.
“Tặng ngươi”, nữ tử áo trắng quay người, đưa bức chân dung đã được cuộn lại cho Diệp Thành.
Lúc này Diệp Thành mới được thấy rõ khuôn mặt nữ tử này, đó thật sự là một khuôn mặt hoàn hảo, cô ta là người đẹp nhất hắn thấy từ khi tu đạo đến nay, đôi mắt ấy trong veo không nhiễm một chút bụi trần.
Có lẽ nhìn quá chăm chú nên hắn quên cả nhận tranh.
Thấy vậy, nữ tử áo trắng nhoẻn miệng cười: “Ta tên là Thiên Thương Nguyệt”.
Nghe lời này, Diệp Thành mới bừng tỉnh, hắn lúng túng, vội vàng cầm lấy cuộn tranh: “Chờ đã…”
Diệp Thành như nhớ tới điều gì, hắn quan sát nữ tử áo trắng: “Tiền bối họ Thiên Thương?”
Nữ tử áo trắng không đáp, chỉ khẽ gật đầu.
“Vậy Nguyệt Hoàng là…”, Diệp Thành ngập ngừng nhìn nữ tử áo trắng tên Thiên Thương Nguyệt trước mắt. Bởi vì ở Đại Sở chỉ có người tộc Nguyệt Hoàng mới dùng họ này.
Chương 930: Con gái của Nguyệt Hoàng
“Đó là thân nương của ta”, nhìn ánh mắt tò mò của Diệp Thành, Thiên Thương Nguyệt mỉm cười nhưng không hề tỏ ra thất lễ.
“Nữ tử đích truyền của Nguyệt Hoàng”, Diệp Thành đã có sự chuẩn bị tâm lý từ trước nên cũng chỉ hơi bất ngờ một chút, hắn không ngờ người đứng trước mặt mình lại có thân phận cao quý như vậy, tính về tuổi tác thì vị tiền bối này cũng đã vài chục nghìn tuổi rồi.
Có điều, hắn cũng chỉ thẫn thờ chỉ trong đôi ba giây, Thiên Thương Nguyệt và con gái của Đại Sở Hoàng Yên của Huyền Hoàng, Nam Minh Ngọc Thu con gái Huyền Hoàng có lẽ giống nhau, bị phong ấn từ xưa, nếu như luận về tuổi thực thì tuyệt đối không vượt qua ba trăm tuổi.
“Thế giới này sao thế nhỉ, thích chơi phong ấn vậy sao?”, Diệp Thành thắc mắc. Các tiền bối không già đi trong thời đại của mình được sao? Sao cứ phải phong ấn tới thời đại này để doạ người cơ chứ.
“Lần này ta mời tiểu hữu đến là có một việc thỉnh cầu”, khi Diệp Thành còn đang thắc mắc thì Thiên Thương Nguyệt lên tiếng.
“Tiền bối xin cứ nói, chỉ cần là việc vãn bối có thể làm thì nhất định sẽ không chối từ”, Diệp Thành mỉm cười.
“Đi tới Thập Vạn Đại Sơn với ta một chuyến”.
“Thập…Thập Vạn Đại Sơn?”, nghe cái tên này, khoé miệng Diệp Thành bất giác giật lên, từ lần trước sau khi ra khỏi Thập Vạn Đại Sơn hắn đã thề tuyệt đối sẽ không tới nơi quỷ quyệt ấy thêm một lần nào nữa, nơi đó chỉ khiến người ta phải khiếp sợ mà thôi.
Hiện giờ nghe lời thỉnh cầu này, Diệp Thành không khỏi run rẩy, lần trước sau khi ra ngoài Nam Minh Ngọc Thu đã trở nên điên loạn, hắn không muốn Thiên Thương Nguyệt con gái của Nguyệt Hoàng giống như Nam Minh Ngọc Thu.
“Tiền bối, Thập Vạn Đại Sơn không phải là một nơi tốt đẹp gì, người tới đó làm gì?”, Diệp Thành ho hắng, hắn không hề có chút tự tin nào.
“Tìm thân nương của ta”, Thiên Thương Nguyệt hít vào một hơi thật sâu.
“Nguyệt …Nguyệt Hoàng cũng từng tới Thập Vạn Đại Sơn?”, Diệp Thành kinh ngạc nhìn Thiên Thương Nguyệt.
“Sau khi phong ấn ta, mẫu thân đã tới Thập Vạn Đại Sơn, đây là chuyện mà sau này ta mới biết”, Thiên Thương Nguyệt khẽ giọng lên tiếng.
“Nguyệt Hoàng và Huyền Hoàng đều tới Thập Vạn Đại Sơn?”, Diệp Thành đảo mắt, hắn bất giác lẩm bẩm: “Tại sao sau khi trở thành hoàng đế rồi mà người ta vẫn cứ thích tới Thập Vạn Đại Sơn làm gì?”
Trong lúc này, Diệp Thành chợt muốn tìm con gái của Sở Hoàng là Sở Hoàng Yên và con trai của Đông Hoàng - Chu Thiên Dật để hỏi xem có phải năm xưa Sở Hoàng và Đông Hoàng đều tới Thập Vạn Đại Sơn không?
Phía này, Thiên Thương Nguyệt trầm ngâm quan sát Diệp Thành và chờ đợi câu trả lời từ hắn.
Thấy vậy, Diệp Thành xoa mũi: “Đại Sở có bao nhiêu người như vậy những người mạnh hơn con rất nhiều, sao tiền bối lại muốn con đi cùng?”
“Vì ngươi có Lục Đạo Tiên Luân Nhãn có thể nhìn thấy thứ mà ta không thấy”, Thiên Thương Nguyệt nói.
“Tiền bối, nói thực thì nơi quỷ quái ấy có đánh chết con cũng không muốn đi”, Diệp Thành ho hắng, “lần trước vào đó con suýt thì không thể ra nổi, khó khăn lắm mới ra ngoài được còn Nam Minh Ngọc Thu cũng phát điện, con không muốn đi cùng tiền bối vào đó, sau khi ra ngoài tiền bối cũng sẽ điên loạn giống Nam Minh Ngọc Thu thôi”.
“Cho dù kết cục thế nào thì cũng không thể trách ngươi”, Thiên Thương Nguyệt nói rồi không quên cúi đầu chắp tay với Diệp Thành.
“Tiền bối hành lễ như vậy muốn vãn bối tổn thọ sao?”, Diệp Thành vội tiến lên trước.
“Lời khẩn cầu của tộc Thiên Thương mong tiểu hữu đồng ý, Quảng Hàn Cung cảm kích vô cùng”, Thiên Thương Nguyệt không vì Diệp Thành tới đỡ mình mà đứng dậy.
Nhìn Thiên Thương Nguyệt như vậy, Diệp Thành rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, với thân phận và vai vế của Thiên Thương Nguyệt mà hành lễ như vậy với hắn chẳng khác gì làm khó hắn cả.
Trong lúc bất lực, Diệp Thành đành gật đầu: “Con đồng ý”.
“Đa tạ tiểu hữu”, Thiên Thương Nguyệt nở nụ cười.
“Có điều con có một điều kiện”, Diệp Thành xoa mũi.
“Tiểu hữu cứ nói”.
“Không biết Quảng Hàn Cung của người có thể kết liên minh với con không?”, Diệp Thành mỉm cười, biết điều kiện này có phần không được thích hợp, thậm chí có ý hơi uy hiếp khiến hắn khó lòng mở lời.
Có điều vì tương lai của Viêm Hoàng, Hằng Nhạc và Đan Thành và nhiều thế gia khác nên hắn vẫn quyết định mặt dày một phen.
“Đương nhiên có thể”, Thiên Thương Nguyệt mỉm cười, “nhưng trong khoảng thời gian ngắn chúng ta e rằng không thể giúp đỡ các ngươi vì trên tám phần người của Quảng Hàn Cung đều trong trạng thái phong ấn”.
“Không sao cả”, Diệp Thành cười đáp: “Chỉ cần tiền bối đồng ý là được, thời gian sớm hay muộn không thành vấn đề, còn việc Thập Vạn Đại Sơn con ghi nhớ rồi, đợi lần này con về xử lý xong Chính Dương Tông sẽ đi cùng tiền bối”.
“Vậy thì cảm ơn tiểu hữu”.
“Hợp tác hai bên cùng có lợi mà”, Diệp Thành cười tươi sau đó phất tay bay ra ngoài.
Nhìn bóng hình Diệp Thành rời đi, Thiên Thương Nguyệt chợt thất thần, trong đôi mắt còn mang theo vẻ mơ màng, cô thầm nhủ: “Huyền Phong, hai người thật sự quá giống nhau”.
Phía này, Diệp Thành đã ra khỏi Đan Thành, hắn bay về phía Hằng Nhạc Tông như một đạo thần quang.
“Lần này thu hoạch không tồi”, vừa ngự không phi hành, Diệp Thành vừa mỉm cười: “Chưởng môn sư bá e rằng không ngờ mình có thể kéo được nhiều thế lực đồng minh như vậy cho mà xem”.
“Tiểu tử, Long gia đợi ngươi đến bạc đầu rồi”, không lâu sau đó, Thái Hư Cổ Long lên tiếng, vang vọng trong thần hải của Diệp Thành: “Đừng kéo dài thời gian nữa, lần này quay về đánh Chính Dương Tông đi”.
“Chẳng phải ta đang quay về sao?”, Diệp Thành bĩu môi, “lâu như vậy còn đợi được chứ một hay hai ngày nữa có là gì?”
“Ta không đợi được nữa rồi”.
“Yên tâm, sẽ nhanh thôi. Ồ đúng rồi, vài ngày nữa ta phải đi Thập Vạn Đại Sơn với con gái của Nguyệt Hoàng, ngươi có muốn đi xem xem không?”
“Đi, nhất định phải đi rồi”, Thái Hư Cổ Long ngẩng đầu, “lão tử nghĩ kĩ rồi, sau khi ra khỏi đây phải đi tới Thập Vạn Đại Sơn trước, xem xem rốt cục nơi đó có nguy hiểm như ngươi nói không, ta…đợi đã, con gái của Nguyệt Hoàng?”
“Rất kì lạ phải không?”, Diệp Thành tặc lưỡi, “cũng giống như Nam Minh Ngọc Thu, cô ta cũng muốn tới Thập Vạn Đại Sơn tìm thân nương Nguyệt Hoàng của mình”.
“Nguyệt Hoàng cũng tới Thập Vạn Đại Sơn?”
“Có lẽ là vậy”, Diệp Thành xoa cằm, “đã biết có Nguyệt Hoàng và Huyền Hoàng vào Thập Vạn Đại Sơn, vả lại sau khi vào còn bặt vô âm tín vậy thì Thập Vạn Đại Sơn có chứa rất nhiều bí mật”.
“Vậy thì lão tử càng phải đi”, đôi mắt Thái Hư Cổ Long loé sáng, “ta thích thử thách”.
Diệp Thành vẫn thản nhiên như thường, tới lúc đó đừng có vì sợ quá mà đái cả ra đấy.
Rầm! Rầm!
Khi cả hai đang nói chuyện thì bên trong rặng núi cách đó xa xa vang lên tiếng động rầm trời.
Nghe vậy, Diệp Thành vô thức nhìn ra xa, trong màn đêm u tối, hắn trông thấy hai ngọn núi sừng sững lần lượt sụp đổ, phía đó trời đất đều bị luồng sát khí bao trùm.
“Có chuyện gì thế chứ?”, Diệp Thành cau mày, hắn bước ra cả trăm trượng bay về phía đó.
Từ xa hắn đã trông thấy hai bóng người đang đại chiến.
Một bên là một người đàn ông thân hình vạm vỡ, trên cơ thể còn khắc những đạo phù văn cổ xưa, tay cầm chiến rìu, từng thớ thịt trên cơ thể giống như giao long, điểm dị thường nhất chính là đôi mắt của người này, đôi con ngươi có màu đen.
“Đó là thứ…thứ gì?”, Diệp Thành há miệng nhưng lại dùng từ “thứ” để hình dung về người kia, vì hắn thực sự nhìn không ra người đó là loại gì, không phải người, không phải tu sĩ, không có máu, không có linh khí hiển hiện, giống như Âm Minh Tử Tướng vậy.
Nhưng người đó không phải là Âm Minh Tử Tướng mà là một sự tồn tại nguy hiểm hơn cả Âm Minh Tử Tướng, nói chính xác hơn thì là loại giữa người sống và người chết.
Diệp Thành khó hiểu nhìn về hướng khác.
Ập vào mắt hắn là một bóng hình toàn thân có thần hà ba màu bao quanh, phần váy bị nhuốm máu, thân hình thảm hại, trên trán còn có ấn kí cổ xưa, điều đáng nói đó là khí tức người này vô cùng hỗn loạn.
“Cơ Tuyết Băng?”, Diệp Thành sững người.
“Việc của Đan Thành ngươi tạm thời không cần quan tâm”, Quỳ Vũ Cương lại lần nữa lên tiếng, “còn nữa, những ngày gần đây đừng có động thái lớn, thời đại này đã không còn như xưa nữa, ta cảm thấy rất nhiều đại địch cái thế đã giải trừ phong ấn rồi”.
“Đại…đại địch cái thế?”
“Đại Sở Huyền Hoàng, Mặc Uyên, Thần Vương, U Minh Diêm La, Pháp Luân Vương, Hồn Vương…”
……..
Phù!
Bên trong địa cung, Diệp Thành sau một đêm tu dưỡng thì từ từ thở ra một hơi mang theo tàn khí, sức mạnh dị thường trong cơ thể hắn đã hoàn toàn được loại bỏ nhưng muốn khôi phục về tiên luân đồng lực ban đầu vẫn cần thêm thời gian.
“Tiểu tử, ta nghe nói tối qua ngươi rất mạnh nhưng sao ta lại nghe nói ngươi bị người ta đánh cho vài trận nhỉ?”, không lâu sau đó, Thái Hư Cổ Long ở trong lòng đất của Chính Dương Tông lên tiếng vang vọng khắp thần hải của Diệp Thành, giọng điệu có phần cảm thấy trong cái rủi có cái may.
“Lão tử vừa tỉnh lại thì nghe thấy giọng của tên tiện nhân nhà ngươi, đúng là vui mà”, Diệp Thành sầm mặt mắng chửi.
Thái Hư Cổ Long vẫn tỏ vẻ thản nhiên, “có phải cảm thấy thực lực của mình chẳng ra sao không?”
“Không thể phủ nhận đúng là vậy”, Diệp Thành ho hắng, nghĩ lại đêm qua hắn thật sự đúng như Thái Hư Cổ Long nói, liên tục bị đánh tới tấp.
“Cảnh giới Chuẩn Thiên cũng phân mạnh yếu”, Thái Hư Cổ Long lên tiếng, “đặc biệt là tu sĩ từ cảnh giới Chuẩn Hoàng quay về cảnh giới Chuẩn Thiên, tu vi của bọn họ mặc dù bị áp chế về cảnh giới Chuẩn Thiên nhưng khả năng cảm ngộ về đạo vẫn không thay đổi”.
“Ta hiểu, ta hiểu, núi cao còn có núi cao hơn, là ý này chứ gì”, Diệp Thành vừa nói vừa không quên trút ít linh dịch vào bên trong Hỗn Độn Thần Đỉnh giúp Âu Dương Vương bù đắp lại những hao tổn sau trận chiến.
Vả lại linh dịch của hắn đều là những loại sử dụng nguyên liệu được tuyển chọn kĩ lưỡng, về cơ bản đều có thể kéo dài tuổi thọ, mặc dù hắn biết những linh dược này không có mấy tác dụng với Âu Dương Vương nhưng có còn hơn không.
Quan trọng nhất là hắn vẫn luôn rất kính nể Âu Dương Vương bên trong đại đỉnh, một tu sĩ cái thế với số mệnh sắp tận mà chết quá sớm thì tực sự mà một sự mất mát quá to lớn đối với giới tu luyện.
“Diệp Thành”, khi Diệp Thành còn đang bận rộn thì phía Đan Thần và Đan Nhất lần lượt đi vào trong địa cung, sau một đêm hồi phục, lúc này bọn họ đều rất tỉnh táo, mặt mày nhuận sắc.
Thấy Diệp Thành đang giúp Âu Dương Vương, bọn họ lần lượt tới trước Hỗn Độn Thần Đỉnh cung kính hành lễ, chỉ cần luận về thời đại của Âu Dương Vương và Đan Vương thôi cũng đủ khiến bọn họ phải làm vậy rồi.
Có điều nghĩ tới đêm qua bọn họ vẫn cảm thấy ái ngại, chín tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên mà không bằng một mình Diệp Thành ở cảnh giới Không Minh. Nếu không phải có Diệp Thành và lão tiền bối bên trong đại đỉnh thì e rằng bọn họ đã bị giết hại từ lâu rồi.
“Các vị trưởng lão, việc mà tối qua Diệp Thành nói không biết các vị đã có đáp án chưa?”, Diệp Thành mỉm cười nhìn mọi người.
“Kết minh”, phía Đan Thần lần lượt hít vào một hơi thật sâu, trải qua sự việc tối hôm qua bọn họ cũng đã hiểu ra Đan Thành hiện giờ trong mắt thế lực tứ phương giống như một miếng mồi béo bở, việc tối qua là một tín hiệu, sau này nhất định sẽ có thêm nhiều thế lực mạnh nhòm ngó bọn họ.
Cho nên muốn sinh tồn trong thế cục hỗn loạn này thì bọn họ cần phải có đồng minh vững mạnh, và đồng minh này không ai khác chính là Diệp Thành, người nắm trong tay cả đội quân tu sĩ.
“Thật sảng khoái”, phía Đan Thần dứt khoát như vậy khiến Diệp Thành không khỏi mừng vui, có một đồng minh như Đan Thành, khả năng chiến đấu của bọn họ nhất định tăng lên nhiều, lần này quay về có thể tuyên chiến với Chính Dương Tông rồi, điều đó cũng có nghĩa rằng việc thống nhất Nam Sở cũng sẽ chỉ trong những ngày này thôi.
“Không vội, chúng ta còn có một điều kiện”, Đan Thần mỉm cười ôn hoà.
“Đừng nói là một điều kiện mà trăm điều kiện cũng không thành vấn đề”, Diệp Thành mỉm cười, “tiền bối cứ nói”.
“Tiểu hữu lấy thân phận là Đan Thánh làm thành chủ tiếp theo của Đan Thành chúng ta”.
“Cái này…cái này…”, Diệp Thành ho hắng, “tiền bối, nói thực lòng con không thích cảm giác bị ràng buộc”.
“Ta sẽ không ràng buộc tiểu hữu”, Đan Thần lại lần nữa mỉm cười: “Chỉ cần tiểu hữu đồng ý làm thành chủ tiếp theo của Đan Thành thì tiểu bối có thể tự do, chỉ hi vọng tiểu bối có thể bảo vệ tốt cơ nghiệp mà liệt đại tiên tổ của Đan Thành dày công xây đắp”.
“Đương nhiên rồi ạ”, Diệp Thành vỗ ngực cười tự tin.
Chương 927: Gộp của cả hai
Chẳng bao lâu sau, Đan Thành trở nên bận rộn, cổng thành rộng mở cả trăm nghìn năm lần đầu tiên đóng lại, kết giới hộ thành chín lớp bắt đầu được giăng lên.
Trên phố, trước mỗi cửa tiệm đều có một trưởng lão của Đan Thành đứng gác, mà trên đường có từng đoàn người mặc áo giáp, tay cầm chiến mâu đi qua đi lại, ngay cả những chủ sạp ở hai bên đường cũng bị kiểm soát.
Hành động này tạo nên bầu không khí căng thẳng cho Đan Thành vốn yên ả, thanh bình.
Tuy nhiên tất cả đều có lý do của nó.
Tuy Đan Thành đã liên minh với phía Diệp Thành nhưng sự việc vẫn chưa kết thúc.
Đan Thành không phải thế lực bình thường, nó khác với các thế lực tu luyện khác. Bởi vì thế lực trong Đan Thành rất phức tạp, có thể thấy sạp quán và cửa tiệm ở khắp mọi nơi hai bên đường, nhưng hơn phân nửa là người của thế lực khác, họ chỉ mượn vùng đất trù phú là Đan Thành để kinh doanh mà thôi. Tuy Đan Thành đã liên minh với Diệp Thành nhưng không có nghĩa là những thế lực này cũng liên minh với hắn.
Vì vậy, nhìn thì có vẻ là liên minh gọn gàng dứt khoát, nhưng lại liên quan đến lợi ích của rất nhiều thế lực.
“Đan Thành định làm gì vậy?”, các chủ cửa hàng đứng trước cửa, hơi nhíu mày nhìn những thị vệ của Đan Thành đang đi qua đi lại.
“Yên tâm đi, đừng lo lắng, có người trà trộn vào nên chúng ta đang kiểm tra theo thông lệ thôi”, trưởng lão của Đan Thành đứng gác trước cửa tiệm khẽ mỉm cười.
“Gián điệp?”
“Các ngươi đừng hành động hấp tấp, tránh gây ra những rắc rối không đáng có”.
“Tiền bối làm vậy có phải động tĩnh hơi lớn không?”, trước toà cung điện cao nhất ở Đan phủ, Diệp Thành đứng đó nhìn về phía Đan Thành đông đúc, sau đó lại chuyển tầm mắt sang Đan Thần đang đứng bên cạnh.
“Vì an toàn, tất cả những điều này đều cần thiết”, Đan Thần hít sâu một hơi: “Mấy năm nay có quá nhiều thế lực thâm nhập vào Đan Thành bằng nhiều cách khác nhau, đủ để uy hiếp chúng ta, nếu đã liên minh với các con rồi thì cũng nên lọc bớt những thế lực này”.
“Cũng không cần phải lọc hết”, Diệp Thành mỉm cười: “Với khả năng triệu tập của Đan Thành, nếu ném cho họ hi vọng liên minh, có lẽ sẽ rất ít thế lực từ chối!”
“Yên tâm, ta tự có chừng mực”, Đan Thần vuốt râu, mỉm cười: “Chuyện này các sư đệ sẽ đi đàm phán với từng người, ta tin sẽ không có vấn đề gì lớn, còn những thế lực có âm mưu làm việc xấu, đương nhiên ta sẽ không nương tay”.
“Xem ra thu hoạch lần này chắc chắn không nhỏ”, Diệp Thành cười vui vẻ: “Liên minh với Đan Thành, còn có thể liên minh với nhiều thế lực khác, lần này về chúng ta sẽ chuẩn bị khai chiến với Chính Dương, thống nhất Nam Sở”.
“Phán đoán của con rất đúng”, Đan Thần lại hít sâu một hơi: “Đại Sở thời nay quả thực không bằng những thời đại trước, mạng lưới tình báo của Đan Thành tra ra rất nhiều thế lực bí ẩn và đáng sợ, hiện tại chúng đang rục rịch ở mọi ngóc ngách của Đại Sở, tất cả đều là kẻ thù lớn của Đại Sở từ thời cửu Hoàng, sau bao năm tháng, dù suy tàn nhưng nền tảng của chúng vẫn còn đó”.
“Xu thế chung của thiên hạ, cứ tan lâu rồi lại hợp, hợp lâu rồi lại tan. Cái gọi là thái bình hưng thịnh không chỉ cần lòng nhiệt huyết mà còn là một chặng đường trải đầy xương máu”.
“Ở độ tuổi này mà đã có giác ngộ như vậy, con lợi hại hơn ta nghĩ nhiều đấy”, Đan Thần nở nụ cười hài lòng.
“Tiền bối quá khen”.
“Chúng ta nói về chuyện luyện đan đi”, Đan Thần mỉm cười chuyển chủ đề, nhã nhặn nhìn Diệp Thành: “Một năm trước con đã luyện được linh đan bốn vân, bây giờ chắc đã có thể dễ dàng luyện được linh đan năm vân rồi đúng không!”
“Chuyện nhỏ ạ”, Diệp Thành để lộ hai hàm răng trắng tinh.
“Linh đan sáu vân thì sao?”, Đan Thần lại hỏi.
“Chậc…”, Diệp Thành ho khan: “Nói thật thì con vẫn chưa thử bao giờ”.
“Ta thử rồi”, Đan Thần vẫn cười, chỉ là nụ cười ấy lại có vẻ tự giễu: “Nhưng lần nào cũng thất bại”.
“Tiền bối có đan phương của linh đan sáu vân ạ?”, hai mắt Diệp Thành sáng ngời nhìn Đan Thần.
“Có”, Đan Thần nhẹ gật đầu, không hề che giấu: “Nhưng chỉ có một nửa đan phương thôi, lại là đan phương do ta tỉ mỉ tìm tòi mấy trăm năm nay, muốn luận ra nửa còn lại cần một thời gian dài nữa, mà nguyên liệu để luyện đan lại quá khó tìm”.
“Thật trùng hợp”, Diệp Thành bảo: “Gần đây con cũng đang nghiên cứu một loại linh đan sáu vân, mà nguyên liệu luyện chế ra nó cũng cực kỳ khó tìm”.
“Con cũng đang nghiên cứu linh đan sáu vân à?”
“Rảnh rỗi nên nghiên cứu chơi thôi ạ!”, Diệp Thành trả lời, lấy một cuộn giấy cổ đưa cho Đan Thần, trên đó viết cả mấy trăm loại nguyên liệu luyện đan: “Tiền bối nhìn thử xem Đan Thành có nguyên liệu nào trong số này không? Nếu có thì hy vọng người có thể bán cho con, đây cũng là mục đích khác trong chuyến đi lần này của con, bởi vì những nguyên liệu này thật sự quá khó tìm, nếu ngay cả Đan Thành cũng không có thì những nơi khác lại càng không cần nhắc đến”.
Diệp Thành nói một tràng mà Đan Thần cũng không đáp lại, lúc này ông đang tập trung xem từng loại nguyên liệu luyện đan, hơn nữa càng nhìn mắt ông càng trở nên sâu hơn.
Chừng năm giây sau, Đan Thần mới gập cuộn giấy cổ lại, nhìn Diệp Thành: “Con đang nghiên cứu Thiên Tịch Đan?”
Nghe vậy, Diệp Thành khẽ ồ lên: “Tiền bối biết ạ?”
“Đương nhiên ta biết rồi”, Đan Thần cười nhẹ: “Vì chúng ta đang cùng nghiên cứu một loại đan dược, nguyên liệu luyện đan của con giống đến chín phần những loại nguyên liệu mà ta suy luận ra”.
“Loại đan dược mà tiền bối suy ra một nửa đan phương chính là Thiên Tịch Đan ạ?”
“Đúng như con đoán”, Đan Thần gật đầu: “Không ngờ chúng ta đều nghiên cứu Thiên Tịch Đan”.
“Vậy tiền bối đã thu thập đủ hết nguyên liệu luyện chế chưa ạ?”, Diệp Thành vội hỏi, đây mới là điều hắn thật sự quan tâm.
“Đã thu thập được tám phần, có mấy chục loại đến giờ vẫn chưa tìm ra”.
“Vậy thêm của con nữa thì sao?”, Diệp Thành lật đật lấy một chiếc túi đựng đồ ra đưa cho Đan Thần: “Con cũng thu thập được gần trăm loại, không biết của hai chúng ta gộp lại đã đủ chưa”.
Đan Thần không nói gì, nhanh tay nhận lấy túi đựng đồ, sau khi mở ra, vừa nhìn vào trong hai mắt ông đã sáng lên, với định lực của ông mà hơi thở cũng trở nên dồn dập.
“Thế nào rồi ạ? Có đủ không tiền bối?”, Diệp Thành nhìn chằm chằm Đan Thần.
“Có một số nguyên liệu con có ta cũng có, nhưng có một số nguyên liệu con có ta không có”, Đan Thần mừng rỡ bảo: “Gom cả hai lại, còn thiếu ba loại”.
“Ba loại nào nữa ạ?”, Diệp Thành hỏi ngay, hắn đã không nén được nỗi kích động trong lòng nữa.
“Tuỷ phượng hoàng, máu rồng, sừng kỳ lân”.
“Đều là thần thú”, Diệp Thành tặc lưỡi, hai giây sau hắn xoa cằm, suy tư: “Con từng uống một giọt máu rồng của Bá Vương Long, không biết máu tinh nguyên của con có thay được máu rồng không?”
“Con từng uống máu rồng?”, Đan Thần ngạc nhiên.
“Con từng uống khi ở thành cổ Thiên Long”.
“Nếu vậy trong huyết mạch của con đã có sức mạnh của máu rồng, có lẽ sẽ thay thế được”.
“Vậy chỉ còn thiếu tuỷ phượng hoàng và sừng kỳ lân thôi”, Diệp Thành cười tươi, có phần kích động.
“Hai loại nguyên liệu này tuy đến giờ vẫn chưa có thông tin, nhưng hy vọng có thể tìm thấy”, Đan Thần hít sâu một hơi: “Đan Thành sẽ cố gắng hết sức để tìm ra hai nguyên liệu này, đến khi thu thập đủ, chúng ta có thể thử luyện chế”.
“Tiền bối, có phải người có Thiên Tịch Đan hoàn chỉnh không ạ?”, Diệp Thành mỉm cười nhìn Đan Thần.
“Đã từng có”, Đan Thần đáp: “Hàng nghìn năm nay, Đan Thành ta đã không chỉ một lần lấy được Thiên Tịch Đan từ Thiên Huyền Môn, chúng ta cũng từng bế quan nghiên cứu nhưng đến cuối cùng hầu như đều đã uống hết. Ví dụ như ta, ta đã uống không chỉ một viên Thiên Tịch Đan, nhưng tu vi cảnh giới Chuẩn Thiên đỉnh phong vẫn không có chút tiến triển nào, chứ đừng nói là tiến cấp đến cảnh giới Thiên”.
“Thật đáng tiếc”, Diệp Thành thở dài, hắn vốn định mượn Thiên Tịch Đan hoàn chỉnh xem thử, bây giờ xem ra là hắn nghĩ nhiều rồi.
“Đây là nửa đầu đan phương của Thiên Tịch Đan mà ta suy luận ra”, Đan Thần đưa một tập giấy cho Diệp Thành: “Trong đây có rất nhiều chỗ không chính xác, cần phải kiểm tra nhiều lần”.
Chương 928: Sự trùng hợp
Diệp Thành nhận lấy, chậm rãi mở ra, nội dung bên trong được hắn lạc ấn toàn bộ trong thần hải.
“Sai khá nhiều”, vừa nhìn hắn vừa thầm nói, nhưng Đan Thần có thể suy luận ra một nửa đan phương phức tạp thế này vẫn khiến hắn rất ngạc nhiên. Phải biết rằng Đan Thần không có Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, có thể làm đến mức này đã là rất đáng quý rồi.
“Thế nào, có phải có vài chỗ sai lệch với con nghiên cứu không?”, Đan Thần cười hỏi.
“Đại khái cũng như nhau ạ”, Diệp Thành trả tập đan phương lại cho Đan Thần, nói tiếp: “Nhưng quả thực cũng có một số chi tiết sai lệch”.
Nói xong hắn cũng lạc ấn phương pháp luyện đan mình tìm được vào một cuộn giấy rồi đưa cho Đan Thần: “Của con cũng chưa hoàn chỉnh, nhưng kết hợp của hai chúng ta lại có lẽ cũng được bảy phần”.
Đúng là của hắn cũng không hoàn chỉnh, vì trong tay hắn chỉ có nửa viên Thiên Tịch Đan, Thiên Tịch Đan không hoàn chỉnh, linh hồn lạc ấn đương nhiên cũng có thiếu sót.
Nhưng điều khiến hắn ngạc nhiên vui mừng là một nửa đan phương mà Đan Thần suy luận ra có rất nhiều chỗ có thể bù đắp những thiếu sót của hắn, mặc dù đan phương của hai người gộp lại mới chỉ là bảy phần đan phương hoàn chỉnh, nhưng cũng đã là một việc đáng mừng.
“Tuyệt vời, thật tuyệt vời!”, Đan Thần vừa nhìn cuộn giấy Diệp Thành đưa vừa cảm thán: “Sao ta lại không nghĩ ra chứ! Thì ra là vậy, thì ra là vậy”.
Một lúc sau ông mới đưa cuộn giấy lại cho Diệp Thành, ánh mắt nhìn Diệp Thành cũng thay đổi.
Ông dùng mấy trăm năm mới có thể suy luận ra nửa đan phương của Thiên Tịch Đan, trong đó còn có rất nhiều sai sót, thế nhưng Diệp Thành lại chỉ dùng một năm để suy luận ra đan phương phức tạp thế này. Tuy đan phương của hắn cũng không hoàn chỉnh, nhưng so sánh hai người với nhau thì người làm chủ Đan Thành là ông đã hoàn toàn bị hắn đánh bại!
“Hậu sinh khả uý, đúng là hậu sinh khả uý!”, Đan Thần nở nụ cười cảm thán và hài lòng: “Đan Thành của ta thật sự có người thừa kế rồi”.
“Tiền bối lại chê cười con rồi”, Diệp Thành mỉm cười: “Con đang nghĩ đến phiên hội đấu giá của chợ đen U Minh ba năm một lần”.
“Con muốn đấu giá nửa viên Thiên Tịch Đan về nguyên cứu đúng không?”, Đan Thần hỏi.
“Đúng vậy”, Diệp Thành hít sâu một hơi, không phủ nhận: “Con cần một viên Thiên Tịch Đan hoàn chỉnh, có Thiên Tịch Đan hoàn chỉnh là con có thể suy được ra toàn bộ đan phương”.
“Vậy có lẽ con phải thất vọng rồi”, Đan Thần thở dài.
“Là… Là sao ạ?”
“Đúng là cứ ba năm chợ đen U Minh sẽ mở một cuộc đấu giá, nhưng không phải lần nào cũng đấu giá Thiên Tịch Đan, cũng không có quy luật cho mỗi lần đấu giá Thiên Tịch Đan cả, ví dụ như trước kia, hai lần đấu giá Thiên Tịch Đan cách nhau cả trăm năm”.
“Đáng chết, lại còn thế nữa”, nghe Đan Thần nói vậy, khoé miệng Diệp Thành bất giác co giật.
“Thiên Huyền Môn trước nay đều không theo lẽ thường”, Đan Thần lắc đầu bất lực: “Phiên đấu giá ở chợ đen U Minh lần sau có thể có, cũng có thể không, trước khi tin tức được công bố, không ai dám đảm bảo cả, tất cả đều là ẩn sổ”.
“Haiz!”, Diệp Thành day mạnh đầu mày: “Nếu cả trăm năm mới đấu giá Thiên Tịch Đan một lần thì con đúng là đen đủi”.
“Phải xem vận may rồi”, Đan Thần cũng rất bất đắc dĩ: “Nếu biết trước có hậu bối xuất sắc như con thì khi xưa chúng ta đã giữ một viên Thiên Tịch Đan lại để nghiên cứu, đúng là lãng phí!”
Rất lãng phí! Diệp Thành cúi đầu bĩu môi, uống hết mấy viên Thiên Tịch Đan, có thể không lãng phí sao?
Đương nhiên hắn sẽ không nói ra những lời này, phần nhiều là hắn cảm thấy tiếc nuối. Bao nhiêu người đều đã uống Thiên Tịch Đan, mà trong tay hắn chỉ có nửa viên, khiến hắn có cảm giác khó nói thành lời.
“Con về Hằng Nhạc trước đây”, cuối cùng Diệp Thành lắc đầu chuẩn bị đi.
“Không đợi Lạc Hi xuất quan à?’, Đan Thần cười ôn hoà: “Sau khi con chết, cô nhóc đó buồn lắm”.
“Khi nào tiêu diệt được Chính Dương Tông, con sẽ trở lại”, Diệp Thành cười tươi rồi bước vào hư thiên, lao vút qua bầu trời như một đạo thần hồng.
“Ta thật sự già rồi!”, nhìn bóng lưng rời đi của Diệp Thành, Đan Thần buồn bã nói.
“Sư tôn”, chẳng mấy chốc, Huyền Nữ mặc đồ trắng bước tới, miệng gọi sư tôn nhưng mắt lại nhìn theo bóng lưng Diệp Thành, cho đến khi Diệp Thành biến mất khỏi tầm mắt, cô ta vẫn ngơ ngác nhìn theo.
Thấy Huyền Nữ như vậy, Đan Thần không khỏi nở nụ cười: “Xem ra sức hấp dẫn của tiểu tử kia quả thật không nhỏ!”
Nghe vậy Huyền Nữ mới như bừng tỉnh, vội vàng dời tầm mắt, gò má thoáng ửng hồng, nhưng vẻ ngưỡng mộ trong mắt cô ta còn xen lẫn sự tự giễu.
“Vi sư đã quyết định để hắn làm thành chủ của Đan Thành đời tiếp theo rồi”, Đan Thần khẽ vuốt râu: “Huyền Nữ à, đừng trách sư tôn nhé”.
“Huynh ấy là Đan Thánh, không ai thích hợp làm thành chủ Đan Thành hơn huynh ấy cả”, Huyền Nữ mỉm cười thoải mái, không chút để bụng: “Sư tôn yên tâm, Huyền Nữ sẽ dốc hết sức giúp đỡ huynh ấy, để Đan Thành lại được vinh quang như trước đây…”
“Con có thể nghĩ vậy, vi sư rất mừng”.
Bên này, Diệp Thành đã ra khỏi Đan phủ, hắn lại đeo mặt nạ lên.
Chương 929: Lời mời từ Phượng Hoàng Các
Trên đường lớn vẫn người đông tấp nập, vì Đan Thành gây ra động tĩnh lớn nên mọi người đều lo lắng. Đây là Đan Thành, nếu Đan Thành muốn đối phó với họ thì họ cũng không có khả năng phản kháng.
“Sao lại bắt ta, dựa vào đâu mà bắt ta chứ?”, dọc đường đi, Diệp Thành liên tục nghe thấy những âm thanh như này.
Như Đan Thần nói, Đan Thành đang thanh trừng các thế lực khác, mà người của những thế lực như Thị Huyết Điện chính là đối tượng bị nhắm đến hàng đầu, những thế lực khác đương nhiên không nằm trong phạm vi này.
“Đan Thành, tốt lắm”, thu hồi tầm mắt, Diệp Thành hít sâu một hơi, bất giác đẩy nhanh tốc độ.
“Tiểu hữu, xin dừng bước, có thể vào lầu các nói chuyện không?”, ngay sau đó, một giọng nói được truyền âm đến thần hải của Diệp Thành.
Nghe vậy, Diệp Thành khẽ cau mày, vô thức nhìn sang một bên, cuối cùng ánh mắt hắn dừng lại ở một cửa hàng, trên tấm bảng của cửa hàng có khắc ba chữ lớn rất đẹp: Phượng Hoàng Các.
Nhìn ba chữ này, Diệp Thành nhướng mày.
Hắn rất quen thuộc với nơi này, đây chẳng phải nơi hắn mua Tiên Nghê Thường bảy màu và Phượng Nghê Thường bảy màu cho Sở Huyên và Sở Linh sao? Chủ cửa hàng cũng rất tốt, còn tặng hắn hai cây trâm Phượng Ngọc Châu, nhưng hai bộ nghê thường ấy quả thực đã khiến hắn tốn mấy trăm nghìn linh thạch.
Trong lòng thầm nghĩ như vậy, Diệp Thành vô thức cất bước, đi lên bậc thang đá của Phượng Hoàng Các.
Có lẽ trưởng lão của Đan Thành đang canh giữ lối vào Phượng Hoàng Các biết là Diệp Thành nên không ngăn cản, để cho hắn đi vào.
Diệp Thành vừa vào Phượng Hoàng Các đã thấy một nữ tử áo trắng đang đứng ở đó, lúc này cô ta đang nở nụ cười nhìn hắn.
“Tiền bối tìm ta có chuyện gì sao?”, Diệp Thành thử dò hỏi.
“Tiểu hữu, mời vào trong”, nữ tử áo trắng khẽ cười, đưa tay ra: “Chủ nhân của ta chờ ngươi đã lâu”.
“Đã hiểu”, Diệp Thành gật đầu cười, đi vào trong các.
Vừa đi qua cánh cổng lớn bên trong, mắt Diệp Thành sáng lên, không ngờ phía sau của Phượng Hoàng Các lại là một thế giới khác, đó là một rừng trúc, trúc xanh biếc đan xen, lá trúc còn lấp lánh ánh sáng của những giọt sương.
“Nơi này thật tuyệt”, Diệp Thành nhìn trái ngó phải suốt dọc đường, hai mắt hắn sáng lên, bởi vì hai bên đường đi trong rừng trúc nhỏ này mọc đầy linh thảo, một số loại còn rất quý, là nguyên liệu không thể thiếu cho việc luyện đan.
“Chủ nhân nơi này không đơn giản”, Diệp Thành thầm nói, bước chân không giảm tốc độ.
Ở nơi sâu thẳm khuất sau rặng trúc, hắn nhìn thấy một bóng người xinh đẹp, cô ta mặc bộ quần áo màu trắng tinh khôi, toàn thân được thần hà bao quanh, mái tóc bồng bềnh như sóng nước cũng được nhuộm thần hoa. Nhìn từ xa, trông cô ta như mộng ảo, giống như tiên nữ cung Quảng Hàn, không bị ảnh hưởng bởi bụi trần thế gian.
“Thật mạnh”, Diệp Thành khẽ cau mày, tuy nữ tử này thánh khiết hoàn mỹ nhưng lại khiến hắn có cảm giác vô cùng áp lực.
“Không ngờ trong Đan Thành lại có một nữ tu sĩ cường đại thế này”, Diệp Thành lẩm bẩm, vẻ mặt trở lại bình thường, hắn chậm rãi đi tới.
Đến khi tới gần, hắn mới phát hiện trước mặt nữ tử ấy còn có một bức chân dung, hay nói cách khác lúc này cô ta đang vẽ tranh, mỗi nét vẽ đều có sức mê hoặc khó tả, giống như hoạ sĩ, điềm tĩnh mà tươi đẹp.
“Vãn bối Diệp Thành xin chào tiền bối”, Diệp Thành dừng bước sau lưng nữ tử áo trắng, lẽ phép chắp tay cúi đầu.
“Xem ta vẽ thế nào”, nữ tử áo trắng lên tiếng, giọng nói dễ nghe quyến rũ như âm thanh của tự nhiên.
Lời nói của cô ta khiến Diệp Thành vô cùng ngạc nhiên, không ngờ nữ tử áo trắng lại nói với hắn như vậy.
Nhưng dù thế hắn vẫn đưa mắt nhìn bức chân dung.
Vừa nhìn hắn đã giật mình, bởi vì người nữ tử áo trắng vẽ chẳng phải chính là hắn sao? Từng đường nét trên khuôn mặt đều đẹp đến bất ngờ, chỉ khác là người trong tranh có một vết kiếm chừng hai tấc trên trán mà thôi.
“Tiền bối, người…”, Diệp Thành ho khan một tiếng rồi lại nhìn nữ tử áo trắng.
Nữ tử áo trắng không trả lời mà chỉ cười nhẹ, bút lông trong tay vẽ nốt nét cuối cùng, sau đó cô ta tự thưởng thức kiệt tác của mình, cuối cùng cuộn bức chân dung lại.
“Tặng ngươi”, nữ tử áo trắng quay người, đưa bức chân dung đã được cuộn lại cho Diệp Thành.
Lúc này Diệp Thành mới được thấy rõ khuôn mặt nữ tử này, đó thật sự là một khuôn mặt hoàn hảo, cô ta là người đẹp nhất hắn thấy từ khi tu đạo đến nay, đôi mắt ấy trong veo không nhiễm một chút bụi trần.
Có lẽ nhìn quá chăm chú nên hắn quên cả nhận tranh.
Thấy vậy, nữ tử áo trắng nhoẻn miệng cười: “Ta tên là Thiên Thương Nguyệt”.
Nghe lời này, Diệp Thành mới bừng tỉnh, hắn lúng túng, vội vàng cầm lấy cuộn tranh: “Chờ đã…”
Diệp Thành như nhớ tới điều gì, hắn quan sát nữ tử áo trắng: “Tiền bối họ Thiên Thương?”
Nữ tử áo trắng không đáp, chỉ khẽ gật đầu.
“Vậy Nguyệt Hoàng là…”, Diệp Thành ngập ngừng nhìn nữ tử áo trắng tên Thiên Thương Nguyệt trước mắt. Bởi vì ở Đại Sở chỉ có người tộc Nguyệt Hoàng mới dùng họ này.
Chương 930: Con gái của Nguyệt Hoàng
“Đó là thân nương của ta”, nhìn ánh mắt tò mò của Diệp Thành, Thiên Thương Nguyệt mỉm cười nhưng không hề tỏ ra thất lễ.
“Nữ tử đích truyền của Nguyệt Hoàng”, Diệp Thành đã có sự chuẩn bị tâm lý từ trước nên cũng chỉ hơi bất ngờ một chút, hắn không ngờ người đứng trước mặt mình lại có thân phận cao quý như vậy, tính về tuổi tác thì vị tiền bối này cũng đã vài chục nghìn tuổi rồi.
Có điều, hắn cũng chỉ thẫn thờ chỉ trong đôi ba giây, Thiên Thương Nguyệt và con gái của Đại Sở Hoàng Yên của Huyền Hoàng, Nam Minh Ngọc Thu con gái Huyền Hoàng có lẽ giống nhau, bị phong ấn từ xưa, nếu như luận về tuổi thực thì tuyệt đối không vượt qua ba trăm tuổi.
“Thế giới này sao thế nhỉ, thích chơi phong ấn vậy sao?”, Diệp Thành thắc mắc. Các tiền bối không già đi trong thời đại của mình được sao? Sao cứ phải phong ấn tới thời đại này để doạ người cơ chứ.
“Lần này ta mời tiểu hữu đến là có một việc thỉnh cầu”, khi Diệp Thành còn đang thắc mắc thì Thiên Thương Nguyệt lên tiếng.
“Tiền bối xin cứ nói, chỉ cần là việc vãn bối có thể làm thì nhất định sẽ không chối từ”, Diệp Thành mỉm cười.
“Đi tới Thập Vạn Đại Sơn với ta một chuyến”.
“Thập…Thập Vạn Đại Sơn?”, nghe cái tên này, khoé miệng Diệp Thành bất giác giật lên, từ lần trước sau khi ra khỏi Thập Vạn Đại Sơn hắn đã thề tuyệt đối sẽ không tới nơi quỷ quyệt ấy thêm một lần nào nữa, nơi đó chỉ khiến người ta phải khiếp sợ mà thôi.
Hiện giờ nghe lời thỉnh cầu này, Diệp Thành không khỏi run rẩy, lần trước sau khi ra ngoài Nam Minh Ngọc Thu đã trở nên điên loạn, hắn không muốn Thiên Thương Nguyệt con gái của Nguyệt Hoàng giống như Nam Minh Ngọc Thu.
“Tiền bối, Thập Vạn Đại Sơn không phải là một nơi tốt đẹp gì, người tới đó làm gì?”, Diệp Thành ho hắng, hắn không hề có chút tự tin nào.
“Tìm thân nương của ta”, Thiên Thương Nguyệt hít vào một hơi thật sâu.
“Nguyệt …Nguyệt Hoàng cũng từng tới Thập Vạn Đại Sơn?”, Diệp Thành kinh ngạc nhìn Thiên Thương Nguyệt.
“Sau khi phong ấn ta, mẫu thân đã tới Thập Vạn Đại Sơn, đây là chuyện mà sau này ta mới biết”, Thiên Thương Nguyệt khẽ giọng lên tiếng.
“Nguyệt Hoàng và Huyền Hoàng đều tới Thập Vạn Đại Sơn?”, Diệp Thành đảo mắt, hắn bất giác lẩm bẩm: “Tại sao sau khi trở thành hoàng đế rồi mà người ta vẫn cứ thích tới Thập Vạn Đại Sơn làm gì?”
Trong lúc này, Diệp Thành chợt muốn tìm con gái của Sở Hoàng là Sở Hoàng Yên và con trai của Đông Hoàng - Chu Thiên Dật để hỏi xem có phải năm xưa Sở Hoàng và Đông Hoàng đều tới Thập Vạn Đại Sơn không?
Phía này, Thiên Thương Nguyệt trầm ngâm quan sát Diệp Thành và chờ đợi câu trả lời từ hắn.
Thấy vậy, Diệp Thành xoa mũi: “Đại Sở có bao nhiêu người như vậy những người mạnh hơn con rất nhiều, sao tiền bối lại muốn con đi cùng?”
“Vì ngươi có Lục Đạo Tiên Luân Nhãn có thể nhìn thấy thứ mà ta không thấy”, Thiên Thương Nguyệt nói.
“Tiền bối, nói thực thì nơi quỷ quái ấy có đánh chết con cũng không muốn đi”, Diệp Thành ho hắng, “lần trước vào đó con suýt thì không thể ra nổi, khó khăn lắm mới ra ngoài được còn Nam Minh Ngọc Thu cũng phát điện, con không muốn đi cùng tiền bối vào đó, sau khi ra ngoài tiền bối cũng sẽ điên loạn giống Nam Minh Ngọc Thu thôi”.
“Cho dù kết cục thế nào thì cũng không thể trách ngươi”, Thiên Thương Nguyệt nói rồi không quên cúi đầu chắp tay với Diệp Thành.
“Tiền bối hành lễ như vậy muốn vãn bối tổn thọ sao?”, Diệp Thành vội tiến lên trước.
“Lời khẩn cầu của tộc Thiên Thương mong tiểu hữu đồng ý, Quảng Hàn Cung cảm kích vô cùng”, Thiên Thương Nguyệt không vì Diệp Thành tới đỡ mình mà đứng dậy.
Nhìn Thiên Thương Nguyệt như vậy, Diệp Thành rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, với thân phận và vai vế của Thiên Thương Nguyệt mà hành lễ như vậy với hắn chẳng khác gì làm khó hắn cả.
Trong lúc bất lực, Diệp Thành đành gật đầu: “Con đồng ý”.
“Đa tạ tiểu hữu”, Thiên Thương Nguyệt nở nụ cười.
“Có điều con có một điều kiện”, Diệp Thành xoa mũi.
“Tiểu hữu cứ nói”.
“Không biết Quảng Hàn Cung của người có thể kết liên minh với con không?”, Diệp Thành mỉm cười, biết điều kiện này có phần không được thích hợp, thậm chí có ý hơi uy hiếp khiến hắn khó lòng mở lời.
Có điều vì tương lai của Viêm Hoàng, Hằng Nhạc và Đan Thành và nhiều thế gia khác nên hắn vẫn quyết định mặt dày một phen.
“Đương nhiên có thể”, Thiên Thương Nguyệt mỉm cười, “nhưng trong khoảng thời gian ngắn chúng ta e rằng không thể giúp đỡ các ngươi vì trên tám phần người của Quảng Hàn Cung đều trong trạng thái phong ấn”.
“Không sao cả”, Diệp Thành cười đáp: “Chỉ cần tiền bối đồng ý là được, thời gian sớm hay muộn không thành vấn đề, còn việc Thập Vạn Đại Sơn con ghi nhớ rồi, đợi lần này con về xử lý xong Chính Dương Tông sẽ đi cùng tiền bối”.
“Vậy thì cảm ơn tiểu hữu”.
“Hợp tác hai bên cùng có lợi mà”, Diệp Thành cười tươi sau đó phất tay bay ra ngoài.
Nhìn bóng hình Diệp Thành rời đi, Thiên Thương Nguyệt chợt thất thần, trong đôi mắt còn mang theo vẻ mơ màng, cô thầm nhủ: “Huyền Phong, hai người thật sự quá giống nhau”.
Phía này, Diệp Thành đã ra khỏi Đan Thành, hắn bay về phía Hằng Nhạc Tông như một đạo thần quang.
“Lần này thu hoạch không tồi”, vừa ngự không phi hành, Diệp Thành vừa mỉm cười: “Chưởng môn sư bá e rằng không ngờ mình có thể kéo được nhiều thế lực đồng minh như vậy cho mà xem”.
“Tiểu tử, Long gia đợi ngươi đến bạc đầu rồi”, không lâu sau đó, Thái Hư Cổ Long lên tiếng, vang vọng trong thần hải của Diệp Thành: “Đừng kéo dài thời gian nữa, lần này quay về đánh Chính Dương Tông đi”.
“Chẳng phải ta đang quay về sao?”, Diệp Thành bĩu môi, “lâu như vậy còn đợi được chứ một hay hai ngày nữa có là gì?”
“Ta không đợi được nữa rồi”.
“Yên tâm, sẽ nhanh thôi. Ồ đúng rồi, vài ngày nữa ta phải đi Thập Vạn Đại Sơn với con gái của Nguyệt Hoàng, ngươi có muốn đi xem xem không?”
“Đi, nhất định phải đi rồi”, Thái Hư Cổ Long ngẩng đầu, “lão tử nghĩ kĩ rồi, sau khi ra khỏi đây phải đi tới Thập Vạn Đại Sơn trước, xem xem rốt cục nơi đó có nguy hiểm như ngươi nói không, ta…đợi đã, con gái của Nguyệt Hoàng?”
“Rất kì lạ phải không?”, Diệp Thành tặc lưỡi, “cũng giống như Nam Minh Ngọc Thu, cô ta cũng muốn tới Thập Vạn Đại Sơn tìm thân nương Nguyệt Hoàng của mình”.
“Nguyệt Hoàng cũng tới Thập Vạn Đại Sơn?”
“Có lẽ là vậy”, Diệp Thành xoa cằm, “đã biết có Nguyệt Hoàng và Huyền Hoàng vào Thập Vạn Đại Sơn, vả lại sau khi vào còn bặt vô âm tín vậy thì Thập Vạn Đại Sơn có chứa rất nhiều bí mật”.
“Vậy thì lão tử càng phải đi”, đôi mắt Thái Hư Cổ Long loé sáng, “ta thích thử thách”.
Diệp Thành vẫn thản nhiên như thường, tới lúc đó đừng có vì sợ quá mà đái cả ra đấy.
Rầm! Rầm!
Khi cả hai đang nói chuyện thì bên trong rặng núi cách đó xa xa vang lên tiếng động rầm trời.
Nghe vậy, Diệp Thành vô thức nhìn ra xa, trong màn đêm u tối, hắn trông thấy hai ngọn núi sừng sững lần lượt sụp đổ, phía đó trời đất đều bị luồng sát khí bao trùm.
“Có chuyện gì thế chứ?”, Diệp Thành cau mày, hắn bước ra cả trăm trượng bay về phía đó.
Từ xa hắn đã trông thấy hai bóng người đang đại chiến.
Một bên là một người đàn ông thân hình vạm vỡ, trên cơ thể còn khắc những đạo phù văn cổ xưa, tay cầm chiến rìu, từng thớ thịt trên cơ thể giống như giao long, điểm dị thường nhất chính là đôi mắt của người này, đôi con ngươi có màu đen.
“Đó là thứ…thứ gì?”, Diệp Thành há miệng nhưng lại dùng từ “thứ” để hình dung về người kia, vì hắn thực sự nhìn không ra người đó là loại gì, không phải người, không phải tu sĩ, không có máu, không có linh khí hiển hiện, giống như Âm Minh Tử Tướng vậy.
Nhưng người đó không phải là Âm Minh Tử Tướng mà là một sự tồn tại nguy hiểm hơn cả Âm Minh Tử Tướng, nói chính xác hơn thì là loại giữa người sống và người chết.
Diệp Thành khó hiểu nhìn về hướng khác.
Ập vào mắt hắn là một bóng hình toàn thân có thần hà ba màu bao quanh, phần váy bị nhuốm máu, thân hình thảm hại, trên trán còn có ấn kí cổ xưa, điều đáng nói đó là khí tức người này vô cùng hỗn loạn.
“Cơ Tuyết Băng?”, Diệp Thành sững người.