-
Chương 941-945
Chương 941: Tỉnh lại
“Chỉ là việc nhỏ thôi ạ”, Diệp Thành xua tay sau đó nhấc đôi chân mềm nhũn đi về một hướng, hắn tìm một nơi thoải mái ngồi xuống nghỉ ngơi sau đó nhóm lửa đặt một con linh dương lên trên bếp.
“Đúng là đói thật”, Gia Cát Vũ ghé lại gần.
Chỉ có Bích Du sau khi ngồi xuống thì chốc chốc lại nghiêng đầu sang nhìn Diệp Thành.
“Sau ngày hôm đó ngươi đã trải qua rất nhiều chuyện”, Bích Du ôm lấy đôi chân, cuối cùng cũng lên tiếng.
“Cũng không sao cả”, Diệp Thành đáp lời, hắn bận rộn cho thêm những gia vị cổ quái lên con linh dương trên bếp lửa.
“Xem hai người nói chuyện hợp như vậy hay là thành thân đi”, ở bên, Gia Cát Vũ sáng mắt nhìn Diệp Thành và Bích Du, nói rồi ông ta không quên xoa tay cười đê tiện: “Nói thật thì hai con cũng xứng đôi lắm đấy”.
“Gia gia, người lại nói gì vậy?”, Bích Du trừng mắt nhìn Gia Cát Vũ, khuôn mặt cô ửng đỏ.
“Đúng vậy”, Diệp Thành liếc nhìn Gia Cát Vũ, “hai chúng con thân quen như vậy rồi mà lên giường với nhau thì con không tiện ra tay tí nào cả”.
Hả?
Gia Cát Vũ há hốc mồm, khoé miệng ông ta giật giật.
Lúc này, khuôn mặt Bích Du ửng đỏ, cô không ngờ Diệp Thành lại nói ra những câu như vậy nên cứ thế dứt khoát rời đi.
Sau khi Bích Du rời đi, Diệp Thành mới tới ngồi bên Gia Cát Vũ, hắn dùng tay chọc chọc vào người ông ta sau đó mới nhướng mày, nói: “Con nói này, có phải người thích Phục Linh tiền bối không?”
“Ngươi làm sao mà nhận ra được?”
“Nói thừa, con có phải bị mù đâu”, Diệp Thành nói rồi không quên chớp mắt với Gia Cát Vũ: “Hay là con giúp người, con ra tay chắc chắn sẽ thành công”.
“Nói ta nghe xem”, Gia Cát Vũ sáng mắt, ngồi gần lại phía Diệp Thành, một tay khoác lên vai Diệp Thành.
“Chỗ con có vài liều xuân dược, hay là con bán cho người?”
“Mẹ kiếp”, Gia Cát Vũ lập tức đứng dậy đạp Diệp Thành lộn nhào đi.
Cho Phục Linh uống?
Gì thế chứ?
Đó là muội muội của Đao Hoàng, nếu như Đao Hoàng tỉnh lại mà không cho ta một đao chém làm đôi mới là lạ.
Rầm!
Khi cả hai đang trò chuyện thì một tiếng động mạnh vang lên, sau đó là một đạo trường hồng rẽ lên trời.
Nghe vậy, cả hai người đưa mắt qua nhìn.
Phía này, Đao Hoàng đã đứng dậy, đôi mắt nhắm nghiền mở ra, hai đạo kinh mang bắn ra ngoài.
Ông ta thực sự có phong thái của anh hùng cái thế, cơ thể vạm vỡ vững chãi như ngọn núi, đến cả mái tóc cũng mang màu đen láy như dòng thác đổ, toàn thân có kim quang lấp lánh phát ra kim huy sáng ngời, quan trọng nhất đó là luồng khí cuồng bạo kia khiến không gian cũng trở nên méo mó.
Hừ!
Ông ta thở dài, trong tiếng gằn còn mang theo tiếng rồng gầm, luồng khí vẩn đục bên trong cổ họng cứ thế được hả ra, một tiếng gằn như tiếng sấm rền rung động cả thương không.
“Uy lực mạnh…mạnh quá”, Diệp Thành há hốc miệng, trong đôi mắt rõ vẻ kinh ngạc.
“Cuối cùng cũng tỉnh rồi”, Gia Cát Vũ đứng dậy tới bên Đao Hoàng.
“Huynh trưởng”, đôi mắt Phục Linh đỏ hoe.
“Phụ hoàng”, Bích Du cũng há hốc miệng, cứ thế lao vào lòng Đao Hoàng, nước mắt dàn dụa ướt đẫm vạt áo ông ta.
“Ông ấy vẫn là Đao Hoàng của năm xưa”, Độc Cô Ngạo cười sảng khoái.
“Cảnh tượng này đúng là khiến người ta phải cảm khái”, Gia Cát Vũ vừa đi tới khuôn mặt cũng trẻ lên nhiều lần.
“Không ngờ còn có thể gặp được mọi người”, Đao Hoàng mỉm cười, giọng nói mặc dù vang dội nhưng vẫn khàn khàn, xem ra cả trăm năm nay ông ta đã trải qua rất nhiều chuyện, toàn thân mang theo dấu tích của thời gian.
Tiếp theo đó là những lời nói dãi bày qua lại khiến Diệp Thành đứng ở cách đó không xa cũng suýt chút nữa phải lau nước mắt.
“Phụ Hoàng, người nên cảm ơn Diệp Thành, là hắn đã cứu người, cũng từng cứu cô cô”, không biết từ bao giờ Bích Du mới lau đi nước mắt chỉ vào Diệp Thành đang gặm chân linh dương ở phía không xa.
“Diệp Thành?”, Đao Hoàng vô thức nhìn về phía cách đó không xa.
“Là con, là con”, Diệp Thành lập tức vứt đi chân linh dương trong tay, hắn lau đi vết dầu nơi khoé miệng rồi vội chạy lại.
Thế nhưng khi Đao Hoàng nhìn thấy khuôn mặt và chiếc nhẫn Huyền Thương Ngọc Giới trên tay Diệp Thành thì ông ta lại thẫn thờ.
Ngay sau đó ông ta liền tiến lên chắp tay cúi người, vẻ mặt cung kính: “Vãn bối Toại Ao bái kiến tiền bối”.
Chương 942: Hai mối ân huệ
Nghe thấy lời này của Đao Hoàng, Diệp Thành đang chạy tới suýt thì ngã nhào xuống đất.
Vẻ mặt những người khác như Phục Linh, Độc Cô Ngạo cũng khựng lại, cái lạy này của Đao Hoàng khiến họ sững sờ tại chỗ.
“Tiền bối, đại lễ này của người sẽ khiến vãn bối tổn thọ mất!”, bên này, Diệp Thành vội vàng chạy tới đỡ Đao Hoàng dậy. Đao Hoàng là ai, đại lễ của ông ấy có mấy ai nhận nổi?
“Ân chỉ dạy năm đó của tiến bối, Toại Phong trọn đời khó quên”, vẻ mặt Đao Hoàng nghiêm túc, không hề có ý đùa cợt.
“Không phải đâu, con…”, Diệp Thành ngây người.
“Chuyện này là thế nào vậy?”, lão già Gia Cát Vũ ở bên cạnh bước tới, thảng thốt nhìn Đao Hoàng: “Đừng nhận nhầm, tiểu tử này còn chưa tới hai mươi tuổi, huynh chắc chắn trước đây từng gặp hắn?”
“Hai mươi tuổi?”, Đao Hoàng giật mình, lúc này mới vô thức quan sát Diệp Thành, nhìn vòng tuổi đúng là chưa tới hai mươi.
“Không phải chứ! Sao lại giống nhau như đúc thế này?”, Đao Hoàng tự lẩm bẩm, nói xong ông ấy còn nhìn Huyền Thương Ngọc Giới trên ngón tay Diệp Thành: “Cũng là Thánh chủ của Viêm Hoàng, sao lại có thể trùng hợp như vậy được?”
“Huynh đang lẩm bẩm gì vậy?”, lão già Gia Cát Vũ dùng ngón tay chọc chọc Đao Hoàng.
“Tiểu hữu, ngươi với Hồng Trần tiền bối có quan hệ gì?”, Đao Hoàng phớt lờ lão già Gia Cát Vũ mà nhìn thẳng vào Diệp Thành.
Lời này vừa thốt ra, Diệp Thành hiểu ngay Đao Hoàng đã coi hắn thành Hồng Trần.
Nhưng nghĩ lại cũng phải, không thể trách Đao Hoàng được, hắn với Hồng Trần giống hệt nhau, bây giờ hắn lại đeo Huyền Thương Ngọc Giới Thánh vật của Viêm Hoàng, chẳng trách Đao Hoàng vừa tới đã hành lễ với hắn.
“Hồng Trần mà ông nói là Thánh chủ đời thứ chín mươi bảy của Viêm Hoàng phải không?”, khi Diệp Thành đang suy nghĩ thì Độc Cô Ngạo đã nhìn Đao Hoàng hỏi.
“Chính là vị tiền bối đó”, Đao Hoàng gật đầu cười.
“Huynh nhận nhầm Diệp Thành là Hồng Trần tiền bối đấy à?”, lão già Gia Cát Vũ sờ cằm nhìn Đao Hoàng: “Huynh từng gặp Hồng Trần?”
“Từng gặp”, Đao Hoàng nói rất chắc chắn, nói xong ông ấy lại nhìn Diệp Thành bên cạnh mình: “Diệp Thành tiểu hữu bây giờ và Hồng Trần tiền bối năm xưa thật sự như được tạc ra từ cùng một khuôn”.
Nghe vậy, ánh mắt Phục Linh, Độc Cô Ngạo, lão già Gia Cát Vũ và Bích Du đều đổ dồn vào Diệp Thành.
Hồng Trần là ai? Đó là nhân vật nổi tiếng một thời của Đại Sở, khi ông ấy là Thánh chủ của Viêm Hoàng, đó là thời kỳ đỉnh cao nhất của Viêm Hoàng ngoài thời đại của Viêm Hoàng, chỉ là ông ấy rất bí ẩn, rất ít người được thấy diện mạo thực của ông ấy, ngay cả những người giữ chức vụ cao ở Viêm Hoàng cũng không ngoại lệ.
Bây giờ chính miệng Đao Hoàng nói rằng Diệp Thành và Hồng Trần trông giống hệt nhau, họ mới biết không ngờ Hồng Trần năm xưa có diện mạo thế này.
Khụ khụ!
Sự im lặng ngắn ngủi bị tiếng ho nhẹ của Diệp Thành phá vỡ, hắn cười gượng nhìn Đao Hoàng: “Tiền bối à, con và Thánh chủ đời thứ chín mươi bảy của Viêm Hoàng không có mối quan hệ thân thích, nếu xét đến quan hệ thì chúng con đều là Thánh chủ của Viêm Hoàng. Ông ấy là đời thứ chín mươi bảy, còn con là đời thứ chín mươi chín”.
“Tiểu tử, ngươi không phải con cháu đời sau của Hồng Trần tiền bối đấy chứ?”, lão già Gia Cát Vũ quan sát Diệp Thành từ đầu đến chân.
“Con thật sự không biết”.
“Khả năng cao là vậy rồi”, lão già Gia Cát Vũ xoa cằm, phía Phục Linh, Độc Cô Ngạo có lẽ cũng nghĩ như vậy.
“Chẳng trách…”, Đao Hoàng quan sát Diệp Thành từ trên xuống dưới, có lẽ ông ấy cũng nghĩ như vậy: “Chẳng trách ngươi và Hồng Trần tiền bối lại giống nhau đến vậy, hơn nữa còn làm Thánh chủ đời thứ chín mươi chín của Viêm Hoàng, có lẽ điều này không phải trùng hợp”.
Nghe ông ấy nói vậy, Diệp Thành vô thức gãi đầu, cảm thấy hơi khó tin, chính hắn cũng bắt đầu cảm thấy tiền bối của mình là Hồng Trần rồi.
“Hôm nào phải tới Hạo Thiên thế gia xác nhận lại mới được. Ừm, phải lấy gia phả ra kiểm tra thử”, Diệp Thành xoa cằm, nói nhỏ.
“Diệp Thành tiểu hữu, lúc trước ngươi cứu Linh Nhi, sau này lại cứu ta, chúng ta nợ ngươi hai ân huệ lớn”, khi Diệp Thành đang suy nghĩ thì Đao Hoàng đã vỗ vai hắn, có lẽ lực quá mạnh khiến người hắn lảo đảo một hồi: “Dù ngươi có phải con cháu đời sau của Hồng Trần tiền bối hay không, nếu sau này cần ta giúp thì cứ nói”.
“Phụ Hoàng, người đừng chỉ nói cho có thôi nha!”, Bích Du cười duyên dáng.
Chương 943: Tất cả chỉ là trùng hợp thôi sao?
“Đó là đương nhiên rồi”, Đao Hoàng cười sảng khoái: “Ân huệ là ân huệ, hôm nay ta vui, ta sẽ truyền cho ngươi một bộ đao pháp”.
Nghe vậy, hai mắt Diệp Thành đột nhiên sáng lên.
Đao Hoàng là ai? Là cao thủ vô song trong truyền thuyết của Đại Sở, bí thuật mà ông ấy truyền lại chắc chắn không đơn giản.
Lúc này, Diệp Thành vội vàng mở Tiên Luân Nhãn, hắn muốn thông qua năng lực của Tiên Luân Nhãn để sao chép và suy luận đao pháp mà Đao Hoàng truyền lại.
Bên này, Đao Hoàng đã trở tay lấy một thanh Long Đao ra rồi bước lên hư thiên, đột nhiên chém ra một đao.
Lập tức, một đao mang màu vàng dài hơn hai mươi trượng xuất hiện, đao ý bất phàm, đao mang bá đạo chém cả hư không, uy lực kinh người.
“Bát… Bát Hoang Trảm”, phía dưới, Diệp Thành sững sờ, nhát đao nghịch thiên mà Đao Hoàng vừa chém ra chẳng phải chính là Bát Hoang Trảm sao?
Tại đây, Bích Du và lão già Gia Cát Vũ cũng nhìn sang Diệp Thành, hai người đều xem cuộc thi tam tông, cũng từng thấy Diệp Thành thi triển đao pháp này, giống hệt như của Đao Hoàng.
Trong hư không, Đao Hoàng bay xuống, nhìn Diệp Thành cười bảo: “Tiểu hữu đã nhìn rõ chưa?”
“Tiền bối, hay là người đổi đao pháp khác được không?”, Diệp Thành cười khan: “Đao pháp này con cũng biết”.
“Ngươi cũng biết?”, Đạo Huyền ngạc nhiên.
“Người xem”, Diệp Thành bước ra, trở tay lấy ra Bá Long Đao rồi cũng bay lên trời, chém một đao lên hư không, đao mang màu vàng dài hơn mười trượng xuất hiện, tuy uy lực không bá đạo bằng Đao Hoàng nhưng ai nhìn cũng thấy đao pháp của hắn và Đao Hoàng thi triển là cùng một loại.
“Người xem, giống nhau đúng không?”, Diệp Thành cất Bá Long Đao, sau đó nhìn về phía Đao Hoàng.
“Là ta sơ suất, sơ suất”, Đao Hoàng xấu hổ vỗ trán: “Ngươi là con cháu đời sau của Hồng Trần tiền bối hẳn là đã được truyền cho bí thuật này”.
“Tiền bối chờ chút”, Diệp Thành kinh ngạc nhìn Đao Hoàng, thử hỏi: “Bát Hoang Trảm của tiền bối là do Hồng Trần tiền bối truyền lại sao?”
“Ừm”, Đạo Huyền nghiêm túc gật đầu, ánh mắt đầy vẻ kính nể: “Hồng Trần tiền bối thật sự là một bậc thầy về tu luyện, ông ấy thật sự là cái gì cũng biết. Năm xưa ta được ông ấy hướng dẫn nên mới học được Bát Hoang Trảm này, sau hàng trăm năm ta mới lĩnh ngộ được điều kỳ diệu của đao, vì thế mới lấy tên là Đao Hoàng”.
Nói xong lời này, Diệp Thành vô thức day đầu mày: “Chờ một chút, để con suy nghĩ đã”.
Hắn phải suy nghĩ thật kỹ mới được.
“Ông ấy với mình có diện mạo giống hệt nhau. Được rồi, là trùng hợp”.
“Mình đến hố thần, ông ấy cũng đến hố thần. Được rồi, là trùng hợp”.
“Ông ấy đến Thập Vạn Đại Sơn, mình cũng từng đến Thập Vạn Đại Sơn. Được rồi, là trùng hợp”.
“Mình là Viêm Hoàng Thánh chủ, ông ấy cũng là Viêm Hoàng Thánh chủ. Được rồi, là trùng hợp”.
“Mình có Tiên Luân Nhãn, ông ấy cũng có Tiên Luân Nhãn. Được rồi, là trùng hợp”.
“Ông ấy gọi tên Nhược Hi, mình cũng có liên quan đến Nhược Hi. Được rồi, là trùng hợp”.
“Mình biết Bát Hoang Trảm, ông ấy cũng biết Bát Hoang Trảm. Được rồi, đây cũng là trùng hợp?”
“Nhưng vấn đề là Huyền Thương Ngọc Giới của mình là do Chung Viêm tiền bối đưa, Tiên Nhãn của mình là do Khương Thái Hư tiền bối cho, Bát Hoang Trảm của mình học được từ kiếm Thiên Khuyết. Mình là người của Hạo Thiên thế gia, mình chỉ có diện mạo giống ông ấy thôi mà sao lại có nhiều điều trùng hợp đến vậy?”
Diệp Thành gãi đầu, cảm thấy mình với Hồng Trần trong truyền thuyết có quá nhiều điểm trùng hợp.
Nếu Tiên Nhãn, Huyền Thương Ngọc Giới, Bát Hoang Trảm đều do trời sinh đã có, lại thêm diện mạo của hai người giống nhau, Diệp Thành sẽ cho rằng mình là đời sau của Hồng Trần.
Nhưng hắn có được Tiên Nhãn, Huyền Thương Ngọc Giới, Bát Hoang Trảm đều không liên quan đến Hồng Trần, bao nhiêu điều trùng hợp gộp lại với nhau khiến người ta khó mà tin được.
Đột nhiên không biết vì sao Diệp Thành lại nhớ đến vách đá cổ ở hố thần và bài thơ được khắc trên vách đá ở linh sơn của Viêm Hoàng.
Hắn nhớ mang máng trong bài thơ có nhắc đến tên hắn và Sở Huyên, lẽ nào… đây cũng là trùng hợp sao?
Diệp Thành càng nghĩ càng thấy rối, hắn từng cho rằng Tiên Luân Nhãn của Hồng Trần là do người cướp Tiên Nhãn của Khương Thái Hư truyền lại, nhưng quá nhiều sự trùng hợp khiến cho suy đoán lúc trước và bây giờ của hắn nảy sinh mâu thuẫn.
“Hồng Trần có lai lịch gì đây?”, nghĩ đến đây, Diệp Thành bất giác sờ đầu, lòng hiếu kỳ của hắn về Hồng Trần đã cao đến mức không thể đo đếm được.
Chương 944: Lại thêm người giúp đỡ
Trong Vạn Hoa Cốc tĩnh lặng, chỉ có tiếng thì thầm lẩm bẩm của Diệp Thành.
Tại đây, phía Gia Cát Vũ cũng nhìn Diệp Thành với vẻ mặt kỳ quái, họ cảm thấy thanh niên trước mặt có quá nhiều điều bí ẩn.
“Ta nghĩ ta không cần phải truyền bí thuật của ông ấy nữa”, khi Diệp Thành còn đang tự nói một mình thì Đao Hoàng đã lại cười ngượng ngùng: “Những bí pháp mà Hồng Trần tiền bối tinh thông đều rất nghịch thiên, chắc chắn ông ấy sẽ truyền lại cho thế hệ sau”.
“Thật sự không ngờ”, lão già Gia Cát Vũ tặc lưỡi cảm thán: “tiểu tử này còn có lai lịch lớn đến vậy”.
“Nghe ông nói vậy, ta lại thấy tiếc”, Độc Cô Ngạo thở dài: “Ta thậm chí còn không có cơ hội được gặp vị tiền bối trong truyền thuyết ấy”.
“Hắn có thể thống nhất Viêm Hoàng cũng không phải vô cớ”, Phục Linh cười nhẹ.
“Chẳng trách khi ở cuộc thi tam tông hắn lại biết nhiều bí pháp như vậy”, Bích Du cũng bất giác nhìn Diệp Thành vẫn đang trầm tư suy nghĩ: “Tiền bối Hồng Trần của hắn thật sự là một bậc thầy tu luyện không gì không biết!”
Diệp Thành lắc đầu, suy nghĩ lâu như vậy cũng không tìm ra lý do nào hợp lý, ngược lại còn thấy loạn hơn.
Nào, uống một ly đi!
Đao Hoàng không biết suy nghĩ của Diệp Thành, ông cười rất hào sảng.
Sau đó, Diệp Thành vẫn đang mờ mịt đã bị kéo tới, ngồi xuống với mọi người.
Phải nói rằng ngồi bên cạnh Đao Hoàng, Diệp Thành cảm thấy vô cùng áp lực, cảm giác áp lực này không phải đến từ huyết mạch, mà là khí thế, tuy Đao Hoàng đã cố hết sức kiểm soát khí thế của mình, nhưng hắn vẫn thấy áp lực như núi.
“Rốt cuộc một trăm năm trước đã xảy ra chuyện gì?”, bầu không khí đang hài hoà vui vẻ, vì câu này của Độc Cô Ngạo mà trở nên nghiêm túc.
Mọi người đều nhìn vào Đao Hoàng, họ cũng rất muốn biết, rốt cuộc Đao Hoàng cái thế thiên hạ đã gặp phải chuyện mà mà lại rơi vào cảnh suýt chết thế này.
Haiz!
Dưới ánh mắt của mọi người, Đao Hoàng thở dài một tiếng, sau đó trong đôi mắt đen của ông thoáng qua một tia kiêng kỵ: “Ta đã đến thung lũng tối”.
Thung lũng tối?
Nghe thấy ba chữ này, mọi người đều nhíu mày.
Đại Sở có năm cấm địa: Hố thần, huyễn hải, hoang mạc, đầm vô vọng, thung lũng tối, mọi người không ngờ Đao Hoàng biến mất một trăm năm trước khi quay về lại suýt mất mạng là vì tới thung lũng tối.
“Đang yên đang lành tự nhiên huynh đến thung lũng tối làm gì?”, lão già Gia Cát Vũ nghi hoặc nhìn Đao Hoàng.
Đao Hoàng nhẹ nhàng lắc đầu: “Ta không định đến thung lũng tối, ta thậm chí còn không biết đó là thung lũng tối”.
Ông vừa dứt lời, mọi người lại nhíu mày lần nữa.
Thung lũng tối cũng u tối như tên gọi của nó, năm cấm địa của Đại Sở nơi nào cũng kỳ quái, thung lũng tối cũng không ngoại lệ. Bởi vì không ai biết nó ở đâu, nó thật sự giống như âm phủ vậy, chưa biết chừng ngày nào đó đi mãi đi mãi lại vào thung lũng tối.
“Nơi đó thật sự rất đáng sợ”, khi mọi người còn đang cau mày thì Đao Hoàng đã hít sâu một hơi, mọi người nhìn thấy vẻ kinh hãi trong mắt ông: “Ở đó có rất nhiều sinh vật kỳ quái, không thể giết chết. Ta cứ tưởng mình đã chết, nhưng khi tỉnh lại thì đã ở Nam Yến Đại Trạch”.
“Ngay cả ông cũng còn kiêng kỵ như vậy, bị mắc kẹt ở đó hàng trăm năm suýt chết, vậy thung lũng tối đó thật sự rất đáng sợ”, Độc Cô Ngạo trầm tư.
“Hèn gì bao nhiêu năm như vậy cũng không tìm thấy huynh”, lão già Gia Cát Vũ không khỏi vuốt râu.
“Thật là”, Diệp Thành thở dài: “Tiền bối mất tích cả trăm năm, người ở Đại Sở còn tưởng người đã hoá đạo rồi chứ, nếu người tái xuất Đại Sở, chắc chắn sẽ chấn động thiên hạ”.
“Hư danh mà thôi”, Đao Hoàng khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng phất tay.
“Nhưng ta phát hiện một chuyện rất thú vị ở thung lũng tối”, sau khi phất tay, Đao Hoàng lại bất giác xoa tay.
“Phụ Hoàng, có chuyện gì thú vị vậy ạ?”, Bích Du nhanh nhảu hỏi.
“Hình như thung lũng tối được kết nối với một nơi không xác định”, Đao Hoàng sờ cằm, không chắc chắn lắm: “Ta có thể cảm nhận rõ ràng một luồng khí tức không thuộc về Đại Sở, là khí tức từ nơi không rõ đó, nó rất dồi dào. Quan trọng nhất là có một khoảnh khắc ta hít luồng khí tức ấy vào và cảm thấy tu vi dường như có dao động, gần đột phá được cảnh giới Thiên”.
“Lợi hại vậy!”, lão già Gia Cát Vũ kinh ngạc.
“Chỉ hít vào một luồng khí tức đó thôi mà đã gần đột phá được cảnh giới Thiên, vậy thì kỳ lạ thật!”, Diệp Thành sờ cằm suy tư.
“Đáng tiếc”, Đao Hoàng lộ ra vẻ tiếc nuối: “Thung lũng tối đầy rẫy nguy hiểm, khoảnh khắc dao động ấy biến mất trong nháy mắt, dù muốn tìm lại cơ hội đột phá nhưng tìm thế nào cũng không thấy”.
“Chuyện thế này tuỳ duyên thôi, không thể cưỡng ép được, huynh trưởng đừng để tâm”, Phục Linh cười an ủi.
“Dù thế nào, ta vẫn còn sống, còn sống là còn hy vọng”, Đao Hoàng không quá quan tâm, vẫn cười rất thoải mái.
Chương 945: Hẹn ngày tái ngộ
“Nếu huynh đã về thì chúng ta phải giải quyết ân oán với một số người từ một trăm năm trước thôi”, Độc Cô Ngạo nhấp một ngụm rượu, lời nói đầy ẩn ý sâu xa.
Nói đến những người đó, Diệp Thành và Bích Du đều cau mày, mà trong mắt Gia Cát Vũ và Phục Linh lại loé lên tia lạnh lẽo.
“Đương nhiên phải giải quyết rồi”, Đao Hoàng hừ lạnh một tiếng, khí thế ngông cuồng lộ ra.
“Còn nữa…”, Độc Cô Ngạo xoay ly rượu, chậm rãi nói: “Đại Sở ngày nay không bằng trước kia, những kẻ địch mạch từ thời cửu Hoàng của Đại Sở lần lượt xuất hiện, những cao thủ cổ đại kia ai cũng ở cấp bậc như một vị vương, sức chiến đấu của chúng không hề kém ”.
“Còn có chuyện này sao?”, Đao Hoàng nhíu mày, trong đôi mắt thâm thúy hiện lên một tia âm u không rõ.
“Không chỉ có bọn chúng”, Diệp Thành trầm tư: “Rất nhiều hậu duệ của cửu Hoàng Đại Sở cũng đã giải trừ phong ấn, con đã gặp Thiên Thương Nguyệt con gái của Nguyệt Hoàng, Nam Minh Ngọc Thu con gái của Huyền Hoàng, công chúa Đại Sở Hoàng Yên của Hoàng tộc Đại Sở cũng đã xuất thế, còn có Chu Thiên Dật con trai của Đông Hoàng nghe nói cũng đã giải trừ phong ấn, hậu duệ của các vị Hoàng đế khác có lẽ cũng đang lần lượt xuất thế”.
“Xem ra thời đại này không bình thường được rồi”, Đao Hoàng khẽ nhíu mày: “Nhiều thế lực cổ tự phong ấn lần lượt giải trừ phong ấn, lẽ nào Đại Sở sắp xảy ra chuyện lớn gì sao?”
“Chúng ta không sợ”, lão già Gia Cát Vũ chẳng hề có áp lực: “Huynh về rồi, chúng ta còn sợ cái gì nữa!”
“Gia Cát, đệ còn biết quá ít!”, Đao Hoàng khẽ lắc đầu: “Vùng đất này không đơn giản như chúng ta nghĩ. Ta tự nhận mình không yếu hơn kẻ khác, nhưng ta biết rõ ở Đại Sở này không dưới năm người có thể đánh bại ta, mà sức chiến đấu không phân cao thấp với ta ít nhất cũng có không dưới mười người. Đừng coi thường Đại Sở, vùng đất rộng lớn này tàng long ngoạ hổ, có rất nhiều người tài”.
“Tầm nhìn của cao thủ quả nhiên khác mọi người”, Diệp Thành nói thầm trong lòng: “Xem ra đến cấp bậc như Đao Hoàng cũng nhìn ra rất nhiều chỗ khác, sự bí ẩn của Đại Sở khiến người khác nhìn thế nào cũng không thấu”.
“Còn chuyện này ta cần phải nói”, khi Diệp Thành đang lẩm bẩm thì Độc Cô Ngạo lại lên tiếng: “Khi cứu Diệp Thành, ta đã gặp Pháp Luân Vương từng bị Chiến Vương trấn áp, ông ta thật sự cường đại vô song, sức chiến đấu còn mạnh hơn ông”.
“Không phải Pháp Luân Vương đã bị Chiến Vương giết rồi ư?”, Đao Hoàng cau mày nhìn Độc Cô Ngạo.
“Sự thật không phải như tiền bối nghĩ”, Diệp Thành hít sâu một hơi: “Có lẽ người đời đều đã bị Pháp Luân Vương lừa, năm đó ông ta chưa chết mà sống sót bằng một cách rất kỳ quái, hơn nữa còn ẩn nấp ở Chính Dương Tông, trong tay nắm giữ cả một đội quân Âm Minh”.
“Nếu là như vậy thì ta thật sự muốn gặp vị vương năm đó một lần”, Đao Hoàng hít sâu một hơi, ý chí chiến đấu đã lan rộng khắp tứ phía.
“Vậy thì vừa hay”, Diệp Thành vội vàng tiếp lời, cười ngượng ngùng: “Tiền bối, không giấu gì người, mấy ngày nữa chúng con sẽ tấn công Chính Dương Tông, nếu người rảnh thì tới giúp chúng con nhé, dù sao cao thủ như Pháp Luân Vương chỉ người ở cấp bậc như tiền bối mới có thể sánh ngang”.
“Tấn công Chính Dương Tông?”, Đao Hoàng quan sát Diệp Thành một lượt: “Tiểu tử, tuy Viêm Hoàng mạnh nhưng so với Chính Dương Tông thì còn kém xa, ngươi chắc chắn định tấn công Chính Dương Tông chứ?”
“Phụ Hoàng, người đánh giá thấp hắn rồi”, Bích Du nhoẻn miệng cười, ngưng tụ ký ức chuyện Diệp Thành gặp nạn một năm trước và thế lực mà hắn nắm giữ hiện tại thành thần thức rồi truyền cho Đao Hoàng.
Sau chừng năm giây, ánh mắt Đao Hoàng nhìn Diệp Thành chợt thay đổi, ông ấy cũng bị sốc như phía lão già Gia Cát Vũ, không ngờ hậu bối cảnh giới Không Minh này lại có thể nắm giữ lực lượng lớn mạnh đến vậy.
“Nếu tiền bối không rảnh thì thôi vậy”, Diệp Thành cười ngượng.
“Rảnh, đương nhiên rảnh rồi”, Đao Hoàng khôi phục vẻ bình thường, cười rất sảng khoái: “Đại ân của tiểu hữu, chúng ta không có lý do gì để từ chối, nhưng hãy cho chúng ta vài ngày, ta cần thời gian để hồi phục trạng thái đỉnh phong”.
“Vâng vâng, được ạ”, Diệp Thành lập tức cười tươi, nhờ vào sự mặt dày của hắn cuối cùng cũng lôi kéo được phía Đao Hoàng vào đội hình, có phía Đao Hoàng và Độc Cô Ngạo, sức chiến đấu tổng thể của họ đã tăng lên một bậc.
Điều quan trọng nhất là, Đao Hoàng và Pháp Luân Vương cùng một cấp bậc, có ông ấy giữ chân Pháp Luân Vương, những việc khác sẽ dễ dàng xử lý hơn nhiều.
…
Đến đêm khuya, Diệp Thành mặt đỏ bừng bừng, lảo đảo đứng dậy: “Vãn bối phải đi rồi, con chờ các vị tiền bối ở Hằng Nhạc nhé”.
“Không thành vấn đề”, Gia Cát Vũ xoay khớp cổ: “Lão tử đã không ưa Chính Dương Tông từ lâu rồi, ngươi về trước chờ đi, chờ Toại Phong khôi phục trạng thái đỉnh phong, chúng ta sẽ cùng đánh Chính Dương Tông”.
“Đương nhiên rồi ạ”, Diệp Thành cười toe toét, sau đó cung kính cúi đầu hành lễ với mọi người rồi mới hít sâu một hơi bước lên hư thiên, biến mất trên bầu trời như một đạo thần hồng.
“Đúng là hậu sinh khả uý!”, nhìn bóng lưng rời đi của Diệp Thành, Đao Hoàng không khỏi nở nụ cười vui mừng khen ngợi.
“Toại Phong à, lẽ nào huynh không phát hiện ra điều gì sao?”, lão già Gia Cát Vũ ở bên cạnh nhàn nhạt lên tiếng, nói xong còn ra hiệu cho Đao Hoàng nhìn con gái bảo bối của mình.
Nghe vậy, Đao Hoàng vô thức nghiêng đầu nhìn Bích Du, phát hiện đôi mắt xinh đẹp của cô ta vẫn luôn nhìn về hướng Diệp Thành rời đi, hơn nữa còn nhìn rất chăm chú.
“Thích tiểu tử đó à?”, Đao Hoàng ngỡ ngàng nhìn phía lão già Gia Cát Vũ.
“Nói thừa”.
“Chỉ là việc nhỏ thôi ạ”, Diệp Thành xua tay sau đó nhấc đôi chân mềm nhũn đi về một hướng, hắn tìm một nơi thoải mái ngồi xuống nghỉ ngơi sau đó nhóm lửa đặt một con linh dương lên trên bếp.
“Đúng là đói thật”, Gia Cát Vũ ghé lại gần.
Chỉ có Bích Du sau khi ngồi xuống thì chốc chốc lại nghiêng đầu sang nhìn Diệp Thành.
“Sau ngày hôm đó ngươi đã trải qua rất nhiều chuyện”, Bích Du ôm lấy đôi chân, cuối cùng cũng lên tiếng.
“Cũng không sao cả”, Diệp Thành đáp lời, hắn bận rộn cho thêm những gia vị cổ quái lên con linh dương trên bếp lửa.
“Xem hai người nói chuyện hợp như vậy hay là thành thân đi”, ở bên, Gia Cát Vũ sáng mắt nhìn Diệp Thành và Bích Du, nói rồi ông ta không quên xoa tay cười đê tiện: “Nói thật thì hai con cũng xứng đôi lắm đấy”.
“Gia gia, người lại nói gì vậy?”, Bích Du trừng mắt nhìn Gia Cát Vũ, khuôn mặt cô ửng đỏ.
“Đúng vậy”, Diệp Thành liếc nhìn Gia Cát Vũ, “hai chúng con thân quen như vậy rồi mà lên giường với nhau thì con không tiện ra tay tí nào cả”.
Hả?
Gia Cát Vũ há hốc mồm, khoé miệng ông ta giật giật.
Lúc này, khuôn mặt Bích Du ửng đỏ, cô không ngờ Diệp Thành lại nói ra những câu như vậy nên cứ thế dứt khoát rời đi.
Sau khi Bích Du rời đi, Diệp Thành mới tới ngồi bên Gia Cát Vũ, hắn dùng tay chọc chọc vào người ông ta sau đó mới nhướng mày, nói: “Con nói này, có phải người thích Phục Linh tiền bối không?”
“Ngươi làm sao mà nhận ra được?”
“Nói thừa, con có phải bị mù đâu”, Diệp Thành nói rồi không quên chớp mắt với Gia Cát Vũ: “Hay là con giúp người, con ra tay chắc chắn sẽ thành công”.
“Nói ta nghe xem”, Gia Cát Vũ sáng mắt, ngồi gần lại phía Diệp Thành, một tay khoác lên vai Diệp Thành.
“Chỗ con có vài liều xuân dược, hay là con bán cho người?”
“Mẹ kiếp”, Gia Cát Vũ lập tức đứng dậy đạp Diệp Thành lộn nhào đi.
Cho Phục Linh uống?
Gì thế chứ?
Đó là muội muội của Đao Hoàng, nếu như Đao Hoàng tỉnh lại mà không cho ta một đao chém làm đôi mới là lạ.
Rầm!
Khi cả hai đang trò chuyện thì một tiếng động mạnh vang lên, sau đó là một đạo trường hồng rẽ lên trời.
Nghe vậy, cả hai người đưa mắt qua nhìn.
Phía này, Đao Hoàng đã đứng dậy, đôi mắt nhắm nghiền mở ra, hai đạo kinh mang bắn ra ngoài.
Ông ta thực sự có phong thái của anh hùng cái thế, cơ thể vạm vỡ vững chãi như ngọn núi, đến cả mái tóc cũng mang màu đen láy như dòng thác đổ, toàn thân có kim quang lấp lánh phát ra kim huy sáng ngời, quan trọng nhất đó là luồng khí cuồng bạo kia khiến không gian cũng trở nên méo mó.
Hừ!
Ông ta thở dài, trong tiếng gằn còn mang theo tiếng rồng gầm, luồng khí vẩn đục bên trong cổ họng cứ thế được hả ra, một tiếng gằn như tiếng sấm rền rung động cả thương không.
“Uy lực mạnh…mạnh quá”, Diệp Thành há hốc miệng, trong đôi mắt rõ vẻ kinh ngạc.
“Cuối cùng cũng tỉnh rồi”, Gia Cát Vũ đứng dậy tới bên Đao Hoàng.
“Huynh trưởng”, đôi mắt Phục Linh đỏ hoe.
“Phụ hoàng”, Bích Du cũng há hốc miệng, cứ thế lao vào lòng Đao Hoàng, nước mắt dàn dụa ướt đẫm vạt áo ông ta.
“Ông ấy vẫn là Đao Hoàng của năm xưa”, Độc Cô Ngạo cười sảng khoái.
“Cảnh tượng này đúng là khiến người ta phải cảm khái”, Gia Cát Vũ vừa đi tới khuôn mặt cũng trẻ lên nhiều lần.
“Không ngờ còn có thể gặp được mọi người”, Đao Hoàng mỉm cười, giọng nói mặc dù vang dội nhưng vẫn khàn khàn, xem ra cả trăm năm nay ông ta đã trải qua rất nhiều chuyện, toàn thân mang theo dấu tích của thời gian.
Tiếp theo đó là những lời nói dãi bày qua lại khiến Diệp Thành đứng ở cách đó không xa cũng suýt chút nữa phải lau nước mắt.
“Phụ Hoàng, người nên cảm ơn Diệp Thành, là hắn đã cứu người, cũng từng cứu cô cô”, không biết từ bao giờ Bích Du mới lau đi nước mắt chỉ vào Diệp Thành đang gặm chân linh dương ở phía không xa.
“Diệp Thành?”, Đao Hoàng vô thức nhìn về phía cách đó không xa.
“Là con, là con”, Diệp Thành lập tức vứt đi chân linh dương trong tay, hắn lau đi vết dầu nơi khoé miệng rồi vội chạy lại.
Thế nhưng khi Đao Hoàng nhìn thấy khuôn mặt và chiếc nhẫn Huyền Thương Ngọc Giới trên tay Diệp Thành thì ông ta lại thẫn thờ.
Ngay sau đó ông ta liền tiến lên chắp tay cúi người, vẻ mặt cung kính: “Vãn bối Toại Ao bái kiến tiền bối”.
Chương 942: Hai mối ân huệ
Nghe thấy lời này của Đao Hoàng, Diệp Thành đang chạy tới suýt thì ngã nhào xuống đất.
Vẻ mặt những người khác như Phục Linh, Độc Cô Ngạo cũng khựng lại, cái lạy này của Đao Hoàng khiến họ sững sờ tại chỗ.
“Tiền bối, đại lễ này của người sẽ khiến vãn bối tổn thọ mất!”, bên này, Diệp Thành vội vàng chạy tới đỡ Đao Hoàng dậy. Đao Hoàng là ai, đại lễ của ông ấy có mấy ai nhận nổi?
“Ân chỉ dạy năm đó của tiến bối, Toại Phong trọn đời khó quên”, vẻ mặt Đao Hoàng nghiêm túc, không hề có ý đùa cợt.
“Không phải đâu, con…”, Diệp Thành ngây người.
“Chuyện này là thế nào vậy?”, lão già Gia Cát Vũ ở bên cạnh bước tới, thảng thốt nhìn Đao Hoàng: “Đừng nhận nhầm, tiểu tử này còn chưa tới hai mươi tuổi, huynh chắc chắn trước đây từng gặp hắn?”
“Hai mươi tuổi?”, Đao Hoàng giật mình, lúc này mới vô thức quan sát Diệp Thành, nhìn vòng tuổi đúng là chưa tới hai mươi.
“Không phải chứ! Sao lại giống nhau như đúc thế này?”, Đao Hoàng tự lẩm bẩm, nói xong ông ấy còn nhìn Huyền Thương Ngọc Giới trên ngón tay Diệp Thành: “Cũng là Thánh chủ của Viêm Hoàng, sao lại có thể trùng hợp như vậy được?”
“Huynh đang lẩm bẩm gì vậy?”, lão già Gia Cát Vũ dùng ngón tay chọc chọc Đao Hoàng.
“Tiểu hữu, ngươi với Hồng Trần tiền bối có quan hệ gì?”, Đao Hoàng phớt lờ lão già Gia Cát Vũ mà nhìn thẳng vào Diệp Thành.
Lời này vừa thốt ra, Diệp Thành hiểu ngay Đao Hoàng đã coi hắn thành Hồng Trần.
Nhưng nghĩ lại cũng phải, không thể trách Đao Hoàng được, hắn với Hồng Trần giống hệt nhau, bây giờ hắn lại đeo Huyền Thương Ngọc Giới Thánh vật của Viêm Hoàng, chẳng trách Đao Hoàng vừa tới đã hành lễ với hắn.
“Hồng Trần mà ông nói là Thánh chủ đời thứ chín mươi bảy của Viêm Hoàng phải không?”, khi Diệp Thành đang suy nghĩ thì Độc Cô Ngạo đã nhìn Đao Hoàng hỏi.
“Chính là vị tiền bối đó”, Đao Hoàng gật đầu cười.
“Huynh nhận nhầm Diệp Thành là Hồng Trần tiền bối đấy à?”, lão già Gia Cát Vũ sờ cằm nhìn Đao Hoàng: “Huynh từng gặp Hồng Trần?”
“Từng gặp”, Đao Hoàng nói rất chắc chắn, nói xong ông ấy lại nhìn Diệp Thành bên cạnh mình: “Diệp Thành tiểu hữu bây giờ và Hồng Trần tiền bối năm xưa thật sự như được tạc ra từ cùng một khuôn”.
Nghe vậy, ánh mắt Phục Linh, Độc Cô Ngạo, lão già Gia Cát Vũ và Bích Du đều đổ dồn vào Diệp Thành.
Hồng Trần là ai? Đó là nhân vật nổi tiếng một thời của Đại Sở, khi ông ấy là Thánh chủ của Viêm Hoàng, đó là thời kỳ đỉnh cao nhất của Viêm Hoàng ngoài thời đại của Viêm Hoàng, chỉ là ông ấy rất bí ẩn, rất ít người được thấy diện mạo thực của ông ấy, ngay cả những người giữ chức vụ cao ở Viêm Hoàng cũng không ngoại lệ.
Bây giờ chính miệng Đao Hoàng nói rằng Diệp Thành và Hồng Trần trông giống hệt nhau, họ mới biết không ngờ Hồng Trần năm xưa có diện mạo thế này.
Khụ khụ!
Sự im lặng ngắn ngủi bị tiếng ho nhẹ của Diệp Thành phá vỡ, hắn cười gượng nhìn Đao Hoàng: “Tiền bối à, con và Thánh chủ đời thứ chín mươi bảy của Viêm Hoàng không có mối quan hệ thân thích, nếu xét đến quan hệ thì chúng con đều là Thánh chủ của Viêm Hoàng. Ông ấy là đời thứ chín mươi bảy, còn con là đời thứ chín mươi chín”.
“Tiểu tử, ngươi không phải con cháu đời sau của Hồng Trần tiền bối đấy chứ?”, lão già Gia Cát Vũ quan sát Diệp Thành từ đầu đến chân.
“Con thật sự không biết”.
“Khả năng cao là vậy rồi”, lão già Gia Cát Vũ xoa cằm, phía Phục Linh, Độc Cô Ngạo có lẽ cũng nghĩ như vậy.
“Chẳng trách…”, Đao Hoàng quan sát Diệp Thành từ trên xuống dưới, có lẽ ông ấy cũng nghĩ như vậy: “Chẳng trách ngươi và Hồng Trần tiền bối lại giống nhau đến vậy, hơn nữa còn làm Thánh chủ đời thứ chín mươi chín của Viêm Hoàng, có lẽ điều này không phải trùng hợp”.
Nghe ông ấy nói vậy, Diệp Thành vô thức gãi đầu, cảm thấy hơi khó tin, chính hắn cũng bắt đầu cảm thấy tiền bối của mình là Hồng Trần rồi.
“Hôm nào phải tới Hạo Thiên thế gia xác nhận lại mới được. Ừm, phải lấy gia phả ra kiểm tra thử”, Diệp Thành xoa cằm, nói nhỏ.
“Diệp Thành tiểu hữu, lúc trước ngươi cứu Linh Nhi, sau này lại cứu ta, chúng ta nợ ngươi hai ân huệ lớn”, khi Diệp Thành đang suy nghĩ thì Đao Hoàng đã vỗ vai hắn, có lẽ lực quá mạnh khiến người hắn lảo đảo một hồi: “Dù ngươi có phải con cháu đời sau của Hồng Trần tiền bối hay không, nếu sau này cần ta giúp thì cứ nói”.
“Phụ Hoàng, người đừng chỉ nói cho có thôi nha!”, Bích Du cười duyên dáng.
Chương 943: Tất cả chỉ là trùng hợp thôi sao?
“Đó là đương nhiên rồi”, Đao Hoàng cười sảng khoái: “Ân huệ là ân huệ, hôm nay ta vui, ta sẽ truyền cho ngươi một bộ đao pháp”.
Nghe vậy, hai mắt Diệp Thành đột nhiên sáng lên.
Đao Hoàng là ai? Là cao thủ vô song trong truyền thuyết của Đại Sở, bí thuật mà ông ấy truyền lại chắc chắn không đơn giản.
Lúc này, Diệp Thành vội vàng mở Tiên Luân Nhãn, hắn muốn thông qua năng lực của Tiên Luân Nhãn để sao chép và suy luận đao pháp mà Đao Hoàng truyền lại.
Bên này, Đao Hoàng đã trở tay lấy một thanh Long Đao ra rồi bước lên hư thiên, đột nhiên chém ra một đao.
Lập tức, một đao mang màu vàng dài hơn hai mươi trượng xuất hiện, đao ý bất phàm, đao mang bá đạo chém cả hư không, uy lực kinh người.
“Bát… Bát Hoang Trảm”, phía dưới, Diệp Thành sững sờ, nhát đao nghịch thiên mà Đao Hoàng vừa chém ra chẳng phải chính là Bát Hoang Trảm sao?
Tại đây, Bích Du và lão già Gia Cát Vũ cũng nhìn sang Diệp Thành, hai người đều xem cuộc thi tam tông, cũng từng thấy Diệp Thành thi triển đao pháp này, giống hệt như của Đao Hoàng.
Trong hư không, Đao Hoàng bay xuống, nhìn Diệp Thành cười bảo: “Tiểu hữu đã nhìn rõ chưa?”
“Tiền bối, hay là người đổi đao pháp khác được không?”, Diệp Thành cười khan: “Đao pháp này con cũng biết”.
“Ngươi cũng biết?”, Đạo Huyền ngạc nhiên.
“Người xem”, Diệp Thành bước ra, trở tay lấy ra Bá Long Đao rồi cũng bay lên trời, chém một đao lên hư không, đao mang màu vàng dài hơn mười trượng xuất hiện, tuy uy lực không bá đạo bằng Đao Hoàng nhưng ai nhìn cũng thấy đao pháp của hắn và Đao Hoàng thi triển là cùng một loại.
“Người xem, giống nhau đúng không?”, Diệp Thành cất Bá Long Đao, sau đó nhìn về phía Đao Hoàng.
“Là ta sơ suất, sơ suất”, Đao Hoàng xấu hổ vỗ trán: “Ngươi là con cháu đời sau của Hồng Trần tiền bối hẳn là đã được truyền cho bí thuật này”.
“Tiền bối chờ chút”, Diệp Thành kinh ngạc nhìn Đao Hoàng, thử hỏi: “Bát Hoang Trảm của tiền bối là do Hồng Trần tiền bối truyền lại sao?”
“Ừm”, Đạo Huyền nghiêm túc gật đầu, ánh mắt đầy vẻ kính nể: “Hồng Trần tiền bối thật sự là một bậc thầy về tu luyện, ông ấy thật sự là cái gì cũng biết. Năm xưa ta được ông ấy hướng dẫn nên mới học được Bát Hoang Trảm này, sau hàng trăm năm ta mới lĩnh ngộ được điều kỳ diệu của đao, vì thế mới lấy tên là Đao Hoàng”.
Nói xong lời này, Diệp Thành vô thức day đầu mày: “Chờ một chút, để con suy nghĩ đã”.
Hắn phải suy nghĩ thật kỹ mới được.
“Ông ấy với mình có diện mạo giống hệt nhau. Được rồi, là trùng hợp”.
“Mình đến hố thần, ông ấy cũng đến hố thần. Được rồi, là trùng hợp”.
“Ông ấy đến Thập Vạn Đại Sơn, mình cũng từng đến Thập Vạn Đại Sơn. Được rồi, là trùng hợp”.
“Mình là Viêm Hoàng Thánh chủ, ông ấy cũng là Viêm Hoàng Thánh chủ. Được rồi, là trùng hợp”.
“Mình có Tiên Luân Nhãn, ông ấy cũng có Tiên Luân Nhãn. Được rồi, là trùng hợp”.
“Ông ấy gọi tên Nhược Hi, mình cũng có liên quan đến Nhược Hi. Được rồi, là trùng hợp”.
“Mình biết Bát Hoang Trảm, ông ấy cũng biết Bát Hoang Trảm. Được rồi, đây cũng là trùng hợp?”
“Nhưng vấn đề là Huyền Thương Ngọc Giới của mình là do Chung Viêm tiền bối đưa, Tiên Nhãn của mình là do Khương Thái Hư tiền bối cho, Bát Hoang Trảm của mình học được từ kiếm Thiên Khuyết. Mình là người của Hạo Thiên thế gia, mình chỉ có diện mạo giống ông ấy thôi mà sao lại có nhiều điều trùng hợp đến vậy?”
Diệp Thành gãi đầu, cảm thấy mình với Hồng Trần trong truyền thuyết có quá nhiều điểm trùng hợp.
Nếu Tiên Nhãn, Huyền Thương Ngọc Giới, Bát Hoang Trảm đều do trời sinh đã có, lại thêm diện mạo của hai người giống nhau, Diệp Thành sẽ cho rằng mình là đời sau của Hồng Trần.
Nhưng hắn có được Tiên Nhãn, Huyền Thương Ngọc Giới, Bát Hoang Trảm đều không liên quan đến Hồng Trần, bao nhiêu điều trùng hợp gộp lại với nhau khiến người ta khó mà tin được.
Đột nhiên không biết vì sao Diệp Thành lại nhớ đến vách đá cổ ở hố thần và bài thơ được khắc trên vách đá ở linh sơn của Viêm Hoàng.
Hắn nhớ mang máng trong bài thơ có nhắc đến tên hắn và Sở Huyên, lẽ nào… đây cũng là trùng hợp sao?
Diệp Thành càng nghĩ càng thấy rối, hắn từng cho rằng Tiên Luân Nhãn của Hồng Trần là do người cướp Tiên Nhãn của Khương Thái Hư truyền lại, nhưng quá nhiều sự trùng hợp khiến cho suy đoán lúc trước và bây giờ của hắn nảy sinh mâu thuẫn.
“Hồng Trần có lai lịch gì đây?”, nghĩ đến đây, Diệp Thành bất giác sờ đầu, lòng hiếu kỳ của hắn về Hồng Trần đã cao đến mức không thể đo đếm được.
Chương 944: Lại thêm người giúp đỡ
Trong Vạn Hoa Cốc tĩnh lặng, chỉ có tiếng thì thầm lẩm bẩm của Diệp Thành.
Tại đây, phía Gia Cát Vũ cũng nhìn Diệp Thành với vẻ mặt kỳ quái, họ cảm thấy thanh niên trước mặt có quá nhiều điều bí ẩn.
“Ta nghĩ ta không cần phải truyền bí thuật của ông ấy nữa”, khi Diệp Thành còn đang tự nói một mình thì Đao Hoàng đã lại cười ngượng ngùng: “Những bí pháp mà Hồng Trần tiền bối tinh thông đều rất nghịch thiên, chắc chắn ông ấy sẽ truyền lại cho thế hệ sau”.
“Thật sự không ngờ”, lão già Gia Cát Vũ tặc lưỡi cảm thán: “tiểu tử này còn có lai lịch lớn đến vậy”.
“Nghe ông nói vậy, ta lại thấy tiếc”, Độc Cô Ngạo thở dài: “Ta thậm chí còn không có cơ hội được gặp vị tiền bối trong truyền thuyết ấy”.
“Hắn có thể thống nhất Viêm Hoàng cũng không phải vô cớ”, Phục Linh cười nhẹ.
“Chẳng trách khi ở cuộc thi tam tông hắn lại biết nhiều bí pháp như vậy”, Bích Du cũng bất giác nhìn Diệp Thành vẫn đang trầm tư suy nghĩ: “Tiền bối Hồng Trần của hắn thật sự là một bậc thầy tu luyện không gì không biết!”
Diệp Thành lắc đầu, suy nghĩ lâu như vậy cũng không tìm ra lý do nào hợp lý, ngược lại còn thấy loạn hơn.
Nào, uống một ly đi!
Đao Hoàng không biết suy nghĩ của Diệp Thành, ông cười rất hào sảng.
Sau đó, Diệp Thành vẫn đang mờ mịt đã bị kéo tới, ngồi xuống với mọi người.
Phải nói rằng ngồi bên cạnh Đao Hoàng, Diệp Thành cảm thấy vô cùng áp lực, cảm giác áp lực này không phải đến từ huyết mạch, mà là khí thế, tuy Đao Hoàng đã cố hết sức kiểm soát khí thế của mình, nhưng hắn vẫn thấy áp lực như núi.
“Rốt cuộc một trăm năm trước đã xảy ra chuyện gì?”, bầu không khí đang hài hoà vui vẻ, vì câu này của Độc Cô Ngạo mà trở nên nghiêm túc.
Mọi người đều nhìn vào Đao Hoàng, họ cũng rất muốn biết, rốt cuộc Đao Hoàng cái thế thiên hạ đã gặp phải chuyện mà mà lại rơi vào cảnh suýt chết thế này.
Haiz!
Dưới ánh mắt của mọi người, Đao Hoàng thở dài một tiếng, sau đó trong đôi mắt đen của ông thoáng qua một tia kiêng kỵ: “Ta đã đến thung lũng tối”.
Thung lũng tối?
Nghe thấy ba chữ này, mọi người đều nhíu mày.
Đại Sở có năm cấm địa: Hố thần, huyễn hải, hoang mạc, đầm vô vọng, thung lũng tối, mọi người không ngờ Đao Hoàng biến mất một trăm năm trước khi quay về lại suýt mất mạng là vì tới thung lũng tối.
“Đang yên đang lành tự nhiên huynh đến thung lũng tối làm gì?”, lão già Gia Cát Vũ nghi hoặc nhìn Đao Hoàng.
Đao Hoàng nhẹ nhàng lắc đầu: “Ta không định đến thung lũng tối, ta thậm chí còn không biết đó là thung lũng tối”.
Ông vừa dứt lời, mọi người lại nhíu mày lần nữa.
Thung lũng tối cũng u tối như tên gọi của nó, năm cấm địa của Đại Sở nơi nào cũng kỳ quái, thung lũng tối cũng không ngoại lệ. Bởi vì không ai biết nó ở đâu, nó thật sự giống như âm phủ vậy, chưa biết chừng ngày nào đó đi mãi đi mãi lại vào thung lũng tối.
“Nơi đó thật sự rất đáng sợ”, khi mọi người còn đang cau mày thì Đao Hoàng đã hít sâu một hơi, mọi người nhìn thấy vẻ kinh hãi trong mắt ông: “Ở đó có rất nhiều sinh vật kỳ quái, không thể giết chết. Ta cứ tưởng mình đã chết, nhưng khi tỉnh lại thì đã ở Nam Yến Đại Trạch”.
“Ngay cả ông cũng còn kiêng kỵ như vậy, bị mắc kẹt ở đó hàng trăm năm suýt chết, vậy thung lũng tối đó thật sự rất đáng sợ”, Độc Cô Ngạo trầm tư.
“Hèn gì bao nhiêu năm như vậy cũng không tìm thấy huynh”, lão già Gia Cát Vũ không khỏi vuốt râu.
“Thật là”, Diệp Thành thở dài: “Tiền bối mất tích cả trăm năm, người ở Đại Sở còn tưởng người đã hoá đạo rồi chứ, nếu người tái xuất Đại Sở, chắc chắn sẽ chấn động thiên hạ”.
“Hư danh mà thôi”, Đao Hoàng khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng phất tay.
“Nhưng ta phát hiện một chuyện rất thú vị ở thung lũng tối”, sau khi phất tay, Đao Hoàng lại bất giác xoa tay.
“Phụ Hoàng, có chuyện gì thú vị vậy ạ?”, Bích Du nhanh nhảu hỏi.
“Hình như thung lũng tối được kết nối với một nơi không xác định”, Đao Hoàng sờ cằm, không chắc chắn lắm: “Ta có thể cảm nhận rõ ràng một luồng khí tức không thuộc về Đại Sở, là khí tức từ nơi không rõ đó, nó rất dồi dào. Quan trọng nhất là có một khoảnh khắc ta hít luồng khí tức ấy vào và cảm thấy tu vi dường như có dao động, gần đột phá được cảnh giới Thiên”.
“Lợi hại vậy!”, lão già Gia Cát Vũ kinh ngạc.
“Chỉ hít vào một luồng khí tức đó thôi mà đã gần đột phá được cảnh giới Thiên, vậy thì kỳ lạ thật!”, Diệp Thành sờ cằm suy tư.
“Đáng tiếc”, Đao Hoàng lộ ra vẻ tiếc nuối: “Thung lũng tối đầy rẫy nguy hiểm, khoảnh khắc dao động ấy biến mất trong nháy mắt, dù muốn tìm lại cơ hội đột phá nhưng tìm thế nào cũng không thấy”.
“Chuyện thế này tuỳ duyên thôi, không thể cưỡng ép được, huynh trưởng đừng để tâm”, Phục Linh cười an ủi.
“Dù thế nào, ta vẫn còn sống, còn sống là còn hy vọng”, Đao Hoàng không quá quan tâm, vẫn cười rất thoải mái.
Chương 945: Hẹn ngày tái ngộ
“Nếu huynh đã về thì chúng ta phải giải quyết ân oán với một số người từ một trăm năm trước thôi”, Độc Cô Ngạo nhấp một ngụm rượu, lời nói đầy ẩn ý sâu xa.
Nói đến những người đó, Diệp Thành và Bích Du đều cau mày, mà trong mắt Gia Cát Vũ và Phục Linh lại loé lên tia lạnh lẽo.
“Đương nhiên phải giải quyết rồi”, Đao Hoàng hừ lạnh một tiếng, khí thế ngông cuồng lộ ra.
“Còn nữa…”, Độc Cô Ngạo xoay ly rượu, chậm rãi nói: “Đại Sở ngày nay không bằng trước kia, những kẻ địch mạch từ thời cửu Hoàng của Đại Sở lần lượt xuất hiện, những cao thủ cổ đại kia ai cũng ở cấp bậc như một vị vương, sức chiến đấu của chúng không hề kém ”.
“Còn có chuyện này sao?”, Đao Hoàng nhíu mày, trong đôi mắt thâm thúy hiện lên một tia âm u không rõ.
“Không chỉ có bọn chúng”, Diệp Thành trầm tư: “Rất nhiều hậu duệ của cửu Hoàng Đại Sở cũng đã giải trừ phong ấn, con đã gặp Thiên Thương Nguyệt con gái của Nguyệt Hoàng, Nam Minh Ngọc Thu con gái của Huyền Hoàng, công chúa Đại Sở Hoàng Yên của Hoàng tộc Đại Sở cũng đã xuất thế, còn có Chu Thiên Dật con trai của Đông Hoàng nghe nói cũng đã giải trừ phong ấn, hậu duệ của các vị Hoàng đế khác có lẽ cũng đang lần lượt xuất thế”.
“Xem ra thời đại này không bình thường được rồi”, Đao Hoàng khẽ nhíu mày: “Nhiều thế lực cổ tự phong ấn lần lượt giải trừ phong ấn, lẽ nào Đại Sở sắp xảy ra chuyện lớn gì sao?”
“Chúng ta không sợ”, lão già Gia Cát Vũ chẳng hề có áp lực: “Huynh về rồi, chúng ta còn sợ cái gì nữa!”
“Gia Cát, đệ còn biết quá ít!”, Đao Hoàng khẽ lắc đầu: “Vùng đất này không đơn giản như chúng ta nghĩ. Ta tự nhận mình không yếu hơn kẻ khác, nhưng ta biết rõ ở Đại Sở này không dưới năm người có thể đánh bại ta, mà sức chiến đấu không phân cao thấp với ta ít nhất cũng có không dưới mười người. Đừng coi thường Đại Sở, vùng đất rộng lớn này tàng long ngoạ hổ, có rất nhiều người tài”.
“Tầm nhìn của cao thủ quả nhiên khác mọi người”, Diệp Thành nói thầm trong lòng: “Xem ra đến cấp bậc như Đao Hoàng cũng nhìn ra rất nhiều chỗ khác, sự bí ẩn của Đại Sở khiến người khác nhìn thế nào cũng không thấu”.
“Còn chuyện này ta cần phải nói”, khi Diệp Thành đang lẩm bẩm thì Độc Cô Ngạo lại lên tiếng: “Khi cứu Diệp Thành, ta đã gặp Pháp Luân Vương từng bị Chiến Vương trấn áp, ông ta thật sự cường đại vô song, sức chiến đấu còn mạnh hơn ông”.
“Không phải Pháp Luân Vương đã bị Chiến Vương giết rồi ư?”, Đao Hoàng cau mày nhìn Độc Cô Ngạo.
“Sự thật không phải như tiền bối nghĩ”, Diệp Thành hít sâu một hơi: “Có lẽ người đời đều đã bị Pháp Luân Vương lừa, năm đó ông ta chưa chết mà sống sót bằng một cách rất kỳ quái, hơn nữa còn ẩn nấp ở Chính Dương Tông, trong tay nắm giữ cả một đội quân Âm Minh”.
“Nếu là như vậy thì ta thật sự muốn gặp vị vương năm đó một lần”, Đao Hoàng hít sâu một hơi, ý chí chiến đấu đã lan rộng khắp tứ phía.
“Vậy thì vừa hay”, Diệp Thành vội vàng tiếp lời, cười ngượng ngùng: “Tiền bối, không giấu gì người, mấy ngày nữa chúng con sẽ tấn công Chính Dương Tông, nếu người rảnh thì tới giúp chúng con nhé, dù sao cao thủ như Pháp Luân Vương chỉ người ở cấp bậc như tiền bối mới có thể sánh ngang”.
“Tấn công Chính Dương Tông?”, Đao Hoàng quan sát Diệp Thành một lượt: “Tiểu tử, tuy Viêm Hoàng mạnh nhưng so với Chính Dương Tông thì còn kém xa, ngươi chắc chắn định tấn công Chính Dương Tông chứ?”
“Phụ Hoàng, người đánh giá thấp hắn rồi”, Bích Du nhoẻn miệng cười, ngưng tụ ký ức chuyện Diệp Thành gặp nạn một năm trước và thế lực mà hắn nắm giữ hiện tại thành thần thức rồi truyền cho Đao Hoàng.
Sau chừng năm giây, ánh mắt Đao Hoàng nhìn Diệp Thành chợt thay đổi, ông ấy cũng bị sốc như phía lão già Gia Cát Vũ, không ngờ hậu bối cảnh giới Không Minh này lại có thể nắm giữ lực lượng lớn mạnh đến vậy.
“Nếu tiền bối không rảnh thì thôi vậy”, Diệp Thành cười ngượng.
“Rảnh, đương nhiên rảnh rồi”, Đao Hoàng khôi phục vẻ bình thường, cười rất sảng khoái: “Đại ân của tiểu hữu, chúng ta không có lý do gì để từ chối, nhưng hãy cho chúng ta vài ngày, ta cần thời gian để hồi phục trạng thái đỉnh phong”.
“Vâng vâng, được ạ”, Diệp Thành lập tức cười tươi, nhờ vào sự mặt dày của hắn cuối cùng cũng lôi kéo được phía Đao Hoàng vào đội hình, có phía Đao Hoàng và Độc Cô Ngạo, sức chiến đấu tổng thể của họ đã tăng lên một bậc.
Điều quan trọng nhất là, Đao Hoàng và Pháp Luân Vương cùng một cấp bậc, có ông ấy giữ chân Pháp Luân Vương, những việc khác sẽ dễ dàng xử lý hơn nhiều.
…
Đến đêm khuya, Diệp Thành mặt đỏ bừng bừng, lảo đảo đứng dậy: “Vãn bối phải đi rồi, con chờ các vị tiền bối ở Hằng Nhạc nhé”.
“Không thành vấn đề”, Gia Cát Vũ xoay khớp cổ: “Lão tử đã không ưa Chính Dương Tông từ lâu rồi, ngươi về trước chờ đi, chờ Toại Phong khôi phục trạng thái đỉnh phong, chúng ta sẽ cùng đánh Chính Dương Tông”.
“Đương nhiên rồi ạ”, Diệp Thành cười toe toét, sau đó cung kính cúi đầu hành lễ với mọi người rồi mới hít sâu một hơi bước lên hư thiên, biến mất trên bầu trời như một đạo thần hồng.
“Đúng là hậu sinh khả uý!”, nhìn bóng lưng rời đi của Diệp Thành, Đao Hoàng không khỏi nở nụ cười vui mừng khen ngợi.
“Toại Phong à, lẽ nào huynh không phát hiện ra điều gì sao?”, lão già Gia Cát Vũ ở bên cạnh nhàn nhạt lên tiếng, nói xong còn ra hiệu cho Đao Hoàng nhìn con gái bảo bối của mình.
Nghe vậy, Đao Hoàng vô thức nghiêng đầu nhìn Bích Du, phát hiện đôi mắt xinh đẹp của cô ta vẫn luôn nhìn về hướng Diệp Thành rời đi, hơn nữa còn nhìn rất chăm chú.
“Thích tiểu tử đó à?”, Đao Hoàng ngỡ ngàng nhìn phía lão già Gia Cát Vũ.
“Nói thừa”.