• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tiên võ đế vương (2 Viewers)

  • Chương 936-940

Chương 936: Cứu nguy

Uỳnh uỳnh uỳnh!

Diệp Thành bay ra, liên tiếp va vào ba bốn ngọn núi lớn mới rơi xuống khoảng không, tạo thành một cái hố sâu trên mặt đất.

Hắn chật vật bò dậy, không nghĩ gì nhiều lập tức quay người bỏ chạy.

Ở lại đi!

Phía sau, Pháp Luân Vương bước tới, một chưởng che trời, lăng thiên giáng xuống.

Diệp Thành bị trấn áp lảo đảo một hồi, máu phụt ra tung toé, hai chân co quắp run rẩy muốn quỳ xuống, trên vai như đang vác một ngọn núi khổng lồ cao tám nghìn trượng.

“Cứ ép ta phải dùng chiêu lớn!”, Diệp Thành cắn chặt răng, khó khăn ngẩng đầu lên, nhắm chuẩn Pháp Luân Vương đang đứng trên hư thiên.

Thiên Chiếu!

Sau tiếng quát lạnh lùng của Diệp Thành, lấy mắt trái của hắn làm trung tâm, một gợn sóng vô hình lan ra, mà Pháp Luân Vương đang đứng trên hư thiên, trước ngực ông ta cháy lên một ngọn lửa màu đen.

“Chiêu này không có tác dụng với ta”, Pháp Luân Vương đã thấy chiêu này trong cuộc thi tam tông nên không thèm để ý đến ngọn lửa Thiên Chiếu đang bùng cháy trước ngực.

Ngay sau đó người ông ta tách ra, phân thành hai Pháp Luân Vương. Pháp Luân Vương trúng Thiên Chiếu thì bị ngọn lửa Thiên Chiếu nhanh chóng thiêu rụi thành hư vô, Pháp Luân Vương còn lại thì vẫn đứng đó.

“Đây… Đây là thần thông gì?”, Diệp Thành ngơ ngác nhìn Pháp Luân Vương, đây là lần đầu tiên hắn thấy có người phá giải được Thiên Chiếu như thế.

“Còn chiêu gì nữa không?”, Pháp Luân Vương đứng trên bầu trời tựa vị đế vương, nhìn Diệp Thành phía dưới.

Bên dưới, Diệp Thành lảo đảo, máu không ngừng tuôn ra từ miệng, đầu hắn ong ong như muốn nứt ra.

Tối qua hắn thi triển một lần Thiên Chiếu và nhiều lần Thiên Đạo, sức mạnh đồng tử Tiên Luân còn chưa hồi phục, hôm nay hắn lại cưỡng ép thi triển hai lần Thiên Đạo và một lần Thiên Chiếu, cộng thêm những vết thương trước đó nên lúc này trạng thái của hắn rất tệ.

Ầm!

Pháp Luân Vương đã ra tay, vươn một tay xuống từ hư không, có lẽ bàn tay của ông ta quá nặng, áp lực cực mạnh nên tay còn chưa xuống tới nơi mà mặt đất đã không chịu được, tạo ra từng vết nứt.

Nhưng đúng lúc này, không gian sau lưng Diệp Thành nổ tung, kiếm quang đột nhiên vụt ra, chém bàn tay to đang đưa xuống của Pháp Luân Vương thành hai nửa.

Thấy thế, Diệp Thành giật mình, vội vàng nhìn sang bên cạnh.

Ở đó, một bóng người mặc đồ trắng chậm rãi bước ra, dáng người thon dài thẳng tắp, mái tóc đen như thác đổ, đôi mắt sâu thẳm như bầu trời sao, đặc biệt là khí chất trên người ông ta tựa như thanh thần kiếm đã ra khỏi vỏ.

“Độc… Độc Cô Ngạo tiền bối?”, nhận ra người đó là ai, Diệp Thành sững sờ tại chỗ.

Độc Cô Ngạo không trả lời, chỉ lặng lẽ ngẩng đầu nhìn lên Pháp Luân Vương đang đứng trong khoảng không.

“Ngươi cũng muốn tìm đến cái chết à?”, Pháp Luân Vương âm u nhìn xuống phía dưới, ánh mắt mang theo uy nghiêm khó cưỡng, tuy Độc Cô Ngạo rất mạnh nhưng dường như ông ta cũng không để Độc Cô Ngạo vào mắt.

“Chỉ dựa vào ngươi mà cũng muốn giết ta sao?”, Độc Cô Ngạo cất giọng đều đều nhưng lại vô cùng mạnh mẽ.

“Xem ra ngươi chán sống rồi, nếu đã vậy thì hôm nay không cần về nữa”, Pháp Luân Vương hừ lạnh, lập tức ra tay, đại ấn cực lớn giáng xuống nghiền nát hư không.

Độc Cô Ngạo không hề sợ hãi, phi thân lên trời, thần kiếm vô song rung lên, một lần nữa chém vỡ thủ ấn của Pháp Luân Vương.

Hai người nhanh chóng bay lên, đến khi tới hư không trên cao mới dừng lại.

Bùm! Đùng! Đoàng!

Chẳng mấy chốc, âm thanh đinh tai nhức óc vang vọng khắp đất trời.

Cảnh chiến đấu giữa hai người rất hùng tráng.

Bên này, Độc Cô Ngạo cầm thần kiếm vô song, tấn công những đòn không gì địch nổi, mỗi lần ra tay, mỗi nhát kiếm chém ra dường như đều có thể chia cắt thiên địa.

Bên kia, Pháp Luân Vương rất kỳ lạ, thần thông nào ông ta đánh ra cũng đều rất uy lực, ông ta có khí thế ngút trời, sức chiến đấu có vẻ còn hơn Độc Cô Ngạo một chút.

“Sức chiến đấu còn mạnh hơn cả Độc Cô Ngạo tiền bối”, Diệp Thành nhìn lên trời với vẻ mặt nghiêm nghị.

Vút!

Khi Diệp Thành đang căng thẳng nhìn lên đó thì một bóng người mặc đồ trắng xuất hiện bên cạnh hắn, nhìn kỹ hơn thì chính là hình nộm Tử Huyên của hắn.

Nhìn thấy Tử Huyên, mắt Diệp Thành sáng lên, hắn đã quên mất vị đại thần này, cô chủ động ra đây nghĩa là định giúp đỡ hắn!

Quả nhiên Tử Huyên không nói lời nào, bước lên hư không, thi triển bí thuật Súc Địa Thành Thốn, thoáng chốc đã vọt tới trước mặt Pháp Luân Vương, giơ tay tung một chưởng khiến ông ta phải lùi về sau.

Lần này, một tia kinh ngạc loé lên trong mắt Độc Cô Ngạo, ông ta không biết Tử Huyên tới, không ngờ còn có thể một chưởng đẩy lùi Pháp Luân Vương, nữ tử áo trắng trước mặt này mạnh nhường nào chứ!

So với Độc Cô Ngạo, Pháp Luân Vương hơi nhíu mày, vẻ mặt hơi kiêng kỵ, quan trọng nhất là ông ta trước nay luôn chơi đùa người chết nhưng lại không tìm được khí tức sinh mạng từ trên người Tử Huyên.

“Ngươi là ai?”, Pháp Luân Vương trầm giọng hỏi.

Vẻ mặt Tử Huyên đờ đẫn, trên mặt không có chút dao động cảm xúc, đáp lại Pháp Luân Vương chỉ là một bàn tay ngọc lấp lánh trong suốt, một chưởng nhìn như đơn giản nhưng lại chứa đựng rất nhiều bí thuật thần thông.

Pháp Luân Vương hừ lạnh, khí thế bỗng chốc tăng vọt, ông ta không lùi mà tiến, tung ra một chưởng.

Hai chưởng va vào nhau, cả hai người đều bị đẩy lùi.

Keng!

Độc Cô Ngạo xông lên, một kiếm tuyệt thế đâm vào ngực Pháp Luân Vương, nhưng khả năng hồi phục của Pháp Luân Vương lại mạnh đến mức khiến ông ta phải ngạc nhiên, không ngờ có thể lành lại ngay lập tức.

“Các ngươi đúng là đáng chết!”

Pháp Luân Vương giận dữ hét lớn, khí âm sát cuồn cuộn ập tới.

Thấy vậy, Tử Huyên và Độc Cô Ngạo mỗi người đứng một bên trái phải, thi triển thần thông cái thế, hợp lực chống lại Pháp Luân Vương.

Bùm! Đùng! Đoàng!

Lập tức, tiếng vang kinh thiên động địa lại vang lên, cảnh tượng chiến đấu giữa ba người cực kỳ hùng tráng, bầu trời đêm bị thần quang bao phủ, rung lên ầm ầm, cùng lúc đó còn có sấm sét nghiền ép khiến hư không sụp đổ từng tấc.

“Thật mạnh!”, Diệp Thành ngỡ ngàng nhìn lên bầu trời, trong lòng không bình tĩnh nổi.

Hai ngày nay hắn thật sự bị sốc, đầu tiên là Đan Ma, sau đó là Pháp Luân Vương, đều là những kẻ tàn nhẫn vô địch thiên hạ, so với họ, sức chiến đấu mà hắn tự hào chẳng đáng là gì.

“Chỉ cách ba cảnh giới nhỏ nhưng sức chiến đấu lại chênh lệch lớn đến thế”, Diệp Thành tự lẩm bẩm, nhìn thấy kẻ mạnh chân chính hắn mới phát hiện những gì mình từng thấy chỉ là giọt nước trong đại dương.

Ầm! Ầm! Ầm!

Khi hắn còn đang cảm khái thì Pháp Luân Vương, Độc Cô Ngạo và Tử Huyên trên trời lần lượt rơi xuống khỏi hư không, đập tan ba ngọn núi lớn thành mảnh vụn.

Trận chiến này bắt đầu nhanh mà kết thúc cũng chóng, tuy chỉ chiến đấu trong thời gian ngắn nhưng ba người đều bị thương nặng, Pháp Luân Vương còn đỡ, bởi khả năng hồi phục của ông ta rất bá đạo. Mà Độc Cô Ngạo và Tử Huyên thì khá thảm, nhất là Độc Cô Ngạo, người ông ta đẫm máu tươi.

“Một ngày nào đó ta sẽ quay lại tìm các ngươi tính sổ”, Pháp Luân Vương hừ lạnh, chầm chậm bước đi trong bóng đêm, trước khi đi còn không quên liếc nhìn Diệp Thành, đôi mắt màu tím loé lên tia sáng lạnh lẽo.

Phụt!

Pháp Luân Vương vừa biến mất, Độc Cô Ngạo loạng choạng phun ra một ngụm máu.

Còn Tử Huyên thì đứng thẳng tắp ở đó như một cây lao, cô đã trở lại trạng thái của hình nộm, cơ thể mỏng manh bị đánh biến dạng, rất nhiều vết thương không thể chữa lành, cô cũng đã bị thương rất nhiều.

Tiền bối!

Diệp Thành vội vàng chạy tới, bóp vỡ một viên đan dược truyền vào cơ thể Độc Cô Ngạo, nếu hôm nay Độc Cô Ngạo không tới kịp thì có lẽ lúc này hắn đã bị Pháp Luân Vương bắt đi rồi.

“Đi!”, Độc Cô Ngạo xé mở không gian, một tay túm lấy Diệp Thành rồi biến mất ngay lập tức.

Sau khi ba người rời đi, không gian bị bóp méo, ba người mặc áo choàng đen xuất hiện trên hư không, một chàng thanh niên mặc áo giáp, một ông già tóc trắng và một nữ tử áo tím.

“Tới muộn rồi”, nữ tử áo tím cau mày nhìn mặt đất lộn xộn bên dưới.

“Thiếu chủ, là ông ta sao?”, ông già tóc trắng nhìn thanh niên mặc áo giáp.

“Khả năng cao là Pháp Luân Vương”, thanh niên mặc áo giáp hít sâu một hơi, ánh sáng sắc bén xẹt qua đôi mắt sâu thẳm như bầu trời sao.

“Năm đó Chiến Vương điện hạ đã chặt được đầu của ông ta, không ngờ ông ta vẫn còn sống”, vẻ mặt nữ tử áo tím cực kỳ nghiêm nghị.

“Đi thôi! Về tổ địa”, thanh niên mặc áo giáp quay đi trước tiên: “Nếu trước lúc qua đời Phụ Vương đã tính được Pháp Luân Vương có thể sống lại, vậy chắc chắn cũng sẽ để lại cách khống chế ông ta”.
Chương 937: Cứu người

Khi trời gần sáng, Độc Cô Ngạo dẫn Diệp Thành tới một sơn cốc đầy hoa tươi.

Vạn Hoa Cốc?

Diệp Thành đảo mắt nhìn một vòng như thể nhận ra đây là nơi nào vậy, đây chẳng phải là Vạn Hoa Cốc mà trước đây Gia Cát Vũ tiền bối đưa hắn tới sao? Lần đó hắn còn giúp Phục Linh tiền bối luyện hoá vu chú mà.

“Tiền bối, rốt cục làm thế nào mà người tìm được con vậy?”, Diệp Thành đảo mắt nhìn khắp nơi rồi lại nhìn Độc Cô Ngạo.

Đi cả chặng đường, hắn không biết đã hỏi câu này bao nhiêu lần nhưng Độc Cô Ngạo vẫn lặng thinh khiến Diệp Thành cảm thấy ái ngại.

“Trên người ngươi có ấn pháp của ta”, Độc Cô Ngạo vừa đi xuyên vào biển hoa tuyệt đẹp vừa lãnh đạm lên tiếng.

“Ấn pháp?”, Diệp Thành nhướng mày nhìn khắp người mình, nếu không phải Độc Cô Ngạo nói ra thì hắn cũng không biết còn có chuyện này, vả lại cho tới bây giờ hắn cũng không tìm ra ấn pháp ở đâu.

“Ấn pháp đó chỉ có thể dùng một lần”, giống như biết trước thắc mắc của Diệp Thành nên Độc Cô Ngạo mới nói ra lý do.

“Chẳng trách”, Diệp Thành toét miệng cười sau đó nhìn Độc Cô Ngạo hỏi thăm dò, “Độc Cô tiền bối, trước đây có phải người từng gặp Pháp Luân Vương không?”

“Từng gặp”, Độc Cô Ngạo lãnh đạm nói ra hai từ, giọng điệu không hề thay đổi.

“Vậy người có biết ông ta về phe Chính Dương Tông không?”, Diệp Thành bước nhanh hơn đuổi theo Độc Cô Ngạo.

“Chính Dương Tông?”, Độc Cô Ngạo cau mày, nhìn vẻ mặt ông ta rõ ràng không biết Pháp Luân Vương có liên quan đến Chính Dương Tông.

“Cơ Tuyết Băng nói, có lẽ tiền bối không biết trước khi con gặp Pháp Luân Vương thì đã gặp Cơ Tuyết Băng bị truy sát, vả lại người truy sát Cơ Tuyết Băng chính là người mà Pháp Luân Vương phái tới, ừm, có lẽ không phải là người mà là một thứ dị thường tên là Khôi, mạnh dị thường. Có điều, điều khiến con không ngờ tới đó là Pháp Luân Vương lại đích thân tới, nghĩ thôi cũng thấy sợ rồi, con…”

“Huyền Linh Chi Thể là chưởng giáo kế nhiệm của Chính Dương Tông, Pháp Luân Vương đã là người của Chính Dương Tông tại sao còn đi truy sát con bé?”, Độc Cô Ngạo ngắt lời Diệp Thành.

“Ông ta đang tìm kiếm thu thập huyết mạch đặc thù”, Diệp Thành lên tiếng, “Cơ Tuyết Băng nói đến cả huyết mạch thánh thể của con, huyết mạch đạo linh của Thượng Quan Hàn Nguyệt, huyết mạch thái âm của Hoắc Tôn đều trong phạm vi thu thập của ông ta, Pháp Luân Vương giống như đang muốn tạo ra một loại huyết mạch mạnh mẽ hơn”.

Nghe xong, Độc Cô Ngạo chìm vào trầm tư nhưng đôi mắt của ông ta lại hiện lên ánh nhìn bất định.

Không lâu sau đó, cả hai người liền tới nơi thâm sâu nhất của Vạn Hoa Cốc.

Ập vào mắt bọn họ chính là Phục Linh đang đứng ở đó.

“Ai khiến ông bị thương đến thế này?”, Phục Linh bước tới, bà ta cau mày nhìn Độc Cô Ngạo, khả năng chiến đấu của Độc Cô Ngạo thế nào bà ta đương nhiên rất rõ, kẻ có thể khiến ông ta bị thương thế này nhất định là kẻ mạnh cái thế.

“Không sao”, đối mặt với Phục Linh, Độc Cô Ngạo trước nay vẫn vô cùng lạnh lùng chợt nở nụ cười hiếm hoi.

“Là người của Chính Dương Tông”, Độc Cô Ngạo không nói mà Diệp Thành ở bên nói ra, “nói chính xác là Pháp Luân Vương”.

“Pháp Luân Vương?”, Phục Linh biến sắc như thể biết đến sự tồn tại của ông ta.

“Chẳng trách mà ông lại bị trọng thương”, câu nói này vang lên từ trong lầu các, Gia Cát Vũ giống như ma quỷ hiện thân, ông ta nhìn Độc Cô Ngạo rồi mới xoa cằm nhìn Diệp Thành ở bên, “chẹp chẹp, đây là ai vậy chứ?”

“Hừ!”, nhìn khuôn mặt đó của Gia Cát Vũ, Diệp Thành vẫn tỏ ra như không có gì.

“Diệp Thành”, Bích Du cũng đi ra, có lẽ vì quá kích động nên cô bước đi rất nhanh, khi cách Diệp Thành chừng một trượng cô mới đứng lại, e rằng nếu như không có mấy người phía Độc Cô Ngạo ở đây thì cô đã lao tới ôm Diệp Thành rồi.

“Lâu rồi không gặp”, Diệp Thành nói một câu chào hỏi.

“Lâu…lâu rồi không gặp”, Bích Du mím môi nhưng lại không dám nhìn thẳng vào mắt Diệp Thành, trên khuôn mặt còn ửng đỏ.

“Được rồi, đưa người ra đây đi, có lẽ Diệp Thành có thể cứu được”, ở bên, Độc Cô Ngạo lãnh đạm lên tiếng.

Hắn?

Diệp Thành nhướng mày, cuối cùng hắn cũng hiểu vì sao Độc Cô Ngạo lại đưa mình tới Vạn Hoa Cốc rồi, chẳng phải là để hắn cứu người sao?

“Đúng, đúng, suýt thì quên mất chuyện chính”, Gia Cát Vũ vội quay người, “tiểu tử, chuyện chính quan trọng, đợi lát nữa chúng ta nói chuyện sau”.

“Được ạ”, Diệp Thành vừa đáp vừa nhìn vào lầu các, hắn rất muốn biết người mà Độc Cô Ngạo bảo hắn cứu là ai.

Không lâu sau đó, Gia Cát Vũ mới khiêng một cỗ quan tài bằng băng bước ra khiến Diệp Thành giật giật khoé miệng, “người…người chết con không cứu được”.

“Nói gì thế, còn chưa chết mà”, Gia Cát Vũ nói rồi đặt quan tài bằng băng xuống đất, có lẽ ông ta đặt hơi mạnh tay nên Phục Linh và Bích Du ném luôn cho ông ta cái nhìn hằn học.

“Tiểu hữu, phiền tiểu hữu rồi”, Phục Linh nhìn Diệp Thành.

“Con xem thế nào đã”, Diệp Thành chạy lên trước khẽ mở quan tài ra.

Ngay lập tức, một luồng khí bá đạo xực ra khiến hắn cảm thấy dị thường.

Hắn nhìn thấy một người trung tuổi nằm trong đó, cơ thể rắn rỏi, khuôn mặt giống như được khắc hoạ với từng đường nét rõ ràng, khoé miệng còn có ria xung quanh, khuôn mặt rõ vẻ mỏi mệt, mặc dù nhắm mắt nhưng phần trán còn hiện lên khí sắc cuồng bạo rõ ràng.
Chương 938: Đao Hoàng

Nhìn thấy người này, Diệp Thành chợt cau mày, mặc dù ở trạng thái phong ấn nhưng hắn có thể cảm nhận được rõ sức mạnh bên trong quan tài.

Diệp Thành chợt mở Tiên Luân Nhãn chăm chú quan sát.

Ngay sau đó hắn lập tức nheo mắt nhìn chú ấn dị thường bên trong đầu của người này, hắn đã từng thấy chú ấn này, đây là vu chú, trong cơ thể Phục Nhai của Thiên Huyền Môn có, bên trong cơ thể của Phục Linh cũng có, vả lại đều đã bị hắn luyện hoá.

“Đại Sở này sao lại có nhiều người trúng vu chú thế nhỉ?”, Diệp Thành lẩm bẩm, đôi mắt hắn rõ vẻ khó hiểu.

“Tiểu hữu, ngươi có thể luyện hoá vu chú của ta thì nhất định có thể luyện hoá vu chú của người này, phải không?”, phía này, Phục Linh nhìn Diệp Thành, trong đôi mắt xinh đẹp còn hiện lên cái nhìn đầy mong chờ.

“Đương nhiên con có thể luyện hoá”, Diệp Thành gật đầu nhưng hắn vẫn không giãn được cơ mặt, “nhưng tiền bối, vị tiền bối này không đơn giản chỉ là trúng vu chú, vu chú chỉ là thứ yếu, quan trọng là tiền bối ấy có đạo thương”.

“Còn có đạo thương?”, mấy người phía Phục Linh cau mày, nếu không phải Diệp Thành nói ra thì bọn họ cũng không biết còn có đạo thương.

“Vu chú thì con có thể luyện hoá, đạo thương cũng có thể trị khỏi nhưng đạo thương là thứ yếu, đạo thương của vị tiền bối này có căn nguyên là công pháp mà tiền bối ấy tu luyện”.

“Công pháp?”

“Đúng, là công pháp”, Diệp Thành quả quyết gật đầu, “công pháp mà tiền bối này tu luyện quá mạnh, mặc dù con không biết là công pháp gì nhưng không phải là công pháp mà tiền bối này có thể chịu được”.

Nói tới đây, Diệp Thành nhìn sang phía Phục Linh, hỏi: “Mọi người có thể nói cho con biết vị tiền bối này là ai không?”

“Là phụ hoàng của ta”, không đợi phía Độc Cô Ngạo lên tiếng, Bích Du đã mím môi nhìn người bên trong quan tài, trong đôi mắt xinh đẹp của cô còn ngấn nước, khuôn mặt trở nên bi thương.

“Phụ…Phụ Hoàng?”, phía này, Diệp Thành tỏ ra khó hiểu, đây là lần đầu tiên hắn nghe nói.

“Ông ấy chính là Đao Hoàng”, Độc Cô Ngạo lãnh đạm lên tiếng.

“Đao…Đao Hoàng”, Diệp Thành kinh ngạc nhìn cả bốn người, hắn nhìn bọn họ rồi lại nhìn sang người bên trong quan tài, cuối cùng lại nhìn cả bốn người trước mặt.

“Ngươi không nghe nhầm đâu, là Đao Hoàng”, Gia Cát Vũ nhướng vai nói.

Thấy Gia Cát Vũ có vẻ không có ý trêu đùa, Diệp Thành mới cố gắng bình tĩnh trở lại.

Đao Hoàng là danh hiệu bá đạo thế nào, năm xưa khi không còn ở thời kì đỉnh phong mà ông ta đã có thể giết được Thái thượng trưởng lão của Thị Huyết Điện, với khả năng ngộ đạo của Đao Hoàng thì chính là một truyền thuyết của Đại Sở, ông ta là tu sĩ mạnh cái thế thực thụ.

Diệp Thành cảm thấy hoang mang, hắn không ngờ mình có thể gặp được người trong truyền thuyết ở đây.

“Phụ thân của Bích Du là Đao Hoàng, không ngờ cô ấy còn có một người cha giỏi giang như vậy”, sau giây phút kinh ngạc, Diệp Thành lại bất giác tặc lưỡi, “chẳng trách mà Độc Cô Ngạo lại đối xử tốt với cô ấy như vậy”.

Có điều nghĩ rồi Diệp Thành như chợt sực nhớ ra điều gì, vẻ mặt hắn kì quái nhìn Bích Du: “Đao Hoàng là phụ thân của cô, Phục Linh tiền bối là huynh muội với Đao Hoàng, vậy thì tại sao cô lại gọi Phục Linh tiền bối là bà? Có phải chênh lệch vai vế không?”

“Cái này…”

“Việc này để sau hãy nói”, Phục Linh ngắt lời Bích Du, bà ta nhìn Diệp Thành với đôi mắt đầy hi vọng: “Tiểu hữu, vậy tiểu hữu có thể chữa lành cho huynh trưởng của ta không?”

“Cái này thì…”, Diệp Thành xoa cằm, “con thật sự không dám chắc, trạng thái của Đao Hoàng tiền bối rất yếu, trước là bị trúng vu chú, sau là đạo thương, lại thêm phản phệ của công pháp bá đạo, nếu chỉ cần sơ sẩy rất có khả năng mất mạng”.

“Cho dù thế nào thì vẫn mong tiểu hữu giúp đỡ”.

“Vậy con phải nghĩ xem đã”, Diệp Thành nhìn sang Đao Hoàng trong quan tài bằng băng.

Phía Phục Linh cũng im lặng, chỉ sợ bất cứ một hành động nào cũng có thể quấy nhiễu Diệp Thành, theo bọn họ thấy thì người có thể cứu được Đao Hoàng cũng chỉ có người thanh niên trước mặt này thôi.

Phía này Diệp Thành nghĩ ngợi một lúc mà vẫn không nghĩ ra được phương án thích hợp.

Trong lúc bất lực hắn chỉ có thể gọi Thái Hư Cổ Long: “Long Gia, ngươi có cách gì không?”

“Ngươi đang cầu cứu ta phải không?”, Thái Hư Cổ Long hỏi với giọng hào hứng.

“Coi như ta cầu xin ngươi được chưa?”, coi bộ đức hạnh đó của Thái Hư Cổ Long nên Diệp Thành đành nhẫn nhịn.

Hắn thật sự muốn cứu Đao Hoàng, không phải vì mối quan hệ của ông ta với Phục Linh và Độc Cô Ngạo mà vì ông ta là Đao Hoàng trong truền thuyết cũng đủ trở thành lý do hắn ra tay tương trợ rồi. Nên biết rằng ơn cứu mạng này vô cùng to lớn, nếu có ngày Hằng Nhạc và Viêm Hoàng gặp nguy nan mà mời ông ta xuất sơn thì đương nhiên sẽ không thể không giúp hắn.

“Muốn ta giúp không phải không được”, Thái Hư Cổ Long lên tiếng, “có điều mối ân tình của ta nợ ngươi coi như xoá sổ, vả lại còn thêm một điều kiện nữa, độ chút tinh nguyên thánh thể cho ta”.

“Mẹ kiếp”, Diệp Thành mắng chửi, tiếng mắng chửi rất to khiến bốn người phía Phục Linh giật mình.

“Ngươi làm gì thế hả?”, Gia Cát Vũ sầm mặt mắng chửi.

Diệp Thành cứ thế ngó lơ bọn họ mà sầm mặt nhìn Thái Hư Cổ Long: “Ngươi được lắm”.

“Thích thế nào tuỳ ngươi”, Thái Hư Cổ Long hơ hững đáp lời, suýt chút nữa khiến Diệp Thành tức ói ra máu.

“Được lắm”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu nghiến răng rít lên.

“Cứ như thế đi”.

“Giờ có thể nói được chưa?”
Chương 939: Phương pháp cứu chữa

“Đương nhiên”, Thái Hư Cổ Long vuốt râu, bày ra bộ dạng nghiêm túc, “đúng như ngươi nghĩ, căn nguyên của vết thương nằm ở công pháp của ông ta, công pháp quá bá đạo, cho dù là thân xác hay linh hồn đều không thể chịu được, đã vậy thì phải tôi luyện thân thể và linh hồn của ông ta cho tới khi thân thể và linh hồn đủ mạnh để có thể chịu được công pháp kia”.

“Đơn…đơn giản vậy sao?”, Diệp Thành tròn mắt nhìn Thái Hư Cổ Long.

“Đơn giản vậy thôi, khi tôi luyện cơ thể của ông ta thì cần máu của thánh thể mà ngươi có, cơ thể thánh thể bá đạo vô cùng, cho ông ta một ít thì chỉ có tốt chứ không có xấu, còn về phương diện linh hồn thì cần độ sức mạnh linh hồn cho ông ta. Linh hồn của ngươi và người tên Gia Cát Vũ kia ít nhiều có sức mạnh nguyên thần, dùng sức mạnh linh hồn của hai người tẩy luyện linh hồn của ông ta, như vậy thì vạn sự hanh thông”.

“Nghe thì có vẻ rất đáng tin đấy”, nghe Thái Hư Cổ Long nói xong Diệp Thành bất giác xoa cằm.

“Tiểu hữu?”, thấy Diệp Thành xoa cằm, phía Phục Linh hỏi thăm dò.

“Giao cho con là được”, nhìn ánh mắt mong chờ của bốn người bọn họ, Diệp Thành vỗ ngực.

Thấy Diệp Thành tự tin như vậy, cả bốn người đều hít vào một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế cảm xúc.

“Phiền các tiền bối lùi về sau một chút”, Diệp Thành xắn tay áo.

Nghe vậy, phía Phục Linh không dám chậm trễ, lần lượt lùi về sau.

Chỉ có Gia Cát Vũ khi đang định vỗ mông lùi về sau thì bị Diệp Thành kéo lại: “Tiền bối không được đi, ở lại giúp con”.

“Cái gì, ta giúp được sao?”

“Đương nhiên rồi”, Diệp Thành tế gọi ra tiên hoả và thiên lôi, chân hoả bao trùm lấy cơ thể của Đao Hoàng, thiên lôi bao quanh linh hồn của Đao Hoàng, “dùng sức mạnh linh hồn của người để tẩy luyện linh hồn’.

“Đây là đạo lý gì vậy?”, Gia Cát Vũ xoa cằm nhìn Diệp Thành với vẻ mặt khó hiểu.

“Không có đạo lý gì cả, vì người có sức mạnh nguyên thần”, Diệp Thành nhướng vai đáp lời.

Sức mạnh nguyên thần?

Nghe bốn từ này, Phục Linh, Độc Cô Ngạo và Bích Du ở phía cách đó không xa đều đổ dồn ánh mắt nhìn Gia Cát Vũ, Diệp Thành mà không nói thì bọn họ thực sự không biết Gia Cát Vũ còn có tạo hoá này.

“Chỉ là trùng hợp, chỉ là trùng hợp thôi”, Gia Cát Vũ ho hắng, việc này ông ta đúng là giấu phía Độc Cô Ngạo.

Nói rồi ông ta lại nhìn sang Diệp Thành: “Ta vẫn chưa dùng đến nó, cho dù ta từng có sức mạnh nguyên thần thì có liên quan gì đến thương thế của Đao Hoàng?”

“Vậy thì để con nói cho người hiểu”, Diệp Thành vừa luyện hoá vu chú, tôi luyện cơ thể, trị đạo thương và tôi luyện linh hồn cho Đao Hoàng vừa nói: “Vu chú và đạo thương không khó nhưng khó ở chỗ công pháp Của Đao Hoàng tiền bối, cơ thể và linh hồn của Đao Hoàng tiền bối không thể chịu được công pháp bá đạo này, việc mà chúng ta cần làm đó là tăng sức mạnh của cơ thể và linh hồn, còn sức mạnh nguyên thần mà người có thì người dùng linh hồn của người để tôi luyện linh hồn của Đao Hoàng tiền bối, như vậy là cách làm tốt nhất để tăng sức mạnh linh hồn, con nói vậy người có hiểu không?”

“Hơi hiểu”, Gia Cát Vũ lập tức xắn tay áo sau đó hít vào một hơi thật sâu, gọi ra sức mạnh nguyên thần bao quanh linh hồn của Đao Hoàng.

Lúc này, Diệp Thành dùng tiên hoả vừa tôi luyện cơ thể Đao Hoàng vừa tôi luyện vu chú của ông ta, hắn còn dùng thiên lôi trị đạo thương và tôi luyện linh hồn của ông ta còn nhiệm vụ của Gia Cát Vũ chính là dùng sức mạnh linh hồn tẩy luyện linh hồn của Đao Hoàng, mọi thứ dều diễn ra theo tuần tự.

Ở cách đó không xa, nhìn cả hai người đứng trước cỗ quan tài bằng băng với khuôn mặt nghiêm túc mà phía Phục Linh tỏ ra lo lắng.

“Xem ra đưa hắn tới đây là một lựa chọn hợp lý”, Độc Cô Ngạo hiếm khi mới nở nụ cười: “Đến cả Dược Vương cũng bó tay mà hắn lại có cách, đúng là phúc tinh”.

“Phụ Hoàng có thể tỉnh lại rồi”, Bích Du liên tục vân vê vạt áo, khuôn mặt không khỏi căng thẳng.

“Hiện giờ ta rất muốn biết là ai khiến huynh trưởng bị thương thế này”, Phục Linh lạnh lùng lên tiếng, trong đôi mắt xinh đẹp còn hiện lên hàn quang.

“Ở Đại Sở này người có khả năng chiến thắng huynh ấy chỉ đếm trên đầu ngón tay”, Độc Cô Ngạo trầm giọng, “nếu như điều tra thì đáp án không khó đoán ra nhưng sự việc năm đó quá rắc rối, có lẽ có những chuyện mà chúng ta chưa biết nên đợi huynh ấy tỉnh lại thì mọi sự mới rõ ràng được”.

Nghe vậy, cả ba người đứng đó tĩnh lặng quan sát Gia Cát Vũ và Diệp Thành ở phía không xa.

Mọi thứ lúc này đều được diễn ra theo trình tự.

Thời gian dần trôi, mãi tới khi màn đêm dần buông xuống, Diệp Thành và Gia Cát Vũ vẫn còn đứng đó. Trong lúc này, Diệp Thành chốc chốc còn lấy máu Thánh Thể đẩy vào cơ thể Đao Hoàng.

Nhờ sự nỗ lực của hắn mà vu chú trong cơ thể Đao Hoàng đã được luyện hoá, đạo thương cũng được trị khỏi, hiện giờ hắn vừa tôi luyện cơ thể và linh hồn của Đao Hoàng vừa hợp sức với Gia Cát Vũ tẩy luyện linh hồn của ông ta.

Ở phía không xa, Phục Linh, Độc Cô Ngạo và Bích Du không hề di chuyển, bọn họ vẫn lo lắng nhìn về bên này.

“Phục Linh tiền bối, có thể mở phong ấn của Đao Hoàng tiền bối rồi”, không biết từ bao giờ Diệp Thành mới lên tiếng.

Nghe vậy, Phục Linh vội tiến lên trước khẽ phất tay chỉ điểm vào trán Đao Hoàng giải trừ phong ấn.

Đột nhiên, một luồng khí tức cuồng bạo từ trong cơ thể Đao Hoàng phát ra, có lẽ vì luồng khí tức này quá mãnh liệt nên khiến cỗ quan tài bằng băng vỡ tan, cả cơ thể Đao Hoàng lơ lửng giữa hư không, có điều đáng tiếc là Đao Hoàng vẫn trong trạng thái ngủ sâu.

“Huynh trưởng”, thấy khí tức của Đao Hoàng mạnh mẽ và ổn định hơn, Phục Linh mới thở phào, so với bà ta thì Bích Du lại tiến lên trước kích động hơn nhiều.

“Người vẫn ổn chứ?”, Bích Du nhìn Đao Hoàng rồi lại nhìn sang Diệp Thành, thấy hắn mặt mày ướt đầm mồ hôi, cô vội lấy ra khăn tay lau cho hắn.

“Ta…ta không sao”, Diệp Thành cười trừ.

“Khụ khụ”, thấy Bích Du như vậy, Gia Cát Vũ ở bên ho hắng, mặt mày ái ngại: “Ai ya, mặt ta bao nhiêu mồ hôi như vậy mà không lau cho ta, đúng là già rồi chẳng ai thương”.

Bích Du nghe vậy chợt đỏ mặt, cô lập tức tới trước mặt Gia Cát Vũ: “Gia Cát gia gia, chẳng phải còn có Bích Du sao?”

“Ta nói này Bích Du”, Gia Cát Vũ tươi cười nhìn Bích Du: “Trước đây con không thế này đâu, trước đây ta rất ít khi thấy con cười, sao mà mới tới Bắc Sở có một lần mà con lại hoạt bát lên hẳn vậy?”

Nói tới đây, Gia Cát Vũ lại liếc nhìn sang Diệp Thành: “Hay là gặp người nào đó tâm trạng tự dưng tốt lên”.

“Đâu…đâu có”.

“Còn không thừa nhận, mặt đỏ lên rồi kìa”.

“Người có thể nghỉ ngơi đi rồi tí nữa luyện”, phía này Diệp Thành lên tiêng, vì Gia Cát Vũ chỉ mải trêu Bích Du, sức mạnh linh hồn của ông ta yếu đi hẳn.

“Già rồi, già rồi mà”, Gia Cát Vũ ái ngại, nói rồi ông ta không quên liếc nhìn Diệp Thành ở bên: “Ta nói, lần này tới đây tính khí của ngươi cũng không vừa nhỉ?”

“Gì chứ, tính khí con vẫn rất ổn định mà”.

“Thế à? Đợi lát nữa tìm chỗ nào đó chúng ta nói chuyện, không biết vì sao mà cứ nhìn thấy mặt ngươi tay ta lại ngứa”, Gia Cát Vũ lên tiếng.

“Con cũng có cảm giác như vậy, nhìn thấy người là mắt trái của con cứ giật lên, chỉ muốn dùng đại chiêu”.

“Cái đó, Bích…Bích Du à, nào, lại đây lau…lau mồ hôi cho gia gia”.
Chương 940: Cả ba người kinh ngạc

Một đêm yên tĩnh, chớp mắt đã tới sáng.

Trong Vạn Hoa Cốc, Diệp Thành và Gia Cát Vũ vẫn đang giúp Đao Hoàng tẩy luyện cơ thể và linh hồn.

Cả hai người vô cùng mệt mỏi, Diệp Thành còn đỡ, khí huyết thánh thể dồi dào, sức sống mãnh liệt, chỉ có Gia Cát Vũ khuôn mặt tái nhợt, đầu óc ong ong, lâu rồi ông ta không dùng đến sức mạnh linh hồn nên vượt quá sức.

Có điều sau một ngày một đêm nỗ lực không ngừng nghỉ, cả hai cũng thu được kết quả.

Mặc dù Đao Hoàng vẫn chưa tỉnh lại nhưng khí huyết đã bắt đầu dồi dào hơn, đặc biệt, nhờ có máu của thánh thể mà Diệp Thành đẩy vào mà cơ thể ông ta có thêm một lớp kim huy mỏng bao quanh.

“Có thêm hai Diệp Thành nữa thì mới được”, Diệp Thành nói rồi bất giác xoa đi mồ hôi lăn dài trên trán.

Có điều động tác này của hắn lại khiến Phục Linh, Gia Cát Vũ và Độc Cô Ngạo ở bên nheo mắt, bọn họ chăm chú nhìn vào chiếc nhẫn phỉ thuý trên tay Diệp Thành.

“Huyền Thương Ngọc Giới?”, Độc Cô Ngạo nhìn vào chiếc nhẫn trên tay Diệp Thành rồi lại nhìn hắn.

“Tiểu tử, chiếc nhẫn này của ngươi từ đâu mà có?”, Gia Cát Vũ nhìn vào chiếc nhẫn Huyền Thương Ngọc Giới.

“Là Chung Viêm tiền bối truyền cho con”, Diệp Thành không che giấu và cũng không giấu nổi, nhóm người phía Độc Cô Ngạo đều là kẻ mạnh uy danh một phương, bọn họ biết Huyền Thương Ngọc Giới cũng không có gì là lạ.

“Chung Viêm?”, nghe cái tên này, Độc Cô Ngạo, Gia Cát Vũ và Phục Linh lần lượt nhìn nhau.

“Nói vậy thì hiện giờ ngươi là Viêm Hoàng Thánh Chủ đời thứ chín mươi chín rồi?”

Diệp Thành gật đầu mỉm cười.

Thấy Diệp Thành gật đầu, đôi mắt ba người phía Độc Cô Ngạo chợt loé sáng, đến cả ánh mắt nhìn Diệp Thành cũng thay đổi hẳn. Nếu không phải nhìn thấy Huyền Thương Ngọc Giới thì bọn họ cũng không biết được hiện giờ Diệp Thành là thánh chủ đời thứ chín mươi chín của Viêm Hoàng.

“Ta từng nghe nói Viêm Hoàng thống nhất nhưng không ngờ thánh chủ của Viêm Hoàng lại là tiểu tử này”, Gia Cát Vũ tặc lưỡi.

“Chẳng trách mà lại có thể có cả đội quân tu sĩ mạnh như vậy”, Độc Cô Ngạo trầm ngâm: “Nhất định là đại quân của Viêm Hoàng”.

“Xem ra chúng ta đã đánh giá hắn quá thấp rồi”, Phục Linh khẽ cười.

Khi cả ba người đang nói chuyện thì ba phần thần thức bay vào trong thần hải của bọn họ, người truyền thần thức chính là Diệp Thành còn những phần lạc ấn bên trong thần thức là những kí ức liên quan đến hắn.

Sau một lát, Độc Cô Ngạo, Phục Linh và Gia Cát Vũ thẫn thờ tại chỗ, ánh mắt đều đổ dồn nhìn sang Diệp Thành.

Cũng chẳng thể trách bọn họ như vậy vì thần thức mà Diệp Thành truyền cho bọn họ mang theo quá nhiều thông tin chấn động giống như chưởng giáo của Hằng Nhạc Tông, việc về Thanh Vân Tông và rất nhiều việc về các thế gia hợp tác cùng những chuyện về Đan Thành và Quảng Hàn Cung kết liên minh.

“Không ngờ hắn lại…lại nắm trong tay cả một thế lực khủng khiếp như vậy”, vẻ mặt Gia Cát Vũ thay đổi rõ rệt, đây là lần đầu tiên ông ta tỏ ra bất ngờ như vậy.

“Tất cả chúng ta đều không hề hay biết, thực lực hiện giờ mà hắn có trong tay đủ để quét sạch bất cứ thế lực nào của Đại Sở”, mặc dù Độc Cô Ngạo ngạo nghễ nhưng trong ánh mắt sắc lạnh của ông ta cũng hiện lên cái nhìn kinh ngạc.

“Trong thời gian ngắn như vậy, hắn rốt cục làm thế nào chứ?”, Phục Linh càng kinh ngạc hơn.

Tiếp đó, bầu không khí yên lặng đến đáng sợ bao trùm bên trong Vạn Hoa Cốc. Độc Cô Ngạo, Phục Linh và Gia Cát Vũ không hề rời mắt khỏi Diệp Thành, chính tên hậu bói này đã làm quá nhiều việc khiến bọn họ không dám tưởng tượng.

Còn Diệp Thành, hắn đã đoán được cả ba người sẽ có biểu cảm như vậy, sự việc kinh thiên động địa như vậy cho dù là ai cũng không khỏi ngỡ ngàng.

Sau một canh giờ, Diệp Thành mới hạ tay xuống.

Phù!

Hắn thở ra một hơi thật dài và lảo đảo. Gia Cát Vũ ở bên cũng không khá hơn là bao, cả hai người phải tiêu hao rất nhiều, sự tổn thất trong một ngày một đêm khiến cho dù là hai người có khí huyết dồi dào như vậy cũng cảm thấy có phần héo mòn.

“Nhiều nhất là hai canh giờ, tiền bối Đao Hoàng có thể tỉnh lại”, Diệp Thành vừa lau đi mồ hôi vừa mỉm cười nói.

“Đa tạ tiểu hữu, ta lại nợ ngươi một mối ân tình rồi”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
Y Tiên
  • Một miếng ngói xanh

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom